• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1046-1050

Chương 1046: Vở kịch thăm dò

Trải qua chiến tranh ở Thục Địa và đất Tần, nhân viên hộ tống đã quá quen với việc làm sao để chiếm lĩnh một tòa thành trì.

Bộ đội chủ lực dựng cung nỏ hạng nặng và máy ném đá lên, phong tỏa cửa thành, dưới sự hướng dẫn của lính trinh sát trên mặt đất, phi thuyền bay thẳng tới trên bầu trời của nha phủ quận trưởng và doanh trại binh phủ.

Tin tức ở Đại Khang rất lạc hậu, Bình Giang lại thuộc phủ Giang Nam, cách Xuyên Thục mấy nghìn dặm, cho dù là chiến tranh biên cương, hay cuộc hỗn chiến giữa các phiên vương, cũng chưa truyền tin đến gần đây.

Năm ngoái chính sách mới của Trần Cát Tân còn chưa kịp phổ biến rộng rãi đến đây thì ông ta đã bị Tứ hoàng tử giết chết.

Dân chúng chỉ biết thuế má cứ tăng không ngừng, nhưng lý do vì sao tăng thuế thì họ không biết.

Hơn nữa, Ngô vương cố ý phong tỏa tin tức về Kim Phi, thế nên đại đa số binh phủ chỉ từng mơ hồ nghe đến danh tiếng của Kim Phi, hoặc tiêu cục Trấn Viễn, chứ chưa bao giờ nghe nói, càng chưa bao giờ thấy phi thuyền.

Giờ đột nhiên có một con quái vật to lớn bay trên đầu mình, còn kèm theo tiếng động cơ hơi nước ầm ầm, không ít binh phủ đã sợ đến mức choáng váng, vô ý thức chạy đến cổng doanh trại.

Nhưng họ còn chưa kịp chạy tới cổng, nhân viên hộ tống đã ném một quả lựu đạn xuống khu đất trống.

Binh phủ quận Bình Giang đã từng nhìn thấy cái này bao giờ đâu?

Tiếng nổ vang dội cùng sóng xung kích ập đến, khiến cho bọn họ sợ đến xây xẩm mặt mày!

“Ôi trời ơi, đây là ông Thiên Lôi do ông trời phái xuống đây ư?”

Không ít binh lính sợ tới mức nhũn hết cả chân ra.

Đúng lúc này, trên không trung truyền đến một giọng nói:

“Tất cả mọi người ném vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, ai dám động đậy, ông đây sẽ khiến các ngươi nổ tung!”

Nếu như binh lính ẻo lả của bọn tướng lĩnh quý tộc là con gà yếu ớt, thì binh phủ chính là gà con trong số những con gà yếu ớt.

Bọn chúng chỉ giỏi bắt nạt người dân, bắt chẹt tiểu thương, chứ nếu gặp chuyện thì đều sợ hãi vâng lời.

Thanh âm được phóng đại bằng loa, lại phối hợp tiếng máy hơi nước chạy ầm ầm, không khác gì tiếng của các vị thần.

Hơn nữa quả lựu đạn nổ vang ban nãy càng mang đến cảm giác chân thật, rất nhiều binh phủ đều quỳ xuống hết.

Còn có rất nhiều người dập đầu liên tục, hô: “Lôi thần tha mạng!”

Phi thuyền bay trên nha phủ của quận trưởng cũng không phải chỉ để bay chơi.

Hàn Phong giơ loa, hô: “Quận trưởng Bình Giang nghe đây, cho ngươi thời gian một nén hương để đầu hàng, nếu không ông đây sẽ san bằng nha phủ của ngươi!”

Kết quả, Hàn Phong còn chưa đốt hương, quận trưởng Bình Giang đã lao từ trong phòng ra, ông ta ngửa đầu hô to: “Đừng nổ, đừng nổ, ta đầu hàng!”

Binh lính bình thường có thể không biết rõ ràng về tiêu cục Trấn Viễn, nhưng ông ta đứng đầu cả một quận, sao có thể không biết?

Đó là quân đội dưới trướng Kim Phi, là con át chủ bài của y, chỉ với một năm ngắn ngủi, đã liên tiếp đánh bại Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, đánh chiếm quận Bình Giang nho nhỏ này của ông ta chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?

Không thấy Ngô vương cũng sợ đến mức không dám thò đầu ra à?

Phi thuyền của tiêu cục đã bay trên đầu rồi, còn không chịu đầu hàng là muốn chờ chết hả?

“Phát tín hiệu, để đội quân của Lão Đường vào thành!”

Hàn Phong buông kính viễn vọng, nói.

Viu!

Một mũi tên lệnh nổ mạnh trên không trung, Đường Phi dẫn đội nhân viên hộ tống chủ lực đang chờ ở ngoài vào thành.

Quận Bình Giang nằm ở giữa Giang Nam, binh phủ tuy rằng không có năng lực chiến đấu lắm, nhưng cũng là lực lượng vũ trang duy nhất của cả quận.

Khống chế được binh phủ và quận trưởng thì chẳng khác nào khống chế được tòa thành này, kế tiếp chỉ cần sàng lọc chọn binh phủ và thành lập đội ngũ là được.

Nhân viên hộ tống đã đánh chiếm được rất nhiều thành trì của đất Tần, nên đã quen với việc này từ lâu rồi.

Sau khi vào thành, nhân viên hộ tống nhanh chóng chia làm hai bộ phận.

Một bộ phận nhiều người thì đi đến doanh trại binh phủ, bộ phận ít người thì theo Đường Phi, tiến thẳng đến nha phủ của quận trưởng.

Mãi cho đến lúc này, dân chúng quận Bình Giang còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, họ vẫn trốn trong nhà, nhìn lén ra ngoài qua khe cửa.

Họ thấy phi thuyền chỉ lơ lửng ở phía trên doanh trại binh phủ và nha phủ của quận trưởng, mà không có ý làm thương tổn người khác, họ mới thêm can đảm đi ra.

“Con cá khổng lồ bay trên bầu trời kia là cái gì vậy nhỉ?”

“Có thể là do binh phủ làm quá nhiều điều ác, nên ngài Thiên Lôi hạ phàm tìm bọn họ tính sổ!”

“Đừng nói bừa, trời trong mây trắng như thế này, đâu ra Thiên Lôi?”

“Ngươi không nghe thấy tiếng nổ lớn lúc nãy sao, ngoài ngài Thiên Lôi ra, thì ai có thể tạo ra tiếng nổ như vậy?”

Dân chúng nhìn phi thuyền, chỉ trỏ, họ tò mò đoán thử thứ trông giống một con cá lớn đang bay trên trời là cái gì.

Chẳng mấy chốc, bọn họ nhìn thấy con cá lớn lơ lửng trên nha phủ quận trưởng di động, bay về phía tây.

Ban đầu người dân ở phía tây của nha phủ còn tưởng rằng cá lớn sắp đến ăn thịt họ, mọi người ai nấy đều sợ khiếp vía, trốn trong nhà.

Nhưng cá lớn lại không ăn thịt họ, mà nó vừa bay vừa rải giấy.

Người dân đợi phi thuyền bay đi rồi, mới dám ra cửa, nhặt những mảnh giấy rơi trên mặt đất.

“Nha Tử, ngươi từng được đi học, ngươi xem tờ giấy này viết cái gì đấy?”

Một người đàn ông lực lưỡng đưa tờ giấy cho đệ đệ của mình.

Đệ đệ nhận lấy tờ giấy rồi đọc, nhưng vừa mới đọc được một nửa, vẻ mặt của đệ đệ trở nên quái dị cực kỳ.

“Sao thế, tờ giấy ghi cái gì vậy?” Người đàn ông tò mò hỏi.

“Nhị ca, huynh còn nhớ năm ngoái, khi anh lính què trở về, nói với chúng ta những gì về Quốc sư Kim tiên sinh không?” Đệ đệ hỏi.

Nhà họ có ba người, Đại ca gia nhập quân Phạm Gia.

Cuối năm ngoái, có một cựu binh quân Phạm Gia vì bị thương nên xuất ngũ, Đại ca đã nhờ người đó mang giùm số tiền mà anh ta đã dành dụm được về, để cho đứa em út được đọc sách.

Khi cựu binh đó mang tiền đến cho họ, anh ta đã kể cho họ một vài chuyện về biên cương, cũng kể về Kim Phi.

Cho nên hai anh em họ biết nhiều hơn dân chúng bình thường một chút.

“Nhớ chứ, anh lính què nói Kim tiên sinh là thần tiên hạ phàm, đánh bại người Đảng Hạng.”

Nhị ca tò mò, hỏi: “Sao bỗng nhiên đệ lại nhắc đến cái này?”

“Con cá kỳ lạ ở trên trời hôm nay là của Kim tiên sinh đấy…” Đệ đệ chỉ lên trên trời.

“Của Kim tiên sinh á?” Nhị ca ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phi thuyền, anh ta thì thào: “Trước kia ta còn tưởng anh lính què chỉ khoác lác mà thôi, nhưng giờ ta tin rồi, Quốc sư Kim tiên sinh thật sự là thần tiên hạ phàm, ngài ấy còn có thể làm cá lớn bay trên trời... Đúng rồi, tờ giấy còn viết gì nữa không?”

“Trên giấy còn viết, Kim tiên sinh kính nể Phạm tướng quân của chúng ta, kính nể quân Phạm Gia, cho nên phái đoàn kịch đến diễn xuất, cũng coi là chào hỏi.”

Vẻ mặt của đệ đệ trông rất lạ: “Giờ Tỵ sáng mai, ở cổng chợ quận thành sẽ có một buổi diễn, người dân rảnh rỗi có thể đến xem!”

“Chơi trò gì vậy, cho chúng ta xem kịch ư?” Nhị ca tưởng mình nghe lầm.

“Trên giấy ghi như thế mà.” Đệ đệ hỏi: “Nhị ca, ngày mai chúng ta có đi không?”

Nhị ca hơi do dự, nói: “Ngày mai ta phải đi làm, đệ đi xem đi, rồi về kể cho ta nghe vở kịch biểu diễn những gì là được.”

“Vâng ạ!”

Sáng hôm sau, đệ đệ đi thẳng đến cổng chợ.

Anh ta nghĩ mình đến như vậy là sớm rồi, nhưng khi đến cổng chợ anh ta mới thấy, bãi đất trống giờ người đông nghìn nghịt, đệ đệ mất rất nhiều công sức mới có thể chen lên hàng đầu của sân khấu.

Tới giờ Tỵ, đội chiêng trống của đoàn ca múa Kim Xuyên đã nâng nhạc cụ lên trên sân khấu.

Tiếng chiêng vừa vang, mọi người lập tức yên lặng.

Một nữ chủ trì bước lên võ đài, tay cầm loa sắt lớn tiếng nói: "Hoan nghênh mọi người đến xem, hôm nay đoàn ca múa Kim Xuyên nghe theo mệnh lệnh của quốc sư Kim tiên sinh, tới biểu diễn cho mọi người vở kịch mang tên Cuộc chiến đẫm máu ở thành Vị Châu, hy vọng mọi người sẽ thích."
Chương 1047: Trấn an người dân

Quân Phạm Gia là người Bình Giang, rất nhiều người dân Bình Giang đã từng tham gia quân Phạm Gia, thậm chí có một số người còn có người nhà từng phục vụ trong quân Phạm Gia.

Bọn họ đều biết quân Phạm Gia chủ yếu chịu trách nhiệm phòng thủ ở thành Vị Châu, cho nên dù đại đa số người dân đều chưa từng đến thành Vị Châu, nhưng cũng đặc biệt thân thiết với thành trì này.

Thực ra, Trận chiến đẫm máu ở thành Vị Châu là một vở kịch sân khấu do Trần Văn Viễn chuyển thể dựa trên trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, chủ yếu kể về chuyện Kim Phi lãnh đạo quân Thiết Lâm bảo vệ Thanh Thủy Cốc, sau khi từ Thanh Thủy Cốc trở về đến Kim Xuyên, y đã thành lập tiêu cục Trấn Viễn.

Mặc dù cũng có cảnh có Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, nhưng cũng không nhiều.

Hơn nữa trước đây vở kịch này cũng không được gọi bằng cái tên này.

Nhưng vì để đón ý hùa theo người dân quận Bình Giang, Trần Văn Viễn cố tình sửa lại tên vở kịch, hơn nữa còn tăng thêm giờ để điều chỉnh một số tình tiết, thêm vào các cảnh của Phạm tướng quân và quân Phạm Gia.

Trên đường tới đây, các nhân viên hộ tống nghỉ ngơi trong khoang thuyền, diễn viên của đoàn ca vũ vẫn luôn làm quen với kịch bản mới.

Mặc dù kịch bản đã được thay đổi nhưng cấu trúc chính không thay đổi, các diễn viên sân khấu đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm phong phú sau một năm biểu diễn lâu dài.

Cho dù là lần đầu tiên biểu diễn một vở kịch mới, nhưng các diễn viên đã thể hiện rất tốt, khán giả dưới sân khấu cũng xem rất nồng nhiệt.

Khi một số địa chủ thế gia vọng tộc tổ chức tiệc mừng, cũng sẽ mời đoàn kịch đến hát kịch.

Người dân quận Bình Giang tưởng rằng đoàn ca múa Kim Xuyên cũng sẽ hát một vở tuồng kịch như vậy, nhưng sau khi buổi biểu diễn bắt đầu họ mới biết rằng vở kịch trên sân khấu rất khác với tuồng kịch truyền thống.

Sự khác biệt lớn nhất là tuồng kịch truyền thống đều là kéo dài nhịp kịch, mà diễn viên sân khấu nói như người bình thường, nhưng với giọng nói to hơn chút.

Loại phương thức biểu diễn này khiến cho mọi người có thể hiểu lời kịch dễ hơn và tham gia vào trong câu chuyện.

Khi nhìn thấy người Đảng Hạng đánh lén Khánh Hoài, Thanh Thủy Cốc tràn ngập nguy cơ, người dân không khỏi toát mồ hôi hột.

Vì Thanh Thủy Cốc, cũng vì thành Vị Châu phía sau Thanh Thủy Cốc.

Khi nhìn thấy Kim Phi bố trí phương trận Macedonia, dùng giáo tre đánh lui kỵ binh Đảng Hạng, người dân đã kích động vỗ tay.

Khi nhìn thấy người Đảng Hạng ép nô lệ Trung Nguyên làm bia đỡ đạn, dân chúng lần lượt lớn tiếng chửi bới.

Khi thấy Kim Phi dùng kế cứu nô lệ, đồng thời đánh bại người Đảng Hạng, người dân lại trở nên vui vẻ.

Khi nhìn thấy Kim Phi và Phạm tướng quân cùng nhau lập kế hoạch chiến đấu, bao vây người Đảng Hạng ở trong Thanh Thủy Cốc và hồ trữ nước, vô số người đã reo hò vui mừng.

….

Trong quá trình biểu diễn, giọng của nhiều người dân đều đã khàn đi, ở giữa nhiều lần diễn viên phải tạm dừng màn biểu diễn để khán giả bình tĩnh lại mới tiếp tục.

Sau một tiếng rưỡi biểu diễn, người dân Bình Giang cuối cùng cũng hiểu Kim Phi là ai và nguồn gốc của tiêu cục Trấn Viễn.

Nhưng đại đa số người dân vẫn chưa hài lòng, cảm thấy chưa xem đủ nên đã tập trung quanh sân khấu không chịu rời đi.

"Mọi người về nhà ăn cơm trước đi, diễn viên cũng nghỉ ngơi một lát, chạng vạng tối chúng ta sẽ tiếp tục biểu diễn, hy vọng mọi người đến ủng hộ!"

Mãi cho đến khi người chủ trì bước ra giải thích rằng các diễn viên cần nghỉ ngơi, và bảo đảm chạng vạng tối sẽ biểu diễn một vở kịch khác, thì người dân mới giải tán và về nhà ăn cơm.

Nhiều người sợ ăn cơm xong quay lại bị người khác chiếm mất chỗ tốt, nên trên đường đi lại đều chạy.

Một số người không về nhà, mua bừa chút đồ ăn ở bên cạnh để ăn, sau đó tranh thủ lúc vắng người chiếm được vị trí tốt.

Cũng có một số người muốn chiếm chỗ, lại không có tiền, dứt khoát nhịn đói để chờ.

Giữa buổi chiều, khi đất trống quanh xung quanh sân khấu đã chật kín những người biết tin.

Chạng vạng tối, buổi biểu diễn bắt đầu đúng hẹn.

Vở kịch được trình diễn lần này là Cô gái tóc trắng.

Cô gái tóc trắng là vở kịch kinh điển nhất của đoàn ca múa Kim Xuyên, các diễn viên đã diễn hàng trăm lần ở đất Tần và vô cùng thuần thục, dễ dàng khơi dậy cảm xúc của người dân.

Đặc biệt là khi thấy Hoàng Thế Nhân nhục mạ Hỉ Nhi, Hỉ Nhi bị ép vào trong núi sâu biến thành cô gái tóc trắng, cảm xúc của người dân mãnh liệt nhất.

Nam diễn viên diễn Hoàng Thế Nhân bị vỡ trán do khán giả ở dưới sân khấu ném đá lên.

Buổi biểu diễn không thể không tạm dừng một thời gian dài mới bắt đầu lại!

Cũng may, khán giả đã ý thức được đây là một màn diễn, sau đó đã kiềm chế lại rất nhiều, buổi biểu diễn mới có thể diễn ra bình thường được.

Khi câu chuyện kết thúc, nhìn thấy Kim Phi dẫn tiêu cục Trấn Viễn cứu Hỉ Nhi, còn đánh bại ác bá Hoàng Thế Nhân, chia đất đai của hắn ta cho người nghèo, nhiều người đã cảm động đến mức mừng rơi nước mắt.

"Khi nào Kim tiên sinh đến Bình Giang, chia đất cho chúng ta nhỉ?"

Rất nhiều người nhìn về phía sân khấu hỏi.

"Không phải là Kim tiên sinh phái bọn ta tới rồi sao?"

Người chủ trì đứng trên khán đài hét lên: "Bọn ta đã bắt giữ tất cả cường hào địa chủ ở quận Bình Giang, sáng ngày mai vẫn ở chỗ này, bọn ta sẽ tiến hành công khai xét xử bọn họ, sau khi xét xử, sẽ bắt đầu công việc chia đất đai!"

"Tốt quá rồi!" Lúc này người dân mới hài lòng rời đi.

Đường Phi đứng trên khán đài cao cách đó không xa, nhìn người dân rời đi trong đêm, thở dài nói: "Vẫn là Kim tiên sinh và Trần tiên sinh suy nghĩ chu đáo!"

Theo cách nghĩ của Đường Phi, sau khi chiếm được quận Bình Giang, anh ta sẽ nói thẳng với người dân về tin tức của thành Vị Châu, sau đó mới lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân.

Nhưng Kim Phi và Trần Văn Viễn lo lắng quận Bình Giang không quen thuộc với tiêu cục Trấn Viễn, nếu đột nhiên công bố tin tức về Phạm tướng quân, sợ rằng người dân địa phương sẽ không tin, sẽ gây thêm rắc rối.

Sau khi thương lượng, quyết định để đoàn ca múa Kim Xuyên đến trước, xoa dịu cảm xúc của người dân rồi mới nói tiếp.

Vở kịch hôm nay cũng là do Trần Văn Viên cố tình sắp xếp.

Vở kịch Trận chiến đẫm máu ở thành Vị Châu biểu diễn buổi sáng khiến cho người dân hiểu biết khái quát về nguồn gốc của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, vở kịch Cô gái tóc trắng diễn buổi chiều giải thích cho người dân về sự đáng ghét của cường hào địa chủ, cũng như mục tiêu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, sau đó tạo tiền đề cho việc lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân.

Sau khi lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân xong, người dân sẽ hoàn toàn tin tưởng vào tiêu cục Trấn Viễn, hoàn toàn tín nhiệm Kim Phi.

Sau đó sẽ nói cho bọn họ biết về chuyện thành Vị Châu, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.

Lúc đó Đường Phi Cảm thấy quá phiền phức, bây giờ sự thật chứng minh, quyết định của Kim Phi và Trần Văn Viễn là chính xác.

Rất nhiều người khi trở về, đều phấn khích đến mức hai mắt sáng ngời.

Lão Tam trong ba huynh đệ cũng như vậy.

Nghĩ đến Nhị ca đang bận gánh túi, vẫn chưa biết tin này, sau khi Lão Tam xem xong kịch thì chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất có thể.

"Đệ đệ, đệ chạy nhanh như vậy làm gì? Đám khốn nạn nhà họ Ngụy đó lại bắt nạt đệ à?"

Nhị ca đang đốt lửa nấu cơm, nhìn thấy đệ đệ chạy hổn hển về nhà, vừa nói vừa định đứng dậy.

"Không ai…. Bắt nạt đệ cả!" Đệ đệ vừa thở hổn hển, vừa kéo Nhị ca lại.

"Vậy tại sao đệ lại chạy nhanh như vậy?"

"Bởi vì đệ muốn về nói với huynh, ngày tháng tốt lành của chúng ta sắp đến rồi!"

Lão Tam vội vàng nói: "Quốc sư Kim tiên sinh kính nể Phạm tướng quân, kính nể quân Phạm Gia, không thể nhìn nổi cảnh người dân quận Bình Giang chúng ta chịu khổ, cho nên đã phái tiêu cục Trấn Viễn đến Bình Giang chúng ta, lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân!"

"Lấy cái gì, chia cái gì?" Nhị ca nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Lấy đất của bọn cường hào, chia ruộng đất!" Đệ đệ giải thích nói: "Kim tiên sinh phái người đến trấn áp cường hào địa chủ, lấy đất của bọn họ chia cho người dân chúng ta!"

"Thật sao?" Nhị ca không thể tin nổi.

"Đương nhiên là thật!" Đệ đệ nói: "Nhân viên hộ tống đã bắt được lão quận trưởng, còn bắt được rất nhiều địa chủ độc ác, sẽ mở xét xử công khai ở cổng chợ quận thành, để người dân chúng ta đều đến đó xem!"
Chương 1048: Mất khống chế

Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sân khấu ở cổng chợ đã đông nghẹt người.

Thời phong kiến, người dân ít khi ra ngoài, ít tiếp cận thông tin, nói dễ nghe là chất phác, nói khó nghe là dễ bị lừa.

Ban đầu rất nhiều người ở kinh thành nghe câu chuyện của tiên sinh kể chuyện, đã thực sự cho rằng Kim Phi là thiên thần xuống trần, có thể rải đậu thành binh.

Điều này khiến Kim Phi hơi khó hiểu, nhưng thực sự đã từng xảy ra.

Người dân kinh thành còn như vậy, huống hồ một nơi như quận Bình Giang.

Trước đây tiêu cục Trấn Viễn đã từng biểu diễn võ lực, cộng thêm hai vở kịch ngày hôm qua, hầu hết người dân dưới sân khấu đã tin tưởng tiêu cục Trấn Viễn, cho nên đại hội xét xử tiến hành vô cùng thuận lợi.

Hàn Phong tin rằng, sau khi hoàn thành công việc phân chia đất đai, người dân nhận được lợi ích mang tính thực chất sẽ càng tin tưởng tiêu cục Trấn Viễn hơn.

Người dân phối hợp, việc phân chia đất đã tiến hành cũng rất thuận lợi.

Cộng thêm Tiểu Ngọc đã sắp xếp đủ nhân lực, việc phân chia đất đai xung quanh quận thành chỉ mất chưa đầy mười ngày đã kết thúc.

Người dân được nhận đất còn vui mừng hơn cả dự đoán của Hàn Phong.

Đối với bọn họ, hạnh phúc đến quá đột ngột.

Ngô vương và các quyền quý thuộc hạ của ông ta cảm nhận được áp lực, gần đây cũng đang điên cuồng bóc lột chèn ép, ban đầu rất nhiều người dân nghĩ rằng sẽ không thể sống tiếp được nữa.

Ngay lúc này, tiêu cục Trấn Viễn xuất hiện.

Không chỉ đánh cường hào quyền quý, còn phân đất đai cho bọn họ.

Hơn nữa thu thuế thấp đến mức mọi người không dám tin!

Đường phố ngõ hẻm quận Bình Giang tràn ngập niềm vui sướng, người dân vui vẻ hơn cả dịp Tết.

Để cảm ơn nhân viên hộ tống, nhiều người dân đã tặng lương thực mà gia đình họ không nỡ ăn cho các nhân viên hộ tống.

Những ngày gần đây khi buổi sáng thức dậy, trên bãi đất trống trước của nhân viên hộ tống luôn là đống các loại vật tư.

Sau đó Đường Phi cảm thấy như vậy không tốt, nên dứt khoát sắp xếp nhân viên hộ tống canh giữ ở bên cạnh khu đất trống, cuối cùng mới dừng lại.

"Thấy bọn họ vui vẻ như vậy, thật không đành lòng nói sự thật với bọn họ!"

Đường Phi đứng ở cửa trạm hộ tống, nhìn người dân vui mừng hớn hở trên đường, trong lòng không nỡ.

"Nên nói, sớm muộn đều phải nói, chúng ta vẫn còn phải đến các huyện phủ xung quanh để phân đất nữa đấy!"

Hàn Phong nói: "Hơn nữa, hôm qua đã dán cáo thị ra rồi."

"Ta chỉ là không nhẫn tâm, ngày mai nên làm như thế nào, thì cứ làm thế đó!" Đường Phi thở dài, xoay người đi vào nhà.

Sau khi việc phân đất kết thúc, Hàn Phong đã cho người dán cáo thị lên các bảng thông báo khắp quận Bình Giang, thông báo cho người dân ngày mai sẽ có một vở kịch sân khấu ở cổng chợ.

Lần trước người dân Bình Giang vẫn chưa xem đủ, gần đây luôn mong chờ vở kịch sân khấu, nghe nói vẫn còn nữa, họ vui vẻ chạy đến nói cho nhau biết.

Trên cáo thị nói vở kịch sân khấu sẽ bắt đầu vào buổi chiều, nhưng trời còn chưa sáng, xung quanh sân khấu cổng chợ đã bị người dân chen chúc đông nghẹt.

Hàn Phong sợ xảy ra chuyện, nên chỉ tạm thời quyết định để các diễn viên vất vả chút, buổi sáng diễn một màn, buổi chiều lại diễn một màn nữa.

Trong khi các diễn viên đang hóa trang, người chủ trì xách loa chạy lên sân khấu.

Khán giả dưới sân khấu tự giác ngậm miệng lại.

"Hôm nay đoàn ca múa sẽ mang đến cho mọi người một tiết mục kịch tên là Quân Phạm Gia, cải biên theo quân Phạm Gia trong quân Trấn Tây..."

Người chủ trì còn chưa nói hết, khán giả dưới khán đài đã bắt đầu mong chờ.

Nhiều người trong gia đình họ phục vụ ở quân Phạm Gia, hoặc là đã từng đi lính trong quân Phạm Gia, nghe đến ba chữ quân Phạm Gia thì họ cảm thấy rất thân thiết.

Sau khi các diễn viên hóa trang xong, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.

Nửa đầu câu chuyện chủ yếu kể về Phạm tướng quân vứt bút tòng quân, trở về quê hương chiêu mộ chiến binh địa phương, thành lập quân Phạm Gia, sau đó lãnh đạo quân Phạm Gia lật ngược tình thế ở biên cương phía Bắc.

Người dân Bình Giang xem đến mức nhiệt huyết sục sôi, nhiều cựu binh đã từng phục vụ trong quân Phạm Gia đều kích động đến rơi nước mắt.

Nhưng khi đi được hai phần ba câu chuyện, bầu không khí đột nhiên thay đổi.

Tứ hoàng tử giết cha soán vị, Đại Khang rơi vào hỗn loạn, thành Vị Châu rơi vào tình trạng thiếu hụt vật tư.

Tần vương vì dã tâm của mình, lợi dụng sự tin tưởng của Phạm tướng quân, lấy lý do tăng tiếp viện vật tư để Phạm tướng quân mở cổng thành Vị Châu.

Thấy cảnh tượng này, vô số người dân Bình Giang đều đau lòng, cầu nguyện Phạm tướng quân không rơi vào bẫy.

Đáng tiếc Phạm tướng quân không nghe được lời cầu nguyện của họ, nghênh đón đội ngũ của Tấn vương vào thành Vị Châu.

Sau đó người của Tấn vương đầu độc giếng trong doanh trại quân đội, cấu kết với người Đông Man để tấn công quân Phạm Gia.

Xem đến đây, dường như tạt một gáo nước lạnh vào chảo dầu nóng, người dân dưới khán đài sôi sục!

Có người nhảy lên chửi rửa, có người quỳ dưới đất than khóc, cũng có người muốn lao lên sân khấu đánh nhau với các diễn viên đóng vai người Đông Man….

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn!

Cũng may, Hàn Phong và Đường Phi đã nghĩ đến kết quả này, đã chuẩn bị đề phòng.

Binh phủ vừa mới miễn cưỡng được chỉnh đốn xong, lại cùng nhân viên hộ tống lao từ phía sau khán đài ra, chặn trước sân khấu để ngăn chặn người dân thực sự lao lên sân khấu, làm các diễn viên bị thương.

Người chủ trì đoàn ca múa cũng cho người mang lên vài chiếc trống lớn, đánh nhịp trống chỉnh tề.

Các diễn viên tập hợp lại hát vang bài Tinh trung báo quốc.

"Khi khói bay lên, đất nước nhìn về phương bắc…."

Khi các nhân viên hộ tống cũng tham gia vào đội ngũ hợp ca, tiếng hát càng lúc càng to, thậm chí át cả tiếng trống và tiếng nói của người dân.

Sau khi hát xong một lần, những nhân viên hộ tống không dừng lại, mà bắt đầu hát lần thứ hai.

Người dân kích động, dần dần bình tĩnh lại trong tiếng hát.

Bài hát này rất phù hợp với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, rất nhiều cựu binh giải ngũ nghe đi nghe lại thì nhớ lại những ngày họ phục vụ ở thành Vị Châu, vừa khóc vừa hát theo.

Giai điệu của "Tinh trung báo quốc" không phức tạp, ngày càng có nhiều người hát theo.

Chẳng bao lâu, dàn hợp ca nhân viên hộ tống và diễn viên đã biến thành dàn hợp ca của hàng nghìn người.

Mỗi lần hát đến "bao nhiêu huynh đệ trung nghĩa chôn nơi đất lạ" hợp ca lại bị lạc nhịp.

Không phải câu này khó hát mà khi hát câu này, các cựu binh sẽ nhớ đến những đồng đội đã hy sinh trên chiến trường, người dân cũng sẽ nghĩ đến những người thân của họ đã hy sinh ở biên cương phía Bắc, sẽ không bao giờ gặp lại được người thân!

Tiếng hát đau buồn truyền khắp quận Bình Giang, rất nhiều người không đến, hoặc có người không tìm được chỗ cũng quay lại, lần lượt quay đầu nhìn về phía cổng chợ.

Đoạn điệp khúc kéo dài gần một nửa giờ mới kết thúc.

Không biết bao nhiêu cổ họng của người dân đã khàn đi.

Sự yên tĩnh bên dưới sân khấu cuối cùng cũng đã trở lại.

"Quân gia, lời hí trong vở kịch vừa rồi là thật hay là câu chuyện?"

Một cựu binh ở rất gần sân khấu hỏi với giọng khàn khàn.

Những người dân xung quanh nghe thấy cựu binh hỏi như vậy, cũng rối rít ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.

Ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Thật ra hầu hết mọi người đều biết nếu không phải là sự thật thì đoàn ca múa Kim Xuyên sẽ không diễn như vậy, nếu không người dân Bình Giang sẽ xé xác những diễn viên biểu diễn.

Chỉ là trong lòng họ vẫn còn ôm một tia hy vọng.

Ngộ nhỡ đây chỉ là một câu chuyện trên sân khấu thì sao?

Đáng tiếc, câu trả lời của người chủ trì, đã đập tan chút hy vọng cuối cùng của bọn họ.

"Rất tiếc phải thông báo với mọi người rằng, câu chuyện vừa rồi, đều là cải biên theo sự kiện có thật, quân Phạm Gia và Phạm tướng quân, đều….. hy sinh anh dũng cho tổ quốc rồi!"

Người chủ trì khàn giọng nói.

"Sao có thể như vậy? Tại sao Tấn vương phải phản bội Phạm tướng quân?"

Cựu binh đặt câu hỏi gào khóc nói: "Tại sao?"
Chương 1049: Cả thành để tang

"Hắn đã không còn là Tấn vương trước đây nữa rồi! Hắn là phản đồ! Là hán gian!"

Một cựu binh khác gầm lên giận dữ, quỳ sụp xuống dưới sân khấu: "Xin Quốc sư đại nhân hãy báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho quân Phạm Gia chúng ta!"

Quỳ xuống dường như có tính truyền nhiễm vậy, càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống cùng với cựu binh vừa rồi.

"Xin Quốc sư đại nhân báo thù cho huynh đệ của ta!"

"Xin Quốc sư đại nhân báo thù cho đứa cháu nhà ta, nó mới mười bảy tuổi!"

"Chỉ cần Quốc sư đại nhân đồng ý xuất binh đến thành Vị Châu, Trương Lão Tam ta sẽ giao cái mạng này cho Quốc sư đại nhân!"

"Từ Lão Ngũ ta cũng đồng ý hiến mạng cho Quốc sư đại nhân!"

…..

Chỉ trong chốc lát, tất cả người dân dưới sân khấu đều quỳ xuống đất, cầu xin Kim Phi xuất binh, báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho người thân của bọn họ.

Nếu có thể, bọn họ hận không thể tự mình đi đến biên cương phía Bắc.

Nhưng các cựu binh đều biết biên cương phía Bắc xa bao nhiêu, trước đây đến thành Vị Châu đều là do Phạm tướng quân phái người dẫn bọn họ đi, bây giờ không có người dẫn, sợ rằng phần lớn các cựu binh đều không thể tìm được đường đến thành Vị Châu.

Bị ảnh hưởng bởi vở kịch mấy ngày trước, hình tượng Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn bất khả chiến bại đã ăn sâu vào trong lòng người dân.

Cho nên, biết mình không thể tự trả thù, các cựu binh đã đặt hy vọng vào Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.

Vì vậy, nhiều cựu binh cũng đã thề sẽ giao mạng sống của mình cho Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.

Đây là thứ duy nhất họ có thể lấy ra được vào lúc này.

Hàn Phong và Đường Phi đứng ở phía sau sân khấu nhìn nhau rồi cùng nhau bước lên sân khấu.

Đội chiêng trống nhìn thấy hai người, vội vàng đánh chiêng trống.

Những người dưới sân khấu biết nhân viên hộ tống có lời muốn nói nên cố chịu đựng bị thương, yên tĩnh lại.

"Bà con, ta biết mọi người đều rất khó chịu, lúc mới biết tin, ta cũng rất buồn, Kim tiên sinh tức giận đến mức hôn mê một ngày một đêm!"

Hàn Phong giơ chiếc loa lên và hét lên: "Việc đầu tiên Kim tiên sinh làm khi tỉnh lại sau cơn hôn mê là phái đội quân tinh nhuệ nhất đến thành Vị Châu, bằng mọi giá phải trả thù cho Phạm tướng quân và báo thù cho quân Phạm Gia.

Mới ngày hôm qua, ta nhận được truyền tin của Kim tiên sinh, thành Vị Châu đã bị đánh hạ, người Đông Man hung ác và các tay sai của Tấn vương đều đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng!"

"Trừng phạt như thế nào?"

Một cựu binh dưới sân khấu hỏi.

Câu hỏi này trái lại là hỏi trúng Hàn Phong.

Bởi vì trong thư của Tiểu Ngọc chỉ nói Thiết Ngưu đã công phá thành Vị Châu, bắt được không ít tù binh, nhưng xử lý những tù binh này như thế nào thì trong thư lại không nói.

Nhưng nghĩ đến tác phong của Thiết Ngưu, Hàn Phong nghiêm túc nói: "Hầu hết hung thủ đều đã chết khi chúng ta công phá thành, những người may mắn sống sót cũng bị huynh đệ ở bên đó bắt sống!

Vì để báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho quân Phạm Gia, tất cả các tù binh đều bị chém đầu, treo xác bên ngoài thành!"

Ở thời phong kiến, việc giữ nguyên toàn bộ thi thể rất được chú trọng, chém đầu là một hình phạt rất tàn khốc.

Treo xác bên ngoài thành, sẽ bị hàng nghìn người chửi rủa, là hình phạt còn khủng khiếp hơn cả chém đầu.

Nghe thấy Hàn Phong nói như vậy, người dân dưới sân khấu lần lượt dập đầu về phía sân khấu, cảm ơn Kim Phi đã báo thù giúp bọn họ.

Cũng có cựu binh nghi ngờ Hàn Phong đang lừa bọn họ, nhưng người như vậy rất ít.

Bởi vì đại đa số người dân đều biết đội nhân viên hộ tống đã dễ dàng chiếm được quận Bình Giang ngay ngày đầu tiên đến đây, nên không cần thiết phải lừa bọn họ, cũng không thèm lừa dối bọn họ.

Không nhìn thấy nhân viên hộ tống đã lấy toàn bộ đất đai của bọn cường hào chia cho bọn họ sao?

Phải biết rằng chưa từng có chuyện như thế này xảy ra ở mọi triều đại!

Biết được thù lớn đã được báo, lúc này người dân mới rời khỏi cổng chợ với lòng biết ơn sâu sắc, ai về nhà nấy.

…..

Chạng vạng tối, Nhị ca trong ba huynh đệ vác cuốc vội vàng đi từ cổng thành phía tây vào.

Nhà bọn họ có ba miệng ăn, Đại ca là người của quân Phạm Gia, được chia tổng cộng bảy mẫu đất và mười mẫu ruộng.

Điều này khiến cho Nhị ca vô cùng vui mừng.

Mặc dù bây giờ trời đã sang đông, không thể trồng trọt được nữa, nhưng anh ta vẫn dành phần lớn tiền tiết kiệm của gia đình để mua một chiếc cuốc để xới đất.

Như vậy, năm sau khi trồng trọt, đất sẽ mềm xốp hơn, cây trồng cũng sẽ phát triển tốt hơn.

Hơn nữa, trứng côn trùng ẩn nấp trong đất sẽ bị đóng băng đến chết vào mùa đông, và lương thực năm sau sẽ được cứu khỏi sự phá hủy của côn trùng.

Biết hôm nay ở cổng chợ sẽ có buổi biểu diễn kịch, Nhị ca sắp xếp cho tiểu đệ đi đến chiếm lấy một chỗ ngồi tốt, anh ta cũng trở về thành sớm hơn.

Kết quả vừa mới vào cổng thành, đã nhìn thấy đèn lồng trắng treo khắp nơi trên đường phố, và dường như hầu hết tất cả các cửa nhà đều được dán câu đối trắng.

"Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao trong thành lại có nhiều người chết cùng một lúc như vậy?"

Nhị ca vừa lẩm bẩm vừa đi về nhà.

Kết quả khi đến trước cửa nhà, phát hiện ra trước cửa nhà mình cũng treo đèn lồng trắng, dán câu đối trắng.

"Lão Tam!"

Nhị ca lập tức luống cuống, vứt cuốc bỏ chạy vào trong nhà.

Chạy tới trước cửa anh ta mới bình tĩnh lại.

Không đúng, Đại ca ở biên cương phía Bắc, trong nhà chỉ có anh ta và đệ đệ.

Nếu đệ đệ xảy ra chuyện, ai là người treo đèn lồng trắng ở cửa?

Nghĩ đến đây, Nhị ca quay lại nhặt cái cuốc lên rồi mở cửa bước vào nhà với vẻ mặt nghi ngờ.

Vừa bước vào sân đã nhìn thấy đệ đệ đang quỳ dưới đất trong gian nhà chính, vừa khóc vừa đốt giấy.

"Nha Tử, đệ khóc gì đó, không phải là lễ tết, đệ đốt giấy cho ai?"

Người đàn ông cường tráng lo lắng hỏi.

"Nhị ca…. Đại ca… Đại ca mất rồi!"

Đệ đệ nghẹn ngào nói.

"Đệ nói cái gì?" Nhị ca sửng sốt một chút, sau đó nhấc chân đá vào bả vai đệ đệ: "Có gan đệ chửi Đại ca lần nữa xem ta có lột da đệ không?"

Tam đệ bị đá ngã xuống đất, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt, đôi mắt đờ đẫn, lẩm bẩm nói: "Đại ca mất rồi…. Đại ca mất rồi…"

Nhị ca giơ chân định đá Tam đệ, những cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

Tam đệ từ nhỏ đã yếu đuối, không chịu nổi cú đá của anh ta.

Hơn nữa anh ta cũng ý thức được, Tam đệ không thể nào chửi rủa Đại ca.

Nghĩ đến đây, Nhị ca cũng ngồi xuống đất: "Năm ngoái anh lính què đến, không phải còn nói Quốc sư đại nhân đánh bại người Đảng Hạng rồi, Đại ca sống ở thành Vị Châu rất tốt, cũng không cần đánh giặc nữa rồi sao? Tại sao nói mất là mất chứ? Chẳng lẽ người Đảng Hạng lại đánh tới rồi sao?"

"Không phải là người Đảng Hạng đánh tới, là Tấn vương… Tấn vương cấu kết với người Đông Man, lừa Phạm tướng quân mở cổng thành…."

"Tại sao có thể như vậy…"

Nhị ca đau khổ vò đầu bứt tóc: "Năm ngoái anh lính què đến đây, không phải nói là Phạm tướng quân và Tấn vương có quan hệ thân thiết sao? Hai người một người ở phía đông một người ở phía tây, một người chống lại người Đông Man, một người chống lại người Đảng Hạng, là hai vị tướng quân lợi hại nhất Đại Khang chúng ta, sao Tấn vương có thể phản bội Phạm tướng quân chứ?"

"Bởi vì Tấn vương muốn làm Hoàng đế, lại sợ Quốc sư đại nhân không đồng ý, cho nên ông ta cấu kết với người Đông Man có thù oán với Quốc sư đại nhân, tấn công thành Vị Châu nơi có quan hệ tốt với Quốc sư đại nhân…."

Đệ đệ vừa khóc vừa kể lại những gì hôm nay anh ta vừa hiểu được.

"Tấn vương chết tiệt! Người Đông Man chết tiệt!"

Nhị ca đấm xuống đất, ngẩng đầu nói: "Đệ đệ, sau này chuyện trong nhà giao cho đệ, đệ nhất định phải chăm chỉ học hành, nếu như đất trong nhà không thể trồng trọt được hết thì giao cho Nhị thúc trồng trọt!"

"Nhị ca, huynh muốn làm gì?" Đệ đệ hoảng sợ.

"Ta phải tới thành Vị Châu giết Tấn vương, báo thù cho Đại ca!"
Chương 1050: Phạm Hải Châu

“Nhị ca, quốc sư đại nhân đã phái tiêu cục Trấn Viễn đến thành Vị Châu, báo thù cho Đại ca rồi!”

Đệ đệ vội vàng kéo Nhị ca: “Hàn tiên sinh của tiêu cục nói, bọn giặc tấn công thành Vị Châu đã chết trong khi giao chiến, hoặc đã chết do bị bắt treo cổ!”

“Tấn vương đâu? Bắt được ông ta chưa?” Nhị ca hỏi.

“Hàn tiên sinh nói, Tấn vương đã sớm trốn đi, tiêu cục Trần Viễn không tìm được ông ta!”

Đệ đệ nói: “Nhưng Hàn tiên sinh nói, cùng lắm là sang mùa đông năm sau, quốc sư đại nhân sẽ đánh hạ được đất Tấn, đến lúc đó Tần vương sẽ không còn đường nào trốn thoát!”

“Đúng vậy, chúng ta không thể bỏ qua cho tên phản đồ này!” Nhị ca nhổ mấy bãi nước miếng ra ngoài cửa sổ.

Ngày này, gần như cả quận Bình Giang đều mặc đồ tang, khắp nơi tràn ngập sự tức giận và không cam lòng.

Sáng sớm hôm sau, lực lượng chủ lực của tiêu cục dẫn nhân viên đội Chung Minh, rời khỏi quận thành, đi đến các huyện phủ của quận Bình Giang.

Quận Bình Giang có tổng cộng sáu huyện, lúc này tất cả quan lại quyền quý thậm chí đến cả địa chủ bình thường đều đã bỏ trốn, phần lớn binh phủ đã từng áp bức người dân cũng sợ bị nhân viên hộ tống xử lý, nên đã trốn hơn nửa.

Nhiều người dân nghe được chuyện đánh cường hào chia ruộng đất từ miệng người thân hoặc người bán hàng rong, họ đều mong chờ tiêu cục Trấn Viễn đến chia đất cho họ.

Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng nhân viên hộ tống cũng đến!

Các nhân viên hộ tống không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, thậm chí ngay cả hắc đao cũng chưa rút, đã thuận lợi tiến vào thành.

Vừa vào thành, đã được người dân đứng hai bên nhiệt liệt chào đón.

Thậm chí không cần phải biểu diễn trên sân khấu, đã vào thẳng phần chia đất.

Sau khi nhận được báo cáo từ các huyện, Đường Phi không nhịn được mà cảm khái.

Vì nhiệm vụ này, anh ta đã tham khảo ý kiến của rất nhiều người, dày công lập ra vô số phương án, không ngờ có thể hoàn thành dễ dàng như vậy.

Không có phương án nào anh ta chuẩn bị được sử dụng.

“Tiên sinh vẫn luôn nói có được lòng dân là có được thiên hạ, đây chính là lòng dân mà tiên sinh từng nói nhỉ!” Hàn Phong cũng cảm khái theo.

“Lão Hàn, chuyện ở đây đã xong rồi, khi nào huynh về?” Đường Phi hỏi.

Bây giờ Hàn Phong phải phụ trách rất nhiều việc, là người bận rộn nhất dưới quyền Kim Phi, thường xuyên phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Lần này có thể đi cùng anh ta đến Bình Giang lâu như vậy, thật sự rất khó.

Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Đường Phi biết đã đến lúc Hàn Phong phải rời đi.

Nhưng không ngờ Hàn Phong lại lắc đầu: “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nhiệm vụ của ta vừa mới bắt đầu thôi.”

“Huynh cũng có nhiệm vụ sao?” Đường Phi sửng sốt: “Nhiệm vụ gì?”

“Gây dựng lại quân Phạm Gia!” Hàn Phong quay đầu nói.

“Không phải quân Phạm Gia bị giết hết rồi sao? Gây dựng lại kiểu gì?” Đường Phi hỏi.

Theo thông lệ, nếu một đội quân bị giết hết, thì sẽ bị huỷ bỏ phiên hiệu.

Lúc liên quân Tấn Man tấn công thành Vị Châu là để làm điều này.

Bọn chúng không chỉ tàn sát quân chủ lực của quân Phạm Gia đang canh giữ ở thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc, mà đến cả tiểu đội quân Phạm Gia đang tuần tra ngoài thành cũng không tha.

Khi Thiết Ngưu chiếm được thành Vị Châu, không một ai trong quân Phạm Gia còn sống.

Lúc Đường Phi biết chuyện này, đã vô cùng tức giận.

Bởi vì Tấn vương làm chuyện này quá tuyệt tình!

“Bảy ngày trước, Thiết Ngưu phát hiện ra vẫn còn người của quân Phạm Gia còn sống ở trong núi ngoài thành Vị Châu, hơn nữa đó còn là cháu họ của Phạm tướng quân tên là Phạm Hải Châu!”

Hàn Phong nói: “Khi người Đông Man tấn công thành Vị Châu, anh ta đang dẫn đội tuần tra ra ngoài, bị thương nên đã chạy lên núi, gần đây vết thương của bọn họ đã hồi phục, chuẩn bị đánh lén thành Vị Châu, mới phát hiện thành Vị Châu đã bị chúng ta chiếm.”

“Đúng là ông trời phù hộ, cho quân Phạm Gia, để lại cho Phạm tướng quân một nhánh hương khói!” Đường Phi cảm khái.

“Sau khi tiên sinh nghe được chuyện này, đã cân nhắc kỹ lưỡng, ngài ấy cho rằng phiên hiệu của quân Phạm Gia không thể bị huỷ bỏ, ngày hôm trước mới truyền tin cho ta, bảo ta ở lại Bình Giang gây dựng lại quân Phạm Gia!” Hàn Phong nói.

“Từ trước đến nay nhân lực của chúng ta luôn thiếu, đàn ông của Bình Giang không ít, gây dựng lại quân Phạm Gia đúng là quá thích hợp!” Đường Phi hỏi: “Vậy khi nào chúng ta bắt đầu đăng thông báo tuyển người?”

“Chờ một chút!”

“Chờ cái gì?”

“Chờ Phạm Hải Châu quay lại!”

Bình Giang là thủ phủ của Giang Nam, vẫn là địa bàn của Ngô vương.

Mỗi lần đến lúc thu thuế, Ngô vương luôn trốn tránh, kêu nghèo, nói đất Ngô là nơi nghèo nàn, người dân ít ỏi, không có khả năng nộp quá nhiều thuế.

Vì thế Ngô vương còn che dấu không báo dân số đất Ngô.

Thời gian trôi qua, Trần Cát thật sự cho rằng đất Ngô rất nghèo, nên khi thu thuế ông ta luôn mắt nhắm mắt mở với đất Ngô.

Nhưng Ngô vương vẫn thu thuế như thường lệ, những khoản thuế dư thừa, sẽ bị ông ta giấu làm của riêng.

Có điều, như vậy những người bị Ngô Vương che giấu sẽ không phải nhập ngũ.

Điều này dẫn đến tỷ lệ trai tráng khoẻ mạnh ở đất Ngô, cao hơn Trung Nguyên một ít.

Sau khi Hàn Phong phát hiện ra tình huống này của đất Ngô, lập tức báo cáo cho Kim Phi.

Xuyên Thục có quá ít người trẻ tuổi khoẻ mạnh, kết quả là tỷ lệ nhân viên hộ tống nữ và binh lính nữ trong tiêu cục Trấn Viễn và trong quân Trấn Viễn luôn rất cao.

Kim Phi luôn ủng hộ nam nữ bình đẳng, nhưng là bình đẳng về địa vị xã hội, chứ không phải sinh lý.

Do cơ thể sinh lý của nam và nữ, nên phần lớn nữ giới không khỏe bằng nam giới.

Mặc dù nhân viên hộ tống nữ và binh lính nữ đều chăm chỉ tập luyện bắn cung nỏ, có thể bù đắp ở trình độ nhất định, nhưng khi tập kích đường dài, thể lực của binh lính nữ rõ ràng không bằng binh lính nam.

Nếu có thể, Kim Phi vẫn muốn có thêm binh lính nam.

Đây không phải thành kiến, mà đây là vấn đề tồn tại khách quan.

Ngay cả khi nữ giới không đầu quân, họ vẫn có thể đóng vai trò tốt hơn nam giới ở các khía cạnh khác.

Vì vậy sau khi nhận được báo cáo của Hàn Phong, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng chiêu binh ở Giang Nam.

Còn chưa kịp nghĩ ra quy trình chiêu binh cụ thể, Thiết Ngưu đã truyền tin nói, đã tìm thấy Phạm Hải Châu ở thành Vị Châu.

Uy danh của Phạm tướng quân ở quận Bình Giang rất cao, khi Kim Phi biết tin cháu họ của ông ấy còn sống, lập tức quyết định gây dựng lại quân Phạm Gia!

Nhưng trước khi gây dựng lại, Kim Phi quyết định gặp Phạm Hải Châu một lần.

Nếu người này đáng tin thì để anh ta phụ trách, nếu không thì để Phạm Hải Châu làm bù nhìn, y sẽ phái người khác phụ trách.

Trong lúc Hàn Phong và Đường Phi đang nói chuyện, thì Phạm Hải Châu đã ngồi khinh khí cầu, hạ cánh xuống sân bay làng Tây Hà.

Để tỏ lòng tôn trọng, Trương Lương đã tự mình dẫn người đến sân bay nghênh đón.

Khi Kim Phi nhìn thấy Phạm Hải Châu ở trong thư phòng, y đã bị giật mình.

Đầu của Phạm Hải Châu quấn một lớp băng gạc rất dày, che kín toàn bộ mặt trái.

Mặt bên phải lộ ra cũng bị bầm tím, mắt sưng tấy đến mức nheo lại thành khe hở.

Cánh tay trái cũng được đeo dây, nách phải có một đôi nạng, trông anh ta cực kỳ thê thảm.

Trong thư Thiết Ngưu có nói, Phạm Hải Châu bị thương khi bị người Đông Man đuổi giết, nhưng không ngờ vết thương nghiêm trọng như vậy.

Không chỉ có Phạm Hải Châu bị như vậy, mà hai binh lính đi theo cũng giống anh ta.

Trong lúc Kim Phi quan sát Phạm Hải Châu, Phạm Hải Châu cũng quan sát Kim Phi.

Kim Phi còn chưa kịp nói chuyện, Phạm Hải Châu đã vứt nạng, quỳ xuống.

Miếng gạc trên chân bị xé toạc, có thể thấy vết thương đã bị rách ra, một màu đỏ tươi nhanh chóng thấm ra từ miếng gạc.

Nhưng sắc mặt của Phạm Hải Châu không thay đổi, anh ta nghiêm túc dập đầu với Kim Phi.

“Cảm ơn tiên sinh đã giúp quân Phạm Gia báo thù rửa hận!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom