Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239: Lời đồn chèn ép sự thật
Ôi trời đất ơi!
Tin tức này quá chấn động rồi!
Quan khách trong phòng khách nhà họ Hoắc lập tức bùng nổ.
Nguyên nhân bề mặt của việc Hoắc Quan Thần và Tống Cẩm Ninh ly hôn với nhau là vì Tống Cẩm Ninh mắc phải một căn bệnh về thần kinh nghiêm trọng, không thể nào tiếp tục cuộc sống vợ chồng. Do đó, Hoắc Quan Thần mới giải trừ quan hệ hôn nhân với bà nhưng vẫn để bà ở lại nhà họ Hoắc, tìm nhân viên chuyên nghiệp để chăm sóc, chữa trị cho bà.
Chính vì hành động tình sâu nghĩa nặng như thế mà Hoắc Quan Thần mới có được sự tán đồng của mọi người, nói ông tận tình tận nghĩa, có mới mà không nới cũ.
Nhưng những lời này của Cố Niệm Chi hoàn toàn đạp đổ tất cả ấn tượng của mọi người về Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi.
“Cái gì cái gì? Chứng cứ gì? Thượng tướng Hoắc bị cắm sừng á? Vậy có nghĩa là vợ trước của ông ấy… phản bội ông ấy sao?”
“… Chỉ có cách giải thích này thôi nhỉ? Nếu không thì sao lại nói là hủy hoại thanh danh của bà Tống được.”
Tuy nhóm khách mời đều là những nhân vật hàng đầu của giới Chính trị và Quốc phòng của Đế quốc Hoa Hạ nhưng sự tò mò, hóng hớt thì ai cũng có. Mọi người nhất thời không không chế được sự tò mò của mình, cũng có những người mặc sức mà tưởng tượng nữa.
Bạch Cẩn Nghi càng nghe càng giận, tức đến độ gần như sắp cắn nát cả hàm răng.
Bà căm hận nhìn trừng trừng Tống Cẩm Ninh nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn bà ta kia. Trong lòng bà ta thầm nói, chẳng lẽ một kẻ bị bệnh thần kinh như cô còn có thể lật trời được sao?
Lúc trước, cô không nói không rằng quyến rũ Hoắc Quan Nguyên, uổng cho tôi coi cô là bạn tốt mà tâm sự toàn bộ mọi chuyện giữa tôi và Hoắc Quan Nguyên với cô, còn cô thì xoay người liền chạy đi lấy lòng Hoắc Quan Nguyên… Nếu không phải cô chủ động quyến rũ anh ấy thì sao Quan Nguyên lại phớt lờ tôi như thế được…
Bạch Cẩn Nghi càng nghĩ càng tức, không nhịn được mà cười lạnh, nói: “Cố Niệm Chi, cô không hiểu thì đừng xía lung tung vào. Lúc trước, khi Quan Thần và Tống Cẩm Ninh ly hôn, vì giữ thể diện cho Tống Cẩm Ninh nên mới tìm một lý do mà thôi. Hôm nay cháu lại lao ra đây, vạch trần mọi chuyện khiến mọi người đều biết cả. Cháu cho rằng như vậy là đang giúp Tống Cẩm Ninh sao? Cháu đang hại bà ấy đấy.”
“Tôi hại bác ấy ư?” Cố Niệm Chi nhướng mày, “Nói chuyện trước mặt bàn dân thiên hạ là phải dùng chứng cứ, không thể chỉ tin lời nói ngoài miệng được. Tôi đâu có khắt khe với cuộc sống sinh hoạt của bác Tống trong mười sáu năm, cũng không hề tiến hành đàn áp hay đe dọa tinh thần bác ấy, vậy tôi hại bác ấy như thế nào?”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Cố Niệm Chi quét qua mặt Hoắc Gia Lan một cái. Hoắc Gia Lan vẫn nhìn cô đầy tức giận, không có chút ý hối cải nào.
Cố Niệm Chi mỉm cười với cô ta rồi làm một động tác bảo cô ta tiếp tục chờ đợi.
“Cô đừng có đánh trống lảng. Tôi đang nói tới chuyện ngày hôm nay, cô lại lôi chuyện mười sáu năm trước ra làm gì?” Bạch Cẩn Nghi siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén, “Tự cô ta không biết liêm sỉ, lén lút qua lại với anh chồng mình, làm sao Quan Thần có thể nhịn được chuyện này chứ?”
“Bà câm mồm” Cố Niệm Chi sa sầm mặt xuống, “Tôi vừa mới nói rồi, nói chuyện phải có chứng cứ. Ngay trước mặt mọi người, nếu bà còn dám sỉ nhục bác Tống thêm lần nữa thì chúng tôi nhất định sẽ đến tòa án kiện bà tội phỉ bảng. Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng, đến lúc tòa án cho mời, hy vọng mọi người đừng đùn đẩy mà hãy dũng cảm đứng ra làm chứng.”
***
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long ngồi ở một chỗ kín đáo trong phòng khách, trợn mắt há mồm nhìn trò hề này, không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ.
“Lão Quý, xem ra cô nhóc Cố Niệm Chi mà Bộ Quốc phòng các ông che che giấu giấu này cũng nhanh mồm nhanh miệng thật đấy…” Chủ tịch Long cười ha ha, “Tài ăn nói như vậy mà không theo nghiệp Chính trị, ứng cử làm uỷ viên Quốc Hội thì thật đáng tiếc.”
“Này, lão Long, ông đừng có nhòm ngó con bé, coi chừng Thiệu Hằng san bằng luôn cái Quốc hội của ông đấy!” Thượng tướng Quý cười ha ha đẩy đẩy Chủ tịch Long, “Nghe tiếp, nghe tiếp nào.”
***
Bạch Cẩn Nghi cho rằng mình nắm được chứng cứ trong tay cho nên chẳng hề sợ hãi sự đe dọa của Cố Niệm Chi, bà ta cười lạnh nói: “Chứng cứ à? Đương nhiên là tôi có chứng cứ rồi, nếu không ai dám sỉ nhục cô ta ngoài miệng suông được chứ?””Vậy sao? Vậy xin hỏi là chứng cứ gì?” Cố Niệm Chi bước từng bước lại gần, căn bản không để Bạch Cẩn Nghi có thời gian suy nghĩ, “Là ảnh và phim quay chụp bắt quả tang tại giường à? Hay là chứng cứ gì khác?”
“Lại còn phải bắt quả tang tại giường nữa ư? Thư tình của bọn họ bị đích thân La Hân Tuyết, mẹ của Gia Lan tìm ra, chứng cứ này còn chưa đủ sao? Còn phải bắt quả tang tại giường à?”
Gân xanh trên trán Bạch Cẩn Nghi nổi rõ, sắc mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt trừng to nhìn Cố Niệm Chi như muốn phun ra lửa.
“Ha ha, thư tình á?” Cố Niệm Chi vỗ tay, “Tôi nói việc ngụy tạo chứng cứ chính là cái thư tình mà bà nói đấy. Vô dụng rồi.”
Mặt Cố Niệm Chi nghiêm lại, tuy vẫn chưa có kết luận của Văn phòng Giám định Tư pháp nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô gài bẫy Bạch Cẩn Nghi.
Luật sư giỏi là phải dũng cảm đặt giả thiết rồi cẩn thận tìm chứng cứ chứng minh.
“Cô nói cái gì?” Bạch Cẩn Nghi lập tức đổi sắc mặt, “Cô dám nói những bức thư đó là ngụy tạo ư?”
“Thư tình của người khác thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn bức thư của bác Tống kia là ngụy tạo.” Tốc độ nói của Cố Niệm Chi rất nhanh, căn bản không để cho Bạch Cẩn Nghi có cơ hội phản bác, “Thử nghĩ xem, từ mười sáu năm trước bác Tống đã bị thương nặng do sự cố phòng thí nghiệm khiến đầu óc bị ảnh hưởng, được bệnh viện chẩn đoán mắc phải một căn bệnh về thần kinh nặng, không còn năng lực tự lo cho bản thân. Thử hỏi, bà Tống như vậy thì làm sao mười năm trước có thể viết được bức thư tình gửi cho Hoắc Quan Nguyên kia? Mà lúc đó, Hoắc Quan Nguyên cũng đã qua đời được sáu năm rồi. Nhà Vật lý Bạch, lúc nãy tôi đã từng nói, bà dùng loại thủ đoạn vụng về này để hắt nước bẩn, phá hoại tình cảm vợ chồng của người khác thì đã không còn là vấn đề về nhân phẩm nữa, mà là vấn đề về trí thông minh. Chỉ số IQ của bà… thật sự khiến người khác phải lo lắng...”
“Cô câm mồm.” Bạch Cẩn Nghi lại bị đâm vào tử huyệt lần nữa, bà ta cũng không ngờ rằng Cố Niệm Chi chỉ lôi bức thư của Tống Cẩm Ninh kia ra làm chứng cứ. Trong lòng bà ta hơi hoảng hốt nhưng vẫn không mất hết lý trí: “Rõ ràng bức thư đó được viết từ mười sáu năm trước! Sao cô dám nói là nó được viết từ mười năm trước chứ?!”
“Sao bà biết là được viết từ mười sáu năm trước?” Cố Niệm Chi bắt đầu tranh cãi với Bạch Cẩn Nghi, “Làm sao bà chứng minh được rằng bức thư đó được viết từ mười sáu năm trước? Rõ ràng là mười năm trước mới bị phát hiện nhưng chỉ một câu nói của bà lại bị đẩy đến tận mười sáu năm trước. Nhà Vật lý Bạch, logic của Bà ở đâu? IQ của bà ở đâu?”
“Cô không biết nguyên nhân hậu quả mà cũng dám tới giảo biện với tôi à?” Bạch Cẩn Nghi vô cùng khinh bỉ, “Cô tưởng mình có mắt thần hay sao?”
“Vậy bà nói xem chuyện đó là thế nào.”
Cố Niệm Chi nhàn nhã ôm cánh tay, chân bắt đầu gõ gõ gót giày. Cô muốn dụ Bạch Cẩn Nghi nói ra, Bạch Cẩn Nghi càng nói nhiều thì những manh mối lộ ra mới càng nhiều.
Nếu hôm nay Bạch Cẩn Nghi luôn im lặng thì Cố Niệm Chi muốn tiến hành kế hoạch của mình cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.Nhưng kế hoạch của Cố Niệm Chi vốn được xây dựng dựa trên tính cách và phong cách xử sự của Bạch Cẩn Nghi, bởi vậy Bạch Cẩn Nghi sẽ chỉ có thể bị cô kích động và sau đó cứ thế bị cô nắm mũi dắt đi thôi.
“Mười sáu năm trước, sau khi phòng thí nghiệm của thầy hướng dẫn tôi xảy ra sự cố thì chỉ có mình Tống Cẩm Ninh còn sống. Hoắc Quan Nguyên khi ấy là đại biểu phía Quân đội cũng chết trong sự cố đó. Bộ Quốc phòng gửi di vật của Hoắc Quan Nguyên về nhà cho vợ ông ấy là La Hân Tuyết, cũng chính lúc đó La Hân Tuyết đã phát hiện ra thư tình giữa Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Nguyên. Bà ấy nhịn suốt sáu năm, cho đến mười năm trước thì thật sự không thể nhịn được nữa mới chọn cách tự sát. Cho nên, mười năm trước mọi người mới biết đến những bức thư tình này. Sau khi Quan Thần nhìn thấy liền vô cùng tức giận, ông ấy không thể nào tiếp tục làm vợ chồng với kẻ ngoại tình là Tống Cẩm Ninh nữa cho nên mới... đệ đơn lên tòa án yêu cầu ly hôn.”
Bạch Cẩn Nghi nói tới việc xảy ra năm đó một cách rành mạch, rõ ràng, ngoài ra còn bổ sung một số chi tiết mà Cố Niệm Chi không biết.
Cố Niệm Chi thấy cuối cùng Bạch Cẩn Nghi đã nhảy vào cái hố do cô đào ra, bất giác cười thầm một tiếng rồi nhún vai: “Cho nên, nói tới nói lui thì bức thư tình được ngụy tạo kia cũng chính là nguồn cơn dẫn đến việc Thượng tướng Hoắc và bác Tống ly hôn. Bởi vậy tôi cũng không hề nói sai chút nào cả. Bà đã dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn có được người đàn ông bà luôn thầm yêu là Thượng tướng Hoắc! Cũng chính vì thế cho nên bà không chỉ chủ động xung phong làm bác sĩ điều trị cho bác Tống để nhân cơ hội đào móc bí mật giữa hai vợ chồng người ta, mà bà còn ngụy tạo thư tình để hủy hoại danh tiếng của bác Tống và bôi nhọ liệt sĩ Hoắc Quan Nguyên. Cuối cùng vì để được gả cho chồng cũ của bạn thân mà bà luôn kéo dài việc chữa trị cho bạn thân khiến bác ấy phải sống trong bóng đêm u tối suốt mười sáu năm nay mà không thể tỉnh táo lại. Nhà Vật lý Bạch, kế một hòn đá chết hai con chim này của bà cũng khá lắm. Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, bà làm nhiều việc bất nghĩa như vậy thì nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”
Những lời của Cố Niệm Chi lại lần nữa khiến toàn bộ quan khách có mặt tại đó đều phải kinh ngạc ồ lên.
Quả thật, mọi người không thể ngờ rằng vì để có được Hoắc Quan Thần mà Bạch Cẩn Nghi lại có thể bất chấp tất cả đến mức độ này.
Có một số việc dường như có thể dùng từ vô liêm sỉ để hình dung luôn rồi. Ví dụ như thừa lúc bạn thân đang lâm trọng bệnh, không chỉ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mà còn giành lấy quyền chữa trị rồi cố ý kéo dài bệnh tình chẳng hạn.
Việc này đã không còn đơn giản chỉ là chuyện tình yêu trai gái nữa mà là thất trách, giết người mãn tính và ngụy tạo chứng cứ cản trở người thi hành pháp luật.
Bạch Duyệt Nhiên vừa nghe vậy liền tối sầm mặt xuống, nhưng đó không phải là đối với Cố Niệm Chi mà là đối với Bạch Cẩn Nghi.
Cô ta ghé sát bên tai Bạch Kiến Thành, nhẹ giọng nói: “Bố, bố có biết cô đã làm mấy việc này không?”
“Làm sao mà bố biết được…” Bạch Kiến Thành cũng không dễ chịu chút nào, “Hôm đó bảo nó nói rõ ràng ra thì nó bảo không có gì, đến hôm nay lại bị người khác lật tẩy như thế…”
Những gì bọn họ biết là sau khi Hoắc Quan Thần ly hôn thì mới nảy sinh tình cảm với Bạch Cẩn Nghi. Mãi đến nửa năm sau hai người bọn họ mới chính thức công khai hẹn hò.
Nhưng nếu nguyên nhân thật sự khiến Hoắc Quan Thần ly hôn có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi thì thật đúng là bát nước bẩn hắt lên người, không thể nào rửa sạch được nữa.
Thật ra, phần lớn nội dung trong lời nói của Cố Niệm Chi đều là nửa thật nửa giả do cô tự suy đoán mà ra. Mục đích không chỉ để đổ lỗi cho Bạch Cẩn Nghi về việc là bạn thân và bác sĩ điều trị chính cho bệnh nhân nhưng lại quyến rũ chồng của bạn, mà trên hết, cô còn muốn dồn Bạch Cẩn Nghi vào góc tường để ép bà ta phải nói ra sự thật.
Quả nhiên, Bạch Cẩn Nghi bị Cố Niệm Chi chọc tức đến mức muốn giơ chân lên, bà ta gắt gỏng nói: “Cô đừng có nói nhăng nói cuội. Tôi yêu thầm Hoắc Quan Thần bao giờ? Cô đừng có mà ngậm máu phun người, đặt điều lung tung.”
“Rõ ràng bà vẫn luôn thầm yêu Thượng tướng Hoắc, bắt đầu từ lúc thông qua bác Tống để quen biết Thượng tướng Hoắc là trong lòng bà đã xốn xang vì ông ấy rồi. Đúng chưa?” Cố Niệm Chi cố ý nói chắc như đinh đóng cột, “Thảo nào người ta đều bảo phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân. Những gì mà bà làm đều nói rõ rằng chỉ vì bà muốn có được Thượng tướng Hoắc thôi chứ chẳng còn nguyên nhân nào khác nữa.”
“Cô lại mở mắt thần rồi à?” Bạch Cẩn Nghi nhìn xuống Cố Niệm Chi đang đứng bên dưới bằng ánh mắt u ám: “Cô nghe rõ cho tôi, trước đây, hiện tại và sau này tôi đều chưa từng yêu thầm Hoắc Quan Thần.”
“À, bà không yêu thầm mà là yêu công khai, yêu vô cùng quang minh chính đại mới đúng.” Cố Niệm Chi chậc lưỡi thành tiếng, nói tiếp, “Bây giờ đã công khai đến độ đính hôn với người ta luôn rồi cơ mà. Tôi khinh bỉ bà. Bác Tống có loại bạn thân như bà đúng là đen đủi cả tám kiếp.”
Thật ra, Tống Cẩm Ninh đã từng nói rằng Bạch Cẩn Nghi không phải bạn thân của bà. Hơn nữa, người mà Bạch Cẩn Nghi thích cũng không phải Hoắc Quan Thần, nhưng Cố Niệm Chi vẫn muốn chụp những cái mũ kia lên đầu Bạch Cẩn Nghi.
Theo những gì mà Cố Niệm Chi hiểu về Bạch Cẩn Nghi thông qua những dữ liệu kia thì cô biết rằng Bạch Cẩn Nghi là một người vô cùng tự phụ, thích thể hiện và đặc biệt là rất dễ bị dồn vào góc chết.
Cho nên, mục đích của cô chính là muốn dùng những lời đồn thất thiệt này để dồn bà ta đến chân tường không còn đường lui nào khác.
Và sự thật chứng minh, Bạch Cẩn Nghi làm đúng theo những gì mà Cố Niệm Chi mong mỏi. Bà ta đã mất hết lý trí vì những lời nói của cô. Khi nhìn khắp một lượt ánh mắt của những quan khách có mặt tại đây, vừa nghĩ tới danh tiếng mình gây dựng nhiều năm sắp sụp đổ, lại còn có cả gương mặt lạnh tanh của anh cả và anh ba nữa, trong lòng bà ta vô cùng hoảng hốt, không nhịn được mà bật thốt lên: “Tôi không công khai cũng không yêu thầm Hoắc Quan Thần. Người tôi thích rõ ràng là Hoắc Quan Nguyên. Cô đừng có hắt nước bẩn lên người tôi.”
Tin tức này quá chấn động rồi!
Quan khách trong phòng khách nhà họ Hoắc lập tức bùng nổ.
Nguyên nhân bề mặt của việc Hoắc Quan Thần và Tống Cẩm Ninh ly hôn với nhau là vì Tống Cẩm Ninh mắc phải một căn bệnh về thần kinh nghiêm trọng, không thể nào tiếp tục cuộc sống vợ chồng. Do đó, Hoắc Quan Thần mới giải trừ quan hệ hôn nhân với bà nhưng vẫn để bà ở lại nhà họ Hoắc, tìm nhân viên chuyên nghiệp để chăm sóc, chữa trị cho bà.
Chính vì hành động tình sâu nghĩa nặng như thế mà Hoắc Quan Thần mới có được sự tán đồng của mọi người, nói ông tận tình tận nghĩa, có mới mà không nới cũ.
Nhưng những lời này của Cố Niệm Chi hoàn toàn đạp đổ tất cả ấn tượng của mọi người về Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi.
“Cái gì cái gì? Chứng cứ gì? Thượng tướng Hoắc bị cắm sừng á? Vậy có nghĩa là vợ trước của ông ấy… phản bội ông ấy sao?”
“… Chỉ có cách giải thích này thôi nhỉ? Nếu không thì sao lại nói là hủy hoại thanh danh của bà Tống được.”
Tuy nhóm khách mời đều là những nhân vật hàng đầu của giới Chính trị và Quốc phòng của Đế quốc Hoa Hạ nhưng sự tò mò, hóng hớt thì ai cũng có. Mọi người nhất thời không không chế được sự tò mò của mình, cũng có những người mặc sức mà tưởng tượng nữa.
Bạch Cẩn Nghi càng nghe càng giận, tức đến độ gần như sắp cắn nát cả hàm răng.
Bà căm hận nhìn trừng trừng Tống Cẩm Ninh nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn bà ta kia. Trong lòng bà ta thầm nói, chẳng lẽ một kẻ bị bệnh thần kinh như cô còn có thể lật trời được sao?
Lúc trước, cô không nói không rằng quyến rũ Hoắc Quan Nguyên, uổng cho tôi coi cô là bạn tốt mà tâm sự toàn bộ mọi chuyện giữa tôi và Hoắc Quan Nguyên với cô, còn cô thì xoay người liền chạy đi lấy lòng Hoắc Quan Nguyên… Nếu không phải cô chủ động quyến rũ anh ấy thì sao Quan Nguyên lại phớt lờ tôi như thế được…
Bạch Cẩn Nghi càng nghĩ càng tức, không nhịn được mà cười lạnh, nói: “Cố Niệm Chi, cô không hiểu thì đừng xía lung tung vào. Lúc trước, khi Quan Thần và Tống Cẩm Ninh ly hôn, vì giữ thể diện cho Tống Cẩm Ninh nên mới tìm một lý do mà thôi. Hôm nay cháu lại lao ra đây, vạch trần mọi chuyện khiến mọi người đều biết cả. Cháu cho rằng như vậy là đang giúp Tống Cẩm Ninh sao? Cháu đang hại bà ấy đấy.”
“Tôi hại bác ấy ư?” Cố Niệm Chi nhướng mày, “Nói chuyện trước mặt bàn dân thiên hạ là phải dùng chứng cứ, không thể chỉ tin lời nói ngoài miệng được. Tôi đâu có khắt khe với cuộc sống sinh hoạt của bác Tống trong mười sáu năm, cũng không hề tiến hành đàn áp hay đe dọa tinh thần bác ấy, vậy tôi hại bác ấy như thế nào?”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Cố Niệm Chi quét qua mặt Hoắc Gia Lan một cái. Hoắc Gia Lan vẫn nhìn cô đầy tức giận, không có chút ý hối cải nào.
Cố Niệm Chi mỉm cười với cô ta rồi làm một động tác bảo cô ta tiếp tục chờ đợi.
“Cô đừng có đánh trống lảng. Tôi đang nói tới chuyện ngày hôm nay, cô lại lôi chuyện mười sáu năm trước ra làm gì?” Bạch Cẩn Nghi siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén, “Tự cô ta không biết liêm sỉ, lén lút qua lại với anh chồng mình, làm sao Quan Thần có thể nhịn được chuyện này chứ?”
“Bà câm mồm” Cố Niệm Chi sa sầm mặt xuống, “Tôi vừa mới nói rồi, nói chuyện phải có chứng cứ. Ngay trước mặt mọi người, nếu bà còn dám sỉ nhục bác Tống thêm lần nữa thì chúng tôi nhất định sẽ đến tòa án kiện bà tội phỉ bảng. Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng, đến lúc tòa án cho mời, hy vọng mọi người đừng đùn đẩy mà hãy dũng cảm đứng ra làm chứng.”
***
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long ngồi ở một chỗ kín đáo trong phòng khách, trợn mắt há mồm nhìn trò hề này, không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ.
“Lão Quý, xem ra cô nhóc Cố Niệm Chi mà Bộ Quốc phòng các ông che che giấu giấu này cũng nhanh mồm nhanh miệng thật đấy…” Chủ tịch Long cười ha ha, “Tài ăn nói như vậy mà không theo nghiệp Chính trị, ứng cử làm uỷ viên Quốc Hội thì thật đáng tiếc.”
“Này, lão Long, ông đừng có nhòm ngó con bé, coi chừng Thiệu Hằng san bằng luôn cái Quốc hội của ông đấy!” Thượng tướng Quý cười ha ha đẩy đẩy Chủ tịch Long, “Nghe tiếp, nghe tiếp nào.”
***
Bạch Cẩn Nghi cho rằng mình nắm được chứng cứ trong tay cho nên chẳng hề sợ hãi sự đe dọa của Cố Niệm Chi, bà ta cười lạnh nói: “Chứng cứ à? Đương nhiên là tôi có chứng cứ rồi, nếu không ai dám sỉ nhục cô ta ngoài miệng suông được chứ?””Vậy sao? Vậy xin hỏi là chứng cứ gì?” Cố Niệm Chi bước từng bước lại gần, căn bản không để Bạch Cẩn Nghi có thời gian suy nghĩ, “Là ảnh và phim quay chụp bắt quả tang tại giường à? Hay là chứng cứ gì khác?”
“Lại còn phải bắt quả tang tại giường nữa ư? Thư tình của bọn họ bị đích thân La Hân Tuyết, mẹ của Gia Lan tìm ra, chứng cứ này còn chưa đủ sao? Còn phải bắt quả tang tại giường à?”
Gân xanh trên trán Bạch Cẩn Nghi nổi rõ, sắc mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt trừng to nhìn Cố Niệm Chi như muốn phun ra lửa.
“Ha ha, thư tình á?” Cố Niệm Chi vỗ tay, “Tôi nói việc ngụy tạo chứng cứ chính là cái thư tình mà bà nói đấy. Vô dụng rồi.”
Mặt Cố Niệm Chi nghiêm lại, tuy vẫn chưa có kết luận của Văn phòng Giám định Tư pháp nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô gài bẫy Bạch Cẩn Nghi.
Luật sư giỏi là phải dũng cảm đặt giả thiết rồi cẩn thận tìm chứng cứ chứng minh.
“Cô nói cái gì?” Bạch Cẩn Nghi lập tức đổi sắc mặt, “Cô dám nói những bức thư đó là ngụy tạo ư?”
“Thư tình của người khác thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn bức thư của bác Tống kia là ngụy tạo.” Tốc độ nói của Cố Niệm Chi rất nhanh, căn bản không để cho Bạch Cẩn Nghi có cơ hội phản bác, “Thử nghĩ xem, từ mười sáu năm trước bác Tống đã bị thương nặng do sự cố phòng thí nghiệm khiến đầu óc bị ảnh hưởng, được bệnh viện chẩn đoán mắc phải một căn bệnh về thần kinh nặng, không còn năng lực tự lo cho bản thân. Thử hỏi, bà Tống như vậy thì làm sao mười năm trước có thể viết được bức thư tình gửi cho Hoắc Quan Nguyên kia? Mà lúc đó, Hoắc Quan Nguyên cũng đã qua đời được sáu năm rồi. Nhà Vật lý Bạch, lúc nãy tôi đã từng nói, bà dùng loại thủ đoạn vụng về này để hắt nước bẩn, phá hoại tình cảm vợ chồng của người khác thì đã không còn là vấn đề về nhân phẩm nữa, mà là vấn đề về trí thông minh. Chỉ số IQ của bà… thật sự khiến người khác phải lo lắng...”
“Cô câm mồm.” Bạch Cẩn Nghi lại bị đâm vào tử huyệt lần nữa, bà ta cũng không ngờ rằng Cố Niệm Chi chỉ lôi bức thư của Tống Cẩm Ninh kia ra làm chứng cứ. Trong lòng bà ta hơi hoảng hốt nhưng vẫn không mất hết lý trí: “Rõ ràng bức thư đó được viết từ mười sáu năm trước! Sao cô dám nói là nó được viết từ mười năm trước chứ?!”
“Sao bà biết là được viết từ mười sáu năm trước?” Cố Niệm Chi bắt đầu tranh cãi với Bạch Cẩn Nghi, “Làm sao bà chứng minh được rằng bức thư đó được viết từ mười sáu năm trước? Rõ ràng là mười năm trước mới bị phát hiện nhưng chỉ một câu nói của bà lại bị đẩy đến tận mười sáu năm trước. Nhà Vật lý Bạch, logic của Bà ở đâu? IQ của bà ở đâu?”
“Cô không biết nguyên nhân hậu quả mà cũng dám tới giảo biện với tôi à?” Bạch Cẩn Nghi vô cùng khinh bỉ, “Cô tưởng mình có mắt thần hay sao?”
“Vậy bà nói xem chuyện đó là thế nào.”
Cố Niệm Chi nhàn nhã ôm cánh tay, chân bắt đầu gõ gõ gót giày. Cô muốn dụ Bạch Cẩn Nghi nói ra, Bạch Cẩn Nghi càng nói nhiều thì những manh mối lộ ra mới càng nhiều.
Nếu hôm nay Bạch Cẩn Nghi luôn im lặng thì Cố Niệm Chi muốn tiến hành kế hoạch của mình cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.Nhưng kế hoạch của Cố Niệm Chi vốn được xây dựng dựa trên tính cách và phong cách xử sự của Bạch Cẩn Nghi, bởi vậy Bạch Cẩn Nghi sẽ chỉ có thể bị cô kích động và sau đó cứ thế bị cô nắm mũi dắt đi thôi.
“Mười sáu năm trước, sau khi phòng thí nghiệm của thầy hướng dẫn tôi xảy ra sự cố thì chỉ có mình Tống Cẩm Ninh còn sống. Hoắc Quan Nguyên khi ấy là đại biểu phía Quân đội cũng chết trong sự cố đó. Bộ Quốc phòng gửi di vật của Hoắc Quan Nguyên về nhà cho vợ ông ấy là La Hân Tuyết, cũng chính lúc đó La Hân Tuyết đã phát hiện ra thư tình giữa Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Nguyên. Bà ấy nhịn suốt sáu năm, cho đến mười năm trước thì thật sự không thể nhịn được nữa mới chọn cách tự sát. Cho nên, mười năm trước mọi người mới biết đến những bức thư tình này. Sau khi Quan Thần nhìn thấy liền vô cùng tức giận, ông ấy không thể nào tiếp tục làm vợ chồng với kẻ ngoại tình là Tống Cẩm Ninh nữa cho nên mới... đệ đơn lên tòa án yêu cầu ly hôn.”
Bạch Cẩn Nghi nói tới việc xảy ra năm đó một cách rành mạch, rõ ràng, ngoài ra còn bổ sung một số chi tiết mà Cố Niệm Chi không biết.
Cố Niệm Chi thấy cuối cùng Bạch Cẩn Nghi đã nhảy vào cái hố do cô đào ra, bất giác cười thầm một tiếng rồi nhún vai: “Cho nên, nói tới nói lui thì bức thư tình được ngụy tạo kia cũng chính là nguồn cơn dẫn đến việc Thượng tướng Hoắc và bác Tống ly hôn. Bởi vậy tôi cũng không hề nói sai chút nào cả. Bà đã dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn có được người đàn ông bà luôn thầm yêu là Thượng tướng Hoắc! Cũng chính vì thế cho nên bà không chỉ chủ động xung phong làm bác sĩ điều trị cho bác Tống để nhân cơ hội đào móc bí mật giữa hai vợ chồng người ta, mà bà còn ngụy tạo thư tình để hủy hoại danh tiếng của bác Tống và bôi nhọ liệt sĩ Hoắc Quan Nguyên. Cuối cùng vì để được gả cho chồng cũ của bạn thân mà bà luôn kéo dài việc chữa trị cho bạn thân khiến bác ấy phải sống trong bóng đêm u tối suốt mười sáu năm nay mà không thể tỉnh táo lại. Nhà Vật lý Bạch, kế một hòn đá chết hai con chim này của bà cũng khá lắm. Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, bà làm nhiều việc bất nghĩa như vậy thì nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”
Những lời của Cố Niệm Chi lại lần nữa khiến toàn bộ quan khách có mặt tại đó đều phải kinh ngạc ồ lên.
Quả thật, mọi người không thể ngờ rằng vì để có được Hoắc Quan Thần mà Bạch Cẩn Nghi lại có thể bất chấp tất cả đến mức độ này.
Có một số việc dường như có thể dùng từ vô liêm sỉ để hình dung luôn rồi. Ví dụ như thừa lúc bạn thân đang lâm trọng bệnh, không chỉ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mà còn giành lấy quyền chữa trị rồi cố ý kéo dài bệnh tình chẳng hạn.
Việc này đã không còn đơn giản chỉ là chuyện tình yêu trai gái nữa mà là thất trách, giết người mãn tính và ngụy tạo chứng cứ cản trở người thi hành pháp luật.
Bạch Duyệt Nhiên vừa nghe vậy liền tối sầm mặt xuống, nhưng đó không phải là đối với Cố Niệm Chi mà là đối với Bạch Cẩn Nghi.
Cô ta ghé sát bên tai Bạch Kiến Thành, nhẹ giọng nói: “Bố, bố có biết cô đã làm mấy việc này không?”
“Làm sao mà bố biết được…” Bạch Kiến Thành cũng không dễ chịu chút nào, “Hôm đó bảo nó nói rõ ràng ra thì nó bảo không có gì, đến hôm nay lại bị người khác lật tẩy như thế…”
Những gì bọn họ biết là sau khi Hoắc Quan Thần ly hôn thì mới nảy sinh tình cảm với Bạch Cẩn Nghi. Mãi đến nửa năm sau hai người bọn họ mới chính thức công khai hẹn hò.
Nhưng nếu nguyên nhân thật sự khiến Hoắc Quan Thần ly hôn có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi thì thật đúng là bát nước bẩn hắt lên người, không thể nào rửa sạch được nữa.
Thật ra, phần lớn nội dung trong lời nói của Cố Niệm Chi đều là nửa thật nửa giả do cô tự suy đoán mà ra. Mục đích không chỉ để đổ lỗi cho Bạch Cẩn Nghi về việc là bạn thân và bác sĩ điều trị chính cho bệnh nhân nhưng lại quyến rũ chồng của bạn, mà trên hết, cô còn muốn dồn Bạch Cẩn Nghi vào góc tường để ép bà ta phải nói ra sự thật.
Quả nhiên, Bạch Cẩn Nghi bị Cố Niệm Chi chọc tức đến mức muốn giơ chân lên, bà ta gắt gỏng nói: “Cô đừng có nói nhăng nói cuội. Tôi yêu thầm Hoắc Quan Thần bao giờ? Cô đừng có mà ngậm máu phun người, đặt điều lung tung.”
“Rõ ràng bà vẫn luôn thầm yêu Thượng tướng Hoắc, bắt đầu từ lúc thông qua bác Tống để quen biết Thượng tướng Hoắc là trong lòng bà đã xốn xang vì ông ấy rồi. Đúng chưa?” Cố Niệm Chi cố ý nói chắc như đinh đóng cột, “Thảo nào người ta đều bảo phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân. Những gì mà bà làm đều nói rõ rằng chỉ vì bà muốn có được Thượng tướng Hoắc thôi chứ chẳng còn nguyên nhân nào khác nữa.”
“Cô lại mở mắt thần rồi à?” Bạch Cẩn Nghi nhìn xuống Cố Niệm Chi đang đứng bên dưới bằng ánh mắt u ám: “Cô nghe rõ cho tôi, trước đây, hiện tại và sau này tôi đều chưa từng yêu thầm Hoắc Quan Thần.”
“À, bà không yêu thầm mà là yêu công khai, yêu vô cùng quang minh chính đại mới đúng.” Cố Niệm Chi chậc lưỡi thành tiếng, nói tiếp, “Bây giờ đã công khai đến độ đính hôn với người ta luôn rồi cơ mà. Tôi khinh bỉ bà. Bác Tống có loại bạn thân như bà đúng là đen đủi cả tám kiếp.”
Thật ra, Tống Cẩm Ninh đã từng nói rằng Bạch Cẩn Nghi không phải bạn thân của bà. Hơn nữa, người mà Bạch Cẩn Nghi thích cũng không phải Hoắc Quan Thần, nhưng Cố Niệm Chi vẫn muốn chụp những cái mũ kia lên đầu Bạch Cẩn Nghi.
Theo những gì mà Cố Niệm Chi hiểu về Bạch Cẩn Nghi thông qua những dữ liệu kia thì cô biết rằng Bạch Cẩn Nghi là một người vô cùng tự phụ, thích thể hiện và đặc biệt là rất dễ bị dồn vào góc chết.
Cho nên, mục đích của cô chính là muốn dùng những lời đồn thất thiệt này để dồn bà ta đến chân tường không còn đường lui nào khác.
Và sự thật chứng minh, Bạch Cẩn Nghi làm đúng theo những gì mà Cố Niệm Chi mong mỏi. Bà ta đã mất hết lý trí vì những lời nói của cô. Khi nhìn khắp một lượt ánh mắt của những quan khách có mặt tại đây, vừa nghĩ tới danh tiếng mình gây dựng nhiều năm sắp sụp đổ, lại còn có cả gương mặt lạnh tanh của anh cả và anh ba nữa, trong lòng bà ta vô cùng hoảng hốt, không nhịn được mà bật thốt lên: “Tôi không công khai cũng không yêu thầm Hoắc Quan Thần. Người tôi thích rõ ràng là Hoắc Quan Nguyên. Cô đừng có hắt nước bẩn lên người tôi.”
Bình luận facebook