• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1041-1045

Chương 1041: Không được để tên nào thoát

Thanh Thủy Cốc.

Đây vị trí hiểm yếu của Đại Khang người Đảng Hạng đã đi qua, cũng là cột mốc đầu tiên trên con đường nổi dậy của Kim Phi.

Mặc dù biết rõ Thiết Ngưu đã cho nổ tung vương thành của Đảng Hạng, khả năng Đảng Hạng sẽ chinh chiến phía Nam lần nữa là rất nhỏ, nhưng Phạm tướng quân đã đánh với người Đảng Hạng nửa đời rồi, sớm hình thành bóng ma tâm lý về người Đảng Hạng.

Sau khi Khánh Hoài dẫn theo quân Thiết Lâm rút lui, Phạm tướng quân lập tức phái ba nghìn quân Phạm Gia, tiếp quản Thanh Thủy Cốc, đề phòng người Đảng Hạng đánh lén thành Vị Châu.

Kết quả ông ấy đề phòng được người Đảng Hạng, nhưng không đề phòng được “người của mình”.

Khi người của Tấn vương hạ độc thành Vị Châu, Thanh Thủy Cốc cũng không thể tránh khỏi.

Lúc này Thanh Thủy Cốc đã rơi vào tay người Đông Man.

Quân Thiết Giáp do Thiết Ngưu lãnh đạo, đã dừng lại ở phía Tây Bắc cách Thanh Thủy Cốc ba dặm.

Nơi này trước kia là doanh trại chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng, ngày nay đã trở thành một nơi hoang vu.

Dưới sự uy hiếp của Thiết Ngưu, Đảng Hạng đã ra lệnh cấm quân chinh chiến phía Nam sử dụng phiên hiệu này, lúc trước đội dự phòng của quân chính chiến phía Nam đóng ở đây cũng bị hoàng đế mới của Đảng Hạ ra lệnh rút về.

Thiết Ngưu nhìn Thanh Thủy Cốc ở phía xa, không khỏi cảm khái.

Anh ta cũng từng là một thành viên của quân Thiết Lâm, phần lớn thời gian nhập ngũ, đều ở nơi Thanh Thủy Cốc này.

Ban đầu khi mở quán rượu ở chân núi Miêu Miêu, Thiết Ngưu không chỉ một lần có ý nghĩ, sau này có thời gian nhất định phải về thăm Thanh Thủy Cốc.

Bây giờ nguyện vọng của anh ta đã được thực hiện, nhưng khi ấy anh ta đứng ở trên hai bên núi của Thanh Thủy Cốc, bảo vệ Thanh Thủy Cốc, mà bây giờ lại là đứng ở địa bàn của Đảng Hạng, trở thành một bên tấn công Thanh Thủy Cốc.

“Số phận quả thật là thần kỳ!”

Thiết Ngưu lắc đầu cười, sông có khúc người có lúc.

Cảm khái vẫn chỉ là cảm khái, nhiệm vụ tiên sinh giao cho, nhất định phải hoàn thành!

Thanh Thủy Cốc bắt buộc phải đánh!

Thành Vị Châu cũng buộc phải đánh!

Thiết Ngưu không vì đội quân Thiết Giáp mạnh mà xem thường đối thủ, cũng không bởi vì quen thuộc với Thanh Thủy Cốc mà thiếu cảnh giác, trước khi phát động tổng tiến công, vẫn quyết định thị sát trận địa của kẻ địch trước một phen.

Nhưng khi phi thuyền bay đến nơi cao, sắc mặt của Thiết Ngưu lập tức trở nên khó coi.

Chỉ thấy hai con đường núi hai bên Thanh Thủy Cốc, mỗi bên cắm một hàng cọc gỗ, trên mỗi chiếc cọc gỗ đều có một thi thể bị đóng lên.

Dù là Thiết Ngưu có ống nhòm trong tay, nhưng vẫn không nhìn thấy cọc gỗ cuối cùng!

Thân phận của những thi thể này không cần nói cũng biết.

Ai đã đóng bọn họ lên đó, cũng thấy rõ ràng!

Từ ống nhòm nhìn xuống, có thể thấy gương mặt đau đớn của nhiều thi thể.

Thiết Ngưu liếc một cái là có thể nhìn ra, không phải bọn họ sau khi chết mới bị đóng đinh lên, mà là bị đóng lên ngay khi còn sống, sau đó để họ chịu đau đến chết!

“Quân khốn nạn!”

Thiết Ngưu nện một quyền lên lan can phi thuyền, nghiến răng nghiến lợi giận dữ.

“Lũ Đông Man thật đáng chết!”

Lão Ưng đứng bên cạnh Thiết Ngưu cũng nghiến răng tức giận: “Giết người không màng đến hậu quả, giết thì giết thôi, sao bọn chúng phải ra tay độc ác như vậy?

Sớm biết như vậy lúc ở ngoài thành Du Quan, không nên tha cho bọn chúng!”

Hôm nay người Đông Man câu kết với Tấn vương, chính là đám người bị vua Đông Man bỏ lại ở thành Nam, khi Trương Lương dẫn quân tấn công thành Du Quan.

Lúc ấy vua Đông Man còn muốn lợi dụng đám người này tấn công trước sau, một đòn đánh bại đội quân Bắc phạt do Trương Lương dẫn dắt, đáng tiếc bọn chúng quá đề cao bản thân mình.

Đối mặt với đòn oanh tạc điên cuồng của đội quân Bắc phạt, người Đông Man canh phòng thành Du Quan vốn không thể chống đỡ được, chờ đến khi đám người chạy tới đánh giáp công, thành Du Quan đã bị Trương Lương chiếm được rồi.

Đánh giáp công trước sau hoàn toàn trở thành trò cười, thi thoảng Trương Lương còn phái người ra ngoài thành tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.

Khinh khí cầu của quân Bắc phạt kết hợp với lựu đạn và bom chớp sáng, chắc chắn là khắc tinh của kỵ binh.

Đám người này hết cách, vì trốn tránh quân Bắc phạt, chỉ đành không ngừng xuôi về phương Nam, chạy một mạch thoát khỏi phạm vi của khinh khí cầu liên hoàn mới ngừng lại.

Khu vực từ Hoàng Hà đến thành Du Quan cách nhau hàng nghìn dặm, dân chúng đã bị bọn Đông Man giết sạch, ngay cả vật dụng hàng ngày cơ bản nhất cũng không có, chỉ đành dựa vào thỏ và chó sói duy trì qua ngày.

Nhưng thỏ với chó sói thì được bao nhiêu? Vốn không đủ cho bọn chúng ăn.

Ngay khi bọn chúng quyết định lặn lội mấy ngàn dặm đi về phía Tây, khi đi từ Đảng Hạng vòng về Đông Man, Tứ hoàng tử soán vị, Trung Nguyên lập tức rơi vào hỗn loạn.

Đám người kia nhân cơ này hội lao tới đất Tấn cướp bóc.

Lúc mới bắt đầu, Tấn vương còn tổ chức nhân công đánh trả, hơn nữa nhờ có máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng mua từ Kim Xuyên, đã tạo nên tổn thất lớn cho đám người Đông Man.

Đám người này ý thức được Tấn vương không dễ chọc vào, chuẩn bị thừa dịp Trung Nguyên hỗn loạn, khi lẻn qua Hoàng Hà tiến vào Trung Nguyên, đột nhiên Tấn vương lại sai người đến tìm bọn chúng đàm phán.

Lúc này bọn chúng mới biết, hóa ra Tấn vương và Kim Phi có xích mích với nhau.

Không có có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mãi mãi.

Nếu đã có kẻ địch chung, hai bên ăn nhịp, cứ như vậy mà câu kết với nhau, quyết định cùng chung tay đối đầu Kim Phi.

Hành động lần này nhắm vào Thanh Thủy Cốc là do hai phe cùng nhau hoàn thành.

Tấn vương ra mặt, giành được lòng tin của Phạm tướng quân, sau đó sai người hạ độc, người Đông Man phụ trách tấn công.

Hai quân giao chiến, khó tránh khỏi thương vong, bắt giữ người của nhau làm tù binh cũng là chuyện thường xảy ra.

Kể cả phải xử quyết tù binh, cũng phải sử dụng thủ đoạn dứt khoát, trừ phi là kẻ thù không đội trời chung, nếu không rất ít khi xảy ra tình huống giết tù binh như vậy.

Lúc trước Phạm tướng quân và quân Phạm Gia vẫn chỉ phòng ngự một mình Đảng Hạng, chưa từng kết oán với người Đông Man, càng không kết thù với Tấn vương.

Nhưng bọn chúng lại đối xử với quân Phạm Gia như vậy, rõ ràng là đang phát tiết!

Bọn chúng căm hận Trương Lương chiếm được thành Du Quan, khiến bọn chúng không có nhà để về.

Hành động này, cho dù là kẻ khát máu như Thiết Ngưu cũng cảm thấy không thể chịu đựng được!

“Thiết Ngưu, ngươi nhìn bên kia kìa!”

Lão Ưng đột nhiên chỉ xuống phía dưới nói: “Không phải bọn chúng muốn chạy đấy chứ?”

Thiết Ngưu xoay ống nhòm lại, nhìn theo ngón tay của Lão Ưng, quả nhiên nhìn thấy trên con đường núi bên trái Thanh Thủy Cốc có một đám người đang vội vàng xuống núi.

Tầm khoảng hơn một nghìn người, từ trang phục có thể nhìn ra, trong đó có người Trung Nguyên, cũng có cả người Đông Man.

Người Trung Nguyên chiếm khoảng bảy phần, người Đông Man chỉ chiếm khoảng ba phần.

Bọn chúng đi dọc theo con đường nhỏ giữa núi vội vàng chạy trốn, thi thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn trời.

Đám người này là liên quân Tấn - Man canh phòng Thanh Thủy Cốc.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết tin Kim Phi và Tần vương đang giao chiến, mà thành Vị Châu cách Xuyên Thục hàng ngàn dặm, bọn chúng đều nghĩ rằng Kim Phi sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn của Vị Châu nữa, thậm chí còn cho rằng Kim Phi sẽ không biết ở Vị Châu xảy ra chuyện gì.

Cho nên bọn chúng đều cảm thấy bị phái đến canh phòng Thanh Thủy Cốc, là một chuyện nhàn nhã rất an toàn.

Ngộ nhỡ sau này Kim Phi đánh tới đất Tấn, bọn chúng có thể đi từ Thanh Thủy Cốc trốn tới Đảng Hạng, hoặc đi một mạch về hướng Tây, tới vùng phía Tây xa hơn nữa.

Kết quả ai ngờ Kim Phi lại đánh đến đây nhanh như vậy?

Điều càng khiến bọn họ bất ngờ là đội nhân viên hộ tống lại đánh từ Đảng Hạng đến đây!

Nhìn những chiếc phi thuyền lớn đang bay lượn trên bầu trời, nhiều người Đông Man nhớ lại cảnh bên ngoài thành Du Quan, bị khinh khí cầu và lựu đạn của nhân viên hộ tống làm cho kinh sợ!

Bây giờ nhân viên hộ tống lại dùng những chiếc phi thuyền tiên tiến hơn, khiến bọn chúng không còn nhắc đến ý định chống trả. Chỉ muốn nhân dịp nhân viên hộ tống không chú ý trốn cho nhanh.

Đáng tiếc vẫn bị Thiết Ngưu phát hiện!

“Còn muốn trốn hả?”

Thiết Ngưu hừ một tiếng, “Lão Ưng, điều thêm mấy chiếc phi thuyền tới đây, phong tỏa con đường núi này cho ta, một người trên núi cũng đừng hòng chạy thoát!”
Chương 1042: Vào thành

Nhân viên hộ tống của tiểu đoàn Thiết Giáp đa phần là cựu binh giải ngũ trong quân Thiết Lâm, đều từng đi lao dịch ở Thanh Thủy Cốc, không cần Thiết Ngưu bố trí chiến lược cụ thể, bọn họ cũng biết nên bao vây ở đâu.

Theo tiếng mũi tên bắn ra của Lão Ưng, hai chiếc phi thuyền lập tức điều chỉnh phương hướng, bao vây đường xuống núi lại.

Thật ra sau núi vẫn còn một con đường nhỏ, có thể xuống núi, nhưng liên quân Tấn Man mới tiếp nhận Thanh Thủy cốc chưa được mấy ngày, hoàn toàn không biết đường này.

Thật ra dù bọn họ biết cũng vô dụng, con đường nhỏ đó vừa hẹp vừa dốc, hoàn toàn không đi nhanh được.

Nếu liên quân Tấn Man xuống núi từ đường đó, Thiết Ngưu chỉ cần cho phi thuyền vứt mấy quả lựu đạn lên trên, khiến đá vỡ vụn rơi xuống là có thể đè chết cả đám.

Tốc độ của phi thuyền nhanh hơn khinh khí cầu nhiều, liên quân Tấn Man mới chạy được lưng chừng núi, phi thuyền đã bay tới không trung của đường núi, bắt đầu hạ xuống.

Liên quân Tấn Man vừa thấy phi thuyền tới, thế mà lại đặt cung nỏ hạng nặng trên sườn núi, ngắm lên trời.

“Bay qua, nổ tung nỏ hạng nặng, xe bắn đá trên núi cho ta!”

Lão Ưng lạnh mặt hạ lệnh.

Năng lực vận chuyển của phi thuyền rất mạnh, cũng cực kì tiết kiệm năng lượng, chỉ cần khí hydro bơm vào túi khí không bị thoát ra, là có thể cung cấp sức nâng dài, động cơ không cần cung cấp thêm năng lượng cũng có thể duy trì lực nâng, chỉ cần lái phi thuyền di chuyển về các phía là được.

Chỉ nói từ mặt tiết kiệm năng lượng, so với máy bay truyền thống, máy băng trực thăng thì phi thuyền đã tiết kiệm năng lượng hơn rồi.

Trong lịch sử đời trước của Kim Phi, phi thuyền từng nổi danh một thời, nhưng cuối cùng lại không được phổ biến rộng rãi.

Ngoài khuyết điểm là tốc độ khá chậm ra, thì nguyên nhân chủ yếu là quá yếu đuối.

Xác của phi thuyền chỉ là hai tầng vải chống cháy, một khi bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, tuyệt đối sẽ không chống đỡ được nữa.

Cho nên sau khi máy bay chiến đấu xuất hiện, phi thuyền nhanh chóng bị thay thế.

Không còn cách nào, phi thuyền quá yếu ớt, phi thuyền có giá thành mấy triệu, chỉ cần một viên đạn là có thể tiêu diệt, tỷ lệ chất lượng với giá cả thật sự quá thấp.

May là trước mắt Đại Khang chưa ai có phi thuyền, càng không có đạn.

Cung nỏ hạng nặng do Kim Phi chế tạo, đã là vũ khí tấn công tầm xa đỉnh cao nhất của Đại Khang.

Trước mắt cũng là vũ khí duy nhất có thể uy hiếp đến phi thuyền.

Trước kia Thanh Thủy Cốc là trận địa của quân Thiết Lâm, Kim Phi từng viện trợ một lô cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Lúc Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm rút lui, cũng không đưa hết cung nỏ hạng nặng đi, mà giữ lại một nửa.

Bây giờ những cung nỏ hạng nặng này đã rơi vào tay liên quân Tấn Man.

Có điều trước khi Lão Ưng tới đã đề phòng điều này, kẻ địch vừa sờ vào cung nỏ hạng nặng, anh ta đã phát hiện ra.

Hai chiếc phi thuyền đang hạ xuống tạm dừng lại, Lão Ưng chỉ huy chiếc phi thuyền mình ngồi, điều chỉnh phương hướng bay.

Khi bay tới vùng trời trận địa của kẻ địch, Thiết Ngưu không bảo nhân viên hộ tống vứt lựu đạn, mà ném hai bao thuốc nổ xuống dưới.

Loại đồ như thuốc nổ này mà tập trung ở một chỗ càng nhiều, thì uy lực càng lớn.

Một quả lựu đạn cần ba lạng thuốc nổ, bao thuốc nổ mà Thiết Ngưu vứt xuống tầm hơn sáu cân thuốc nổ.

Chỉ xét về sổ lượng thuốc nổ, một bao thuốc nổ đã tương đương với tầm hai mươi quả lựu đạn rồi.

Nhưng trên thực tế, uy lực của bao thuốc nổ lớn hơn nhiều so với sức công phá do hai mươi quả lựu đạn phát nổ riêng lẻ gây ra.

Thiết Ngưu vứt hai bao thuốc nổ xuống, trực tiếp san bằng trận địa cung nỏ hạng nặng của kẻ địch!

Sau khi nổ tung trận địa cung nỏ hạng nặng này, Thiết Ngưu lại bảo Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay xuống một mục tiêu.

Phi thuyền lúc trước tạm dừng hạ xuống sau khi thoát khỏi sự đe dọa của cung nỏ hạng nặng, lại bắt đầu hạ xuống tiếp.

Tốc độ của các nhân viên hộ tống rất nhanh, Thiết Ngưu còn chưa bay xuống mục tiêu tiếp theo, đường núi đã bị bao vây rồi.

Liên quân Tấn Man hoàn toàn bị kẹt trên núi.

Sau đó nhân viên hộ tống chạy tới, bắt đầu tấn công ngọn núi.

Lúc này một tiểu đội trưởng phụ trách tấn công ngọn núi đang đầy xúc động.

Năm trước anh ta mới giải ngũ khỏi quân Thiết Lâm, từng ở đây cùng chống lại người Đảng Hạng với Kim Phi.

Chuyện xảy ra vào lúc này, khi đó cũng đã từng xảy ra.

Điểm khác biệt là lúc đó bọn họ là bên bảo vệ ngọn núi, nhưng bây giờ đã trở thành bên tấn công ngọn núi.

Nhưng điều không thay đổi là cho dù lúc đó hay bây giờ, bọn họ đều là bên chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hơn nữa ưu thế lần này còn lớn hơn lần trước!

Lần trước bọn họ chỉ có xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, chỉ có thể mượn ưu thế địa hình để cố thủ, sau khi kẻ địch rút lui, bọn họ cũng không dám truy kích.

Bây giờ bọn họ có phi thuyền rồi, còn chưa tới mặt đất, trận địa đằng trước đã bị lựu đạn nổ tung một phát.

Trong chưa tới nửa giờ ngắn ngủi, tiểu đoàn Thiết Giáp đã hoàn toàn chiếm lĩnh được Thanh Thủy Cốc.

Hơn một ngàn liên quân Tấn Man, lúc này còn khoảng hơn bảy trăm người sống.

“Đại đội trưởng đội một, giao bên này cho ngươi!”

Thiết Ngưu để một đội lại để trông coi tù binh, những người còn lại tiếp tục xuất phát.

Đi theo đường núi tới Vị Châu, lửa giận trong lòng các nhân viên hộ tống càng ghê gớm.

Bọn họ đã rời khỏi Thanh Thủy Cốc mười mấy dặm rồi, nhưng hai bên đường núi vẫn có cọc gỗ và thi thể.

Lúc này các nhân viên hộ tống đã hiểu, e là cọc gỗ sẽ kéo dài ra tận ngoài thành Vị Châu.

Lúc đầu quân Thiết Lâm và Phạm tướng quân cũng coi như là anh em bộ đội, lúc này có mấy nhân viên hộ tống thậm chí còn nhìn thấy người quen trên cọc gỗ.

Lúc đi qua hồ trữ nước, kẻ địch phòng thủ ở cầu đã bị dọa chạy, trước khi rời đi, bọn chúng đã phá hỏng cầu.

Nhưng hồ trữ nước này là do Kim Phi tạo ra, nên sao mà loại chuyện này có thể ngăn cản đám Thiết Ngưu được?

Phái một đội người đi mở một cửa xả lũ ra, nước trữ được sẽ tự động xả vào hồ nhỏ bên dưới.

“Lão Ưng, theo tốc độ xả nước này, e là phải hơn nửa ngày mới có thể thoát hết nước được!”

Thiết Ngưu nước: “Hay là ngươi dẫn người đi chặn mấy cổng của thành Vị Châu lại trước đi? Đừng để chúng chạy thoát!”

“Được!”

Lão Ưng gật đầu, để một phi thuyền canh gác lại, đưa chiếc phi thuyền còn lại lao thẳng đến thành Vị Châu.

Lo lắng của Thiết Ngưu không phải không có lí, đến ngoài thành Vị Châu, liên quân Tấn Man đang chạy trốn từ cổng đông và cổng nam, Lão Ưng không nói một lời, dùng phi thuyền nổ tung máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên tường thành, sau đó phái người đặt cung nỏ hạng nặng ở ngoài cổng thành, kẻ địch nào xông ra thì bắn chết kẻ đó.

Liên quân Tấn Man không ngờ đám Lão Ưng sẽ giết tới nhanh như vậy, lúc này mới rút lui chưa được 1%, số còn lại đều chưa kịp rút lui, đã bị nhốt trong thành Vị Châu.

Lúc chạng vạng, Thiết Ngưu dẫn tiểu đoàn Thiết Giáp chủ lực vượt qua hồ trữ nước, chạy tới dưới thành Vị Châu.

Lúc nhìn thấy trên đất trống ngoài thành Vị Châu, có cọc gỗ dựng chi chít, Thiết Ngưu cũng không khống chế nổi lửa giận trong lòng nữa, hạ lệnh oanh tạc doanh trại liên quân Tấn Man!

Để bảo đảm cho lần hành động này có thể thành công, Thiết Ngưu mang theo một lượng thuốc nổ lớn.

Vụ nổ kéo dài gần một giờ, tới tận khi trong liên quân Tấn Man không còn một bức tường đứng vững nào, cũng không còn nhìn thấy người nào có thể đứng được, vụ nổ mới kết thúc.

Vì trong thành còn có người dân bình thường, nên sau khi nổ tung doanh trại liên quân Tấn Man xong, Thiết Ngưu không hạ lên nổ nơi khác, mà cho người nổ tung cửa tây, dẫn chiến sĩ trong tiểu đoàn Thiết Giáp giết vào thành Vị Châu.

“Cuối cùng chúng ta cũng vào thành rồi, các huynh đệ, cơ hội báo thù của chúng ta tới rồi!”

Một gã thủ lĩnh Đông Man trốn trong nhà dân, nhìn từ vết nứt cửa ra ngoài, lạnh giọng hét nói: “Vừa nãy bọn chúng luôn ở trên trời, chúng ta không thể bắt chúng, nhưng đợi sau khi chúng vào thành, chúng ta lập tức bao vây lại, khiến bọn chúng biết, ai mới có tiếng nói trên mặt đất này!
Chương 1043: Còn nhiệm vụ khác

Cho tới nay, thái độ của Kim Phi đối với chiến tranh luôn là tiêu diệt kẻ địch đang tới gần con đường của mình.

Nếu có thể sử dụng biện pháp khác để tiêu diệt kẻ địch thì y cũng không muốn để nhân viên hộ tống chiến đấu trực diện kẻ địch bằng lưỡi lê.

Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, hình thức chiến đấu này đã trở thành xu hướng chủ đạo của tiêu cục Trấn Viễn.

Đặc biệt là sau khi khinh khí cầu xuất hiện, kẻ thù về cơ bản đã bị tiêu diệt trước khi kịp lao tới trận địa của nhân viên hộ tống.

Nhân viên hộ tống xông lên chủ yếu là để thu hoạch mà thôi.

Mặc dù Đông Man bị tiêu cục Trấn Viễn đánh cho tan đàn xẻ nghé, nhưng thật ra tuyệt đại đa số người Đông Man đều âm thầm thấy không phục.

Bọn họ cho rằng nhân viên hộ tống ỷ vào có phi thuyền, lựu đạn nên mới đánh thắng, không có mấy thứ này, chắc chắn bọn họ sẽ không đánh lại được.

Cho nên khi phi thuyền oanh tạc doanh trại liên quân Tấn Man, không ít người Đông Man chạy ra được đều trốn trong nhà dân, canh lúc nhân viên hộ tống vào thành thì chiến đấu trên đường phố với bọn họ, sau đó nhanh chóng khiến tiểu đoàn Thiết Giáp tản ra, đứng lẫn vào với nhân viên hộ tống, như vậy có thể tránh không bị oanh tạc.

Theo quan điểm của họ, chiến đấu trên mặt đất thì tiểu đoàn Thiết Giáp tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.

Có rất nhiều người Đông Man có suy nghĩ giống gã thủ lĩnh, cho nên khi tiểu đoàn Thiết Giáp vừa mới từ cổng Tây tiến vào thành Vị Châu, lập tức có một lượng lớn lính liên quân Tấn Man ùa ra từ nhà dân chung quanh, bao vây kín kẽ tiểu đoàn Thiết Giáp.

“Biết ngay bọn mày sẽ như vậy mà!”

Thiết Ngưu cười gằn một tiếng, rút hắc đao ra: “Các huynh đệ, chúng ta bị xem thường! Phải làm sao đây?”

“Đã lâu không được đánh một trận thỏa thuê, hôm nay vừa hay để thư giãn gân cốt!”

Các nhân viên hộ tống vừa hô vang, vừa rút hắc đao ra, xếp thành trận hình chiến đấu!

Hai bên vốn là kẻ thù không đội trời chung, không ai nói nặng lời, vừa gặp đã lao vào đánh nhau.

Cho đến lúc này, người Đông Man mới phát hiện bọn họ đã đánh giá thấp khả năng cận chiến của tiểu đoàn Thiết Giáp!

Phải biết rằng lúc trước ở dốc Đại Mãng, Trương Lương dẫn dắt 500 nhân viên hộ tống giáp đen đã đánh phá vỡ vòng vây của mấy ngàn lính tinh nhuệ Thổ Phiên!

Nhân viên hộ tống trong tiểu đoàn Thiết Giáp, có hơn một phần tư là nhân viên hộ tống giáp đen khi xưa.

Chiến dịch dốc Đại Mãng đã qua hơn một năm, lại trải qua hơn một năm mài giũa, kỹ năng chiến đấu và tinh thần đồng đội của họ đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây!

Vũ khí và trang bị cũng đã được nâng cấp.

Người Đông Man cho rằng nhân viên hộ tống không am hiểu chiến đấu trên đường phố, nhưng chúng mới là những người thực sự không giỏi đánh nhau trên đường phố!

Ưu điểm lớn nhất của người Đông Man là từ nhỏ đã cưỡi ngựa, rất quen thuộc với ngựa chiến, cưỡi ngựa tự nhiên như đi bộ.

Cho nên người Đông Man có sở trường là sử dụng kỵ binh để tấn công ở những khu vực trống trải, chứ không phải cuộc chiến trực diện bằng lưỡi lê như bấy giờ.

Bọn họ cho rằng các nhân viên hộ tống cũng giống như bọn họ, nhưng khi bắt đầu chiến đấu, họ mới nhận ra rằng mình đã sai!

Đội hình do nhân viên hộ tống sử dụng vẫn là đội hình tam giác kinh điển của tiêu cục Trấn Viễn.

Nhân viên hộ tống nữ thiện xạ ở vòng trong, nhân viên hộ tống nam sức dài vai rộng khoác giáp đen đứng ở vòng ngoài cùng, giữa hai lớp là lính cầm giáo!

Trận hình tuy rằng đơn giản, lại cực kỳ vững chắc!

Nhân viên hộ tống nữ không mạnh bằng nhân viên hộ tống nam, cho nên trọng tâm huấn luyện của họ thường là tốc độ bắn và độ chính xác khi bắn của nỏ.

Bây giờ cuối cùng họ đã tìm thấy thời điểm để tạo nên sự khác biệt.

Người Đông Man còn chưa thể tới gần đội hình chiến đấu của các nhân viên hộ tống thì đã bị nhân viên hộ tống nữ dùng nỏ cầm tay bắn chết hơn một nửa.

Cuối cùng cũng đến gần được thì phải đối mặt với những ngọn giáo sắc bén của lính cầm giáo.

Lính cầm giáo sử dụng những ngọn giáo dài được làm từ ống thép, trọng lượng nhẹ mà chém cũng không gãy.

Cho dù may mắn đột phá được sự phong tỏa của lính cầm giáo, thì khi tiến gần đến đội hình tam giác, người Đông Man phát hiện bọn họ không thể xuyên thủng được áo giáp đen trên người nhân viên hộ tống!

Từ trên phi thuyền nhìn xuống, đội hình hình tam giác trông giống như một con nhím, trong khi những người lính Đông Man lại giống như những quả bóng bay chủ động lao vào chúng, tuy số lượng nhiều nhưng chúng không thể làm hại được con nhím một chút nào.

Mà đội nhân viên hộ tống không hành động bốc đồng, thay vào đó, dưới sự chỉ huy của Thiết Ngưu, họ chiến đấu kiên cường và chiếm trọn một con phố trước khi tiến sang con phố tiếp theo, không để cho địch có cơ hội đánh lén.

Phi thuyền trên bầu trời cũng không nhàn rỗi, một mực bay vòng tuần tra trên thành Vị Châu, một khi phát hiện đâu đó có kẻ địch tập trung quy mô lớn thì sẽ bay tới oanh tạc!

Trong thời gian Phạm tướng quân trấn thủ thành Vị Châu thì luôn áp dụng chiến lược phòng thủ đồn điền, vườn không nhà trống.

Khi giặc chưa đến, người dân sẽ trồng trọt xung quanh thành Vị Châu, một khi kẻ địch xuất hiện, người dân sẽ mang theo lương thực rút lui vào trong thành Vị Châu.

Cho nên bên trong thành Vị Châu có không ít người dân, sau khi liên quân Tấn Man vào thành vì để trấn áp mà đã tàn sát không ít người dân.

Điều này khiến những người dân may mắn sống sót càng thêm căm hận liên quân Tấn Man.

Dân trong thành Vị Châu vốn dĩ đã hung hăng hơn hẳn khu vực Trung Nguyên, trước đây không đánh lại được liên quân Đông Man nên người dân chỉ có thể chịu đựng, lúc này phát hiện nhân viên hộ tống vào thành, hơn nữa còn chiếm ưu thế, người dân sôi nổi lao ra từ trong nhà, hỗ trợ nhân viên hộ tống chiến đấu chống lại liên quân Tấn Man.

Xét về trang bị và hiệu quả chiến đấu, liên quân Tấn Man không bằng nhân viên hộ tống. Về độ thông thạo địa hình thì họ không bằng người dân địa phương.

Cho nên kết quả của trận chiến đã được quyết định ngay từ lúc bắt đầu, liên quân Tấn Man là bên thất bại.

Trận chiến kéo dài từ tối đến sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự chỉ huy của Thiết Ngưu, mấy ngàn quân liên quân Tấn Man bị tiểu đoàn Thiết Giáp và người dân dân dồn về góc tây bắc của thành Vị Châu!

Lúc này liên quân Tấn Man nhận ra khoảng cách giữa mình và tiểu đoàn Thiết Giáp, bắt đầu có người đầu hàng.

Đầu hàng có tính lây lan, có người dẫn đầu, những người khác sẽ sớm làm theo!

Đến lúc giữa trưa, tất cả tù binh đều bị người dân trói chặt, xếp hàng quỳ trên mặt đất.

Phó tiểu đoàn trưởng quân Thiết Giáp mặt mày bê bết máu đi tới, tay ôm một túi vải bố hình tròn.

“Tiểu đoàn trưởng, đội trưởng Lão Ưng, tìm thấy đầu của Phạm tướng quân rồi!”

Phó tiểu đoàn trưởng giơ chiếc túi vải trong tay lên, vẻ mặt đầy buồn bã và tức giận.

“Hài cốt đã được tìm thấy chưa?” Thiết Ngưu nhíu mày hỏi.

“Chưa…” Phó tiểu đoàn trưởng cắn răng nói: “Nghe người dân trong thành nói, người Đông Man mang hài cốt của Phạm tướng quân…”

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Lão Ưng cắt lời: “Được rồi, đừng nói nữa!”

Cho dù là cựu binh, lúc này cũng không đành lòng nghe hết câu.

Thiết Ngưu thở dài một tiếng: “Tìm thợ mộc giỏi nhất, dùng gỗ tốt nhất ở thành Vị Châu để đẽo lại di cốt của Phàm tiên sinh rồi chôn cất!”

“Rõ!” Phó tiểu đoàn trưởng gật đầu.

“Mặt khác thông báo đại đội 2 bảo vệ tốt các trạm kiểm soát, đại đội 3 phụ trách duy trì trật tự bên trong thành, tóm sạch đám cá lọt lưới đang ẩn náu trong thành!"

Thiết Ngưu tiếp tục chỉ thị: “Thông báo cho đại đội 4, tổ chức người dân liệm thi thể của các huynh đệ quân Phạm Gia, chọn một chỗ phong thuỷ tốt ở ngoài thành, xây nghĩa trang ở đó!”

“Rõ!” Phó tiểu đoàn trưởng nhận lệnh, ôm đầu Phạm tướng quân rời đi.

“Thiết Ngưu, xử lý đám này thế nào?”

Lão Ưng chỉ vào tù binh hỏi.

“Còn phải hỏi ư, bọn chúng đối đãi Phạm tướng quân như thế nào, thì đối đãi với bọn chúng thế ấy!”

Thiết Ngưu lạnh lùng nói.

“Nhưng tiên sinh đã nói…”

“Tiên sinh còn nói những chuyện cụ thể thì xử lý cụ thể! Ta chỉ là dùng cách của chúng trả lại cho chúng mà thôi, có vấn đề gì sao?”

Thiết Ngưu không đợi Lão Ưng nói hết thì đã ngắt lời: “Ta là tổng chỉ huy chiến dịch này. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ chịu trách nhiệm một mình!”

Kỳ thật từ khi biết Kim Phi bảo Thiết Ngưu chỉ huy đội, Lão Ưng đã biết trước điều này.

Vừa rồi anh ta lên tiếng nhắc nhở Thiết Ngưu là xuất phát từ tình nghĩa chiến hữu, sợ sau này anh ta bị người bắt lấy nhược điểm mà thôi.

Thấy Thiết Ngưu đã kiên trì như vậy, Lão Ưng cũng không khuyên nhủ nữa, gật đầu chuẩn bị rời đi thì bị Thiết Ngưu gọi lại.

“Lão Ưng, ngươi đừng vội đi, ngươi còn có nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ gì?”

Lão Ưng buồn bực hỏi.
Chương 1044: Tìm hiểu nguồn gốc

“Không phải ngày hôm qua có một nhóm người Đông Man chạy thoát sao? Ngươi bố trí hai chiếc phi thuyền đuổi theo chúng, đi xem có thể tìm ra nơi trú ẩn của Tấn vương hay không!” Thiết Ngưu sắp xếp.

Lần trước Lão Ưng dẫn phi thuyền bao vây thành Vị Châu, đúng là có một nhóm người Đông Man chạy trốn được, nhưng vì nhân lực có hạn nên Lão Ưng không phái người đuổi theo.

Sau đó Thiết Ngưu mang theo tiểu đoàn Thiết Giáp tới đây hội tụ, bắt đầu tấn công thành, Lão Ưng cũng quên mất nhóm người đó.

Nhưng bây giờ Thiết Ngưu lại cử anh ta đuổi theo.

Lão Ưng dở khóc dở cười nói: “Đã qua một đêm, đám người kia lại còn cưỡi ngựa, ai biết chúng đã chạy đi đâu chứ, làm sao mà ta tìm được?”

“Yên tâm, người của Hầu Tử đã đuổi theo chúng rồi!” Thiết Ngưu nói: “Bây giờ trời đã sáng, chắc là Hầu Tử sẽ báo tin về sớm thôi!”

“Hầu Tử cũng tới à?” Lão Ưng ngạc nhiên hỏi.

Lúc Trương Lương trở về từ thành Du Quan, anh ta cũng dẫn theo Đại Tráng và Hầu Tử về.

Đại Tráng tính tình điềm đạm, được Trương Lương phái tới chiến trường ở đất Tần, làm tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn Tiên Phong.

Còn Hầu Tử vẫn dẫn đầu đội trinh sát, chịu trách nhiệm thăm dò trước khi lực lượng chính ra chiến trận, cung cấp thông tin tình báo và lộ trình hành quân tối ưu nhất cho lực lượng chính.

Từ trước tới nay đội trinh sát này vẫn luôn bí ẩn, đội trưởng đội trinh sát Hầu Tử lại càng bí ẩn hơn, Lão Ưng cũng không biết Kim Phi đã cử anh ta tới đây.

Lúc này, Lão Ưng mới nhận ra, Thiết Ngưu cố tình thả một bộ phận liên quân Tần Man đi, có lẽ là đã có ý định tìm kiếm bọn đầu sỏ từ lâu rồi.

Có vẻ như Kim Phi thật sự rất quan tâm tới thành Vị Châu và vị Tấn vương kia!

Không những đưa anh ta và Thiết Ngưu tới đây để tấn công thành Vị Châu này, mà còn bí mật gọi Hầu Tử tới đây.

Hiểu ra được vấn đề, thái độ của Lão Ưng nghiêm túc hẳn lên, anh ta đáp: “Ta ra cổng thành chờ Hầu Tử!”

Anh ta ra tới cổng thành, Hầu Tử cũng phái người tới nơi.

Dưới sự chỉ dẫn của mật báo, Lão Ưng lái phi thuyền ra khỏi thành Vị Châu.

Còn Thiết Ngưu gọi nhân viên văn thư tới, viết một bản báo cáo tình hình chiến sự gửi Kim Phi.

Biết được Kim Phi rất quan tâm tới chuyện này, sau khi viết báo cáo xong, Thiết Ngưu còn đặc biệt phái một phi thuyền đi vòng qua Đảng Hạng để truyền tin về.

Lúc trước, khi Kim Phi để Thiết Ngưu tấn công hoàng thành của Đảng Hạng, sau đó y đã đưa ra bốn điều kiện, một trong số chúng là cho phép tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên lập trụ sở ở Đảng Hạng.

Mấy tháng đã trôi qua, có rất nhiều thành lớn của Đảng Hạng có trụ sở của tiêu cục và thương hội, có thể cung cấp đầy đủ vật tư cho phi thuyền.

Đó cũng là lý do vì sao Kim Phi cho tiểu đoàn Thiết Giáp đi đường vòng từ Đảng Hạng.

Lúc này đã là mùa đông, hướng gió chủ yếu là hướng Bắc, trong ngày mà phi thuyền đã mang báo cáo về tới Kim Xuyên.

Sau khi biết được Thiết Ngưu đã hạ được thành Vị Châu, Kim Phi cũng không quá bất ngờ.

Đặt báo cáo xuống, y quay sang nói với Thiết Thế Hâm: “Hồi âm lại cho Thiết Ngưu, nói anh ta chuyển lời cho Hầu Tử và Lão Ưng, nếu như tìm ra được chỗ ẩn náu của Tấn vương, cố gắng bắt sống Tấn vương, ta sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mộ của Phạm tướng quân tạ lỗi!”

“Nếu không tìm được Tấn vương, đám đào ngũ kia cũng không được bỏ qua!”

Đám người mà Hầu Tử đang theo dõi sát sao kia chính là đám người trốn ra từ thành Vị Châu, trên tay chúng đều dính máu của quân Phạm Gia, Kim Phi không thể tha thứ cho chúng!

Có tìm được Tấn vương hay không thì đám người này vẫn phải chết!

“Rõ!” Thiết Thế Hâm ghi nhớ chuyện này vào một cuốn sổ nhỏ, rồi hỏi: “Vậy xi măng mà Thiết Ngưu yêu cầu thì sao?”

Ở cuối báo cáo, Thiết Ngưu xin một lô xi măng, nói là dùng để xây nghĩa trang cho quân Phạm Gia.

Bản thân xi măng không đáng giá bao nhiêu, nhưng vận chuyển từ nơi này tới thành Vị Châu lại tiêu hao quá nhiều nhân lực.

Kim Phi suy nghĩ một lát rồi nói: “Đừng vận chuyển xi măng, chọn ra mấy người từ trong xưởng xi măng tới đó đi, xây một xưởng xi măng ở đất Tần.”

“Nhớ nhắc nhở Thiết Ngưu, canh chừng mấy người này cho kỹ, đừng để Tấn vương bắt đi!”

Cửu công chúa ngồi một bên vội nhắc nhở.

Chuyện của Ngụy Lão Tam vẫn khiến cô ấy canh cánh trong lòng, lo sợ kỹ thuật của Kim Phi sẽ bị lộ ra ngoài.

“Rõ!” Thiết Thế Hâm vội ghi hai câu này vào cuốn sổ nhỏ, rồi khom người rời đi.

“Nàng cũng cẩn thận quá rồi đấy!” Kim Phi nhìn về phía Cửu công chúa, mỉm cười, bỗng y nhớ tới Đường Đông Đông.

Lúc trước Đường Đông Đông cũng cẩn thận như vậy, sợ guồng quay tơ Kim Phi tạo ra bị người ta trộm mất.

Nhưng tới tận bây giờ, xưởng dệt của Kim Phi đã mở rộng khắp Xuyên Thục, chưa thấy ai sao chép guồng quay tơ này.

Cũng không phải vì giữ bảo mật tốt, mà vì không ai dám bắt chước!

Làm giả một hai cái thì không đáng, mà giả nhiều cái, lỡ như bị Kim Phi phát hiện ra, vậy không phải là mất ăn à?

“Phải cẩn thận để không mắc sai lầm, Ngụy Lão Tam tới bây giờ còn chưa bắt được, nghĩ tới thôi ta đã tức điên người rồi!”

Cửu công chúa giận dữ nói.

Nghe tới cái tên Ngụy Lão Tam, Kim Phi nheo mắt lại.

Lúc trước, khi Ngụy Lão Tam mang một lượng lớn khinh khí cầu tới tấn công làng Tây Hà, Cửu công chúa đã biết ông ta chưa chết.

Nhưng sau đó Ngụy Lão Tam đã bị đưa đi đến Thổ Phiên, bọn họ không thể bắt ông ta lại được.

Bởi vì địa hình của Thổ Phiên quá cao, các nhân viên hộ tống lên được tới đó không chịu nổi chứng say độ cao.

Ban đầu Kim Phi muốn dùng cách uy hiếp Gada giao Ngụy Lão Tam ra, nhưng không ngờ ông ta sau khi tới Tây Xuyên, vì đi quá chậm nên bị Ngưu Bôn bắt kịp được.

Lúc ấy Kim Phi có hai lựa chọn, một là để Ngưu Bôn bất ngờ hành động, trực tiếp oanh tạc doanh trại của Gada, giết chết ông ta.

Hai là oanh tạc những doanh trại khác, rồi bắt sống Gada.

Sau một hồi suy nghĩ, Kim Phi chọn phương án thứ nhất.

Bởi vì những người Gada dẫn dắt đều là những cựu binh có kinh nghiệm sa trường, mà lúc ấy Ngưu Bôn lại dẫn theo quá ít người, chỉ có thể tận dụng ưu thế của địa hình để đánh du kích, khả năng bắt sống được ông ta là quá nhỏ.

Mà địa vị của Gada ở Thổ Phiên rất cao, nếu như ông ta chết, cả Thổ Phiên sẽ rơi vào hỗn loạn, trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không dám quấy nhiều tới Xuyên Thục.

Vì hòa bình của Xuyên Thục, Gada chắc chắn phải chết!

Sự thật đã chứng minh, quyết định của Kim Phi là đúng đắn.

Sau khi Gada chết, Thổ Phiên thật sự rơi vào hỗn chiến, phải mất tới tám - mười năm mới nghĩ tới chuyện ổn định.

Mà tám - mười năm sau, Kim Phi đã bình định được Đại Khang lâu rồi.

Đến lúc đó, trên cao nguyên có xuất hiện một Gada thứ hai cũng không có gì đáng lo ngại!

Thế nhưng Ngụy Lão Tam cũng mất tin tức từ đó.

Chuyện này không chỉ có Cửu công chúa canh cánh trong lòng, mà cả Kim Phi mỗi lần nhớ tới cũng rất khó chịu.

“Nàng yên tâm, chờ Đại Khang ổn định, dân chúng cũng yên ổn trở lại, ta sẽ chiếm cả Thổ Phiên, tìm cho ra Ngụy Lão Tam!”

“Ta tin chàng!” Cửu công chúa mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, giữa trưa Tiểu Ngọc có tới đây, nói là nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đã được điều động tới quận Bình Giang, mà lúc ấy chàng đang ngủ trưa, ta không gọi chàng dậy mà đã cho Tiểu Ngọc bảo bọn họ xuất phát luôn rồi!”

“Được, ta biết rồi!”

Kim Phi quay sang nhìn về phía Đông Nam: “Chỉ mong chuyến đi này của bọn họ sẽ thuận lợi!”

Sau lưng thành Vị Châu của Thiết Ngưu là Đảng Hạng, nếu có chuyện gì xảy ra bất ngờ, tiêu cục Trấn Viễn có thể nhanh chóng tiếp ứng cho họ.

Mà quận Bình Giang lại nằm ngay trung tâm địa bàn của Ngô vương, trước sau trái phải đều là địa bàn của ông ta, hơn nữa còn cách Xuyên Thục khá xa, đội viễn chinh nhất định có thể nói là một mình xâm nhập vào hậu phương của quân địch!

“Yên tâm đi, lần này là do Hàn Phong và Đường Phi tự mình dẫn đội, sẽ không có chuyện gì đâu!”

Cửu công chúa an ủi.
Chương 1045: Mơ hồ

Thuyền hơi nước phun ra dòng khói đen cuồn cuộn chạy trên mặt sông Trường Giang.

Ban đầu Kim Phi từ Đông Hải về Kim Xuyên. Ngô vương, Sở Vương và Tương vương đều liều mạng chặn đường y trên sông Trường Giang.

Nhưng mấy tháng nay, thuyền hơi nước đã đi lại trên sông Trường Giang mấy lần đều không gặp phải bất kì sự cản trở nào.

Ngô vương, Sở vương và Tương vương không biết đã trốn đi đâu, bọn chúng không dám gây ra bất kì động tĩnh gì, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.

Mặc dù bọn chúng đều biết rằng, đợi Kim Phi giải quyết Tần vương, Tấn vương và Tứ hoàng tử xong, nhất định sẽ tới Giang Nam trừng trị bọn họ. Nhưng có thể trốn được ngày nào hay ngày đấy, lỡ như đội ám sát tìm được cơ hội giết chết Kim Phi thì sao?

Vì vậy gần đây Ngô vương, Sở vương và Tương vương đều yên tĩnh. Đừng nói là thuyền hơi nước, cho dù là thuyền buôn bình thường bọn chúng cũng không dám ngăn cản.

Ngược lại là người dân ở ven bờ sông Trường Giang lại vô cùng tò mò về thuyền hơi nước. Nghe thấy tiếng còi của thuyền hơi nước, bèn nhao nhao tụ tập lại ở ven bờ xem.

“Lão Hàn, còn bao xa nữa mới đến được Ngu Sơn?”

Đường Phi đứng ở trên boong thuyền, ánh mắt nhìn về phía trước.

Khi Kim Phi bị thổ phỉ phục kích, anh ta mạo hiểm đi truyền tin cho Kim Phi, Kim Phi mới không rơi vào vòng bao vây của thổ phỉ, mà tìm một ngọn núi nhỏ, lợi dụng ưu thế về địa hình để chống cự đến lúc chi viện tới.

Sau sự việc đó, Đường Phi và Hàn Phong đã cùng gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.

Hàn Phong suy nghĩ nhanh nhạy lại có tài ăn nói, nên chẳng mấy chốc lên nhanh như diều gặp gió, trở thành trợ thủ đắc lực của Kim Phi.

Mà Đường Phi lại thể hiện rất bình thường, vẫn luôn đảm nhận một chức vụ trung cấp ở tiêu cục.

Nhưng Kim Phi và Trương Lương cũng không quên anh ta. Thực ra lần này đi quận Bình Giang chính là để tạo cơ hội cho Đường Phi.

Nếu như hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, trở về Trương Lương nhất định sẽ cất nhắc anh ta.

Mặc dù Đường Phi rất thật thà, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta cũng đoán ra được dụng ý của Trương Lương.

Hơn nữa anh ta vốn rất ngưỡng mộ Phạm tướng quân, vì vậy vô cùng tận tâm với nhiệm vụ lần này.

Lúc này thuyền hơi nước chở hơn một nghìn nhân viên hộ tống và thành viên của đội Chung Minh, nhưng để ngăn kẻ địch phát hiện ra manh mối, Đường Phi đã để hầu hết nhân viên hộ tống trốn ở trong khoang dưới boong thuyền, rồi chất rất nhiều vật tư ở trên boong.

Cho dù mật thám mà Ngô vương bố trí ở trên bờ có nhìn thấy thì cũng sẽ cho rằng thuyền hơi nước đang vận chuyển vật tư cho Đông Hải hay thành Du Quan giống như trước đó, sẽ không nảy sinh lòng nghi ngờ.

“Theo điều kiện thông thường thì chiều hoặc gần tối ngày mai là có thể đến nơi rồi.” Hàn Phong nhìn qua bản đồ rồi trả lời.

Bọn họ bây giờ đang xuôi dòng đi xuống, cộng thêm sự thúc đẩy của máy hơi nước nên tốc độ vô cùng nhanh.

Nhưng Ngu Sơn nằm ở dưới hạ lưu sông Trường Giang, cho dù bọn họ có dùng tốc độ nhanh nhất để đi, thậm chí đi liên tục cả đêm thì cũng cần phải đến chiều ngày mai mới có thể tới nơi.

Nếu như đi nhanh hơn nữa, yếu tố rủi ro sẽ càng tăng mạnh.

Hàn Phong đã từng đi thuyền hơi nước vài lần nên suy đoán vô cùng chính xác.

Quả nhiên, chập tối ngày hôm sau thuyền hơi nước cuối cùng đã tới được quận Ngu Sơn.

Mặc dù quận Bình Giang thuộc Giang Nam, nhưng lại không nằm trên bờ sông Trường Giang. Muốn đi từ sông Trường Giang đến quận Bình Giang thì phải băng qua quận Ngu Sơn.

Nhưng Đường Phi lại không để các nhân viên hộ tống lên bờ, mà cho thuyền hơi nước dừng lại ở một khúc sông nhỏ, cách bến tàu quận Ngu Sơn không xa.

Dù có ca-nô mở đường ở phía trước, thì đi thuyền ở trong đêm cũng không được an toàn lắm. Lúc trước thuyền hơi nước cũng đã ở sông Trường Giang dừng lại rất nhiều lần, cộng thêm mật thám của Ngô vương hoàn toàn không ngờ được Kim Phi sẽ tới đất Ngô một cách im hơi lặng tiếng như vậy, cho nên cũng không để ý, cho rằng thuyền hơi nước chỉ đang dừng thuyền nghỉ ngơi như thường lệ.

Kết quả tờ mờ sáng ngày hôm sau, thuyền hơi nước đột nhiên xông vào bến tàu Ngu Sơn, sau đó mấy trăm nhân viên hộ tống lập tức lao ra.

Lúc này người ngựa của Ngô vương đang đóng quân ở bến tàu vẫn đang ngủ say, bị bắt làm tù binh.

Sau khi nhân viên hộ tống lên bờ cũng không hề dừng lại mà đi theo con đường chính về phía nam dưới sự yểm trợ của phi thuyền.

Quận trưởng quận Ngu Sơn khi nhận được tin đã vô cùng hoảng sợ, cho rằng nhân viên hộ tống tới tấn công ông ta, sợ hãi đến mức dẫn theo thân tín cùng vàng bạc châu báu bỏ chạy.

Nhưng sau khi chạy được mấy chục dặm, ông ta lại nhận được tin tức nói rằng nhân viên hộ tống không hề tấn công Ngu Sơn, mà là vòng qua Ngu Sơn, tiếp tục đi về phía nam rồi.

Khó xử rồi đây.

Khi quận trưởng chạy trốn chỉ mang theo một ít vàng bạc châu báu, ngay cả người nhà cũng không dẫn theo, trở về phải giải thích như thế nào đây?

Điều đáng sợ nhất là, ông ta cũng không báo cáo lại cho Ngô vương.

Nếu Ngô vương trách tội, nhất định sẽ không thoát khỏi được tội danh lâm trận bỏ chạy.

Mấy tháng nay, Ngô vương bị phi thuyền dọa sợ đến mức giống như một con chuột, hoàn toàn không dám ló đầu ra, trong lòng đang phiền muộn, đã có quận trưởng và hai huyện lệnh bị xử trảm chỉ vì một chút chuyện nhỏ.

Bây giờ ông ta lại phạm phải tội lớn như vậy, nếu để cho Ngô vương biết thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Nghĩ tới đây, quận trưởng lập tức từ bỏ ý định quay về, ông ta cắn răng tiếp tục cùng thân tín chạy trốn.

Thực ra không chỉ riêng gì quận trưởng, mà các quyền quý và quan viên khác trong quận Ngu Sơn cũng đều như vậy, vừa nghe nói tiêu cục Trấn Viễn đến, người này còn chạy nhanh hơn cả người kia.

Đây chính là uy danh mà tiêu cục Trấn Viễn đạt được bằng nắm đấm của mình.

Nửa ngày sau, Ngô vương trốn ở trong núi cũng nhận được tin.

“Không phải Kim Phi đang giao chiến với Tần vương sao? Sao đột nhiên lại tới chỗ chúng ta rồi?”

Ngô vương cau mày hỏi.

Các “văn võ đại thần” ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám tiếp lời.

Thực ra bọn họ cũng rất hoang mang.

Cho dù Kim Phi muốn đánh Giang Nam thì cũng nên ra tay từ Tương vương cách đó gần hơn trước chứ, tại sao lại bỏ gần tìm xa, tới đánh Ngô vương trước?

Chẳng lẽ là bởi vì Ngô vương là người đầu tiên ngăn cản Kim Phi trở về Kim Xuyên, nên bị Kim Phi ghi hận rồi?

Nhưng cho dù là vậy thì Kim Phi cũng nên tấn công thành Ngô vương trước, chứ không phải là Ngu Sơn chứ.

Không đúng, nhân viên hộ tống cũng không tấn công Ngu Sơn.

Bởi vì thiếu thông tin, nên từ Ngô vương cho đến mưu sĩ của ông ta đều mơ hồ, không biết Kim Phi cho người tới đất Ngô để làm gì.

Nếu như không phải nơi ẩn náu của Ngô vương cách quận Ngu Sơn tương đối gần thì Ngô vương còn cho rằng Kim Phi đã tìm thấy được tung tích của ông ta, nên đang tới để bắt ông ta.

Nhưng cho dù như vậy, Ngô vương vẫn lập tức dẫn theo “văn võ đại thần” dưới trướng của mình di chuyển, sợ trúng kế dương đông kích tây của Kim Phi.

Thậm chí Ngô vương còn không nghĩ tới việc phái người chặn đường đội nhân viên hộ tống lại.

Vì ông ta biết, dựa vào sức chiến đấu của mấy tên binh lính ẻo lả dưới tay mình này thì hoàn toàn không thể ngăn cản lại được.

Thế là mấy người Đường Phi chạy từ bờ sông Trường Giang đến quận Bình Giang mà không gặp bất kì trở ngại nào.

Suôn sẻ đến mức khiến Hàn Phong và Đường Phi có phần không dám tin.

Dù sao từ quận Bình Giang đến sông Trường Giang cũng hơn một trăm dặm. Cho dù nhân viên hộ tống có gấp rút lên đường thì cũng phải chạy mất hai ngày rưỡi mới đến được nơi.

Một ngày trước, quận trưởng quận Bình Giang đã nhận được tin, nhưng có vết xe đổ của quận trưởng quận Ngu Sơn trước đó nên ông ta không chạy trốn ngay.

Nhưng ai ngờ sau khi nhân viên hộ tống đến quận Bình Giang, lại không đi vòng qua mà dùng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá phong tỏa toàn bộ cổng thành.

Còn có một vài chiếc phi thuyền xuất hiện trên bầu trời quận thành Bình Giang.

Lúc này, quận trưởng quận Bình Giang chết lặng, ông ta muộn màng tỉnh táo lại, thì ra mục tiêu của nhân viên hộ tống chính là quận Bình Giang.

Nhưng ông ta nghĩ không ra, mình chưa từng gặp Kim Phi bao giờ, huống chi là chọc giận y. Vì sao Kim Phi lại đột nhiên phái người đến tấn công ông ta vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom