• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (7 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 353 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 353 TRÍ TƯỞNG TƯỢNG BAY CAO
Hả, gối gì của anh ấy?


Cố Niệm Chi không hiểu gì, nhưng vừa cúi đầu xuống nhìn, quả đúng là mình đang ôm một cái gối thật…


Cô vội quay người ném cái gối lên giường của Hoắc Thiệu Hằng rồi gần như hoảng hốt chạy trối chết.


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn bóng lưng của cô, nhưng cũng không gọi cô lại, mà chuyển hướng đi ra tủ quần áo. Anh tùy ý lấy từ trong tủ một chiếc áo thun màu đen và quần dài ra để thay rồi đi đến trước cửa bộ phòng phức hợp của mình, mở cửa, bật đèn phòng khách lên, sau đó trở lại phòng làm việc để bắt đầu công việc.


Trong phòng ngủ của mình, Cố Niệm Chi không sao ngủ được. Cô ôm chăn lật qua lật lại, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn ánh đèn hắt từ ngoài cửa vào.


Đó là ánh đèn từ phòng của Hoắc Thiệu Hằng chiếu sang.


Cố Niệm Chi vươn tay ra, tưởng tượng ánh đèn kia rơi vào trong lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng nắm lại, giống như đang nắm tay Hoắc Thiệu Hằng vậy.


***


Hoắc Thiệu Hằng bật máy tính lên xử lý mấy email, rồi lại nhìn xem tiến trình giải quyết vụ án của Chương Phong thế nào.


Mặc dù anh biết đang là ngày Tết, hầu như mọi người đều không làm việc nên tiến độ như thế này cũng là khá rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy quá chậm, muốn kết án nhanh chóng một chút.


Khi xong hết việc cần làm thì cũng đã một tiếng trôi qua. Hoắc Thiệu Hằng uống một cốc nước, đứng dậy sang xem Cố Niệm Chi đã ngủ chưa.


Vừa bước vào phòng ngủ của cô, anh nhìn thấy ngay cảnh cô xoay người cực nhanh, quay lưng về phía anh.


Hoắc Thiệu Hằng biết cô vẫn chưa ngủ, bèn ngồi xuống bên cạnh giường, dém lại chăn cho cô, trầm giọng hỏi: “Sao em vẫn chưa ngủ?”


Mặt Cố Niệm Chi đỏ như sắp bốc cháy đến nơi.


Cô vừa mới đang ‘thả cho trí tưởng tượng bay cao’ xong, không ngờ nam thần cô vừa lấy để ‘tự sướng’ lại đến ngồi ở trước giường của cô thật.


Đòn công kích này quả thật quá mạnh, Cố Niệm Chi từ xưa đến nay luôn giả vờ dạn dĩ lại rụt vào trong vỏ của mình một lần nữa.


“Sao mặt lại đỏ thế này? Em ốm à?”


Hoắc Thiệu Hằng lấy tay kiểm tra trán của cô. Động tác của anh rất nhẹ, chỉ khẽ chạm rồi rời đi nhanh chóng giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước vậy.


Lúc này, Cố Niệm Chi chỉ hận mình tại sao không tắt đèn đi ngủ theo thói quen thôi. Ít ra, nếu ở trong bóng tối, Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không nhìn thấy hai gò má đang đỏ đến nóng cháy của cô.


Cô xoay người nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to tròn như ươn ướt bóng nước, khẽ hừ một tiếng từ trong mũi: “Không ốm, em ngủ bây giờ đây.”


Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn sâu vào mắt Cố Niệm Chi. Anh khẽ chạm vào mặt cô, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ giúp cô tắt đèn: “Ngủ đi, anh sẽ để đèn sáng đợi em ngủ.”
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi, Cố Niệm Chi trốn ở trong chăn nghĩ: Cố Niệm Chi ơi là Cố Niệm Chi, mày đúng là con sói cái háo sắc. Mày hết thuốc chữa rồi…


Hoắc thiếu chỉ muốn hôn lên môi mày, mày lại ngấp nghé đến cả body của anh ấy.


Có điều lưng của anh ấy đúng là hấp dẫn thật đấy…


Thật muốn quấn chân lên đó quá…


Ôi, không được nghĩ nữa, ngủ đi ngủ đi…


Cố Niệm Chi lấy chăn trùm lên đầu, cuối cùng cũng cưỡng ép mình ngủ thiếp đi.


***


Cố Niệm Chi ngủ không được ngon, sáu giờ sáng hôm sau đã tỉnh rồi, không ngủ tiếp được nữa. Cô đành phải đứng dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài chạy bộ sáng sớm.


Không khí buổi sáng ngày đông lạnh buốt thấu xương, nhưng trong giá rét lại mang theo sự tươi mát, trong lành.


Cô hít một hơi thật sâu, khí lạnh tràn vào phổi khiến đầu óc cô tỉnh táo hẳn. Cuối cùng cũng thoát khỏi những suy nghĩ bậy bạ đêm qua rồi.


Cố Niệm Chi bắt đầu chạy nhanh hơn.


Cô chạy vòng quanh đường chạy ở trụ sở dành cho việc tập thể dục buổi sáng năm, sáu vòng, mới bắt đầu chậm lại.


Khi Hoắc Thiệu Hằng tập thể dục buổi sáng trở về, đi qua đường chạy, nhìn thấy bóng người cao gầy của Cố Niệm Chi.


Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán trắng sáng. Vì vừa mới chạy bộ xong, vẫn đang thở gấp, cánh mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cô khẽ phập phồng, mang một sức hấp dẫn rất đặc biệt.


Hoắc Thiệu Hằng không quấy rầy cô, chỉ đứng dưới bóng cây ở ven đường lẳng lặng ngắm nhìn cô một lúc rồi mới quay người trở lại biệt thự của mình.


Anh không chờ Cố Niệm Chi ăn sáng mà ăn một mình hết rất nhanh rồi đi đến tòa nhà văn phòng luôn.


Khi Cố Niệm Chi chạy bộ xong trở về, trong nhà ăn chỉ có Tống Cẩm Ninh đang ăn bữa sáng.


“Chào buổi sáng bác Tống ạ.” Cố Niệm Chi ngồi xuống đối diện Tống Cẩm Ninh, nhìn xung quanh một lượt, “Hoắc thiếu, anh Đại Hùng và anh Tiểu Trạch đâu ạ? Họ đã ăn sáng chưa ạ?”


“Chúng nó ăn xong lâu rồi, nói hôm nay là chính thức bắt đầu làm việc.” Tống Cẩm Ninh phết bơ lên lát bánh mì nướng, “Bác cũng phải đi làm việc đây, hôm nay phải đến Sở báo cáo.”


Hiện tại, Tống Cẩm Ninh là Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao, có điều đã mười sáu năm bà không làm việc rồi, cũng không biết có thể thích ứng được không.


Cố Niệm Chi đang ăn cháo yến mạch sữa bò, cô nghĩ một chút rồi nói với Tống Cẩm Ninh: “Nếu bác gặp vấn đề gì không thích ứng được, nhất định đừng cố gắng chống đỡ một mình ạ. Bác có thể nói với cháu, hoặc là trực tiếp nói với Hoắc thiếu. Dù sao cháu cũng sẽ nói lại cho anh ấy biết.”


Tống Cẩm Ninh mỉm cười khẽ gật đầu, “Nhất định bác sẽ nói. Niệm Chi này, bác sẽ không khách sáo với cháu đâu, nếu có việc gì cần cháu giúp, chắc chắn bác sẽ tìm cháu.”


“Cháu mong còn không được ấy ạ.” Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Nếu bác để cháu giúp một tay thì đó là vinh hạnh của cháu rồi.”


Hai người nói chuyện rất vui vẻ, ăn bữa sáng xong liền về phòng của mình tắm rửa, thay quần áo.
ngontinhhay.com
Sáng hôm nay bọn họ đều phải ra ngoài.


***


Chương Bảo Thần cũng đi ra ngoài từ rất sớm, đến trước tòa nhà của lực lượng cảnh sát quân sự chờ một lúc. Ông ta đến sớm hơn thời gian Cố Niệm Chi hẹn vì ông ta muốn nói với Chương Phong vài câu trước.


Thấy ông ta lại tới, Chương Phong vội hỏi: “Có phải có tin tức gì không? Con đến để đón mẹ về nhà sao?”


Chương Bảo Thần hơi mím môi, khẽ đằng hắng một cái, nghiêng người về phía trước, đè thấp giọng nói: “Mẹ à, chỗ tài sản kia của mẹ định xử trí như thế nào? Hay là mẹ ký giấy ủy quyền, trao toàn bộ quyền hạn cho con được không?”


Chương Phong lập tức đề cao cảnh giác hẳn, “Tài sản của mẹ ư? Con hỏi việc này làm gì? Giấy ủy quyền gì cơ?”


Chương Bảo Thần ấp úng, biết không thể nói là để đấu giá trả nợ, nếu nói ra, chắc chắn Chương Phong sẽ không đồng ý.


Trong tình thế cấp bách, ông ta nói không suy nghĩ: “Không phải mẹ nói đều là vì con sao? Bây giờ cho con sớm hơn không được sao?”


Nghe vậy Chương Phong có chút buồn bã, kinh ngạc nhìn Chương Bảo Thần, lắc đầu nói: “Nói tới nói lui, hóa ra là vì tiền của mẹ à? Con vội cái gì chứ, mẹ còn chưa chết mà? Đúng, mẹ vì con, nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ mẹ phải cho con ngay lập tức.”


Chương Bảo Thần bị Chương Phong nói cho cứng họng, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Nhưng bây giờ con không có tiền…”


“Không có tiền thì tìm… Thủ trưởng mà đòi.” Chương Phong trừng mắt lườm ông ta một cái, “Sao con lại ngốc như vậy? Con nên nhân cơ hội này chuyển về ở cùng Thủ trưởng đi, chỉ chăm chăm vào tài sản trong tay mẹ, con có thể có chút tiền đồ được không hả?”


Chương Bảo Thần cũng nổi nóng, “Chẳng lẽ nhìn chằm chằm phía Thủ trưởng thì là có tiền đồ sao? Mẹ à, rốt cuộc mẹ muốn như thế nào? Con đang muốn giúp mẹ đấy!”


“Con muốn giúp mẹ thì đi xin Thủ trưởng đi! Mẹ nói cho con biết, chỉ có con đường này thôi!” Nói xong, Chương Phong cũng đứng lên, “Mẹ quay lại đây, con đi đi.”


Trong lòng bà ta thật sự cảm thấy không dễ chịu gì, đứa con trai mình yêu thương, nâng niu trong tay lại chỉ nhìn chằm chằm vào tiền của bà ta.


Bà ta vẫn còn đang ở trong này chưa được thả ra mà đã muốn đoạt “di sản” của bà ta rồi.


***


Chương Bảo Thần thất vọng đi ra ngoài, đầu gục xuống, buồn bã, ỉu xìu đứng ở trong bãi sân rộng trước cửa tòa nhà, đờ đẫn nhìn con đường trống rỗng. Ông ta không biết mình có nên tiếp tục chờ nữa không.


Với tình trạng này của Chương Phong, kể cả Cố Niệm Chi có mang giấy ủy quyền đến thì cũng có tác dụng gì đâu?


Ông ta không cho rằng Chương Phong sẽ ký tên.
Do dự một lúc, ông ta quyết định bỏ đi. Đúng lúc đang gọi xe taxi thì thấy Cố Niệm Chi từ một chiếc xe BMW bước xuống, đi về phía ông ta.


Chương Bảo Thần dừng lại, khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi: “Cô Cố đến rồi à.”


Cố Niệm Chi quan sát Chương Bảo Thần. Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng cao ráo, gầy gò, thoạt nhìn không giống ông cụ Hoắc lắm, mà khuôn mặt giống Chương Phong như đúc, nhưng đôi mắt của Chương Bảo Thần thì rất giống ông cụ Hoắc.


Trong ba người con trai của ông cụ Hoắc, Cố Niệm Chi mới chỉ gặp Hoắc Quan Thần và Chương Bảo Thần.


Đôi mắt của hai người này đều giống ông cụ Hoắc. Mắt của Hoắc Thiệu Hằng không giống bố anh ấy, nên tất nhiên cũng không giống ông cụ Hoắc, nhưng cũng không giống Tống Cẩm Ninh mẹ anh ấy, chắc là giống bà nội…


Cố Niệm Chi lấy giấy ủy quyền ra, đưa cho Chương Bảo Thần: “Chắc chú chờ lâu rồi à? Đây là giấy ủy quyền, chú cầm vào bảo mẹ chú ký tên đi. Tôi sẽ chờ chú ở ngoài.”


Chương Bảo Thần không nhận lấy, lắc đầu cười khổ: “Tôi vừa vào rồi, mẹ tôi không chịu ký.”


Cố Niệm Chi không biết phải nói gì.


Cô nhìn một chút giấy ủy quyền mà mình đã làm mất mấy tiếng đồng hồ, có chút không cam tâm.


Nghĩ một chút, Cố Niệm Chi hỏi Chương Bảo Thần rốt cuộc đã nói với Chương Phong như thế nào.


Chương Bảo Thần lặp lại từng câu từng chữ mà ông ta nói một lần nữa.


Lông mày Cố Niệm Chi cau lại, cô tập trung suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên giật mình nảy ra một ý tưởng.


Cô cười gian xảo, nói với Chương Bảo Thần: “Chú đi vào lần nữa đi. Chỉ cần nói là tài sản đứng tên bà ấy quá nhiều, Tòa án hoàn toàn có thể cưỡng chế bán đấu giá chỗ tài sản đó mà không cần thông qua bà ấy. Cho nên nếu muốn bảo toàn tài sản, tốt nhất là chuyển nhượng lại tất cả cho chú, dù sao chú cũng là người thừa kế thứ nhất của bà ấy. Nếu bây giờ không cho thì sau này sẽ không thể cho chú được chút tài sản nào nữa đâu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom