• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

[ Xuyên không, Lãng mạn] Đứa con lai, anh yêu em! (1 Viewer)

  • Chap 7: Người là Hoàng Thượng?


“ Truyền thuyết xa kia kể lại rằng, trong 1000 năm, gia tộc vampire sẽ có một đứa con lai, đứa con lai đó được sinh ra giữa vampire và một thiên thần…”

- Thưa Bang chủ, liệu rằng người con lai đó có thể sống sót?

- Ngươi nghĩ như thế nào?

- Thần… không dám chắc điều đó là sự thật vì chưa bao giờ thần tìm được đứa con lai nào trong suốt 1000 năm gia tộc vampire cả.

- Vậy thì ta muốn ngươi tìm cô gái đó, nhất định.

- Thần sẽ cố gắng hết sức thưa Bang chủ.

***

- Diệp Lạc ta thật sự rất chán! – Nó chui từ trong chăn ra, giọng bực bội

- Ta đang bận.

- Vậy còn ta? – Diệp Lạc xoay người, mỉm cười giang tà, hắn muốn lắm chứ nhưng hắn còn cả đống việc phải làm kìa, đã phí phạm thời gian giành cho nó rồi, bây giờ hắn vùi đầu vào xử lí một đống công việc.

- Nàng muốn làm gì cũng được, nhưng ta cấm nàng ra khỏi cung của ta. Rõ chưa?

- Được rồi. Ta đi đấy nhé! – Nó thích thú chạy một mạch ra khỏi phòng Diệp Lạc, còn hắn đang đau khổ duyệt một đống công việc, sao nó có thể vô tâm đến thế nhỉ? Thật ra trong cung của hắn cũng chán chết đi được, chẳng có đặc sắc ngoài vườn hoa cả, tên này quả là khô khan. Nhưng có chỗ nào chơi đâu, vậy thì vào vườn hoa vậy. Thật ra vườn hoa của Diệp Lạc cũng rộng thật, lại còn có con đường dẫn sang cung khác nữa, không những vậy còn có rất nhiều bướm, ong đến đây à nha. Chợt nó thấy một con bướm rất đẹp, không nỡ để nó bay, Lệ Hân đành đuổi theo bắt nó lại. Mải mê chạy theo bướm mà nó đã đi qua con đường dẫn đến cung khác, đến nơi thì con bướm đã bay mất rồi. Nhưng điều quan trọng bây giờ là nó lạc rồi, đây là cung của ai, làm sao để nó trở lại cung của Diệp Lạc được, hắn chắc chắn sẽ rất tức giận, mải mê suy nghĩ nó nghe thấy có tiếng sáo vang lên, tò mò nó lần theo tiếng sáo đến bên cạnh một hồ nước lớn, trong veo.

- Nàng làm gì ở đây? – Giọng nói cứng rắng, nhưng trong veo, thêm chút dịu dàng cất lên bên tai nó. Bất ngờ nghe giọng nói ,nó quay lại, chân sau vấp phải chân của người đứng sau, cơ thể của nó đang rơi xuống vì sợ hãi nên nó nhắm nghiền mắt lại. Nhưng lạ thay nó cảm nhận được bàn tay to lớn, rắn chắc đang nâng cả cơ thể nó lên, hơi thở của người đó đang hắc vào gương mặt sợ hãi của nó, dịu dàng nói:

- Phải cẩn thận chứ!

- Ngài… ngài… - Nó mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn mĩ nam trước mặt mình, ngượng ngùng đứng dậy, gương mặt đỏ bừng cuối gầm xuống, lí nhí – Cảm ơn… đã cứu ta.

- Đứng trước mặt Trẫm mà nàng dám nói vô lễ vậy sao? – Không lẽ nào người đứng trước mặt nó là Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng còn trẻ vậy, lại còn là mĩ nam nữa, nó có nghe lầm hay không?

- Hoàng Thượng? – Nó cất giọng hỏi nhỏ, vẻ sợ hãi.

- Là Trẫm. – Nói rồi Hàn Phong tiến lại gần nó, cầm đôi bàn tay bé nhỏ đang run rẩy kia lên, khẽ đưa tay nâng cằm nó lên, đôi mắt nhu mị, giang tà chẳng khác nào Diệp Lạc tiến lại gần gương mặt mĩ lệ của nó – Nàng đang ngạc nhiên điều gì sao?

Ngay lúc nó đang khó xử không biết phải làm gì thì Diệp Lạc bước đến, đôi mắt rực lửa, xác khí đầy mình tiến bên Hàn Phon và Lệ Hân.

- Ngươi đang làm gì vậy con nha đầu kia. – Hắn hét lớn, tay siết chặt cổ tay của nó, đôi mắt rực lửa nhìn Hàn Phong. Ngược lại Hàn Phong lại rất điềm tĩnh buông tay của Lệ Hân ra, mỉm cười

- Đệ cũng rãnh rỗi để đến đây tìm lại tên cung nữ à?

- Im đi, cô ta không phải cung nữ. – Hàn Phong có chút ngạc nhiên, nhưn lập tức giọng nói châm biếm:

- Vậy cô ta là gì?

- Cô ta… sẽ là vợ của ta. – Lời của hắn thốt ra làm cho cả nó và Hàn Phong ngạc nhiên. Hắn vừa nói nó sẽ là vợ của hắn đấy, là phu thê của Vương Gia sao?

- Ta không ngờ đệ hứng thú với loại cung nữ rẻ tiền thế đấy. – Nói hết lời, Hàn Phong bỏ đi, để lại Diệp Lạc tức giận, còn nó câm lặng nghe từng lời mỉa mai của Hoàng Thượng. Bây giờ nó mới thật sự chứng kiến cảnh huynh đệ của Diệp Lạc, đúng là đáng sợ có thể khiến người ta cảm thấy rùng mình đấy. Nhưng tạm gác chuyện đó sang bên, bây giờ nó câm lặng, cơ thể như không còn trọng lực để tiếp tục đứng vững được nữa, nó ngã vào long Diệp Lạc, chưa bao giờ nó cảm thấy bị xúc phạm như thế này, rẻ tiền ư, cung nữ rẻ tiền sao, hình như những lời đó đã đủ để chạm đến lòng tự trọng của tâm hồn bé nhỏ của nó mất rồi. Cả chiều hôm ấy nó không nói lời nào với Diệp Lạc, chỉ nằm trong giường, nhắm mắt thiếp đi. Lâu lại khẽ cựa quậy trong vòng tay của hắn như một con mèo nhỏ đang sợ hãi. Thấy nó vậy hắn cũng chẳng nở để la nó nữa, đành phải vuốt ve, chăm sóc cho nó. Từ lúc nào hắn đã yêu thương nó nhiều đến thế? Tức giận khi thấy nó than mật bên người con trai khác, đau nhói khi nghe người khác xúc phạm nó, và cả thốt lên rằng sẽ cưới nó nữa.

- Diệp Lạc, ta đói. – Nó gọi nhỏ

- Để ta kêu người làm gì đó cho nàng ăn.

Khoảng 20 phút sau, Hàn Nhi mang đồ ăn vào phòng của hắn. Diệp Lạc đích than bưng tô cháo vào giường nó, đút cho nó ăn

- Nàng ăn đi.

- Ta tự ăn được mà.

- Ta muốn đút cho nàng ăn. – Ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn nó một cách ấm áp, nhẹ nhàng đút cho nó ăn từng muỗng cháo. Cảm xúc nó lúc này lẫn lộn lắm, nó cảm nhận được sự ấm áp từ trái tim của hắn, và cả cảm xúc đang dâng trào trong tim nó nữa. Mỗi ngày nó nhận ra, nó đang dần thay đổi tình cảm dành cho hắn hay sao?
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom