Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240: Làm sao có thể chịu nổi
Bạch Cẩn Nghi vừa dứt lời, cả phòng khách chợt lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, giữ nguyên trạng thái trước đó, hoặc là cầm ly rượu mời rượu nhau, hoặc là cụng ly với người khác, hoặc là ghé đầu ghé tai với người ta… Nhưng họ không hẹn mà cùng đồng loạt quay lại, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Bạch Cẩn Nghi đang kích động đứng bên dưới bức tường hoa hồng kia, gần như đều cho rằng vừa nãy mình nghe nhầm rồi.
Bạch Cẩn Nghi vô thức lấy tay che miệng mình lại, lùi hai bước đến sát bên bức tường hoa, tránh ra phía sau Hoắc Quan Thần. Trong đầu chỉ còn một giọng nói: Xong rồi xong rồi… Sao bà ta lại có thể nói ra miệng được chứ?
Đây là bí mật lớn nhất nơi đáy lòng bà ta, cũng là bí mật đen tối nhất, được giữ lâu nhất. Trên thế giới này chỉ có bà ta, ông ấy và Tống Cẩm Ninh mới biết bí mật đó.
Nhưng ông ấy đã không còn trên thế giới này nữa, Tống Cẩm Ninh thì mắc phải bệnh thần kinh nghiêm trọng nên đã quên sạch ký ức từ sau năm mười tám tuổi rồi. Cho nên, người biết được bí mật này chỉ có một mình bà ta mà thôi. Bí mật này đã luôn được chôn vùi dưới đáy lòng bà ta, vô cùng nặng nề, suốt mười sáu năm nay chưa từng biến mất.
Phần tình cảm sâu nặng này được giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong tim bà ta. Thật ra, nó cũng rất khao khát được người khác biết đến nhỉ?
Cho nên dưới sự dồn ép, liên tục cả vú lấp miệng em của Cố Niệm Chi, Bạch Cẩn Nghi mới buột miệng nói ta bí mật trong đáy lòng mình. Đây không chỉ là vì để gột sạch đống nước bẩn Cố Niệm Chi hắt lên người bà ta, một phần cũng là do tâm lý muốn báo thù việc anh cả Bạch Kiến Thành và anh ba Bạch Trường Huy ép bà ta phải đính hôn với Hoắc Quan Thần mà ra.
Cố Niệm Chi không biết việc đính hôn là do nhà họ Bạch ép Bạch Cẩn Nghi, nhưng cô biết, từ mặt tâm lý học mà nói thì con người là loại động vật sống theo bầy đàn, trời sinh đã có yêu cầu tâm lý muốn giao lưu với đồng loại rồi.
Nếu một ai đó có một bí mật chôn giấu nhiều năm thì trong tiềm thức sẽ có cảm giác muốn được thổ lộ điều đó ra. Cũng giống như tội phạm giết người liên hoàn vậy, sẽ có lúc chúng không nhịn được mà gọi điện thoại nặc danh để tiết lộ một chút manh mối về vụ án.
Chỉ có người từng được đào tạo chuyên môn đặc biệt mới có thể không bị xui khiến, ví dụ như những khóa đào tạo của Cục tác chiến đặc biệt chẳng hạn.
Đối với người bình thường mà nói, phải đối mặt với những người có chuẩn bị từ trước thì gần như không thể thoát khỏi việc lỡ miệng nói ra bí mật mà mình đang che giấu.
Hơn nữa, tâm lý phản kháng đối với sự ép buộc từ người nhà họ Bạch của Bạch Cẩn Nghi càng làm tăng thêm sự khao khát muốn được thổ lộ của bà ta, cho nên kế hoạch của Cố Niệm Chi mới được tiến hành còn thuận lợi hơn cả những gì mà cô tưởng tượng.
Lúc này, sau khi đã đào ra được bí mật to lớn như vậy thì Cố Niệm Chi không còn hùng hổ dồn ép người ta nữa. Biểu cảm của cô hơi ngây ra, mang vẻ mặt không thể tin được giống hệt những người ngoài cuộc bên cạnh.
Nói thật, nếu không phải vì Tống Cẩm Ninh bất chợt tỉnh lại một cách thần kỳ thì thật sự không một ai có thể ngờ tới được cái bí mật được ẩn giấu đó của Bạch Cẩn Nghi, cũng không có ai đủ thông minh đến mức biến không thành có mà đi gài bẫy cho bà ta nói ra được cái bí mật này cả. Bởi vì chỉ có lúc bạn biết rõ đáp án thì mới có thể châm chọc, gài bẫy để moi ra mà thôi.
Bên ngoài cổng Hoắc trạch, Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi trong xe chống đạn của mình, thông qua laptop để theo dõi toàn bộ sự việc, khóe môi anh hơi cong lên, trầm giọng nói một câu: “Good girl!”
***
“Đúng, người tôi thích là Hoắc Quan Nguyên, từ ngày đầu tiên quen ông ấy, từ đầu đến cuối, suốt hai mươi năm chưa từng ngừng lại.”
Bạch Cẩn Nghi hơi nâng cằm lên nhìn về phía anh cả Bạch Kiến Thành với ánh mắt đầy khiêu khích, hoàn toàn không hề để tâm đến Hoắc Quan Thần đang đứng bên cạnh bà ta.
Bạch Duyệt Nhiên nãy giờ vẫn luôn im lặng theo dõi chặt chẽ sự phát triển của sự việc cảm thấy vô cùng nặng lòng. Cô ấy thầm nói một câu “không ổn”, sau đó liền lên tiếng: “Cô à, nếu người cô thích là Hoắc Quan Nguyên, vậy thì tại sao còn đính hôn với chú Hoắc Quan Thần? Làm như vậy không ổn chút nào.”
Cô ấy đang cảnh cáo Bạch Cẩn Nghi hãy tự mình gánh chịu hậu quả cho hành vi của mình, đừng mơ tưởng có thể đổ vấy lên đầu người nhà họ Bạch.
Cố Niệm Chi không muốn nhìn thấy người nhà họ Bạch lại dùng kế kim thiền thoát xác lần nữa, giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô lập tức vang lên: “Đúng vậy, vì sao thế nhỉ? Nếu từ đầu đến cuối nhà Vật lý Bạch đều chỉ thích anh trai của Thượng tướng Hoắc, vậy sao bà còn hẹn hò với Thượng tướng Hoắc suốt mười năm chứ? Chậc, chậc, chậc, chậc… bà vừa nói bà chỉ luôn thích một mình Hoắc Quan Nguyên, nhưng ông ấy vừa mất thì bà đã lập tức chuyển ngay mục tiêu sang em trai ông ấy là Hoắc Quan Thần rồi. Nếu để cho Hoắc Quan Nguyên ở dưới suối vàng biết được việc này thì làm sao ông ấy chịu nổi đây! Cho nên, cách nói của bà khiến tôi không thể tin nổi dù chỉ một chữ. Tôi khuyên bà đừng nên ngụy biện, cũng đừng nên chuyển chủ đề làm gì.”
“Ha ha, tôi cần quái gì cô có tin không?” Bạch Cẩn Nghi cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt đã biến thành màu rỉ sét của Hoắc Quan Thần ở bên cạnh rồi nói: “Tôi hẹn hò với ông ấy vốn cũng không phải do tôi tự nguyện…”
“Ồ, không phải tự nguyện à? Chẳng lẽ lại là bị ép sao?”
Cố Niệm Chi kín đáo dẫn dắt lời nói của Bạch Cẩn Nghi chĩa vào cả nhà họ Bạch.
Quả nhiên Bạch Cẩn Nghi nhìn về phía Bạch Kiến Thành và Bạch Trường Huy ở phía dưới: “Anh cả, anh ba, các anh ép em liên hôn với nhà họ Hoắc nhưng rất xin lỗi, em không làm được.”
Bà ta ở trên bục nhìn rõ ràng sắc mặt của anh cả Bạch Kiến Thành, cả trái tim gần như đã nguội lạnh đi một nửa.
Không, bà ta không thể để anh cả coi bà ta như một quân cờ vô dụng mà vứt đi được. Cho nên, bà ta lập tức quyết định đi trước một bước, kéo cả nhà họ Bạch xuống nước cùng mình.
Bà ta biết rõ tính cách của anh cả nhà mình. Ông ta sẽ có thể vứt bỏ bà không chớp mắt chỉ vì lợi ích của nhà họ Bạch.Sắc mặt Bạch Kiến Thành không thay đổi chút nào. Nhìn Bạch Cẩn Nghi đang đứng dưới bức tường hoa hồng, ông ta chắp tay sau lưng thở dài một tiếng thật sâu, sau đó quay sang cúi gập người về phía ông cụ nhà họ Hoắc đang mang gương mặt xám ngoét: “... Ông cụ Hoắc, nhà họ Bạch chúng tôi thật bất hạnh. Cũng chính vì gia môn bất hạnh thế này đã khiến ông gặp nhiều phiền phức như vậy. Chuyện này nhất định nhà họ Bạch chúng tôi sẽ cho ông một lời giải thích thoả đáng.”
Bạch Trường Huy ung dung đứng bên cạnh Bạch Kiến Thành, bất mãn nói với Bạch Cẩn Nghi đang ở trên sân khấu kia: “Cẩn Nghi, hôm nay đã đủ mất mặt lắm rồi, cô hãy bớt bớt lại đi, về nhà rồi tính tiếp. Còn về việc anh cả và anh ép cô liên hôn… Haiz, anh thật sự không muốn nói những lời khó nghe như thế chút nào, nhưng cô phải hiểu là tuổi tác của cô đã không còn nhỏ nữa, qua cái tuổi sinh con đẻ cái lâu rồi. Bắt cô đi liên hôn thì có gì tốt cho nhà họ Bạch chúng ta nào? Đến chuyện cưới hỏi của các con các cháu, bọn anh còn không sờ tới thì nói gì đến cô chứ? Cô thử hỏi Duyệt Nhiên, hỏi Tiểu Sảng xem đã bao giờ bọn anh yêu cầu chúng nó phải kết hôn vì gia đình chưa?”
Bạch Cẩn Nghi trợn tròn mắt nhìn Bạch Trường Huy, bị ông ta chọc tức đến mức không nói được thành lời. Bà ta chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi. Chẳng lẽ, người anh thứ ba bình thường vẫn luôn thân thiết với bà này lại không nhận ra được rằng anh cả đã muốn bỏ rơi bà rồi sao?
Lúc đối diện với Cố Niệm Chi, bà ta còn có thể tranh luận hai câu, nhưng bị chính người thân trong gia đình vứt bỏ mới là sự đả kích lớn nhất đối với bà ta.
“Thượng tướng Hoắc, rất xin lỗi về việc hôm nay. Tôi không biết em gái mình lại thêm cho nhà họ Hoắc nhiều phiền toái như vậy, thực sự là rất đáng xấu hổ. Chuyện hôm nay coi như nhà họ Bạch chúng tôi không đúng, là nhà họ Bạch chúng tôi nợ nhà họ Hoắc các anh. Chúng tôi đưa Cẩn Nghi về nhà trước, sẽ dạy dỗ khuyên bảo tử tế rồi sẽ chuộc lỗi với anh sau.”
Bạch Trường Huy vô cùng thành khẩn nói với Hoắc Quan Thần đang đứng bên cạnh Bạch Cẩn Nghi.
Hoắc Quan Thần vẫn đần mặt như khúc gỗ nhìn chằm chằm vào Tống Cẩm Ninh ở bên cạnh Cố Niệm Chi chứ chẳng thèm quan tâm đến những gì Bạch Trường Huy vừa nói.
Bạch Trường Huy cũng không để ý nhiều.
Hôm nay, người nhà họ Bạch bọn họ khiến Hoắc Quan Thần mất mặt như vậy, ông ấy có tỏ thái độ một chút cũng là chuyện bình thường thôi, Bạch Trường Huy không hề trách cứ ông ta.
Vốn dĩ Cố Niệm Chi muốn mượn cơ hội lôi cả nhà họ Bạch xuống nước cùng để Hoắc Thiệu Hằng dễ bề hành động hơn, nhưng ai mà ngờ được rằng người đứng đầu nhà họ Bạch này lại siêu như vậy nữa, lại một lần nữa thoát thân an toàn rồi.
Giống như lần trước trong vụ Bạch Dư Sinh, lão nhị nhà họ Bạch phản quốc nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì mang tính hủy diệt đối với nhà họ Bạch cả.
Mấy chuyện phong lưu vớ vẩn này của Bạch Cẩn Nghi thì lại càng không thể khiến bọn họ bị tổn thất gì.
Cố Niệm Chi do dự một lát, ánh mắt nhìn về phía Tống Cẩm Ninh ở bên cạnh mình.
Tống Cẩm Ninh gật đầu với cô.
Cố Niệm Chi hiểu ý liền lên tiếng: “Khoan đã.”
Cô nhìn về phía Bạch Trường Huy: “Ngài Bạch, ngài muốn đưa nhà Vật lý Bạch đi à?”
“Đúng vậy, chuyện hôm nay chúng tôi thành thật xin lỗi…” Gương mặt Bạch Trường Huy thoạt nhìn có vẻ vô cùng đau khổ, “Là do chúng tôi không dạy dỗ nó tử tế…””Ngài Bạch, ngài muốn tự phạt ba ly rồi cứ thế bỏ qua chuyện này sao?”
Cố Niệm Chi hơi chớp mắt, chỉ một câu trúng ngay trọng tâm, chỉ ra ý đồ trong việc nhận sai của Bạch Trường Huy.
“Ha ha, ba ly không được vậy thì sáu ly. Thật ra, chuyện này nói đi nói lại cũng là chuyện riêng giữa Cẩn Nghi và Quan Thần, nào đến lượt người ngoài bắn đại bác tám đời không tới nói ra nói vào.”
Bạch Trường Huy phát ngôn một câu không nặng không nhẹ, ý chỉ Cố Niệm Chi rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi chõ mũi vào chuyện nhà người ta.
Cố Niệm Chi nhấc ngón tay mềm mịn như ngọc lên gõ gõ vào má trái của mình rồi ừm một tiếng, “Cũng đúng nhỉ, dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài mà. Thôi vậy, để tôi tìm một người mà bắn đại bác tám đời chắc chắn tới đến nói chuyện với ông nhé. Hoắc Gia Lan, cô lại đây đi, cô thử hỏi cô Bạch tốt của cô đi. Rõ ràng người mà bà ta vẫn luôn để trong lòng là bố cô nhưng sao lại vẫn luôn nói với cô rằng mẹ cô bị bác Tống làm cho tức chết? Tôi vẫn không hiểu nổi cái logic trong chuyện này. Ngài Bạch đây nói tôi là người ngoài không nên chõ mũi vào chuyện nhà người ta, nhưng cô là con gái đương sự thì chắc chắn cũng có tư cách để quản chuyện này chứ nhỉ?”
Mọi người cùng dồn ánh mắt về phía Hoắc Gia Lan đang ở cách Cố Niệm Chi không xa.
Hoắc Gia Lan đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất năng lực ngôn ngữ rồi. Mặt cắt không còn chút máu, ánh mắt rã rời không tiêu cự. Hai tay cô ta túm chặt trước ngực, toàn thân run lên bần bật, lung lay như sắp đổ.
Đừng nói là để cô ta nói chuyện, đến đứng còn không đứng vững nữa là đằng khác.
Hai người làm của nhà họ Hoắc vội vàng tiến đến đỡ lấy cô ta.
Cố Niệm Chi huơ huơ tay trước mặt Hoắc Gia Lan, hỏi: “Này? Cô có nghe thấy lời tôi nói không?”
Không lẽ đả kích này lớn đến mức làm cho cô ta kinh hãi đến ngu người sao? Gan nhỏ thế thôi à?
Cố Niệm Chi lại nhìn cô ta hai cái rồi có chút tiếc nuối quay đầu nhìn về phía Tống Cẩm Ninh.
Bình thường cái con người tên Hoắc Gia Lan không làm nên trò trống gì này luôn làm mưa làm gió ở nhà họ Hoắc, nhưng một khi đến thời khắc quan trọng không ngờ lại giả vờ bệnh nhân trầm cảm, không nói được gì thôi, quá kỳ quặc… Suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu Cố Niệm Chi rồi thôi.
Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới hắng giọng một tiếng, bước về phía trước vài bước, vừa hay chắn trước mặt Bạch Cẩn Nghi đang đi xuống khỏi sân khấu.
Bạch Cẩn Nghi ngước ánh mắt vô hồn lên, nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác không thốt nên thành lời của Tống Cẩm Ninh, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ.
“Cô cô cô…” Bà ta chỉ về phía Tống Cẩm Ninh, đầu lưỡi líu cả lại, lắp ba lắp bắp nói: “Cô cô cô… là là là…”
“Đúng, tôi là Tống Cẩm Ninh, vợ cũ của chồng chưa cưới của cô.”
Tống Cẩm Ninh ung dung nói chuyện.
Tuy rằng trong lòng bà vẫn cực kì đau đớn nhưng bà sẽ không để lộ ra một chút nào trước mặt những người này, “Bạch Cẩn Nghi, cô đừng đi vội, món nợ mười sáu năm này hôm nay chúng ta phải từ từ mà tính toán với nhau đi.”
“Bà ta là ai?”
“Bà ta là ai?”
“Tống Cẩm Ninh ư? Cái tên này hơi quen tai thì phải?”
“… Tống Cẩm Ninh á? Đó là vợ cũ của Thượng tướng Hoắc mà. Không phải vẫn nói là bà ấy bị bệnh về thần kinh rất nặng nên mất trí nhớ rồi sao?”
“Không ngờ lại là Tống Cẩm Ninh!”
“Bà ta tỉnh lại rồi à?”
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long vốn vẫn luôn bàng quan ngồi trong phòng khách nhỏ làm “khán giả”, nhưng lúc này đều đứng bật dậy, sắc mặt nghiêm túc đi vào trong phòng khách.
Tất cả mọi người đều sững sờ, giữ nguyên trạng thái trước đó, hoặc là cầm ly rượu mời rượu nhau, hoặc là cụng ly với người khác, hoặc là ghé đầu ghé tai với người ta… Nhưng họ không hẹn mà cùng đồng loạt quay lại, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Bạch Cẩn Nghi đang kích động đứng bên dưới bức tường hoa hồng kia, gần như đều cho rằng vừa nãy mình nghe nhầm rồi.
Bạch Cẩn Nghi vô thức lấy tay che miệng mình lại, lùi hai bước đến sát bên bức tường hoa, tránh ra phía sau Hoắc Quan Thần. Trong đầu chỉ còn một giọng nói: Xong rồi xong rồi… Sao bà ta lại có thể nói ra miệng được chứ?
Đây là bí mật lớn nhất nơi đáy lòng bà ta, cũng là bí mật đen tối nhất, được giữ lâu nhất. Trên thế giới này chỉ có bà ta, ông ấy và Tống Cẩm Ninh mới biết bí mật đó.
Nhưng ông ấy đã không còn trên thế giới này nữa, Tống Cẩm Ninh thì mắc phải bệnh thần kinh nghiêm trọng nên đã quên sạch ký ức từ sau năm mười tám tuổi rồi. Cho nên, người biết được bí mật này chỉ có một mình bà ta mà thôi. Bí mật này đã luôn được chôn vùi dưới đáy lòng bà ta, vô cùng nặng nề, suốt mười sáu năm nay chưa từng biến mất.
Phần tình cảm sâu nặng này được giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong tim bà ta. Thật ra, nó cũng rất khao khát được người khác biết đến nhỉ?
Cho nên dưới sự dồn ép, liên tục cả vú lấp miệng em của Cố Niệm Chi, Bạch Cẩn Nghi mới buột miệng nói ta bí mật trong đáy lòng mình. Đây không chỉ là vì để gột sạch đống nước bẩn Cố Niệm Chi hắt lên người bà ta, một phần cũng là do tâm lý muốn báo thù việc anh cả Bạch Kiến Thành và anh ba Bạch Trường Huy ép bà ta phải đính hôn với Hoắc Quan Thần mà ra.
Cố Niệm Chi không biết việc đính hôn là do nhà họ Bạch ép Bạch Cẩn Nghi, nhưng cô biết, từ mặt tâm lý học mà nói thì con người là loại động vật sống theo bầy đàn, trời sinh đã có yêu cầu tâm lý muốn giao lưu với đồng loại rồi.
Nếu một ai đó có một bí mật chôn giấu nhiều năm thì trong tiềm thức sẽ có cảm giác muốn được thổ lộ điều đó ra. Cũng giống như tội phạm giết người liên hoàn vậy, sẽ có lúc chúng không nhịn được mà gọi điện thoại nặc danh để tiết lộ một chút manh mối về vụ án.
Chỉ có người từng được đào tạo chuyên môn đặc biệt mới có thể không bị xui khiến, ví dụ như những khóa đào tạo của Cục tác chiến đặc biệt chẳng hạn.
Đối với người bình thường mà nói, phải đối mặt với những người có chuẩn bị từ trước thì gần như không thể thoát khỏi việc lỡ miệng nói ra bí mật mà mình đang che giấu.
Hơn nữa, tâm lý phản kháng đối với sự ép buộc từ người nhà họ Bạch của Bạch Cẩn Nghi càng làm tăng thêm sự khao khát muốn được thổ lộ của bà ta, cho nên kế hoạch của Cố Niệm Chi mới được tiến hành còn thuận lợi hơn cả những gì mà cô tưởng tượng.
Lúc này, sau khi đã đào ra được bí mật to lớn như vậy thì Cố Niệm Chi không còn hùng hổ dồn ép người ta nữa. Biểu cảm của cô hơi ngây ra, mang vẻ mặt không thể tin được giống hệt những người ngoài cuộc bên cạnh.
Nói thật, nếu không phải vì Tống Cẩm Ninh bất chợt tỉnh lại một cách thần kỳ thì thật sự không một ai có thể ngờ tới được cái bí mật được ẩn giấu đó của Bạch Cẩn Nghi, cũng không có ai đủ thông minh đến mức biến không thành có mà đi gài bẫy cho bà ta nói ra được cái bí mật này cả. Bởi vì chỉ có lúc bạn biết rõ đáp án thì mới có thể châm chọc, gài bẫy để moi ra mà thôi.
Bên ngoài cổng Hoắc trạch, Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi trong xe chống đạn của mình, thông qua laptop để theo dõi toàn bộ sự việc, khóe môi anh hơi cong lên, trầm giọng nói một câu: “Good girl!”
***
“Đúng, người tôi thích là Hoắc Quan Nguyên, từ ngày đầu tiên quen ông ấy, từ đầu đến cuối, suốt hai mươi năm chưa từng ngừng lại.”
Bạch Cẩn Nghi hơi nâng cằm lên nhìn về phía anh cả Bạch Kiến Thành với ánh mắt đầy khiêu khích, hoàn toàn không hề để tâm đến Hoắc Quan Thần đang đứng bên cạnh bà ta.
Bạch Duyệt Nhiên nãy giờ vẫn luôn im lặng theo dõi chặt chẽ sự phát triển của sự việc cảm thấy vô cùng nặng lòng. Cô ấy thầm nói một câu “không ổn”, sau đó liền lên tiếng: “Cô à, nếu người cô thích là Hoắc Quan Nguyên, vậy thì tại sao còn đính hôn với chú Hoắc Quan Thần? Làm như vậy không ổn chút nào.”
Cô ấy đang cảnh cáo Bạch Cẩn Nghi hãy tự mình gánh chịu hậu quả cho hành vi của mình, đừng mơ tưởng có thể đổ vấy lên đầu người nhà họ Bạch.
Cố Niệm Chi không muốn nhìn thấy người nhà họ Bạch lại dùng kế kim thiền thoát xác lần nữa, giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô lập tức vang lên: “Đúng vậy, vì sao thế nhỉ? Nếu từ đầu đến cuối nhà Vật lý Bạch đều chỉ thích anh trai của Thượng tướng Hoắc, vậy sao bà còn hẹn hò với Thượng tướng Hoắc suốt mười năm chứ? Chậc, chậc, chậc, chậc… bà vừa nói bà chỉ luôn thích một mình Hoắc Quan Nguyên, nhưng ông ấy vừa mất thì bà đã lập tức chuyển ngay mục tiêu sang em trai ông ấy là Hoắc Quan Thần rồi. Nếu để cho Hoắc Quan Nguyên ở dưới suối vàng biết được việc này thì làm sao ông ấy chịu nổi đây! Cho nên, cách nói của bà khiến tôi không thể tin nổi dù chỉ một chữ. Tôi khuyên bà đừng nên ngụy biện, cũng đừng nên chuyển chủ đề làm gì.”
“Ha ha, tôi cần quái gì cô có tin không?” Bạch Cẩn Nghi cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt đã biến thành màu rỉ sét của Hoắc Quan Thần ở bên cạnh rồi nói: “Tôi hẹn hò với ông ấy vốn cũng không phải do tôi tự nguyện…”
“Ồ, không phải tự nguyện à? Chẳng lẽ lại là bị ép sao?”
Cố Niệm Chi kín đáo dẫn dắt lời nói của Bạch Cẩn Nghi chĩa vào cả nhà họ Bạch.
Quả nhiên Bạch Cẩn Nghi nhìn về phía Bạch Kiến Thành và Bạch Trường Huy ở phía dưới: “Anh cả, anh ba, các anh ép em liên hôn với nhà họ Hoắc nhưng rất xin lỗi, em không làm được.”
Bà ta ở trên bục nhìn rõ ràng sắc mặt của anh cả Bạch Kiến Thành, cả trái tim gần như đã nguội lạnh đi một nửa.
Không, bà ta không thể để anh cả coi bà ta như một quân cờ vô dụng mà vứt đi được. Cho nên, bà ta lập tức quyết định đi trước một bước, kéo cả nhà họ Bạch xuống nước cùng mình.
Bà ta biết rõ tính cách của anh cả nhà mình. Ông ta sẽ có thể vứt bỏ bà không chớp mắt chỉ vì lợi ích của nhà họ Bạch.Sắc mặt Bạch Kiến Thành không thay đổi chút nào. Nhìn Bạch Cẩn Nghi đang đứng dưới bức tường hoa hồng, ông ta chắp tay sau lưng thở dài một tiếng thật sâu, sau đó quay sang cúi gập người về phía ông cụ nhà họ Hoắc đang mang gương mặt xám ngoét: “... Ông cụ Hoắc, nhà họ Bạch chúng tôi thật bất hạnh. Cũng chính vì gia môn bất hạnh thế này đã khiến ông gặp nhiều phiền phức như vậy. Chuyện này nhất định nhà họ Bạch chúng tôi sẽ cho ông một lời giải thích thoả đáng.”
Bạch Trường Huy ung dung đứng bên cạnh Bạch Kiến Thành, bất mãn nói với Bạch Cẩn Nghi đang ở trên sân khấu kia: “Cẩn Nghi, hôm nay đã đủ mất mặt lắm rồi, cô hãy bớt bớt lại đi, về nhà rồi tính tiếp. Còn về việc anh cả và anh ép cô liên hôn… Haiz, anh thật sự không muốn nói những lời khó nghe như thế chút nào, nhưng cô phải hiểu là tuổi tác của cô đã không còn nhỏ nữa, qua cái tuổi sinh con đẻ cái lâu rồi. Bắt cô đi liên hôn thì có gì tốt cho nhà họ Bạch chúng ta nào? Đến chuyện cưới hỏi của các con các cháu, bọn anh còn không sờ tới thì nói gì đến cô chứ? Cô thử hỏi Duyệt Nhiên, hỏi Tiểu Sảng xem đã bao giờ bọn anh yêu cầu chúng nó phải kết hôn vì gia đình chưa?”
Bạch Cẩn Nghi trợn tròn mắt nhìn Bạch Trường Huy, bị ông ta chọc tức đến mức không nói được thành lời. Bà ta chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi. Chẳng lẽ, người anh thứ ba bình thường vẫn luôn thân thiết với bà này lại không nhận ra được rằng anh cả đã muốn bỏ rơi bà rồi sao?
Lúc đối diện với Cố Niệm Chi, bà ta còn có thể tranh luận hai câu, nhưng bị chính người thân trong gia đình vứt bỏ mới là sự đả kích lớn nhất đối với bà ta.
“Thượng tướng Hoắc, rất xin lỗi về việc hôm nay. Tôi không biết em gái mình lại thêm cho nhà họ Hoắc nhiều phiền toái như vậy, thực sự là rất đáng xấu hổ. Chuyện hôm nay coi như nhà họ Bạch chúng tôi không đúng, là nhà họ Bạch chúng tôi nợ nhà họ Hoắc các anh. Chúng tôi đưa Cẩn Nghi về nhà trước, sẽ dạy dỗ khuyên bảo tử tế rồi sẽ chuộc lỗi với anh sau.”
Bạch Trường Huy vô cùng thành khẩn nói với Hoắc Quan Thần đang đứng bên cạnh Bạch Cẩn Nghi.
Hoắc Quan Thần vẫn đần mặt như khúc gỗ nhìn chằm chằm vào Tống Cẩm Ninh ở bên cạnh Cố Niệm Chi chứ chẳng thèm quan tâm đến những gì Bạch Trường Huy vừa nói.
Bạch Trường Huy cũng không để ý nhiều.
Hôm nay, người nhà họ Bạch bọn họ khiến Hoắc Quan Thần mất mặt như vậy, ông ấy có tỏ thái độ một chút cũng là chuyện bình thường thôi, Bạch Trường Huy không hề trách cứ ông ta.
Vốn dĩ Cố Niệm Chi muốn mượn cơ hội lôi cả nhà họ Bạch xuống nước cùng để Hoắc Thiệu Hằng dễ bề hành động hơn, nhưng ai mà ngờ được rằng người đứng đầu nhà họ Bạch này lại siêu như vậy nữa, lại một lần nữa thoát thân an toàn rồi.
Giống như lần trước trong vụ Bạch Dư Sinh, lão nhị nhà họ Bạch phản quốc nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì mang tính hủy diệt đối với nhà họ Bạch cả.
Mấy chuyện phong lưu vớ vẩn này của Bạch Cẩn Nghi thì lại càng không thể khiến bọn họ bị tổn thất gì.
Cố Niệm Chi do dự một lát, ánh mắt nhìn về phía Tống Cẩm Ninh ở bên cạnh mình.
Tống Cẩm Ninh gật đầu với cô.
Cố Niệm Chi hiểu ý liền lên tiếng: “Khoan đã.”
Cô nhìn về phía Bạch Trường Huy: “Ngài Bạch, ngài muốn đưa nhà Vật lý Bạch đi à?”
“Đúng vậy, chuyện hôm nay chúng tôi thành thật xin lỗi…” Gương mặt Bạch Trường Huy thoạt nhìn có vẻ vô cùng đau khổ, “Là do chúng tôi không dạy dỗ nó tử tế…””Ngài Bạch, ngài muốn tự phạt ba ly rồi cứ thế bỏ qua chuyện này sao?”
Cố Niệm Chi hơi chớp mắt, chỉ một câu trúng ngay trọng tâm, chỉ ra ý đồ trong việc nhận sai của Bạch Trường Huy.
“Ha ha, ba ly không được vậy thì sáu ly. Thật ra, chuyện này nói đi nói lại cũng là chuyện riêng giữa Cẩn Nghi và Quan Thần, nào đến lượt người ngoài bắn đại bác tám đời không tới nói ra nói vào.”
Bạch Trường Huy phát ngôn một câu không nặng không nhẹ, ý chỉ Cố Niệm Chi rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi chõ mũi vào chuyện nhà người ta.
Cố Niệm Chi nhấc ngón tay mềm mịn như ngọc lên gõ gõ vào má trái của mình rồi ừm một tiếng, “Cũng đúng nhỉ, dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài mà. Thôi vậy, để tôi tìm một người mà bắn đại bác tám đời chắc chắn tới đến nói chuyện với ông nhé. Hoắc Gia Lan, cô lại đây đi, cô thử hỏi cô Bạch tốt của cô đi. Rõ ràng người mà bà ta vẫn luôn để trong lòng là bố cô nhưng sao lại vẫn luôn nói với cô rằng mẹ cô bị bác Tống làm cho tức chết? Tôi vẫn không hiểu nổi cái logic trong chuyện này. Ngài Bạch đây nói tôi là người ngoài không nên chõ mũi vào chuyện nhà người ta, nhưng cô là con gái đương sự thì chắc chắn cũng có tư cách để quản chuyện này chứ nhỉ?”
Mọi người cùng dồn ánh mắt về phía Hoắc Gia Lan đang ở cách Cố Niệm Chi không xa.
Hoắc Gia Lan đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất năng lực ngôn ngữ rồi. Mặt cắt không còn chút máu, ánh mắt rã rời không tiêu cự. Hai tay cô ta túm chặt trước ngực, toàn thân run lên bần bật, lung lay như sắp đổ.
Đừng nói là để cô ta nói chuyện, đến đứng còn không đứng vững nữa là đằng khác.
Hai người làm của nhà họ Hoắc vội vàng tiến đến đỡ lấy cô ta.
Cố Niệm Chi huơ huơ tay trước mặt Hoắc Gia Lan, hỏi: “Này? Cô có nghe thấy lời tôi nói không?”
Không lẽ đả kích này lớn đến mức làm cho cô ta kinh hãi đến ngu người sao? Gan nhỏ thế thôi à?
Cố Niệm Chi lại nhìn cô ta hai cái rồi có chút tiếc nuối quay đầu nhìn về phía Tống Cẩm Ninh.
Bình thường cái con người tên Hoắc Gia Lan không làm nên trò trống gì này luôn làm mưa làm gió ở nhà họ Hoắc, nhưng một khi đến thời khắc quan trọng không ngờ lại giả vờ bệnh nhân trầm cảm, không nói được gì thôi, quá kỳ quặc… Suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu Cố Niệm Chi rồi thôi.
Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới hắng giọng một tiếng, bước về phía trước vài bước, vừa hay chắn trước mặt Bạch Cẩn Nghi đang đi xuống khỏi sân khấu.
Bạch Cẩn Nghi ngước ánh mắt vô hồn lên, nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác không thốt nên thành lời của Tống Cẩm Ninh, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ.
“Cô cô cô…” Bà ta chỉ về phía Tống Cẩm Ninh, đầu lưỡi líu cả lại, lắp ba lắp bắp nói: “Cô cô cô… là là là…”
“Đúng, tôi là Tống Cẩm Ninh, vợ cũ của chồng chưa cưới của cô.”
Tống Cẩm Ninh ung dung nói chuyện.
Tuy rằng trong lòng bà vẫn cực kì đau đớn nhưng bà sẽ không để lộ ra một chút nào trước mặt những người này, “Bạch Cẩn Nghi, cô đừng đi vội, món nợ mười sáu năm này hôm nay chúng ta phải từ từ mà tính toán với nhau đi.”
“Bà ta là ai?”
“Bà ta là ai?”
“Tống Cẩm Ninh ư? Cái tên này hơi quen tai thì phải?”
“… Tống Cẩm Ninh á? Đó là vợ cũ của Thượng tướng Hoắc mà. Không phải vẫn nói là bà ấy bị bệnh về thần kinh rất nặng nên mất trí nhớ rồi sao?”
“Không ngờ lại là Tống Cẩm Ninh!”
“Bà ta tỉnh lại rồi à?”
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long vốn vẫn luôn bàng quan ngồi trong phòng khách nhỏ làm “khán giả”, nhưng lúc này đều đứng bật dậy, sắc mặt nghiêm túc đi vào trong phòng khách.
Bình luận facebook