• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 477 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 477 QUA ĐÊM Ở ĐÂU
Hoắc Thiệu Hằng vội nhằm thẳng mắt kính nhìn trong đêm vào khung ảnh, chụp mấy tấm cận cảnh rõ nét.


Người trước đây chỉ nghe nhắc đến tên, giờ đã có diện mạo rõ ràng rồi.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn tấm ảnh đó rất lâu, dường như muốn tìm nét tương đồng giữa diện mạo của Cố Niệm Chi và ba mẹ cô, nhưng đáng tiếc là họ không giống nhau lắm.


Cố Niệm Chi hồi nhỏ trông giống mẹ, mặt tròn, mắt dài, mày lá liễu cong cong.


Nhưng khi Cố Niệm Chi lớn lên, đôi mắt nhỏ dài đã trở thành vừa to vừa tròn, sáng lóng lánh giống mấy cô gái trong truyện tranh, khuôn mặt cũng biến thành mặt trái xoan điển hình.


Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hình dáng đôi mắt thay đổi là khí chất của người đó cũng thay đổi.


Ba của Cố Niệm Chi rất nho nhã, nếu nhìn kĩ sẽ thấy thần thái của cha con cô khá giống nhau, không nói gì cũng như đang cười, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu.


Hoắc Thiệu Hằng lấy bức ảnh xuống, gỡ khung ảnh ra lật đi lật lại bức hình xem thật kĩ.


Bức hình đã khá cũ, không giống ảnh giả.


Quan trọng là nếu có làm giả thì làm thế nào mà kẻ làm giả đó có thể biết được diện mạo của Cố Niệm Chi lúc mười hai tuổi chứ?


Hoàn toàn không thể nhìn cô bây giờ mà suy ra được…


Hoắc Thiệu Hằng nhận định độ chân thật của bức ảnh xong lại lồng khung ảnh vào, cẩn thận đặt về chỗ cũ.


Anh quay người nhìn quanh gian phòng rộng lớn nhưng không tìm được dấu vết đặc biệt gì khác.


Hoắc Thiệu Hằng lại chụp thêm khá nhiều bức ảnh rồi mới rời khỏi căn phòng đó, đi sang những căn phòng còn lại.


Đối diện với phòng ngủ của vợ chồng Cố Tường Văn chính là phòng ngủ của Cố Yên Nhiên, sang trọng nhưng không trần tục, vừa nhìn đã biết được gu thẩm mỹ của cô gái được nuôi lớn trong cảnh giàu sang.


Hoắc Thiệu Hằng chỉ đứng ở cửa liếc một cái rồi đóng cửa lại, đi sang phòng ngủ nhỏ hơn một chút ở bên cạnh.
Căn phòng này chắc chắn của Cố Niệm Chi, kích thước đồ đạc trong phòng đều dành cho trẻ con, có một chiếc giường nhỏ, tủ quần áo, bàn học, giá sách và một chiếc ghế sofa nhỏ xinh phủ đệm màu tím nhạt.


Hoắc Thiệu Hằng bước vào, kiểm tra kĩ từng ngóc ngách một.


Căn phòng này có người quét dọn định kì, không có bụi, trên sàn phủ một tấm thảm dày lông dài, mặc dù ở trên đảo nhưng không hề có dấu hiệu nấm mốc.


Trong phòng có máy hút hơi ẩm, nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã ngắt mạch điện của cả căn nhà nên máy hút ẩm không hoạt động nữa.


Anh bước tới cửa sổ, mở cửa ra, vừa hay có thể nhìn thấy bờ biển gần đó.


Mưa đã ngừng, gió thổi tan mây, bầu trời ban đêm vô cùng trong trẻo, sao sáng đầy trời. Gió biển nhè nhẹ thổi vào bờ, tiếng kêu ri ri của các loài côn trùng trên đảo tràn ngập trong buổi đêm tĩnh lặng.


Phong cảnh bên ngoài gian phòng này thật đẹp.


Hoắc Thiệu Hằng đứng ngắm cảnh biển một lúc, thầm nghĩ, chờ xong việc, nhất định anh sẽ đưa Cố Niệm Chi đến đây, cùng cô sánh vai đứng trước cửa sổ nhìn cảnh biển bên ngoài kia. Không biết cảnh sắc quen thuộc có thể giúp tìm lại ký ức bị đánh mất của cô hay không.


Từ gian phòng đó bước ra, bước chân của Hoắc Thiệu Hằng trở nên nhanh hơn nhiều.


Anh đi một lượt trong căn nhà gỗ, không bỏ sót bất cứ ngõ ngách nào.


Hoắc Thiệu Hằng tìm kiếm cả đêm, nhưng đáng tiếc ngoài bức ảnh kia thì anh không còn tìm thấy dấu vết nào khác chứng minh gia đình Cố Niệm Chi từng ở đây, cũng không tìm thấy dấu vết của Cố Tường Văn.


Cố Tường Văn không ở đây, cũng không ở trong căn nhà chính của nhà họ Cố ở Barbados, vậy ông ấy đang ở đâu?


Vì sao Cố Yên Nhiên lại phải giấu Cố Tường Văn đi?


Một chuỗi câu hỏi xuất hiện trong đầu Hoắc Thiệu Hằng. Anh đi ra khỏi nhà, đến bên bờ biển ngồi xuống một phiến đá, ôm chân nhìn biển cả mênh mông, trầm tư suy nghĩ rất lâu.


Trời dần sáng. Trên mặt biển xa xa kia, vầng mặt trời đỏ ửng đang từ từ nhô lên, tỏa ra vạn đường ánh sáng như rắn vàng nhảy múa trên mặt biển lấp lánh.


Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt nhìn cảnh đẹp trên biển, thầm nghĩ chắc đám Tiểu Trạch sắp đến rồi nhỉ?


Vừa nghĩ đến đây, dường như anh nghe thấy tiếng trực thăng đang lại gần.


Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, ngước mắt nhìn xa, đeo tai nghe bluetooth lên liên lạc với Triệu Lương Trạch.


“Tiểu Trạch, mọi người đến chưa?”


“Hoắc thiếu! Anh có khỏe không? Chúng tôi đến rồi đây! Chúng tôi đang đi trực thăng số hiệu AH-1Z mượn của quân đội Barbados, sẽ hạ cánh trên bãi biển, anh chú ý an toàn đấy!” Giọng của Triệu Lương Trạch vọng ra từ tai
nghe.


Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng nghe thấy giọng của Hoắc Thiệu Hằng thì đều mừng như vừa thoát được kiếp nạn.


Mặc dù họ đều là lính, bình thường thực hiện nhiệm vụ đều chạy trên ranh giới sinh tử nhưng lần nào gặp chuyện như thế này họ vẫn rất căng thẳng và khó chịu.


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, từ đường chân trời phía xa, một chiếc máy bay trực thăng đang từ từ tiến lại gần.


Tọa độ hòn đảo đã được gửi đi từ hôm qua. Có tọa độ, lại có dẫn đường nên tìm được mục tiêu là chuyện nhỏ.


“Ở đây có bãi đỗ máy bay, chắc là trước đây dùng để đỗ máy bay cá nhân, các cậu xem có dừng ở đó được không.” Hoắc Thiệu Hằng thông báo vị trí tương đối của bãi đỗ máy bay cho Triệu Lương Trạch.


Triệu Lương Trạch mừng rỡ vội nói với Âm Thế Hùng đang lái máy bay: “Bên dưới có bãi đỗ chuyên dụng, thằng nhóc nhà cậu may thế nhỉ!”


Lúc trước vì phải đến một hòn đảo vô danh trên biển đón người nên quân đội Barbados không đồng ý cho người của mình đi, nói là phi công của họ không thể thắng được thời tiết hay biến đổi trên biển, không thể đảm bảo cất hạ cánh an toàn trên đảo.


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đắn đo hồi lâu, lại phải xin giấy đảm bảo từ chỗ Thượng tướng Quý rồi mới mượn được một chiếc trực thăng tân tiến nhất mà quân đội Barbados mới mua từ Mỹ về.


Âm Thế Hùng từng học lái trực thăng thấy ngứa ngáy chân tay, vỗ ngực tuyên bố mình lái được, nếu có vấn đề gì thì sống chết có số, không trách người khác.
Quân đội Barbados có được đảm bảo từ lãnh đạo cao nhất của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ, lại đòi thêm một số quyền lợi rồi mới đồng ý cho Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch mượn máy bay.


Âm Thế Hùng vốn muốn khoe tài lái máy bay siêu hạng của mình, không ngờ lại chẳng có cơ hội thể hiện.


“Có cả bãi đỗ máy bay thì hòn đảo này cũng chẳng hẻo lánh lắm đâu.” Âm Thế Hùng làu bàu, “Nhưng sao trên bản đồ của Barbados không có đảo này thế?”


“Không chỉ bản đồ của Barbados đâu.” Triệu Lương Trạch hừ lạnh một tiếng, “Bản đồ hải vực các nước đều không có đảo này. Nhà họ Cố kinh đấy, có thể xóa sổ một hòn đảo có thực hẳn hoi ra khỏi bản đồ…”


Nếu không phải Hoắc Thiệu Hằng rơi vào hoàn cảnh này thì đánh chết Triệu Lương Trạch cũng không tin có một hòn đảo mà hệ thống vệ tinh không tìm được.


Nói chuyện với Triệu Lương Trạch xong, Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi phiến đá, đi đến một chỗ cách bờ biển khoảng 500m, nấp vào sau một tảng đá.


Chẳng bao lâu sau, chiếc trực thăng AH-1Z của Triệu Lương Trạch đã hạ cánh thành công xuống một bãi đỗ máy bay bằng phẳng gần đó.


“Hoắc thiếu! Hoắc thiếu!” Triệu Lương Trạch nhảy xuống trước, Âm Thế Hùng cũng vẫy tay với anh từ trong buồng lái.


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đi ra, nhìn Triệu Lương Trạch vội vội vàng vàng chạy về phía mình.


“Hoắc thiếu! Chúng tôi tìm thấy anh rồi!” Triệu Lương Trạch nắm chặt cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, mừng đến nỗi chỉ còn thiếu nước chảy nước mắt nước mũi nữa thôi, “Hoắc thiếu, anh đừng bao giờ mạo hiểm như thế nữa! Lần này chúng tôi sai, chúng tôi đã tự xin xử phạt rồi. Thượng tướng Quý rất tức giận, anh nghĩ cách mà nói chuyện với ông ấy đi.”


Hoắc Thiệu Hằng khựng lại, “Sao Thượng tướng Quý lại biết được?”


“Chúng tôi phải mượn trực thăng, Bộ quốc phòng Barbados không đồng ý, thế là chúng tôi phải nhờ Thượng tướng Quý đứng ra đảm bảo mới mượn được.” Triệu Lương Trạch cúi đầu, hổ thẹn nói.
Không có Hoắc Thiệu Hằng, anh ta và Âm Thế Hùng không yêu cầu được phía Barbados, thế là đang đêm cũng phải gọi điện về Hoa Hạ tìm Thượng tướng Quý để ông ấy nói chuyện với Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Barbados mới mượn được trực thăng.


“Giỏi gớm nhỉ?” Hoắc Thiệu Hằng lườm anh ta, “Mỗi thế thôi mà cũng phải gọi về, các cậu làm tôi nở mày nở mặt lắm.”


“Vâng, Hoắc thiếu cứ phê bình chúng tôi đi, đúng là chúng tôi làm không tốt.” Triệu Lương Trạch thật thà nhận lỗi, không hề có tí mồm mép tép nhảy nào như bình thường.


Hoắc Thiệu Hằng bật cười vỗ vai anh ta, “Được rồi, tôi đùa đấy thôi, các cậu đừng tự trách nữa. Chuyện gì mà chẳng có tốt có xấu. Nửa đêm gọi điện thoại về cầu cứu phụ huynh đúng là không anh dũng lắm, nhưng lại cho tôi một lý do rất tốt để yêu cầu Quốc hội và Bộ Quốc phòng đồng ý cho chúng ta đóng quân ở nước ngoài. Như thế, chúng ta cũng sẽ không cần mượn trực thăng của người khác nữa.”


Triệu Lương Trạch mừng rỡ gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp: “Hoắc thiếu, anh nói thật đấy à?”


Chỉ có Hoắc Thiệu Hằng mới có thể tìm thấy điểm sáng trong chuyện xấu, phục vụ được cho công việc sau này của họ.


“Tất nhiên là thật. Nơi nào có lợi ích cho đất nước của chúng ta thì phải có quân đội bảo vệ.” Tầm nhìn của Hoắc Thiệu Hằng xa hơn. Anh là người lính của Đế quốc Hoa Hạ, chỉ mang lợi ích về cho công dân Đế quốc, còn nước khác thì thứ lỗi cho năng lực của anh có hạn, không quản được.


Hai người nói chuyện một lúc, Âm Thế Hùng không chờ được nữa, gọi ầm lên qua tai nghe: “Hai người muốn hàn huyên thì lên máy bay hàn huyên có được không? Phí thuê trực thăng tính bằng giây đấy!”


Giọng nói oang oang như sấm của anh ta khiến tai nghe của Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch muốn nổ tung, tai của hai người bị chấn động đến phát đau.


Triệu Lương Trạch lập tức mắng: “Đại Hùng cậu ngứa đòn đấy à? Chờ đấy về rồi tôi sẽ cho cậu giãn gân cốt!”
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng tắt tai nghe đi, nói với Triệu Lương Trạch: “Tôi đi gọi Cố Yên Nhiên cùng về.”


“Đúng rồi, cô Cố đâu ạ?” Triệu Lương Trạch nhìn ngó xung quanh, “Không ở đây ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng không muốn có nhiều người đến đó nên chỉ chiếc trực thăng: “Về chuẩn bị đi, cho tôi ba phút, sẽ đưa được Cố Yên Nhiên ra.”


Anh quay vào ngôi nhà gỗ, lúc bước vào phòng khách anh thấy Cố Yên Nhiên đang xoa cổ bước xuống cầu thang.


Cô ta nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Anh Hoắc, tối hôm qua chúng ta…”


Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, điềm tĩnh ngắt lời cô ta: “Tối hôm qua tôi ngồi chờ cứu hộ cả đêm ngoài bãi biển, cô Cố ngủ có ngon không?”


“Hả?” Cố Yên Nhiên hơi giật mình, “Thế à? Tôi chỉ nhớ tối hôm qua đưa anh vào phòng làm việc của ba tôi, sau đó… Tôi thấy mình ngủ trên sàn phòng làm việc của ba tôi. Tối hôm qua chúng ta…”
Hoắc Thiệu Hằng hỏi ngược lại với vẻ kỳ lạ: “Cô Cố ngủ trên sàn phòng làm việc à? Hôm qua cô đưa tôi vào phòng nói chuyện một lúc rồi tôi đi ra, cô nói muốn ở lại sắp xếp đồ đạc, sau đó thì tôi không biết nữa.”


Hoắc Thiệu Hằng dám nói như vậy vì anh biết sức mạnh của hỗn hợp thịt rắn cạp nia và cỏ gây buồn ngủ, hai thứ đó kết hợp hoàn toàn có thể làm hỗn loạn trí nhớ.


Cố Yên Nhiên nghĩ lại, thấy hình như đúng thế thật, không khỏi ngượng ngùng nói: “Vậy thì xin lỗi anh nhé, chắc tôi mệt quá, không kịp sắp xếp phòng cho anh, để anh ở ngoài cả đêm, xin lỗi anh.”


“Không sao, tôi quen rồi.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Cứu hộ đến rồi, chúng ta đi thôi.”


Anh nhìn đồng hồ: “… Tổng cộng có ba phút, hết một phút rưỡi rồi.”


Cố Yên Nhiên vội nói: “Vậy đi thôi, là trực thăng đúng không? Tôi nghe thấy tiếng.”


“Đúng, hai thư ký đời sống của tôi mượn trực thăng của Bộ Quốc phòng Barbados.” Hoắc Thiệu Hằng nói ngắn gọn, lại hỏi, “Ở đây có người giúp việc không?”


Mấy căn phòng này chắc không phải do một mình Cố Yên Nhiên dọn dẹp, nhìn cô ta cũng không giống người thích làm nội trợ.


“Họ ở nhà chính, nhưng sẽ định kỳ đến đây quét dọn và bổ sung lương thực nước uống.” Cố Yên Nhiên vừa lại gần Hoắc Thiệu Hằng vừa day cổ, “Tối hôm qua tôi ngủ trên sàn cả đêm, vẹo cả cổ. Hoắc thiếu có biết nắn xương không? Giúp tôi một tay được không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom