• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (1 Viewer)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 478 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 478 GIÚP TÔI MỘT VIỆC
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra ước lượng một chút nhưng không chạm vào cổ Cố Yên Nhiên, chỉ mỉm cười nói: “Tôi không biết nắn xương, chỉ biết bẻ gãy cổ người khác. Cô Cố có chắc là muốn nhờ tôi không?”


Cố Yên Nhiên hơi rụt người lại, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ? Nhìn anh Hoắc không giống kiểu người như thế chút nào.”


“Tôi là lính, không biết nặng nhẹ. Trên chiến trường, một chút sơ sẩy là khác biệt giữa sự sống và cái chết, ở đây cũng thế.” Hoắc Thiệu Hằng quay đi, “Đi thôi, chúng ta chỉ có ba phút, giờ chỉ còn một phút thôi.”


Họ phải chạy thì mới đến được bãi đỗ máy bay trong vòng một phút, mà còn phải chạy cực kì nhanh.


Cố Yên Nhiên không ngờ Hoắc Thiệu Hằng nói chạy là chạy luôn, gần như mới chớp mắt đã chạy mất dạng rồi. Cô ta không khỏi mỉm cười hiểu ý.


Anh chàng Thiếu tướng Hoắc này không còn nhỏ nữa mà vẫn xấu hổ cơ đấy…


Cố Yên Nhiên cũng hơi đỏ mặt, ôm cổ chạy theo sau.


May mà tối hôm qua cô ta đã đổi sang một đôi giày thể thao thoải mái, nếu không, vẫn đi đôi cao gót mười phân của cô ta thì không thể nào chạy nổi.


Nếu nói Cố Yên Nhiên có điều gì đáng tiếc trong đời thì chỉ có mỗi một điều là dáng vóc cô ta không cao thôi.


Mặt không đẹp có thể phẫu thuật thẩm mỹ, ngực quá nhỏ có thể bơm lên, nhưng người thấp thì ngoài đi đôi giày mười phân ra không còn cách nào khác nữa.


Cô ta đâu thể chặt chân đi rồi nối thêm một đoạn chứ?


Cố Yên Nhiên bước thấp bước cao chạy theo Hoắc Thiệu Hằng đến bãi đỗ máy bay, nhìn thấy một chiếc trực thăng cực kì to đang đậu ở đó. Cánh quạt đã bắt đầu quay, âm thanh ầm ầm khiến màng nhĩ muốn nổ tung.


Cánh quạt của trực thăng quay tạo ra luồng không khí xoáy ốc, Cố Yên Nhiên bị gió thổi cho rối tung hết đầu tóc, mắt không mở ra nổi nhưng vẫn nghiêng cổ miễn cưỡng chạy theo Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng đã trèo lên trên trực thăng. Một người trẻ tuổi đẹp trai ngồi trên đỉnh chiếc thang dây ngoác miệng cười với cô ta nở một nụ cười tám răng sáng chói. Người đó chính là Triệu Lương Trạch mà cô ta từng gặp ở
Đế quốc Hoa Hạ, cũng là thư ký đời sống.


Cố Yên Nhiên vội nắm thang dây leo lên.


Đến khi cô ta leo tới cửa khoang máy bay, Triệu Lương Trạch chìa tay ra cho cô ta: “Cô Cố nắm chặt lấy tay tôi.”


Cố Yên Nhiên nắm tay anh ta, được anh ta kéo lên máy bay.


Cô ta vừa lên đến nơi thì chiếc trực thăng rung lên dữ dội rồi từ từ cất cánh dựa vào lực quay khổng lồ của cánh quạt.


Sau khi cất cánh, chiếc trực thăng lượn vòng trên mặt biển vài lần rồi mới bay theo hướng cần đi.


Cố Yên Nhiên bị rung đến ngã nhào xuống, khó khăn lắm mới bò dậy được.


Triệu Lương Trạch thấy tư thế của cô ta hơi lạ, liền hỏi: “Cô Cố, cổ của cô làm sao thế?”


Cố Yên Nhiên cười khổ nói: “Tối hôm qua tôi ngủ quên trên sàn phòng làm việc của ba tôi, vẹo cả cổ, chắc là nằm trật ra khỏi gối.” Cô ta nhìn quanh khoang máy bay, “Anh Hoắc đâu? Tôi thấy anh ấy lên đây trước mà?”


Một người trẻ tuổi mày rậm mắt to ngồi ghế trước quay lại cười nói: “Hoắc thiếu đang lái máy bay, cô Cố có việc gì có thể nói với Tiểu Trạch.”


Cố Yên Nhiên chững lại một lúc, nhận ra đó là một thư ký đời sống khác của Hoắc Thiệu Hằng, tên là Âm Thế Hùng. Cô ta ôm cổ đứng dậy, kinh ngạc nói: “Anh Hoắc còn biết lái trực thăng nữa à? Giỏi quá!”


“Tất nhiên rồi! Hoắc thiếu của chúng tôi biết nhiều thứ lắm!” Âm Thế Hùng cười hi hi, gật đầu với cô ta, “Cô Cố ngồi đi, Tiểu Trạch, xếp chỗ cho cô Cố đi.”


Triệu Lương Trạch để Cố Yên Nhiên ngồi ghế gần ghế lái rồi thắt dây an toàn cho cô ta.


Cố Yên Nhiên vội nói: “Cổ tôi bị vẹo, phải nắn xương, anh đừng thắt dây an toàn cho tôi vội.”


Triệu Lương Trạch còn chưa kịp trả lời, Hoắc Thiệu Hằng đã nói vọng xuống, “Đại Hùng, không phải nhà cậu có lão lang trung có nghề gia truyền hay sao? Nắn xương cho cô Cố đi.”


Âm Thế Hùng đơ mặt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, dùng khẩu hình nói: “Nhà tôi có lão lang trung có nghề gia truyền từ bao giờ?!”


Không cần nhìn cũng biết biểu cảm trên gương mặt Hoắc Thiệu Hằng lúc này. Khóe miệng anh mỉm cười, mắt nhìn thẳng phía trước, tinh thần vui vẻ lái chiếc trực thăng có vũ trang, điềm tĩnh nói: “… Nhanh lên, đây là mệnh lệnh.”


Quân lệnh khó cưỡng.


Anh ác vừa thôi!


Âm Thế Hùng làm vẻ mặt không thể chịu đựng nổi với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng khi ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng liếc qua, vẻ mặt ấy lập tức biến thành nụ cười: “Vâng vâng vâng, nhà chúng tôi có lão lang trung có nghề gia truyền, giỏi nắn xương nhất đấy.”
Âm Thế Hùng cởi dây an toàn của mình, chen xuống đứng trước mặt Cố Yên Nhiên, nghiêng đầu nhìn cổ cô ta rồi đưa một cánh tay to vạm vỡ ra ước lượng trên cái cổ mảnh dẻ của cô ta, “Cô Cố, bên nào cần nắn xương?”


Khóe miệng Cố Yên Nhiên giật giật, cô ta hoài nghi hỏi: “Anh biết nắn xương thật không đấy?”


“Tất nhiên là thật chứ. Nắn không ổn cô cứ đến tìm tôi.” Âm Thế Hùng hùng dũng nói, hai tay vặn vào nhau, khớp ngón tay kêu răng rắc.


Cố Yên Nhiên càng sợ hơn, rụt người về phía sau, vặn cổ nói: “Không… không cần đâu, tôi về nhờ bác sĩ gia đình cũng được.”


“Cô không cần thật à?” Âm Thế Hùng bước dấn lên trước, “Nhưng Hoắc thiếu ra lệnh rồi, quân lệnh như núi, không phải cô nói không cần là không cần được đâu. Cô chìa cổ ra đây đi!”


Âm Thế Hùng xắn tay áo lên, cực kì hào hứng.
Nhìn cánh tay cơ bắp của anh ta, nhìn bàn tay to đùng đang đưa về phía cổ của mình, Cố Yên Nhiên chỉ biết nhắm mắt kêu lên: “Không cần nữa! Anh Hoắc! Tôi không cần các anh nắn xương nữa!”


Âm Thế Hùng chỉ nghe lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, cho nên Cố Yên Nhiên có kêu thì anh ta cũng coi như không nghe thấy. Bàn tay anh ta nắm cổ cô ta, rồi bất ngờ chỉ về phía đối diện nói: “Sao bên kia lại có người?!”
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Cố Yên Nhiên bất giác nhìn theo, Âm Thế Hùng nhân cơ hội đó thuận đà xoay cổ cô ta nửa vòng.


Rắc một tiếng, cơn đau kịch liệt từ gáy của Cố Yên Nhiên lan ra khắp toàn thân như một dòng điện, khiến mắt cô ta nổ đom đóm.


Cô ta á lên một tiếng thảm thiết rồi ngất xỉu.


Triệu Lương Trạch ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn Âm Thế Hùng giả thần giả quỷ, cười khẩy nói: “Giỏi chưa, làm người ta ngất rồi kia kìa. Chỉ có nằm lệch gối thôi mà? Không cần nắn xương cũng được, chỉ cần phân tán sự chú ý là xong.”


“Cậu giỏi thì cậu làm đi! Không làm được đừng có chém gió!” Âm Thế Hùng giơ năm đấm lên với với Triệu Lương Trạch, “Ban nãy thì không thấy cậu hé răng câu nào, bây giờ lại còn nói mát cơ đấy. Cách của tôi có tác dụng là được, mặc dù hơi đau nhưng còn hơn là làm người đẹp vẹo cổ, Hoắc thiếu nói có phải không?”


Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở phía trước tập trung lái máy bay, lại còn phải để ý các số liệu hiện trên màn hình, hoàn toàn không để ý đến mấy câu chuyện tào lao của Âm Thế Hùng.


Triệu Lương Trạch sán lại gần nhìn Cố Yên Nhiên, gật đầu nói: “Cô nàng này đúng là không giỏi chịu đựng, mới thế mà đã ngất đi rồi à?”


Âm Thế Hùng cười vẫy tay, đắc ý nói: “Thuật nắn xương tách gân bẻ cốt của tôi được đấy chứ? Đau đến mức có thể chết người luôn đấy!”


Thật ra đây là một hình thức tra tấn bí mật được phát triển từ cách nắn xương.


Triệu Lương Trạch hít ngược vào một hơi rồi vội đứng tránh sang một bên, kinh ngạc nói: “Cô Cố đắc tội gì với cậu à? Sao cậu lại dùng cách này với cô ấy?”
“Tôi có biết cách nắn xương nào khác đâu! Hoắc thiếu cũng biết tôi sẽ dùng cách này mà.” Âm Thế Hùng ấm ức vung tay về ghế trước ngồi, thò đầu lên hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, tôi không cẩn thận đánh ngất cô Cố rồi, anh không trách tôi chứ?”


Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu, nói: “Lệnh của tôi là gì?”


“Nắn xương cho cô Cố!”


“Thế cậu nắn chưa?”


“Nắn rồi ạ! Cổ cô ấy bình thường rồi, nhưng…” Âm Thế Hùng gãi đầu gãi tai, cảm thấy sai sai ở đâu đó.


Hoắc Thiệu Hằng từ tốn liếc anh ta một cái: “Cậu làm lính kiểu gì thế? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, không phạm pháp là được, ai quan tâm cậu hoàn thành kiểu gì?”


Âm Thế Hùng hiểu ngay!


“Hoắc thiếu! Được đi theo anh đúng là phúc cả đời của tôi, tôi muốn kiếp sau kiếp sau nữa cũng được đi theo anh! Ba đời ba kiếp không thay đổi!” Âm Thế Hùng đặt tay lên ngực tuyên bố hùng hồn với Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng kéo bánh lái, chiếc trực thăng lập tức xoay vòng tròn như bông vụ hạ xuống.


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch bị quay cho chóng hết mặt, đầu óc lên mây cả, sắc mặt trắng bệch nắm lấy dây an toàn, kêu ầm lên: “Hoắc thiếu! Làm sao thế?! Gặp phải luồng không khí đối lưu hay sao?!”


Hoắc Thiệu Hằng không trả lời, tập trung nhìn phía trước, một lúc sau mới đẩy bánh lái lại, chiếc trực thăng trở lại trạng thái bình thường, không quay tròn nữa.


Bờ biển thấp thoáng phía xa, họ đã sắp về đến Barbados.


Âm Thế Hùng ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.


Hoắc Thiệu Hằng quay lại nhìn anh ta: “Khó chịu không?”


“Buồn nôn chết mất! Thà cho tôi một dao còn hơn!” Âm Thế Hùng yếu ớt nói, “Khí hậu trên biển đúng là thay đổi như chong chóng.”


“Ừ, cảm giác của cậu bây giờ là cảm giác của tôi khi nghe mấy lời cậu nói ban nãy đấy, không liên quan gì đến khí hậu trên biển đâu.” Hoắc Thiệu Hằng nửa thật nửa đùa nói, thậm chí còn quay lại nhìn Âm Thế Hùng.


Âm Thế Hùng đã hiểu!


Ban nãy Hoắc thiếu cố ý xử anh ta!


“Được rồi Hoắc thiếu, tôi chỉ đùa thôi mà, làm sao tôi có đủ tư cách đi theo anh ba đời ba kiếp chứ?” Âm Thế Hùng cố nặn ra một nụ cười phụ họa, “Tiểu nhân lỡ lời! Tiểu nhân lỡ lời!”


Triệu Lương Trạch cũng hiểu ra, cười mỉa lắc đầu rồi nhìn Cố Yên Nhiên, nói: “May mà cô Cố ngất đi rồi, không thì ban nãy chắc cô ta phải nôn cả ruột ra mất.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không để ý đến tình trạng của Cố Yên Nhiên, anh nói với Triệu Lương Trạch: “Liên lạc với Barbados đi, nói chúng ta sắp về đến nơi rồi, bảo quân đội của họ chuẩn bị vũ trang chờ lệnh. Đám tay súng bịt mặt đó chưa tìm được đầu mối, chưa chịu bỏ cuộc đâu.”


“Vâng thưa thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch vâng một tiếng rất to, lập tức liên lạc với quân đội của Barbados.


Lúc này Cố Yên Nhiên mới tỉnh lại, sau lưng vẫn còn đau tê tái. Cô ta cảm thấy mình sắp tàn phế đến nơi, nhưng cổ đã được chỉnh lại không bị vẹo nữa.


“Anh… anh Hoắc, sắp tới chưa?” Cố Yên Nhiên yếu ớt hỏi, “Tôi… tôi rất lo cho sự an toàn của ba tôi, anh Hoắc, có thể nhờ các anh giúp tôi một việc được không?”


“Phải xem là việc gì và chúng tôi có giúp được không đã.” Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói. Thật ra anh đã đoán được Cố Yên Nhiên muốn nhờ gì rồi. Và đó cũng chính là điều anh muốn.


Quả nhiên Cố Yên Nhiên nói: “Là về ba tôi, tôi muốn nhờ các anh giúp tôi bảo vệ ba tôi để chuyển ông sang Mỹ. Barbados không còn an toàn cho ba tôi nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom