-
Chương 1056-1060
Chương 1056: Khó khăn
Phi thuyền thuận buồm xuôi gió từ thành Vị Châu về Kim Xuyên, tốc độ cực nhanh, đến trưa ngày hôm sau, Kim Phi đã thấy báo cáo của Hầu Tử.
Cửu công chúa đang phê duyệt tấu chương, thấy Kim Phi cau mày, lập tức đặt tấu chương xuống hỏi: “Sao vậy?”
“Tình hình ở đất Tấn khó giải quyết hơn chúng ta nghĩ!”
Kim Phi đưa tình báo cho Cửu công chúa.
Sau khi xem xong, chân mày Cửu công chúa nhíu lại.
Cô đang định lên tiếng thì Châu Nhi đến thông báo, nói Trương Lương và Tiểu Ngọc đến rồi.
“Để bọn họ vào đi, vừa lúc nghe xem Lương huynh có ý kiến gì không.”
Tài năng quân sự của Trương Lương đã được chứng minh từ cuộc chiến này đến cuộc chiến khác.
Về vấn đề chiến tranh, Kim Phi thường tìm Trương Lương để thảo luận.
Cả buổi sáng phải xem tấu chương, Kim Phi ngồi lâu nên thấy hơi đau lưng, vì thế đứng dậy hoạt động để giãn gân cốt.
Cửu công chúa cũng lười biếng duỗi người, trước khi Trương Lương và Tiểu Ngọc bước vào.
Cửu công chúa có dung mạo và dáng người rất đẹp, nhưng có lẽ vì đang mang thai, nên lúc này nhìn hơi khác, nhất thời khiến cho Kim Phi không thể rời mắt.
“Đừng nhìn nữa, ngày mai Tiểu Bắc về rồi đấy.”
Cửu công chúa liếc Kim Phi.
Khoảng thời gian trước, đã phát hiện ra manh mối của đội ám sát ở quận Kim Xuyên, Bắc Thiên Tầm xung phong dẫn một đội nhân viên hộ tống đi đến huyện phủ để bắt đội ám sát, cô ấy đã đi hơn nửa tháng.
Đường Tiểu Bắc cũng là người không chịu ngồi yên, bây giờ địa bàn của Kim Phi không ngừng mở rộng, các ngành nghề đều đang bắt đầu lại từ đầu, hợp tác xã mua bán Kim Xuyên mới được thành lập, vì có quá nhiều điểm nên đã nảy sinh nhiều vấn đề.
Đường Tiểu Bắc đã dẫn đội khảo sát ra ngoài bôn ba hơn một tháng, dấu chân trải khắp Xuyên Thục.
Mặc dù Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa vẫn ở trong làng, nhưng cả hai đều đang mang thai…
Kim Phi chạm vào môi Cửu công chúa, đang định nói thì có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Cửu công chúa đỏ mặt kéo tay Kim Phi ra, đứng dậy chỉnh trang quần áo.
“Tiên sinh! Bệ hạ!”
Trương Lương và Tiểu Ngọc khom người hành lễ.
Thật ra khi Trương Lương và Tiểu Ngọc gặp riêng Kim Phi, sẽ tuỳ ý như cũ, nhưng ở trong thư phòng này, trước mặt Cửu công chúa, ngay cả Thiết Chuỳ và Hầu Tử luôn cà lơ phất phơ cũng không dám tuỳ ý làm bậy.
Vốn dĩ Kim Phi cũng không để ý tới những lễ nghi thế tục này, nhưng bây giờ không muốn quan tâm cũng không được, dù sao Cửu công chúa đã lên ngôi, uy nghiêm cơ bản phải có, nếu không tất cả mọi người sẽ không biết lớn nhỏ, gây tổn hại đến uy tín của Cửu công chúa.
“Ngồi đi.” Kim Phi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Vũ Dương, nàng đi nghỉ ngơi đi.”
Châu Nhi đi đến cửa thiền điện, rung chuông trên tường, một cô nương khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc váy bước ra khỏi sảnh.
Cô nương quỳ xuống thi lễ, rồi ngồi vào phía sau ghế trà, pha trà, châm trà cho bọn họ.
Cô nương này là một chuyên gia pha trà được quận trưởng Miên Châu nhờ Giáo Phường Ti ở địa phương đào tạo, mới đầu định đưa đến kinh thành hối lộ quan viên bộ Lại, để được thăng quan tiến chức.
Sau khi Kim Phi thi hành lệnh thả gia nô ở Xuyên Thục, cô nương này đã được khôi phục quyền tự do.
Nhưng cô ta không có người thân, cũng không có cách mưu sinh, chỉ có thể đăng ký tham gia đoàn ca múa Kim Xuyên.
May mắn thay, cô ta hát hay, nhảy giỏi, nên đã vượt qua kiểm tra.
Thời điểm đến làng Tây Hà tham gia huấn luyện, Thanh Diên hỏi cô ta có sở trường gì, cô ta nói cô ta giỏi pha trà, nên sau khi Thanh Diên điều tra gia cảnh của cô ta, thấy không có vấn đề gì, đã giới thiệu cho Châu Nhi.
Kim Phi giải phóng nô lệ, thái giám và cung nữ, nhưng Cửu công chúa là nữ đế, phải có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, bưng trà rót nước cho cô ấy chứ?
Ví dụ như trong tình cảnh hiện tại, nếu chỉ có Kim Phi ở đó, thì Cửu công chúa sẽ là người pha trà, nhưng bây giờ có Trương Lương và Tiểu Ngọc ở đây, để Cửu công chúa pha trà sẽ không thích hợp.
Cô ấy dám pha, Trương Lương và Tiểu Ngọc cũng không dám uống.
Vì vậy sau khi Châu Nhi hỏi ý kiến của cô nương đó, đã giữ cô ta lại, để cô ta phụ trách pha trà, mỗi khi Cửu công chúa tiếp khách.
Châu Nhi vốn tưởng rằng Kim Phi sẽ không đồng ý, nhưng sau khi xác nhận cô nương này không phải bị Châu Nhi bắt làm cung nữ, mà là nữ công nhân phục vụ đã kí kết thoả thuận bảo mật, nên không phản đối, còn đùa rằng để Châu Nhi tuyển thêm nhiều cô nương như vậy.
Dù sao có thể được quận trưởng chọn trúng, dung mạo dáng người cách nói chuyện đều là hạng nhất, có một cô gái như vậy chăm sóc Cửu công chúa, cho dù Kim Phi không làm gì, nhìn thôi cũng thoải mái, không phải sao?
Vốn dĩ y chỉ đùa Châu Nhi, nhưng Châu Nhi giả vờ không hiểu, nhân cơ hội bảo Thanh Diên đi khắp Xuyên Thục tìm kiếm các cô nương.
Đại Khang nhiều nữ ít nam, nghề thanh lâu vô cùng phát đạt, mỗi một thanh lâu đều cẩn thận chuyên tâm đào tạo không ít cô nương.
Những cô nương này đã được thanh lâu đào tạo từ bé, trừ phục vụ người, những cái khác đều không biết, Thanh Diên có thể dễ dàng tìm về vô số.
Châu Nhi chọn ra hàng chục người trong số họ, căn cứ vào năng lực của từng người, có người phục vụ cuộc sống hàng ngày của Cửu công chúa, có người phụ trách dọn dẹp, có người phụ trách bưng trà rót nước.
Cô nương này là bậc thầy về pha trà được huấn luyện nhiều năm, động tác như nước chảy mây trôi, nhìn khá đẹp mắt.
Lá trà cũng được lựa chọn cẩn thận, còn chưa uống vào miệng, hương thơm đã thoang thoảng đầu mũi.
“Mời!”
Sau khi cô nương rót cho mỗi người một tách trà xong, lập tức cúi đầu bước sang một bên.
Kim Phi ra hiệu cho Châu Nhi lấy báo cáo do Hầu Tử viết đến, đưa cho Trương Lương: “Lương huynh, Tiểu Ngọc, đây là báo cáo do Hầu Tử gửi về từ đất Tấn, hai người xem thử đi.”
Trương Lương vội đặt ly trà xuống, cầm báo cáo lên.
Sau hơn một năm tham gia lớp học xóa mù chữ, giờ đây Trương Lương đã biết rất nhiều từ, ít nhất không gặp vấn đề gì khi đọc.
Sau khi xem xong, Trương Lương cũng không lập tức bày tỏ ý kiến mà đưa báo cáo cho Tiểu Ngọc.
Sau khi Tiểu Ngọc xem xong, Trương Lương mới cau mày: “Tình hình ở đất Tấn phức tạp vậy sao?”
Là người phụ trách binh mã dưới trướng Kim Phi, Trương Lương biết rõ Kim Phi luôn muốn nhanh chóng đánh hạ đất Tấn.
Đất Tấn giáp với Đảng Hạng ở phía Tây, Đông Bắc giáp Đông Man, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng.
Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái, trên cơ bản đã xác nhận suy đoán về thời kỳ tiểu băng hà của Kim Phi.
Mặc dù gần đây Đảng Hạng và Đông Man đã thành thật hơn rất nhiều, nhưng cái lạnh ập đến, nhiều gia súc sẽ chết cóng.
Ngoài ra, Đại Khang không còn cống nạp cho Đảng Hạng nữa, cuộc sống của dân du mục sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.
Dân du mục rất dũng mãnh, nếu thực sự sống không nổi nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều bộ tộc nhỏ đến Trung Nguyên để tống tiền, chiếm đoạt tài sản.
Điều khủng khiếp nhất là có rất nhiều nơi ở vùng núi phía Bắc Đại Khang, trước đây đều do người của Tấn vương canh giữ.
Bây giờ Tấn vương đã cấu kết với người Đông Man, nếu ông ta đi rơi vào đường cùng, hạ lệnh mở những con đường này, để người Đông Man tiến vào Đại Khang với quy mô lớn, sẽ vô cùng phiền toái.
Hơn nữa, những con đường này khác với thành Du Quan.
Ít nhất thành Du Quan còn có thành trì để quân Bắc Phạt đặt chân, hơn nữa còn gần biển, Kim Phi có thuyền hơi nước, thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư.
Còn những con đường này đều nằm rải rác ở phía Đông và phía Tây, dọc theo biên giới phía Bắc, với sức chiến đấu của nhân viên hộ tống, chiếm được những con đường này không khó, phòng thủ cũng không khó, khó ở chỗ không biết tiếp tế như thế nào.
Chương 1057: Chiến tranh dư luận
Ngô vương, Sở vương và Tương vương ban đầu luôn dùng mọi cách ngăn cản lúc Kim Phi trên đường trở về Kim Xuyên, theo lý mà nói Kim Phi hẳn phải hận bọn chúng hơn, sau khi trở lại hẳn phải tấn công bọn chúng trước mới đúng.
Nhưng Kim Phi không làm như vậy, sau khi Kim Xuyên ổn định lại, y đánh đất Tần trước tiên.
Trừ lý do nhìn trúng đồng bằng Quan Trung màu mỡ ra, một nguyên nhân khác là vì đất Tần nằm cạnh đất Tấn.
Sau khi kiểm soát được đất Tần là có thể tấn công đất Tấn luôn.
Như vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn cho biên giới phía Bắc của Đại Khang ở mức tốt nhất.
Dẫu sao đám Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương có làm loạn như thế nào đi nữa, cũng sẽ chừa đường sống lại cho người dân, sẽ không thật sự ép người dân vào chỗ chết, bằng không thì chẳng cần tiêu cục Trấn Viễn đến, người dân đã tự tạo phản rồi.
Nhưng phía bắc đất Tấn là dân tộc du mục, hiện giờ bọn họ không hề có cảm giác thuộc về Đại Khang, ngược lại còn tràn đầy thù hận.
Một khi để bọn họ từ đất Tấn vào được Trung Nguyên, tuyệt đối sẽ khiến người dân lầm than, xác chết đầy đất!
Đời trước Kim Phi cũng chưa từng đến đất Tấn, y không rõ tình hình đất Tấn lắm, lúc trước cũng nghĩ giống Thiết Ngưu, cho rằng y có phi thuyền có lựu đạn, đánh hạ đất Tấn xem ra cũng không phải chuyện khó khăn gì cho lắm.
Nhưng đọc xong báo cáo của Hầu Tử, Kim Phi mới biết tình hình ở đất Tấn phức tạp như vậy, cũng ý thức được bản thân có lẽ đã đánh giá thấp Tấn vương rồi.
Báo cáo của Hầu Tử viết vô cùng cặn kẽ, đặc biệt là những thứ liên quan tới địa hình đất Tấn và sức ảnh hưởng của Tấn vương trên đất của ông ta.
Mẹ của Tấn vương có xuất thân là quý tộc nổi danh đất Tấn, đã truyền thừa suốt mấy trăm năm, rất có sức ảnh hưởng trên địa bàn của mình.
Sau khi Tấn vương được đưa đến đất Tấn, từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ của mẹ, cực kì giỏi thu mua lòng người, đặc biệt là trong cách đối đãi với mấy bộ đội nhánh chính dưới quyền, ông ta luôn vô cùng hào phóng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng khấu trừ lương và thức ăn của binh lính.
Thật ra thì không ăn chặn lương và thức ăn của binh lính, là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng những tướng lĩnh thích ăn chơi ở Đại Khang lại không làm được.
Bọn chúng không chỉ khấu trừ lương và thức ăn của binh lính, có lúc ngay cả đồ binh lính đoạt được, bọn chúng cũng cướp đi một phần.
Dưới sự nổi bật của mấy đồng nghiệp này, Tấn vương phát lương và thức ăn cho binh lính đúng hạn, là đã được phong thành người siêu tốt và được binh lính đất Tấn ủng hộ vô cùng.
Cũng chính vì vậy, Tấn vương mới có thể phòng thủ biên giới phía Bắc suốt mấy chục năm.
Lý do ban đầu Kim Phi chịu bỏ qua cho ông ta, cũng là bởi vì việc này.
Những cựu binh trực thuộc quân đội kia sau khi giải ngũ, vẫn luôn trung thành với Tấn vương.
"Tiên sinh, nếu như những điều Hầu Tử nói trong tình báo đều là thật, đất Tấn có địa hình phức tạp như vậy, trận đánh này chỉ sợ cũng khó đánh." Trương Lương nói.
"Lương ca, thật ra thì khó khăn không nằm ở địa hình, mà nằm ở sự ủng hộ của quần chúng!" Kim Phi lắc đầu nói: "Không có quần chúng ủng hộ, Tấn vương chỉ là con hổ giấy không chịu nổi một đòn!"
Tại sao y không sợ đánh du kích với Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương? Cũng vì đám Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương không có sự ủng hộ của quần chúng, chỉ biết bóc lột người dân.
Người dân đất Ngô đất Sở chỉ hận bọn chúng không chết sớm hơn một chút.
Nếu không phải vì Kim Phi lo rằng không thể lập tức kiểm soát được nhiều địa bàn như vậy, dễ dẫn đến mất khống chế tình hình, chỉ cần phái nhân viên hộ tống đến đất Ngô phất cờ lên, e là sẽ có vô số người dân đi theo bọn họ tạo phản.
Mà Tấn vương có quần chúng ủng hộ thì khác.
Đất Tấn có địa hình phức tạp, khắp nơi đều là khe núi có thể giấu người, nếu Tấn vương thật sự đánh du kích, lại được người dân địa phương che chở, đúng là vô cùng phiền phức.
"Hừ, nếu để người dân đất Tấn biết Trần Vĩnh Trạch cấu kết với người Đông Man, tàn sát quân Phạm Gia, e là họ cũng sẽ không tin ông ta nữa!" Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Sau khi Kim Phi nghe xong, bỗng vỗ bàn: "Vũ Dương, nàng đúng là một người thông minh!"
"Phu quân nghĩ ra cách rồi à?" Cửu công chúa ngẩng đầu hỏi.
Trương Lương và Tiểu Ngọc cũng nhìn Kim Phi với vẻ mặt mong đợi.
"Bây giờ vấn đề khó giải quyết nhất chính là việc Trần Vĩnh Trạch ở đất Tấn rất được người dân ủng hộ, nếu như người dân không ủng hộ ông ta nữa, không bảo vệ ông ta nữa, thậm chí còn cung cấp vị trí của Trần Vĩnh Trạch cho chúng ta, đánh hạ đất Tấn không phải rất đơn giản sao?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Phu quân, mặc dù lý thuyết là vậy, nhưng Tấn vương và gia tộc của ông ta đã cai trị đất Tấn quá lâu, sức ảnh hưởng cũng đã bám rễ rất sâu, chúng ta rất khó thay đổi tư tưởng của người dân ngay được!" Cửu công chúa thở dài nói.
"Cũng chưa chắc đâu!" Kim Phi nói: "Đừng quên chúng ta có báo giấy và phi thuyền!"
"Báo giấy và phi thuyền?" Cửu công chúa sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt chợt sáng lên.
Đúng vậy, nếu như làm giống như ban đầu tấn công phủ Kinh Triệu, trước tiên phái người ngồi phi thuyền rải truyền đơn, để cho người dân biết chuyện ác Tấn vương đã gây ra, sau đó tuyên truyền chính sách đánh cường hào chia ruộng đất của tiêu cục Trấn Viễn, liệu người dân có còn tiếp tục ủng hộ Trần Vĩnh Trạch không?
Chắc chắn là không!
"Tiểu Ngọc, lát nữa ngươi đi tìm Trần Văn Viễn và ông Triệu, bảo bọn họ nhanh chóng soạn rõ tội ác của Tấn vương, giao cho xưởng in ấn để sắp xếp rồi in ra!"
Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc và Trương Lương: "Lương ca, Lão Ưng không có ở đây, huynh đi một chuyến đến đội bay, thông báo tất cả phi công ngừng nghỉ phép, trừ phi thuyền bắt buộc để truyền thông tin và phòng thủ, toàn bộ những phi thuyền khác đến thành Vị Châu đợi lệnh của ta!"
"Vâng!" Tiểu Ngọc và Trương Lương đồng thời đứng dậy.
"Trần Vĩnh Trạch, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chiến tranh dư luận!"
Kim Phi nhìn bóng lưng của Tiểu Ngọc và Trương Lương, y siết chặt nắm đấm.
Tấn vương dẫu sao cũng từng là phiên vương, không muốn cúi đầu xưng thần với y, Kim Phi có thể hiểu.
Thậm chí ông ta muốn làm Hoàng đế, Kim Phi cũng có thể hiểu.
Dẫu sao cả thiên hạ này được mấy tên nam nhân không muốn làm Hoàng đế chứ?
Tấn vương không phục, vậy đánh là được, Kim Phi đồng ý cho ông ta cơ hội đấu một trận công bằng.
Nhưng Tấn vương cấu kết với ngoại tộc tàn sát quân Phạm Gia, Kim Phi không thể nào tha thứ!
"Phu quân, chàng cảm thấy chuyện này nắm chắc được mấy phần?" Cửu công chúa hỏi.
Điều động nhiều phi thuyền như vậy, sự tiêu hao nhiên liệu và những tài nguyên khác, chắc chắn là một khoản chi tiêu khổng lồ.
Đại Khang mới hiện nay đang gặp khó khăn, nơi cần dùng tiền quá nhiều, nếu như cuối cùng không đạt được như mong đợi, Cửu công chúa thật sự sẽ cảm thấy đau lòng.
"Có được hay không, phải thử mới biết."
Chuyện chưa thành, Kim Phi cũng không dám nói quá chắc chắn: "Trước hết ta bảo Thiết Ngưu chọn vài huyện làm thí điểm, hiệu quả tốt thì cứ tiếp tục, nếu hiệu quả không tốt, vậy thì cần biện pháp khác!"
"Ừ!" Cửu công chúa khẽ gật đầu, chuẩn bị trở về tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Nhưng vừa mới xoay người đã bị Kim Phi kéo lại.
Phát hiện ánh mắt Kim Phi đang liếc nhìn qua lại giữa mũi và cằm của mình, Cửu công chúa lập tức đỏ mặt, tức giận trách: "Ta còn đang bận đấy..."
Cửu công chúa còn chưa nói hết câu đã bị Kim Phi bế lên.
Châu Nhi cúi đầu cười khẽ, vén rèm phòng nghỉ lên.
...
Tiểu Ngọc và Trương Lương đều biết Kim Phi coi trọng đất Tấn đến mức nào, sau khi rời khỏi thư phòng, ngay cả cơm trưa họ cũng không ăn, một người chạy về phía đội bay, một người chạy về phía toà soạn nhật báo Kim Xuyên.
Số lượng ký giả càng ngày càng nhiều, báo cũng từ một tờ giấy như lúc mới bắt đầu biến thành hai tờ giấy, đã chứa nhiều nội dung hơn.
Nhưng Trần Văn Viễn nhàn hơn trước kia nhiều.
Bởi vì tòa soạn báo đã coi như là bước vào nề nếp, không cần anh ta tự mình quan sát từng chút một, cho dù có tình huống bất ngờ xảy ra, phó biên tập Triệu Nhạc cũng có thể xử lý.
Lúc này Trần Văn Viễn đang nhàn nhã uống trà đọc sách, thấy Tiểu Ngọc vội vã đi vào, anh ta nhanh chóng đặt bình trà xuống.
Tiểu Ngọc đích thân tới, nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra!
Chương 1058: Người không thể rời xa
"Trần công tử, tiên sinh muốn bảo ngài làm một số báo đặc biệt về Tấn vương..."
Tiểu Ngọc nói rồi lấy ra bản thảo trong đó có yêu cầu của Kim Phi.
Trần Văn Viễn cầm bản thảo đọc lại lần nữa, đứng dậy hô lên: "Liên Nhi, đi gọi Triệu phó biên tập!"
Liên Nhi dạ một tiếng, bước vào phòng làm việc bên cạnh.
Một lúc sau, Triệu Nhạc theo Liên Nhi ra ngoài, trên tay cầm một bản thảo và trên mũi có một cái kính lão.
Ông ta gật đầu với Tiểu Ngọc, sau đó nhìn qua Trần Văn Viễn rồi đi thẳng vào chủ đề: "Tổng biên tập, có chuyện gì vậy?"
Sau khi Triệu Nhạc ở Vị Châu về vốn đã định nghỉ hưu dưỡng lão, nhưng sau khi đến tòa soạn báo, ông ta đã tìm lại được mục tiêu của đời mình.
Trần Văn Viễn tính tình thiên lười nên đã bổ nhiệm Triệu Nhạc làm phó biên tập, giao phần lớn công việc của tòa soạn cho Triệu Nhạc xử lý.
Triệu Nhạc cũng không từ chối, ngày nào ông ta cũng rất bận rộn nhưng lại không biết mệt mỏi, còn thường chủ động tăng ca đến tận nửa đêm.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa ở tòa soạn, nhưng vừa rồi khi Liên Nhi gọi ông ta đi thì Triệu Nhạc vẫn còn đang xem lại bản thảo.
“Triệu phó biên tập, xem cái này cái đi.”
Trần Văn Viễn đưa bản thảo cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc còn chưa đọc xong là tay ông ta đã run lên vì phấn khích, thậm chí cả tờ bản thảo còn cầm không chắc.
Ông để tờ bản thảo lên bàn, buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi ngẩng đầu hỏi Tiểu Ngọc: "Tiên sinh muốn đánh đất Tấn ư?"
Phạm tướng quân là vết sẹo lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc, tiếc nuối lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc là chưa bắt được Tấn vương.
Nhưng ông ta cũng biết Kim Phi phải cân nhắc toàn diện nên Triệu Nhạc chưa bao giờ chủ động yêu cầu Kim Phi tấn công đất Tấn, bắt sống Tấn vương.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại chủ động tấn công đất Tấn, chuyện này lại khiến cho Triệu Nhạc kinh ngạc.
“Đúng vậy, tiên sinh chuẩn bị dùng binh đánh tới đất Tấn, nhưng ảnh hưởng của Tấn vương với đất Tấn quá sâu sắc…”
Tiểu Ngọc giải thích mối băn khoăn và kế hoạch của Kim Phi.
Triệu Nhạc vừa nghe tin mình sắp phải vạch trần tội ác của Tấn vương cho người dân đất Tấn, tinh thần ông ta lập tức phấn chấn, vỗ ngực nói: “Mong tiên sinh đừng lo lắng, chuyện này để ta lo!”
Người hận Tấn vương nhất trên đời không phải là Kim Phi mà là Triệu Nhạc và các cựu binh quân Phạm Gia.
Các cựu binh có mối hận trong lòng nhưng không thể bày tỏ được, chỉ có thể bắt chước các nhân viên hộ tống gầm lên mấy tiếng hát bài Tinh trung báo quốc.
Nhưng Triệu Nhạc thì khác, bản thân ông ta kiếm cơm bằng cây bút của mình và viết văn là chuyện mà ông ta làm giỏi nhất.
Đêm đó Triệu Nhạc đã thức suốt đêm để sửa sang sắp xếp lại bản thảo.
Trời vừa tờ mờ sáng, Kim Phi còn đang ăn sáng, Triệu Nhạc đã cầm bản thảo tới.
"Tiên sinh, bản thảo ngài cần ta đã viết xong rồi, ngài xem xem thế nào, nếu có vấn đề gì ta sẽ đi sửa ngay!"
Triệu Nhạc đưa bản thảo cho Kim Phi.
“Triệu tiên sinh, tối qua ngài lại thức trắng đêm sao?”
Kim Phi nhìn thấy hai mắt Triệu Nhạc đỏ ngầu, y nhanh chóng kéo ghế ra: “Ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện!”
Làng Tây Hà có mấy người thức khuya có tiếng, Kim Phi cũng từng là một trong số đó, nhưng gần đây vì chăm sóc Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi, nên thời gian y ở phòng thí nghiệm đã ít hơn, làm việc và nghỉ ngơi cũng dần có quy luật.
Mãn Thương, Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần đã chiếm đóng phòng thí nghiệm của Kim Phi và cũng kế thừa thói quen thức khuya của y.
Để thử nghiệm thiết bị mới, việc thức khuya đã trở thành thói quen hàng ngày của nhiều người và họ đã liên tiếp phá vỡ kỷ lục thức khuya do Kim Phi lập ra.
Nửa tháng trước, mấy người làm việc liên tục gần 70 giờ mới lắp ráp được một chiếc máy mới, cuối cùng cũng là Vạn Vũ Hồng sợ em trai mình miệt mài đến hư người, nên mới ra mặt đi tìm Kim Phi bắt mấy người này phải nghỉ ngơi.
Ai ngờ vừa ‘trấn áp’ lớp trẻ thì Triệu Nhạc đã lên ngôi, lại còn cần mẫn hơn bọn Mãn Thương, từ khi gia nhập tòa soạn đến giờ hầu như trước giờ Tý đều chưa đi ngủ.
Sau khi bọn Mãn Thương làm cả đêm, họ thường phải nghỉ ngơi rất lâu, tuy nhiên, Triệu Nhạc đã lớn tuổi nên không ngủ nhiều, còn làm thêm giờ đến tận nửa đêm, rồi sáng hôm sau lại dậy sớm, mà cũng hiếm khi ngủ trưa.
Kim Phi thực sự lo lắng một ngày nào đó Triệu Nhạc sẽ đột ngột qua đời.
“Ông ơi, nếu ông cứ thức khuya thế này thì cơ thể ông sẽ không chịu nổi đâu!”
“Càng lớn tuổi càng ít buồn ngủ, nên không thể ngủ được!”
Triệu Nhạc lắc đầu nói: "Không phải ta tới chỗ tiên sinh mới như vậy, ở Kim Xuyên cũng thường cả đêm không ngủ, ta đã quen rồi."
“Trần Văn Viễn còn quá trẻ, tòa soạn vẫn cần một người kỳ cựu như ông nên không thể để mệt quá được.”
Kim Phi nói: "Lát nữa để Ngụy tiên sinh kê chút đơn thuốc điều dưỡng cho ông."
“Cảm tạ tiên sinh đã quan tâm, ta sẽ để ý!”
Triệu Nhạc chỉ vào bản thảo: "Tiên sinh, ngài xem bản thảo này đi, nếu có vấn đề gì, ta sẽ sửa ngay bây giờ, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa ta sẽ gửi cho xưởng in ấn, để họ mau chóng sắp chữ in ra.”
“Được rồi, ông Triệu, ông ăn gì trước đã.”
Kim Phi gọi Nhuận Nương làm một chén cháo cho Triệu Nhạc.
“Ta chỉ thích cháo của Nhuận Nương nấu, vừa đặc lại vừa thơm,” Triệu Nhạc bưng chén sứ lên, nháy mắt ra hiệu với Kim Phi: “Nhuận Nương là một cô nương tốt, tiên sinh chớ có để lỡ người ta.”
“Ông muốn làm mai cho Nhuận Nương sao?” Kim Phi liếc nhìn Triệu Nhạc.
“Tiên sinh, ngài đừng giả bộ với ta, ngài biết ta có ý gì mà?” Triệu Nhạc nói: “Ngài hỏi hết dân trong làng xem, có ai mà không biết Nhuận Nương đang đợi ngài?"
Kim Phi cúi đầu giả vờ đọc bản thảo, không muốn tiếp lời.
Không thể có chuyện Kim Phi không hiểu tâm tư của Nhuận Nương.
Thực ra, từ lâu người trong làng cũng đã coi Nhuận Nương là người của Kim Phi.
Nhưng hai người đã sớm chiều ở chung lâu như vậy, quen thuộc đến mức Kim Phi cũng ngại xuống tay.
Mà Đường Đông Đông và Tả Phi Phi cũng có tình trạng tương tự.
Cả hai đều có ý với Kim Phi, cũng đang chờ Kim Phi lên tiếng, tuy nhiên Kim Phi cũng là một người thụ động về mặt tình cảm, nếu người khác không đề cập đến thì y cũng sẽ được chăng hay chớ như vậy, nên cứ kéo dài cho đến bây giờ.
Thấy Kim Phi im lặng, Nhuận Nương đỏ mặt giải vây cho y: “Ông ơi, ông đừng lo chuyện của ta, nếu không có tiên sinh thì không chừng bây giờ ta đã chết ở nơi nào rồi, dù có nấu cơm cho tiên cả đời thì ta cũng bằng lòng!”
“Hai người các ngươi thật là!”
Triệu Nhạc thở dài: "Tiên sinh, có lẽ đêm qua ta thức khuya tới lơ mơ rồi nên mới cậy già lên mặt một hồi, Nhuận Nương tốt như vậy, cho dù cô ấy có sẵn sàng nấu cơm cho ngài cả đời, thì ngài cũng không thể để cô ấy ở góa trong khi phu quân vẫn còn sống chứ?
Hay là ngài muốn cô ấy gả cho người khác để giặt giũ, nấu cơm cho người khác? Rồi dọn giường, trải chiếu sinh con cho người khác?"
“Ông ơi, ông còn nói…”
Nhuận Nương giậm chân, đỏ mặt chạy đi.
Mà lòng Kim Phi chợt thấp thỏm.
Lúc trước để đối phó với sự chỉ trích của huyện lệnh Kim Xuyên, Quan Hạ Nhi đã tự quyết định nạp gần chục ngàn tiểu thiếp cho Kim Phi.
Nhưng Kim Phi luôn coi đây là một trò đùa và cũng chưa bao giờ để tâm tới, thay vào đó Quan Hạ Nhi thông báo cho những "tiểu thiếp" này rằng, nếu ai muốn gả cho người mình muốn thì tới tìm Quan Hạ Nhi lấy lại hôn thư, sống cuộc sống mà mình muốn sống.
Không phải Kim Phi ra vẻ rộng lượng, mà do y thực sự không muốn làm trễ nãi một cô gái mà y chưa từng gặp.
Nhưng những gì Triệu Nhạc vừa nói lúc nảy khiến Kim Phi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Nhuận Nương phải đi giặt giũ, nấu cơm cho người đàn ông khác, rồi còn thành hôn và sinh con với một người đàn ông khác.
Lúc này, cuối cùng Kim Phi cũng nhận ra rằng mình thật sự không thể rời xa Nhuận Nương.
Chương 1059: Kim Phi lại muốn làm gì?
"Tiên sinh, ta nhớ ngài từng viết một bài thơ rất hay, hoa đang sắc thắm thì nên hái, đừng đợi hoa tàn mới bẻ cành!"
Triệu Nhạc nhấp một ngụm cháo rồi lắc đầu.
“Ăn cháo của ông đi!”
Kim Phi cầm bản thảo ngồi sang một bên.
Triệu Nhạc biết Kim Phi đã nghe được, nên cứ cười chậm rãi ăn cháo mà không nói gì nữa.
Kim Phi cũng buộc mình phải vứt bỏ những suy nghĩ xao lãng, để đọc bản thảo một cách nghiêm túc.
Tuy Triệu Nhạc đã lớn tuổi nhưng có năng lực học tập rất tốt.
Trước đây ông ta từng viết văn thơ, nhưng báo chí nhắm đến dân chúng bình thường, cần phải viết bằng ngôn ngữ địa phương, Kim Phi cứ tưởng rằng ông ta sẽ phải mất một thời gian dài để thích nghi, nhưng hóa ra ông ta còn thích nghi nhanh hơn những ký giả khác, cũng chỉ mất vài ngày để thực hiện quá trình chuyển đổi.
Không chỉ như thế, Triệu Nhạc còn học được cách điều tiết của Trình Văn Viễn để khơi dậy cảm xúc của độc giả.
Biết rằng có rất nhiều cựu binh ở đất Tấn ủng hộ Tấn vương, nên bản thảo lúc đầu Triệu Nhạc không nhằm vào Tấn vương ngay mà kể lại chuyện Phạm tướng quân trấn giữ thành Vị Châu.
Cứ như vậy, độc giả sẽ không kiểm soát được mà nhìn vấn đề dưới góc nhìn của Phạm tướng quân.
Sau đó lại giới thiệu lịch sử phát triển của Kim Phi, việc Tấn vương đến Kim Xuyên để đàm phán với Kim Phi.
Lúc này, Triệu Nhạc đột nhiên thay đổi cách viết, kể đến việc Tấn vương lợi dụng sự tin tưởng của Phạm tướng quân, bỏ thuốc quân Phạm gia, công phá thành Vị Châu, tàn sát quân Phạm gia.
Xuyên suốt mấy ngàn chữ đều là vạch trần tội ác của Tấn vương.
Kim Phi đọc xong nhịn không được mà thở dài: “Ông Triệu, ông sinh ra đúng là để làm tin tức!”
Để người dân dễ dàng tiếp nhận và quan tâm hơn, Triệu Nhạc viết bản thảo này dưới dạng một câu chuyện xưa nhưng nội dung bên trong hoàn toàn là sự thật, rất đúng với yêu cầu ở Kim Phi.
“Tiên sinh hài lòng là tốt rồi!” Triệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Vậy có thể đưa đến xưởng in ấn được chưa?”
Chinh phục đất Tấn càng sớm thì sẽ sớm bắt được Tấn vương.
“Được rồi,” Kim Phi gật đầu rồi trả bản thảo lại cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc thậm chí còn không ăn cơm, mà đặt chén xuống rồi cầm bản thảo đi ngay.
Trưa hôm đó, Kim Phi đã cầm trong tay bản mẫu.
Sau khi xác nhận bản mẫu không có vấn đề gì, xưởng in ấn đã in xong tờ báo trong ngày và tăng ca suốt đêm để in tờ rơi.
Sáng sớm hôm sau, các tờ rơi đã được đóng gói đưa đến trụ sở của đội bay.
Đội bay đã gọi lại tất cả các phi công đã nghỉ phép ngày hôm qua, đồng thời cũng tiến hành bảo trì tất cả các phi thuyền, chỉ cần Kim Phi hoặc Cửu Công chúa ra lệnh là đội bay có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Kim Phi rất quan tâm đến đất Tấn, y dậy thật sớm, bất chấp cơn gió lạnh đầu đông mà lao đến sân bay để tiễn đội bay đi.
Khi y đi đến, đám người Trương Lương, Triệu Nhạc, Tiểu Ngọc đã đợi sẵn.
“Tiên sinh, ngài nói mấy câu đi?” Trương Lương chỉ vào bục cao trên bãi đất trống của sân bay.
Kim Phi cũng khách sáo mà bước lên bục cao.
“Đây là Kim tiên sinh sao?”
“Đúng vậy!”
"Sao Kim tiên sinh lại trẻ vậy? Lão Viên, ngươi có nhầm lẫn gì không?"
"Ta ở làng Quan Gia, lớn lên cùng với Kim tiên sinh, sao có thể nhầm được? Vả lại ngoài trừ Kim tiên sinh ra thì còn có ai có thể khiến Lương ca phải khách sáo như vậy?"
"Haha, nhập ngũ lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy được Kim tiên sinh! Hóa ra Kim tiên sinh thực sự trẻ như trong truyền thuyết!"
Khi lãnh thổ càng ngày càng rộng lớn, Kim càng ngày càng bận rộn, an ninh trong làng cũng ngày càng chặt chẽ hơn, những binh lính bình thường muốn thấy Kim Phi cũng không dễ.
Đội bay được thành lập tương đối muộn, nhiều phi công mới gia nhập không hề nhận ra Kim Phi.
Khoảng cách không chỉ tạo nên vẻ đẹp mà còn tạo nên cảm giác huyền bí.
Càng không thấy được thì tiêu cục và quân Trấn Viễn càng có nhiều truyền thuyết Kim Phi.
Kim Phi bước lên bục gỗ cũng không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn thấy y thôi cũng đã khiến nhiều phi công phấn khích rồi.
Sau khi Kim Phi lên bục cũng không nói lan man động viên trước trận chiến, mà chỉ nhìn sâu vào mắt các phi công dưới khán đài.
Người trẻ học mọi thứ nhanh hơn nên hầu hết các phi công đều còn trẻ, trên gương mặt nhiều người đầy tò mò và hồi hộp.
Hầu hết các phi công trước đây chỉ hoạt động ở Xuyên Thục, đây là lần đầu tiên họ rời Xuyên Thục để thực hiện nhiệm vụ nên cảm giác hồi hộp là điều khó tránh khỏi.
“Ta tin rằng mọi người đều đã biết nhiệm vụ lần này là gì nên ta cũng không dong dài nữa.”
Kim Phi giơ chiếc loa sắt lên rồi nói xuống phía dưới: "Ta chỉ có một yêu cầu với mọi người, khi gặp nguy hiểm, trước tiên phải đảm bảo tính mạng của mình để sống sót trở về!"
Kim Phi nói như vậy cũng không phải là nói mát mà y thực sự nghĩ như vậy.
Công nghệ của phi thuyền còn chưa hoàn thiện, tốc độ bay chậm thì không nói, mà khả năng xảy ra trục trặc cũng không thấp.
Nếu ở Xuyên Thục, những điều này sẽ không thành vấn đề, suy cho cùng, Kim Phi cũng đã kiểm soát cả Xuyên Thục, dù phi thuyền có trục trặc rớt xuống bất ngờ thì người dân địa phương cũng sẽ không làm khó phi công, trái lại là còn đề nghị giúp đỡ.
Nhưng đất Tấn thì khác.
Đất Tấn là lãnh thổ của Tấn vương, cũng có nhiều cựu binh ủng hộ Tấn vương.
Một khi phi thuyền đáp xuống những nơi này, thì an toàn tính mạng của phi công hoàn toàn không thể đảm bảo được.
Kim Phi thực sự mong các phi công sẽ đặt mục tiêu an toàn tính mạng của mình lên hàng đầu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Khi các phi công nghe những lời Kim Phi nói, họ không khỏi cảm động một hồi và sự căng thẳng trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Suy cho cùng, không ai muốn mình bị coi là một quân cờ, muốn vứt đi lúc nào là vứt đi lúc đó.
Từ vẻ mặt của Kim Phi họ cũng có thể cảm thấy được y thực sự quan tâm đến sự an toàn của họ.
“Vì hạnh phúc của nhân dân!”
Dưới sự dẫn đầu của tiểu đội trưởng, các phi công đã đồng loạt hét lên.
Khẩu hiệu này rất đơn giản, nếu chỉ một người nói ra thì có vẻ giả dối rỗng tuếch, nhưng khi một nhóm chiến sĩ chuẩn bị lao ra chiến trường đồng thời gầm lên thì đã tạo ra một hiệu quả vô cùng chấn động.
Đây là cách nghi lễ diễn ra.
Ít nhất tại thời điểm này, đại đa số phi công không cho rằng đây là khẩu hiệu mà thực sự coi câu nói này như mục tiêu cả đời mình.
Bởi vì họ cũng là người được hưởng lợi từ câu nói này và cũng sẵn sàng đấu tranh vì khẩu hiệu này!
Ngay cả Kim Phi cũng bị ảnh hưởng, y đặt tay lên ngực và thực hiện động tác chào quân đội.
“Vì hạnh phúc của nhân dân!”
Đám người Trương Lương, Triệu Nhạc, Tiểu Ngọc cũng sôi nổi làm theo.
“Đi thôi!”
Đội trưởng của đội bay chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, dẫn đầu lên phi thuyền.
Dưới cái nhìn của đám người Kim Phi, các phi thuyền lần lượt cất cánh, bay chầm chậm về phía bắc.
Từ đầu mùa đông đến nay vẫn luôn có gió bắc, phi thuyền ở thành Vị Châu trở về thì dễ, nhưng đi ngược gió đến thành Vị Châu thì khó khăn hơn nhiều, phải liên tục điều chỉnh độ cao để tìm vị trí gió tương đối nhẹ và thuận lợi.
Dù vậy, đội bay vẫn phải bay ba ngày mới bay vòng từ Đảng Hạng đến thành Vị Châu.
Thiết Ngưu và Hầu Tử đã nhận được tin này từ sớm, nên đã tìm trước một khoảng đất rộng lớn ngoài thành làm sân bay tạm thời.
Không chỉ Thiết Ngưu và Hầu Tử nhận được tin, Tấn vương luôn để mắt đến Kim Xuyên cũng nhận được báo cáo của mật thám, biết Kim Phi đã cho một số phi thuyền bay tới thành Vị Châu.
“Cho người đi điều tra cho ta, xem lần này Kim Phi lại định làm gì!”
Chương 1060: Câu cá
Từ khi bị Kim Phi từ chối, cuộc sống của Tấn vương luôn gặp nhiều khó khăn.
Vừa mới trở lại đất Tấn, ngồi chưa nóng mông thì Kim Phi đã gửi tối hậu thư tới.
Ngay sau đó Kim Phi phái phi thuyền đi oanh tạc các thành trì của từng phiên vương.
Thành trì của Ngô vương, Sở vương, Tương vương đều cách Trường Giang không xa, trong bán kính hoạt động của khinh khí cầu, các cung điện nơi mấy người vào ở sau khi xưng đế đều bị cho nổ tung.
Tấn vương may mắn hơn một chút, “vương thành” của ông ta cách Xuyên Thục khá xa, hơn nữa Kim Phi từ Đông Hải trở về đã là mùa thu, gió bắc tương đối nhiều nên khinh khí cầu rất khó bay đến thành trì của Tấn vương, nhờ đó mà tránh không bị oanh tạc.
Nhưng dù vậy, Tấn vương cũng không dám ở tại thành Tấn vương.
Hết cách, ông ta không dám đánh cược, Kim Phi đã làm ra nhiều chuyện không tưởng, ai biết có một ngày ông ta đang ngủ ngon thì Kim Phi lại kéo đến nổ tung ông ta thì sao.
Cho nên Tấn vương vừa nghe cung điện của đám người Ngô vương bị oanh tạc thì lập tức trốn vào núi sâu giống như Ngô vương, Tương vương.
Sự thật đã chứng minh trực giác của Tấn vương rất chuẩn xác, ông ta vừa mới chạy vào trong núi chưa được bao lâu thì đã nghe nói Kim Phi chế tạo được phi thuyền.
Tuy rằng vì vấn đề tiếp viện và hướng gió nên Kim Phi chế tạo được phi thuyền xong thì vẫn chưa tấn công đất Tấn, nhưng Tấn vương biết, không phải Kim Phi không làm được, mà là do y lười để ý đến ông ta.
Về sau Thiết Ngưu tập kích đường dài, dẫn dắt 500 người cho nổ tung vương thành Đảng Hạng, cũng đã chứng minh điểm này.
Thật ra từng có người kiến nghị Kim Phi cho nổ tung thành Tấn vương, chẳng qua bị Kim Phi gạt đi.
Tuy thành Tấn vương không xa như vương thành Đảng Hạng, nhưng từ Hi Châu đi vương thành Đảng Hạng, đều phải đi qua hoang mạc và thảo nguyên, thích hợp cho ngựa chiến chạy hoang, đám Thiết Ngưu một ngày có thể đi mấy trăm dặm đường.
Đất Tấn nhiều núi non, đám Thiết Ngưu không quen đường quen nẻo, hơn nữa Kim Phi nhận được tin báo rằng Tấn vương đã đào tẩu, nếu phải mở riêng một kênh tiếp tế để ném bom thành Tấn vương thì Kim Phi cảm thấy không có lời, nên đã không đồng ý kiến nghị này mà quyết định đánh đất Tần xong thì sẽ dốc toàn lực đi thâu tóm đất Tấn.
Nhưng y đã xem thường của dã tâm Tấn vương.
Không giống như Ngô vương và Tương vương vốn được nuông chiều và chỉ biết hưởng thụ, bóc lột dân chúng, Tấn vương sau khi được nếm trải chiến tranh thì lại càng quyết đoán và tàn nhẫn hơn.
Đối mặt với nhân viên hộ tống mạnh mẽ, Ngô vương, Tương vương chỉ biết trốn trong núi sâu run rẩy sợ hãi, ngoài việc phái tử sĩ thành lập tiểu đội ám sát ra thì hoàn toàn không dám có động thái nào khác, sợ thu hút sự chú ý của Kim Phi.
Nhưng Tấn vương can đảm hơn nhiều, ông ta nhận ra rằng Kim Phi đánh hạ đất Tần xong thì ắt sẽ tấn công đất Tấn, nên đã giành trước một bước xử lý thành Vị Châu.
Bởi vì thành Vị Châu là nơi ghi dấu ấn sự nghiệp đầu tiên của Kim Phi, từ quân Phạm Gia cho đến người dân thành Vị Châu đều vô cùng cảm kích Kim Phi.
Nếu không có bọn họ, khi đại quân Đảng Hạng xâm chiếm phương nam, cho dù miễn cưỡng cầm cự cũng sẽ bị thương vong nặng nề.
Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, Khánh Hoài và Phạm tướng quân có quan hệ rất tốt, bây giờ Khánh Hoài đang theo Kim Phi, nếu Kim Phi tấn công đất Tấn, có đến 70% là quân Phạm Gia sẽ phối hợp với Khánh Hoài.
Để tránh bị tấn công từ cả hai phía, Tấn vương lúc này mới quyết định nhân lúc Kim Phi còn đang đánh đất Tần thì xử lý thành Vị Châu trước.
Trên thực tế, trước khi ra tay, Tấn vương đã đoán được rằng Kim Phi biết được việc này thì chắc chắn sẽ trả thù, nhưng ông ta đã không còn cách nào khác.
Với tính cách Tấn vương, không có chuyện ông ta đầu hàng Cửu công chúa được, cho nên nhất định phải có một trận chiến với Kim Phi.
Chiến đấu nhiều năm như vậy, Tấn vương biết rất rõ mình không có lợi thế gì trước Kim Phi nên phải dùng mọi thủ đoạn, dốc toàn lực..
Cho dù vì thế mà phải hy sinh Phạm tướng quân vốn có quan hệ khá tốt, ông ta cũng không tiếc!
Điều khiến Tấn vương không ngờ tới chính là, rõ ràng ông ta đã phái ra một đội quân lớn ra sức ngăn chặn tin tức nhưng Kim Phi vẫn phát hiện ra.
Một điều bất ngờ khác là tiêu cục Trấn Viễn thế mà lại đến đến nhanh như vậy.
Ông ta mới đánh hạ thành Vị Châu chưa được bao lâu, còn chưa kịp khống chế cục diện thì Thiết Ngưu đã đánh tới rồi.
Liên quân Tấn Man trong thành Vị Châu gần như bị diệt toàn quân!
Phải biết rằng những người này đều là thủ hạ tinh nhuệ của Tấn vương!
Thế mà bị diệt sạch.
Nói Tấn vương không đau lòng là giả.
Nhưng càng khiến Tấn vương tức muốn hộc máu là thành Vị Châu bị nhân viên hộ tống chiếm lĩnh chưa được hai ngày thì ông ta đã nghe chuyện nhật báo Kim Xuyên.
Tấn vương tuy rằng không được Trần Cát coi trọng, nhưng dù gì cũng là phiên vương, hơn nữa là phiên vương có thực quyền, xét về địa vị và ảnh hưởng thì mạnh hơn Ngô vương, Sở vương.
Nếu Tấn vương chịu thì chắc chắn ông ta có thể hưởng thụ mọi phú quý cho đến hết cuối đời.
Nhưng tại sao ông ta lại nhất quyết muốn trở thành hoàng đế?
Không phải chỉ để ghi tên vào sử sách thôi sao?
Việc Kim Phi làm là vĩnh viễn đóng đinh ông ta lên cột trụ sỉ nhục của lịch sử, ngàn năm muôn đời bị người đời sau chửi mắng!
Sau khi biết được tin tức từ nhật báo Kim Xuyên, Tấn vương vừa hoảng vừa giận, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hai ngày này vừa mới hòa hoãn lại, còn chưa nghĩ ra là phải giải quyết chuyện nhật báo Kim Xuyên như thế nào thì đám mật thám lại truyền tin rằng Kim Phi phái ra một lượng lớn phi thuyền tụ tập ở thành Vị Châu.
Suy nghĩ đầu tiên khi Tấn vương biết được tin tức là Kim Phi sắp phát động tổng tấn công đất Tấn.
Nhưng sau đó ông ta đã gạt bỏ ý tưởng này.
Bởi vì Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn đánh hạ đất Tần, muốn đến Vị Châu thì phải đi đường vòng từ Đảng Hạng.
Đây là một cuộc thử thách rất lớn với vận chuyển lương thảo tiếp viện, hơn nữa sẽ vô cùng lãng phí.
Kim Phi không phải kẻ ngốc, y không thể nào làm ra loại chuyện bỏ gần tìm xa như vậy.
Cho nên sau khi Tấn vương nhận tin tức thì đã phái mật thám đi thành Vị Châu tìm hiểu mục tiêu phi thuyền tập trung.
Có điều Thiết Ngưu đã sớm đề phòng, mật thám Tấn vương phái đến cứ tên nào tới gần là bị tóm gọn, mà không tới gần thì lại không phát hiện ra được điều gì.
Tấn vương lúc này rất tức giận, gần như sắp bùng nổ tới nơi, ông ta phái người bắt người nhà của mật thám, ra lệnh cho họ trong vòng 3 ngày phải tra ra tin tình báo hữu dụng, hoặc là phá hủy phi thuyền.
Mật thám không còn cách nào khác, đành phải mạo hiểm nguy cơ bị Thiết Ngưu treo cổ, vận dụng đủ loại thủ đoạn để trà trộn vào doanh trại nhân viên hộ tống.
Chỉ trong hai ngày, nhân viên hộ tống đã bắt được hơn 20 người!
“Chậc chậc chậc, Trần Vĩnh Trạch nóng vội thế, nhồi nhét mật thám qua đây thế này!”
Hầu Tử và Thiết Ngưu đi ra từ lều trại, đúng lúc trông thấy nhân viên hộ tống áp giải một tên mật thám vào nhà tù.
Bồi dưỡng một mật thám đủ tiêu chuẩn cũng khó khăn không khác gì bồi dưỡng một tử sĩ.
Tấn vương phái nhiều mật thám như vậy, để bọn họ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hiển nhiên là đã đứng ngồi không yên.
“Thiết Ngưu, ngươi cố ý giữ đội bay, không cho bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ đúng không?” Hầu Tử hỏi.
Đúng ra theo như kế hoạch của Kim Phi, đội bay đến thành Vị Châu xong thì có thể bắt đầu rải truyền đơn.
Nhưng Thiết Ngưu lại cố ý giữ đội bay lại, để bọn họ ra ngoài thành nghỉ ngơi.
“Mật thám còn phiền hơn cả tử sĩ, nhân lúc có cơ hội tốt như vậy thì hiển nhiên tóm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu chứ!”
Thiết Ngưu cười khẩy nói: “Chờ tới khi nào không còn mật thám đến nữa thì ra tay cũng không muộn!”
Mật thám chính là gian tế, gián điệp.
Bất kể xưa nay, đàng trong đàng ngoài, ngoại trừ người của mình thì gần như không ai ưa đám này.
Đời trước của Kim Phi có rất nhiều luật quốc tế quy định không được ngược đãi tù nhân chiến tranh, nhưng lại có rất ít luật bảo vệ gián điệp.
Thậm chí có một số công pháp quốc tế cố ý ghi rõ, gián điệp không thuộc phạm vi bảo hộ pháp luật.
Thiết Ngưu cũng cực kỳ chán ghét mật thám dưới trướng của Tấn vương, khó có được cơ hội câu cá tốt như vậy, hiển nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.
Phi thuyền thuận buồm xuôi gió từ thành Vị Châu về Kim Xuyên, tốc độ cực nhanh, đến trưa ngày hôm sau, Kim Phi đã thấy báo cáo của Hầu Tử.
Cửu công chúa đang phê duyệt tấu chương, thấy Kim Phi cau mày, lập tức đặt tấu chương xuống hỏi: “Sao vậy?”
“Tình hình ở đất Tấn khó giải quyết hơn chúng ta nghĩ!”
Kim Phi đưa tình báo cho Cửu công chúa.
Sau khi xem xong, chân mày Cửu công chúa nhíu lại.
Cô đang định lên tiếng thì Châu Nhi đến thông báo, nói Trương Lương và Tiểu Ngọc đến rồi.
“Để bọn họ vào đi, vừa lúc nghe xem Lương huynh có ý kiến gì không.”
Tài năng quân sự của Trương Lương đã được chứng minh từ cuộc chiến này đến cuộc chiến khác.
Về vấn đề chiến tranh, Kim Phi thường tìm Trương Lương để thảo luận.
Cả buổi sáng phải xem tấu chương, Kim Phi ngồi lâu nên thấy hơi đau lưng, vì thế đứng dậy hoạt động để giãn gân cốt.
Cửu công chúa cũng lười biếng duỗi người, trước khi Trương Lương và Tiểu Ngọc bước vào.
Cửu công chúa có dung mạo và dáng người rất đẹp, nhưng có lẽ vì đang mang thai, nên lúc này nhìn hơi khác, nhất thời khiến cho Kim Phi không thể rời mắt.
“Đừng nhìn nữa, ngày mai Tiểu Bắc về rồi đấy.”
Cửu công chúa liếc Kim Phi.
Khoảng thời gian trước, đã phát hiện ra manh mối của đội ám sát ở quận Kim Xuyên, Bắc Thiên Tầm xung phong dẫn một đội nhân viên hộ tống đi đến huyện phủ để bắt đội ám sát, cô ấy đã đi hơn nửa tháng.
Đường Tiểu Bắc cũng là người không chịu ngồi yên, bây giờ địa bàn của Kim Phi không ngừng mở rộng, các ngành nghề đều đang bắt đầu lại từ đầu, hợp tác xã mua bán Kim Xuyên mới được thành lập, vì có quá nhiều điểm nên đã nảy sinh nhiều vấn đề.
Đường Tiểu Bắc đã dẫn đội khảo sát ra ngoài bôn ba hơn một tháng, dấu chân trải khắp Xuyên Thục.
Mặc dù Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa vẫn ở trong làng, nhưng cả hai đều đang mang thai…
Kim Phi chạm vào môi Cửu công chúa, đang định nói thì có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Cửu công chúa đỏ mặt kéo tay Kim Phi ra, đứng dậy chỉnh trang quần áo.
“Tiên sinh! Bệ hạ!”
Trương Lương và Tiểu Ngọc khom người hành lễ.
Thật ra khi Trương Lương và Tiểu Ngọc gặp riêng Kim Phi, sẽ tuỳ ý như cũ, nhưng ở trong thư phòng này, trước mặt Cửu công chúa, ngay cả Thiết Chuỳ và Hầu Tử luôn cà lơ phất phơ cũng không dám tuỳ ý làm bậy.
Vốn dĩ Kim Phi cũng không để ý tới những lễ nghi thế tục này, nhưng bây giờ không muốn quan tâm cũng không được, dù sao Cửu công chúa đã lên ngôi, uy nghiêm cơ bản phải có, nếu không tất cả mọi người sẽ không biết lớn nhỏ, gây tổn hại đến uy tín của Cửu công chúa.
“Ngồi đi.” Kim Phi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Vũ Dương, nàng đi nghỉ ngơi đi.”
Châu Nhi đi đến cửa thiền điện, rung chuông trên tường, một cô nương khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc váy bước ra khỏi sảnh.
Cô nương quỳ xuống thi lễ, rồi ngồi vào phía sau ghế trà, pha trà, châm trà cho bọn họ.
Cô nương này là một chuyên gia pha trà được quận trưởng Miên Châu nhờ Giáo Phường Ti ở địa phương đào tạo, mới đầu định đưa đến kinh thành hối lộ quan viên bộ Lại, để được thăng quan tiến chức.
Sau khi Kim Phi thi hành lệnh thả gia nô ở Xuyên Thục, cô nương này đã được khôi phục quyền tự do.
Nhưng cô ta không có người thân, cũng không có cách mưu sinh, chỉ có thể đăng ký tham gia đoàn ca múa Kim Xuyên.
May mắn thay, cô ta hát hay, nhảy giỏi, nên đã vượt qua kiểm tra.
Thời điểm đến làng Tây Hà tham gia huấn luyện, Thanh Diên hỏi cô ta có sở trường gì, cô ta nói cô ta giỏi pha trà, nên sau khi Thanh Diên điều tra gia cảnh của cô ta, thấy không có vấn đề gì, đã giới thiệu cho Châu Nhi.
Kim Phi giải phóng nô lệ, thái giám và cung nữ, nhưng Cửu công chúa là nữ đế, phải có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, bưng trà rót nước cho cô ấy chứ?
Ví dụ như trong tình cảnh hiện tại, nếu chỉ có Kim Phi ở đó, thì Cửu công chúa sẽ là người pha trà, nhưng bây giờ có Trương Lương và Tiểu Ngọc ở đây, để Cửu công chúa pha trà sẽ không thích hợp.
Cô ấy dám pha, Trương Lương và Tiểu Ngọc cũng không dám uống.
Vì vậy sau khi Châu Nhi hỏi ý kiến của cô nương đó, đã giữ cô ta lại, để cô ta phụ trách pha trà, mỗi khi Cửu công chúa tiếp khách.
Châu Nhi vốn tưởng rằng Kim Phi sẽ không đồng ý, nhưng sau khi xác nhận cô nương này không phải bị Châu Nhi bắt làm cung nữ, mà là nữ công nhân phục vụ đã kí kết thoả thuận bảo mật, nên không phản đối, còn đùa rằng để Châu Nhi tuyển thêm nhiều cô nương như vậy.
Dù sao có thể được quận trưởng chọn trúng, dung mạo dáng người cách nói chuyện đều là hạng nhất, có một cô gái như vậy chăm sóc Cửu công chúa, cho dù Kim Phi không làm gì, nhìn thôi cũng thoải mái, không phải sao?
Vốn dĩ y chỉ đùa Châu Nhi, nhưng Châu Nhi giả vờ không hiểu, nhân cơ hội bảo Thanh Diên đi khắp Xuyên Thục tìm kiếm các cô nương.
Đại Khang nhiều nữ ít nam, nghề thanh lâu vô cùng phát đạt, mỗi một thanh lâu đều cẩn thận chuyên tâm đào tạo không ít cô nương.
Những cô nương này đã được thanh lâu đào tạo từ bé, trừ phục vụ người, những cái khác đều không biết, Thanh Diên có thể dễ dàng tìm về vô số.
Châu Nhi chọn ra hàng chục người trong số họ, căn cứ vào năng lực của từng người, có người phục vụ cuộc sống hàng ngày của Cửu công chúa, có người phụ trách dọn dẹp, có người phụ trách bưng trà rót nước.
Cô nương này là bậc thầy về pha trà được huấn luyện nhiều năm, động tác như nước chảy mây trôi, nhìn khá đẹp mắt.
Lá trà cũng được lựa chọn cẩn thận, còn chưa uống vào miệng, hương thơm đã thoang thoảng đầu mũi.
“Mời!”
Sau khi cô nương rót cho mỗi người một tách trà xong, lập tức cúi đầu bước sang một bên.
Kim Phi ra hiệu cho Châu Nhi lấy báo cáo do Hầu Tử viết đến, đưa cho Trương Lương: “Lương huynh, Tiểu Ngọc, đây là báo cáo do Hầu Tử gửi về từ đất Tấn, hai người xem thử đi.”
Trương Lương vội đặt ly trà xuống, cầm báo cáo lên.
Sau hơn một năm tham gia lớp học xóa mù chữ, giờ đây Trương Lương đã biết rất nhiều từ, ít nhất không gặp vấn đề gì khi đọc.
Sau khi xem xong, Trương Lương cũng không lập tức bày tỏ ý kiến mà đưa báo cáo cho Tiểu Ngọc.
Sau khi Tiểu Ngọc xem xong, Trương Lương mới cau mày: “Tình hình ở đất Tấn phức tạp vậy sao?”
Là người phụ trách binh mã dưới trướng Kim Phi, Trương Lương biết rõ Kim Phi luôn muốn nhanh chóng đánh hạ đất Tấn.
Đất Tấn giáp với Đảng Hạng ở phía Tây, Đông Bắc giáp Đông Man, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng.
Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái, trên cơ bản đã xác nhận suy đoán về thời kỳ tiểu băng hà của Kim Phi.
Mặc dù gần đây Đảng Hạng và Đông Man đã thành thật hơn rất nhiều, nhưng cái lạnh ập đến, nhiều gia súc sẽ chết cóng.
Ngoài ra, Đại Khang không còn cống nạp cho Đảng Hạng nữa, cuộc sống của dân du mục sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.
Dân du mục rất dũng mãnh, nếu thực sự sống không nổi nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều bộ tộc nhỏ đến Trung Nguyên để tống tiền, chiếm đoạt tài sản.
Điều khủng khiếp nhất là có rất nhiều nơi ở vùng núi phía Bắc Đại Khang, trước đây đều do người của Tấn vương canh giữ.
Bây giờ Tấn vương đã cấu kết với người Đông Man, nếu ông ta đi rơi vào đường cùng, hạ lệnh mở những con đường này, để người Đông Man tiến vào Đại Khang với quy mô lớn, sẽ vô cùng phiền toái.
Hơn nữa, những con đường này khác với thành Du Quan.
Ít nhất thành Du Quan còn có thành trì để quân Bắc Phạt đặt chân, hơn nữa còn gần biển, Kim Phi có thuyền hơi nước, thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư.
Còn những con đường này đều nằm rải rác ở phía Đông và phía Tây, dọc theo biên giới phía Bắc, với sức chiến đấu của nhân viên hộ tống, chiếm được những con đường này không khó, phòng thủ cũng không khó, khó ở chỗ không biết tiếp tế như thế nào.
Chương 1057: Chiến tranh dư luận
Ngô vương, Sở vương và Tương vương ban đầu luôn dùng mọi cách ngăn cản lúc Kim Phi trên đường trở về Kim Xuyên, theo lý mà nói Kim Phi hẳn phải hận bọn chúng hơn, sau khi trở lại hẳn phải tấn công bọn chúng trước mới đúng.
Nhưng Kim Phi không làm như vậy, sau khi Kim Xuyên ổn định lại, y đánh đất Tần trước tiên.
Trừ lý do nhìn trúng đồng bằng Quan Trung màu mỡ ra, một nguyên nhân khác là vì đất Tần nằm cạnh đất Tấn.
Sau khi kiểm soát được đất Tần là có thể tấn công đất Tấn luôn.
Như vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn cho biên giới phía Bắc của Đại Khang ở mức tốt nhất.
Dẫu sao đám Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương có làm loạn như thế nào đi nữa, cũng sẽ chừa đường sống lại cho người dân, sẽ không thật sự ép người dân vào chỗ chết, bằng không thì chẳng cần tiêu cục Trấn Viễn đến, người dân đã tự tạo phản rồi.
Nhưng phía bắc đất Tấn là dân tộc du mục, hiện giờ bọn họ không hề có cảm giác thuộc về Đại Khang, ngược lại còn tràn đầy thù hận.
Một khi để bọn họ từ đất Tấn vào được Trung Nguyên, tuyệt đối sẽ khiến người dân lầm than, xác chết đầy đất!
Đời trước Kim Phi cũng chưa từng đến đất Tấn, y không rõ tình hình đất Tấn lắm, lúc trước cũng nghĩ giống Thiết Ngưu, cho rằng y có phi thuyền có lựu đạn, đánh hạ đất Tấn xem ra cũng không phải chuyện khó khăn gì cho lắm.
Nhưng đọc xong báo cáo của Hầu Tử, Kim Phi mới biết tình hình ở đất Tấn phức tạp như vậy, cũng ý thức được bản thân có lẽ đã đánh giá thấp Tấn vương rồi.
Báo cáo của Hầu Tử viết vô cùng cặn kẽ, đặc biệt là những thứ liên quan tới địa hình đất Tấn và sức ảnh hưởng của Tấn vương trên đất của ông ta.
Mẹ của Tấn vương có xuất thân là quý tộc nổi danh đất Tấn, đã truyền thừa suốt mấy trăm năm, rất có sức ảnh hưởng trên địa bàn của mình.
Sau khi Tấn vương được đưa đến đất Tấn, từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ của mẹ, cực kì giỏi thu mua lòng người, đặc biệt là trong cách đối đãi với mấy bộ đội nhánh chính dưới quyền, ông ta luôn vô cùng hào phóng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng khấu trừ lương và thức ăn của binh lính.
Thật ra thì không ăn chặn lương và thức ăn của binh lính, là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng những tướng lĩnh thích ăn chơi ở Đại Khang lại không làm được.
Bọn chúng không chỉ khấu trừ lương và thức ăn của binh lính, có lúc ngay cả đồ binh lính đoạt được, bọn chúng cũng cướp đi một phần.
Dưới sự nổi bật của mấy đồng nghiệp này, Tấn vương phát lương và thức ăn cho binh lính đúng hạn, là đã được phong thành người siêu tốt và được binh lính đất Tấn ủng hộ vô cùng.
Cũng chính vì vậy, Tấn vương mới có thể phòng thủ biên giới phía Bắc suốt mấy chục năm.
Lý do ban đầu Kim Phi chịu bỏ qua cho ông ta, cũng là bởi vì việc này.
Những cựu binh trực thuộc quân đội kia sau khi giải ngũ, vẫn luôn trung thành với Tấn vương.
"Tiên sinh, nếu như những điều Hầu Tử nói trong tình báo đều là thật, đất Tấn có địa hình phức tạp như vậy, trận đánh này chỉ sợ cũng khó đánh." Trương Lương nói.
"Lương ca, thật ra thì khó khăn không nằm ở địa hình, mà nằm ở sự ủng hộ của quần chúng!" Kim Phi lắc đầu nói: "Không có quần chúng ủng hộ, Tấn vương chỉ là con hổ giấy không chịu nổi một đòn!"
Tại sao y không sợ đánh du kích với Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương? Cũng vì đám Ngô Vương, Sở Vương, Tương vương không có sự ủng hộ của quần chúng, chỉ biết bóc lột người dân.
Người dân đất Ngô đất Sở chỉ hận bọn chúng không chết sớm hơn một chút.
Nếu không phải vì Kim Phi lo rằng không thể lập tức kiểm soát được nhiều địa bàn như vậy, dễ dẫn đến mất khống chế tình hình, chỉ cần phái nhân viên hộ tống đến đất Ngô phất cờ lên, e là sẽ có vô số người dân đi theo bọn họ tạo phản.
Mà Tấn vương có quần chúng ủng hộ thì khác.
Đất Tấn có địa hình phức tạp, khắp nơi đều là khe núi có thể giấu người, nếu Tấn vương thật sự đánh du kích, lại được người dân địa phương che chở, đúng là vô cùng phiền phức.
"Hừ, nếu để người dân đất Tấn biết Trần Vĩnh Trạch cấu kết với người Đông Man, tàn sát quân Phạm Gia, e là họ cũng sẽ không tin ông ta nữa!" Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Sau khi Kim Phi nghe xong, bỗng vỗ bàn: "Vũ Dương, nàng đúng là một người thông minh!"
"Phu quân nghĩ ra cách rồi à?" Cửu công chúa ngẩng đầu hỏi.
Trương Lương và Tiểu Ngọc cũng nhìn Kim Phi với vẻ mặt mong đợi.
"Bây giờ vấn đề khó giải quyết nhất chính là việc Trần Vĩnh Trạch ở đất Tấn rất được người dân ủng hộ, nếu như người dân không ủng hộ ông ta nữa, không bảo vệ ông ta nữa, thậm chí còn cung cấp vị trí của Trần Vĩnh Trạch cho chúng ta, đánh hạ đất Tấn không phải rất đơn giản sao?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Phu quân, mặc dù lý thuyết là vậy, nhưng Tấn vương và gia tộc của ông ta đã cai trị đất Tấn quá lâu, sức ảnh hưởng cũng đã bám rễ rất sâu, chúng ta rất khó thay đổi tư tưởng của người dân ngay được!" Cửu công chúa thở dài nói.
"Cũng chưa chắc đâu!" Kim Phi nói: "Đừng quên chúng ta có báo giấy và phi thuyền!"
"Báo giấy và phi thuyền?" Cửu công chúa sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt chợt sáng lên.
Đúng vậy, nếu như làm giống như ban đầu tấn công phủ Kinh Triệu, trước tiên phái người ngồi phi thuyền rải truyền đơn, để cho người dân biết chuyện ác Tấn vương đã gây ra, sau đó tuyên truyền chính sách đánh cường hào chia ruộng đất của tiêu cục Trấn Viễn, liệu người dân có còn tiếp tục ủng hộ Trần Vĩnh Trạch không?
Chắc chắn là không!
"Tiểu Ngọc, lát nữa ngươi đi tìm Trần Văn Viễn và ông Triệu, bảo bọn họ nhanh chóng soạn rõ tội ác của Tấn vương, giao cho xưởng in ấn để sắp xếp rồi in ra!"
Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc và Trương Lương: "Lương ca, Lão Ưng không có ở đây, huynh đi một chuyến đến đội bay, thông báo tất cả phi công ngừng nghỉ phép, trừ phi thuyền bắt buộc để truyền thông tin và phòng thủ, toàn bộ những phi thuyền khác đến thành Vị Châu đợi lệnh của ta!"
"Vâng!" Tiểu Ngọc và Trương Lương đồng thời đứng dậy.
"Trần Vĩnh Trạch, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chiến tranh dư luận!"
Kim Phi nhìn bóng lưng của Tiểu Ngọc và Trương Lương, y siết chặt nắm đấm.
Tấn vương dẫu sao cũng từng là phiên vương, không muốn cúi đầu xưng thần với y, Kim Phi có thể hiểu.
Thậm chí ông ta muốn làm Hoàng đế, Kim Phi cũng có thể hiểu.
Dẫu sao cả thiên hạ này được mấy tên nam nhân không muốn làm Hoàng đế chứ?
Tấn vương không phục, vậy đánh là được, Kim Phi đồng ý cho ông ta cơ hội đấu một trận công bằng.
Nhưng Tấn vương cấu kết với ngoại tộc tàn sát quân Phạm Gia, Kim Phi không thể nào tha thứ!
"Phu quân, chàng cảm thấy chuyện này nắm chắc được mấy phần?" Cửu công chúa hỏi.
Điều động nhiều phi thuyền như vậy, sự tiêu hao nhiên liệu và những tài nguyên khác, chắc chắn là một khoản chi tiêu khổng lồ.
Đại Khang mới hiện nay đang gặp khó khăn, nơi cần dùng tiền quá nhiều, nếu như cuối cùng không đạt được như mong đợi, Cửu công chúa thật sự sẽ cảm thấy đau lòng.
"Có được hay không, phải thử mới biết."
Chuyện chưa thành, Kim Phi cũng không dám nói quá chắc chắn: "Trước hết ta bảo Thiết Ngưu chọn vài huyện làm thí điểm, hiệu quả tốt thì cứ tiếp tục, nếu hiệu quả không tốt, vậy thì cần biện pháp khác!"
"Ừ!" Cửu công chúa khẽ gật đầu, chuẩn bị trở về tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Nhưng vừa mới xoay người đã bị Kim Phi kéo lại.
Phát hiện ánh mắt Kim Phi đang liếc nhìn qua lại giữa mũi và cằm của mình, Cửu công chúa lập tức đỏ mặt, tức giận trách: "Ta còn đang bận đấy..."
Cửu công chúa còn chưa nói hết câu đã bị Kim Phi bế lên.
Châu Nhi cúi đầu cười khẽ, vén rèm phòng nghỉ lên.
...
Tiểu Ngọc và Trương Lương đều biết Kim Phi coi trọng đất Tấn đến mức nào, sau khi rời khỏi thư phòng, ngay cả cơm trưa họ cũng không ăn, một người chạy về phía đội bay, một người chạy về phía toà soạn nhật báo Kim Xuyên.
Số lượng ký giả càng ngày càng nhiều, báo cũng từ một tờ giấy như lúc mới bắt đầu biến thành hai tờ giấy, đã chứa nhiều nội dung hơn.
Nhưng Trần Văn Viễn nhàn hơn trước kia nhiều.
Bởi vì tòa soạn báo đã coi như là bước vào nề nếp, không cần anh ta tự mình quan sát từng chút một, cho dù có tình huống bất ngờ xảy ra, phó biên tập Triệu Nhạc cũng có thể xử lý.
Lúc này Trần Văn Viễn đang nhàn nhã uống trà đọc sách, thấy Tiểu Ngọc vội vã đi vào, anh ta nhanh chóng đặt bình trà xuống.
Tiểu Ngọc đích thân tới, nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra!
Chương 1058: Người không thể rời xa
"Trần công tử, tiên sinh muốn bảo ngài làm một số báo đặc biệt về Tấn vương..."
Tiểu Ngọc nói rồi lấy ra bản thảo trong đó có yêu cầu của Kim Phi.
Trần Văn Viễn cầm bản thảo đọc lại lần nữa, đứng dậy hô lên: "Liên Nhi, đi gọi Triệu phó biên tập!"
Liên Nhi dạ một tiếng, bước vào phòng làm việc bên cạnh.
Một lúc sau, Triệu Nhạc theo Liên Nhi ra ngoài, trên tay cầm một bản thảo và trên mũi có một cái kính lão.
Ông ta gật đầu với Tiểu Ngọc, sau đó nhìn qua Trần Văn Viễn rồi đi thẳng vào chủ đề: "Tổng biên tập, có chuyện gì vậy?"
Sau khi Triệu Nhạc ở Vị Châu về vốn đã định nghỉ hưu dưỡng lão, nhưng sau khi đến tòa soạn báo, ông ta đã tìm lại được mục tiêu của đời mình.
Trần Văn Viễn tính tình thiên lười nên đã bổ nhiệm Triệu Nhạc làm phó biên tập, giao phần lớn công việc của tòa soạn cho Triệu Nhạc xử lý.
Triệu Nhạc cũng không từ chối, ngày nào ông ta cũng rất bận rộn nhưng lại không biết mệt mỏi, còn thường chủ động tăng ca đến tận nửa đêm.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa ở tòa soạn, nhưng vừa rồi khi Liên Nhi gọi ông ta đi thì Triệu Nhạc vẫn còn đang xem lại bản thảo.
“Triệu phó biên tập, xem cái này cái đi.”
Trần Văn Viễn đưa bản thảo cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc còn chưa đọc xong là tay ông ta đã run lên vì phấn khích, thậm chí cả tờ bản thảo còn cầm không chắc.
Ông để tờ bản thảo lên bàn, buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi ngẩng đầu hỏi Tiểu Ngọc: "Tiên sinh muốn đánh đất Tấn ư?"
Phạm tướng quân là vết sẹo lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc, tiếc nuối lớn nhất trong lòng Triệu Nhạc là chưa bắt được Tấn vương.
Nhưng ông ta cũng biết Kim Phi phải cân nhắc toàn diện nên Triệu Nhạc chưa bao giờ chủ động yêu cầu Kim Phi tấn công đất Tấn, bắt sống Tấn vương.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại chủ động tấn công đất Tấn, chuyện này lại khiến cho Triệu Nhạc kinh ngạc.
“Đúng vậy, tiên sinh chuẩn bị dùng binh đánh tới đất Tấn, nhưng ảnh hưởng của Tấn vương với đất Tấn quá sâu sắc…”
Tiểu Ngọc giải thích mối băn khoăn và kế hoạch của Kim Phi.
Triệu Nhạc vừa nghe tin mình sắp phải vạch trần tội ác của Tấn vương cho người dân đất Tấn, tinh thần ông ta lập tức phấn chấn, vỗ ngực nói: “Mong tiên sinh đừng lo lắng, chuyện này để ta lo!”
Người hận Tấn vương nhất trên đời không phải là Kim Phi mà là Triệu Nhạc và các cựu binh quân Phạm Gia.
Các cựu binh có mối hận trong lòng nhưng không thể bày tỏ được, chỉ có thể bắt chước các nhân viên hộ tống gầm lên mấy tiếng hát bài Tinh trung báo quốc.
Nhưng Triệu Nhạc thì khác, bản thân ông ta kiếm cơm bằng cây bút của mình và viết văn là chuyện mà ông ta làm giỏi nhất.
Đêm đó Triệu Nhạc đã thức suốt đêm để sửa sang sắp xếp lại bản thảo.
Trời vừa tờ mờ sáng, Kim Phi còn đang ăn sáng, Triệu Nhạc đã cầm bản thảo tới.
"Tiên sinh, bản thảo ngài cần ta đã viết xong rồi, ngài xem xem thế nào, nếu có vấn đề gì ta sẽ đi sửa ngay!"
Triệu Nhạc đưa bản thảo cho Kim Phi.
“Triệu tiên sinh, tối qua ngài lại thức trắng đêm sao?”
Kim Phi nhìn thấy hai mắt Triệu Nhạc đỏ ngầu, y nhanh chóng kéo ghế ra: “Ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện!”
Làng Tây Hà có mấy người thức khuya có tiếng, Kim Phi cũng từng là một trong số đó, nhưng gần đây vì chăm sóc Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi, nên thời gian y ở phòng thí nghiệm đã ít hơn, làm việc và nghỉ ngơi cũng dần có quy luật.
Mãn Thương, Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần đã chiếm đóng phòng thí nghiệm của Kim Phi và cũng kế thừa thói quen thức khuya của y.
Để thử nghiệm thiết bị mới, việc thức khuya đã trở thành thói quen hàng ngày của nhiều người và họ đã liên tiếp phá vỡ kỷ lục thức khuya do Kim Phi lập ra.
Nửa tháng trước, mấy người làm việc liên tục gần 70 giờ mới lắp ráp được một chiếc máy mới, cuối cùng cũng là Vạn Vũ Hồng sợ em trai mình miệt mài đến hư người, nên mới ra mặt đi tìm Kim Phi bắt mấy người này phải nghỉ ngơi.
Ai ngờ vừa ‘trấn áp’ lớp trẻ thì Triệu Nhạc đã lên ngôi, lại còn cần mẫn hơn bọn Mãn Thương, từ khi gia nhập tòa soạn đến giờ hầu như trước giờ Tý đều chưa đi ngủ.
Sau khi bọn Mãn Thương làm cả đêm, họ thường phải nghỉ ngơi rất lâu, tuy nhiên, Triệu Nhạc đã lớn tuổi nên không ngủ nhiều, còn làm thêm giờ đến tận nửa đêm, rồi sáng hôm sau lại dậy sớm, mà cũng hiếm khi ngủ trưa.
Kim Phi thực sự lo lắng một ngày nào đó Triệu Nhạc sẽ đột ngột qua đời.
“Ông ơi, nếu ông cứ thức khuya thế này thì cơ thể ông sẽ không chịu nổi đâu!”
“Càng lớn tuổi càng ít buồn ngủ, nên không thể ngủ được!”
Triệu Nhạc lắc đầu nói: "Không phải ta tới chỗ tiên sinh mới như vậy, ở Kim Xuyên cũng thường cả đêm không ngủ, ta đã quen rồi."
“Trần Văn Viễn còn quá trẻ, tòa soạn vẫn cần một người kỳ cựu như ông nên không thể để mệt quá được.”
Kim Phi nói: "Lát nữa để Ngụy tiên sinh kê chút đơn thuốc điều dưỡng cho ông."
“Cảm tạ tiên sinh đã quan tâm, ta sẽ để ý!”
Triệu Nhạc chỉ vào bản thảo: "Tiên sinh, ngài xem bản thảo này đi, nếu có vấn đề gì, ta sẽ sửa ngay bây giờ, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa ta sẽ gửi cho xưởng in ấn, để họ mau chóng sắp chữ in ra.”
“Được rồi, ông Triệu, ông ăn gì trước đã.”
Kim Phi gọi Nhuận Nương làm một chén cháo cho Triệu Nhạc.
“Ta chỉ thích cháo của Nhuận Nương nấu, vừa đặc lại vừa thơm,” Triệu Nhạc bưng chén sứ lên, nháy mắt ra hiệu với Kim Phi: “Nhuận Nương là một cô nương tốt, tiên sinh chớ có để lỡ người ta.”
“Ông muốn làm mai cho Nhuận Nương sao?” Kim Phi liếc nhìn Triệu Nhạc.
“Tiên sinh, ngài đừng giả bộ với ta, ngài biết ta có ý gì mà?” Triệu Nhạc nói: “Ngài hỏi hết dân trong làng xem, có ai mà không biết Nhuận Nương đang đợi ngài?"
Kim Phi cúi đầu giả vờ đọc bản thảo, không muốn tiếp lời.
Không thể có chuyện Kim Phi không hiểu tâm tư của Nhuận Nương.
Thực ra, từ lâu người trong làng cũng đã coi Nhuận Nương là người của Kim Phi.
Nhưng hai người đã sớm chiều ở chung lâu như vậy, quen thuộc đến mức Kim Phi cũng ngại xuống tay.
Mà Đường Đông Đông và Tả Phi Phi cũng có tình trạng tương tự.
Cả hai đều có ý với Kim Phi, cũng đang chờ Kim Phi lên tiếng, tuy nhiên Kim Phi cũng là một người thụ động về mặt tình cảm, nếu người khác không đề cập đến thì y cũng sẽ được chăng hay chớ như vậy, nên cứ kéo dài cho đến bây giờ.
Thấy Kim Phi im lặng, Nhuận Nương đỏ mặt giải vây cho y: “Ông ơi, ông đừng lo chuyện của ta, nếu không có tiên sinh thì không chừng bây giờ ta đã chết ở nơi nào rồi, dù có nấu cơm cho tiên cả đời thì ta cũng bằng lòng!”
“Hai người các ngươi thật là!”
Triệu Nhạc thở dài: "Tiên sinh, có lẽ đêm qua ta thức khuya tới lơ mơ rồi nên mới cậy già lên mặt một hồi, Nhuận Nương tốt như vậy, cho dù cô ấy có sẵn sàng nấu cơm cho ngài cả đời, thì ngài cũng không thể để cô ấy ở góa trong khi phu quân vẫn còn sống chứ?
Hay là ngài muốn cô ấy gả cho người khác để giặt giũ, nấu cơm cho người khác? Rồi dọn giường, trải chiếu sinh con cho người khác?"
“Ông ơi, ông còn nói…”
Nhuận Nương giậm chân, đỏ mặt chạy đi.
Mà lòng Kim Phi chợt thấp thỏm.
Lúc trước để đối phó với sự chỉ trích của huyện lệnh Kim Xuyên, Quan Hạ Nhi đã tự quyết định nạp gần chục ngàn tiểu thiếp cho Kim Phi.
Nhưng Kim Phi luôn coi đây là một trò đùa và cũng chưa bao giờ để tâm tới, thay vào đó Quan Hạ Nhi thông báo cho những "tiểu thiếp" này rằng, nếu ai muốn gả cho người mình muốn thì tới tìm Quan Hạ Nhi lấy lại hôn thư, sống cuộc sống mà mình muốn sống.
Không phải Kim Phi ra vẻ rộng lượng, mà do y thực sự không muốn làm trễ nãi một cô gái mà y chưa từng gặp.
Nhưng những gì Triệu Nhạc vừa nói lúc nảy khiến Kim Phi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Nhuận Nương phải đi giặt giũ, nấu cơm cho người đàn ông khác, rồi còn thành hôn và sinh con với một người đàn ông khác.
Lúc này, cuối cùng Kim Phi cũng nhận ra rằng mình thật sự không thể rời xa Nhuận Nương.
Chương 1059: Kim Phi lại muốn làm gì?
"Tiên sinh, ta nhớ ngài từng viết một bài thơ rất hay, hoa đang sắc thắm thì nên hái, đừng đợi hoa tàn mới bẻ cành!"
Triệu Nhạc nhấp một ngụm cháo rồi lắc đầu.
“Ăn cháo của ông đi!”
Kim Phi cầm bản thảo ngồi sang một bên.
Triệu Nhạc biết Kim Phi đã nghe được, nên cứ cười chậm rãi ăn cháo mà không nói gì nữa.
Kim Phi cũng buộc mình phải vứt bỏ những suy nghĩ xao lãng, để đọc bản thảo một cách nghiêm túc.
Tuy Triệu Nhạc đã lớn tuổi nhưng có năng lực học tập rất tốt.
Trước đây ông ta từng viết văn thơ, nhưng báo chí nhắm đến dân chúng bình thường, cần phải viết bằng ngôn ngữ địa phương, Kim Phi cứ tưởng rằng ông ta sẽ phải mất một thời gian dài để thích nghi, nhưng hóa ra ông ta còn thích nghi nhanh hơn những ký giả khác, cũng chỉ mất vài ngày để thực hiện quá trình chuyển đổi.
Không chỉ như thế, Triệu Nhạc còn học được cách điều tiết của Trình Văn Viễn để khơi dậy cảm xúc của độc giả.
Biết rằng có rất nhiều cựu binh ở đất Tấn ủng hộ Tấn vương, nên bản thảo lúc đầu Triệu Nhạc không nhằm vào Tấn vương ngay mà kể lại chuyện Phạm tướng quân trấn giữ thành Vị Châu.
Cứ như vậy, độc giả sẽ không kiểm soát được mà nhìn vấn đề dưới góc nhìn của Phạm tướng quân.
Sau đó lại giới thiệu lịch sử phát triển của Kim Phi, việc Tấn vương đến Kim Xuyên để đàm phán với Kim Phi.
Lúc này, Triệu Nhạc đột nhiên thay đổi cách viết, kể đến việc Tấn vương lợi dụng sự tin tưởng của Phạm tướng quân, bỏ thuốc quân Phạm gia, công phá thành Vị Châu, tàn sát quân Phạm gia.
Xuyên suốt mấy ngàn chữ đều là vạch trần tội ác của Tấn vương.
Kim Phi đọc xong nhịn không được mà thở dài: “Ông Triệu, ông sinh ra đúng là để làm tin tức!”
Để người dân dễ dàng tiếp nhận và quan tâm hơn, Triệu Nhạc viết bản thảo này dưới dạng một câu chuyện xưa nhưng nội dung bên trong hoàn toàn là sự thật, rất đúng với yêu cầu ở Kim Phi.
“Tiên sinh hài lòng là tốt rồi!” Triệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Vậy có thể đưa đến xưởng in ấn được chưa?”
Chinh phục đất Tấn càng sớm thì sẽ sớm bắt được Tấn vương.
“Được rồi,” Kim Phi gật đầu rồi trả bản thảo lại cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc thậm chí còn không ăn cơm, mà đặt chén xuống rồi cầm bản thảo đi ngay.
Trưa hôm đó, Kim Phi đã cầm trong tay bản mẫu.
Sau khi xác nhận bản mẫu không có vấn đề gì, xưởng in ấn đã in xong tờ báo trong ngày và tăng ca suốt đêm để in tờ rơi.
Sáng sớm hôm sau, các tờ rơi đã được đóng gói đưa đến trụ sở của đội bay.
Đội bay đã gọi lại tất cả các phi công đã nghỉ phép ngày hôm qua, đồng thời cũng tiến hành bảo trì tất cả các phi thuyền, chỉ cần Kim Phi hoặc Cửu Công chúa ra lệnh là đội bay có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Kim Phi rất quan tâm đến đất Tấn, y dậy thật sớm, bất chấp cơn gió lạnh đầu đông mà lao đến sân bay để tiễn đội bay đi.
Khi y đi đến, đám người Trương Lương, Triệu Nhạc, Tiểu Ngọc đã đợi sẵn.
“Tiên sinh, ngài nói mấy câu đi?” Trương Lương chỉ vào bục cao trên bãi đất trống của sân bay.
Kim Phi cũng khách sáo mà bước lên bục cao.
“Đây là Kim tiên sinh sao?”
“Đúng vậy!”
"Sao Kim tiên sinh lại trẻ vậy? Lão Viên, ngươi có nhầm lẫn gì không?"
"Ta ở làng Quan Gia, lớn lên cùng với Kim tiên sinh, sao có thể nhầm được? Vả lại ngoài trừ Kim tiên sinh ra thì còn có ai có thể khiến Lương ca phải khách sáo như vậy?"
"Haha, nhập ngũ lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy được Kim tiên sinh! Hóa ra Kim tiên sinh thực sự trẻ như trong truyền thuyết!"
Khi lãnh thổ càng ngày càng rộng lớn, Kim càng ngày càng bận rộn, an ninh trong làng cũng ngày càng chặt chẽ hơn, những binh lính bình thường muốn thấy Kim Phi cũng không dễ.
Đội bay được thành lập tương đối muộn, nhiều phi công mới gia nhập không hề nhận ra Kim Phi.
Khoảng cách không chỉ tạo nên vẻ đẹp mà còn tạo nên cảm giác huyền bí.
Càng không thấy được thì tiêu cục và quân Trấn Viễn càng có nhiều truyền thuyết Kim Phi.
Kim Phi bước lên bục gỗ cũng không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn thấy y thôi cũng đã khiến nhiều phi công phấn khích rồi.
Sau khi Kim Phi lên bục cũng không nói lan man động viên trước trận chiến, mà chỉ nhìn sâu vào mắt các phi công dưới khán đài.
Người trẻ học mọi thứ nhanh hơn nên hầu hết các phi công đều còn trẻ, trên gương mặt nhiều người đầy tò mò và hồi hộp.
Hầu hết các phi công trước đây chỉ hoạt động ở Xuyên Thục, đây là lần đầu tiên họ rời Xuyên Thục để thực hiện nhiệm vụ nên cảm giác hồi hộp là điều khó tránh khỏi.
“Ta tin rằng mọi người đều đã biết nhiệm vụ lần này là gì nên ta cũng không dong dài nữa.”
Kim Phi giơ chiếc loa sắt lên rồi nói xuống phía dưới: "Ta chỉ có một yêu cầu với mọi người, khi gặp nguy hiểm, trước tiên phải đảm bảo tính mạng của mình để sống sót trở về!"
Kim Phi nói như vậy cũng không phải là nói mát mà y thực sự nghĩ như vậy.
Công nghệ của phi thuyền còn chưa hoàn thiện, tốc độ bay chậm thì không nói, mà khả năng xảy ra trục trặc cũng không thấp.
Nếu ở Xuyên Thục, những điều này sẽ không thành vấn đề, suy cho cùng, Kim Phi cũng đã kiểm soát cả Xuyên Thục, dù phi thuyền có trục trặc rớt xuống bất ngờ thì người dân địa phương cũng sẽ không làm khó phi công, trái lại là còn đề nghị giúp đỡ.
Nhưng đất Tấn thì khác.
Đất Tấn là lãnh thổ của Tấn vương, cũng có nhiều cựu binh ủng hộ Tấn vương.
Một khi phi thuyền đáp xuống những nơi này, thì an toàn tính mạng của phi công hoàn toàn không thể đảm bảo được.
Kim Phi thực sự mong các phi công sẽ đặt mục tiêu an toàn tính mạng của mình lên hàng đầu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Khi các phi công nghe những lời Kim Phi nói, họ không khỏi cảm động một hồi và sự căng thẳng trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Suy cho cùng, không ai muốn mình bị coi là một quân cờ, muốn vứt đi lúc nào là vứt đi lúc đó.
Từ vẻ mặt của Kim Phi họ cũng có thể cảm thấy được y thực sự quan tâm đến sự an toàn của họ.
“Vì hạnh phúc của nhân dân!”
Dưới sự dẫn đầu của tiểu đội trưởng, các phi công đã đồng loạt hét lên.
Khẩu hiệu này rất đơn giản, nếu chỉ một người nói ra thì có vẻ giả dối rỗng tuếch, nhưng khi một nhóm chiến sĩ chuẩn bị lao ra chiến trường đồng thời gầm lên thì đã tạo ra một hiệu quả vô cùng chấn động.
Đây là cách nghi lễ diễn ra.
Ít nhất tại thời điểm này, đại đa số phi công không cho rằng đây là khẩu hiệu mà thực sự coi câu nói này như mục tiêu cả đời mình.
Bởi vì họ cũng là người được hưởng lợi từ câu nói này và cũng sẵn sàng đấu tranh vì khẩu hiệu này!
Ngay cả Kim Phi cũng bị ảnh hưởng, y đặt tay lên ngực và thực hiện động tác chào quân đội.
“Vì hạnh phúc của nhân dân!”
Đám người Trương Lương, Triệu Nhạc, Tiểu Ngọc cũng sôi nổi làm theo.
“Đi thôi!”
Đội trưởng của đội bay chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, dẫn đầu lên phi thuyền.
Dưới cái nhìn của đám người Kim Phi, các phi thuyền lần lượt cất cánh, bay chầm chậm về phía bắc.
Từ đầu mùa đông đến nay vẫn luôn có gió bắc, phi thuyền ở thành Vị Châu trở về thì dễ, nhưng đi ngược gió đến thành Vị Châu thì khó khăn hơn nhiều, phải liên tục điều chỉnh độ cao để tìm vị trí gió tương đối nhẹ và thuận lợi.
Dù vậy, đội bay vẫn phải bay ba ngày mới bay vòng từ Đảng Hạng đến thành Vị Châu.
Thiết Ngưu và Hầu Tử đã nhận được tin này từ sớm, nên đã tìm trước một khoảng đất rộng lớn ngoài thành làm sân bay tạm thời.
Không chỉ Thiết Ngưu và Hầu Tử nhận được tin, Tấn vương luôn để mắt đến Kim Xuyên cũng nhận được báo cáo của mật thám, biết Kim Phi đã cho một số phi thuyền bay tới thành Vị Châu.
“Cho người đi điều tra cho ta, xem lần này Kim Phi lại định làm gì!”
Chương 1060: Câu cá
Từ khi bị Kim Phi từ chối, cuộc sống của Tấn vương luôn gặp nhiều khó khăn.
Vừa mới trở lại đất Tấn, ngồi chưa nóng mông thì Kim Phi đã gửi tối hậu thư tới.
Ngay sau đó Kim Phi phái phi thuyền đi oanh tạc các thành trì của từng phiên vương.
Thành trì của Ngô vương, Sở vương, Tương vương đều cách Trường Giang không xa, trong bán kính hoạt động của khinh khí cầu, các cung điện nơi mấy người vào ở sau khi xưng đế đều bị cho nổ tung.
Tấn vương may mắn hơn một chút, “vương thành” của ông ta cách Xuyên Thục khá xa, hơn nữa Kim Phi từ Đông Hải trở về đã là mùa thu, gió bắc tương đối nhiều nên khinh khí cầu rất khó bay đến thành trì của Tấn vương, nhờ đó mà tránh không bị oanh tạc.
Nhưng dù vậy, Tấn vương cũng không dám ở tại thành Tấn vương.
Hết cách, ông ta không dám đánh cược, Kim Phi đã làm ra nhiều chuyện không tưởng, ai biết có một ngày ông ta đang ngủ ngon thì Kim Phi lại kéo đến nổ tung ông ta thì sao.
Cho nên Tấn vương vừa nghe cung điện của đám người Ngô vương bị oanh tạc thì lập tức trốn vào núi sâu giống như Ngô vương, Tương vương.
Sự thật đã chứng minh trực giác của Tấn vương rất chuẩn xác, ông ta vừa mới chạy vào trong núi chưa được bao lâu thì đã nghe nói Kim Phi chế tạo được phi thuyền.
Tuy rằng vì vấn đề tiếp viện và hướng gió nên Kim Phi chế tạo được phi thuyền xong thì vẫn chưa tấn công đất Tấn, nhưng Tấn vương biết, không phải Kim Phi không làm được, mà là do y lười để ý đến ông ta.
Về sau Thiết Ngưu tập kích đường dài, dẫn dắt 500 người cho nổ tung vương thành Đảng Hạng, cũng đã chứng minh điểm này.
Thật ra từng có người kiến nghị Kim Phi cho nổ tung thành Tấn vương, chẳng qua bị Kim Phi gạt đi.
Tuy thành Tấn vương không xa như vương thành Đảng Hạng, nhưng từ Hi Châu đi vương thành Đảng Hạng, đều phải đi qua hoang mạc và thảo nguyên, thích hợp cho ngựa chiến chạy hoang, đám Thiết Ngưu một ngày có thể đi mấy trăm dặm đường.
Đất Tấn nhiều núi non, đám Thiết Ngưu không quen đường quen nẻo, hơn nữa Kim Phi nhận được tin báo rằng Tấn vương đã đào tẩu, nếu phải mở riêng một kênh tiếp tế để ném bom thành Tấn vương thì Kim Phi cảm thấy không có lời, nên đã không đồng ý kiến nghị này mà quyết định đánh đất Tần xong thì sẽ dốc toàn lực đi thâu tóm đất Tấn.
Nhưng y đã xem thường của dã tâm Tấn vương.
Không giống như Ngô vương và Tương vương vốn được nuông chiều và chỉ biết hưởng thụ, bóc lột dân chúng, Tấn vương sau khi được nếm trải chiến tranh thì lại càng quyết đoán và tàn nhẫn hơn.
Đối mặt với nhân viên hộ tống mạnh mẽ, Ngô vương, Tương vương chỉ biết trốn trong núi sâu run rẩy sợ hãi, ngoài việc phái tử sĩ thành lập tiểu đội ám sát ra thì hoàn toàn không dám có động thái nào khác, sợ thu hút sự chú ý của Kim Phi.
Nhưng Tấn vương can đảm hơn nhiều, ông ta nhận ra rằng Kim Phi đánh hạ đất Tần xong thì ắt sẽ tấn công đất Tấn, nên đã giành trước một bước xử lý thành Vị Châu.
Bởi vì thành Vị Châu là nơi ghi dấu ấn sự nghiệp đầu tiên của Kim Phi, từ quân Phạm Gia cho đến người dân thành Vị Châu đều vô cùng cảm kích Kim Phi.
Nếu không có bọn họ, khi đại quân Đảng Hạng xâm chiếm phương nam, cho dù miễn cưỡng cầm cự cũng sẽ bị thương vong nặng nề.
Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, Khánh Hoài và Phạm tướng quân có quan hệ rất tốt, bây giờ Khánh Hoài đang theo Kim Phi, nếu Kim Phi tấn công đất Tấn, có đến 70% là quân Phạm Gia sẽ phối hợp với Khánh Hoài.
Để tránh bị tấn công từ cả hai phía, Tấn vương lúc này mới quyết định nhân lúc Kim Phi còn đang đánh đất Tần thì xử lý thành Vị Châu trước.
Trên thực tế, trước khi ra tay, Tấn vương đã đoán được rằng Kim Phi biết được việc này thì chắc chắn sẽ trả thù, nhưng ông ta đã không còn cách nào khác.
Với tính cách Tấn vương, không có chuyện ông ta đầu hàng Cửu công chúa được, cho nên nhất định phải có một trận chiến với Kim Phi.
Chiến đấu nhiều năm như vậy, Tấn vương biết rất rõ mình không có lợi thế gì trước Kim Phi nên phải dùng mọi thủ đoạn, dốc toàn lực..
Cho dù vì thế mà phải hy sinh Phạm tướng quân vốn có quan hệ khá tốt, ông ta cũng không tiếc!
Điều khiến Tấn vương không ngờ tới chính là, rõ ràng ông ta đã phái ra một đội quân lớn ra sức ngăn chặn tin tức nhưng Kim Phi vẫn phát hiện ra.
Một điều bất ngờ khác là tiêu cục Trấn Viễn thế mà lại đến đến nhanh như vậy.
Ông ta mới đánh hạ thành Vị Châu chưa được bao lâu, còn chưa kịp khống chế cục diện thì Thiết Ngưu đã đánh tới rồi.
Liên quân Tấn Man trong thành Vị Châu gần như bị diệt toàn quân!
Phải biết rằng những người này đều là thủ hạ tinh nhuệ của Tấn vương!
Thế mà bị diệt sạch.
Nói Tấn vương không đau lòng là giả.
Nhưng càng khiến Tấn vương tức muốn hộc máu là thành Vị Châu bị nhân viên hộ tống chiếm lĩnh chưa được hai ngày thì ông ta đã nghe chuyện nhật báo Kim Xuyên.
Tấn vương tuy rằng không được Trần Cát coi trọng, nhưng dù gì cũng là phiên vương, hơn nữa là phiên vương có thực quyền, xét về địa vị và ảnh hưởng thì mạnh hơn Ngô vương, Sở vương.
Nếu Tấn vương chịu thì chắc chắn ông ta có thể hưởng thụ mọi phú quý cho đến hết cuối đời.
Nhưng tại sao ông ta lại nhất quyết muốn trở thành hoàng đế?
Không phải chỉ để ghi tên vào sử sách thôi sao?
Việc Kim Phi làm là vĩnh viễn đóng đinh ông ta lên cột trụ sỉ nhục của lịch sử, ngàn năm muôn đời bị người đời sau chửi mắng!
Sau khi biết được tin tức từ nhật báo Kim Xuyên, Tấn vương vừa hoảng vừa giận, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hai ngày này vừa mới hòa hoãn lại, còn chưa nghĩ ra là phải giải quyết chuyện nhật báo Kim Xuyên như thế nào thì đám mật thám lại truyền tin rằng Kim Phi phái ra một lượng lớn phi thuyền tụ tập ở thành Vị Châu.
Suy nghĩ đầu tiên khi Tấn vương biết được tin tức là Kim Phi sắp phát động tổng tấn công đất Tấn.
Nhưng sau đó ông ta đã gạt bỏ ý tưởng này.
Bởi vì Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn đánh hạ đất Tần, muốn đến Vị Châu thì phải đi đường vòng từ Đảng Hạng.
Đây là một cuộc thử thách rất lớn với vận chuyển lương thảo tiếp viện, hơn nữa sẽ vô cùng lãng phí.
Kim Phi không phải kẻ ngốc, y không thể nào làm ra loại chuyện bỏ gần tìm xa như vậy.
Cho nên sau khi Tấn vương nhận tin tức thì đã phái mật thám đi thành Vị Châu tìm hiểu mục tiêu phi thuyền tập trung.
Có điều Thiết Ngưu đã sớm đề phòng, mật thám Tấn vương phái đến cứ tên nào tới gần là bị tóm gọn, mà không tới gần thì lại không phát hiện ra được điều gì.
Tấn vương lúc này rất tức giận, gần như sắp bùng nổ tới nơi, ông ta phái người bắt người nhà của mật thám, ra lệnh cho họ trong vòng 3 ngày phải tra ra tin tình báo hữu dụng, hoặc là phá hủy phi thuyền.
Mật thám không còn cách nào khác, đành phải mạo hiểm nguy cơ bị Thiết Ngưu treo cổ, vận dụng đủ loại thủ đoạn để trà trộn vào doanh trại nhân viên hộ tống.
Chỉ trong hai ngày, nhân viên hộ tống đã bắt được hơn 20 người!
“Chậc chậc chậc, Trần Vĩnh Trạch nóng vội thế, nhồi nhét mật thám qua đây thế này!”
Hầu Tử và Thiết Ngưu đi ra từ lều trại, đúng lúc trông thấy nhân viên hộ tống áp giải một tên mật thám vào nhà tù.
Bồi dưỡng một mật thám đủ tiêu chuẩn cũng khó khăn không khác gì bồi dưỡng một tử sĩ.
Tấn vương phái nhiều mật thám như vậy, để bọn họ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hiển nhiên là đã đứng ngồi không yên.
“Thiết Ngưu, ngươi cố ý giữ đội bay, không cho bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ đúng không?” Hầu Tử hỏi.
Đúng ra theo như kế hoạch của Kim Phi, đội bay đến thành Vị Châu xong thì có thể bắt đầu rải truyền đơn.
Nhưng Thiết Ngưu lại cố ý giữ đội bay lại, để bọn họ ra ngoài thành nghỉ ngơi.
“Mật thám còn phiền hơn cả tử sĩ, nhân lúc có cơ hội tốt như vậy thì hiển nhiên tóm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu chứ!”
Thiết Ngưu cười khẩy nói: “Chờ tới khi nào không còn mật thám đến nữa thì ra tay cũng không muộn!”
Mật thám chính là gian tế, gián điệp.
Bất kể xưa nay, đàng trong đàng ngoài, ngoại trừ người của mình thì gần như không ai ưa đám này.
Đời trước của Kim Phi có rất nhiều luật quốc tế quy định không được ngược đãi tù nhân chiến tranh, nhưng lại có rất ít luật bảo vệ gián điệp.
Thậm chí có một số công pháp quốc tế cố ý ghi rõ, gián điệp không thuộc phạm vi bảo hộ pháp luật.
Thiết Ngưu cũng cực kỳ chán ghét mật thám dưới trướng của Tấn vương, khó có được cơ hội câu cá tốt như vậy, hiển nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.
Bình luận facebook