Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311: Có thể công khai không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cố Niệm Chi lẩm bẩm nói, nhưng ý thức dần dần mơ hồ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Một nụ cười nhẹ thoáng lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng.
***
Đêm đó, Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, không hề trằn trọc mất ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, tâm trạng của cô vẫn rất tốt nên đã chủ động tới sân vận động của doanh trại chạy mười vòng.
Buổi sáng tháng Một ở Đế Đô rất lạnh, trong không khí vẫn loáng thoáng màn sương giá. Mặt trời trong làn sương mù dày đặc phía xa tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, màu của lòng đỏ quả trứng gà rán, gần gũi đến không thể ngờ được.
Cố Niệm Chi mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, quần rằn ri, dưới chân cũng đi một đôi giày thể thao rằn ri, tóc buộc đuôi ngựa. Mồ hôi lấp lánh trên trán Cố Niệm Chi, làn da trắng hồng sau vận động, rạng rỡ quay về biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
“Ồ, Niệm Chi, mới sáng sớm mà đã chạy bộ rồi à? Để anh xem nào, mặt trời hôm nay không mọc từ phía Tây đấy chứ?”
Âm Thế Hùng gặp Cố Niệm Chi ở cửa nhà ăn liền cười đùa với cô.
Cố Niệm Chi giơ nắm đấm ra với anh ta: “Anh Đại Hùng, bây giờ em đã là kiện tướng thể thao rồi, anh đừng có mà chọc em đấy”
“Sợ quá! Tiểu sinh sợ lắm! Xin Cố nữ hiệp tha mạng!” Âm Thế Hùng vội vàng ra vẻ khom người chắp tay xin tha, hài đến nỗi chọc cho Cố Niệm Chi cười khúc khích.
Triệu Lương Trạch bê bữa sáng đi về phía nhà ăn, lướt qua Cố Niệm Chi còn cố ý ngửi ngửi: “Ai da, Niệm Chi, em không tắm mấy ngày rồi thế? Toàn là mùi mồ hôi!”
“Đâu có đâu! Em mới tắm tối qua mà!” Cố Niệm Chi tức điên người, ngay lập tức bỏ qua Âm Thế Hùng, đứng chắn trước mặt Triệu Lương Trạch: “Anh ngửi lại đi! Nhất định là anh đã ngửi nhầm rồi! Em đâu có ngửi thấy mùi gì đâu!”
“Để anh ngửi xem nào….” Bình thường Triệu Lương Trạch đã quen đùa giỡn với Cố Niệm Chi, ngay lập tức nghiêng người về phía trước, đầu sắp đụng vào má Cố Niệm Chi: “Vậy để anh ngửi thử xem! Ờ, thơm… quá!”
Cố Niệm Chi rụt cổ lại, vừa cười vừa nói: “Này, không cần phải áp sát vậy đâu!” Thế nhưng, cô chỉ kịp nghe Triệu Lương Trạch kêu lên một tiếng, cả người anh ta đã bị xách lên ném sang một bên.
Anh ta lảo đảo vài bước, vội vàng bảo vệ khay đồ ăn sáng của mình rồi ngoái lại tức giận nói: “Đại Hùng, anh muốn chết sao?”
Kết quả người đứng chắn trước mặt Cố Niệm Chi lại là Hoắc Thiệu Hằng với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Âm Thế Hùng đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nháy mắt nháy mũi ra hiệu, vẻ mặt giống như muốn cười mà lại không dám cười.
Triệu Lương Trạch lập tức nhũn luôn, cười he he nói: “Hoắc thiếu, anh đừng giận, tôi chỉ đùa với Cố Niệm Chi thôi mà, chỉ là đùa thôi…”
“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên gật đầu: “Nhưng Niệm Chi đã lớn rồi, không thể cứ làm loạn như lúc trước được nữa.”
“Vâng, thưa Thủ trưởng.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức đồng thanh trả lời, còn chụm chân lại như chào theo nghi thức quân đội.
Cố Niệm Chi vô cùng ngại ngùng, đứng đằng sau Hoắc Thiệu Hằng lẩm bẩm: “Hoắc thiếu, anh Tiểu Trạch có làm gì đâu. Anh mà nói như vậy, lần sau mấy anh ấy sẽ không dám chơi với em nữa mất.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, không nói gì, đi thẳng về phía nhà ăn.
Cố Niệm Chi đứng trước nhà ăn cúi đầu, di di chân, không muốn vào nhà ăn nữa nên quay người chạy về phòng tắm rửa.
Hoắc Thiệu Hằng bước vào nhà ăn ngồi xuống, cảm giác Cố Niệm Chi không theo sau, bất giác nhìn về phía cửa ra vào.
Triệu Lương Trạch vội vàng hí hửng nói xấu Cố Niệm Chi trước mặt Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, Niệm Chi dỗi rồi, vừa bị anh lên lớp cho một bài nên tiểu cô nương không vui đấy, không ăn sáng đã bỏ về phòng rồi.”
“Đúng, đúng, đúng! Tiểu cô nương ngày càng nóng nảy! Phải dạy dỗ lại!”
Âm Thế Hùng hùa theo, trong lòng thì chỉ muốn tặng cho Cố Nhiệm Chi một cái like to bự.
Bé Niệm Chi của chúng ta chính là người đầu tiên ở Cục tác chiến đặc biệt này dám thái độ với Hoắc thiếu đấy!
“Vậy sao?” Hoắc Thiệu Hằng thu ánh mắt lại, lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Các cậu lắm chuyện như vậy là do bái Trần Liệt làm thầy rồi à?”
Xem ảnh 1
Một nụ cười nhẹ thoáng lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng.
***
Đêm đó, Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, không hề trằn trọc mất ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, tâm trạng của cô vẫn rất tốt nên đã chủ động tới sân vận động của doanh trại chạy mười vòng.
Buổi sáng tháng Một ở Đế Đô rất lạnh, trong không khí vẫn loáng thoáng màn sương giá. Mặt trời trong làn sương mù dày đặc phía xa tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, màu của lòng đỏ quả trứng gà rán, gần gũi đến không thể ngờ được.
Cố Niệm Chi mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, quần rằn ri, dưới chân cũng đi một đôi giày thể thao rằn ri, tóc buộc đuôi ngựa. Mồ hôi lấp lánh trên trán Cố Niệm Chi, làn da trắng hồng sau vận động, rạng rỡ quay về biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
“Ồ, Niệm Chi, mới sáng sớm mà đã chạy bộ rồi à? Để anh xem nào, mặt trời hôm nay không mọc từ phía Tây đấy chứ?”
Âm Thế Hùng gặp Cố Niệm Chi ở cửa nhà ăn liền cười đùa với cô.
Cố Niệm Chi giơ nắm đấm ra với anh ta: “Anh Đại Hùng, bây giờ em đã là kiện tướng thể thao rồi, anh đừng có mà chọc em đấy”
“Sợ quá! Tiểu sinh sợ lắm! Xin Cố nữ hiệp tha mạng!” Âm Thế Hùng vội vàng ra vẻ khom người chắp tay xin tha, hài đến nỗi chọc cho Cố Niệm Chi cười khúc khích.
Triệu Lương Trạch bê bữa sáng đi về phía nhà ăn, lướt qua Cố Niệm Chi còn cố ý ngửi ngửi: “Ai da, Niệm Chi, em không tắm mấy ngày rồi thế? Toàn là mùi mồ hôi!”
“Đâu có đâu! Em mới tắm tối qua mà!” Cố Niệm Chi tức điên người, ngay lập tức bỏ qua Âm Thế Hùng, đứng chắn trước mặt Triệu Lương Trạch: “Anh ngửi lại đi! Nhất định là anh đã ngửi nhầm rồi! Em đâu có ngửi thấy mùi gì đâu!”
“Để anh ngửi xem nào….” Bình thường Triệu Lương Trạch đã quen đùa giỡn với Cố Niệm Chi, ngay lập tức nghiêng người về phía trước, đầu sắp đụng vào má Cố Niệm Chi: “Vậy để anh ngửi thử xem! Ờ, thơm… quá!”
Cố Niệm Chi rụt cổ lại, vừa cười vừa nói: “Này, không cần phải áp sát vậy đâu!” Thế nhưng, cô chỉ kịp nghe Triệu Lương Trạch kêu lên một tiếng, cả người anh ta đã bị xách lên ném sang một bên.
Anh ta lảo đảo vài bước, vội vàng bảo vệ khay đồ ăn sáng của mình rồi ngoái lại tức giận nói: “Đại Hùng, anh muốn chết sao?”
Kết quả người đứng chắn trước mặt Cố Niệm Chi lại là Hoắc Thiệu Hằng với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Âm Thế Hùng đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nháy mắt nháy mũi ra hiệu, vẻ mặt giống như muốn cười mà lại không dám cười.
Triệu Lương Trạch lập tức nhũn luôn, cười he he nói: “Hoắc thiếu, anh đừng giận, tôi chỉ đùa với Cố Niệm Chi thôi mà, chỉ là đùa thôi…”
“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên gật đầu: “Nhưng Niệm Chi đã lớn rồi, không thể cứ làm loạn như lúc trước được nữa.”
“Vâng, thưa Thủ trưởng.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức đồng thanh trả lời, còn chụm chân lại như chào theo nghi thức quân đội.
Cố Niệm Chi vô cùng ngại ngùng, đứng đằng sau Hoắc Thiệu Hằng lẩm bẩm: “Hoắc thiếu, anh Tiểu Trạch có làm gì đâu. Anh mà nói như vậy, lần sau mấy anh ấy sẽ không dám chơi với em nữa mất.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, không nói gì, đi thẳng về phía nhà ăn.
Cố Niệm Chi đứng trước nhà ăn cúi đầu, di di chân, không muốn vào nhà ăn nữa nên quay người chạy về phòng tắm rửa.
Hoắc Thiệu Hằng bước vào nhà ăn ngồi xuống, cảm giác Cố Niệm Chi không theo sau, bất giác nhìn về phía cửa ra vào.
Triệu Lương Trạch vội vàng hí hửng nói xấu Cố Niệm Chi trước mặt Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, Niệm Chi dỗi rồi, vừa bị anh lên lớp cho một bài nên tiểu cô nương không vui đấy, không ăn sáng đã bỏ về phòng rồi.”
“Đúng, đúng, đúng! Tiểu cô nương ngày càng nóng nảy! Phải dạy dỗ lại!”
Âm Thế Hùng hùa theo, trong lòng thì chỉ muốn tặng cho Cố Nhiệm Chi một cái like to bự.
Bé Niệm Chi của chúng ta chính là người đầu tiên ở Cục tác chiến đặc biệt này dám thái độ với Hoắc thiếu đấy!
“Vậy sao?” Hoắc Thiệu Hằng thu ánh mắt lại, lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Các cậu lắm chuyện như vậy là do bái Trần Liệt làm thầy rồi à?”
Bình luận facebook