• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 330 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 330 BỮA CƠM TẤT NIÊN (8)
“Chỉ là cho một cái danh phận thôi sao?” Hoắc Thiệu Hằng hỏi ngược lại một câu, rồi nhấc tay chỉ vào Chương Bảo Thần và hỏi ông cụ Hoắc, “Vậy chú ấy thì sao? Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta là con riêng của Y tá trưởng Chương, giờ ông muốn kết hôn với Y tá trưởng Chương, vậy chú ấy thì thế nào bây giờ?”


Thân phận của Chương Bảo Thần, chỉ trong lòng người nhà họ Hoắc biết rõ, nhưng đối với bên ngoài đều nói đó là con riêng của Chương Phong với người khác, ở nhà họ Hoắc để làm quản gia hỗ trợ nấu nướng nội trợ.


Ông cụ Hoắc chưa từng thừa nhận với người ngoài về thân phận của Chương Bảo Thần.


Đây cũng là chuyện khiến ông ta vô cùng áy náy.


Rõ ràng là con ruột, nhưng lại sống ở nhà họ Hoắc như một người làm, luôn bị Hoắc Thiệu Hằng và Hoắc Gia Lan coi thường.


“Đương nhiên Bảo Thần sẽ sửa lại họ.” Ông cụ Hoắc không thèm đếm xỉa gì nữa, “Cũng giống như Hoắc Gia Lan vậy, nó không có quan hệ máu mủ gì với nhà ta, nhưng vẫn mang họ Hoắc như thường đấy thôi. Bảo Thần sửa họ, đạo lý cũng giống nhau. Làm gì có ai nói này nói kia chứ?”


“Hoắc Gia Lan họ Hoắc, là do bác cả thừa nhận thân phận cô ta, coi cô ta là con gái ruột.” Hoắc Thiệu Hằng nhấc nhấc tay, ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống, thái độ rất thản nhiên nhàn nhã, “Mặc dù bây giờ đã chứng minh là không phải, nhưng từ khía cạnh Luật Hôn nhân, cô ta vẫn là người thừa kế hợp pháp của bác cả.”


“Đúng, Bảo Thần và Gia Lan là giống nhau.” Ông cụ Hoắc được Chương Phong đỡ ngồi xuống, “Ông kết hôn với bà ấy, con của bà ấy, tự nhiên cũng là con ông.”


Tình huống thế này cũng không hiếm thấy, người tái hôn có con riêng, sau khi tái hôn, có người đổi họ, cũng có người không đổi họ.


Nhưng trường hợp của Chương Bảo Thần thì không giống.


“Có nghĩa là, ông định coi tất cả mọi người đều là đồ ngu sao?” Hoắc Thiệu Hằng ung dung nói, giọng nói rất bình thản, để tránh làm cho ông cụ Hoắc bị kích thích quá nặng nề, “Kết hôn với Y tá trưởng Chương, sau đó nói con trai ruột của mình là con riêng của người khác, rồi sau đó lại đổi họ để trở thành người thừa kế hợp pháp của ông à?”


Đây đúng là một lằn ranh không thể bước qua được.


Ông cụ Hoắc bị hỏi tới cứng họng, ngón tay không thể khống chế được mà run lên.


Ông cụ nhìn sang Chương Phong, thấy bà ta cúi đầu, không nói tiếng nào tựa bên cạnh mình, lại nhìn tóc mai đã hoa râm của bà ta. Ông cụ thở dài một tiếng, quay đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Ừm, chuyện này, chỉ cần cháu không nói, ông không nói, mọi người cũng sẽ không nghĩ nhiều.”


“Không thể nói như thế được.” Hoắc Thiệu Hằng duỗi một ngón tay ra, gõ gõ trên bàn, “Ông nội, ông đừng cố quá như thế. Rất nhiều chuyện, ông có thể làm, nhưng không thể nói. Còn có một số chuyện, ông có thể nói, nhưng lại không thể làm. Ví dụ như chuyện con riêng của ông chẳng hạn, ông không kết hôn, không nhận chú ấy, tất cả mọi người sẽ coi như không biết. Nhưng một khi ông kết hôn, chú ấy đổi họ…”


“Vậy thì sao? Ông nói nó không phải con ruột của ông còn không được sao?!”


Ông cụ Hoắc tức giận rống lên một tiếng, trừng mắt phẫn nộ nhìn Hoắc Thiệu Hằng.


“Đương nhiên không được.” Hoắc Thiệu Hằng kiên quyết phản đối, “Nếu như ông ta thật sự không phải con ruột của ông, vậy ông kết hôn với Y tá trưởng Chương tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”


Chương Phong nghe đến đó, trái tim đang đập thình thịch bỗng chìm xuống dưới, không kìm lòng được, bỗng nắm thật chặt cánh tay ông cụ Hoắc.


Con trai ruột thịt, lại thành trở ngại cho việc kết hôn của bọn họ ư? Trên đời này có đạo lý nào như vậy không? Chương Phong tức giận đến ngứa cả răng…


Ông cụ Hoắc vỗ vỗ tay bà ta an ủi.
Lại nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói tiếp, “… Nhưng chú ấy lại đúng là con ruột của ông. DNA đã sớm được kiểm tra từ xưa, vừa rồi lại lấy máu, có thể kiểm tra lại bất kỳ lúc nào. Cho nên, chuyện này ông có muốn giấu, căn bản cũng không thể nào giấu được.”


Sắc mặt âm trầm của ông cụ Hoắc trở nên tái nhợt.


“Dưới tình hình này, nếu như ông cứ nhất quyết muốn kết hôn, cũng đồng nghĩa với việc sẽ thông báo cho thiên hạ biết, hơn bốn mươi năm trước, ông đã có lỗi với bà nội. Hơn nữa, khi đó, Chương Phong và ông đều đang là Quân nhân, bà ta phá vỡ gia đình quân nhân, đồng thời còn sinh con khi chưa lập gia đình, đó là vấn đề chính trị. Ông là người vượt quá giới hạn trong hôn nhân, hơn nữa còn nuôi con riêng, tội lỗi còn nghiêm trọng hơn. Chương Bảo Thần cùng với Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt, chính là bằng chứng cho việc ông đã cùng với bà ta phá vỡ gia đình quân nhân.”


Hoắc Thiệu Hằng gác chân lên, hai tay khoanh lại trước ngực, lẳng lặng đưa mắt nhìn bọn họ.


Chương Phong và Chương Bảo Thần, Tiền Thạch Huệ đều đã hóa đá, không nói được nên lời.


Họ giống như bị ép tới vách núi vậy, hoặc là nhảy xuống rồi chết, hoặc là, chờ bị dã thú nhào tới từ phía sau cắn chết.


Thật đúng là tiến cũng chết, mà lui lại cũng chết, lên trời xuống đất, đều không có đường sống cho bọn họ…


Chương Phong cũng không nhịn được nữa, òa một tiếng gục đầu vào vai ông cụ Hoắc khóc nức nở, nghẹn ngào nói, “Lão Hoắc, đều là lỗi của tôi! Là tôi sai lầm! Tôi lén lút sinh con ra, ông căn bản không hề biết rõ tình hình! Tôi cũng chưa từng có ý muốn phá vỡ hôn nhân giữa ông với bà Tạ!”


Thời gian đó, đúng là Hoắc Học Nông không hề biết lần ấy đã khiến cho Chương Phong có con.


Sau đó, Chương Phong xin nghỉ phép một năm, sau khi trở lại, vẫn không có khác biệt gì so với trước kia, mặc dù có thể là mức độ chăm sóc ông ta càng tận tâm hơn so với trước kia. Khi Tạ Tư Nghiên vợ của Hoắc Học Nông còn sống, tình cảm hai vợ chồng rất tốt, Hoắc Học Nông của năm ấy cũng không để Chương Phong ở trong lòng.


Ông ta có tình cảm với bà ta, là sau khi Tạ Tư Nghiên qua đời. Mười mấy năm qua, họ chung đụng ở bên nhau mới khiến cho tình cảm càng thêm nồng đậm.


“Mặc dù bà không nói cho tôi, nhưng tôi vẫn cảm ơn bà đã sinh ra Bảo Thần.” Ông cụ Hoắc cảm động nắm chặt tay Chương Phong, “Đừng khóc, nếu như đã thế này, quả thật tôi cũng nợ mẹ con bà một câu công bằng.”


Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng càng trở nên hờ hững hơn. Anh ngồi thẳng người, nhìn Chương Phong đang thút thít nói từng câu từng chữ, “Y tá trưởng Chương, bà có dám thề là bà chưa từng có ý muốn phá vỡ hôn nhân giữa ông nội và bà nội tôi hay không?”


Chương Phong lau nước mắt, nghiêm túc nói, “Hoàn toàn chính xác là không có. Tôi có thể dùng quân hàm của tôi để thề.”


Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Thà bà dùng sức khỏe của con trai với cháu trai mình mà thề, tôi còn có thể tin hơn mấy phần.”


“Cậu có ý gì?” Chương Phong biến sắc mặt trong nháy mắt, “Thiệu Hằng, tôi biết cậu thân thiết với bà Tạ, tôi không trách cậu. Cậu không coi tôi là bà nội kế cũng không quan trọng, nhưng cậu đừng có kéo con trai và cháu trai tôi vào.”


“Chẳng có ý gì cả.” Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía cửa sổ. Bầu trời đêm đen như mực, tựa như năm cuối cùng bà nội sinh bệnh, mỗi ngày anh đều túc trực bên giường bà nội làm bài tập, đọc sách cho bà nội nghe, nói chuyện với bà nội, nhưng bà nội muốn gặp ông nội, lại luôn không thể toại nguyện được…


“Khi đó, tôi nhớ mỗi lần vú Thường tới tìm ông nội, mời ông qua thăm bà nội, Y tá trưởng Chương đều ngăn cản không cho đi.” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, “Đúng không? Y tá trưởng Chương? Bà có còn nhớ rõ vú Thường chứ?”


Vú Thường là người hầu già Tạ Tư Nghiên dẫn theo từ nhà họ Tạ, theo bà ấy cả một đời, kết quả là bà cụ còn ra đi trước vú Thường.


“… Khi đó bà nội cậu bệnh nặng, tôi lo lắng cho sức khỏe của Thủ trưởng, đương nhiên không thể để ông ấy thường xuyên tới đó.” Chương Phong không hề để ý mà nói, “Những việc đó nằm trong phạm vi chức trách của tôi, tôi sai chỗ nào thế?”


“Cái gì?! Tư Nghiên từng để cho vú Thường tới tìm ông sao?” Ông cụ Hoắc kinh ngạc, “Chuyện lúc nào? Sao ông không biết gì cả?”


Hoắc Thiệu Hằng nhún vai nói, “Khi đó, ngày ngày Thủ trưởng đều bận đến trăm công nghìn việc, có lẽ không nhớ rõ được những chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng cháu thì nhớ rõ, đến bây giờ cháu vẫn nhớ thần sắc trên mặt bà nội.”


Sắc mặt ông cụ Hoắc nhanh chóng trở nên luống cuống kích động khiến Chương Phong cũng hốt hoảng theo.


Không thể nào?


Qua vài chục năm rồi, ông ấy vẫn còn nhớ đến Tạ Tư Nghiên sao?!


Ánh mắt Chương Phong ngơ ngẩn nhìn về phía góc tường, trái tim đập bình bịch.


Ông cụ Hoắc quay đầu nhìn chằm chằm Chương Phong trong chốc lát, sau đó thu ánh mắt lại, tâm trạng dần bình tĩnh hơn, lạnh lùng nói, “Năm cuối cùng bà nội cháu bệnh nặng, ông muốn gặp bà ấy, bà ấy cũng không muốn gặp ông, cho nên chuyện này cũng không thể trách Chương Phong được.”


Chương Phong khẽ thở phào một tiếng, cuối cùng cũng được yên tâm.


Cố Niệm Chi lúc này thật sự không nhịn được nữa, bèn lên tiếng chen vào, “Lão tướng quân Hoắc, ông không thể nói như vậy được ạ. Ông nên ngẫm lại mối quan hệ nguyên nhân hệ quả trước sau của chuyện này xem. Cuối cùng là Y tá trưởng Chương giấu giếm tin tức trước, không cho ông đi gặp bà cụ Tạ, hay là bà cụ Tạ không muốn gặp ông trước…”


Cô vừa nói thế, mọi người cũng hiểu rõ ngay.


Rõ ràng là Tạ Tư Nghiên còn để cho vú Thường đi tìm Hoắc Học Nông nhưng vì Chương Phong cản trở, Hoắc Học Nông không đi gặp Tạ Tư Nghiên, Tạ Tư Nghiên mới nóng giận, không chịu gặp Hoắc Học Nông.


Đây mới là quan hệ nguyên nhân kết quả trước sau bình thường.


Vậy mà ông cụ Hoắc lại nói ra miệng rằng Tạ Tư Nghiên vốn không muốn gặp ông ta, cho nên Chương Phong ngăn cản cũng không sai, rõ ràng ông cụ muốn đổi trắng thay đen từ đầu đến cuối. Cố Niệm Chi vô cùng khinh thường nhưng cũng không nói gì thêm.


Thần sắc Hoắc Thiệu Hằng dần lạnh xuống, giọng điệu cũng càng có vẻ như đang giải quyết việc công, “Vậy thì được rồi, nếu như ông cứ khăng khăng cố chấp như vậy, kể từ này, tên của ông sẽ bị loại bỏ khỏi quỹ tín dụng ủy thác. Bởi vì, theo quy định trong quỹ tín dụng ủy thác của bà nội đã được viết rõ ràng, nếu như ông tái hôn, ông sẽ không còn có quyền thừa kế. Hơn nữa, ông mà tái hôn, chuyện năm đó chắc chắn sẽ là giấy không gói được lửa, tổ chức phía trên sẽ thẩm tra lại lỗi lầm của ông khi đó.”
“Nếu như ông bị xử phạt, cháu dám cam đoan ông nhất định sẽ bị giáng quân hàm.”


Bởi vì số lượng Thượng tướng là cố định. Một hố chỉ có một cây củ cải, ông ta không đi, người khác sẽ không chiếm được cái hố này.


Ông cụ Hoắc phạm vào lỗi lầm lớn như thế, ngay cả nhược điểm cũng lộ ra, người khác không tiếp lấy mới là lạ.


“… Cho nên, ông đã nghĩ kĩ càng về hậu quả của nó chưa?”


“Hậu quả ư?”


Ông cụ Hoắc thì thào nói, không được tự nhiên đổi tư thế ngồi.


“Đúng, thứ nhất, chắc chắn ông sẽ bị kỷ luật, quân hàm cũng sẽ ảnh hưởng. Về chuyện bị giáng đến mức nào, cháu cũng không biết. Có lẽ, ông cũng không thể tiếp tục ở trong căn nhà của Bộ Quốc phòng phân cho nữa.”


“Thứ hai, quỹ tín dụng ủy thác sẽ không còn phần của ông. Căn cứ vào di chúc của bà nội, phần của ông sẽ chuyển toàn bộ cho cháu.”
ngontinhhay.com
Ông cụ Hoắc thật sự không quan tâm đến quỹ tín dụng ủy thác, ông ta lập tức nói, “Có thể xóa tên ta khỏi quỹ tín dụng ủy thác. Đó là của hồi môn của bà nội cháu, ông vốn đã không muốn lấy rồi.”


Nhưng về vấn đề quân hàm và đãi ngộ, ông ta lại không thể không thận trọng cân nhắc.


Cả đời ông ta làm quân nhân, cũng đã đánh qua không ít trận chiến, luôn là Tướng quân thường thắng trên chiến trường, giờ cuối đời lại gặp phải chuyện khó giữ được thể diện như thế này.


Nếu như ông ta không còn là Thượng tướng nữa, ông ta không thể ở lại căn nhà của Bộ Quốc phòng, cũng sẽ không còn có nhiều lính công vụ và thư ký đời sống như cũ, ngày lễ ngày Tết sẽ không còn nhiều người tới thăm ông ta, những cuộc họp cấp cao của Đế quốc, ông ta cũng không còn cơ hội tham gia.


Đãi ngộ của ông ta, chắc chắn sẽ rơi xuống nghìn trượng. Tất cả những chuyện này, ông ta thật sự muốn tiếp nhận hay sao?


Ông cụ Hoắc không nhịn được mà nhìn sang Chương Phong. Chương Phong cụp hẳn mắt xuống, càng nghĩ tới nhiều chuyện hơn so với ông cụ Hoắc.


Đầu tiên là tài sản Tạ Tư Nghiên để lại.


Mặc dù nói đó là của hồi môn của bà ấy, nhưng Chương Phong vẫn cho rằng bọn họ không ký kết hợp đồng trước hôn nhân, cho nên tất cả tài sản Tạ Tư Nghiên để lại vẫn sẽ có một nửa là của ông cụ Hoắc. Một nửa còn lại, sẽ được chia cho Hoắc Quan Nguyên, Hoắc Quan Thần, Hoắc Thiệu Hằng thật ra chỉ có thể có được phần thừa kế từ Hoắc Quan Thần mà thôi.


Kết quả là không biết thế nào, Hoắc Thiệu Hằng lại là người thừa kế hầu hết phần tài sản Tạ Tư Nghiên để lại. Thằng ranh đó được ăn thịt, nhưng người khác còn không có canh mà uống.


Đến lượt con trai với cháu trai mình, cũng chỉ còn có thể ăn cơm thừa uống rượu cặn mà thôi.


Đều là con trai và cháu trai của Hoắc Học Nông cả, dựa vào cái gì chứ?


Nhưng nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, Chương Phong nhận ra mình thật sự bị rơi vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan.


Nếu như bà ta không kết hôn với ông cụ Hoắc, bà ta sẽ không có cách nào dựa theo quy định của Luật Hôn nhân để có quyền thừa kế một phần tài sản Tạ Tư Nghiên để lại.


Nhưng nếu như bà ta kết hôn, di chúc của Tạ Tư Nghiên lại ghi rõ ràng ông cụ Hoắc sẽ không có phần nữa, bà ta vẫn sẽ không thể nào thừa kế được một phần tài sản Tạ Tư Nghiên để lại kia.


Di chúc thế này, là do con người lập ra sao? Thật sự không có vấn đề sao?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom