• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 479 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 479 LẠT MỀM BUỘC CHẶT
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch không lên tiếng, hai người nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn Hoắc Thiệu Hằng.


Hoắc Thiệu Hằng vẫn tập trung lái máy bay, chuẩn bị hạ cánh.


Mặc dù Cố Yên Nhiên nói đúng ý Hoắc Thiệu Hằng muốn, nhưng anh không đồng ý ngay.


Bao nhiêu năm huấn luyện chuyên nghiệp cùng kinh nghiệm làm việc đã giúp anh có khả năng kiểm soát lòng người đến độ xuất quỷ nhập thần rồi.


Cho nên, Hoắc Thiệu Hằng bắt đầu cho máy bay hạ độ cao, nói: “Ngồi cho vững, hạ cánh ngay bây giờ đây.”


Ba người trên trực thăng vội thắt dây an toàn vào.


Không bao lâu sau, tiếng ù ù của trực thăng dừng hẳn. Hoắc Thiệu Hằng tháo dây an toàn, bước ra khỏi ghế lái, nói với các hành khách đang ngẩn mặt ngồi trên máy bay: “Đến rồi, xuống đi.”


Triệu Lương Trạch ngơ ngẩn thất thần, lẩm bẩm nói với Âm Thế Hùng: “Đậu xanh rau má! Đại Hùng, cậu đừng có tự nhận mình là phi công số một nữa nhé, so với Hoắc thiếu cậu chỉ là con tép thôi!”


“Cậu mới là con tép ấy!” Âm Thế Hùng tức giận đốp chát lại, nhưng khi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khuôn mặt anh ta cũng đầy vẻ sùng bái: “Nhưng Hoắc thiếu giỏi thật đấy! Góc độ và lực độ hạ cánh chuẩn không cần chỉnh! Chẳng cảm thấy gì cả!”


Người lái máy bay và người đi máy bay đều biết khó nhất là cất cánh và hạ cánh, còn giai đoạn ở giữa chuyến bay thì thật ra rất yên bình.


Muốn hạ cánh ổn định còn khó hơn cất cánh.


Âm Thế Hùng luôn nghĩ kỹ năng bay của mình rất siêu, chỉ kém phi công top 1 của Hoa Hạ là Hoắc Thiệu Hằng, nhưng so sánh thực tế cho thấy khoảng cách giữa anh ta và Hoắc Thiệu Hằng sâu cỡ đáy vực Marianna vậy.


Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến lời ngợi ca khoa trương của hai gã thư ký đời sống ẩm ương kia. Anh bước tới trước mặt Cố Yên Nhiên, nghiêm túc lắc đầu: “Cô Cố, chúng tôi đến viếng thăm Barbados vì có nhiệm vụ chính thức. Tôi là quân nhân của Đế quốc Hoa Hạ, không phải lính đánh thuê, không thể được thuê nhờ tạm thời. Tôi rất hiểu cô, nhưng xin lỗi, chúng tôi không làm được.” Nói rồi anh mở cửa máy bay nhảy xuống.
Cố Yên Nhiên thật sự rất kinh ngạc.


Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại thẳng thừng từ chối cô ta như vậy.


Cô ta vốn tưởng xét công xét tư, xét tình xét lý thì Hoắc Thiệu Hằng không thể từ chối đề nghị của cô ta chứ.


Lẽ nào cô ta đã nghĩ sai hết sao?


Cố Yên Nhiên nhíu mày, ánh mắt đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng, hoàn toàn không thể nào hiểu nổi.


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng rất kinh ngạc. Hai người biết lý do thật sự để Hoắc Thiệu Hằng đến Barbados, nhưng bao nhiêu năm huấn luyện đã rèn cho họ thói quen che giấu cảm xúc thật sự của mình.


Với những người trong quân đội, chỉ có thể cho người khác thấy cái mình muốn cho người ta thấy, không được cho người ta nhìn thấy suy nghĩ thật sự của mình, nếu không chỉ có một con đường chết mà thôi.


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cười ha ha nói với Cố Yên Nhiên: “Đề nghị của cô Cố quá đáng quá rồi, cô coi chúng tôi là gì thế hả? Chúng tôi vừa không phải vệ sĩ vừa không phải lính đánh thuê. Với thân phận của Hoắc thiếu mà lại chấp nhận làm bảo vệ cho cá nhân nào đó ư? Ai mà mời nổi? Cô nói có phải không?”


Cố Yên Nhiên hơi sững người rồi vội cười tạ lỗi: “Tôi không có ý đó. Tôi thấy anh Hoắc nhiệt tình, lại có bản lĩnh cao cường, tận tình giúp đỡ một người không quen biết mấy như tôi, nên mới nghĩ không biết có thể nhờ được anh ấy giúp ba tôi hay không thôi.” Nói đoạn cô ta chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em gái tôi còn chưa biết tung tích, tôi và ba nương tựa vào nhau, tôi thà chết còn hơn để ba tôi gặp chuyện.”


Trong lòng Triệu Lương Trạch không nhịn được nữa. Anh ta không tiếp xúc nhiều với Cố Yên Nhiên nên không có ác cảm cũng không có hảo cảm với cô ta, chỉ đối xử bình thường.


Nhưng lần này, thấy một cô gái thà chết chứ không chịu tiết lộ nơi ở của ba mình, anh ta không khỏi có vài phần kính trọng.


Hơn nữa, anh ta còn biết có khi Cố Niệm Chi đúng là em gái của Cố Yên Nhiên thật, mặc dù DNA của họ thật sự không tương đồng…


Triệu Lương Trạch biết mình dễ mềm lòng nên không nói không rằng nhảy xuống khỏi máy bay.


Âm Thế Hùng thì khác. Anh ta cười hì hì đưa khăn giấy cho Cố Yên Nhiên: “Cô Cố đừng khóc, Hoắc thiếu có nhiệm vụ của quốc gia, không thể giúp cô được.”


Cố Yên Nhiên cầm tờ giấy lau nước mắt. Âm Thế Hùng nhân cơ hội vỗ vỗ lên lưng cô ta, đồng thời nhặt luôn mấy sợi tóc của cô ta rụng xuống.


Thật ra lần này Cố Yên Nhiên xõa tóc, mái tóc dài rối tung xõa sau lưng, muốn bao nhiêu tóc rụng cũng có.


Để đảm bảo, Âm Thế Hùng lén vứt một chiếc đĩa sắt chèn máy bay ra gần cửa.


Cố Yên Nhiên đang không để ý đi ra cửa máy bay, vấp phải chiếc đĩa sắt kia.


Rầm một tiếng, cô ta ngã đập vào khung cửa sắt, chảy máu mũi ào ào.
Âm Thế Hùng kêu thất thanh vội chạy lên đưa một chiếc khăn tay cho Cố Yên Nhiên lau máu mũi, lại đưa khăn giấy cho cô ta chặn máu mũi lại.


Cố Yên Nhiên cực kì tơi tả, xuống khỏi máy bay không chịu gặp Hoắc Thiệu Hằng nữa, chỉ cho Âm Thế Hùng đưa cô ta về nhà.


Âm Thế Hùng vội nói: “Tôi phải xin phép đã.”


Anh ta nhanh chóng chạy đến chỗ Hoắc Thiệu Hằng, nói nhỏ: “Hoắc thiếu, tôi lấy được tóc và mẫu máu của cô Cố rồi, nhưng cô ấy muốn tôi đưa về nhà…”


Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Đưa đây.” Anh nhận mẫu phẩm từ tay Âm Thế Hùng, khoan thai nói: “Tôi và Tiểu Trạch đều không phải lính đánh thuê, thế cậu là lính đánh thuê à? Hay cậu có nghề tay trái là lái xe kiêm vệ sĩ đấy?”


Âm Thế Hùng bị Hoắc Thiệu Hằng mỉa mai đến mất hết cả thể diện, cúi gằm đầu xuống nói: “… Tôi chỉ là vì Niệm Chi thôi mà…”


Nếu Cố Niệm Chi đúng là em gái của Cố Yên Nhiên mà bây giờ làm căng với Cố Yên Nhiên như vậy, sau này người khó xử sẽ là Cố Niệm Chi bị kẹt ở giữa.


Hoắc Thiệu Hằng có nghĩ đến điều này rồi nhưng anh không để ý.


Cố Niệm Chi là người của anh, anh sẽ không làm cô khó xử. Nhưng việc gì cũng sẽ có nặng có nhẹ, có việc quan trọng có việc không. Việc quan trọng bây giờ là tìm thấy ba của cô, Cố Tường Văn.


Mặc dù đề nghị vừa rồi của Cố Yên Nhiên rất hợp ý Hoắc Thiệu Hằng nhưng anh không muốn đồng ý ngay, bởi vì như thế thì mục đích quá rõ ràng. Hơn nữa, anh còn chưa biết hết về Cố Yên Nhiên, thận trọng một chút vẫn hơn. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Còn cả đám tay súng bịt mặt chưa bắt được một ai kia nữa. Nếu bọn chúng còn có kẻ đứng sau đang rình mò ở đâu đó, vậy họ đi cùng Cố Yên Nhiên đến tìm đưa Cố Tường Văn sang Mỹ thì chẳng vừa khéo cung cấp manh mối cho đám người muốn giết Cố Tường Văn hay sao?


Hoắc Thiệu Hằng không biết đã lên kế hoạch cho bao nhiêu hành động bí mật không để ai khác biết rồi. Có rất nhiều chuyện đến bây giờ vẫn là ẩn số chưa có lời giải tại cơ quan tình báo các nước.


Muốn chơi trò nhập nhèm với họ, thật đúng là không tự lượng sức mình.


Cho nên, xét tình xét lý, xét công xét tư, Hoắc Thiệu Hằng đều không thể đồng ý ngay được.


“Cậu tìm người nói với Cố Yên Nhiên là cậu còn bận công việc, không đưa cô ta được. Bảo dinh Thống đốc Barbados cho người đưa cô ta về đi.” Hoắc Thiệu Hằng lên xe riêng, nói, “Cậu và Tiểu Trạch cho người ngầm bám theo là được, không được để họ phát hiện ra.”


“Vâng thưa thủ trưởng.”


Âm Thế Hùng nghe lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, đi tìm người của dinh Thống đốc Barbados.
Khi bọn họ biết cô tiểu thư Cố Yên Nhiên của gia đình giàu có nhất Barbados cần người đưa về nhà, lập tức có nhiều người hăm hở chủ động xin đi.


Cuối cùng dinh Thống đốc gần như sai binh lực của cả một liên đội, súng ống đạn dược đầy đủ đưa Cố Yên Nhiên về nhà họ Cố.


Nhìn Cố Yên Nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị người ta vây lại đưa lên xe quân dụng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đều thấy buồn cười.





Về đến cổng nhà mình, Cố Yên Nhiên không dám vào.


Nơi này vẫn giống hệt như lúc cô ta bị đám sát thủ bịt mặt kia bắt đi ngày hôm qua.


Nhưng hiện giờ ngoài cổng có chăng mấy sợi dây vàng, có cả bảng thông báo của cảnh sát, nói nơi này là hiện trường của hung án.


Cô ta vào phòng khách, thấy thi thể của những người làm không ở đó nữa, nhưng trên mặt đất có mấy hình người lớn nhỏ khác nhau vẽ bằng phấn, thể hiện nơi thi thể nằm.


Khắp nơi trong phòng khách rộng lớn là những hình vẽ nhìn như graffiti này. Cố Yên Nhiên vừa buồn bã vừa buồn nôn. Cô ta quay người chạy ra ngoài, đến cổng thì vịn vào cột cổng sắt nôn ra mật xanh mật vàng.


Người của dinh Thống đốc đi cùng rất đồng tình với cô ta, vội an ủi: “Cô Cố, ở đây không ở được nữa đâu. Hay là cô đến dinh Thống đốc ở tạm mấy hôm đi? Ngài Thống đốc chắc chắn sẽ rất vui mừng được bảo vệ cô ạ.”


Cố Yên Nhiên vịn vào cửa nôn thốc nôn tháo hồi lâu mới dễ chịu hơn một chút, cô ta lắc đầu nói, “Thôi, tôi đến ở khách sạn.”


Barbados chỉ có mấy khách sạn năm sao, đều của nhà họ Cố…


Người của dinh Thống đốc cũng biết nên không khuyên nữa, lập tức đưa cô ta đi.


Trùng hợp là cô ta vừa bước vào đại sảnh khách sạn thì nhìn thấy ba người Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch mặc thường phục đi ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom