• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 423 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 423 NGƯỜI MÀ ANH BẢO VỆ (6)
Hoắc Thiệu Hằng cẩn thận đặt cô xuống từng chút một. Đầu tiên là để hai chân cô hơi chạm đất hờ, không cần dùng lực, chờ sau khi hoàn toàn xác định được chân của cô không có vấn đề gì anh mới đỡ lưng cô, để cô đứng thẳng thử xem sao.


Cố Niệm Chi nắm lấy cánh tay của anh, vô cùng thận trọng áng chừng trên mặt đất, cảm thấy đôi chân không có gì khác so với trước kia mới thật sự đặt trọng tâm xuống, sau đó từ từ dựng thẳng cả phần eo và lưng lên.


Cô hơi vươn người một chút. Mặc dù từng khớp xương đều cảm thấy yếu ớt mỏi nhừ nhưng không khó chịu như ngày hôm qua, lưng cũng không còn cảm giác vừa cử động là đau như bị kim đâm nữa. Cô lại nhìn xuống cái chân bị trẹo, thấy nó cũng hết sưng luôn rồi.


“Anh Trần, y thuật của anh lợi hại quá, quá là siêu luôn ấy!” Cố Niệm Chi duỗi chân ra khẽ vung vẩy, vui vẻ bắt chước điệu bộ của Mã Kỳ Kỳ, nhón chân lên xoay một vòng giống múa ballet.


Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ nhìn động tác của cô, ánh mắt cứ nhìn mãi ở chỗ mắt cá chân của cô.


Xem ra, có vẻ khỏi hẳn thật rồi…


Trần Liệt hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ. Anh ta nhìn Cố Niệm Chi với ánh mắt có phần hiền từ, cứ như thể cô là con của anh ta, là tác phẩm tâm đắc nhất của anh ta vậy.


“Thôi được rồi, đừng nhảy nữa.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi đi tới, vẫn tiếp tục bế ngang cô lên, đúng lúc cửa thang máy mở ra, anh cứ bế cô như vậy bước thẳng ra ngoài.


Cố Niệm Chi thấy hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Thật ra em có thể tự đi được mà…”


“Ừ, nhưng trước mắt em vẫn không được đi.” Giọng của Hoắc Thiệu Hằng không to, chỉ vừa đủ để cô và Trần Liệt có thể nghe thấy mà thôi, “Em phải nhớ kĩ là vết thương của em còn chưa lành đâu.”


Trần Liệt và Cố Niệm Chi đều hơi sửng sốt một chút. Trần Liệt phản ứng rất nhanh, vội nháy mắt ra hiệu, nói: “Đúng thế đúng thế, vết thương của em thật sự vẫn chưa lành. Nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng lắm! Phải ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới được…”


Mặc dù Cố Niệm Chi không hiểu lắm, nhưng Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đều không phải là loại người có thể lấy việc như thế này ra để đùa. Vì thế, cô rất ngoan ngoãn nghe lời, ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng, ra vẻ đang rất đau đớn, nghiêng đầu nhìn Trần Liệt, nói: “Có phải cần làm điệu bộ thế này không ạ?”
“Đúng đúng, good girl!” Trần Liệt cười tít mắt khen cô một câu, rồi đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra khỏi cổng bệnh viện của trụ sở, đi về phía dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng trong trụ sở.


Vì cơ thể Cố Niệm Chi đang bị chấn thương, tạm thời Hoắc Thiệu Hằng lại không kịp điều cáng cứu thương nên anh tự bế cô đi về thẳng dinh thự của mình.


Mặc dù dinh thự của anh và bệnh viện đều ở cùng một chỗ, nhưng nơi này rộng hơn những khu vực thông thường khác, người bình thường đi cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.


Có điều, Hoắc Thiệu Hằng đi khá nhanh, kể cả đang bế một người cũng vẫn đi nhanh hơn Trần Liệt.


Khi anh bế Cố Niệm Chi đi vào cổng dinh thự của mình, Trần Liệt vẫn còn đang mệt mỏi chạy lề rề đằng sau, cúi người chống tay vào đầu gối, thở hổn hển từng hơi mạnh, “Hoắc… Hoắc thiếu này, tôi thấy thể chất của anh cũng rất đặc biệt đấy… Lúc nào tôi kiểm tra cho anh một chút nhé?”


Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý đến anh ta, bế Cố Niệm Chi đi thẳng lên tầng hai, đưa cô vào phòng của mình, chính là bộ phòng khép kín có ba phòng ở đối diện bộ phòng của Hoắc Thiệu Hằng.


Đương nhiên Trần Liệt không đi lên cùng, anh ta đang nóng điên người, thở hồng hộc chạy vào phòng bếp tìm nước uống.


Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Niệm Chi vào phòng của cô, anh lập tức vào phòng tắm xả nước rồi đi ra ngoài hỏi cô: “Em có tự tắm được không?”


Mặt Cố Niệm Chi chợt đỏ bừng lên. Cô khẽ cắn môi, thật ra rất muốn nói đùa một câu: “Nếu em không tự tắm được thì anh tắm cho em à?”


Có điều nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoắc Thiệu Hằng, cô kiềm chế lại, khẽ gật đầu, “Em tắm được ạ.”


Hoắc Thiệu Hằng từ từ buông tay ra, bất động nhìn cô, trong đáy mắt ẩn giấu vẻ lo lắng, nhưng không hề có ý định để lộ ra ngoài.


Cố Niệm Chi liếc nhìn anh một cái rất nhanh, nhìn ra được tâm tư của anh từ trên khuôn mặt “gió yên biển lặng” kia.


“Hoắc thiếu, đã xảy ra chuyện gì sao ạ?” Cố Niệm Chi đi tới đi lui hai bước, thể hiện mình thật sự không có vấn đề gì nữa rồi.


Cô dừng ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, khẽ khua tay trước mặt anh, “Anh có nghe em nói không đấy?”


Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy tay cô, “Đi tắm đi. Có một số việc… phải có người chịu trách nhiệm.”


“Trách nhiệm gì cơ ạ?” Cố Niệm Chi nghĩ một chút, “Vì cô Từ kia sao?”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Cô ta đã làm quá nhiều chuyện sai, lần trước cô ta ép anh phải dừng xe, anh đã không truy cứu rồi, không ngờ cô ta ngày càng táo tợn hơn.”


Cố Niệm Chi gục đầu xuống, thở dài một hơi, “Vâng, em hiểu rồi.”


Nghĩ đến việc Từ Phiêu Hồng chính là người được bên trên tổ chức nhắm chọn làm vợ của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng Cố Niệm Chi liền thấy cực kì không vui. Cô không giả vờ rộng lượng bảo Hoắc Thiệu Hằng tha cho Từ Phiêu Hồng được, nhưng cũng không thêm mắm thêm muối yêu cầu anh phải nghiêm trị Từ Phiêu Hồng.


Dù sao việc mà Từ Phiêu Hồng gây ra có thể không phải là lỗi nhỏ thuộc phương diện việc riêng của cá nhân, mà là có liên quan đến việc công rồi. Mà việc công của Hoắc Thiệu Hằng tất nhiên không phải việc Cố Niệm Chi có thể xen vào.
Cô khôn khéo quyết định nói sang chuyện khác, nghĩ một chút rồi mỉm cười, ngẩng đầu lên nói: “Vậy được rồi. Nhưng mà Hoắc thiếu này, anh vẫn còn nợ em một bữa cơm rang trứng đấy.”


Cô khẽ xoa bụng, thấp giọng kêu a một tiếng, “Ôi đói quá! Giống như em mấy ngày chưa được ăn cơm đàng hoàng ấy…”


“Không phải mấy ngày, mới khoảng một ngày một đêm thôi.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhớ kĩ thay cô, “Em đi tắm đi, anh đi làm cơm rang trứng.”


Cố Niệm Chi vui chết đi được, vô thức bước lên trước mấy bước, cực kì tự nhiên ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng kéo xuống.


Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu theo, môi của hai người liền chạm vào nhau, nhưng vừa chạm đã rời ra ngay, không tiếp tục hôn sâu nữa.


Cố Niệm Chi buông tay ra, Hoắc Thiệu Hằng lại ôm eo cô, cúi đầu xuống chạm vào trán cô, thở dài một hơi, nói: “Sao không hôn nữa?”


“Em muốn đi tắm.” Cố Niệm Chi khẽ đẩy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng ra, “Với lại em còn chưa đánh răng, nên không muốn hôn tiếp.”


Hoắc Thiệu Hằng nghẹn lời.


Cố Niệm Chi cười một cách láu lỉnh với anh rồi quay người đi vào phòng tắm.


Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước ào ào, còn có giọng Cố Niệm Chi đang ngân nga hát nữa.


Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, anh đi tới, men theo khe cửa phòng tắm nhìn lén một chút cảnh tượng kiều diễm được bao phủ bởi hơi nóng bốc lên bên trong, sau đó nhẹ nhàng đóng chặt cửa phòng tắm lại cho cô.





Khi Cố Niệm Chi tắm xong, trùm khăn tắm đi từ buồng tắm ra, thấy cửa phòng tắm đã được đóng chặt thì trong lòng ấm áp vô cùng.


Cô lau đầu, mở cửa phòng tắm, đi ra phòng ngủ của mình thay quần áo.


Tóc vừa được sấy gần khô, cô liền nghe thấy giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng từ cửa phòng ngủ truyền đến, “Niệm Chi, cơm rang xong rồi, anh để ở phòng khách của em đấy.”


Cố Niệm Chi vội “vâng” một tiếng, đặt máy sấy tóc xuống chạy ra, “Hoắc thiếu, anh phải đi đâu thế ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng vừa đi ra cửa, nghe thấy giọng nói của Cố Niệm Chi bèn dừng lại, quay người nhìn cô một cái, “Anh còn có việc, em ăn cơm xong rồi lên giường nằm đi nhé.” Sau đó lại nhắc nhở cô: “Em còn đang dưỡng thương đấy.”


Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, nhưng chợt nghĩ tới việc ngày mai là thứ hai rồi, cô đi học kiểu gì bây giờ?


“Hoắc thiếu, vết thương của em bao lâu mới có thể lành lại ạ?” Cố Niệm Chi khẽ chớp mắt với Hoắc Thiệu Hằng, dáng vẻ giống như đang nói “Anh hiểu rồi đấy”.


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Ít nhất phải xin nghỉ một tuần.”


Lúc này hai người bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới Hà Chi Sơ.


Nếu Cố Niệm Chi xin nghỉ một tuần, chắc chắn Hà Chi Sơ sẽ lao tới truy hỏi ngọn nguồn xem chuyện gì xảy ra.
Hoắc Thiệu Hằng không muốn nhắc tới Hà Chi Sơ trước mặt Cố Niệm Chi, chỉ nói một cách mập mờ: “Anh sẽ bảo Đại Hùng xin phép nghỉ cho em, em xử lý cho xong việc ở trường học đi.” Nói xong anh đẩy cửa đi ra ngoài.


Cố Niệm Chi lại thở dài, nhưng khi nhìn thấy đĩa cơm rang đầy đặn thơm ngào ngạt kia, cô lập tức quên tất cả, vô cùng vui vẻ chạy tới ăn.





Hoắc Thiệu Hằng đi xuống tầng dưới, định đến phòng làm việc của mình xử lý việc công một chút thì Triệu Lương Trạch gọi điện thoại đến.


Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe bluetooth lên, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì thế?”


Triệu Lương Trạch hỏi một chút về tình trạng vết thương của Cố Niệm Chi trước, sau đó nói: “Hoắc thiếu, Phó Tham mưu trưởng Từ đưa vợ theo nhất quyết muốn thăm Niệm Chi, nói là phải xin lỗi cô ấy.”


“Không gặp!” Hoắc Thiệu Hằng không chớp mắt, từ chối dứt khoát, “Việc này mà cậu cũng phải hỏi tôi à?”


Triệu Lương Trạch cười khổ, “Họ đến cùng Thượng tướng Quý ạ.”


Anh ta có thể từ chối Phó Tham mưu trưởng Từ nhưng không thể từ chối Thượng tướng Quý được. Hơn nữa, anh ta cũng không đủ thẩm quyền để tự quyết được việc này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom