• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

  • Chương 310: Có thể công khai không?

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
96752.png
Cố Niệm Chi thỏa mãn, vòng tay ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng, lẩm bẩm bên môi anh: “… Đến khi nào chúng ta mới có thể hôn nhau trước mặt tất cả mọi người đây?”



Hoắc Thiệu Hằng: “… Vĩnh viễn không thể“.



“Tại sao lại không?” Cố Niệm Chi cười gian xảo, dùng một ngón tay cách ly môi mình và môi Thiếu tướng Hoắc ra: “Có rất nhiều người hôn nhau trước mặt người khác mà. Tình yêu đến lúc nồng đậm rồi, muốn nhịn cũng không nhịn được đâu.”



“Ừ, vậy em cứ tiếp tục cố gắng đi, chờ đến lúc em tán đổ được anh rồi, anh sẽ cùng em... hôn nhau trước mặt mọi người.”



Giọng Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh, không hề xao động nhưng Cố Niệm Chi nghe xong thì tim lại đập thình thịch.



“Thật không? Anh không lừa em chứ?”



“Anh đã lừa em bao giờ chưa?”



“Được, em sẽ tiếp tục cố gắng!”



Cố Niệm Chi hoa tay múa chân, chỉ thiếu nước tuyên thệ nữa thôi.



Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, mặt đầy vẻ phức tạp nhìn cô một lúc rồi lại hôn lên trán cô.



“Niệm Chi, cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ kĩ càng chút nhé!” Giọng anh lúc này vô cùng ấm áp, Cố Niệm Chi nhất thời chìm đắm trong giọng nói ấy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, lập tức leo lên người anh, nắm lấy cổ áo anh hỏi dồn: “Cái gì mà suy nghĩ kĩ càng cơ chứ? Không phải anh đã đồng ý rồi sao? Đồng ý nếu em tán được anh thì anh sẽ là của em mà!”



Hoắc Thiệu Hằng thấy buồn cười, kéo tay cô ra: “Anh chỉ nói thế để thử em thôi, em còn cho là thật sao?”



“Đừng có thử như vậy! Em sẽ cho là thật đấy!” Cố Niệm Chi cuống lên, “Em biết thân phận của anh rất đặc thù, em sẽ phối hợp với anh, nhưng anh đừng… đừng bỏ cuộc giữa chừng được không?”



Ánh mắt Cố Niệm Chi đầy hoảng hốt, lo sợ giống như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích nhất, nhìn anh vẻ tội nghiệp, ấm ức. Niềm tin và sự dựa dẫm toàn tâm toàn ý của cô như một mũi tên ấm áp bắn thẳng vào trái tim Hoắc Thiệu Hằng.



“Được, anh không bỏ cuộc giữa chừng, nhưng em phải nghe lời đấy, biết chưa?” Hoắc Thiệu Hằng ôm cô một cái rồi nói, “Được rồi, muộn lắm rồi, về phòng nghỉ ngơi đi!”



Cố Niệm Chi kì kèo, mè nheo không chịu đi, cô nói nhỏ: “Vậy Hoắc thiếu này, anh có thể mở cửa phòng anh ra để em ở trong phòng ngủ cũng có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng anh được không?”



Hoắc Thiệu Hằng im lặng nhìn cô một lúc.



Lúc Cố Niệm Chi mới đi theo Hoắc Thiệu Hằng, bởi vì vừa trải qua một cơn chấn kinh vô cùng lớn nên rất nhát gan, từng ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.



Sau này to gan hơn một chút cô mới chuyển vào phòng ngủ của riêng mình, nhưng trước khi cô ngủ say thì đèn trong phòng Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn sáng để cô không thấy sợ hãi. Mãi đến khi cô lên đại học mới không cần phải làm như vậy nữa.



Bây giờ cô lại đưa ra yêu cầu như thế, chắc hẳn là do anh đã tạo cho cô ấy áp lực và kinh sợ quá lớn nhỉ?



Ngón cái của Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của Cố Niệm Chi, cảm nhận xúc cảm vừa mềm mại vừa đàn hồi, trên mặt lộ ra sự ấm áp: “Ừ, anh sẽ mở cửa phòng cho đến lúc em ngủ.”



“Hoắc thiếu tốt với em nhất!” Cố Niệm Chi vui vẻ ra mặt, ôm chặt cổ Hoắc Thiệu Hằng rồi nghiêng đầu đòi hỏi, đưa ra một yêu cầu vô lý: “Vậy hôm nay bế em về phòng ngủ đi!”



Nếu bế cô ấy về phòng ngủ, sẽ phải đi qua hành lang, mà hành lang lại lắp đặt camera theo dõi hai mươi tư giờ liên tục, như vậy có thể họ sẽ bị người khác phát hiện...



Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấu mưu kế của cô: “... Không được, em tự về đi.” Nói xong liền đứng lên, quay lại bàn tiếp tục làm việc.



Mưu kế không thành, Cố Niệm Chi sờ sờ mũi rồi đành tự mình quay trở về phòng ngủ.



Nhưng sau khi cô trở lại phòng ngủ tắt đèn nằm xuống thì phát hiện hẳn là phòng của Hoắc Thiệu Hằng ở đối diện đã mở cửa rồi, vì có ánh đèn từ phòng đối diện hắt ra. Ánh sáng hẹp dài mờ nhạt, lẳng lặng đổ xuống bên cạnh cửa phòng ngủ của cô khiến cô chợt cảm thấy rất ấm áp.



Khi bạn thật lòng thích một người nào đó, có lẽ dù chỉ là cùng người đó đứng dưới một ánh đèn thôi, trong lòng cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi đúng không?



Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc mộng.



Khi đã nửa mê nửa tỉnh, cô cảm giác được Hoắc Thiệu Hằng đi tới trước giường của cô đứng một lúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom