• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 331 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 331 BỮA CƠM TẤT NIÊN (9)
Trong khoảnh khắc này, Chương Phong lập tức tự suy đoán: Khi lập di chúc, Tạ Tư Nghiên đã bệnh rất nặng, ý thức không tỉnh táo. Cho nên, hẳn là di chúc của bà đã bị người khác thao túng, hoàn toàn không có giá trị pháp lý.


Chuyện di chúc thì dễ xử lý, nhưng nếu chuyện của bà và con trai riêng của ông cụ Hoắc bị vỡ lở ra, liệu Bộ Quốc phòng có làm khó họ thật không?


Ông cụ Hoắc đã nghỉ hưu rồi, mối quan hệ giữa ông và các quan chức cấp cao của Bộ Quốc phòng, Quốc hội và Nội các đều khá tốt.


Con trai thứ hai của ông cụ là Hoắc Quan Thần cũng là Thượng tướng, còn là Chủ nhiệm chính trị Bộ Quốc phòng, liệu ông ta có cho phép Bộ Quốc phòng điều tra bố ruột của mình không?


E là không đâu…


Còn Hoắc Thiệu Hằng, cậu ta chỉ mới là Thiếu tướng, liệu có chịu để tiếng xấu của ông nội làm ảnh hưởng đến đường thăng tiến sau này không?


Chắc chắn lại càng không…


Cho nên, nói đi nói lại thì đều chỉ uy hiếp, hù doạ họ, để họ tự biết khó mà lùi, như thế người nhà họ Hoắc cũng sẽ được lợi.


Sao có thể để cho bọn họ được như ý được?


Cả đời chỉ đi theo một người đàn ông là ông cụ Hoắc, bà ta thật sự đã yêu ông cụ cả đời. Chẳng lẽ như vậy rồi mà bà vẫn không đủ tư cách chia sẻ những gì ông có hay sao?


Vậy thì cứ thử chờ xem đi!


Chương Phong nắm chặt cánh tay của ông cụ Hoắc, dùng mu bàn tay lau nước mắt, “Ông Hoắc, chỉ cần nhà ta có thể danh chính ngôn thuận đoàn tụ thì tôi không quan tâm đến những thứ hư danh đó. Kể cả có bắt tôi phải xuất ngũ, tước quân hàm của tôi, tôi cũng chấp nhận hết.”


Nhưng ông cụ Hoắc lại do dự.


Ông cụ không để tâm đến tài sản của Tạ Tư Nghiên, nhưng không thể không để tâm đến địa vị và quân hàm của mình.


Cái giá phải trả để ở bên Chương Phong hình như quá lớn.


Thấy ông cụ do dự, Hoắc Quan Thần vội nhân cơ hội bước lên hoà giải: “Được rồi, Thiệu Hằng, bố à, mỗi người lùi một bước đi. Bố không tái hôn, Thiệu Hằng cũng đừng làm lớn chuyện ra ngoài nữa.”


“Ông nội có tái hôn hay không, con là phận cháu, hoàn toàn không có quyền can dự.” Hoắc Thiệu Hằng cười nhẹ, “Nhưng Y tá trưởng Chương chắc chắn sẽ phải xuất ngũ, điều này tuyệt đối không thể thay đổi được.”


Nếu Chương Phong xuất ngũ, lại không kết hôn với ông cụ Hoắc, bà ta càng không có lý do gì để ở nhà họ Hoắc.


“Thiệu Hằng, con phải hiểu cho ông nội. Ông con lớn tuổi rồi, bố con mình lại không hay ở nhà, ông muốn tìm người nói chuyện cũng không có. May mà có người nhà họ Chương bầu bạn với ông.”


Hoắc Quan Thần thở dài, thử thuyết phục Hoắc Thiệu Hằng.


Nhưng Hoắc Thiệu Hằng nhất định không chịu để người nhà họ Chương ở trong nhà họ Hoắc, không hề nhượng bộ: “Bố ạ, nếu ông nội muốn có người bầu bạn, thậm chí tái hôn, con đều không phản đối. Con đã nói rồi, có thể tìm người khác, nhưng bà ta thì không được.”


“Thiệu Hằng, lời này của cậu rõ ràng nhằm vào mẹ tôi!”


Chương Bảo Thần không nhịn được nữa, lên tiếng bảo vệ Chương Phong.
“Đúng, tôi nhằm vào mẹ của chú đấy.” Hoắc Thiệu Hằng trả lời dứt khoát, “Kẻ trộm vặt trộm đồ còn bị phạt, nữa là dòm ngó chồng của người khác? Bà ta phải trả giá cho những gì bà ta đã làm.”


“Bà ấy đã làm gì chứ? Bà ấy chỉ là một phụ nữ yếu đuối! Có thể…”


Chương Bảo Thần buột miệng kêu lên.


Hoắc Thiệu Hằng sa sầm nét mặt: “Im miệng! Ý ông là mẹ ông bị cưỡng bức à? Có phải ý ông là như vậy không?”


Không thừa nhận mình chủ động dụ dỗ, vậy tức là hơn bốn mươi năm trước bà ta bị ông cụ Hoắc cưỡng bức ư?


Ông cụ Hoắc cũng biến sắc mặt, đây không phải lời ám chỉ bình thường. Ông cụ ngẩng đầu nhìn Chương Phong, lạnh lùng hỏi: “Bà nói với con trai bà là năm đó tôi cưỡng bức bà phải không?”


Từ “con trai tôi” đã biến thành “con trai bà”, rõ ràng tâm trạng của ông cụ Hoắc đã thay đổi.


“Không… Không… Không có… Tôi không nói…” Chương Phong khổ không lời nào tả xiết, lại bối rối vô cùng, cuống lên liền tát cho con trai mình một cái, mắng: “Con nói vớ vẩn gì thế?! Năm đó mẹ và bố con là hai bên tâm đầu ý hợp mới có con!”


“Bà đừng có tự khen nữa.” Hoắc Thiệu Hằng hờ hững lấy một đồng tiền vàng từ trong túi quần ra, chơi đùa giữa các ngón tay, quay sang hỏi ông cụ Hoắc: “Ông nội đã tâm đầu ý hợp với bà ta sớm thế sao? Rõ ràng ông nói là sau khi bà nội qua đời mới bắt đầu mà.”
Ông cụ Hoắc tức giận nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chỉ cảm thấy mình mất hết mặt mũi.


“Được! Được lắm! Thiệu Hằng, mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, dám sỉ nhục ngay cả ông nội mày! … Tao không làm Thượng tướng nữa! Đi! Chúng ta đi thôi! Về nhà! Không đón Giao thừa ở đây nữa!”


Ông cụ Hoắc không biết xử lý thế nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.


Hoắc Thiệu Hằng cũng trở mặt hoàn toàn: “Được, các người có thể đi, nhưng không thể về nhà họ Hoắc nữa đâu.”


“Không thể à?! Đêm Giao thừa rồi mày còn bắt họ ở đâu?! Thiệu Hằng, mày làm người đừng có tuyệt tình quá! Mày muốn đuổi cùng giết tận nhà người ta à?!”


Ông cụ Hoắc cảm thấy mình sắp tức đến mức tăng huyết áp rồi.


“Đuổi cùng giết tận sao? Làm thế đâu có được chứ.” Hoắc Thiệu Hằng ung dung nhìn Chương Phong và Chương Bảo Thần, lạnh nhạt nói: “Ba căn hộ phức hợp số 214, 216 và 218 ở khu B toà nhà Xuân Huy, quận Triều Dương khu Tam Hoàn, mỗi căn diện tích 200m2, đều đứng tên bà Chương Phong. Bốn căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách số 1043, 1054, 1089, 2067 ở khu C chung cư Bảo Long quận Tri Xuân ở khu Tứ Hoàn, mỗi căn diện tích 150m2, đều đứng tên Chương Bảo Thần. Ông nội, những cái khác cháu không nói nữa, cháu chỉ nói riêng bảy căn hộ ở Đế đô thôi.”


Trên gương mặt người nhà họ Chương lập tức hiện vẻ kinh sợ.


Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại nắm vững số bất động sản đứng tên họ như lòng bàn tay.


“Ôi tốt quá, tốt quá, thế là không lo họ phải ngủ bờ ngủ bụi rồi.” Cố Niệm Chi cười khẽ, lại nói: “Tính theo giá nhà ở Đế đô thì các người là tỉ phú còn gì nữa. Quả là đáng khâm phục, làm y tá giàu nhanh thật ấy. Tôi làm luật sư cả đời còn không biết có đủ tiền mua một căn không đây.”


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu tán đồng, đưa tay xoa đầu Cố Niệm Chi: “Em còn cách xa lắm, làm sao so được với người có đường làm giàu?” ngontinhhay.com


“Làm y tá lương cao thế cơ à? Hoắc thiếu, em làm y tá cho anh có được không?” Cố Niệm Chi quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng cười, “Một tháng kiếm được bao nhiêu ạ?”


Triệu Lương Trạch bật cười nói: “Y tá một tháng được mấy nghìn tệ, y tá trưởng thì chắc được tầm mười nghìn. Nhưng kể cả lương tháng trên mười nghìn đi chăng nữa, bảy căn nhà kia mỗi căn giá đều cả một triệu tệ. Em thử nghĩ xem, Y tá trưởng Chương phải làm y tá mấy đời mới kiếm được từng ấy nhà…”


“Đừng có ngậm máu phun người!” Chương Bảo Thần hơi chột dạ, “Giá nhà trước đây không cao như thế thì sao chúng tôi lại không mua được?”


Tiền Thạch Huệ cũng vội nói: “Nhà mẹ tôi có tiền, mấy căn nhà đó đều do nhà mẹ tôi mua!”


“Nhà mẹ bà có tiền, mua nhà lại để mẹ chồng và chồng bà đứng tên à? Ha ha, nhà mẹ bà đang rửa tiền bẩn à?”


Cố Niệm Chi mỉa mai Tiền Thạch Huệ, cố ý không thèm nhìn thẳng vào bà ta.


“Cô mới rửa tiền bẩn! Cả nhà cô đều rửa tiền!”


Tiền Thạch Huệ tức quá chỉ muốn nhảy lên xé xác Cố Niệm Chi.


Bà ta vốn coi thường Cố Niệm Chi, không ngờ lại bị con bé mồ côi này hạ nhục.


Bà ta có thể nhịn Hoắc Thiệu Hằng, có thể nhịn Triệu Lương Trạch, nhưng vì sao lại phải nhịn Cố Niệm Chi?!


“Tôi chỉ nói thế thôi mà, bà phản ứng quá lên làm gì? Hay là bị tôi nói đúng rồi? Ái chà chà! Hay tôi vừa bất cẩn nói toạc sự thật ra rồi thế?!”
Cố Niệm Chi ôm miệng cười, chiếc đồng hồ BVLGARI trên cổ tay đón ánh sáng vẽ một đường chói loà mắt của Tiền Thạch Huệ.


“Tôi đã bảo là mua từ trước!” Chương Bảo Thần trừng mắt nhìn Tiền Thạch Huệ bảo bà ta im mồm, “Khi đó giá nhà mới có một hai nghìn tệ một mét vuông, ai bảo các người không mua cho sớm?”


Hoắc Thiệu Hằng từ tốn gật đầu với Chương Bảo Thần: “Mua từ trước à? Giá nhà một hai nghìn tệ một mét vuông là từ bao nhiêu năm trước?”


“… Khoảng hai mươi năm trước.” Triệu Lương Trạch ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Hoặc còn sớm hơn ấy nhỉ?”


“Thế thì lạ đấy. Toà nhà Xuân Huy quận Triều Dương mới xây ba năm trước, chung cư Bảo Long của quận Tri Xuân cũng phải đến năm ngoái mới hoàn tất thi công. Ông thử nói xem, ngày trước ông mua nhà là mua ở đâu? Chỗ đó không có di dời đâu nhé.”


Chương Bảo Thần bị lời của Hoắc Thiệu Hằng làm cho tức tím mặt, ấp úng mãi không nói được lời nào nữa.


Bị bắt quả tang nói dối thế này, con mẹ nó chứ, lúng túng không đỡ được.


“Đừng nói chuyện với nó nữa, không nghĩ xem nó làm nghề gì à!” Ông cụ Hoắc đứng lên, “Chúng ta đi thôi! Nó không cho mọi người về nhà họ Hoắc thì tôi đi theo mọi người!”


Chương Phong nghe vậy lập tức vui mừng.


Chỉ cần ông cụ Hoắc đi cùng, còn sợ sau này không về được nhà họ Hoắc hay sao?


“Được, lão Hoắc, ông về nhà chúng tôi đi.” Chương Phong vội đỡ ông cụ Hoắc, “Chúng ta ăn cơm tất niên ngoài ban công.”


Ông cụ Hoắc hừ một tiếng, dẫn Chương Phong đi thẳng ra khỏi nhà Hoắc Thiệu Hằng.


Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ vội vàng đuổi theo.


***


“Hoắc thiếu, cứ để bọn họ đi đơn giản như thế sao?” Nhà họ Chương đi rồi, Cố Niệm Chi mới tức giận nói, “Quá dễ dàng cho nhà họ rồi!”


“Tất nhiên là không đơn giản thế rồi.” Hoắc Thiệu Hằng cười nói, “Mục đích của anh là để cho Chương Phong sống nốt quãng đời còn lại trong tù.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom