• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 414 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 414 XUNG ĐỘT
“Hoắc Thiệu Hằng! Uổng công tôi tôn trọng anh là Thiếu tướng, thế mà anh lại nói dối trước mặt tôi! Anh còn dám nói anh không phải là Hoắc Thiệu Hằng!” Chỉ chớp mắt, Từ Phiêu Hồng đã xông tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng. Gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô ta tức giận đến mức đỏ bừng bừng. Cô ta siết chặt nắm đấm, gào thét với Hoắc Thiệu Hằng như một con báo nhỏ.


Hoắc Thiệu Hằng thoáng cau mày, hai tay anh đút trong túi quần, bình thản nói: “Tôi nói cô nhận nhầm người thì tức là nhận nhầm người.” Nói xong, anh liếc nhìn mẹ Từ Phiêu Hồng một cái với ý cảnh cáo.


Coi như con gái trẻ tuổi không hiểu chuyện, người mẹ gần năm mươi tuổi này cũng không thể hồ đồ như thế chứ?


Thấy ánh mắt lướt qua của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng bà Từ giật thột một cái, cảm thấy rất không thoải mái.


Ánh mắt kia là thế nào?


Đó là ánh mắt coi thường, miệt thị còn có cảnh cáo nữa!


Nhiều năm nay bà Từ cùng với chồng mình sống trong nhung lụa, từ trước tới giờ chỉ có người khác tôn trọng bà ta, không có chuyện bà ta phải nịnh nọt người khác. Kể cả những người quyền cao chức trọng như Thượng tướng Quý hay Thủ tướng Đậu cũng rất khách khí với vợ chồng họ.


Quân hàm của Hoắc Thiệu Hằng cao hơn chồng bà ta, địa vị cũng cao hơn. Con người đứng dưới mái hiên nên bà ta vốn không thể không cúi đầu. Thế nhưng bà ta là người gả con gái, nếu bây giờ mà hạ mình thì sau này chỗ đứng của con gái bà ta ở nhà họ Hoắc sẽ thế nào đây? Cả một đời sẽ bị Hoắc Thiệu Hằng đè nén đến chết chứ còn gì nữa!


Bà ta và chồng là Phó Tham mưu trưởng Từ đều là người thành phố C. Điều mà người thành phố C chú trọng khi gả con gái là trăm nhà phải cầu hôn con gái mình, thế mới cao quý, chứ không phải cầu xin người đàn ông nào đó lấy con gái mình.


Huống hồ, việc hôn sự giữa Từ Phiêu Hồng và Hoắc Thiệu Hằng được phía trên tổ chức coi trọng, được Thượng tướng Quý làm mối. Nếu Hoắc Thiệu Hằng dám giở trò bịp bợm với bà ta và con gái bà thì hai người họ sẽ chẳng sao đâu, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ đắc tội thảm thương với Thượng tướng Quý.


Dù cho Hoắc Thiệu Hằng dám làm như thế thì cũng nên nghĩ tới tiền đồ tương lai của cậu ta có bảo toàn hay không đã.


Một người đàn ông, dù nhân phẩm có tồi tệ đến thế nào, tham hoa háo sắc thế nào thì thứ duy nhất họ không dám xem thường chính là tiền đồ tương lai của mình.


Chỉ trong vài giây, bà Từ đã suy nghĩ thấu đáo nguyên nhân hậu quả của chuyện này, xác định chắc chắn rằng Hoắc Thiệu Hằng không dám đối đầu với họ nên càng vững lòng hơn. Bà ta hất đầu lên, tư thế gần như giống hệt Từ Phiêu Hồng, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cười lạnh một tiếng, nói: “Thiếu tướng Hoắc, cậu liếc nhìn tôi làm gì? Lẽ nào đến cái tên của bản thân cũng không dám nhận sao? Con gái tôi có chỗ nào không đúng, chắc cậu nên nói rõ ràng chứ?”


Ánh mắt Hoắc Triệu Hằng hơi chựng lại, cuối cùng anh cũng hiểu người con gái kỳ quặc như Từ Phiêu Hồng được nuôi dạy như thế nào rồi.


Mẹ nào con nấy, Phó Tham mưu trưởng Từ quả là lợi hại.


Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi ngạc nhiên, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn rất bình thản. Anh chậm rãi nói: “Không thể nói được.”


Từ Phiêu Hồng không chịu nổi gương mặt lãnh đạm thờ ơ này của Hoắc Thiệu Hằng. Vừa rồi chắc hẳn cô ta bị hoa mắt nên mới nhìn thấy biểu cảm dịu dàng trên gương mặt anh như vậy, không tìm được chút dấu vết nào của biểu cảm đó trên dung mạo anh tuấn và nghiêm túc của anh nữa.


Từ Phiêu Hồng vừa đau lòng vừa tức giận, một tay vo tròn lại thành nắm đấm, đưa lên ngang miệng, cố gắng che đậy giọng nói sắp khóc thành tiếng của mình. Cô ta ấm ức nói: “Thiếu tướng Hoắc, rốt cuộc tôi sai ở đâu, anh nói ra đi, tôi nhất định sẽ sửa. Nhưng anh như thế này thật sự làm tôi rất thất vọng, tôi thật không ngờ rằng anh lại là người như vậy…”


Cố Niệm Chi ở đằng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng nghe mà giật run khóe miệng lên, không chịu nổi thầm chửi thề trong lòng: Cái gì mà người như thế này như thế kia, thân với cô lắm sao? Ăn nói như thế mà không thấy có vấn đề à? Lẽ nào trong đầu không nghe thấy âm thanh của biển rộng bao la sao?


Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý, người của Cục tác chiến đặc biệt đều được huấn luyện để xử lý những tình huống phát sinh đột ngột. Có người còn kỳ quái hơn cả Từ Phiêu Hồng, có tình cảnh còn khó đối phó hơn cả hiện giờ, họ đều được mô phỏng xử lý cả, vì thế, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không có áp lực khi đối phó với chuyện này.
Anh chỉ có một chút nghi hoặc, rốt cuộc Thượng tướng Quý thích Từ Phiêu Hồng ở điểm nào mà nhất định phải giới thiệu cô ta cho anh?


Từ Phiêu Hồng nói xong đợi một hồi lâu vẫn không thấy Hoắc Thiệu Hằng phản ứng lại, nét mặt anh vẫn điềm tĩnh, bình thản, ánh mắt không mang một nét ấm áp nào, hơn nữa còn không thèm nhìn cô ta.


Ánh nhìn của anh đang hướng về phía giá để hàng gần đó, như thể đang chăm chú nhìn đồ ăn vặt trên giá vậy.


Sự nhục nhã vì bị lờ đi hoàn toàn này khiến cô ta tức giận và nổi nóng hơn cả việc bị đánh mắng thẳng vào mặt.


Cô ta lớn đến chừng này tuổi rồi, chưa bao giờ bị lờ đi một cách triệt để đến thế!


Còn bị người mình mến mộ thầm lờ đi nữa chứ.


Trong sự khó chịu còn xen lẫn sự nhục nhã vì lòng tự tôn bị tổn thương, Từ Phiêu Hồng càng nghĩ càng tức giận, siết chặt nắm đấm, toàn thân hơi run rẩy, “Thiếu tướng Hoắc, anh không thể nói được gì nữa sao?”


Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy cũng đủ rồi, bèn lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Có bệnh thì phải uống thuốc, đừng để bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng, lúc đó chẳng có thuốc nào chữa nổi đâu.” Nói xong anh lập tức xoay người bước đi.


Từ Phiêu Hồng bị Hoắc Thiệu Hằng mỉa mai đến mức hoàn toàn mất đi lí trí. Cô ta xông lên phía trước giơ tay lôi Cố Niệm Chi từ phía sau lưng anh ra, nói to: “Cô ta là Cố Niệm Chi, anh còn dám nói anh không phải là Hoắc Thiệu Hằng!”


Cố Niệm Chi không ngờ cô ta lại hung hãn như thế. Cô vội vã lùi về phía sau, lại nhớ lời nói của Hoắc Thiệu Hằng là phải cúi đầu, không để người ta chụp được ảnh chính diện. Vì thế, cô chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước mũi chân, lúc lùi lại quá vội vã, trọng tâm không vững, lảo đảo suýt ngã, may mà đằng sau cô có một chiếc xe đầy ắp hàng được người ta đẩy tới.


Đồ đạc trong xe chất thành đống cao, che lấp hoàn toàn tầm nhìn của người đó, người đó cũng không nhìn thấy có người lùi ra phía sau.


Anh ta vẫn nhanh chóng đẩy xe mua hàng về phía trước, chỉ muốn nhanh chóng thanh toán rồi về nhà.


Người và xe đâm vào nhau, chỉ nghe thấy rầm một tiếng!


Lưng Cố Niệm Chi lập tức bị đâm mạnh vào xe mua hàng. Cô đau đến tê cả người, chỉ có thể vội vã tránh sang bên cạnh nhường đường, kết quả chân trái không kịp thu lại, bị bánh xe của chiếc xe mua hàng đó nghiến lên một cái. Một cơn đau thấu tim từ cổ chân trái truyền lên khiến cô gần như đứng không vững.


Cô loạng choạng ngã ngồi xuống mặt đất, một tay vô thức vịn vào chiếc xe mua hàng đó. Không ngờ rằng trọng tâm của chiếc xe cao như núi kia vốn cũng không vững, vừa bị cô kéo một cái liền đổ nghiêng về phía cô.


“Cẩn thận! Bên cạnh có người!”


“Đừng đẩy nữa! Cậu đâm vào một cô gái rồi!”


Đám đông xung quanh cũng vội vã hô ầm lên.


Hoắc Thiệu Hằng đầu nhìn thấy vậy, cuống cuồng xông tới nhanh như tên bắn. Một tay anh đỡ lấy chiếc xe đầy ắp nặng gần 100kg kia, không để nó tiếp tục xiêu vẹo, đồng thời cánh tay còn lại nhanh chóng kéo Cố Niệm Chi dậy, ôm cô trên tay, giọng nói hơi vội vàng: “Xin nhường đường, nhường đường một chút, có người bệnh cần đi cấp cứu!”


“Thiếu tướng Hoắc! Anh đừng đi chứ! Chúng ta còn chưa nói xong mà!” Từ Phiêu Hồng không cho phép Hoắc Thiệu Hằng cứ thế bỏ đi. Cô ta tiến tới định níu lấy tay anh.


Hoắc Thiệu Hằng quay lại gườm gườm trừng cô ta một cái. Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến cô ta bất giác rùng mình, ngượng ngùng rụt tay lại.


Người trong siêu thị lần lượt đứng tránh ra tạo đường, nhìn một người con trai cao lớn tuấn tú ôm một cô gái xinh đẹp chạy như bay ra bên ngoài, bàn chân trái của cô gái đó hướng ra ngoài theo một hướng rất kỳ quái, vết thương nhìn có vẻ tương đối nặng.


Từ Phiêu Hồng và bà Từ ngẩn người nhìn theo Hoắc Thiệu Hằng cứ thế bế Cố Niệm Chi rời đi với tốc độ nhanh như bay, cảm thấy gương mặt nóng bừng bừng như vừa bị giáng một cái bạt tai vậy.


“Không ngờ Cố Niệm Chi còn nhỏ tuổi thế mà đã biết giả vờ yếu đuối!” Từ Phiêu Hồng giận dữ vô cùng, trút toàn bộ oán hận lên người Cố Niệm Chi, “Mẹ! Chúng ta đi theo xem sao, xem xem rốt cuộc là cô ta bị thương thật hay giả vờ!”


“Ôi dào, tôi nói cô này, người ta đã nói không quen cô rồi, cô còn khăng khăng đuổi theo, cô còn biết xấu hổ nữa không đấy?”


“Đúng vậy! Cô làm chân con gái nhà người ta bị thương thành thế rồi lại còn nói người ta giả vờ nữa. Để tôi đánh chân cô như thế rồi cô giả vờ cho tôi xem xem nhé!”


Những người xung quanh không chấp nhận được nữa, lần lượt lên tiếng trách móc sự lỗ mãng của Từ Phiêu Hồng.


Từ Phiêu Hồng hết đường chối cãi, chỉ cảm thấy dư luận thật ghê tởm, miệng đời thật đáng sợ, trên thế giới này không còn công lý nữa rồi.


Cô ta khóc òa lên, ôm lấy cánh tay bà Từ: “Mẹ, con muốn đi xem xem rốt cuộc thì Cố Niệm Chi như thế nào! Cái mũ chụp xuống to như thế này, con không mang nổi đâu!”
Rõ ràng là tự Cố Niệm Chi đứng không vững đâm phải xe mua hàng, sao lại thành lỗi của cô ta được cơ chứ?


Còn ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô ta trước khi rời đi nữa, giống như muốn giết người vậy!


Rốt cuộc cô ta không tốt ở đâu?


Rốt cuộc cô ta làm sai ở đâu chứ?


Thấy mọi người xung quanh đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ hai mẹ con mình, còn nói là lỗi của mình, trong lòng bà Từ cảm thấy rất khó chịu, nhưng dù sao bà ta cũng nhịn giỏi hơn Từ Phiêu Hồng. Bà ta im lặng kéo con gái ra khỏi siêu thị, vừa đi vừa trách mắng cô ta: “Khóc cái gì mà khóc! Bây giờ thì con biết khóc rồi đấy, đáng ra ban nãy nên khóc ngay trước mặt Thiếu tướng Hoắc mới phải! Đức trẻ biết khóc thì có sữa uống, lẽ nào con không hiểu đạo lý này sao?”


“Mẹ… Con muốn đi xem Cố Niệm Chi, con muốn xem xem cô ta có thể giả vờ đến khi nào!” Từ đầu đến cuối Từ Phiêu Hồng vẫn không tin Cố Niệm Chi bị thương ở chân thật.


Trong lòng bà Từ cũng rất bứt rứt, nếu thật sự chân Cố Niệm Chi bị thương, họ có thể đến thăm nom, mở lời giải thích có khi sẽ tốt hơn. Nhưng nếu như không bị thương mà chỉ giả vờ giúp Hoắc Thiệu Hằng “kim thiền thoát xác” thì nhất định phải nói việc này với Thượng tướng Quý. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com


Từ nhỏ con gái bà ta đã không phải chịu chút ấm ức nào, không thể gả cho người ta rồi lại phải chịu uất ức như thế được, sau này còn sống sao đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom