Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 354 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 354 VÌ THANH DANH
“Chuyển nhượng ư? Không phải ủy quyền sao?” Chương Bảo Thần rối lên, “Bà ấy càng không chịu ấy chứ.”
“Lần này chú đưa ra một yêu cầu hơi vô lý trước, cho bà ấy phản đối, sau đó lại đề xuất một yêu cầu dễ chấp nhận hơn một chút.” Cố Niệm Chi đành phải giải thích cho Chương Bảo Thần từng bước một, “Bà ấy sẽ đồng ý ngay.”
Chương Bảo Thần nghe vẫn mơ hồ, “Cô có chắc chắn cách này có tác dụng không?”
“Chú chờ một chút, để tôi soạn một bản giấy chuyển nhượng tài sản, chỉ cần sửa mấy chữ trong bản giấy ủy quyền này là được” Cố Niệm Chi lấy laptop mang theo ra, mở file gốc, nhanh chóng lưu lại thành giấy chuyển nhượng, xóa đi một số điều khoản của người đại diện, hoàn toàn căn cứ vào mẫu giấy chuyển nhượng trực tiếp tài sản để sửa lại một lần.
Cố Niệm Chi cầm lấy thẻ nhớ chứa file, đi cùng Chương Bảo Thần vào tòa nhà của lực lượng cảnh sát quân sự để nhờ người trong phòng photocopy giúp cô in giấy chuyển nhượng ra.
“Được rồi, chú lại mang hai văn bản này đi gặp mẹ chú đi.” Cố Niệm Chi ấn hai văn bản vào tay Chương Bảo Thần, “Trước tiên, hãy đưa giấy chuyển nhượng tài sản, chắc chắn mẹ chú sẽ không chấp nhận. Sau đó, chú lại lấy giấy ủy quyền ra, nói chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may thì bà ấy đang ở trong tù sẽ không tiện giải quyết, chú ở bên ngoài giúp bà ấy lo liệu. Không phải chắc chắn sẽ phải dùng đến tiền, nhưng nhỡ đâu có việc gì không ổn, chú có thể lập tức xử lý, không cần đợi gặp được mẹ chú mới có thể đưa ra quyết định.”
Nếu phải chờ mẹ ông ta cho phép nữa thì chắc đồ ăn cũng nguội lạnh luôn rồi.
Cuối cùng Chương Bảo Thần cũng coi như đã hiểu được ý của Cố Niệm Chi. Ông ta nhìn hai văn bản kia một chút, rồi nhét vào túi công văn của mình, “Vậy tôi đi thử lại xem sao.”
***
Hôm nay, Chương Phong đã gặp Chương Bảo Thần lần thứ hai.
Bà ta vốn không muốn gặp, nhưng Chương Bảo Thần đã nhờ vả cán bộ quản giáo, nói có chuyện quan trọng muốn trao đổi nên bà ta mới bất đắc dĩ phải ra gặp.
“Lại có chuyện gì nữa?” Chương Phong không kiên nhẫn được nữa, “Nếu vẫn là việc tài sản thì con đừng nói nữa.”
Chương Bảo Thần không được tự nhiên lắm, lấy giấy chuyển nhượng tài sản đặt lên trên bàn, nói lí nhí: “Mẹ à, là thế này, con đã ra ngoài nghĩ một chút, cảm thấy con vẫn chưa nói rõ nguyên nhân, làm mẹ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm ư? Làm gì có chuyện mẹ hiểu lầm chứ?” Chương Phong chỉ muốn trợn mắt lên, ba bốn ngày sống trong nhà giam gần như đã đẩy bà ta đến bờ vực sụp đổ rồi, “Con cứ nói tới nói lui, không phải là vì tiền sao?”
Lúc này, Chương Bảo Thần cũng nổi giận.
Ông ta ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, phải nhìn ánh mắt khinh bỉ của người khác là vì cái gì?
Không phải là vì để mẹ không phải ngồi tù sao?!
Thế nhưng trong mắt mẹ ông ta, hình như không hề coi việc ngồi tù là chuyện quan trọng, mà chỉ cần giữ được tiền của bà ấy thôi vậy…
Nhưng vấn đề là với tình trạng của bà ấy có thể giữ được sao?
Lời nói của Cố Niệm Chi đã nhắc nhở ông ta, một khi Chương Phong bị kết án, tài sản của bà ấy sẽ tự động mất đi ngay lập tức, đến lúc đó không chỉ không có tiền, mà bà ấy còn phải chịu thêm tội danh không chịu chủ động trả lại số tài sản đã chiếm đoạt phi pháp.
Chẳng lẽ bà ấy thật sự muốn sống trong tù nửa đời còn lại sao?
Bà ấy không quan tâm, nhưng Chương Bảo Thần thì có quan tâm, hai đứa con của ông ta cũng quan tâm. Có bà nội phải ngồi tù là cái tiếng hay ho lắm hay sao?
Ông ta và Tiền Thạch Huệ chỉ một lòng chăm chăm muốn cho hai đứa trẻ kết hôn với gia đình giàu có, Chương Phong xảy ra chuyện như thế này, bọn chúng sẽ không thể bước chân vào tầng lớp đó được nữa…
Chương Bảo Thần nhíu mày, “Mẹ à, mẹ đừng chỉ biết có tiền. Mẹ đã từng nghĩ tới việc một khi mẹ bị kết án, tài sản của mẹ sẽ bị Tòa án ra phán quyết là chiếm đoạt phi pháp, đến lúc đấy sẽ bị tịch thu theo luật. Thay vì để đến khi đó bị tịch thu, không bằng… bây giờ chuyển nhượng lại cho con đi.”
Chương Bảo Thần đẩy một văn bản về phía Chương Phong, “Mẹ ký đi. Tránh để đến lúc đó cả người cả của đều không còn, đã không giữ được tài sản mà còn không bảo vệ được mẹ nữa.”
“Nói bậy bạ gì thế?!” Chương Phong hoang mang cực độ, bà ta đau quặn lòng, ngũ quan trên mặt nhăn nhó, “Mẹ… mẹ sẽ không bị kết án đâu…”
Chương Bảo Thần không nói gì mà cứ nhìn Chương Phong như vậy. Chờ bà ta bình tĩnh lại, ông ta mới dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ à, có kết án hay không không phải mẹ nói là xong. Nếu mẹ vẫn không nghe lời khuyên của con thì con thật sự hết cách rồi, sau này chỉ có thể đến thăm tù thêm mấy lần nữa thôi.”
“Mẹ nhổ vào!” Chương Phong luôn miệng mắng ông ta, “Con không cố gắng đi tìm người giúp mẹ mà cứ nói mấy lời xui xẻo này. Con có còn là con trai của mẹ không đấy? Con đã nói với Thủ trưởng chưa? Ông ấy có đồng ý để con quay về không?”
Chương Bảo Thần khẽ lắc đầu, “Thủ trưởng đã cho con một căn nhà rồi, sao có thể để con quay về nữa?”
Chương Phong kinh ngạc nhìn ông ta, suy nghĩ tại sao chuyện lại đến nước này?
Rõ ràng trước Giáng sinh năm ngoái ông cụ Hoắc đã mủi lòng, đồng ý cưới bà ta làm vợ rồi cơ mà, tại sao chỉ qua một năm mà tất cả đã sụp đổ rồi?
“Mẹ ơi? Mẹ có nghe con nói không vậy?” Chương Bảo Thần khẽ gõ bàn mấy cái. Theo lời nhắc của Cố Niệm Chi, ông ta lại lấy một bản giấy ủy quyền tài sản khác ra, “Nếu mẹ không muốn ký giấy chuyển nhượng tài sản lúc này cũng được. Đây là giấy ủy quyền tài sản, mẹ ký giấy này đi. Giấy ủy quyền này chỉ là để ủy quyền cho con quản lý tài sản giúp mẹ, còn tất cả tài sản vẫn là của mẹ.”
“Ồ.”
Tâm trạng của Chương Phong đột nhiên dịu lại, cũng không muốn tiếp tục tranh giành với con trai nữa.
Bà ta không thể chuyển nhượng tất cả tài sản cho Chương Bảo Thần vào lúc này, cho dù nó có là con trai của bà ta đi chăng nữa.
Có điều, bà ta có thể ủy quyền một phần tài sản cho ông ta, cũng là để giữ cho mình một con đường lui. Tận sâu trong đáy lòng, bà ta vẫn không tin mình thật sự sẽ phải ngồi tù. ngontinhhay.com
Nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may, nên giao một nửa tài sản vào trong tay Chương Bảo Thần cũng coi như cho gia đình Bảo Thần một vật bảo hộ.
Chương Phong cúi đầu nhìn một chút danh sách trong giấy ủy quyền tài sản, gạch bỏ một nửa, nói với Chương Bảo Thần: “Bỏ một nửa này đi, mẹ sẽ ủy quyền cho con toàn quyền xử lý một nửa tài sản còn lại.”
Chương Bảo Thần nghĩ một chút, việc này còn tốt hơn là không ký bất cứ cái gì, có điều bản giấy ủy quyền kia đã bị gạch xóa lung tung rồi, ông ta phải ra ngoài làm lại một bản sạch sẽ rồi quay lại.
“Vâng, để con ra ngoài tìm người in lại một bản giấy ủy quyền, sau đó mang cho mẹ ký tên.”
Chương Bảo Thần đứng lên, cầm văn bản đi ra.
Ông ta gặp Cố Niệm Chi ở bên ngoài, nói với cô: “Mẹ tôi chỉ đồng ý ủy quyền một nửa tài sản cho tôi thôi.”
Nói xong, ông ta đưa bản giấy ủy quyền đã bị Chương Phong sửa đổi kia cho cô xem.
Cố Niệm Chi nhìn một lúc, khẽ gật đầu, “Thôi được, cứ làm như bà ấy nói đi, được từng nào hay từng ấy.”
Chương Bảo Thần cũng biết với sự cố chấp của mẹ ông ta, e rằng đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Bản giấy ủy quyền đã được sửa lại một lần nữa được Chương Bảo Thần mang vào.
Lần này, Chương Phong ký luôn một cách rất dễ chịu, sau khi ký xong còn dặn đi dặn lại Chương Bảo Thần: “Nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác lừa. Đây đều là bất động sản, con chỉ cần cho thuê là được rồi. Không cần làm thêm gì khác cũng có thể lo cơm áo cho Văn Na và Văn Kiệt rồi.”
Chương Bảo Thần khẽ gật đầu, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đúng là Chương Phong đã tính toán cho cả gia đình họ, nhưng mà những thủ đoạn này thì quá mức rồi, Chương Bảo Thần cảm thấy có chút chịu không nổi.
Ông ta cầm giấy ủy quyền tài sản đã có chữ ký quay lại giao cho Cố Niệm Chi, nói: “Thiệu Hằng bảo tôi đưa cho cô cầm về.”
Cố Niệm Chi lại lấy một bản giấy ủy quyền khác ra cho Chương Bảo Thần ký tên: “Đây là giấy ủy thác cho đơn vị bán đấu giá bất động sản chuyên nghiệp, chú ký tên đi, sau đó quá trình bán đấu giá sẽ nhanh chóng được thực hiện.”
Chương Bảo Thần vội ký tên, rồi lại hỏi cô: “Tiền bán đấu giá được phải trả lại cho Quân đội ư?”
“Đương nhiên, Quân đội sẽ đưa biên lai cho chú.” Cố Niệm Chi bỏ hai văn bản có chữ ký vào trong túi công văn, khẽ vẫy tay với Chương Bảo Thần rồi quay người vào trong xe.
Cô trở lại Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, mang hai văn bản đến văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu ơi, đây là giấy ủy quyền và giấy ủy thác mà anh cần.”
Hoắc Thiệu Hằng lật ra nhìn một chút, cảm thấy có chút kỳ lạ, “Sao tài sản lại ít đi nhiều thế này?”
“Chương Phong chỉ đồng ý ủy quyền một nửa tài sản cho Chương Bảo Thần thôi, chúng ta cũng không có cách gì.” Cố Niệm Chi khẽ dang tay ra, “Trước đó, một đồng bà ta cũng không chịu ủy quyền, sau đó bị bọn em thuyết phục nhiều lần, bà ta mới chịu nhả ra đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, khẽ lắc đầu, sắp xếp văn bản, khẽ phất tay với Cố Niệm Chi, “Em về trước đi, anh còn phải họp.”
Cố Niệm Chi biết Hoắc Thiệu Hằng là người bận rộn, chính cô cũng có việc phải làm, bởi vậy vô cùng vui vẻ xin phép về phòng của mình trong biệt thự chuẩn bị đồ dùng để đi học.
Lấy được giấy ủy quyền và giấy ủy thác, Hoắc Thiệu Hằng lập tức tìm phòng đấu giá quen thuộc của anh để bọn họ tiếp nhận số bất động sản này, thực hiện thủ tục bán đấu giá.
Ngày mười sáu tháng Một phòng đấu giá mới làm việc.
Nhưng vì Hoắc Thiệu Hằng nhờ cậy, phòng đấu giá kia làm việc luôn vào mùng sáu tháng Một, chỉ để xử lý về một nửa bất động sản của Chương Phong.
Bất động sản của Chương Phong mua đều ở khu đất đẹp trong thành phố lớn, trang trí lộng lẫy, diện tích ở đều rất lớn, cái nào cũng là biệt thự.
Muốn bán không hề khó, vì không chỉ có nhà chất lượng tốt, mà hơn nữa đều là khu vực trường học đẹp.
Để bán được sớm, phòng đấu giá không tăng giá, mà trực tiếp lấy giá mua nhà làm giá khởi điểm.
Người biết nhìn hàng quả thật không ít, một cuộc đấu giá nội bộ không công khai diễn ra chỉ trong vòng nửa ngày đã bán được hết một nửa tài sản của Chương Phong rồi, được khoảng sáu trăm triệu.
Số tiền này phải được chuyển vào tài khoản của phòng đấu giá trong vòng ba ngày.
Ba ngày sau đó, Hoắc Thiệu Hằng cầm hoá đơn chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng tới gặp ông cụ Hoắc.
“Ông nội, Y tá trưởng Chương đã ủy quyền một nửa tài sản cho con trai bà ấy, đây là số tiền bán đấu giá được, mới chỉ được một nửa món nợ của bà ấy thôi.” Hoắc Thiệu Hằng đặt giấy thông báo của Ngân hàng trước mặt ông cụ Hoắc, “Ông xem thử xem bây giờ phải làm thế nào ạ?”
Bình luận facebook