• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1051-1055

Chương 1051: Khánh hầu, xin lỗi nhé

“Phạm đội trưởng, ngươi làm gì vậy?”

Kim Phi vội vàng đứng dậy, đồng thời ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ Phạm Hải Châu dậy.

Tới Đại Khang hơn một năm nay, Kim Phi đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, bị thương thật hay là khổ nhục kế, y nhìn một cái là biết ngay!

Vết thương trên người Phạm Hải Châu không phải là giả!

Kim Phi đã từng gặp rất nhiều tướng lĩnh quần là áo lượt ở Thanh Thủy Cốc nên khi biết Phạm Hải Châu vẫn còn sống, hơn nữa còn kiên trì muốn gặp mình, trong lòng không khỏi nghĩ rằng anh ta có phải cũng là một trong số những tướng lĩnh ẻo lả hay không.

Dù sao toàn bộ mấy chục ngàn người quân Phạm Gia đều đã chết trận, tại sao anh ta lại còn sống? Huống hồ anh ta lại còn là cháu họ của Phạm tướng quân.

Nhưng bây giờ Kim Phi lại không nghĩ như vậy.

Vết thương này của Phạm Hải Châu đã đủ nói rõ anh ta đã thật sự trải qua một trận chiến đẫm máu mới có thể sống sót được.

Dựa vào điều này đã đủ để Kim Phi sinh lòng kính nể với anh ta rồi.

“Phạm đội trưởng đã bị thương nặng như vậy rồi, tại sao lại không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?”

Kim Phi nhíu mày nhìn nhân viên hộ tống đưa Phạm Hải Châu trở về.

Vết thương của Phạm Hải Châu nặng như vậy, nằm trên giường hai ba tháng cũng không khỏi được.

Kết quả nhân viên hộ tống lại dẫn anh ta từ thành Vị Châu tới đây.

Cũng may bây giờ là mùa đông, nếu là mùa hè nói không chừng vết thương đã bị nhiễm trùng rồi.

“Tiên sinh đừng trách vị huynh đệ này, là ta cứ khăng khăng đòi tới!” Phạm Hải Châu vội vàng giải thích thay nhân viên hộ tống bị mắng: “Tiên sinh báo thù cho ông Nhị của ta, báo thù cho quân Phạm Gia, sau này mạng của Phạm Hải Châu ta cũng chính là của tiên sinh, vết thương cỏn con này thì tính làm cái gì?”

“Phạm đội trưởng, ta vô cùng tiếc nuối về chuyện của Phạm tướng quân.”

Kim Phi thở dài, nói: “Nếu ta biết sớm hơn một chút, Phạm tướng quân cũng không đến nỗi...”

“Ông Nhị đã từng khen tiên sinh là “tư thế hào hùng, da ngựa bọc thây”, ông ấy đã nhiều lần nói rằng đàn ông Đại Khang phải là như vậy!”

Phạm Hải Châu nói: “Thật ra lần đầu tiên ông Nhị dẫn quân ra bắc đã quyết tâm phải xả thân vì nước, đáng tiếc cuối cùng lại chết trong tay tên phản đồ Tấn vương!”

“Phạm đội trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Tấn vương phải trả giá!”

Nhắc tới Tấn vương, Kim Phi cũng tức giận đến mức nhíu mày.

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng bước chân truyền tới từ phía cửa.

Kim Phi quay đầu nhìn lại, thì ra là Khánh Hoài tới.

“Khánh hầu, tại sao ngài lại trở lại rồi?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.

Quân Thiết Lâm của Khánh Hoài là lực lượng chủ yếu tấn công đất Tần, theo lý mà nói, lúc này anh ta phải ở đất Tần chỉ huy tác chiến mới đúng.

“Mấy huynh đệ đưa vũ khí mấy hôm trước nói Mãn Thương và Hạc Minh đang chế tạo cung nỏ hạng nặng có thể bắn liên tiếp, hai ngày nay ta không có việc gì nên muốn trở về xem, đến sân bay thì nghe nói Hải Châu tới nên đến thăm!”

Khánh Hoài giải thích.

Không thể không nói, Vạn Hạc Minh có thiên phú trở thành thợ mộc.

Thời gian cậu bé theo Kim Phi học ngắn hơn rất nhiều so với Mãn Thương, nhưng bây giờ tài nghệ cơ giới đã sớm vượt qua Mãn Thương rồi.

Cũng may Mãn Thương tính tình ôn hòa, cam tâm tình nguyện giao quyền chỉ huy xưởng luyện gang cho Vạn Hạc Minh, mình thì tự giác hỗ trợ cho Vạn Hạc Minh.

Ngay cả Tả Chi Uyên từng là quan viên bộ Công, cũng khen Vạn Hạc Minh không ngớt.

Lưu Bất Quần luôn có niềm đam mê với cơ giới thì không cần phải nói nữa, gần đây ông ta còn không thèm tới trường sư phạm, rảnh rỗi là lại chạy tới xưởng luyện gang.

Từ sau khi Kim Phi làm ra máy hơi nước, Vạn Hạc Minh đã nghĩ đến việc làm thế nào để cho máy hơi nước nhỏ hơn để có thể vận dụng ở nhiều nơi.

Vạn Hạc Minh đóng vai trò rất quan trọng trong việc đưa máy hơi nước lên phi thuyền.

Nhưng điều này vẫn chưa khiến cậu bé thỏa mãn, phát hiện nhân viên hộ tống lên dây cung cho cung nỏ hạng nặng vô cùng khó khăn, hơn nữa tốc độ còn rất chậm, Vạn Hạc Minh đã bắt đầu nghiên cứu cách lắp một máy hơi nước cỡ nhỏ lên cung nỏ hạng nặng và đã cải thiện được đáng kể.

Cung nỏ hạng nặng sau khi cải tiến không chỉ có thể lên dây cung trong thời gian vô cùng ngắn, mà sức mạnh tích góp được cũng càng mạnh hơn, còn có thể bắn được liên tục.

Cung nỏ hạng nặng đã vô cùng đáng sợ, một khi làm ra cung nỏ hạng nặng bán liên tục, nhất định có thể thay đổi mô hình chiến tranh bây giờ.

Khuyết điểm duy nhất bây giờ là sau khi bắn liên tục rất dễ bị đơ, đôi khi mũi tên sẽ bị gãy và khiến người điều khiển bị thương.

Vì chuyện này, Kim Phi nghe nói Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần đã thức suốt mấy đêm ở xưởng luyện gang.

Nếu không phải gần đây quá nhiều chính vụ, e là Kim Phi cũng sẽ là một trong số những thành viên ở đó.

“Tiên sinh, không phải Hải Châu tới rồi sao, người đâu?”

Phạm Hải Châu bị băng bó kín quá, khuôn mặt lộ ra ngoài cũng bầm tím khiên Khánh Hoài nhất thời không nhận ra.

Phạm Hải Châu đứng bên cạnh nghe vậy, mí mắt không khỏi giật giật, vô thức nhấc chân đạp Khánh Hoài.

Nhưng nghĩ tới đây là thư phòng của Kim Phi, Phạm Hải Châu gắng gượng nhịn lại sự kích động này.

Anh ta bực bội liếc xéo Khánh Hoài: “Tầm nhìn của Khánh hầu gia ngày càng cao rồi, ông đây ngồi lù lù ở trước mắt cũng không nhìn thấy!”

“Ôi trời!” Khánh Hoài sợ hết hồn, đưa tay chọc vào miếng băng gạc của Phạm Hải Châu: “Sao ngươi lại biến thành gấu thế này?”

“Ngươi còn chọc ông đây một lần nữa, có tin là ông đây cũng đánh cho người thành như này không?” Phạm Hải Châu nhe răng toét miệng nói.

“Ngươi thành gấu rồi mà vẫn còn đanh đá như vậy ư?”

Khánh Hoài lại chọc vào vết thương của Phạm Hải Châu một cái.

Phạm Hải Châu giơ nạng lên đánh, Khánh Hoài giật mình, tránh ra.

Kim Phi nhìn hai người chơi đùa, khóe miệng hơi nhếch lên.

Quen biết Khánh Hoài lâu như vậy, Khánh Hoài vẫn luôn tỏ vẻ nghiêm túc, đây là lần đầu tiên y thấy Khánh Hoài đùa giỡn với người khác.

Điều này chứng tỏ quan hệ của Khánh Hoài và Phạm Hải Châu rất tốt.

Nói không chừng Khánh Hoài trở về xem cung nỏ hạng nặng liên phát chỉ là một cái cớ, mục đích thực sự có thể chính là tới thăm Phạm Hải Châu và giúp đỡ anh ta.

“Nể mặt Kim tiên sinh, ông đây không thèm so đo với ngươi nữa, đợi lúc trở về xem ông đây xử lý ngươi thế nào!”

Phạm Hải Châu chỉ Khánh Hoài, sau đó lại kẹp nạng vào nách.

“Kim tiên sinh, ngài đừng thấy bây giờ tên này đã biến thành gấu mà lầm, nhưng anh ta tuyệt đối không hèn nhát giống Trương Khải Uy!”

Khánh Hoài khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Dù anh ta là cháu họ của Phạm tướng quân, nhưng cho tới nay chưa từng nhiễm phải hào quang của Phạm tướng quân, yêu cầu của Phạm tướng quân với anh ta cũng vô cùng nghiêm khắc, để anh ta đi từ binh lính lên. Chức vụ đội trưởng này của anh ta hoàn toàn là do anh ta dùng một đao một kiếm đánh nhau với người Đảng Hạng mà có được đấy!”

“Ta có thể nhìn ra Phạm đội trưởng là một hảo hán!” Kim Phi khẽ gật đầu.

“Tiên sinh, ta ở thành Vị Châu không có bạn bè, Phạm Hải Châu cũng coi như một trong số đó, thế nên ta có một yêu cầu hơi quá đáng.”

“Mời Khánh hầu nói.”

“Ta muốn điều anh ta tới quân Thiết Lâm hỗ trợ cho ta.” Khánh Hoài nói.

Phạm Hải Châu nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn Khánh Hoài, ánh mắt xúc động.

Lúc này Kim Phi đã chắc chắn, Khánh Hoài trở về xem cung nỏ hạng nặng nhất định là lấy cứ, tới lấy người mới là thật.

Cho tới bây giờ, Khánh Hoài gần như không có yêu cầu gì với Kim Phi, đây cũng là lần đầu tiên.

Kim Phi suy nghĩ một lát, cuối cùng lại lắc đầu: “Khánh hầu, xin lỗi nhé, ta không thể đồng ý với thỉnh cầu này!”

“Tại sao?” Khánh Hoài nghe vậy, nóng nảy.

“Vì ta muốn để Phạm đội trưởng xây dựng lại quân Phạm Gia!”
Chương 1052: Ám sát Phạm Hải Châu

“Xây dựng lại quân Phạm Gia?”

Khánh Hoài nghe vậy hai mắt trợn tròn xoe.

Anh ta muốn đưa Phạm Hải Châu vào quân Thiết Lâm vì, thứ nhất anh ta lo rằng bây giờ quân Phạm Gia không còn, Phạm Hải Châu sẽ không được Kim Phi trọng dụng, thứ hai ở trong quân Thiết Lâm cũng có thể nâng đỡ Phạm Hải Châu, để một ngày nào đó anh ta có thể xây dựng lại quân Phạm Gia.

Khánh Hoài thực sự không ngờ được, mới lần đầu tiên gặp mặt Phạm Hải Châu, Kim Phi đã để anh ta xây dựng lại quân Phạm Gia.

Phải biết rằng, lực lượng vũ trang dưới trướng Kim Phi, chỉ có hai lực lượng chính là tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mà thôi.

Một khi Phạm Hải Châu xây dựng lại quân Phạm Gia, quân Phạm Gia sẽ trở thành lực lượng vũ trang thứ ba của Kim Phi.

Phàm là người thông minh đều có thể nhìn ra, thế lực của Kim Phi đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, tuy y không xây dựng quốc hiệu mới, nhưng thực tế thì không khác so với xây dựng một quốc gia mới là bao.

Khi một đất nước mới bắt đầu công cuộc xây dựng, trở thành lực lượng vũ trang thứ ba của quốc gia, chờ sau khi Kim Phi chiếm trọn được thiên hạ, sức ảnh hưởng của quân Phạm Gia như thế nào có thể tưởng tượng được.

Khánh Hoài còn hiểu được như vậy, huống chi là Phạm Hải Châu.

Phạm Hải Châu nghe vậy sợ ngây người, anh ta ngây ngốc nhìn Kim Phi, rồi lại nhìn sang Khánh Hoài, nghi ngờ hay là mình nghe lầm.

Anh ta tới làng Tây Hà chỉ là để cảm ơn Kim Phi, không hề có yêu cầu nào khác.

Bởi vì trong lòng Phạm Hải Châu hiểu rất rõ, Kim Phi không nợ anh ta gì cả, y đã giúp quân Phạm Gia báo thù, đã khiến Phạm Hải Châu cảm kích lắm rồi, không dám ôm mộng gì thêm.

“Ngươi còn ngơ ra đó làm gì?”

Khánh Hoài thấy Phạm Hải Châu chỉ đứng ngốc ở đó, bèn đá lên đùi anh ta một cái: “Còn không mau cảm ơn Kim tiên sinh!”

Cuối cùng lúc này Phạm Hải Châu cũng đã tỉnh hồn, anh ta ném nạng sang một bên, cúi đầu xuống đất vái tạ Kim Phi: “Cảm ơn Kim tiên sinh! Phạm Hải Châu ta xin thề, đời này nguyện làm đao, làm kiếm của tiên sinh, chỉ làm nghe theo lời của một mình tiên sinh, nếu có phản lời thề, chết không chỗ chôn thân!”

Phạm Hải Châu không phải người ngu, anh ta biết Kim Phi để anh ta xây dựng lại quân Phạm Gia, có thể là bởi vì y khâm phục Phạm tướng quân, khâm phục nguyên nhân tồn tại của quân Phạm Gia, nhưng chắc chắn không chỉ vì lí do này.

Nhưng xây dựng lại quân Phạm Gia, với Phạm Hải Châu mà nói, quả thực có sức cám dỗ quá lớn.

Dù biết rõ Kim Phi chắc chắn còn có mục đích khác, nhưng anh ta nguyện đáp ứng tất cả.

Bởi vì một khi bỏ qua cơ hội này, cả đời anh ta sẽ không thể nhìn thấy lá cờ lớn của quân Phạm Gia tung bay thêm một lần nào nữa!

“Hi vọng đội trưởng Phạm có thể nhớ kỹ lời thề hôm nay!”

Trương Lương đứng bên cạnh cảnh cáo: “Nếu có một ngày, ta phát hiện quân Phạm Gia có mưu đồ làm loạn, tiêu cục Trấn Viễn sẽ xuất binh trừng phạt!”

Kim Phi không thích nói mấy lời nặng nề như vậy, càng không thích người khác nói thế với mình, nhưng lần này y lại không ngăn cản Trương Lương.

“Rõ!” Phạm Hải Châu vội cúi đầu.

Khánh Hoài vốn dĩ muốn bảo đảm cho Phạm Hải Châu, nhưng suy nghĩ này vừa mới lóe ra đã bị anh ta tự mình dập tắt.

Hơn nữa anh ta còn thầm quyết định trong lòng, sau này sẽ bớt qua lại với Phạm Hải Châu.

Mặc dù anh ta không giỏi tranh đầu trong triều đình, nhưng anh ta hiểu được tất cả cấp trên đều không muốn nhìn thấy thuộc hạ của mình quá thân thiết với nhau.

Huống chi mỗi người bọn họ còn nắm giữ một lực lượng vũ trang!

Nghĩ đến điểm này, Khánh Hoài nhìn Kim Phi chắp tay nói: “Tiên sinh bận việc, vậy ta đến xem cung nỏ hạng nặng liên hoàn của Hạc Minh!”

“Đi đi!” Kim Phi khẽ gật đầu.

Trước khi Khánh Hoài đi, anh ta không nhịn được vỗ vai Phạm Hải Châu một cái, cũng chẳng nói thêm gì, cứ thế mà đi.

“Đội trưởng Phạm, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, chờ khi ngươi khỏe rồi, hẵng về Bình Giang tuyển binh!”

Kim Phi nhìn Phạm Hải Châu, nói.

“Tới Bình Giang tuyển binh?” Phạm Hải Châu sửng sốt: “Tiên sinh muốn đánh chiếm đất Ngô à?”

Sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân ở Bình Giang quả thật là quá lớn, anh ta còn tưởng rằng dù Kim Phi để anh ta xây dựng lại quân Phạm Gia, cũng sẽ bảo anh ta đến nơi khác tuyển người.

“Không phải đánh chiếm đất Ngô, chỉ là lo lắng người nhà của quân Phạm Gia bị Ngô vương đày đọa, nên ta đã phái binh đến đánh chiếm quận Giang Bình.” Trương Lương nói: “Bây giờ quận Giang Bình đã bị tiêu cục Trấn Viễn không chế rồi, tất cả người nhà của quân Phạm Gia cũng giống con dân của Xuyên Thục, được phân chia ruộng đất.”

“Cảm ơn tiên sinh rất nhiều!”

Nghe Trương Lương nói như vậy, Phạm Hải Châu lại hành lễ với Kim Phi: “Nếu tiên sinh đồng ý, sau khi ta trở về Bình Giang xây dựng lại quân Phạm Gia xong, ta nguyện giúp tiên sinh đánh chiếm đất Ngô, sau đó lãnh đạo quân Phạm Gia, tiếp tục trấn thủ thành Vị Châu!”

Kim Phi và Trương Lương quay sang nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu.

Đây là Phạm Hải Châu đang chứng tỏ thái độ của mình, ý là anh ta bằng lòng chinh chiến vì Kim Phi, hơn nữa sau khi thành công còn đồng ý rời khỏi đất Ngô.

“Ngươi về nghỉ trước đi, chờ sau khi bình phục rồi hẵng nói tới chuyện khác.” Trương Lương nói.

“Mấy vết thương nhỏ này có đáng là gì, bây giờ ta có thể quay về Bình Giang ngay lập tức!”

Phạm Hải Châu vứt thẳng nạng sang chỗ khác, đang muốn đưa tay xé băng vải.

“Đừng xé, thế sẽ làm bung miệng vết thương đấy!”

Trương Lương vung tay nói: “Nếu ngươi muốn về thật, vậy sáng mai ta phái thuyền đưa ngươi về.”

“Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn Trương tướng quân!”

Phạm Hải Châu vội vàng hành lễ, sau đó dưới sự hướng dẫn của Thiết Chùy, về phòng khách phía sau nghỉ ngơi.

“Tiên sinh, có cần dặn Lão Đường sắp xếp một đội nhân viên hộ tống giúp Phạm Hải Châu huấn luyện quân Phạm Gia không?” Trương Lương hỏi.

“Đương nhiên là có rồi!” Kim Phi gật đầu nói: “Sau này đội nhân viên hộ tống này sẽ ở lại quân Phạm Gia.”

Kim Phi nghe hiểu ý của Trương Lương.

Cái gọi là giúp huấn luyện quân Phạm Gia, thực ra chính là giám sát quân Phạm Gia.

Lực lượng vũ trang có liên quan trực tiếp đến sự yên bình của xã hội.

Kim Phi muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân ở quận Giang Bình, đẩy nhanh tiến độ thu phục đất Ngô, nhưng y không muốn bồi dưỡng ra một đám ăn cháo đá bát.

Bây giờ trong lòng Phạm Hải Châu chỉ có suy nghĩ xây dựng lại quân Phạm Gia, không muốn phải chờ thêm một ngày nào nữa.

Ngay từ sáng sớm hôm sau anh ta đã tới chào tạm biệt Kim Phi, ngồi lên thuyền lớn trở về quận Giang Bình.

Mà tin tức của Trương Lương còn nhanh hơn anh ta nhiều, khi Phạm Hải Châu tới bến tàu Ngu Sơn, Hàn Phong đã dẫn theo một đội nhân viên hộ tống chờ ở đó từ sớm.

Nhưng người chờ Phạm Hải Châu, không chỉ có Hàn Phong, ngoài ra còn có một đội khác đang ẩn nấp trên con núi nhỏ cách mấy dặm, đang nhìn ra bến tàu xa xa.

Làng Tây Hà hôm nay có thể gọi là trung tâm tập hợp tất cả những sự kiện quan trọng trong thiên hạ, bất cứ quyết định nào của Kim Phi, đều có thể ảnh hướng đến toàn bộ thế cục Đại Khang.

Cho nên các phiên vương đều bố trí thám tử ở xung quanh làng Tây Hà.

Khi Phạm Hải Châu đến làng Tây Hà, anh ta không hề ngụy trang, cho nên bị rất nhiều thám tử nhìn thấy.

Thám tử của Ngô vương lập tức truyền tin về.

Lúc trước Hàn Phong và Đường Phi là hai người đánh chiếm quận Giang Bình, sau khi Phạm Hải Châu rời khỏi làng Tây Hà, quân sư của Ngô vương không khó để đoán ra tính toán của Kim Phi.

Mặc dù chỉ là đoán, nhưng đám quyền quý thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì muốn bóp chết nguy cơ từ trong nôi, Ngô vương lập tức điều một tiểu đội ám sát do một nhóm tử sĩ dẫn dắt, quyết định ám sát Phạm Hải Châu và Hàn Phong!

Bọn sát thủ nằm trên sườn núi, không một chút động tĩnh, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh của nhân viên hộ tống càng ngày càng đến gần.

“Giả Tam, ngươi dẫn theo hai người phụ trách giết chết những tên cung thủ hạng nặng của bọn chúng, tuyệt đối không thể để bọn chúng lắp xong cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá!”

Khi bọn Hàn Phong chỉ còn cách nửa dặm, tiểu đội trưởng đội sát thủ ra mệnh lệnh: “Lưu Nhị, Từ Tứ, hai người phụ trách giết Phạm Hải Châu và Hàn Phong, những người còn lại đi theo ta giết những nhân viên hộ tống khác, hiểu chưa?”
Chương 1053: Tự tìm đường chết

Lúc đội ngựa của đám người Hàn Phong và Phạm Hải Châu đi qua đường chính ngoài rừng cây, đội ám sát lập tức xông ra.

Bốn tử sĩ dẫn đầu lao về phía Hàn Phong, một người lao về phía Phạm Hải Châu, còn hai người khác thì lao vào nhân viên hộ tống phụ trách cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá giữa đội ngũ.

Nếu nhân viên hộ tống không thể tạo thành đội hình mũi tên, thì một tử sĩ hàng cao thủ cũng có thể tiêu diệt đội kị binh của đám Hàn Phong.

Đối phương lập tức điều động bốn cao thủ, còn mai phục ở đây trước, chính là để đánh cho đám Hàn Phong trở tay không kịp, không cho nhân viên hộ tống thời gian để hình thành trận.

Tốc độ của tử sĩ nhanh hơn người bình thường rất nhiều, đợi đám Hàn Phong nhìn thấy, đối phương đã tới cách mấy trượng, hoàn toàn không có thời gian để tạo thành đội hình mũi tên!

Nhưng đám sát thủ lại không nhìn thấy bất kì sự kinh hoảng hay sợ hãi nào trên mặt nhân viên hộ tống, ngược lại còn nhìn thấy có hai nhân viên hộ tống mỉm cười xem thường với bọn chúng.

Điều này khiến trong lòng tiểu đội trưởng đội sát thủ sinh ra một dự cảm không tốt.

Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên giơ tay trái giấu trong ống tay áo lên.

Trong ống tay áo rộng lớn, có một cái lỗ tròn đen thùi lùi!

Tiểu đội trưởng theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng đã muộn rồi.

Thật sự là hắn cách Hàn Phòng quá gần, còn chưa kịp dừng bước chân lại, Hàn Phong đã kéo cò!

Theo một tiếng ‘bằng’ vang lên, trong cái lỗ đen nhỏ bắn ra một ánh lửa chói mắt!

Tiểu đội trưởng lập tức cảm thấy thân thể trở nên mất trọng lượng, toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội!

Các nhân viên hộ tống khác cũng giống Hàn Phong, dồn dập giơ cánh tay phải lên, để lộ họng súng giống trong ống tay áo ra!

Khi những tiếng ầm vang lên, các sát thủ lần lượt bay ra ngoài!

Sau đó các nhân viên hộ tống ào ào nhảy xuống khỏi ngựa chiến, bảo vệ Hàn Phong và Phạm Hải Châu vào trong, di chuyển đến sau một tảng đá lớn.

Mãi cho tới lúc này, Phạm Hải Châu và hai thuộc hạ vẫn còn chìm trong sự chấn động.

Nhưng nhân viên hộ tống không quan tâm tới bọn họ, sau khi xác nhận sau tảng đá lớn an toàn, nhân viên hộ tống tiểu đội 1 dùng cung nỏ cầm tay nhắm vào sau đường núi, đề phòng kẻ địch đánh lén, nhân viên hộ tống tiểu đội hai lấy ra một đống bao giấy, đổ thuốc súng bên trong vào họng súng.

Sau khi đổ xong, lại dùng một cây khoan nện cho thật chắc, sau đó lấy cát sắt trong ngực ra đổ đẩy vào.

Thật ra lúc Hàn Phong tới đất Ngô, cũng đã đề phòng bị Ngô vương ám sát rồi.

Còn súng kíp này là vũ khí sắc bén mà Hàn Phong dùng để đối phó với đội ám sát.

Mặc dù với công nghệ hiện này của xưởng luyện gang, chế tạo ra súng kíp còn khá lạc hậu, tầm bắn thậm chí còn không bằng cung nỏ, tốc độ lên đạn cũng cực kì chậm, chậm súng kíp có một ưu điểm lớn, đó chính là phạm vi sát thương ở cự ly gần rất lớn.

Cát sắt tạo thành một khu vực rộng lớn, dày đặc hơn nhiều so với mũi tên của nhân viên hộ tống, dùng để đối phó với tử sĩ trong cự ly gần thì không còn gì hợp hơn!

Sau khi tiểu đội hai đổ đầy thuốc súng rồi, thì đổi vị trí với tiểu đội một.

Sau khi tiểu đội 1 cũng đổ đầy, thì tạo thành đội hình chiến đấu, xông về phía sát thủ trong rừng cây.

Lúc đi qua chiến trường, còn cho một sát thủ một đao, tránh có người chưa chết, đột nhiên đứng dậy hại người.

Đội sát thủ vừa nãy đã xông hết ra, nên bây giờ trong rừng cây không còn ai nữa.

Tiểu đội 1 không dám sơ ý, lục soát tới tận đỉnh núi, sau khi xác nhận ba lần là an toàn mới cho tiểu đội 2 gửi tín hiệu, để bọn họ dẫn Hàn Phong và Phạm Hải Châu rời khỏi sau tảng đá.

“Lục soát lần nữa, xem có thể tìm thấy đầu mối gì không.”

Hàn Phòng chỉ vào thi thể của sát thủ, bỏ súng kíp vào bao trên yên ngựa.

Hai nhân viên hộ tống thu vũ khí lại, đi về phía sát thủ.

Kiểm tra kĩ lần nữa, đứng dậy lắc đầu: “Hàn tiên sinh, trên người họ rất sạch sẽ, ngoài vũ khí ra, không có gì cả, những vũ khí này cũng không có kí hiệu gì, gần như lò rèn nào cũng làm ra được, đoán là cũng không tra ra được đầu mối gì đâu.”

Thật ra Hàn Phong đã biết đoán được kết quả này, nên cũng không cảm thấy thất vọng.

“Thu vũ khí lại, đào một cái hố chôn bọn họ đi.”

Kim Phi từng dặn dò, nếu cứ để thi thể lộ ở ngoài, sẽ dễ sinh ra bệnh khuẩn, gây nên bệnh tật.

Các nhân viên hộ tống lấy xẻng công binh gấp gọn trên ngựa chiến xuống, tìm một chỗ đất mềm bắt đầu đào lỗ.

Tới tận lúc này, Phạm Hải Châu mới tỉnh táo lại, đến trước mặt Hàn Phong hỏi: “Hàn tiên sinh, vừa này các người dùng vũ khí gì vậy? Uy lực lớn quá đấy!”

Thân là cháu trai họ của Phạm tướng quân, Phạm Hải Châu cũng từng trải rồi.

Nhìn thấy tốc độ sát thủ xông ra, anh ta biết ngay đối phương là tử sĩ!

Lúc đó trong lòng Phạm Hải Châu đầy tuyệt vọng.

Bởi vì nhà họ Phạm cũng từng bồi dưỡng tử sĩ, nên anh ta hiểu rõ bản lĩnh của tử sĩ mạnh cỡ nào.

Song đám Hàn phong chỉ giơ cánh tay lên, đã tiêu diệt cả đám tử sĩ mà Phạm Hải Châu cảm thấy không thể đánh thắng được!

Phạm Hải Châu không phải kẻ ngốc, sau khi kinh ngạc thì lập tức ý thức được, đây là công lao của vũ khí.

“Đội trưởng Phạm đang nói về súng kíp à?”

Hàn Phong rút súng kíp ra lần nữa, cười giới thiệu nói: “Đây là vũ khí tiên sinh mới làm ra, chuyên dùng để đối phó với tử sĩ!”

“Ta có thể xem thử không?” Phạm Hải Châu nóng lòng muốn thử.

“Đợi chút!” Hàn Phong đổ cát sát và thuốc sống trong nòng súng ra, đưa súng kíp cho Phạm Hải Châu.

Phạm Hại Châu lật qua lật lại xem vài lần, còn cho mắt lên họng súng để nhìn vào trong.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, cũng không hiểu cái cục sắt này có gì đặc biệt mà xem, sao lại bộc phát uy lực mạnh mẽ như vậy!

“Hàn tiên sinh, sau này quân Phạm Gia cũng được phân phối loại vũ khí này chứ?” Phạm Hải Châu hỏi.

“Trước mắt loại vũ khí này còn chưa thể sản xuất hàng loại, lần này ta đề phòng ám sát, nên mới cố ý tìm tiên sinh phê duyệt cho mấy cái thôi.”

Hàn Phong lắc đầu nói: “Tiên sinh nói là phải mở rộng trang bị cho các nhân viên hộ tống, dự tính là còn mấy năm nữa.”

“Vậy thì thật sự quá đáng tiếc rồi.”

Phạm Hải Châu cảm khái một tiếng, trả súng kíp cho Hàn Phong.

Tiêu cục Trấn Viễn có thể nói là con trai ruột của Kim Phi, con trai ruột mà còn phải mấy năm nữa mới được trang bị trên diện rộng, thế thì quân Phạm Gia càng không cần mơ tưởng.

“Đội trưởng Phạm cũng không cần lo lắng, sau khi quân Phạm Gia xây dựng lại, chúng ta sẽ cung cấp cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, còn có thể cung cấp mấy cái khinh khí cầu và lựu đạn, đối phó với đám ô hợp dưới tay Ngô Vương, quá dư dả!”

Hàn Phong cười an ủi nói.

“Cảm ơn Hàn tiên sinh!” Phạm Hải Châu vội tỏ thái độ: “Hàn tiên sinh cứ yên tâm, cũng xin Kim tiên sinh yên tâm, cho dù không có thứ này, quân Phạm Gia ta cũng bảo đảm sẽ đánh hạ đất Ngô!”

“Có lòng tin này là rất tốt, nhưng Kim tiên sinh từng nói, cách đánh trận tốt nhất, là tiêu diệt kẻ địch trên đường đi, có thể không liều mạng với kẻ địch, thì cố gắng đừng liều mạng với kẻ địch.”

Hàn Phong cười nói: “Kim tiên sinh nhất định sẽ xây dựng Đại Khang thành một thời đại hòa bình trước nay chưa từng có, để các huynh đệ đều có thể sống tốt, hưởng thụ thời đại hòa bình, chẳng lẽ không tốt sao?”

“Hàn tiên sinh nói rất có lí!”

Phạm Hải Châu nghe xong thì gật đầu thật mạnh.

Đợi các nhân viên hộ tống vứt thi thể sát thủ xuống hố đất, đám người Hàn Phong lại lên đường.

Lần này bọn họ không gặp bất kì nguy hiểm gì nữa, cả đường trở về quận Bình Giang đều thuận lợi.

Lúc này Đường Phi đã sớm cho người viết cáo thị xong xuôi, đợi Hàn Phong vào thành, anh ta phát người dán cáo thị lên các chỗ trong quận thành, báo cho người dân biết Phạm Hải Châu còn sống, cùng tin xây dựng lại quân Phạm Gia.
Chương 1054: Xây dựng lại quân Phạm Gia

Người dân quận Bình Giang luôn dành tình cảm rất lớn cho quân Phạm Gia, khi biết được tin quân Phạm Gia sắp được xây dựng lại, người dân quận Bình Giang đều rất phấn khích.

Rạng sáng ngày hôm sau, trước cửa sân doanh trại binh phủ đã bị người dân chen chúc chật ních.

Có người tới xem có phải là Phạm Hải Châu đã thực sự trở lại không, nhưng phần nhiều là các cựu binh đến nhập ngũ.

Nguyên nhân có nhiều người đến ứng tuyển như thế, ngoại trừ do sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân ra, còn là vì ngày hôm qua trên cáo thị có viết rõ những đãi ngộ khi gia nhập quân Phạm Gia.

Kim Phi biết rõ việc muốn cho ngựa chạy buộc phải cho ngựa ăn cỏ, đã muốn cho quân Phạm Gia đến chiếm đất Ngô, y không định hẹp hòi.

Mặc dù lương tháng của quân Phạm Gia không cao bằng nhân viên hộ tống, nhưng bổng lộc lại cao hơn nha dịch ở quận Bình Giang.

Lợi ích luôn là cách tốt nhất để chiếm được cảm tình của mọi người.

Đối với đa phần các cựu binh, họ không thể từ chối được số tiền hàng tháng Kim Phi đưa ra.

Bây giờ họ là nhóm đầu tiên đến đây, mặt trời ngày càng lên cao, người dân đến đây cũng ngày càng nhiều.

Đến giờ Thìn, Phạm Hải Châu dẫn theo hai cấp dưới đi đến doanh trại binh phủ, leo lên bục gỗ.

Phạm Hải Châu khá có tiếng trong quân Phạm Gia, rất nhiều cựu binh biết anh ta là ai, anh ta vừa bước lên bục, không cần cởi lớp băng gạc ra cũng đã có người nhận ra.

Lúc này có mấy trăm cựu binh đang cầm thẻ ngà đến ghi danh, hy vọng được gia nhập quân Phạm Gia.

“Có nhiều người đến hơn chúng ta mong chờ rồi.”

Đường Phi nhìn đám người đang chen lấn nhau cảm thán.

“Đó là vì ban đầu bọn họ đã đi theo một tướng quân tốt!” Hàn Phong nói.

Trong thời kỳ vũ khí lạnh, tỷ lệ hao tổn binh lính rất cao.

Đây chính là nguyên nhân đàn ông của Đại Khang ngày càng ít đi.

Rất nhiều người ra chiến trường, đều một đi không trở lại.

Mặc dù vì mối quan hệ với Phạm tướng quân, phong cách chiến đấu của quân Phạm Gia rất quyết liệt, hơn nữa vẫn luôn đương đầu ở biên giới Đại Khang, thế nhưng số lượng cựu binh giải ngũ của quân Phạm Gia là nhiều nhất trong số quân Trấn Tây.

Không phải do Phạm tướng quân thiên vị, mà là vì người Đảng Hạng đều biết quân Phạm Gia không dễ bắt nạt.

Đám binh lính ẻo lả mà bọn tướng lĩnh ăn chơi trác táng dẫn theo chỉ đánh một đòn đã tan rã, bọn họ chỉ cần cưỡi ngựa theo sau chém người là được.

Mà quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm lại như các tuyển thủ, liều mạng xông lên, mặc dù kỵ binh Đảng Hạng có ưu thế về chiến lực, nhưng cũng khó tránh khỏi cái chết.

Dù cho dân du mục rất dũng mãnh, nhưng lại không có người nào muốn chết.

Một thời gian dài, người Đảng Hạng sẽ cố gắng tránh quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm, do đó, số cựu binh còn sống của hai đội quân này giải ngũ sẽ nhiều hơn.

Đường Phi và Hàn Phong đang nói chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ vị trí ghi danh bên phải.

“Qua đó coi thử!”

Hàn Phong khẽ cau mày, dẫn Đường Phi đi.

Phía sau nơi ghi danh, nhân viên hộ tống phụ trách ghi danh khổ sở nói: “Đại ca, cái này không được thật mà! Thiếu tận hai ngón tay, e rằng tới cả đao cũng không cầm được!”

Trong các cuộc chiến tranh thời đại vũ khí lạnh, số người bị khuyết tật rất nhiều, hơn một nửa số cựu binh đến ghi danh vào quân Phạm Gia đều bị các khuyết tật khác nhau.

Người đàn ông này bị mất ngón áp út và ngón út của bàn tay phải, không phù hợp với quy định chiêu binh của quân Phạm Gia.

“Hồi nãy ta vừa thấy một anh ta cụt tay đi vào, sao tới ta lại không được?” Người đàn ông cơ bắp không phục nói.

“Người ta biết chữ, còn hiểu đội hình chiến đấu, tay còn lại có thể nâng được tảng đá, nếu ngươi cũng có thể thì ta sẽ cho ngươi qua!” Nhân viên hộ tống nói.

Đầu năm này số lượng cựu binh biết chữ quá ít, tuyển người như vậy dù không chiến đấu được cũng có thể làm mấy việc liên quan đến chữ viết.

“Mặc dù ta không biết chữ, cũng không biết đội hình chiến đấu, nhưng ta biết bắn tên!”

Người đàn ông cơ chỉ vào sau lưng: “Nếu ngươi không tin thì cứ hỏi họ!”

Hai người đàn ông đứng sau lưng người đàn ông cơ bắp vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ở trong làng bọn ta, Sổ Hàm ca là người bắn cung giỏi nhất!”

Nhân viên hộ tống lập tức lấy một cây cung tên dưới bàn ra, chỉ vào bia đá cách đó mười mét nói: “Chỉ cần ngươi bắn ba mũi tên trúng vào đó là có thể qua!”

“Ngươi xem đây!”

Người đàn ông lập tức cầm lấy cung tên, thuần phục giương cung lắp tên vào, bắn đi ba mũi tên liên tiếp!

Vút vút vút!

Ba mũi tên ghim vào tấm bia theo hình zíc zắc!

“Hay lắm!”

Các cựu binh và nhân viên hộ tống ở xung quanh đều reo hò.

Ngay cả Hàn Phong cũng vỗ tay.

Người trong nghề ra tay là đã biết có được hay không rồi.

Người đàn ông này gần như chưa từng ngắm bia, từ đó có thể thấy anh ta cực kỳ tự tin.

Hơn thế nữa, cả ba mũi tên được sắp đều quanh tâm, việc này còn khó hơn cả ba mũi tên đều trúng tâm.

“Ngươi cầm lấy tấm bảng này, không cần tham gia đợt sát hạch tiếp theo, cứ đi thẳng tới đội cung nỏ hạng nặng báo danh!”

Nhân viên hộ tống phụ trách đưa cho anh ta một tấm bảng màu đỏ.

“Đa tạ huynh đệ!”

Người đàn ông nhận lấy tấm bảng, vui vẻ chạy đi.

“Chúng ta lại có thêm một tiễn thủ rồi!”

Đường Phi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông nói.

Cung nỏ hạng nặng rất dễ sử dụng nhưng mũi tên lại quá nặng, mới bắn ra được một tí là đã rơi xuống, làm lệch khỏi mục tiêu.

Lúc này, xạ thủ đang căn chỉnh góc bắn theo cảm tính.

Người đàn ông bắn tên rất chuẩn, là hạt giống bắn nỏ rất tốt.

“Chúng ta qua đó nhìn xem!”

Đường Phi bùi ngùi, dẫn Hàn Phong đi qua một bên.

Sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân cộng với sự tuyên truyền của vở kịch trên sân khấu, việc tuyển binh nhập ngũ diễn ra rất suôn sẻ.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên chiêu mộ, Hàn Phong quyết định sẽ chiêu mộ ba ngàn người, ngày đầu tiên đã tuyển được hơn sáu trăm người.

Mặc dù sau khi sát hạch sẽ ‘rụng’ thêm một số người, nhưng việc chọn được năm trăm người đủ điều kiện không phải là chuyện lớn.

Khi tin tức lan truyền đến vùng nông thôn, càng ngày càng có người dân đổ xô đến đây.

Hàn Phong đoán chừng chỉ cần mười ngày là đã có thể hoàn thành mục tiêu chiêu mộ ba ngàn người.

Sau đó huấn luyện thêm hai tháng, anh ta đã có thể đưa họ ra ngoài chiến đấu.

...

Công việc chiêu binh ở quận Bình Giang diễn ra thuận lợi, thành Vị Châu nằm ở phía bắc xa xôi, việc xây dựng xưởng xi măng và nghĩa trang đang nằm trong giai đoạn nước rút.

Từ Thiết Ngưu đến nhân viên hộ tống bình thường, không một ai có chút lòng thương xót nào với bọn liên quân Tấn Man, bất cứ khi nào có tù binh lơ là công việc, nhân viên hộ tống sẽ lao tới hết đấm rồi đá kẻ đó.

Hồi mới bắt đầu vẫn có vài người Đông Man phản kháng, nhưng càng bị đánh nhiều, số người phản kháng ngày càng ít.

Hiện tại đám tù binh đang hy vọng có thể xây xong xưởng xi măng và nghĩa trang trước khi trời hoàn toàn lạnh giá.

Thành Vị Châu nằm ở phía bắc, thực sự rất lạnh.

Sau khi người dân thu gom xong thi thể của quân Phạm Gia xong, hoàn toàn không xử lý gì mà chỉ để vào nhà tranh để không bị thối rữa.

Đến khi trời hoàn toàn rét buốt, không thể đụng vào đá, nếu không da tay sẽ bị dính vào đó.

Bị nỗi sợ thúc giục, cuối cùng xưởng xi măng cũng đã được xây xong trước khi mùa đông đến, lò xi măng đầu tiên được đưa vào hoạt động.

Tiến độ của nghĩa trang cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng.

“Tiểu đoàn trưởng, tù binh xây xưởng xi măng đã được đưa tới xây dựng nghĩa trang, đoán chừng nửa tháng nữa sẽ xây xong nghĩa trang!” tiểu đoàn phó báo cáo.

Trong lều của Thiết Ngưu đốt ba bếp than, bên ngoài trời lạnh cóng nhưng trong lều lại ấm áp như mùa xuân.

“Thông báo cho xưởng xi măng bên đó mấy ngày nay phải tăng ca, sản xuất ra nhiều xi măng hơn, sắp tới ta cần phải dùng tới chúng.”

Thiết Ngưu vừa ngồi sưởi ấm vừa thản nhiên nói: “Đi đến thành Vị Châu tìm vài thợ thủ công, ta muốn khắc vài bức tượng ở trước cổng nghĩa trang.”
Chương 1055: Tin tình báo mới

“Điều thợ thủ công từ trong làng tới ư?" Tiểu đoàn phó sững sờ: "Ở thành Vị Châu cũng có thợ thủ công mà."

Việc xây dựng tượng đài và tác phẩm điêu khắc ở lối vào nghĩa trang là điều bình thường, nhưng ở thành Vị Châu cũng có thợ thủ công nên không hề cần phải điều thợ thủ công từ trong làng đến.

“Ta có rất nhiều tác phẩm điêu khắc muốn chế tác, thành Vị Châu không đủ thợ thủ công.” Thiết Ngưu nói.

"Thế muốn điều bao nhiêu người từ trong làng?" Tiểu đoàn phó hỏi.

"Càng nhiều càng tốt!" Thiết Ngưu thờ ơ trả lời.

Tiểu đoàn phó khẽ cau mày, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý, vừa định rời đi thì bị Thiết Ngưu gọi lại: "Nhân tiện, tình hình của Hầu Tử thế nào rồi? Họ vẫn chưa tìm thấy Tấn vương à?"

Hầu Tử đuổi theo nhóm quân Tấn Man đang chạy trốn trong núi nhiều ngày nhưng vẫn chưa tìm thấy Tấn vương.

"Chưa ạ," Tiểu đoàn phó lắc đầu: "Tấn vương quá thận trọng, Hầu Tử đi theo những kẻ đào ngũ trong thời gian này đã tìm thấy một số nơi mà Tấn vương đang ẩn náu, không biết giả hay thật, nhưng cuối cùng đều được xác nhận là giả, hoặc Tấn vương từng dừng lại chỗ đó rồi rời đi mà thôi."

"Vậy thì bảo bọn Hầu Tử về đi," Thiết Ngưu thở dài, "Trên núi lạnh lắm, đừng để các huynh đệ phải chịu lạnh."

"Không bắt Tấn vương nữa sao?" Tiểu đoàn phó ngạc nhiên hỏi.

"Không bắt được đâu," Thiết Ngưu lắc đầu nói: "Bởi vì bọn đào ngũ lâu như thế vẫn không tìm được nơi ẩn náu của Tấn vương, có nghĩa là Tấn vương đã đoán được bọn họ là mồi nhử mà chúng ta cố ý đưa ra, không cần tiếp tục."

"Tiểu đoàn trưởng nói có lý," Tiểu đoàn phó gật đầu: "Vậy ta sẽ sắp xếp cho người gửi tin cho Hầu Tử, bảo bọn họ bắt đám đào ngũ về."

Vào buổi trưa ngày hôm sau, Hầu Tử nhận được tin và ngay lập tức tấn công những kẻ đào ngũ.

Trên núi lạnh như vậy, gần đây các nhân viên hộ tống đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi cái lạnh. Đi vòng quanh núi lâu như thế, bọn họ vẫn chưa thấy được cái bóng của Tấn vương.

Khoảng thời gian lạnh giá này đã phải chịu đựng một cách vô ích.

Còn những kẻ đào ngũ Tấn Man đã dẫn họ đi vòng quanh núi, không cần nghĩ cũng biết tình trạng của chúng.

Ban đầu, tiểu đoàn phó nghĩ rằng Hầu Tử có thể sẽ dẫn một số tù binh về để sửa chữa nghĩa trang, nhưng Hầu Tử chê phiền, bảo dẫn theo bọn chúng quá rắc rối, vì vậy thẳng tay ra lệnh giết.

Ngoại trừ để lại một số người còn sống để thẩm vấn, những người đào ngũ còn lại đều bị giết.

Khi Hầu Tử dẫn mọi người trở lại thành Vị Châu, từ xa đã nhìn thấy một đội khí cầu bay từ hướng Thanh Thủy Cốc.

Tiểu đoàn phó dẫn người đi đón Hầu Tử ở cổng thành Vị Châu.

"Các huynh đệ, các ngươi vất vả rồi, trong thành đã chuẩn bị sẵn cơm nóng, vào trong sưởi ấm đi!"

"Tiên sinh muốn đánh đất Tấn ư?"

Hầu Tử không vào thành, mà nhìn chằm chằm vào chiếc khinh khí cầu trên bầu trời và hỏi.

"Không," Tiểu đoàn phó lắc đầu, "Những chiếc khinh khí cầu này là để đưa thợ thủ công đến đây.”

“Đưa thợ thủ công tới làm gì?" Hầu Tử buồn bực hỏi.

"Tiểu đoàn trưởng nói rằng huynh ấy sẽ xây dựng rất nhiều tác phẩm điêu khắc xung quanh nghĩa trang, ở thành Vị Châu không có đủ thợ thủ công, vì vậy huynh ấy đã viết thư cho tiên sinh và yêu cầu tiên sinh điều một ít thợ thủ công từ trong làng tới." Tiểu đoàn phó giải thích.

"Rất nhiều tác phẩm điêu khắc hả?" Hầu Tử khẽ cau mày: "Thiết Ngưu đâu?"

Thiết Ngưu là một tên khát máu nổi tiếng, không chỉ kẻ thù sợ anh ta, mà nhiều nhân viên hộ tống cũng hoảng sợ khi nhìn thấy anh ta.

Tiểu đoàn phó lần trước cũng có nghi ngờ, nhưng anh ta không dám hỏi thêm.

Tuy nhiên, Hầu Tử và Thiết Ngưu cũng coi như là những cựu binh cùng đội, mối quan hệ cũng rất tốt, tiểu đoàn phó không dám đặt câu hỏi, nhưng Hầu Tử không phải lo lắng.

"Tiểu đoàn trưởng không ở trong thành, mà ở trong doanh trại lớn bên ngoài thành."

Tiểu đoàn phó chỉ vào khoảng đất trống phía tây bắc.

Để giảm thiểu sự hỗn loạn của người dân, sau khi đội hộ tống chiếm được thành, lực lượng chính sẽ rút khỏi thành sau khi trật tự được lập lại.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi quét sạch quân phản loạn trong thành, Thiết Ngưu dẫn quân chủ lực ra khỏi thành Vị Châu và đóng quân ở vùng đất trống bên ngoài.

Tổng chỉ huy Thiết Ngưu không trốn trong thành để tận hưởng, mà sống trong doanh trại với nhân viên hộ tống.

"Vậy ngươi sắp xếp cho các huynh đệ, ta sẽ đi nói chuyện với Thiết Ngưu."

Hầu Tử quay ngựa, bỏ đi cùng một vài người.

Khi họ đến doanh trại, đúng lúc thấy Thiết Ngưu bước ra từ lều.

"Hầu Tử, ngươi về rồi à?" Thiết Ngưu mỉm cười chào Hầu Tử: "Lạnh như thế, mau vào trong sưởi ấm đi."

Hầu Tử cũng không khách sao, đi thẳng vào lều lớn, nhặt đôi giày đã cởi ra và sưởi ấm bên bếp lửa.

Căn lều nhanh chóng tràn ngập mùi hôi chân nồng nặc.

Thiết Ngưu đã quen với mùi này từ lâu, cười khúc khích, mắng vài câu rồi bưng ấm trà từ một chiếc bếp nhỏ khác ra, rót một bát nước nóng cho Hầu Tử.

"Sao lại cần nhiều thợ thủ công của tiên sinh như vậy?"

Hầu Tử cầm lấy cái bát và hỏi.

"Ta muốn những người Đông Man mãi mãi hối hận về những gì chúng đã làm!" Thiết Ngưu quay lại nhìn bàn thờ, nghiến răng nghiến lợi.

Trên bàn thờ là một hộp gỗ tinh xảo.

Bên trong hộp là đầu của Phạm tướng quân.

Mặc dù đã nhiều ngày trôi qua, nhưng mỗi lần bước vào lều và nhìn thấy chiếc hộp này, Thiết Ngưu vẫn còn tức giận.

"Hối hận kiểu gì?" Hầu Tử tò mò hỏi.

"Mấy ngày nữa ngươi sẽ biết!”

"Xì, ngươi còn vòng vo với cả ta nữa cơ à?" Hầu Tử nhún vai, không tiếp tục hỏi thêm. "Ở đây có gì ăn không? Ông đây đói quá!"

"Đã chuẩn bị xong lâu rồi!" Thiết Ngưu cười lớn, vén rèm cửa rồi bưng khay bước vào. "Nào, nói cho ta biết lần này ngươi đã thu được gì. Nếu chúng ta phát động một cuộc tấn công toàn diện vào đất Tấn, cơ hội của chúng ta là bao nhiêu?"

Nhiệm vụ của Hầu Tử lần này không chỉ là câu cá, mà còn tìm kiếm thông tin tình báo, đánh giá chiến trường và chuẩn bị cho cuộc tấn công vào đất Tấn trong tương lai.

"Khá phức tạp," Hầu Tử vừa nói vừa nhấc chân và nhai bánh bao: “Nếu thật sự phát động chiến tranh, cuối cùng chúng ta nhất định sẽ chinh phục được, nhưng so với đất Tần sẽ phải mất nhiều thời gian hơn!

Chinh phục đất Tần mất chưa tới một năm, nhưng nếu muốn chiếm trọn đất Tấn ít nhất cũng phải mất ba năm!”

"Mất nhiều thời gian như vậy sao?" Thiết Ngưu cau mày.

Từ xa xưa, đánh giặc sẽ phải tốn rất nhiều tiền.

Đất Tấn nhiều đồi núi, phần lớn đều là núi đá cằn cỗi không có cây cối, nghèo nàn hơn nhiều so với vùng đất Tần màu mỡ ở Quan Trung.

Theo ý kiến của Thiết Ngưu, tấn công đất Tấn sẽ dễ dàng hơn đất Tần.

Kết quả bây giờ Hầu Tử lại nói như vậy.

"Bên này đất Tấn có quá nhiều đồi núi, vả lại dân chúng hung mãnh, Tấn vương không tốt với dân chúng lắm, nhưng vẫn rất hào phóng với thuộc hạ, cho nên trong dân chúng có rất nhiều người cực đoan theo đường lối ngu trung."

Hầu Tử nói: "Ba năm chỉ là theo dự tính lý tưởng nhất. Nếu Tấn vương đưa người của mình vào núi, ẩn náu và đánh du kích chống lại chúng ta thì sẽ càng rắc rối hơn!"

Mặc dù đất Tần trù phú nhưng lại có nhiều đồng bằng, rất thích hợp cho quân hộ tống tiến quân nhanh chóng.

Còn ở đất Tấn có quá nhiều núi, đôi khi có những nơi chỉ cách một hoặc hai dặm theo đường chim bay có thể phải mất một hoặc hai ngày mới đến được do địa hình.

Đối với những nhân viên hộ tống không quen với tình hình địa phương, điều này rất bất lợi cho việc hoạt động trên thực địa.

Mặc dù trong tiêu cục Trấn Viễn có phi thuyền, nhưng đất Tấn rộng lớn và có nhiều đỉnh núi như vậy, cũng không thể để phi thuyền đi xem xét từng ngọn núi được chứ?

Nếu họ thực sự làm vậy, chưa xét đến việc có đủ phi thuyền và chất nổ hay không, thời gian phải tiêu tốn sẽ rất dài.

“Chúng ta cần phải thông báo tình hình này cho tiên sinh càng sớm càng tốt.” Thiết Ngưu cau mày nói.

"Yên tâm đi, ta đã nhờ người viết báo cáo khi ở trên núi, vừa về là ta đã bảo người gửi tin đi ngay rồi." Hầu Tử nói.

"Vậy thì tốt, tiên sinh nhất định sẽ có thể nghĩ ra cách!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom