Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238: Chớp thời cơ, hành động trước
Trên màn hình laptop, phòng khách của nhà họ Hoắc được trang hoàng rất lộng lẫy, đâu đâu cũng toàn là những bông hoa hồng trắng được bó thành từng bó, cả một mặt tường đối diện cửa chính của phòng khách cũng được trang trí hoàn toàn bằng hoa hồng.
Khóe miệng Cố Niệm Chi giật giật, cô nói nhỏ: “Đây là đính hôn à? Sao nhìn cứ như kết hôn vậy!?”
Dưới bức tường hoa có dựng một sân khấu làm lễ, cao hơn mặt đất hai bậc. Nó vốn dĩ là gỗ sồi nhưng bị màu trắng của hoa hồng phủ lên sáng rực khiến nhìn qua lại có ánh sáng giống như gỗ tử đàn.
Phòng khách của nhà họ Hoắc cực kì rộng, bàn trà và ghế xô-pha ở giữa phòng đã được chuyển đi tạo thành một sàn nhảy trống rỗng.
Khách khứa không phải người giàu có thì cũng là quan chức quyền quý, quần áo chỉnh tề, trong tay cầm ly rượu đế cao, đứng thành tốp hai tốp ba, không ngừng cười đùa, nói chuyện.
Các quý ông mặc áo vest tuxedo màu đen, các quý bà thì mặc các loại váy dạ hội. Hoặc là khoét lưng lộ vai, hoặc là cổ chữ V lộ ngực. Hoặc là chân váy xẻ cao khoe đùi, hoặc là cả bộ đều bằng ren lỗ khiến cả cơ thể như ẩn như hiện, bên ngoài chỉ choàng một chiếc khăn mỏng. Trên cổ và tay họ đều đeo các loại trang sức nhã nhặn mà sang trọng, đều là báu vật cao cấp nhất từng được bán đấu giá bởi Sotheby”s hoặc Christie”s.
Mà đôi nam nữ đang đứng trên sân khấu gỗ sồi bên dưới bức tường hoa kia cũng chính là tiêu điểm của cả hội trường ngày hôm nay.
Bọn họ chính là Hoắc Quan Thần, bố của Hoắc Thiệu Hằng, Chủ nhiệm chính trị Bộ Quốc phòng và Bạch Cẩn Nghi, Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao.
Hoắc Quan Thần đã năm mươi tuổi rồi nhưng ông chăm sóc bản thân không tệ, nhìn cùng lắm cũng chỉ tầm bốn mươi thôi. Mái tóc ngắn của ông vẫn đen nhánh trẻ trung, đường nét cương nghị, khuôn mặt tuấn tú, thâm sâu, có chút tương tự với khí chất bình thản, điềm tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng.
Trên mặt ông không có sự vui vẻ nhưng cũng không buồn rầu, chỉ nghiêm mặt đứng trên sân khấu, một tay khác thì đặt lên eo người bạn gái bên cạnh.
Bạch Cẩn Nghi, bạn gái của ông cũng ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ nhưng thời gian chẳng chừa một ai. Bản thân bà ta thường chạy khắp nơi trên thế giới để làm thí nghiệm, từ biển cả đến nơi núi sâu vực thẳm, cho nên việc chăm sóc giữ gìn bản thân cũng không được tốt bằng Hoắc Quan Thần.
Làn da rám đen vì nắng vừa được dưỡng lại một chút thành màu lúa mì, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt chỉ có thể dùng kem che khuyết điểm để phủ lên.
Dáng người bà ta tương đối gầy, bộ lễ phục sườn xám cách tân màu trắng mặc trên người bà ta trông vẫn có vẻ rộng, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu trắng sáng hiệu Manolo Blahnik làm tôn lên vóc dáng của bà ta một chút nên nhìn cũng có vài phần quyến rũ.
Bạch Duyệt Nhiên mặc một bộ váy dài cúp ngực màu xanh tím than bằng lụa Organza, cầm một ly thủy tinh trong tay đứng bên cạnh bố mình là Bạch Kiến Thành, giơ lên lắc lắc tỏ ý chúc mừng với người cô Bạch Cẩn Nghi đang đứng dưới bức tường hoa phía đối diện.
“Xin mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.” Một người MC nam mặc bộ vest tuxedo màu đen đứng trên sân khấu gõ gõ ly rượu trong tay, “Nghi lễ đính hôn của Thượng tướng Hoắc và Giám đốc Bạch sẽ bắt đầu ngay sau đây.”
Cả phòng khách liền yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía cặp tình nhân đứng dưới bức tường hoa kia.
“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.” Hoắc Quan Thần khẽ gật đầu với quan khách đang đứng bên dưới, “Hy vọng mọi người có thể ăn ngon uống say, vui vẻ đón năm mới, đồng thời chúc phúc cho chúng tôi là được.”
MC cười đi đến bên cạnh người ông hỏi: “Thượng tướng Hoắc, ngài có đồng ý đính hôn với Bạch Cẩn Nghi, sau này cùng nhau bước tới ngôi nhà hôn nhân không?”
Hoắc Quan Thần im lặng một lát, ánh mắt hơi thất thần nhìn Bạch Cẩn Nghi vẫn đang im lặng ở trước mặt, rồi mỉm cười nói, “… Tôi đồng ý.”
Ông lấy một hộp nhẫn ra rồi quỳ một chân xuống đưa nhẫn về phía Bạch Cẩn Nghi, “Cẩn Nghi, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lúc này, Bạch Cẩn Nghi thật sự cũng hơi cảm động, nước mắt bất giác rơi xuống. Bà ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Quan Thần, gật đầu nói, “Em đồng ý.”
Bên dưới lập tức nổ ra những tràng pháo tay giòn giã.
Hoắc Quan Thần đứng dậy rồi hôn lên má Bạch Cẩn Nghi, sau đó đeo một chiếc nhẫn kim cương sáu cara màu vàng hình quả lê cho bà ta.
Bạch Cẩn Nghi cười vẫy tay với mọi người, chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê, một vầng sáng bảy sắc chứng tỏ độ trong suốt và bão hòa đều đạt mức thượng đẳng.
Trong phòng khách nhà họ Hoắc tràn ngập tiếng nói cười, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng mở rượu champagne vang lên liên tục, vô số những cánh hoa rải từ trên không, rơi xuống bục hoa hồng.
Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi trao nhẫn đính hôn xong thì nghi lễ quan trọng của buổi đính hôn này cũng đã hoàn thành.
***
Hoắc Thiệu Hằng gửi một mệnh lệnh cho Triệu Lương Trạch, bảo anh ta kết thúc việc chia sẻ video. Bầu không khí trong xe riêng của anh chợt yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngực Tống Cẩm Ninh phập phồng liên tục, phải dùng hết sức bình sinh mới có thể nhịn được sự kích động muốn gào thét, khóc lóc đau khổ xuống.
Bà nhớ lại hai người mà mình vừa nhìn thấy trên màn hình laptop, rõ ràng là hai người vô cùng thân thiết với bà nhưng lúc này lại giống như người xa lạ vậy. Bà không nhận ra họ, bà hoàn toàn không nhận được ra họ.
Tống Cẩm Ninh ôm mặt mình dựa vào cánh cửa sổ xe bên cạnh.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu sang nhìn bà, muốn ngồi dịch vào gần an ủi bà nhưng bị Hoắc Thiệu Hằng kéo lại.
Cô quay đầu dùng ánh mắt như muốn hỏi ý Hoắc Thiệu Hằng, đồng thời chỉ chỉ về phía Tống Cẩm Ninh đang chìm trong đau khổ.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nói cực nhỏ bên tai cô: “Để bà yên tĩnh một lát.”
Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to, đôi môi trái ấu phấn hồng mím chặt lại ra vẻ không đồng ý.Hoắc Thiệu Hằng cũng không giải thích nhiều, anh cầm laptop trên đùi Cố Niệm Chi đi, đồng thời liếc mắt nhìn đôi boots dài và chiếc váy bồng xòe chưa đến đầu gối bên trong chiếc áo khoác lông vũ dài kia.
Cố Niệm Chi vội dùng tay kéo kéo chỉnh chỉnh lại váy rồi ngượng ngùng nói: “Đứng dậy sẽ dài hơn, ngồi xuống thì hơi ngắn chút thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đi chỗ khác, mở máy tính lên tiếp tục làm việc.
Thấy hai người bên cạnh đều không định nói gì, Cố Niệm Chi chỉ có thể thầm nhớ lại trong đầu những tư liệu có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi mà cô nhờ Triệu Lương Trạch thu thập được. Đây là thành quả từ hôm qua cho đến tận chiều nay mới có.
Tuy trong thời gian ngắn nhưng Triệu Lương Trạch vẫn cố gắng hết sức để bới móc được thật nhiều sự việc về Bạch Cẩn Nghi.
Biết người biết ta mới có thể đánh trăm trận trăm thắng được. Cố Niệm Chi biết rằng nếu muốn ra tòa thì bắt buộc phải làm hết những bước chuẩn bị này.
Người tên Bạch Cẩn Nghi đó thật sự rất thông minh, hơn nữa cũng rất nỗ lực, xuất thân cũng rất tốt nhưng chỉ tiếc là vận may hơi kém chút, bản thân lại quá hiếu thắng cho nên sảy một li đi một dặm rồi rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Nhưng nếu đã tạo thành lỗi lầm thì đương nhiên cũng không thể coi như không có gì xảy ra được.
Không ai nói gì suốt cả chẳng đường, chỉ một lúc sau xe đã tới Hoắc trạch.
Khi Hoắc Thiệu Hằng đỡ Tống Cẩm Ninh và Cố Niệm Chi xuống khỏi xe chuyên dụng, người canh cửa nhà họ Hoắc trợn tròn mắt như sắp rơi ra vậy.
“Cậu… cậu cả! Không phải cô cả nói cậu không về được sao?”
“Ừ, tôi đổi ý rồi.” Hoắc Thiệu Hằng nói dối không chớp mắt, xoay người lại nhìn Cố Niệm Chi: “Em với mẹ tôi vào trước đi.”
Cố Niệm Chi gật đầu, khoác tay Tống Cẩm Ninh rồi đi vào phòng khách nhà họ Hoắc.
Hoắc Thiệu Hằng không vội vào ngay mà lập tức lệnh cho lính công vụ của mình tiếp quản vấn đề an ninh của Hoắc trạch, giám sát chặt chẽ người canh cửa vừa rồi của nhà họ Hoắc không cho hắn ta vào nhà báo tin.
Sau đó, anh ngồi lại vào trong xe lệnh cho Triệu Lương Trạch tiếp tục chia sẻ video cho mình. Anh phải nắm rõ toàn bộ sự việc xảy ra trong Hoắc trạch như nắm trong lòng bàn tay.
***
“Thượng tướng Hoắc, hôm nay là ngày đính hôn của ngài và Giám đốc Bạch, cuộc tình kéo dài suốt mười năm đến tận hôm nay mới tu thành chính quả, xin hỏi ngài có suy nghĩ gì muốn chia sẻ với mọi người không?”
Nghi lễ đính hôn trong phòng khách của nhà họ Hoắc đã đi đến hồi kết, bây giờ là lúc mà cặp tân nhân chia sẻ chút cảm xúc về tình yêu của mình.
MC mỉm cười, nghiêng người để Hoắc Quan Thần bước lên.
Cả Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi đều đeo tai nghe có đính kèm micro nên không cần cầm micro cũng có thể khiến mọi người nghe rõ những gì họ nói.
“Rất cảm ơn tình yêu của Cẩn Nghi suốt mười năm qua, cô ấy bằng lòng đính hôn thì tôi đính hôn với cô ấy. Cô ấy bằng lòng kết hôn thì tôi kết hôn với cô ấy.”Giọng nói trầm thấp của Hoắc Quan Thần phát ra từ loa laptop nghe có hơi khàn khàn tang thương, có lẽ là do quá kích động nên ông ta nói rất chậm.
Trong mắt Bạch Cẩn Nghi cũng chợt đong đầy nước mắt, bà ta bước lên phía trước nắm lấy tay Hoắc Quan Thần: “Quan Thần, chúng ta quen biết sáu năm, yêu nhau mười năm, em không hề biết anh lại yêu em, chiều em đến như vậy. Nếu em biết thì em đã gả cho anh từ mười năm trước rồi...”
Cũng chính lúc này, một tràng tiếng vỗ tay vọng từ ngoài cửa phòng khách nhà họ Hoắc vào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp đến hút hồn xuất hiện trước mặt họ.
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút mặc một chiếc váy bó đuôi cá lệch vai bằng gấm màu đỏ, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta nói không thành lời, vóc dáng đẹp đến độ khiến người ta nhìn một cái đã muốn ngừng thở.
Cô gái ở bên cạnh bà vẫn còn rất trẻ, giống như cô gái xinh đẹp bước trong truyện tranh vậy. Cô ấy mặc một chiếc váy xòe bồng màu trắng chấm bi xanh lá, đi đôi boots cao cổ, mái tóc dài buông xõa phía sau mượt mà như thác nước, đẹp tựa như không phải người thật.
Tiếng vỗ tay chính là từ chỗ cô gái trẻ kia phát ra.
Những người trong phòng khách nhận ra cô đều trợn tròn mắt.
“Cố Niệm Chi? Cô đến làm cái gì?”
Hoắc Gia Lan là người đầu tiên tách đám đông bước ra.
Cố Niệm Chi không thèm nhìn cô ta một cái mà nói với đôi tân nhân đang đứng dưới bước tường hoa hồng ở phía xa xa kia: “Thì ra đây chính là việc mà nhà Vật lý Bạch làm suốt mười sáu năm nay. Bà dùng thời gian mười sáu năm vẫn không thể xây dựng lại thí nghiệm. Bà dùng thời gian mười sáu năm nhưng bạn thân của bà, vợ trước của Thượng tướng Hoắc vẫn bệnh đến không biết sự đời như cũ. Thì ra là như vậy.”
“Túy ông ý chẳng say về rượu,
Say vì đâu, nước thẳm với non cao.. Còn tâm tư của nhà Vật lý Bạch không ở bệnh của bạn thân mà nằm ở chỗ chồng của bạn thân kìa.” Trên người Cố Niệm Chi cũng có đeo micro cho nên những gì cô nói mọi người trong phòng đều nghe rất rõ ràng, “Chậc chậc, bà phớt lờ lợi ích quốc gia, lấy lý do chữa trị cho bà Tống để quyến rũ chồng bà ấy. Kiểu lấy việc công làm việc tư rõ rành rành này của bà đã không còn là vấn đề về nhân phẩm nữa mà phải là vấn đề về trí thông minh rồi. Thảo nào mà bà mất mười sáu năm vẫn chẳng thể xây dựng lại được thí nghiệm kia...”
Người trong phòng khách đã không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.
Bạch Cẩn Nghi vô cùng xấu hổ và tức giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chỉ hận không thể nhào tới xé nát cái miệng của Cố Niệm Chi ra. Dám nghi ngờ trí thông minh của bà ta ư?
Đây là vảy ngược cũng là tử huyệt của bà ta, điều này còn khiến bà ta tức giận hơn nhiều so với việc bị chê bai là nhân phẩm kém cỏi.
Cố Niệm Chi lại vẫn đắc ý mỉm cười nhìn bà ta.
Theo tư liệu có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi mà cô nhận được, Cố Niệm Chi vô cùng nhạy bén suy luận ra tử huyệt của Bạch Cẩn Nghi là gì, cho nên cô mới đâm thẳng vào tử huyệt của bà ta như thế.
Đây là tố chất quan trọng của một người luật sư giỏi.
“Cố Niệm Chi!” Hoắc Gia Lan đứng một bên nghe cũng nổi điên lên, cô ta hô to: “Người đâu? Mau tới đây. Đuổi ngay mấy người này ra ngoài cho tôi. Không có thiếp mời mà sao họ lại vào được?”
“Cô cả nhà họ Hoắc này, cô tránh ra trước đã nào. Có phải là lễ đính hôn của cô đâu mà cô lấn át cả nhân vật chính thế làm gì? Đứng sang một bên chờ đi.”
Lúc mà Cố Niệm Chi đã độc mồm độc miệng lên thì hoàn toàn có thể khiến người ta nổi đóa đến chết tức chết tưởi.
Quả nhiên, câu nói này của cô khiến sắc mặt Hoắc Gia Lan lúc đỏ lúc tím, muốn đưa tay đẩy cô ra. Bên cạnh Cố Niệm Chi lại có mấy người lính nữ xông ra rất đúng lúc, vòng quanh bảo vệ cô và Tống Cẩm Ninh vào giữa khiến Hoắc Gia Lan bị đẩy lùi sang một bên.
Lúc này mặt Bạch Cẩn Nghi mới biến sắc, ánh mắt nhìn vào người phụ nữ vẫn không nói tiếng nào bên cạnh Cố Niệm Chi.
Hoắc Quan Thần vừa nhìn người phụ nữ này một cái đã không thể rời mắt ra được nữa.
Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh không thèm liếc mắt sang hai bên, bước từng bước đi thẳng về phía bức tường hoa hồng ở bên kia phòng khách.
Nhóm người trong phòng khách không hẹn mà cùng nhường ra một con đường rồi im lặng đứng một bên quan sát.
Bạch Duyệt Nhiên nheo mắt lại, nói nhỏ với bố cô ta: “Bố mẹ đi trước đi, ở đây có con là được rồi.” Dừng một chút, cô mới lại nói tiếp: “Bố cũng gọi cả chú ba với cô ba đi cùng luôn đi ạ!”
Bạch Kiến Thành không động đậy, nhỏ giọng nói: “Không cần vội vàng, chúng ta không đi được đâu. Xem ra Hoắc Thiệu Hằng đã có chuẩn bị từ trước rồi.”
Ánh mắt của Bạch Duyệt Nhiên quét nhanh một vòng quanh phòng khách rồi cũng không nói gì nữa.
Ở bên kia, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đã đi tới bên cạnh bức tường hoa hồng, ngẩng đầu nhìn đôi tân nhân trên sân khấu.
“Nhà Vật lý Bạch, chắc chắn bà không thể thoát khỏi tội phá hoại hôn nhân Quân đội này đâu. Tôi hỏi bà, mười năm trước, bà ngụy tạo chứng cứ, hủy hoại thanh danh của bác Tống lúc đó đang nằm trên giường bệnh, đồng thời cắm một cặp sừng lên đầu Thượng tướng Hoắc khiến bọn họ phải ly hôn. Bà đối xử với người yêu bà, chiều bà là Thượng tướng Hoắc như vậy sao?”
Khóe miệng Cố Niệm Chi giật giật, cô nói nhỏ: “Đây là đính hôn à? Sao nhìn cứ như kết hôn vậy!?”
Dưới bức tường hoa có dựng một sân khấu làm lễ, cao hơn mặt đất hai bậc. Nó vốn dĩ là gỗ sồi nhưng bị màu trắng của hoa hồng phủ lên sáng rực khiến nhìn qua lại có ánh sáng giống như gỗ tử đàn.
Phòng khách của nhà họ Hoắc cực kì rộng, bàn trà và ghế xô-pha ở giữa phòng đã được chuyển đi tạo thành một sàn nhảy trống rỗng.
Khách khứa không phải người giàu có thì cũng là quan chức quyền quý, quần áo chỉnh tề, trong tay cầm ly rượu đế cao, đứng thành tốp hai tốp ba, không ngừng cười đùa, nói chuyện.
Các quý ông mặc áo vest tuxedo màu đen, các quý bà thì mặc các loại váy dạ hội. Hoặc là khoét lưng lộ vai, hoặc là cổ chữ V lộ ngực. Hoặc là chân váy xẻ cao khoe đùi, hoặc là cả bộ đều bằng ren lỗ khiến cả cơ thể như ẩn như hiện, bên ngoài chỉ choàng một chiếc khăn mỏng. Trên cổ và tay họ đều đeo các loại trang sức nhã nhặn mà sang trọng, đều là báu vật cao cấp nhất từng được bán đấu giá bởi Sotheby”s hoặc Christie”s.
Mà đôi nam nữ đang đứng trên sân khấu gỗ sồi bên dưới bức tường hoa kia cũng chính là tiêu điểm của cả hội trường ngày hôm nay.
Bọn họ chính là Hoắc Quan Thần, bố của Hoắc Thiệu Hằng, Chủ nhiệm chính trị Bộ Quốc phòng và Bạch Cẩn Nghi, Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao.
Hoắc Quan Thần đã năm mươi tuổi rồi nhưng ông chăm sóc bản thân không tệ, nhìn cùng lắm cũng chỉ tầm bốn mươi thôi. Mái tóc ngắn của ông vẫn đen nhánh trẻ trung, đường nét cương nghị, khuôn mặt tuấn tú, thâm sâu, có chút tương tự với khí chất bình thản, điềm tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng.
Trên mặt ông không có sự vui vẻ nhưng cũng không buồn rầu, chỉ nghiêm mặt đứng trên sân khấu, một tay khác thì đặt lên eo người bạn gái bên cạnh.
Bạch Cẩn Nghi, bạn gái của ông cũng ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ nhưng thời gian chẳng chừa một ai. Bản thân bà ta thường chạy khắp nơi trên thế giới để làm thí nghiệm, từ biển cả đến nơi núi sâu vực thẳm, cho nên việc chăm sóc giữ gìn bản thân cũng không được tốt bằng Hoắc Quan Thần.
Làn da rám đen vì nắng vừa được dưỡng lại một chút thành màu lúa mì, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt chỉ có thể dùng kem che khuyết điểm để phủ lên.
Dáng người bà ta tương đối gầy, bộ lễ phục sườn xám cách tân màu trắng mặc trên người bà ta trông vẫn có vẻ rộng, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu trắng sáng hiệu Manolo Blahnik làm tôn lên vóc dáng của bà ta một chút nên nhìn cũng có vài phần quyến rũ.
Bạch Duyệt Nhiên mặc một bộ váy dài cúp ngực màu xanh tím than bằng lụa Organza, cầm một ly thủy tinh trong tay đứng bên cạnh bố mình là Bạch Kiến Thành, giơ lên lắc lắc tỏ ý chúc mừng với người cô Bạch Cẩn Nghi đang đứng dưới bức tường hoa phía đối diện.
“Xin mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.” Một người MC nam mặc bộ vest tuxedo màu đen đứng trên sân khấu gõ gõ ly rượu trong tay, “Nghi lễ đính hôn của Thượng tướng Hoắc và Giám đốc Bạch sẽ bắt đầu ngay sau đây.”
Cả phòng khách liền yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía cặp tình nhân đứng dưới bức tường hoa kia.
“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.” Hoắc Quan Thần khẽ gật đầu với quan khách đang đứng bên dưới, “Hy vọng mọi người có thể ăn ngon uống say, vui vẻ đón năm mới, đồng thời chúc phúc cho chúng tôi là được.”
MC cười đi đến bên cạnh người ông hỏi: “Thượng tướng Hoắc, ngài có đồng ý đính hôn với Bạch Cẩn Nghi, sau này cùng nhau bước tới ngôi nhà hôn nhân không?”
Hoắc Quan Thần im lặng một lát, ánh mắt hơi thất thần nhìn Bạch Cẩn Nghi vẫn đang im lặng ở trước mặt, rồi mỉm cười nói, “… Tôi đồng ý.”
Ông lấy một hộp nhẫn ra rồi quỳ một chân xuống đưa nhẫn về phía Bạch Cẩn Nghi, “Cẩn Nghi, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lúc này, Bạch Cẩn Nghi thật sự cũng hơi cảm động, nước mắt bất giác rơi xuống. Bà ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Quan Thần, gật đầu nói, “Em đồng ý.”
Bên dưới lập tức nổ ra những tràng pháo tay giòn giã.
Hoắc Quan Thần đứng dậy rồi hôn lên má Bạch Cẩn Nghi, sau đó đeo một chiếc nhẫn kim cương sáu cara màu vàng hình quả lê cho bà ta.
Bạch Cẩn Nghi cười vẫy tay với mọi người, chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê, một vầng sáng bảy sắc chứng tỏ độ trong suốt và bão hòa đều đạt mức thượng đẳng.
Trong phòng khách nhà họ Hoắc tràn ngập tiếng nói cười, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng mở rượu champagne vang lên liên tục, vô số những cánh hoa rải từ trên không, rơi xuống bục hoa hồng.
Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi trao nhẫn đính hôn xong thì nghi lễ quan trọng của buổi đính hôn này cũng đã hoàn thành.
***
Hoắc Thiệu Hằng gửi một mệnh lệnh cho Triệu Lương Trạch, bảo anh ta kết thúc việc chia sẻ video. Bầu không khí trong xe riêng của anh chợt yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngực Tống Cẩm Ninh phập phồng liên tục, phải dùng hết sức bình sinh mới có thể nhịn được sự kích động muốn gào thét, khóc lóc đau khổ xuống.
Bà nhớ lại hai người mà mình vừa nhìn thấy trên màn hình laptop, rõ ràng là hai người vô cùng thân thiết với bà nhưng lúc này lại giống như người xa lạ vậy. Bà không nhận ra họ, bà hoàn toàn không nhận được ra họ.
Tống Cẩm Ninh ôm mặt mình dựa vào cánh cửa sổ xe bên cạnh.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu sang nhìn bà, muốn ngồi dịch vào gần an ủi bà nhưng bị Hoắc Thiệu Hằng kéo lại.
Cô quay đầu dùng ánh mắt như muốn hỏi ý Hoắc Thiệu Hằng, đồng thời chỉ chỉ về phía Tống Cẩm Ninh đang chìm trong đau khổ.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nói cực nhỏ bên tai cô: “Để bà yên tĩnh một lát.”
Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to, đôi môi trái ấu phấn hồng mím chặt lại ra vẻ không đồng ý.Hoắc Thiệu Hằng cũng không giải thích nhiều, anh cầm laptop trên đùi Cố Niệm Chi đi, đồng thời liếc mắt nhìn đôi boots dài và chiếc váy bồng xòe chưa đến đầu gối bên trong chiếc áo khoác lông vũ dài kia.
Cố Niệm Chi vội dùng tay kéo kéo chỉnh chỉnh lại váy rồi ngượng ngùng nói: “Đứng dậy sẽ dài hơn, ngồi xuống thì hơi ngắn chút thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đi chỗ khác, mở máy tính lên tiếp tục làm việc.
Thấy hai người bên cạnh đều không định nói gì, Cố Niệm Chi chỉ có thể thầm nhớ lại trong đầu những tư liệu có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi mà cô nhờ Triệu Lương Trạch thu thập được. Đây là thành quả từ hôm qua cho đến tận chiều nay mới có.
Tuy trong thời gian ngắn nhưng Triệu Lương Trạch vẫn cố gắng hết sức để bới móc được thật nhiều sự việc về Bạch Cẩn Nghi.
Biết người biết ta mới có thể đánh trăm trận trăm thắng được. Cố Niệm Chi biết rằng nếu muốn ra tòa thì bắt buộc phải làm hết những bước chuẩn bị này.
Người tên Bạch Cẩn Nghi đó thật sự rất thông minh, hơn nữa cũng rất nỗ lực, xuất thân cũng rất tốt nhưng chỉ tiếc là vận may hơi kém chút, bản thân lại quá hiếu thắng cho nên sảy một li đi một dặm rồi rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Nhưng nếu đã tạo thành lỗi lầm thì đương nhiên cũng không thể coi như không có gì xảy ra được.
Không ai nói gì suốt cả chẳng đường, chỉ một lúc sau xe đã tới Hoắc trạch.
Khi Hoắc Thiệu Hằng đỡ Tống Cẩm Ninh và Cố Niệm Chi xuống khỏi xe chuyên dụng, người canh cửa nhà họ Hoắc trợn tròn mắt như sắp rơi ra vậy.
“Cậu… cậu cả! Không phải cô cả nói cậu không về được sao?”
“Ừ, tôi đổi ý rồi.” Hoắc Thiệu Hằng nói dối không chớp mắt, xoay người lại nhìn Cố Niệm Chi: “Em với mẹ tôi vào trước đi.”
Cố Niệm Chi gật đầu, khoác tay Tống Cẩm Ninh rồi đi vào phòng khách nhà họ Hoắc.
Hoắc Thiệu Hằng không vội vào ngay mà lập tức lệnh cho lính công vụ của mình tiếp quản vấn đề an ninh của Hoắc trạch, giám sát chặt chẽ người canh cửa vừa rồi của nhà họ Hoắc không cho hắn ta vào nhà báo tin.
Sau đó, anh ngồi lại vào trong xe lệnh cho Triệu Lương Trạch tiếp tục chia sẻ video cho mình. Anh phải nắm rõ toàn bộ sự việc xảy ra trong Hoắc trạch như nắm trong lòng bàn tay.
***
“Thượng tướng Hoắc, hôm nay là ngày đính hôn của ngài và Giám đốc Bạch, cuộc tình kéo dài suốt mười năm đến tận hôm nay mới tu thành chính quả, xin hỏi ngài có suy nghĩ gì muốn chia sẻ với mọi người không?”
Nghi lễ đính hôn trong phòng khách của nhà họ Hoắc đã đi đến hồi kết, bây giờ là lúc mà cặp tân nhân chia sẻ chút cảm xúc về tình yêu của mình.
MC mỉm cười, nghiêng người để Hoắc Quan Thần bước lên.
Cả Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi đều đeo tai nghe có đính kèm micro nên không cần cầm micro cũng có thể khiến mọi người nghe rõ những gì họ nói.
“Rất cảm ơn tình yêu của Cẩn Nghi suốt mười năm qua, cô ấy bằng lòng đính hôn thì tôi đính hôn với cô ấy. Cô ấy bằng lòng kết hôn thì tôi kết hôn với cô ấy.”Giọng nói trầm thấp của Hoắc Quan Thần phát ra từ loa laptop nghe có hơi khàn khàn tang thương, có lẽ là do quá kích động nên ông ta nói rất chậm.
Trong mắt Bạch Cẩn Nghi cũng chợt đong đầy nước mắt, bà ta bước lên phía trước nắm lấy tay Hoắc Quan Thần: “Quan Thần, chúng ta quen biết sáu năm, yêu nhau mười năm, em không hề biết anh lại yêu em, chiều em đến như vậy. Nếu em biết thì em đã gả cho anh từ mười năm trước rồi...”
Cũng chính lúc này, một tràng tiếng vỗ tay vọng từ ngoài cửa phòng khách nhà họ Hoắc vào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp đến hút hồn xuất hiện trước mặt họ.
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút mặc một chiếc váy bó đuôi cá lệch vai bằng gấm màu đỏ, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta nói không thành lời, vóc dáng đẹp đến độ khiến người ta nhìn một cái đã muốn ngừng thở.
Cô gái ở bên cạnh bà vẫn còn rất trẻ, giống như cô gái xinh đẹp bước trong truyện tranh vậy. Cô ấy mặc một chiếc váy xòe bồng màu trắng chấm bi xanh lá, đi đôi boots cao cổ, mái tóc dài buông xõa phía sau mượt mà như thác nước, đẹp tựa như không phải người thật.
Tiếng vỗ tay chính là từ chỗ cô gái trẻ kia phát ra.
Những người trong phòng khách nhận ra cô đều trợn tròn mắt.
“Cố Niệm Chi? Cô đến làm cái gì?”
Hoắc Gia Lan là người đầu tiên tách đám đông bước ra.
Cố Niệm Chi không thèm nhìn cô ta một cái mà nói với đôi tân nhân đang đứng dưới bước tường hoa hồng ở phía xa xa kia: “Thì ra đây chính là việc mà nhà Vật lý Bạch làm suốt mười sáu năm nay. Bà dùng thời gian mười sáu năm vẫn không thể xây dựng lại thí nghiệm. Bà dùng thời gian mười sáu năm nhưng bạn thân của bà, vợ trước của Thượng tướng Hoắc vẫn bệnh đến không biết sự đời như cũ. Thì ra là như vậy.”
“Túy ông ý chẳng say về rượu,
Say vì đâu, nước thẳm với non cao.. Còn tâm tư của nhà Vật lý Bạch không ở bệnh của bạn thân mà nằm ở chỗ chồng của bạn thân kìa.” Trên người Cố Niệm Chi cũng có đeo micro cho nên những gì cô nói mọi người trong phòng đều nghe rất rõ ràng, “Chậc chậc, bà phớt lờ lợi ích quốc gia, lấy lý do chữa trị cho bà Tống để quyến rũ chồng bà ấy. Kiểu lấy việc công làm việc tư rõ rành rành này của bà đã không còn là vấn đề về nhân phẩm nữa mà phải là vấn đề về trí thông minh rồi. Thảo nào mà bà mất mười sáu năm vẫn chẳng thể xây dựng lại được thí nghiệm kia...”
Người trong phòng khách đã không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.
Bạch Cẩn Nghi vô cùng xấu hổ và tức giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chỉ hận không thể nhào tới xé nát cái miệng của Cố Niệm Chi ra. Dám nghi ngờ trí thông minh của bà ta ư?
Đây là vảy ngược cũng là tử huyệt của bà ta, điều này còn khiến bà ta tức giận hơn nhiều so với việc bị chê bai là nhân phẩm kém cỏi.
Cố Niệm Chi lại vẫn đắc ý mỉm cười nhìn bà ta.
Theo tư liệu có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi mà cô nhận được, Cố Niệm Chi vô cùng nhạy bén suy luận ra tử huyệt của Bạch Cẩn Nghi là gì, cho nên cô mới đâm thẳng vào tử huyệt của bà ta như thế.
Đây là tố chất quan trọng của một người luật sư giỏi.
“Cố Niệm Chi!” Hoắc Gia Lan đứng một bên nghe cũng nổi điên lên, cô ta hô to: “Người đâu? Mau tới đây. Đuổi ngay mấy người này ra ngoài cho tôi. Không có thiếp mời mà sao họ lại vào được?”
“Cô cả nhà họ Hoắc này, cô tránh ra trước đã nào. Có phải là lễ đính hôn của cô đâu mà cô lấn át cả nhân vật chính thế làm gì? Đứng sang một bên chờ đi.”
Lúc mà Cố Niệm Chi đã độc mồm độc miệng lên thì hoàn toàn có thể khiến người ta nổi đóa đến chết tức chết tưởi.
Quả nhiên, câu nói này của cô khiến sắc mặt Hoắc Gia Lan lúc đỏ lúc tím, muốn đưa tay đẩy cô ra. Bên cạnh Cố Niệm Chi lại có mấy người lính nữ xông ra rất đúng lúc, vòng quanh bảo vệ cô và Tống Cẩm Ninh vào giữa khiến Hoắc Gia Lan bị đẩy lùi sang một bên.
Lúc này mặt Bạch Cẩn Nghi mới biến sắc, ánh mắt nhìn vào người phụ nữ vẫn không nói tiếng nào bên cạnh Cố Niệm Chi.
Hoắc Quan Thần vừa nhìn người phụ nữ này một cái đã không thể rời mắt ra được nữa.
Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh không thèm liếc mắt sang hai bên, bước từng bước đi thẳng về phía bức tường hoa hồng ở bên kia phòng khách.
Nhóm người trong phòng khách không hẹn mà cùng nhường ra một con đường rồi im lặng đứng một bên quan sát.
Bạch Duyệt Nhiên nheo mắt lại, nói nhỏ với bố cô ta: “Bố mẹ đi trước đi, ở đây có con là được rồi.” Dừng một chút, cô mới lại nói tiếp: “Bố cũng gọi cả chú ba với cô ba đi cùng luôn đi ạ!”
Bạch Kiến Thành không động đậy, nhỏ giọng nói: “Không cần vội vàng, chúng ta không đi được đâu. Xem ra Hoắc Thiệu Hằng đã có chuẩn bị từ trước rồi.”
Ánh mắt của Bạch Duyệt Nhiên quét nhanh một vòng quanh phòng khách rồi cũng không nói gì nữa.
Ở bên kia, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đã đi tới bên cạnh bức tường hoa hồng, ngẩng đầu nhìn đôi tân nhân trên sân khấu.
“Nhà Vật lý Bạch, chắc chắn bà không thể thoát khỏi tội phá hoại hôn nhân Quân đội này đâu. Tôi hỏi bà, mười năm trước, bà ngụy tạo chứng cứ, hủy hoại thanh danh của bác Tống lúc đó đang nằm trên giường bệnh, đồng thời cắm một cặp sừng lên đầu Thượng tướng Hoắc khiến bọn họ phải ly hôn. Bà đối xử với người yêu bà, chiều bà là Thượng tướng Hoắc như vậy sao?”
Bình luận facebook