• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

  • Chương 312: Nhà tôi có cô con gái trưởng thành

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
96754.png
“Sao? Không tin à? Nếu không tin thì lần sau các cậu ốm đừng có mà đến tìm tôi nữa!”



Trần Liệt đưa ra đòn sát thủ.



Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức đổi thái độ, cúi đầu khom lưng với Trần Liệt, một người kéo ghế, một người rót sữa, cực kì niềm nở nói: “Anh Trần, anh ngồi đi, anh Trần có mệt không? Có cần chúng tôi đút cơm cho anh không?”



“Thôi đi, thôi đi! Cút sang một bên!” Trần Liệt liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lại nhìn mọi người trong nhà ăn, hỏi: “Niệm Chi đâu rồi? Bác Tống đâu?“.



“Bà Tống nói muốn ăn sáng trên phòng, hôm nay không xuống ạ.” Nhân viên hậu cần phục vụ bọn họ vội vàng trả lời, lại hỏi: “Hoắc thiếu, có cần mời bà Tống xuống không ạ?“.



“Không cần.” Hoắc Thiệu Hằng xua tay, nhìn đồ ăn sáng trên bàn, dặn dò: “Đem phần ăn sáng của Niệm Chi lên phòng cho cô ấy, đợi cô ấy ăn xong thì dọn xuống.”



“Vâng.”



Nhân viên hậu cần mang phần ăn sáng của Cố Niệm Chi đến phòng ngủ của cô, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời.



“Cô Cố, tôi mang bữa sáng của cô tới.”



Anh ta mở micro ngoài cửa, nói chuyện với người trong phòng.



Cố Niệm Chi đang tắm, nghe thấy giọng nói từ micro trong nhà tắm liền tắt nước, cao giọng trả lời: “Cứ đặt trong phòng chính giúp tôi là được, cảm ơn! Tôi đang tắm, anh tự đẩy cửa vào đi, cửa không khóa đâu.”



“Vâng, tôi đặt bữa sáng trên bàn uống nước rồi nhé!” Nhân viên hậu cần đẩy cửa đi vào, đặt đồ ăn sáng xuống, sau đó đóng cửa phòng rồi quay về nhà ăn.



Thấy anh ta quay về, Triệu Lương Trạch không yên tâm liền hỏi: “Niệm Chi ăn chưa?”



Nhân viên hậu cần lắc đầu: “Báo cáo Trung tá: Cô Cố đang tắm, tôi để khay đồ ăn trên bàn uống nước rồi đi ra ạ!”



Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng thở phào nhẹ nhõm. Hai người nhìn nhau cười thầm, hóa ra là Niệm Chi để ý lời nói của Triệu Lương Trạch bảo cô có mùi mồ hôi.



“Ôi, cô gái bé nhỏ biết làm đỏm rồi, trưởng thành rồi đấy ha ha ha…”



Tự dưng Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lại có cảm giác “nhà tôi có cô con gái trưởng thành”, cười cực kì vui vẻ.



Mặt Hoắc Thiệu Hằng không biểu cảm gì, cầm dao nĩa ăn sáng, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.



Nghĩ đến lúc nãy Hoắc Thiệu Hằng nói mình lắm chuyện, Trần Liệt nhếch miệng cười nham hiểm, quay sang hỏi cậu nhân viên hậu cần: “Cô Cố đang tắm à? Vậy làm sao mà cậu vào được?”



Cậu nhân viên hậu cần mới chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhỏ tuổi hơn Cố Niệm Chi, vẻ mặt rất thật thà, chân chất, cực kì nghiêm túc trả lời: “Cô Cố nói cửa không khóa, bảo tôi tự đẩy cửa vào.”



“Cửa không khóa à…” Trần Liệt nói một câu ý vị sâu xa, ánh mắt không ngừng liếc về phía Hoắc Thiệu Hằng, “Đi tắm mà lại không khóa cửa, cô bé này, không thể có thói quen như thế được. Ở đây đương nhiên là sẽ không sao, nhưng nếu cứ quen như vậy, ra ngoài tắm cũng không khóa cửa... Chẹp chẹp, thật sự không dám tưởng tượng...”



Anh ta tận mắt thấy rõ bàn tay cầm dao nĩa của Hoắc Thiệu Hằng siết chặt lại rồi nhanh chóng buông lỏng ra, tiếp tục thờ ơ ăn bữa sáng.



Tốc độ không có gì khác biệt so với bình thường, ăn xong Hoắc Thiệu Hằng còn uống thêm một cốc cà phê nhỏ rồi mới nói với Triệu Lương Trạch: “Hôm qua cậu bảo có tài liệu muốn gửi cho tôi à? Bây giờ tôi đang rảnh, cậu gửi sang luôn đi!”



Triệu Lương Trạch vẫn chưa ăn sáng xong, miệng còn đầy thức ăn, suýt nữa không thở được, vội vàng uống một cốc nước hoa quả rồi nói: “Tôi vẫn chưa làm xong, bây giờ Hoắc thiếu cần luôn ạ?”



“Ừ, đi luôn đi, tôi có nửa ngày rảnh rỗi, buổi chiều phải đi họp bên Ủy ban Quốc phòng tối cao rồi.”



Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.



“Rõ!”



Triệu Lương Trạch lập tức ngừng ăn sáng, vội vàng đi chuẩn bị tài liệu cho Hoắc Thiệu Hằng.



Trần Liệt xoa cằm nhìn theo bóng dáng Hoắc Thiệu Hằng đã đi xa, trầm tư suy nghĩ, sao càng ngày tay này lại càng che kĩ cảm xúc hơn vậy? Ngay cả anh ta cũng không nhìn ra được manh mối nào!



Thật là lợi hại!



Trần Liệt giơ ngón tay cái tán thưởng với cái bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng.



Âm Thế Hùng nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu, nhét một miếng khoai tây phô mai to vào trong miệng: “Bác sĩ Trần, anh có ý gì vậy?”



“Tôi đang khen Hoắc thiếu của các cậu đấy, càng ngày càng lợi hại, cái kiểu bình tĩnh, trầm lặng như núi thế này đã đạt đến max level rồi.”



Trần Liệt cười hi hi nói.



“Lại còn phải nói à, nếu không thì tuổi tác bằng nhau nhưng sao cậu ta lại là thiếu tướng còn tôi chỉ là Trung tá được cơ chứ?” Âm Thế Hùng đảo mắt, “Bác sĩ Trần hãy học hỏi Hoắc thiếu đi, rồi anh sẽ không phải ở cái vị trí Đại tá này mãi mà không lên được nữa đâu“.



Đây cũng là chuyện buồn của Trần Liệt, vừa nghe là thấy thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng cũng đáng ghét y như anh ta, liền nổi giận gầm lên: “Cút!”



Anh ta chỉ hận không thể dùng ánh mắt ép Âm Thế Hùng phải bỏ đi thôi.



Âm Thế Hùng cười ha ha, nhét hai cái bánh bao nhỏ vào miệng rồi mới lắc lư huýt sáo đi làm.



***



Lên đến tầng hai, Hoắc Thiệu Hằng vốn nên quay về phòng mình, nhưng cuối cùng lại đứng trước cửa phòng mình nhìn về phía phòng ngủ của Cố Niệm Chi, rồi bước qua đó đẩy cửa đi vào.



Đúng là cửa không khóa, trên bàn có đồ ăn sáng, chẳng lẽ vẫn chưa tắm xong sao?



Hoắc Thiệu Hằng khóa trái cửa, đi qua phòng khách rồi bước vào phòng ngủ.



Phòng tắm ở trong phòng ngủ.



Vào đến phòng ngủ nhưng anh lại không nghe thấy tiếng nước chảy.



Hoắc Thiệu Hằng hơi ngạc nhiên, liền gọi: “Niệm Chi?”



Cố Niệm Chi đang ở trong phòng tắm thoa kem dưỡng da, mắt lại đang nhìn mấy chai nước hoa trên bàn trang điểm, đắn đo suy nghĩ.



Vừa nghe thấy giọng Hoắc Thiệu Hằng, cô thoáng ngẩn người một chút mới vội vàng quấn khăn tắm đi ra:“ Hoắc thiếu, có chuyện gì sao?”



Hoắc Thiệu Hằng ngước lên liền nhìn thấy Cố Niệm Chi đang gần như trần truồng chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm đứng ngay trước mặt.



Mái tóc đen nhánh ướt sũng vẫn đang nhỏ nước, khăn tắm chỉ quấn quanh đến ngực cô vừa khéo che đến bắp đùi.



Làn da vừa mới ra khỏi bồn tắm trắng sáng ửng hồng từ trong ra ngoài, giống như có một làn ánh sáng phủ trên da cô vậy.



Yết hầu Hoắc Thiệu Hằng chuyển động lên xuống, giọng nói càng trở nên trầm thấp: “… Ai dạy em tắm mà không khóa cửa?”



Cố Niệm Chi khó hiểu, kỳ quái nhìn tứ phía, nói: “Ở đây là biệt thự của anh mà, Hoắc thiếu, rõ ràng nó tuyệt đối an toàn. Cho dù em có trần truồng chạy khắp nơi cũng sẽ không sao hết.”



“Em vẫn còn có lý cơ à?” Tuy lời của Cố Niệm Chi là thật, nhưng Hoắc Thiệu Hằng nghe xong lại cảm thấy lửa giận như bốc lên cao ba thước. Anh bước tới hai bước, mặt nghiêm khắc nói: “Em nói lại lần nữa xem?”



Cố Niệm Chi sợ hãi lùi ra phía sau hai bước, hai tay túm chặt khăn tắm trước ngực, lấy hết dũng khí nói: “Em nói sai chỗ nào chứ? Hoắc thiếu, ở đây toàn là người tốt, họ sẽ không làm gì em hết. Vả lại cho dù có ai muốn làm gì đi nữa thì với sự canh phòng nghiêm ngặt ở chỗ Hoắc thiếu, chắc họ chưa kịp ra tay đã bị tóm gọn rồi, vậy thì em sợ gì chứ? Tại sao em lại phải khóa cửa làm gì!”



“Như vậy thì em có thể tắm mà không chốt cửa sao? Còn muốn trần truồng chạy khắp nơi nữa à?”



Hoắc Thiệu Hằng cau mày nhìn Cố Niệm Chi. Không hề phòng bị đối với đàn ông như vậy, rốt cuộc là cô ấy bất cẩn hay là cách giáo dục của mình quá thất bại?



Cố Niệm Chi không hiểu Hoắc Thiệu Hằng đang băn khoăn cái gì, chớp chớp đôi mắt to tròn mông lung hơi nước, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Em chỉ lấy ví dụ thôi mà, em có trần truồng chạy khắp nơi thật đâu... Cho dù bọn họ có không làm gì thì em cũng sẽ ngại chứ...”



“Lấy ví dụ cũng không được?” Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, không bước tới nữa: “Nhớ cho kĩ, sau này, bất kể là ở đâu, lúc tắm đều phải chốt cửa.”



“Cửa nhà tắm… đương nhiên…” Cố Niệm Chi đột nhiên nhớ ra. Thật ra, lúc nãy, ngay cả cửa nhà tắm cô cũng không hề chốt…



Không dám nghĩ nhiều nữa, cô hơi chột dạ, lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, sau này em nhất định sẽ chốt cửa bên ngoài.”



Hoắc Thiệu Hằng phát hiện trong giọng điệu của cô có gì đó không đúng: “Lúc nãy không phải là ngay cả cửa nhà tắm em cũng không chốt đấy chứ?”



Nếu như Hoắc Thiệu Hằng không hỏi, Cố Niệm Chi còn có thể không nói, như vậy cô có thể an ủi bản thân là mình không lừa anh. Nhưng bây giờ Hoắc Thiệu Hằng đã hỏi thì Cố Niệm Chi lại không thể không nói được.



Có điều, vừa rồi, Hoắc Thiệu Hằng đã tức giận như vậy, Cố Niệm Chi sợ rằng nếu nói ra thì Hoắc Thiệu Hằng sẽ càng không hài lòng hơn nữa.



Nước mắt đã đong đầy trong vành mắt, nhưng vẫn quật cường không chịu rơi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom