-
Chap 6: Tôi yêu máu của cô!
Chap 6: " Tôi yêu máu của cô!"
Sáng hôm sau, nó thức dậy cảm thấy khó chịu, toàn thân đau nhứt. Vết cắn hôm qua của Diệp Lạc vẫn in hằn trên cổ của nó, nó khẽ cựa quậy trong vòng tay của Diệp Lạc làm hắn giật mình tỉnh giấc.
- Nàng tỉnh rồi đấy à? - Cái giọng mê mụi đó nhanh nhẹn luồn vào trong tai nó như mật ngọt, đôi bàn tay thon dài tinh nghịch len lỏi qua mái tóc, vén nhẹ lên. 1,2,3, cái cảm giác đáng ghét đó, hai chiếc răng nanh của hắn từ từ ngấm sâu vào trong làn da trắng mịn trên cổ của nó, nơi mà vết giấu của hắn vẫn còn để hút từng giọt máu ấm áp, ngon lành kia. Cơ thể của nó nóng dần lên, khó mà kìm được tiếng rên khẽ, tưởng chừng hắn sẽ dừng lại, nhưng điều đó chỉ làm cho hắn thêm hắn thêm hứng thú.
- Dừng lại... - Giọng nói yếu ớt cuối cùng cũng chịu thua lên tiếng, trong cơn mê mụi hắn buộc phải rời cái cổ ngon lành kia, mặt mày nhăn nhó
- Hôm nay vậy đủ rồi. Nàng mặc y phục vào đi.
***
- Tôi... có chuyện muốn hỏi.
- Sao? - Diệp Lạc tay cầm đũa đang ăn sáng, thấy nó cứ ngồi im lặng với vẻ mặt lo sợ mà không ăn nên cũng có hơi khó chịu
- Về... Hoàng Thượng...- Nghe nó nhắc đến Hoàng Thượng hắn có hơi bất ngờ, buông đũa xuống nghiêm túc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nó, giọng nói có hơi gắt gỏng
- Nàng muốn biết gì về Hoàng Thượng?
- À... có phải Ngài cũng là một... vampire?
- Nàng cũng to gan thật, muốn chết à? - Nghe tới đó, vẻ mặt lo sợ càng hiện rõ lên trên gương mặt bé nhỏ kia, miệng lắp bắp chẳng thể nói lên được lời nào
- Đúng, hắn ta cũng là vampire. - Diệp Lạc trả lời nhanh chóng, rồi lại tiếp tục với bữa sáng của mình. Còn Lệ Hân, nó cảm nhận được sự lạnh lùng trong từng lời nói của hắn khi nhắc tới Hoàng Thượng, cả khi nó nhắc đến Hoàng Thượng hắn biểu lộ sự tức giận, ánh mắt ánh lên tia hận thù. Một lần nữa, Lệ Hân bạo dạng hỏi:
- Tại sao, ngươi ghét Hoàng Thượng lắm sao?
- Không.
- Ngươi với Hoàng Thượng dù gì cũng là huynh đệ mà.
- Im đi. - Diệp Lạc đứng dậy, ánh mắt giận dữ, hét lớn lên - Đừng có so sánh đẳng cấp giữa ta và
Hoàng Thượng. - Nó nhìn hắn sợ hãi, lùi lại phía sau, hắn cũng cảm nhận được nó đang rất sợ hãi, nên gương mặt dần dịu xuống, tiến về phía nó, kéo nó vào lòng, ôm chặt
- Ta... xin lỗi, ta chỉ không kìm được cảm xúc... - Lệ Hân nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực hắn, buông lõng trong vòng tay rắn chắc của hắn.
- Ta và Hàn Phong có cùng một phụ thân, nhưng khác mẫu thân. Phụ thân của chúng ta đã từng làm vua, ông ta cũng là vampire, dòng tộc của nhà ta muôn đời có dòng máu của vampire, và bí mật đó sẽ không được tiết lộ cho bất kì ai ngoài dòng họ vampire. Một khi đã là vua thì phải lấy hoàng hậu hay thiếp là người trong hoàng tộc vampire, một lần ông ta đi săn đã gặp mẫu thân ta, sau đó phụ thân đã yêu say đắm và cưới mẫu thân làm thiếp. Sau một thời gian, những vị quan là vampire trong cung dần phát hiện ra lai lịch của mẫu thân ta, người chỉ là một vampire hạng thường, không xứng đáng cho nhà vua. Mọi vampire bắt đầu lên án mẫu thân ta, đuổi người ra khỏi cung trong khi người đang hạ mang ta. Nhà vua với ánh mắt lạnh lùng không một lời từ biệc, mẫu thân ta quá đau khổ mà đã đi thật xa, cuối cùng hạ sinh ta trong một ngôi nhà hoang nhỏ, do quá sức nên mẫu thân ta đã qua đời. Sau lần đó, Hoàng Thượng đã cho người tìm ta về cung, dạy dỗ coi như tạ ơn mẫu thân ta. Trong lúc đó, Hoàng Hậu đã hạ sinh Hàn Phong, do là con trưởng của Hoàng Hậu nên hắn nối ngôi vua.
- Ngắt lời, đôi mắt Diệp Lạc chùn xuống, buông lõng cơ thể của nó ra, nó vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện buồn, ngã quỵ xuống sàn, ánh mắt ngấn nước nhìn hắn
- Ta... ta xin lỗi, ta đã không biết...
- Nếu nàng biết lỗi thì để ta phạt nào... - Diệp Lạc mê mị lao tới, đặt cơ thể nó lên đùi hắn, thích thú ăn điểm tâm lần nữa.
***
Tối hôm đó, cảm thấy trong người khó chịu nên Lệ Hân ra vườn hóng mát, thoát khỏi cái không khí ngột ngạc trong phòng. Gió khẽ lướt qua mái tóc dài, thổi tung chúng lên, ánh mắt sâu thẳm của nó nhìn về phía chân trời, trầm ngâm.
- Nàng sẽ bị cảm đấy.
" Cái tên chết bầm này, sao ngươi cứ bám theo ta không rời thế?" - Nó thầm nghĩ, lời nói cau có - Ngươi ra đây làm gì?
- Ta nhớ nàng thôi. - Hắn lại thừa cơ tiến lại gần Lệ Hân, quấn quýt không rời, nó cũng chẳng còn cách nào khác để đuổi hắn đi, cứ mặc hắn muốn làm gì thì làm.
- Nếu... bị một vampire trong hoàng tộc cắn sẽ biến thành vampire chứ? - Câu hỏi bất ngờ làm hắn dừng việc mình làm lại, buông nó ra, trầm ngâm suy tư. Đúng là hắn không để ý điều đó, nó không hề có biến đổi gì từ khi bị hắn cắn.
- Chuyện đó, ta không rõ. Nàng khác.
Thấy hắn im lặng nên nó cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn trời đêm đầy sao. Tối hôm ấy nó đã ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp thì vẫn có người suy nghĩ về câu hỏi của nó.
" Lẽ nào, cô ta chính là... người đó? Một đứa con lai?"
- Nàng tỉnh rồi đấy à? - Cái giọng mê mụi đó nhanh nhẹn luồn vào trong tai nó như mật ngọt, đôi bàn tay thon dài tinh nghịch len lỏi qua mái tóc, vén nhẹ lên. 1,2,3, cái cảm giác đáng ghét đó, hai chiếc răng nanh của hắn từ từ ngấm sâu vào trong làn da trắng mịn trên cổ của nó, nơi mà vết giấu của hắn vẫn còn để hút từng giọt máu ấm áp, ngon lành kia. Cơ thể của nó nóng dần lên, khó mà kìm được tiếng rên khẽ, tưởng chừng hắn sẽ dừng lại, nhưng điều đó chỉ làm cho hắn thêm hắn thêm hứng thú.
- Dừng lại... - Giọng nói yếu ớt cuối cùng cũng chịu thua lên tiếng, trong cơn mê mụi hắn buộc phải rời cái cổ ngon lành kia, mặt mày nhăn nhó
- Hôm nay vậy đủ rồi. Nàng mặc y phục vào đi.
***
- Tôi... có chuyện muốn hỏi.
- Sao? - Diệp Lạc tay cầm đũa đang ăn sáng, thấy nó cứ ngồi im lặng với vẻ mặt lo sợ mà không ăn nên cũng có hơi khó chịu
- Về... Hoàng Thượng...- Nghe nó nhắc đến Hoàng Thượng hắn có hơi bất ngờ, buông đũa xuống nghiêm túc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nó, giọng nói có hơi gắt gỏng
- Nàng muốn biết gì về Hoàng Thượng?
- À... có phải Ngài cũng là một... vampire?
- Nàng cũng to gan thật, muốn chết à? - Nghe tới đó, vẻ mặt lo sợ càng hiện rõ lên trên gương mặt bé nhỏ kia, miệng lắp bắp chẳng thể nói lên được lời nào
- Đúng, hắn ta cũng là vampire. - Diệp Lạc trả lời nhanh chóng, rồi lại tiếp tục với bữa sáng của mình. Còn Lệ Hân, nó cảm nhận được sự lạnh lùng trong từng lời nói của hắn khi nhắc tới Hoàng Thượng, cả khi nó nhắc đến Hoàng Thượng hắn biểu lộ sự tức giận, ánh mắt ánh lên tia hận thù. Một lần nữa, Lệ Hân bạo dạng hỏi:
- Tại sao, ngươi ghét Hoàng Thượng lắm sao?
- Không.
- Ngươi với Hoàng Thượng dù gì cũng là huynh đệ mà.
- Im đi. - Diệp Lạc đứng dậy, ánh mắt giận dữ, hét lớn lên - Đừng có so sánh đẳng cấp giữa ta và
Hoàng Thượng. - Nó nhìn hắn sợ hãi, lùi lại phía sau, hắn cũng cảm nhận được nó đang rất sợ hãi, nên gương mặt dần dịu xuống, tiến về phía nó, kéo nó vào lòng, ôm chặt
- Ta... xin lỗi, ta chỉ không kìm được cảm xúc... - Lệ Hân nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực hắn, buông lõng trong vòng tay rắn chắc của hắn.
- Ta và Hàn Phong có cùng một phụ thân, nhưng khác mẫu thân. Phụ thân của chúng ta đã từng làm vua, ông ta cũng là vampire, dòng tộc của nhà ta muôn đời có dòng máu của vampire, và bí mật đó sẽ không được tiết lộ cho bất kì ai ngoài dòng họ vampire. Một khi đã là vua thì phải lấy hoàng hậu hay thiếp là người trong hoàng tộc vampire, một lần ông ta đi săn đã gặp mẫu thân ta, sau đó phụ thân đã yêu say đắm và cưới mẫu thân làm thiếp. Sau một thời gian, những vị quan là vampire trong cung dần phát hiện ra lai lịch của mẫu thân ta, người chỉ là một vampire hạng thường, không xứng đáng cho nhà vua. Mọi vampire bắt đầu lên án mẫu thân ta, đuổi người ra khỏi cung trong khi người đang hạ mang ta. Nhà vua với ánh mắt lạnh lùng không một lời từ biệc, mẫu thân ta quá đau khổ mà đã đi thật xa, cuối cùng hạ sinh ta trong một ngôi nhà hoang nhỏ, do quá sức nên mẫu thân ta đã qua đời. Sau lần đó, Hoàng Thượng đã cho người tìm ta về cung, dạy dỗ coi như tạ ơn mẫu thân ta. Trong lúc đó, Hoàng Hậu đã hạ sinh Hàn Phong, do là con trưởng của Hoàng Hậu nên hắn nối ngôi vua.
- Ngắt lời, đôi mắt Diệp Lạc chùn xuống, buông lõng cơ thể của nó ra, nó vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện buồn, ngã quỵ xuống sàn, ánh mắt ngấn nước nhìn hắn
- Ta... ta xin lỗi, ta đã không biết...
- Nếu nàng biết lỗi thì để ta phạt nào... - Diệp Lạc mê mị lao tới, đặt cơ thể nó lên đùi hắn, thích thú ăn điểm tâm lần nữa.
***
Tối hôm đó, cảm thấy trong người khó chịu nên Lệ Hân ra vườn hóng mát, thoát khỏi cái không khí ngột ngạc trong phòng. Gió khẽ lướt qua mái tóc dài, thổi tung chúng lên, ánh mắt sâu thẳm của nó nhìn về phía chân trời, trầm ngâm.
- Nàng sẽ bị cảm đấy.
" Cái tên chết bầm này, sao ngươi cứ bám theo ta không rời thế?" - Nó thầm nghĩ, lời nói cau có - Ngươi ra đây làm gì?
- Ta nhớ nàng thôi. - Hắn lại thừa cơ tiến lại gần Lệ Hân, quấn quýt không rời, nó cũng chẳng còn cách nào khác để đuổi hắn đi, cứ mặc hắn muốn làm gì thì làm.
- Nếu... bị một vampire trong hoàng tộc cắn sẽ biến thành vampire chứ? - Câu hỏi bất ngờ làm hắn dừng việc mình làm lại, buông nó ra, trầm ngâm suy tư. Đúng là hắn không để ý điều đó, nó không hề có biến đổi gì từ khi bị hắn cắn.
- Chuyện đó, ta không rõ. Nàng khác.
Thấy hắn im lặng nên nó cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn trời đêm đầy sao. Tối hôm ấy nó đã ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp thì vẫn có người suy nghĩ về câu hỏi của nó.
" Lẽ nào, cô ta chính là... người đó? Một đứa con lai?"
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook