• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 413 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 413 ANH Ở BÊN EM
Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm mất một lúc lâu mới từ tốn nói với Cố Niệm Chi: “Em đừng vội, anh đang chuẩn bị rồi.”


Chỉ cần điều tra rõ thân thế của Cố Niệm Chi thì anh sẽ có thể ngả bài thẳng với Thượng tướng Quý.


Hiện nay, đại khái hai bên đều gần như đã hiểu rõ tâm tư của đối phương, nhưng không ai nói trắng ra thôi.


Có điều, anh không muốn để Cố Niệm Chi biết, khoảng cách giữa hai người họ từng xa đến thế…


“Vâng, em nghe anh hết.” Cố Niệm Chi gật đầu thật mạnh rồi vùi vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, lẩm bẩm: “Em cũng không có ai để có thể dựa dẫm, Hoắc thiếu à, anh…”


Cô còn chưa dứt lời, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng đã vô cùng buồn bã, anh cúi xuống hôn cô giống như muốn niêm phong tất cả những tâm ý và tình cảm nói không lên lời của mình vậy.


Cố Niệm Chi cảm thấy nơi mà Hoắc Thiệu Hằng hôn lên nóng như muốn bốc cháy, trái tim cô lại đập thình thịch, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc hết lên núi lại xuống vực vậy.


Cô ôm chặt cổ Hoắc Thiệu Hằng, cũng nhiệt tình hôn đáp lại anh, nhẹ giọng nói bên bờ môi anh: “… Anh hiểu rõ em mà, đúng không? Em chỉ có anh, chỉ có anh thôi…”


Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ lên lưng cô, dỗ dành cô, giọng nói rất trầm thấp, “Anh biết, anh đều biết cả.”


Thân thể Cố Niệm Chi hơi run rẩy, càng dán sát hơn vào lòng Hoắc Thiệu Hằng, giống như con thú nhỏ yếu ớt tìm kiếm ngọn núi mạnh mẽ nhất để dựa vào.


Hoắc Thiệu Hằng ôm cô một lúc rồi mới kéo cô xuống xe. Bước tới thang máy của bãi đỗ xe, anh lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Âm Thế Hùng nói hôm nay anh không về nữa, để Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch phụ trách công việc phòng vệ trụ sở cuối tuần.


Sau khi hai người bước vào thang máy, Hoắc Thiệu Hằng hỏi: “Hôm nay em muốn đi đâu chơi không? Anh có cả một ngày để ở bên cạnh em.”


Cố Niệm Chi ngẩng đầu, vô cùng bất ngờ hỏi: “Anh không về trụ sở nữa à?”


“Không về nữa, ngày mai anh về.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn gương mặt nhỏ nhắn vừa lau khô nước mắt của cô, “Em không vui sao?”


Đây có lẽ là phương thức xin lỗi đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng rồi.


“Vui chứ, vui chứ, tất nhiên là em vui rồi!” Yêu cầu của Cố Niệm Chi không to tát gì, chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng có thể ở bên cô là được.


Mây đen vừa rồi chợt tan biến, Cố Niệm Chi lại hoạt bát trở lại, “Hoắc thiếu này, hôm nay chúng mình không ra ngoài nữa, ở nhà ăn lẩu có được không? Trong tủ lạnh có đồ ăn không ạ?”


“Không có, thế thì phải đi mua rồi.” Hoắc Thiệu Hằng nhớ đến chiếc tủ lạnh trống không kia. Căn nhà này không giống như để ở chút nào, ngoại trừ việc nó có một chiếc giường thôi.


“Thế thì bây giờ đi luôn đi, đằng nào mình cũng thay quần áo rồi.” Cố Niệm Chi vừa nói vừa nhấn thang máy đi xuống một lần nữa, một tay cầm điện thoại tìm kiếm siêu thị gần đây nhất.


Hoắc Thiệu Hằng đã đồng ý ở bên cô cả ngày nên cũng tùy theo sự sắp xếp của cô.


Anh đút tay vào túi quần, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, cùng Cố Niệm Chi bước ra ngoài thang máy, đi về phía bãi đỗ xe.


Hai người nhanh chóng lên xe, di chuyển đến siêu thị gần đó mua thịt, rau ăn lẩu cùng các loại nguyên liệu gia vị.


Siêu thị này có hệ thống thành viên và chi nhánh trên toàn thế giới. Hoắc Thiệu Hằng từng làm thẻ thành viên cho Cố Niệm Chi, vốn để cô khi ra nước ngoài tiện mua sắm đồ đạc, bây giờ thì vừa khéo lại thuận tiện ở đây mua thức ăn.



Cố Niệm Chi hào hứng đẩy xe hàng đi trong siêu thị. Dung mạo xinh đẹp, thân hình yểu điệu của cô đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác.


Có điều, sắc mặt bình thản, dung mạo tuấn tú không gì sánh kịp của chàng trai bên cạnh cô cũng khiến số những chàng trai dám đến bắt chuyện với cô giảm hẳn đi hơn nửa.


Cố Niệm Chi chẳng để ý gì đến chuyện đó, cô quan tâm đến việc thức ăn có tươi ngon hay không, thịt bò có đủ mềm hay không, miếng thịt dê có đủ mỏng hay không hơn. Còn có chả cá, chả tôm, các loại cá viên, thịt viên, lá sách bò cũng không thể thiếu, thêm cả bia – món đồ uống không thể vắng mặt trong các bữa lẩu nữa.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô đặt từng món đồ vào xe mua hàng, khóe miệng hơi cong lên, “… Em học được cách nấu ăn rồi à?”


Cố Niệm Chi hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Không phải có Hoắc thiếu ở đây sao? Em có thể phụ trách ăn và rửa bát…”


“Ừ, thế thì để anh đi chọn mấy món.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong liền rẽ sang một hướng khác trong siêu thị.


Cố Niệm Chi tò mò đi theo, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng tới quầy cá sống, chọn mấy loại tôm cá tươi rồi mua tiếp một ít cá hồi, lại mua cả mấy loại rau có mùi mạnh như rau thơm và rau cần nữa.


“Hoắc thiếu ơi, ăn lẩu cần đến những thứ này sao?” Cố Niệm Chi không hiểu nổi, “Từ trước tới giờ em chưa nghe nói tới chuyện ăn cá hồi nhúng lẩu.”


Hoắc Thiệu Hằng không nhìn cô, lấy những đồ đã chọn đi thanh toán rồi mới nói: “Tối mới ăn lẩu, buổi trưa làm chút đồ tươi ngon, không phải em thích ăn cá sao?”


“Hoắc thiếu sẽ xuống bếp à?” Cố Niệm Chi càng thêm hứng khởi, “Nếu biết trước thế này thì buổi sáng em đã không ăn nhiều, để bụng buổi trưa ăn rồi!”


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, thuận tay đón lấy xe mua hàng đẩy đi, vừa đi vừa quan sát xung quanh.


Trong phòng bếp của căn nhà đó chẳng có gì cả, bây giờ phải mua hết từ nồi niêu xoong chảo đến bát đĩa gia vị.


May mà những nhãn hàng họ quen dùng đều ở đây cả, tiện một lần có thể mua đủ hết.


Từ trước tới giờ, Cố Niệm Chi không biết rằng đồ đạc trong bếp lại nhiều loại vậy, cô nhìn xe mua hàng đầy ắp, ngạc nhiên nói: “Anh mua nhiều đồ nấu bếp thế này có thể mở hàng ăn được rồi đấy.”


“Ừ, vậy thì mở hàng ăn.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn cô, “Nhưng thực khách chỉ có một thôi.”


Trong lòng Cố Niệm Chi ngọt ngào đến ngây ngất. Cô níu chặt cánh tay của Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Hoắc thiếu là tuyệt vời nhất, em sẽ là thực khách trung thành ở nhà hàng của anh.”


Hoắc Thiệu Hằng véo cái mũi nhỏ nhắn của cô, tiện thể đặt tay cô vào túi áo anh, nói: “Bám lấy anh, đừng để lạc mất.”


“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi ngoan ngoãn đi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhìn hàng người trước mặt, tìm một cửa thanh toán ít người nhất để xếp hàng chờ.


Dung mạo của hai người đều vô cùng xuất chúng, đứng giữa một hàng các cô các chú, muốn người ta không chú ý cũng khó.


Quả nhiên không lâu sau, Từ Phiêu Hồng và mẹ cô ta vừa bước vào định mua đồ lập tức nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng.


“A? Trùng hợp quá…” Bà Từ hàm ý sâu xa nhìn con gái mình rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, nói với Từ Phiêu Hồng: “Đây là người con để ý à?”


Bà ta biết rằng từ xưa đến giờ tầm mắt của con gái mình vẫn rất cao. Trước kia hai ông bà hay giới thiệu cho cô ta những người đàn ông trong giới của họ, cô ta đều không bằng lòng, nói người ta là “công tử bột”, chỉ có gia thế giàu có mà thôi, không chịu qua lại với họ. Cô ta nói muốn tìm một người đàn ông bình thường, nhưng phẩm hạnh nghiêm chỉnh, có chí tiến thủ.


Không ngờ cuối cùng người mà con gái mình thích lại là một người đàn ông có gia thế còn tốt hơn vậy nữa.


Quả nhiên, cô ta không vừa mắt những người trước kia không phải vì gia thế họ quá tốt mà là vì gia thế không đủ tốt sao?


Bà Từ mỉm cười lắc đầu nhưng trong lòng rất vui mừng, có đứa con như thế này mới thấy yên lòng chứ. Bà ta sợ nhất là Từ Phiêu Hồng thích loại đàn ông “chỉ một cái gật đầu ba mươi năm phấn đấu”, có “phẩm chất nghiêm chỉnh, có chí tiến thủ”, nhưng gia thế lại chẳng ra sao kia, thế mới khổ một đời.


Hoắc Thiệu Hằng tuổi còn trẻ đã là Thiếu tướng, trong nhà ông nội và ba đều là Thượng tướng. Bà nội xuất thân từ nhà họ Tạ tiếng tăm lừng lẫy, gia thế bên mẹ thì bình thường, nhưng ông ngoại là Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao, cũng miễn cưỡng được coi là con nhà trí thức.


Cũng chỉ có người đàn ông như thế này mới xứng với đưa con gái thông minh lanh lợi không giống với đám con gái quan lại bình thường khác của bà ta chứ.


“Con có muốn qua chào hỏi không?” Bà Từ hất đầu về phía Hoắc Thiệu Hằng, “Xem dáng vẻ kia thì hình như cậu ta cũng sống gần đây.”


Gần như tất cả mọi người đến siêu thị này đều là người dân trong khu vực, nhà họ Từ mua cho Từ Phiêu Hồng một căn hộ nhỏ ở đây, xem như của hồi môn cho cô ta. Nhà họ chọn chỗ này cũng vì ở đây là khu vực tốt, đặc biệt an toàn, riêng tư.


Gương mặt Từ Phiêu Hồng càng đỏ hơn, cô ta nghĩ, bất luận cô ta đi đến đâu đều có thể bắt gặp Hoắc Thiệu Hằng, bây giờ đến chỗ ở cũng gần, có lẽ đây chính là “duyên phận” trong truyền thuyết ấy nhỉ?


“Vâng, mình qua đó chào hỏi đi mẹ.” Từ Phiêu Hồng cố gắng nói một cách thoải mái rồi cùng mẹ đẩy xe mua hàng bước tới chỗ Hoắc Thiệu Hằng.





“Thiếu tướng Hoắc.” Từ Phiêu Hồng tiến tới phía sau Hoắc Thiệu Hằng, mạnh dạn gọi một tiếng.


Bên cạnh lập tức có người nhìn sang.


Thiếu tướng cũng ra ngoài mua đồ ăn cơ à?


Thậm chí có người lén lút mở điện thoại, muốn quay trộm một đoạn “Tường thuật cảnh Thiếu tướng đi mua đồ ăn”.


Nghe thấy giọng nói của Từ Phiêu Hồng, Hoắc Thiệu Hằng chau mày không mấy vui vẻ. Anh không quay lại, chợt nghĩ ra một ý, bèn nghiêng đầu nói với Cố Niệm Chi: “Anh phải ứng phó với cô ta một chút, em có thể tự thanh toán được không?”


Cố Niệm Chi cũng nghe thấy phía sau có người gọi Hoắc Thiệu Hằng. Thật ra gọi Hoắc thiếu là được rồi, ở nơi đông người thế này mà lại gọi anh là “Thiếu tướng”, thật đúng là không có não.


Hơn nữa giọng nói đó lại rất quen tai, đột nhiên cô nhớ ngay tới nữ cảnh sát thực tập Từ Phiêu Hồng đã lỗ mãng buộc họ dừng xe, cũng chính là người mà phía trên tổ chức chọn làm vợ cho Hoắc Thiệu Hằng.


Cô nhướng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Từ nét mặt của anh không thể nhận ra anh có ý nghĩ khác đối với Từ Phiêu Hồng, hơn nữa tuy gương mặt Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cách bình lặng nhưng sâu trong ánh mắt lại có một chút ám thị quen thuộc.


Cô lập tức hiểu ra, nhất định là Hoắc Thiệu Hằng đang toan tính một việc gì đó.


Vì thế, cô lập tức nói, “Vậy để em đi thanh toán trước nhé.” Nói xong, một mình cô tiếp tục đẩy xe mua hàng về phía trước.


Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, hai tay đút túi quần, quay đầu nhìn về phía Từ Phiêu Hồng và mẹ cô ta, hơi gật đầu.
“Thiếu tướng Hoắc, đúng là anh sao? Vừa nãy tôi nhìn từ xa, còn tưởng nhận nhầm người cơ!” Từ Phiêu Hồng càng trở nên kích động hơn, “Anh tự đến mua đồ ăn à? Các thư ký sinh hoạt của anh đâu? Lính công vụ đâu?”


Người đang hóng chuyện ở bên cạnh cũng trở nên háo hức hơn hẳn. Ái chà chà! Cuối cùng được nhìn thấy một Thiếu tướng Đế Quốc bằng xương bằng thịt rồi!


Còn có thư ký sinh hoạt và lính công vụ các thứ các thứ nữa!


Phải chụp lại!


Nhất định phải chụp!


Sau đó đăng lên weibo, chắc chắn sẽ có thể tăng được kha khá fan đấy!


Người đó khấp khởi mở điện thoại, bắt đầu quay lén.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua là thấy ngay người đang cầm điện thoại quay lén kia. Anh không ngăn cản, chỉ đút một tay vào trong túi quần cầm lấy điện thoại, nhanh chóng bấm phím gọi nhanh, gọi đến hệ thống thông tin của Triệu Lương Trạch, lần mò gửi một dòng tin nhắn: “Có người quay lén, siêu thị Thương Trữ khu Tam Hoàn, chú ý giám sát các mạng xã hội lớn.”


Triệu Lương Trạch nhận được tin nhắn, lập tức liên kết với hệ thống camera giám sát tại siêu thị Thương Trữ, lần lượt tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy Hoắc Thiệu Hằng, nhìn thấy tình hình xung quanh anh, cũng xác định được luôn đối tượng ở góc nghiêng đang chăm chú cầm điện thoại quay Hoắc Thiệu Hằng.
ngontinhhay.com
Quay lén mà táo tợn thế này cũng được coi là của hiếm đấy.


Triệu Lương Trạch vung nắm đấm trước màn hình, ghi lại hình ảnh trực diện của người đó.


Ở bên kia, Từ Phiêu Hồng vẫn đang kích động lộ rõ sự yêu thích của mình, “Thiếu tướng Hoắc! Tôi đã gửi đơn lên Cục! Tôi sắp được điều tới Cục tác chiến đặc biệt của các anh rồi!”


Giọng cô ta thật sự quá to, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy không thể mặc kệ được nữa. Anh nhướng mày, bình tĩnh nói: “Cô nhận nhầm người rồi.” Nói xong, anh lập tức quay người bước đi, bỏ lại Từ Phiêu Hồng và bà Từ với nét mặt đầy kinh ngạc.


“Nhận nhầm người? Làm gì có? Anh ấy… anh ấy chính là Thiếu tướng Hoắc mà!” Từ Phiêu Hồng tỏ vẻ khó hiểu, “Dù có hóa thành tro con cũng nhận ra!”


Nhìn thấy những người xung quanh đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ hai mẹ con bà, bà Từ cảm thấy vô cùng mất mặt, vội vã kéo tay Từ Phiêu Hồng, “Không nói nữa! Đi về đã!”


“Con không về!” Từ Phiêu Hồng bướng bỉnh hất tay bà Từ ra, “Con không nhận nhầm người! Con biết là anh ấy!”


Từ Phiêu Hồng kiễng chân nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, đúng lúc nhìn thấy anh hơi cúi người, đứng bên cạnh một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp yểu điệu, hình như đang ghé tai lắng nghe cô ấy nói chuyện.


Ánh mắt của anh ấm áp đến khó tin, so với gương mặt lạnh lùng lật mặt không nhận người hồi nãy thì hoàn toàn là hai con người khác nhau.


Từ Phiêu Hồng cảm thấy một luồng khí ứ lại trong lồng ngực. Cô ta nắm bàn tay lại, hất đầu nói: “Đó không phải là Cố Niệm Chi sao? Anh ấy ở cùng cô ta, còn dám nói mình không phải là Hoắc Thiệu Hằng à!” Nói xong cô ta liền xông ngay tới.


Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đang dặn dò Cố Niệm Chi: “Đợi bà điên đó bước tới, bất kể rối loạn thế nào, em cũng đừng có nói gì, chỉ cúi đầu, đừng để người khác chụp được ảnh chính diện của em, biết chưa?”


Cố Niệm Chi không hiểu ý anh nhưng lúc Từ Phiêu Hồng giận dữ lao tới thì cô lập tức hiểu ngay, nhanh chóng trốn ra sau lưng Hoắc Thiệu Hằng.


Lần này, Từ Phiêu Hồng làm lớn chuyện rồi, nhất định sẽ tự chặn luôn con đường gia nhập Cục tác chiến đặc biệt của cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom