• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (9 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 355 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 355 ÔNG ẤY KHÔNG XỨNG
“Mới được một nửa ư?” Ông cụ Hoắc cau mày cầm lấy tờ giấy thông báo của Ngân hàng kia, cúi đầu nhìn đi nhìn lại mấy lần, “Cháu có chắc đã bán được giá tốt nhất không đấy?”


“Đây là phòng đấu giá chuyên nghiệp do chính cháu nhờ cậy, nếu họ dám làm không đàng hoàng thì sau này đừng mong làm ăn ở trong nước nữa.”


Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ghế xô-pha phía sau, một cánh tay khoác lên lưng ghế xô-pha, dáng vẻ rất nhàn nhã.


Ông cụ Hoắc vẫn giữ im lặng rồi lại nhìn anh mấy lần.


“Nếu ông không tin thì bảo người đi điều tra thử xem giá thị trường của những phòng ốc này là bao nhiêu thì sẽ biết ngay có phải giá tốt nhất không. Huống hồ thời gian chỉ có một ngày, bán đấu giá trong phạm vi nhỏ, ông còn muốn thế nào nữa ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng nói rất chi tiết, cũng rất thẳng thắn.


Làm gì có giá tốt nhất chứ? Đều là tương đối mà thôi.


“Phạm vi nhỏ ư? Như vậy không tốt lắm nhỉ?” Ông cụ Hoắc nói chậm rãi, “Nếu người đến không nhiều thì sao phòng đấu giá có thể bán được giá tốt nhất đây?”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Vâng, vậy để cháu trả lại tiền cho người ta, yêu cầu phòng đấu giá quảng cáo trên cả nước, thậm chí cả thế giới, bán đấu giá trên mạng, người trên toàn thế giới đều có thể đấu giá, như vậy có được không ạ? Chắc là có thể được giá tốt nhất đấy nhỉ? Có điều ông có chắc là muốn tất cả mọi người biết nguồn gốc số căn hộ này, biết hồng nhan tri kỷ của ông chỉ vẻn vẹn mười mấy năm đã có được số tài sản giá trị hàng tỷ đồng không?”


Ông cụ Hoắc vừa định nói được, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng sững sờ, hiểu ra rất nhanh, lập tức phản đối: “Đương nhiên không được. Sao có thể công khai đấu giá được chứ?!”


“Đúng đấy ạ. Nếu ông đã phản đối đấu giá công khai thì giá này chính là tốt nhất rồi.” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, “Nếu ông không phản đối, ngay ngày mai cháu sẽ chuyển số tiền này vào tài khoản của Bộ Quốc phòng.”


Ông cụ Hoắc đành phải trả giấy thông báo của Ngân hàng lại cho Hoắc Thiệu Hằng, bất mãn hỏi: “Vậy còn một nửa nữa thì phải làm thế nào?”


“Có hai cách, một là bảo Chương Phong ủy quyền toàn quyền một nửa số tài sản còn lại cho Chương Bảo Thần, chúng ta sẽ tiếp tục bán đấu giá.”


“Còn một cách nữa thì sao?”


Ông cụ Hoắc biết rõ bây giờ cách thứ nhất này không thể thực hiện được.


Nếu Chương Phong đồng ý bán thì đã sớm ủy quyền cho Chương Bảo Thần rồi, chứ sao chỉ cho anh ta một nửa?


Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, “Một cách khác đó là cứ cho bà ấy nợ, đến lúc đó sẽ phải ngồi tù thêm mấy năm thôi.”


Vết nhăn trên khóe mắt Ông cụ Hoắc hằn sâu hơn, miệng ông mím thật chặt, đường pháp lệnh ở hai bên cánh mũi lằn sâu giống như hai cái rãnh.


“Thêm mấy năm nữa ư? Bà ấy đã không còn trẻ nữa rồi, lại phải ngồi tù thêm mấy năm nữa, liệu có thể sống mà ra tù không? Không được!”


Cuối cùng ông cụ Hoắc cũng lên tiếng phản đối.


“Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ ạ?” Hoắc Thiệu Hằng xoay người từ trên ghế xô-pha, cầm áo khoác của mình khoác lên người, “Hay là ông đi tìm Y tá trưởng Chương nói chuyện, khuyên bà ấy thử xem ạ.”


Thế nhưng ông ấy không thể đi gặp Chương Phong với hai bàn tay trống trơn được…


Ông cụ Hoắc nghĩ đi nghĩ lại, thở dài một tiếng, nói: “Hay là thế này đi. Thiệu Hằng này, cháu trả số tiền còn lại cho bà ấy, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ông sẽ bảo bà ấy trả tiền lại cho cháu.”
“Ông chắc chứ ạ?” Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi vểnh lên, “Đây là một khoản tiền lớn. Nếu cháu cho mượn, sau này không lấy lại được thì phải làm thế nào ạ?”


“Không đâu, không có chuyện đó đâu. Ông ra lệnh cho bà ấy, không có chuyện bà ấy không nghe lời đâu.” Ông cụ Hoắc biểu lộ phong thái của một Thượng tướng, “Cứ làm vậy đi, cháu trả cho bà ấy trước đi.”


“Không được ạ.” Hoắc Thiệu Hằng từ tốn phản đối, “Trừ phi Y tá trưởng Chương thế chấp một nửa tài sản còn lại kia của bà ấy cho cháu, cháu mới giúp bà ấy trả nợ được.”


“Thế chấp một nửa tài sản còn lại cho cháu thì có gì khác bà ấy tự trả lại tiền?!” Rốt cuộc ông cụ Hoắc cũng nổi giận, “Bao nhiêu năm nay ông đều chuyển nguyên số lợi nhuận từ Quỹ tín dụng ủy thác của bà nội cháu cho cháu, vậy mà bây giờ muốn cháu giúp một chút cũng không được…”


“Ông nội!” Sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng cũng trầm xuống, “Cuối cùng ông cũng nói ra rồi. Cháu vẫn luôn chờ xem đến lúc nào ông nói ra lời này đấy.”


“Ông…”


Môi của ông cụ Hoắc mấp máy hai lần, muốn nói thêm gì đó, có điều phát hiện ra bất luận nói lời gì cũng đều cứng nhắc, không có trọng lượng.


“Cháu vẫn đang nghĩ xem chuyện của ông và Y tá trưởng Chương phải ồn ào đến mức độ nào mới bằng lòng đây.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ giũ cái áo khoác ở trên người, vừa nâng cánh tay lên luồn vào mặc, vừa nói: “Chẳng lẽ thật sự muốn người khác chê cười là ông nội đi tìm đàn bà, để cháu trai tính tiền sao?”


Ông cụ Hoắc tức giận sôi máu, đấm một cái lên thành ghế xô-pha, “Nói bậy bạ! Nói khó nghe quá đấy! Cái gì mà tìm đàn bà. Chương Phong là loại đàn bà lăng loàn không ra gì ở bên ngoài đấy à?!”


“Trong mắt cháu thì bà ta còn không bằng loại đàn bà lăng loàn không ra gì ở bên ngoài.” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu lên một chút, “Những ả đàn bà kia ít nhất còn tự biết mình biết ta, còn Chương Phong thì còn không biết hai chữ ‘liêm sỉ’ viết như thế nào.”


“Sao cháu có thể nói bà ấy như vậy? Nếu bà nội cháu nghe thấy lời ác độc từ mồm đứa cháu trai bà ấy tự tay nuôi lớn thì ở dưới suối vàng cũng sẽ không yên lòng đâu.”


Ông cụ Hoắc chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt Hoắc Thiệu Hằng mà mắng nữa thôi.


“Từ trước đến nay cháu chỉ nói lời thật lòng thôi, ông không thể vì lời nói thật không dễ nghe mà nói đó là lời ác độc được.” Nếu thật sự Hoắc Thiệu Hằng muốn tranh luận thì khả năng ăn nói cũng không thua gì Cố Niệm Chi cả.


Hơn nữa, những lời này anh đã giấu ở trong lòng từ rất lâu rồi, bây giờ rất đúng lúc để nói ra: “Ở trong gia đình này, từ sau khi bà nội bị bệnh, Chương Phong đã trở thành bà chủ đứng phía sau quản lý mọi việc. Bà nội mất mười mấy năm, nhà họ Hoắc này cũng sửa thành họ Chương luôn rồi. Bà ta đã làm bà nội vô cùng tức giận, mượn thanh thế của nhà họ Hoắc chúng ta để vơ vét của cải, nhúng tay vào việc quân nhu, rửa tiền, dù là lôi cái gì ra thì bà ta cũng không tẩy sạch được.” Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay, vẻ mặt lạnh lùng, sầu não.


“Ông đã nói là do ông có lỗi với bà ấy trước, chứ bà ấy có lỗi gì đâu?”


Ông cụ Hoắc vẫn luôn áy náy chuyện này, nếu không phải đêm hôm đó ông uống rượu say thì làm sao lại có chuyện ngủ với bà ấy được?


Những chuyện sau này đều là sai lầm từ đêm đó…


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Ông có ý gì thế ạ? Vì ông đã làm sai trước, nên từ đầu tới cuối bà ta vẫn là một cô gái vô tội, không có gì sai ư? Ông nội à, ông đối với bà ta đúng là không phải tốt bình thường đâu. Ông đã phạm sai lầm, nhưng việc này cũng không thể thay đổi sự thật là bà ta cũng có lỗi. Bà ta không những có lỗi, mà còn có tội nữa.”


“Cháu nói như vậy cũng là đang mắng ông nội đúng không?” Ông cụ Hoắc vẫn muốn bảo vệ Chương Phong, chỉ vào mũi mình cười lạnh, “Ông nội cháu không ra gì thì cháu cũng có gì tốt nhỉ?!”


“Cháu cũng rất tiếc. Có điều cháu không thể lựa chọn xuất thân của mình, cũng như không thể thay đổi sự thật đáng tiếc đó là ‘ông và bố là người thân của cháu’.”


Nói ra những lời này là Hoắc Thiệu Hằng đã muốn đoạn tuyệt với ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần rồi.


Hoắc Quan Thần đứng ở cửa suốt từ nãy giờ, không nói gì.


Thấy hai ông cháu bắt đầu tranh cãi trong phòng, ông ta mới đẩy cửa đi vào, nghiêm nghị nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng! Sao con lại nói chuyện với ông bằng cái giọng đấy?!”


“Con nói sai ư? Lúc trước khi bà nội còn sống, nếu không phải do bà cố ý áp chế Chương Phong thì bà ta đã sớm bù lu bù loa chuyện tình vụng trộm của bà ta với ông lên rồi. Bố cũng biết việc này mà.” Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Hoắc Quan Thần một cái rồi quay đầu nói với ông cụ Hoắc đang sững sờ: “Ông nội ạ, ông tưởng rằng với cách giải quyết của mình mà có thể giấu giếm chuyện tai tiếng này lâu như vậy ư? Hơn nữa, còn giấu kỹ đến mức không một kẽ hở ư? Ông tưởng rằng, nếu năm đó việc bê bối này bị truyền ra ngoài thì cuối cùng ông vẫn có thể trèo được lên vị trí thứ hai trong Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng ư?”


“Cháu… cháu… cháu… cháu nói cái gì thế?!” Ông cụ Hoắc giống như bị sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, cả người cứng đờ, “Cháu nói bà nội… bà nội của cháu… khi còn sống… đã biết… ông với bà ấy…”


“Đương nhiên. Nếu không tin, ông có thể tự đi hỏi Chương Phong, bà ta là người rõ nhất.” Hoắc Thiệu Hằng cố gắng nhẫn nại hết sức, giảm tốc độ giọng nói lại, “Từ khi bà nội bị bệnh liệt giường, Chương Phong liền bắt đầu không ngừng ‘lòi đuôi cáo’ trước mặt bà. Ông có biết với một người phụ nữ đang bị bệnh nặng, việc đột nhiên biết người chồng mình yêu thương cả đời đã ngoại tình từ lâu, còn có con riêng ở bên ngoài nữa, là sự đả kích đến mức nào không?”


Ông cụ Hoắc hoàn toàn không thể nói nên lời được nữa.


Trong lòng ông ta bị đả kích vô cùng mạnh, đôi mắt không kìm nổi trào ra nước mắt.


Hai chân ông cụ mềm nhũn ra, không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể vịn vào thành ghế xô-pha để dựa vào.


Ông vẫn luôn cho rằng mình không có lỗi với vợ, cho dù trước đây từng có quan hệ một đêm với Chương Phong trong lúc say rượu, nhưng lúc đó ông ấy hoàn toàn không thích bà ta, chỉ là một sai lầm mà thôi.


Sau này ông có tình cảm với Chương Phong cũng là việc sau khi vợ đã mất.
Ông không ngờ hóa ra vợ mình đã biết tất cả những chuyện này từ lâu rồi, như vậy có thể lý giải vì sao bà ấy lại thêm một khoản như vậy trong di chúc.


Đầu óc ông không ngừng nhớ lại hình dạng của vợ, nhớ mỗi cái nhăn mày, một nụ cười của bà ấy, cho dù là dáng vẻ khi bệnh nặng đến mức trái nết trái tính sau này, ông đều nhớ lại từng chút một.


Đương nhiên là ông ấy yêu vợ mình, họ là mối tình đầu của nhau, còn ở bên nhau hơn ba mươi năm, tình cảm luôn luôn rất tốt đẹp, mãi cho đến năm bà ấy bị bệnh, Chương Phong xen vào giữa bọn họ… ngontinhhay.com


“Chương Phong không tự mình ra tay làm bà nội mất, nhưng thủ đoạn của bà ta còn bỉ ổi gấp trăm lần so với việc tự mình ra tay. Vì chính bà ta là người đã phá hủy khát khao sống tiếp của bà nội.”


Từng từ, từng câu nói của Hoắc Thiệu Hằng như muốn để cho người đàn ông trước mặt này biết được tất cả nỗi buồn, sự căm hận, đau khổ không thể chịu nổi khi bà nội qua đời.


Ông phải biết ông không xứng với tình yêu sâu đậm như vậy của một người phụ nữ.


Ông phải sám hối cả quãng đời còn lại, chứ không phải có ý định lấy người đàn bà đã làm vợ ông tức giận đến chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom