Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 329 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 329 BỮA CƠM TẤT NIÊN (7)
“Cậu nói cái gì?”
“Về… về hưu sao?”
Hai vợ chồng Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ không hẹn mà cùng kêu lên.
Chương Phong vẫn luôn một mực tủi thân không nói gì bỗng ngẩng vụt đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi và khó tin.
Bà ta vô thức bấu vào cánh tay ông cụ Hoắc, túm chặt lấy tay ông ta, ánh mắt nhìn ông ta đầy vẻ cầu xin. Trong đôi mắt vẫn còn giữ được vẻ thướt tha, yêu kiều kia lập tức đong đầy nước mắt.
Chương Phong lắc mạnh đầu, nghẹn ngào, nhưng vẫn không nói gì. Tuy vậy, vẻ mặt kích động và động tác của bà ta đã biểu hiện rõ ý của mình.
Bà ta không muốn về hưu, hoặc có thể nói là, bà ta không muốn rời khỏi ông cụ Hoắc. Ông cụ Hoắc cũng bị một câu này của Hoắc Thiệu Hằng làm cho chấn động một lúc lâu không bình tĩnh nổi.
Ông cụ nghe thấy lời Hoắc Thiệu Hằng nói, nhưng trong một khoảnh khắc, ông cụ hoàn toàn không rõ anh đang nói gì.
Âm Thế Hùng nhìn thoáng qua gương mặt lúc thì xám ngoét, lúc thì lại đỏ lên của ông cụ Hoắc, cảm thấy hơi lo sợ chuyện này đã kích thích ông cụ Hoắc.
Dù sao ông cụ cũng đã là người hơn bảy mươi tuổi, lỡ mà bị tức giận rồi có gì không hay xảy ra, ai mà biết được người nhà họ Chương ra ngoài sẽ nói thế nào?
Anh ta vội vàng vượt qua mọi người, chỉ vào ba người Hoắc Gia Lan, Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt rồi ra lệnh cho vệ binh, “Các cậu cứ đưa bọn họ ra trông giữ ở ngoài xe trước đã, sau đó ra canh cửa, không cho phép ai vào đây cả.” Suy nghĩ một chút, anh ta còn nói thêm, “Bác sĩ Trần là ngoại lệ.”
Vệ binh nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh thờ ơ thì biết anh cũng không phản đối, vội vàng đáp một tiếng “Vâng” rồi đưa ba người này đi.
Lúc này, nhịp thở của ông cụ Hoắc mới hơi dịu lại, giận dữ nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Về hưu sao?! Thế mà cháu cũng nghĩ ra được à! Ông biết cháu không vừa mắt bọn họ, vẫn muốn đuổi nhà họ đi! Hôm nay, ông nói rõ với cháu, bà ấy…” Vừa nói, tay ông ta đã chỉ về phía Chương Phong, “Kể cả có về hưu, bà ấy cũng tuyệt đối sẽ không đi đâu cả!”
“Ông nội, Y tá trưởng Chương đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Bà ấy đã đi theo ông từ khi hơn hai mươi, vất vả cả một đời, ông cũng không nên tuyệt tình, tàn nhẫn như thế chứ?” Hoắc Thiệu Hằng móc một điếu thuốc ra, bình thản kẹp ở trong tay, tay còn lại gõ gõ trên mặt bàn giống như anh thật sự không biết về quan hệ giữa người nhà họ Chương và ông cụ Hoắc vậy.
Ông cụ Hoắc cười lạnh, đứng thẳng người lên, sắc mặt sa sầm xuống, “Thiệu Hằng, cháu thật sự muốn làm chuyện cạn tình cạn nghĩa như vậy sao?”
“Ông nội, cháu làm việc theo quy định, cạn tình cạn nghĩa chỗ nào ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng xòe hay tay ra, cũng đứng dậy khỏi ghế xô-pha. Thân hình cao to vạm vỡ của anh vừa đứng lên một cái là lập tức che kín Cố Niệm Chi đang đứng sau ghế xô-pha.
Tấm lưng to rộng che trước mặt Cố Niệm Chi, tạo cảm giác vô cùng an toàn, nhưng Cố Niệm Chi lại nhận thấy được vẻ tịch liêu trong tấm lưng có vẻ kiên cường không chịu khuất phục đó.
Trong ngôi nhà kia, có lẽ Hoắc thiếu luôn luôn cảm thấy cô đơn nhỉ…
Tim Cố Niệm Chi đập thịch một cái, yên lặng nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng. Ánh mắt chăm chú và nóng bỏng, không thể nào che giấu được niềm yêu thương như đã kết thành một tấm lưới, quấn chặt tấm lưng trước mặt vào bên trong.
Triệu Lương Trạch đứng cùng cô phía sau lưng Hoắc Thiệu Hằng. Lúc đầu anh ta khoanh tay lười biếng quan sát tình hình nơi đây, đột nhiên nhìn thoáng qua ánh mắt lưu luyến vô cùng của Cố Niệm Chi, toàn thân anh ta bỗng chấn động. Anh ta buông tay xuống rồi đi về phía Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, không hề thay đổi nét mặt bước sang bên cạnh một bước, đi ra từ phía sau ghế xô-pha tới đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, yên lặng nhìn tình hình trong phòng khách.
Phòng khách to thế này, vệ binh và lính công vụ đã rời đi, chỉ còn lại người nhà họ Hoắc, người nhà họ Chương, và mấy người ngoài là Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch.
Nhưng Cố Niệm Chi, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cũng có thể tính là người cùng tiến cùng lùi với Hoắc Thiệu Hằng, không thể coi là người ngoài được.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ Chương Phong thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào đè nén qua kẽ răng ra thì căn bản không có bất cứ âm thanh nào khác.
Triệu Lương Trạch đành phải lên tiếng khuyên nhủ, “Hoắc thiếu, có cần đổi chỗ vào phòng họp nhỏ để nói chuyện không?”
Tầng một có một phòng họp nhỏ để cho Hoắc Thiệu Hằng sử dụng đặc biệt, bên trong không lắp đặt bất cứ máy ghi âm hay camera gì, hơn nữa còn có thiết bị chống ghi âm, chống quay phim.
Cho dù có người lén lút mang điện thoại di động, hoặc là thiết bị gián điệp ghi âm ghi hình vào cũng không thể nào phát huy được tác dụng.
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, lập tức quay người nói, “Vậy thì vào đi.”
Cả đoàn người rút khỏi phòng khách, đi vào phòng họp nhỏ ở tầng một.
Vừa đóng cửa lại, ông cụ Hoắc đã không chịu nổi nữa.
Giờ phút này ông cụ thật sự vô cùng phẫn nộ, Chương Phong âm thầm chịu đựng nhiều năm như vậy, vẫn luôn bầu bạn bên ông cụ bất kể danh phận. Tất cả sự áy náy đối với cả nhà họ từ lớn đến bé đó đã hóa thành bất mãn đối với Hoắc Thiệu Hằng.
“Ông hiểu rồi, Thiệu Hằng. Cháu đã trưởng thành, quân hàm cao, nên giờ cũng không thèm để một ông già như ông vào trong mắt, đúng không?”
Ông cụ Hoắc nói từng câu từng chữ, nói rất chậm, nhưng nhấn mạnh từng từ từng chữ rất nặng nề.
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay mình vào trong túi quần, thân hình vẫn thẳng tắp như cũ, anh nói, “Ông nội đừng nói thế, cháu chưa từng có ý bất kính với ông.”
“Không có ý bất kính với ông sao?!” Ông cụ Hoắc vụt một tiếng, kéo cánh tay Chương Phong bên cạnh mình, “Cháu bất kính với bà ấy, chính là bất kính với ông! Cháu còn dám nói cháu không có ý bất kính với ông sao?!”
Cố Niệm Chi thấy thế thì trong lòng đầy tức giận, siết chặt hai nắm tay lại, không nhịn được muốn xông lên cãi lý với ông cụ một phen.
Hoắc Thiệu Hằng lại cực kì nhanh chóng đưa tay ấn ấn vai cô xuống.
Cố Niệm Chi đành phải ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trên mặt tràn đầy vẻ không đáng và phẫn nộ.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn vào khuôn mặt đang bất mãn muốn xông lên vì mình của cô, một chút bất bình ẩn trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim anh bỗng chốc được an ủi đến lạ kỳ.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh đã sớm không còn là thiếu niên cô độc, phẫn nộ đến không nói nên lời năm đó nữa rồi.
Anh đã học được cách thỏa hiệp, học được cách cân bằng, cũng học được mưu tính sâu xa và ẩn nhẫn không bùng phát. Nhưng tất cả những thứ đó, đều dựa trên cơ sở thực lực ngày càng mạnh mẽ của anh. Bởi vì không có thực lực phản kích người ta thì không xứng nói lên câu ẩn nhẫn.
Giờ chính là thời điểm anh phản kích.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi trấn an một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ Hoắc đang tức giận sùi bọt mép trước mặt mình, hờ hững nói, “Ông nội, về việc công, Y tá trưởng Chương là quân hàm Trung úy, quân hàm cháu là Thiếu tướng, cho nên hẳn là bà ta phải tôn kính cháu, chứ không phải là cháu tôn kính bà ta. Về việc riêng, bà ta không có bất cứ quan hệ nào với cháu, xin hỏi là tại sao ông lại bắt cháu phải tôn kính bà ta? Cả về công lẫn tư, cháu đều không nghĩ ra lý do nào mình phải tôn kính bà ta cả. Cháu ít học, không hiểu được đạo lý trong chuyện này, mong ông nội chỉ rõ cho cháu một chút.”
Cố Niệm Chi ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, thầm tán thưởng Hoắc Thiệu Hằng nói rất hay.
Ông cụ Hoắc cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa, lớn tiếng nói, “Ông biết cháu thân thiết với bà nội cháu, nhưng khi bà nội cháu còn sống, ông không làm gì có lỗi với bà nội cháu cả! — Bà nội cháu qua đời đã vài chục năm, ông đều độc thân một mình, kể cả có phải thủ tiết, cũng đã đủ rồi. Hôm nay, ông sẽ nói thẳng luôn cho cháu biết, ông muốn kết hôn với bà ấy! Từ nay về sau, bà ấy chính là bà nội kế của cháu!”
Nói xong, cánh mắt ông cụ Hoắc âm trầm nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “… Lý do này, đã được chưa hả? Có phải cháu nên tôn kính bà ấy hay không?!”
“Lão Hoắc!”
Chương Phong vừa mừng vừa sợ, tựa hồ ôm cứng lấy cánh tay ông cụ Hoắc.
Bà ta thật sự không ngờ, hôm nay bị Hoắc Thiệu Hằng nhục nhã một phen, thế mà lại có tác dụng không thể tưởng tượng được.
Cả đời bà ta vốn chỉ luôn trông mong đến cái ngày này!
Trong lòng Cố Niệm Chi trầm xuống.
Hỏng bét!
Ông cụ Hoắc bị ép quá nên nói không lựa lời, hay là thật sự muốn kết hôn với bà Chương Phong?
Thế này thì phiền phức to rồi…
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay lại, hất cằm lên, nheo mắt hỏi, “Ông nội, ông thật sự định kết hôn với Y tá trưởng Chương sao?”
Ông cụ Hoắc vừa nói lời đó ra khỏi miệng cũng đã có chút hối hận. Thế nhưng, khi thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn không chịu buông tha, Chương Phong thì đang cười trong hàng nước mắt nhìn mình, còn có thần sắc mừng như điên của Chương Bảo Thần, tất cả đều khiến cho ông cụ Hoắc không thể nào thu hồi lại được lời vừa nói.
Ông cụ cố kiên trì giữ nguyên ý định, “Đúng thế, sao hả? Không được à?! Điều luật nào nói người góa không thể tái hôn? Bà nội cháu đã qua đời vài chục năm rồi, cháu nên suy nghĩ cho rõ ràng vào!”
Từ sau khi đi vào, Hoắc Quan Thần vẫn không hề lên tiếng, một mực không nói gì. Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Lúc này thấy bố và con mình đối chọi gay gắt khiến cho ông ta không khỏi liên tục cười khổ.
Hai ông cháu có cái tính cách cứng rắn này là giống hệt nhau.
Hoắc Quan Thần đành phải hòa giải, nghiêm nghị nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Thiệu Hằng, đừng quá đáng. Ông nội con đã lớn tuổi, con phải biết chừng mực.” Sau đó lại khuyên ông cụ Hoắc, “Bố, bố cũng đừng vì giận mà nói lẫy nữa. Sắp sang năm mới rồi, sao mà phải ầm ĩ lên thế này chứ?”
Cố Niệm Chi nghe hiểu được một chút ý tứ, rõ ràng là Hoắc Quan Thần cũng không muốn Chương Phong làm mẹ kế của mình…
Ông cụ Hoắc thấy cả con trai lẫn cháu trai mình đều phản đối, nhất thời không lùi bước được, đành cứng cổ nói, “Bố không hề nói lẫy! Chính xác là bố muốn kết hôn với bà ấy! Bố đã khiến bà ấy oan ức cả đời, giờ đã già rồi, cho bà ấy một cái danh phận thì đã sao?”
Bình luận facebook