-
Chương 1061-1065
Chương 1061: Không hiểu
Lần câu cá này của Thiết Ngưu kéo dài bảy ngày.
Trong bảy ngày này, họ bắt được tổng cộng hơn năm mươi ‘con cá’.
Mà phần lớn trong số chúng là đã bắt trong ba ngày đầu tiên.
Sau đó, Tấn vương cũng nghĩ rằng Thiết Ngưu thật sự chỉ đang câu cá, nên cũng dừng hành động như con thiêu thân lao vào lửa này.
Thiết Ngưu đợi thêm một ngày, chắc chắn không có việc gì nữa nữa mới tuyên bố bắt đầu triển khai kế hoạch.
Sáng sớm ngày thứ chín, hàng chục chiếc phi thuyền cất cánh bay về phía đất Tấn.
Thuộc hạ của Tấn vương hiện tại gần nhất cũng cách thành Vị Châu phải tới hai huyện thành, mà quân đội chính quy của Tấn vương đã rút về hết, chỉ còn một ít phủ binh ở lại áp giải dân chúng đứng trên tường thành.
Đây chính là hình thức chiến đấu mà Tấn vương đã điều chỉnh lại để đối phó với phi thuyền.
Kim Phi vẫn luôn lệnh cho tiêu cục Trấn Viễn không được làm hại dân chúng, cho nên danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục rất cao, sau khi chiếm được đất Tần, rất nhiều dân chúng ở đây hoan nghênh tiêu cục và đội Chung Minh.
Thế nên Tấn vương nghĩ ra cách này.
Cho dù gián điệp không thể xâm nhập vào doanh trại của nhân viên hộ tống, cũng không thể tìm hiểu được cụ thể nhiệm vụ của phi thuyền là gì, nhưng lại phát hiện ra được đội bay cũng không mang quá nhiều nhân viên hộ tống tới thành Vị Châu.
Cho nên mưu sĩ dưới trướng của Tấn vương đều nhất trí rằng, nếu các nhân viên hộ tống muốn tấn công thành Vị Châu thì chỉ có thể ném bom bằng phi thuyền.
Chúng để dân chúng đứng trên tường thành, là để xem các nhân viên hộ tống có dám ném bom không.
Nếu có, Tấn vương có thể phái người đi rêu rao chuyện Kim Phi tàn sát dân thường, phá hủy danh tiếng của y và tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu như không ném, vậy thành trì này vẫn được an toàn.
Đáng tiếc, mưu sĩ của Tấn vương đã nghĩ sai.
Phi thuyền bay tới đất Tấn, nhưng không bay tới huyện phủ, mà lại tách nhau ra như đàn chim gặp nạn.
Tấn vương to gan hơn Ngô vương rất nhiều.
Nơi ẩn náu của Ngô vương cách quận Bình Giang rất xa, nhưng khi biết được các nhân viên hộ tống đã chiếm được Bình Giang, ông ta sợ hãi tới mức chạy đi ngay lập tức.
Mà Tấn vương đã biết Kim Phi đã triệu tập một số lượng lớn phi thuyền tới thành Vị Châu, nên ông ta đã chủ động chạy tới vùng lân cận của thành Vị Châu.
Bởi vì như vậy mới có thể nhận được tình báo sớm nhất, cũng có thể phán đoán tình hình chiến sự và chỉ huy trận chiến một cách nhanh nhất.
Nhưng sau khi biết các phi thuyền lại tự động tách ra, Tấn vương và mưu sĩ đều hoang mang, hoàn toàn không hiểu Thiết Ngưu đang muốn làm gì.
Vị mưu sĩ kia đành phải phái người đi theo phi thuyền.
...
Mương Mã Đầu là một nơi nằm ở biên giới của đất Tần, cũng là ngôi làng lớn nhất ở đó, có khoảng một trăm nhà đang sinh sống ở đây.
Bởi vì Kim Phi xuất hiện nên Đảng Hạng và Đông Man đã hơn hai năm rồi không tới thu thuế mương Mã Đầu này, cuộc sống của người dân ở đây mới khấm khá hơn mấy năm trước chút.
Nhưng vào tháng trước, Tấn vương lại phái người tới thông báo cho trưởng làng, bởi vì tiêu cục Trấn Viễn cứ liên tục xâm phạm tới biên giới, dẫn tới chi phí quốc phòng tăng cao. Cho nên sang mùa xuân năm sau, thuế sẽ tăng thêm hai phần.
Dân chúng ở mương Mã Đầu này vừa phải thắt lưng buộc bụng, vừa chửi rủa tiêu cục Trấn Viễn.
Xuyên Thục nhiều núi, đất Tấn cũng vậy.
Nhưng núi của Xuyên Thục lại có rất nhiều cây cỏ thực vật khác nhau, chặt bừa một chỗ nào đó là đã có thể mang về nhóm lửa rồi.
Mà phần lớn đất đai bên đất Tần đều là các núi đá, rất ít cây cối.
Vậy nên ở đất Tấn này, một bó củi là cực kỳ quý giá.
Đất Tấn lại nằm ở phía Bắc, mùa đông phải nói là rất lạnh.
Hằng năm, mỗi khi mùa đông tới, có rất nhiều lão già và trẻ nhỏ không chịu đựng nổi.
Để giải quyết vấn đề này, hầu như ở làng nào cũng vậy, sẽ có một nhà khá giả trong làng sẽ góp chung vốn lại, xây một căn phòng thật lớn.
Khi đông tới, mọi người trong làng lại chen chúc trong căn phòng này, sưởi ấm cho nhau.
Mương Mã Đầu cũng không phải ngoại lệ.
Ở phía Đông của làng có một gian phòng lớn như vậy.
Lúc này đây cả làng đang chen chúc trong gian phòng kia, có người thì tụ tập lại nói chuyện phiếm. Người thi nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.
Không khí trong phòng ngột ngạt, còn nồng nặc mùi hôi thối.
“Hồng tú tài, ngươi kể một đoạn chuyện xưa cho mọi người người nghe đi.”
Một dân làng vì quá chán nản nên hô lên.
Bọn họ ngày ngủ, đêm cũng ngủ, sao mà ngủ nhiều như vậy được?
Cách duy nhất để giết thời gian chính nghe Hồng tú tài kể chuyện phiếm.
Hồng tú tài cũng không thật sự là tú tài, cậu ta chỉ là một người trẻ tuổi duy nhất trong làng biết chữ, nên người ta mới gọi là tú tài.
“Có chuyện gì mà ta biết thì các ngươi đã nghe nhiều lần rồi, nghe lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, các ngươi hỏi Lâm lão thúc kể đi, ông ta có nhiều chuyện xưa lắm.” Hồng tú tái lắc đầu rồi nói.
Bọn họ đã tự tập ở đây được hơn hai tháng, mấy cái chuyện xưa của Hồng tú tài không biết đã kể đi kể lại bao nhiêu lần.
Bản thân Hồng tú tài nghe còn muốn ói nữa là.
“Lão Lâm, kể một mẩu chuyện đi xem nào.”
Người đàn ông ngồi dựa vào góc tướng nhìn về phía Lão Lâm đang ngồi trong góc.
“Lão già này sắp chết đói tới nơi rồi, làm gì có sức kể chuyện cho các ngươi?”
Lão Lâm vuốt vuốt cái bụng phẳng lì: “Muốn nghe kể chuyện xưa cũng được, bưng bát cháo rau dại ra đây, ta kể cho các ngươi nghe liền luôn!”
Ông ta là một người đọc sách, nghe nói xuất thân từ một gia đình khá giả, về sau sa sút mới lưu lạc tới mương Mã Đầu này, thành thân với một quả phụ trẻ.
Dù sao nhà lão Lâm trước kia đã từng giàu có, hơn nữa ông ta cũng là một kẻ trải đời, chuyện ông ta biết chắc chắn rất nhiều.
“Lão Lâm ông mà dám nhận, bảo ông kể chuyện mà còn dám đòi một bát cháo rau!”
Người đàn ông đang dựa vào tường trừng mắt nói: “Hồng tú tài người ta kể nhiều chuyện như vậy, ông có thấy nó đòi gì không?”
“Đấy là do nhà Hồng tú tài không thiếu tiền, không thiếu miếng ăn!”
Lão Lâm cũng trừng mắt lên: “Mà tại sao kể chuyện thì không được đòi tiền? Tiên sinh kể chuyện ở thành chính là dùng miệng để kiếm cơm đấy!”
“Để ta nói cho ngươi biết, ta chỉ đòi một bát cháo rau dại, không hề nhiều, ta còn nghe Thư tiên sinh nói một lần nghe kể chuyện là một đồng, các ngươi nhiều người như vậy, tính xem được bao nhiêu đồng rồi? Đủ cho ta ăn bao nhiêu bát cháo rau dại?”
“Vậy Lão Lâm ông năm đó tại sao không vào thành kể chuyện đi, chạy tới cái mương Mã Đầu này của chúng ta làm gì?”
Người đàn ông đang dựa vào tường hỏi.
“Nếu Hàm Nương không ở đây, ngươi nghĩ ta sẽ đến cái nơi góc núi này ư?” Lão Lâm cười khẩy.
Năm đó ông ta lưu lạc ở bên ngoài, khi đến được mương Mã Đầu, ông ta đã suýt chết đói.
Người quả phụ trẻ nấu cho ông ta một bát cháo rau dại, cứu ông ta một mạng.
Lúc ấy Lão Lâm cảm thấy đó là bát cháo rau ngon nhất ông ta từng được ăn, hơn nữa người quả phụ kia cũng khá xinh đẹp, ông ta cũng không có nơi nào để đi, thế là quyết định ở lại, lập gia đình với người quả phụ trẻ.
Lão Lâm là người đọc sách, tiếc là thi mãi vẫn không đậu công danh, sức để trồng trọt cũng không có, mấy năm kia vẫn luôn dựa vào người quả phụ trẻ kia chống đỡ cả căn nhà, có những năm thu hoạch không tốt, hai vợ chồng suýt chết đói, may mắn vượt qua được.
Đáng tiếc, năm ngoái thật sự quá lạnh, người quả phụ trẻ lên huyện phủ bán sợi tơ, trên đường lại mắc phải trận tuyết, trở về đổ bệnh ngay lập tức, cuối cùng vẫn không chống chọi được qua mùa đông năm ngoái, để Lão Lâm ở lại một mình.
“Lão Lâm à, bây giờ Hàm Nương đã chết rồi, ông ở lại cái mương Mã Đầu này làm gì?”
Người đàn ông ngồi dựa vào tường ồm ồm nói: “Hay là nhìn trúng một quả phụ khác trong làng? Tiếc thật, những quả phụ khác không dễ dụ như Hàm Nương đâu, cứ thấy đàn ông là vồ lấy!”
“Họ Tạ kia, mày dám nói vớ vẩn nữa, có tin ông đây xé miệng mày ra không?”
Lão Lâm hận nhất là những kẻ nói xấu Hàm Nương, nghe thấy vậy thì nóng bốc lửa, lảo đảo đứng dậy.
“Ông có gan thì bước lại đây!” Người đàn ông kia cũng đứng thẳng dậy, xắn tay áo lên.
“Mấy người làm cái gì đấy, ăn no rồi rửng mỡ à?” Trưởng làng thấy hai người sắp sửa lao vào đánh nhau thì vội chạy lại ngăn lại.
Người đàn ông kia định nói gì đấy, đột nhiên có tiếng trẻ con reo lên ở ngoài cửa: “Mọi người nhìn kìa, có một con cá lớn đang bay trên trời kìa!”
Chương 1062: Giải quyết tận gốc
"Đứa trẻ này đói hoa mắt à? Cá lớn đến đâu cũng không bay lên được!"
Người trong phòng đều cho rằng đứa trẻ đói đến mức bị ảo giác, rối rít cười đùa.
Nhưng không lâu sau, họ mơ hồ nghe thấy âm thanh ầm ầm.
Chạy ra cửa kiểm tra, quả nhiên trên trời có một con cá lớn đang bay về hướng làng.
m thanh ầm ầm phát ra từ con cá lớn đó.
"Trời ơi, đây là quái vật gì vậy?"
Người dân đất Tấn chưa bao giờ nhìn thấy phi thuyền, vừa sợ vừa tò mò, trốn ở trong nhà, nhìn ra ngoài qua các vết nứt trên tường cửa.
Nhìn thấy phi thuyền bay về phía ngôi nhà lớn, nhiều người bị dọa sợ run lẩy bẩy, sợ quái vật sẽ xuống ăn thịt người.
Nhưng con quái vật không làm hại bọn họ, cũng không đáp xuống, chỉ là khi đi ngang qua ngôi nhà lớn thì ném một nắm mảnh giấy xuống và sau đó bay đi.
Đến khi phi thuyền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, người dân trốn trong nhà mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhặt mảnh giấy dưới đất lên, nhìn thấy trên mảnh giấy có in từng hàng chữ.
"Hồng tú tài, Lão Lâm, các ngươi mau nhìn xem trên này viết cái gì?"
Một người đàn ông chạy tới, đưa tờ truyền đơn trong tay cho Hồng tú tài và Lão Lâm.
Hồng tú tài và Lão Lâm cũng rất tò mò nhận lấy truyền đơn thì bắt đầu xem luôn.
Nhưng chỉ mới xem được một nửa, sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Hồng tú tài trợn to hai mắt, tay phải cầm tờ truyền đơn không khỏi run lên.
Lão Lâm khẽ cau mày, vò tờ truyền đơn thành một cục rồi nhét vào túi.
"Lão Lâm, đây là do ta nhặt được, ngươi cất đi làm gì?"
Ở Đại Khang, giấy rất hiếm, thấy Lão Lâm đút truyền đơn vào trong túi của mình, người đàn ông vừa cầm tờ truyền đơn về không vui, đưa tay ra nói: "Lấy ra cho ta!"
Lão Lâm liếc nhìn người đàn ông: "Đây không phải là thứ tốt gì, ngươi giữ lại sẽ gây họa đó."
"Ngươi đừng lừa ta, nếu không phải là đồ tốt, tại sao ngươi lại đựng trong túi ngươi?" Người đàn ông đẩy Lão Lâm: "Mau đưa cho ta!"
Lão Lâm thở dài, lấy cục giấy ra ném cho người đàn ông.
"Làm nhăn hết cả rồi!"
Người đàn ông vừa trải phẳng tờ truyền đơn, vừa hỏi: "Trên này viết cái gì?"
Nhưng Lão Lâm dường như không nghe thấy, quấn lại quần áo, dựa vào tường nhắm mắt lại.
"Không nói thì thôi, mương Mã Đầu cũng không phải chỉ mình ngươi biết chữ!"
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Hồng tú tài: "Hồng tú tài, người đến đọc cho mọi người nghe đi."
Hồng tú tài cúi đầu nhìn truyền đơn, rồi lại nhìn Lão Lâm, hơi do dự.
Nhưng anh ta càng như vậy, dân làng càng tò mò và lần lượt quấy rầy bảo anh ta đọc.
Hồng tú tài bị dân làng quấy rầy không còn cách nào khác, đành phải nói: "Trên này nói, Tấn vương và Phạm tướng quân của thành Vị Châu đang đánh nhau!"
"Không phải là Tấn vương và Phạm tướng quân đều là người của Đại Khang chúng ta, cùng nhau đối phó với bọn người Man ở phía bắc sao? Tại sao bọn họ lại đánh nhau chứ?"
"Nếu hai người họ đánh nhau, chẳng phải bọn người Man ở phía bắc sẽ chiếm được lợi sao?"
"Ai nói không phải chứ, khó khăn lắm mới bình yên hai năm, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"
Mương Mã Đầu cách thành Vị Châu không quá xa, tất cả dân làng đều biết quân Phạm Gia.
Nghe nói Phạm tướng quân và Tấn vương đánh nhau, dân làng đều cảm thấy khó tin, nhiều người dân làng bắt đầu lo lắng.
Trước kia người Đảng Hạng luôn xâm phạm phía nam, chỉ sau khi Kim Phi đến thành Vị Châu, người Đảng Hạng và người Đông Man mới dừng lại.
Nhưng ai biết rằng chưa dừng được hai năm, Tấn vương và Phạm tướng quân lại đánh nhau….
"Hồng tú tài, ngươi nhanh đọc đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Dân làng đang nhàm chán đến luống cuống, nghe vậy rối rít giục Hồng tú tài đọc truyền đơn.
Hồng tú tài không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm truyền đơn lên, bắt đầu đọc.
Phần đầu của truyền đơn kể về câu chuyện của Phạm tướng quân.
Mặc dù mương Mã Đầu thuộc địa bàn của Tấn vương, nhưng vì gần thành Vị Châu hơn nên người dân địa phương cũng rất đồng cảm với quân Phạm Gia.
Họ cũng rất tôn kính Phạm tướng quân vứt bút tòng quân chống lại quân giặc, rất nhiều dân làng đều bị thu hút bởi trải nghiệm cá nhân của Phạm tướng quân.
Sau đó trên truyền đơn lại nói đến chuyện của Kim Phi.
Khi nghe tin Kim Phi đánh bại người Đảng Hạng, lúc này dân làng mới biết hai năm thái bình từ đâu tới, họ càng có ấn tượng tốt hơn với Kim Phi.
Tiếp theo nói đến Tứ hoàng tử giết cha soán ngôi, Trung Nguyên đại loạn, Tấn vương đến Kim Xuyên thăm Kim Phi, yêu cầu Kim Phi trung thành, nhưng bị Kim Phi cự tuyệt.
Nghe đến đây, lòng dân làng chợt phấn chấn lên.
Bọn họ rất lo lắng Kim Phi và Tấn vương đánh nhau.
Tuy nhiên, Kim Phi và Tấn vương không đánh nhau, ngược lại Tấn vương cấu kết với người Đông Man, tập kích thành Vị Châu.
Khi nghe tin người Đông Man tàn sát quân Phạm Gia, còn lấy đầu của Phạm tướng quân làm thành ly rượu, người trong phòng sục sôi.
"Tại sao Tấn vương có thể làm như vậy?"
"Không bằng cầm thú!"
"Mọi người đừng nghe người khác nói bậy, Tấn vương và người Đông Man đánh nhau nhiều năm như vậy, sao có thể cấu kết với người Đông Man được chứ?"
"Đúng, nhất định có người đang vu khống Tấn vương!"
Hầu hết dân làng đều tức giận không thôi với hành động của Tấn vương, nhưng cũng có một số dân làng đã từng tham gia quân đội trực thuộc của Tấn vương, ủng hộ dân làng của Tấn vương nói đỡ cho Tấn vương.
"Thành Vị Châu cũng không xa, có phải là thật không, chúng ta đi qua đó xem không phải là biết sao?"
Có dân làng đề nghị nói.
"Đúng! Qua đó xem xem!"
Nhiều người dân làng lập tức phụ họa theo.
Nửa giờ sau, mấy thanh niên đi ra ngoài, dọc theo đường núi đi thẳng đến thành Vị Châu.
Tình huống như vậy xảy ra ở nhiều nơi dọc biên giới đất Tấn.
Tấn vương cách đó không xa cũng lập tức nhận được báo cáo của thám tử.
Thám tử cũng mang về hai tờ truyền đơn.
Chưa đọc xong truyền đơn, sắc mặt Tấn vương đã tái nhợt, thân thể không khỏi run rẩy.
Ông ta lẩm bẩm trong miệng: "Quá độc ác! Thật là quá độc ác!"
Sắc mặt "tể tướng" ở bên cạnh cũng rất khó coi.
Bây giờ ưu thế duy nhất của Tấn vương so với Kim Phi là vẫn còn một số người dân sẵn sàng ủng hộ ông ta.
Mà chiêu này của Kim Phi đã giải quyết tận gốc, có thể nói một đao đâm vào trái tim của Tấn vương!
Người dân biết được tất cả các việc Tấn vương đã làm, nhất định sẽ thất vọng với ông ta, thậm chí sẽ phản đối ông ta!
"Nhanh, ra lệnh cho người đi thu hết những thứ này về, tiêu hủy đi!"
Hai mắt Tấn vương đỏ hoe, hét lên: "Kẻ nào dám giấu truyền đơn, giết không tha."
"Bệ hạ, bớt giận ạ!"
Tể tướng nhanh chóng khuyên can nói: "Người dân nhìn thấy thứ này thực sự quá nhiều, nếu như đại khai sát giới, sợ rằng sẽ rơi vào gian kế của Kim Phi!"
Tất cả các thôn làng thị trấn mà phi thuyền bay qua đều sẽ ném truyền đơn xuống.
Dù nền giáo dục ở Đại Khang rất lạc hậu, nhưng làng nào không có một hai người có học chứ?
Nội dung truyền đơn đã bị truyền đi rồi.
Chẳng lẽ thực sự giết chết hết người dân nơi phi thuyền đi qua sao?
Nếu như vậy, sợ rằng ngay cả chút lòng dân còn lại Tấn vương cũng không giữ được nữa.
Tấn vương cũng không phải là kẻ ngốc, vừa rồi vừa giận vừa sợ nên mới nói ra lời nói như vậy, sau khi mưu sĩ ngăn cản ông ta lập tức bình tĩnh lại, thu hồi mệnh lệnh vừa rồi.
"Nhưng Lưu đại nhân, chúng ta phải làm gì đó chứ?"
Tấn vương bất lực ngồi trên ghế, nói với vẻ đầy lo lắng: "Nếu loại tin tức này lan truyền bừa bãi ở đất Tấn, không cần Kim Phi phải ra tay, người dân của trẫm cũng sẽ tạo phản đó!"
Nhưng Tấn vương không thể làm gì phi thuyền, tể tướng có thể có cách gì chứ?
Ngay khi Tấn vương và mưu sĩ đang tuyệt vọng, một thái giám khom lưng đi vào: "Bệ hạ, vua Đông Man phái sứ giả đến cầu kiến!"
Chương 1063: Đỏi hòi nhiều
Bây giờ Tấn vương đang phiền lòng, đâu có tâm trạng đi gặp sứ giả Đông Man?
Ông ta xua tay nói: "Không nhìn thấy trẫm đang bận sao? Không gặp!"
Nếu như là ở thời bình gặp phải tình huống như thế này, thái giám chắc chắn sẽ không dám nói gì, quay người rời đi.
Nhưng bây giờ hắn ta không rời đi, mà đứng đó với vẻ mặt bối rối.
Tể tướng cau mày hỏi: "Người còn có việc gì sao?"
Thái giám do dự một chút, sau đó can đảm nói: "Sứ giả Đông Man nói rằng bọn họ đã tìm được cách phá hủy khinh khí cầu và phi thuyền…."
"Cái gì?"
Tấn vương và tể tướng cùng mở to mắt.
Sở dĩ nguyên nhân lớn nhất mà không có ai có thể ngăn chặn được tiêu cục Trấn Viễn không phải là nhờ vào phi thuyền và khinh khí cầu sao?
Mặc dù cung nỏ hạng nặng rất đáng sợ nhưng không phải là vô địch.
Nếu như một trận chiến lớn được tổ chức ở khu đất trống, cung nỏ hạng nặng rất khó có được ưu thế đè bẹp tình hình.
Nhưng khinh khí cầu và phi thuyền có thể bay lên trời, vững vàng chiếm thế chủ động trên chiến trường.
Cộng thêm lựu đạn và bom chớp sáng, thực sự quá đáng sợ.
Thật ra, sức công phá của lựu đạn không đến mức quá lớn, nhưng phi thuyền và khinh khí cầu bay quá cao, muốn đánh là đánh, muốn đi là đi, nhóm người Tấn vương không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống.
Bị đánh mà không thể chống trả, là điều đả kích tinh thần binh sĩ của kẻ địch nhất!
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Hậu quả của việc binh sĩ mất đi tinh thần trên chiến trường là trí mạng.
Nếu như có thể giải quyết được khinh khí cầu và phi thuyền, huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn cũng sẽ bị đánh vỡ!
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đều là những tinh anh, cộng lại cũng không có bao nhiêu người.
Mà những người quyền quý danh tiếng và phiên vương như Tấn vương, Ngô vương, Sở vương, ai mà không có căn cơ thâm sâu?
Các cựu binh thuộc hạ của bọn họ đánh đơn lẻ chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng bọn họ nhiều người!
Nếu không có phi thuyền và khinh khí cầu, các phiên vương và đám quyền quý chỉ dựa vào người chất đống lên cũng có thể nhấn chìm tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
Nghĩ đến đây, vẻ ưu sầu trên mặt Tấn vương đã bị xóa sạch, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng: "Mời sứ giả Đông Man đi vào!"
Thái giám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài thông báo.
Một lúc sau, sứ giả Đông Man với bím tóc trên đầu đi theo thái giám vào trong lều vải.
Hiện tại Tấn vương đã tự xưng là Hoàng đế, theo quy định, sứ giải Đông Man nên quỳ xuống vái lạy.
Nhưng người Đông Man thậm chí còn không cúi người xuống, chỉ thản nhiên chắp tay lại, coi như là hành lễ với Tấn vương.
Lễ nghi là cách phản ánh tốt nhất uy quyền của quân vương, bình thường Tấn vương quan tâm đến những điều này nhất.
Nếu như là lúc khác, Tấn vương nhất định sẽ tức giận, nhưng lúc này ông ta cần nhờ vả đối phương, chỉ hơi cau mày, nhưng cũng không dây dưa ở chuyện này.
Hơn nữa, Tấn vương biết rõ, trong khi đàm phán ai lên tiếng trước người đó sẽ mất đi quyền chủ động, nên dù trong lòng vô cùng kích động, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ hỏi: "Vua của các ngươi phái ngươi đến gặp trẫm, có chuyện gì?"
Nhưng sao người được vua Đông Man chọn làm sứ giả có thể bị Tấn vương dễ dàng lừa gạt như vậy?
Vừa rồi sứ giả cố tình tỏ ra thờ ơ với Tấn vương chính là một loại dò xét.
Tấn vương không truy cứu, sứ giả Đông Man lập tức đoán được thái độ của ông ta.
Cho nên Tấn vương không vội, sứ giả Đông Man càng không nóng vội.
Hắn ta giống như là về đến nhà mình vậy, tự nhiên kéo một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh ra ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu với cung nữ phía sau Tấn vương chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho hắn ta.
Lần này đừng nói là Tấn vương, ngay cả tể tướng đứng ở bên cạnh cũng không nhìn được nữa, cau mày nói: "Sứ giả tiên sinh, đừng quên thân phận của ngươi! Bất kính với bệ hạ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!"
"Ồ, nghiêm trọng thế nào?"
Nhưng sứ giả Đông Man căn bản không chấp nhận thủ đoạn này, cười khẩy nói: "Có nghiêm trọng hơn việc phi thuyền của Kim Phi đến đất Tấn không?"
Thật ra, sứ giả Đông Man đã lén lút đến đất Tấn một thời gian, nhưng hắn ta không đến gặp Tấn vương ngay mà chọn tìm những thủ lĩnh của tàn quân Đông Man đã đã đầu hàng Tấn vương, ra lệnh cho các thủ lĩnh xúi giục Tấn vương tấn công thành Vị Châu.
Tấn vương cũng lo lắng Phạm tướng quân sẽ dựa vào Kim Phi cho nên đã đồng ý ngay.
Nhưng mục đích ban đầu của Tấn vương là tù binh quân Phạm Gia, sau đó thuyết phục Phạm tướng quân cùng ông ta chiến đấu chống lại Kim Phi, vì vậy, trước khi liên quân Tấn Man tấn công thành Vị Châu, Tấn vương đã từng dặn dò mấy lần, cố gắng không được làm hại Phạm tướng quân.
Khi đó, tàn quân Đông Man đã đồng ý, nhưng ai ngờ việc đầu tiên bọn họ làm sau khi phá thành là giết chết Phạm tướng quân.
Khi biết tin Tấn vương đã rất tức giận, nhưng sự việc đã xảy ra rồi nên nói gì cũng đều đã muộn.
Bất kể người giết chết Phạm tướng quân là ai, quân Phạm Gia nhất định sẽ hận Tấn vương, để tránh những rắc rối về sau, Tấn vương chỉ có thể cắn răng hạ lệnh cho người của mình, để bọn họ hợp tác với người Đông Man tàn sát quân Phạm Gia.
Mọi việc Tấn vương làm đều giống như sứ thần Đông Man mong đợi.
Ngay cả khi Kim Phi có thể nhanh chóng biết được tin tức thành Vị Châu bị phá như vậy, cũng là do sứ thần Đông Man cố ý tạo ra.
Thật ra cho dù Kim Phi không phái người tới do thám, sứ giả Đông Man cũng sẽ chủ động phái người truyền tin đến Xuyên Thục.
Mục đích cơ bản của việc tốn công sức dàn dựng một cục diện lớn như vậy là để khiến cho Kim Phi phái binh đến chinh phạt Tấn vương.
Kim Phi đã không khiến sứ giả Đông Man thất vọng, sau khi biết tin thành Vị Châu bị phá, quả nhiên không thể chịu được mà phái người đến thành Vị Châu.
Đặc biệt là khi biết Kim Phi đã điều động lực lượng chủ lực của đội bay đến, sứ giả Đông Man vui mừng suýt nhảy cẫng lên.
Thật ra, trước khi lập kế hoạch, hắn ta đã điều tra rõ ràng thực lực thuộc hạ của Kim Phi.
Chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đang tấn công đất Tần, cho nên để chinh phạt Tấn vương, đội ngũ có khả năng được Kim Phi phái ra cao nhất là đội bay.
Mà đội bay chính là mục tiêu của hắn ta.
Nhưng hắn ta không muốn tự mình ra tay cho nên hắn ta mới tìm đến Tấn vương.
Lúc này Tấn vương lo lắng về phi thuyền, chính là cơ hội tốt để hắn ta nâng cao điều kiện.
Tấn vương nheo mắt nhìn sứ giả Đông Man, trong lòng khẽ thở dài.
Ông ta biết, nếu đối phương nắm được sinh mệnh của mình, nhất định sẽ đòi hỏi nhiều.
Nhưng vấn đề cần giải quyết lúc này chính là phi thuyền, dù Tấn vương hiểu rõ những điều này, cũng không thể không hỏi: "Nói đi, các ngươi chuẩn bị đối phó với phi thuyền của Kim Phi như thế nào?"
"Đừng vội." Sứ giả Đông Man lắc đầu nói: "Vua bọn ta đã nói, chúng ta cũng không thể giúp đỡ không công, cho nên đã đưa ra vài điều kiện, bệ hạ đồng ý thì sẽ nói làm thế nào để đối phó với phi thuyền cũng không muộn!"
"Điều kiện gì?" Tấn vương hỏi.
"Chỉ là vài điều đơn giản mà thôi, bệ hạ xem xong sẽ biết."
Sứ giả Đông Man vừa nói vừa lấy một phong thư từ trong tay ra ném lên bàn.
Thái giám không có ở đây, tể tướng tiến lên trước lấy phong thư, mở ra và đưa cho Tấn vương.
Nội dung trong thư không nhiều, chỉ có một trang thôi, nhưng sau khi Tấn vương xem xong, tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán.
Ông ta đập mạnh phong thư lên bàn, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man và hét lên: "Vua của các ngươi điên rồi sao? Bảo trẫm bỏ tiền và lương thực ra thì đã đành, vậy mà còn muốn trẫm giúp các ngươi đánh thành Du Quan, muốn trẫm….."
Nói đến đây, Tấn vương tức giận không nói nên lời.
Bởi vì hai điều kiện phía sau, ông ta thực sự không thể nói ra miệng được!
Chương 1064: Lần đàm phán đầu tiên
Có tổng cộng bốn điều kiện được sứ giả Đông Man đưa ra.
Thứ nhất, Đông Man chuẩn bị chiếm lại thành Du Quan, yêu cầu Tấn vương dẫn đầu liên quân Tấn Man, tấn công từ phía nam, đồng thời chịu trách nhiệm ngăn chặn đám người Lưu Thiết ở trên thảo nguyên.
Thứ hai, Tấn vương không chỉ phải chịu trách nhiệm cung cấp lương thực cho liên quân Tấn Man mà còn phải chuẩn bị thêm lương thực cho năm mươi ngàn người, sẽ cung cấp cho binh lính Đông Man sau khi người Đông Man chiếm được thành Du Quan.
Thứ ba, sau khi Đông Man chiếm được thành Du Quan, có thể giúp Tấn vương đối phó với phi thuyền của nhân viên hộ tống, còn có thể phái kỵ binh đến giúp đỡ Tấn vương đối phó với tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cái giá là Tấn vương phải tuyên thệ trung thành với vua Đông Man, đồng thời cũng phải đưa mẹ ruột đến Đông Man gả cho vua Đông Man.
Thứ tư, Tấn vương cần phải giao ra ba châu ở cuối phía bắc đất Tấn để làm của hồi môn cùng đưa tới Đông Man.
Mặc dù chỉ có bốn điều kiện, nhưng đối với Tấn vương mà nói thì không thể chấp nhận được bất kỳ điều kiện nào.
Chống lại Đông Man nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ được tầm quan trọng của thành Du Quan.
Hiện tại nhân viên hộ tống khó khăn lắm mới cướp lại được thành Du Quan, Kim Phi và Cửu công chúa cũng bắt đầu chuẩn bị xây dựng lại mười sáu châu Yến Vân.
Nếu như ông ta giúp đỡ người Đông Man cướp lại thành Du Quan, điều đó giống như là nghênh đón kẻ thù vào Trung Nguyên, mười sáu châu Yến Vân cũng sẽ lại rơi vào tay Đông Man.
Không nói cũng biết các nhà sử học đời sau sẽ đánh giá ông ta như thế nào.
Điều khiến Tấn vương không thể chấp nhận nhất là điều thứ ba và thứ tư, rõ ràng là đang làm nhục Tấn vương!
Suy nghĩ đầu tiên sau khi Tấn vương đọc xong là xé lá thư đi, sau đó cho người kéo sứ giả Đông Man ra ngoài chém thành tám mảnh.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhịn được.
Bởi vì từ bốn điều kiện này, ông ta cảm nhận được sự tự tin và quyết tâm của vua Đông Man.
Cũng có thể thấy vua Đông Man dường như hoàn toàn tự tin rằng có thể giết chết phi thuyền của Kim Phi.
Tiêu cục Trấn Viễn không có phi thuyền giống như là một con hổ què cả bốn chân, tuy vẫn đáng sợ, nhưng không phải là bất khả chiến bại nữa.
Kim Phi cùng lúc đắc tội với nhiều người như vậy, một khi huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn bị phá vỡ, từ Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên, đến vô số quyền quý thế gia ở biên giới Trung Nguyên, đề sẽ tràn vào và xé xác Kim Phi.
Đến lúc đó, sợ rằng Kim Phi ngay cả mình cũng không lo được, đâu còn năng lực đi lo lắng cho thành Du Quan?
Với sự trợ giúp của tường thành, Lưu Thiết có thể tạm thời phòng thủ ở thành Du Quan chắc chắn không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu Kim Phi không đưa lương thực đến, anh ta có thể kiên trì được bao lâu?
Tấn vương dường như đã nhìn thấy kết quả cuối cùng của Lưu Thiết và thành Du Quan.
Lúc này, Tấn vương suy nghĩ rất nhiều.
Tể tướng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tấn vương, thấy ông ta tức giận như vậy, cau mày hỏi: "Bệ hạ, có thể cho ta xem được không?"
Vị tể tướng này vốn là cánh tay phải cánh tay trái của Tấn vương, rất nhiều việc đều là ông ta giúp Tấn vương lên kế hoạch, Tấn vương cũng vô cùng tín nhiệm ông ta.
Ông ta giận dữ ném lá thư qua.
Tể tướng cầm lá thư lên, nhìn hai lần, ánh mắt nheo lại, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man, tức giận nói: "Thật là to gan, tại sao dám sỉ nhục bệ hạ!"
Nói xong, ông ta quay lại nhìn Tấn vương: "Bệ hạ, người này lại dám phạm thượng, tội đáng bị trừng phạt, xin bệ hạ hãy giam hắn ta vào ngục, chờ ngày xử trí!"
"Được rồi, không cần thiết phải bày ra chiêu trò tức giận này để khiến người ta mất mặt xấu hổ đâu." Sứ giả Đông Man cười khẩy liếc nhìn Tấn vương: "Nếu bệ hạ dám giết ta, vừa rồi ông ta đã gọi người tới rồi!"
Trong mắt Tấn vương lóe lên một tia tức giận, ông ta mở miệng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Trong lòng không khỏi nhớ lại mười mấy năm trước đi đến kinh thành để báo cáo công việc, đúng lúc gặp được sứ giả Đông Man cũng đến kinh thành "nhận ban thưởng".
Lúc đó sứ giả Đông Man càng kiêu ngạo hơn, mắng Trần Cát hoàng đế của Đại Khang như thể mắng một đứa trẻ vậy.
Quá đáng hơn là sứ giả Đông Man còn chỉ định phi tử của Trần Cát để hầu hạ hắn ta.
Dù vậy, Trần Cát cũng không dám tức giận, ngoan ngoãn chọn những cung nữ phong làm phi tử rồi đưa đến quán trọ cho sứ giả Đông Man.
Khi đó, Tấn vương cảm thấy Trần Cát quá hèn nhát, và là nỗi ô nhục của tổ tiên.
Sau sự việc đó, Tấn vương đã không trở về kinh thành trong hơn mười mấy năm.
Lúc này cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được Trần Cát, cuối cùng cũng hiểu được Kim Phi từng nói "nước yếu không có ngoại giao" là có ý gì.
Khi đó thành Du Quan vẫn nằm trong tay người Đông Man, nếu Trần Cát dám nổi giận, sợ rằng trong vòng một tháng sẽ có hàng trăm ngàn kỵ binh Đông Man tiến vào thành.
So với Trần Cát lúc đó, tình huống hiện tại của Tấn vương tốt hơn nhiều.
Ít nhất thành Du Quan vẫn nằm trong tay Kim Phi.
Tể tướng đứng ở bên cạnh cũng thầm thở dài.
Tấn vương biết không thể giết sứ giả Đông Man được, tể tướng sao có thể không biết chứ?
Vừa rồi ông ta chỉ là đang cố gắng hù dọa sứ giả Đông Man, nhưng đáng tiếc là đã bị đối phương nhìn thấu.
Thấy Tấn vương và tể tướng đều im lặng, sứ giả Đông Man cười khẩy: "Nếu mọi người đều là người thông minh, vậy thì đừng nói những điều nhảm nhí đó nữa, bệ hạ ngài có đồng ý không, hãy trả lời chính xác đi!"
"Ngươi đi đi, trẫm không thể nào đồng ý với những điều kiện này được!"
Tấn vương lắc đầu.
Bốn điều kiện này quá khắc nghiệt, đặc biệt là điều kiện thứ ba và điều kiện thứ tư, vượt quá sức chịu đựng tâm lý của Tấn vương.
"Bệ hạ, ngài cần phải suy nghĩ rõ ràng." Sứ giả Đông Man cười nói: "Tám mươi phần trăm phi thuyền của Kim Phi đã tập trung ở thành Vị Châu, sợ rằng thời gian còn lại của bệ hạ không còn nhiều nữa đâu!"
"Cái này ngươi không cần lo lắng!" Tấn vương lạnh lùng trả lời.
"Vậy được thôi." Sứ giả Đông Man uể oải đứng dậy nói: "Ta sẽ ở trong quán trọ ở thành Hắc Thổ, bệ hạ hãy bình tĩnh lại trước, sau khi suy nghĩ kỹ thì tìm ta nói tiếp!"
Nói xong, hắn ta nhanh chóng đi về phía cửa, khi đi ngang qua cung nữ, hắn ta còn đưa tay bóp vào ngực của cung nữ một cái.
Những cung nữ có thể đứng ở trong căn lều lớn này đều là thị nữ riêng của Tấn vương, không chỉ chịu trách nhiệm an toàn của Tấn vương, còn hầu hạ Tấn vương khi hành quân, mối quan hệ với Tấn vương tốt hơn các phi tử bình thường.
Bản thân cung nữ cũng là một cao thủ, vô thức muốn rút đao giết chết sứ giả Đông Man, nhưng thấy Tấn vương và tể tướng đều không lên tiếng, cô ta cắn răng ngừng ý niệm này lại, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man lùi lại sau hai bước.
Sứ giả Đông Man đưa tay lên mũi ngửi, cười lớn rồi rời đi.
Tấn vương nhìn sứ giả Đông Man đã biến mất ở góc đường, nắm lấy nghiên mực trên bàn đập xuống đất.
"Ức hiếp người quá đáng! Lũ khốn nạn Đông Man ức hiếp người quá đáng!"
Sau khi đập vỡ nghiên mực, Tấn vương lại cầm chiếc ly lên.
Cho đến khi tất cả những thứ có thể đập trên bàn đều đã bị đập nát, Tấn vương vẫn không hết giận, lật đổ bàn luôn.
"Bệ hạ, người bớt giận, bớt giận!"
Tể tướng nhìn Tấn vương chuẩn bị đá bàn, vội vàng ôm lấy eo ông ta.
Cái bàn này làm bằng gỗ nguyên khối, nếu đá vào ngón chân chắc chắn sẽ bị sưng tấy.
"Vua Đông Man muốn làm cha trẫm luôn rồi, làm sao trẫm bình tĩnh được!"
Tấn vương tức giận đến mức hét lên: "Tại sao bọn Trương Lương không nổ chết hắn ta ở thành Du Quan đi!"
Lúc đó Trương Lương dẫn quân bắc phạt, Đông Man tụ tập đại quân sẵn sàng bảo vệ thành Du Quan.
Để bày tỏ lòng quyết tâm, vua Đông Man đã đích thân chạy tới thành Du Quan, để cổ vũ các binh sĩ Đông Man.
Sau đó, bị khinh khí cầu của nhân viên hộ tống nổ bay và chật vật trốn thoát.
"Bệ hạ, đàm phán, đàm phán, có thể đàm phán được, không phải bọn họ nói cái gì thì là cái đó!"
Tể tướng an ủi: "Chúng ta cảm thấy chỗ nào không hài lòng thì có thể trả giá!"
Chương 1065: Cố chấp
“Trẫm không hài lòng gì hết!”
Tấn vương tức giận nói: "Mặc dù Kim Phi rất tham vọng, nhưng hắn đã chiếm lại thành Du Quan, việc này khiến trẫm rất khâm phục hắn! Nếu trẫm bắt tay với Đông Man cướp thành Du Quan, sử sách sau này sẽ đánh giá trẫm như thế nào hả?"
Nói đến đây, Tấn vương tức giận nhắm mắt lại: "Trẫm chỉ hận mình ban đầu thật sự không nên nghe lời Đông Man đi tấn công thành Vị Châu!"
Sau khi canh giữ biên giới phía bắc nhiều năm như vậy, Tấn vương không có công lao thì cũng có khổ lao.
Nếu ông ta không tấn công thành Vị Châu và tàn sát quân Phạm Gia, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ để ông ta để lại tiếng thơm trong sử sách.
Nhưng bây giờ đã quá muộn.
Ông ta đã bị Kim Phi gắn cho cái mác xấu, lịch sử sau này sẽ đời đời chế giễu ông ta.
"Bệ hạ, bây giờ chúng ta không còn đường lui, thật ra lão thần lại cho rằng đây là cơ hội!"
Tể tướng thì thầm: "Nếu ngài có thể nắm thiên hạ trong tay, sử sách ghi thế nào về ngài, chẳng phải là do ngài quyết sao?"
Khi Tấn vương nghe vậy, ông ta đột nhiên mở mắt ra.
Đúng vậy, nếu như ông ta có thể đánh hạ Trung Nguyên và Xuyên Thục, vậy có thể cưỡng ép ra lệnh cho dân chúng không được truyền bá tin tức về thành Vị Châu, thậm chí còn học hỏi phương pháp của Kim Phi, làm ra một tờ báo, tẩy trắng bản thân, làm mất uy tín của Kim Phi.
Nghĩ đến đây, nhịp tim của Tấn vương không khỏi nhanh hơn một chút, ông ta nắm lấy tay áo tể tướng hỏi: "Tiên sinh có kế sách gì hay sao?"
"Bốn điều kiện vua Đông Man đưa ra đúng thật là hơi quá đáng, nhưng còn có thể thương lượng!"
Tể tướng nói: “Chúng ta hãy tận dụng lợi thế của mình và thương lượng với họ!”
"Bây giờ chúng ta suýt chút nữa đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh đến nằm bẹp trên mặt đất, chúng ta còn có ưu thế gì sao?" Tấn vương không khỏi cười khổ nói.
"Đương nhiên là có!" Tể tướng nói: "Ví dụ như lão thần có thể nói cho sứ giả Đông Man biết ngài là hoàng tử của Đại Khang, cho dù có đầu hàng Kim Phi cũng không thể đầu hàng Đông Man..."
Kết quả là còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tấn vương ngắt lời: "Trẫm không thể đầu hàng Kim Phi!"
"Lão thần biết, nhưng chúng ta có thể nói với sứ giả Đông Man như vậy!"
Tể tướng nói: "Phải biết rằng tiêu cục Trấn Viễn không chỉ có phi thuyền, mà còn có máy bắn nỏ hạng nặng, lựu đạn cầm tay và bom chớp sáng, và quan trọng nhất là Kim Phi!
Cho dù Đông Man có cách đối phó với phi thuyền, liệu họ có thể đối phó với máy bắn đá hạng nặng hay không, họ có thể đối phó với lựu đạn cầm tay và bom chớp sáng không?
Nếu chúng ta đầu hàng Kim Phi, cho dù Đông Man có thể đối phó với phi thuyền và khinh khí cầu, bọn họ cũng sẽ không chiếm được thành Du Quan!"
"Đúng vậy!" Ánh mắt Tấn vương bỗng nhiên sáng lên.
Điều kiện tiên quyết để quân Đông Man tự tin chiếm được thành Du Quan là Tấn vương đầu hàng họ.
Nhưng nếu Tấn vương đầu hàng Kim Phi thì sao?
Khi đó, Lưu Thiết sẽ có sự bảo vệ của tường thành, Tấn vương sẽ tiếp tục cung cấp lương thảo cho thành Du Quan, người Đông Man muốn đánh hạ thành Du Quan chính là chuyện vớ vẩn.
Nói cách khác, kết quả cuối cùng của cuộc đối đầu giữa Đông Man và Kim Phi phần lớn phụ thuộc vào sự lựa chọn của Tấn vương.
Mặc dù Tấn vương không muốn đầu hàng Kim Phi, nhưng Đông Man không biết, hoàn toàn có thể dùng làm con bài mặc cả để đàm phán.
“Đúng vậy, cứ dựa vào ý này để đàm phán với Đông Man đi!"
Cơn giận trong lòng Tấn vương đã bị quét sạch: "Hãy nói với những người Đông Man rằng lần trước họ đã lừa trẫm, khiến trẫm rất tức giận. Nếu lần này bọn họ không thể cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng, trẫm nhất định sẽ đầu hàng Kim Phi, giúp Kim Phi tiêu diệt Đông Man!"
Trước khi tấn công thành Vị Châu, người Đông Man đã nhiều lần hứa hẹn rằng họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của Tấn vương, nhưng ngay khi vào thành, những người Đông Man đã tập hợp lại với nhau, đột nhập phủ đệ của Phạm tướng quân và giết chết Phạm tướng quân.
Tình hình ở thành Vị Châu đột ngột vượt khỏi tầm kiểm soát, Tấn vương đành phải ra lệnh tàn sát quân Phạm Gia.
"Vâng!" Tể tướng cúi đầu hỏi: "Bệ hạ còn có yêu cầu gì khác không?"
"Còn!" Tấn vương lạnh lùng nói: “Gửi tin cho Đông Man, nói với vua Đông Man rằng nếu bọn họ muốn hợp tác, sau khi chiếm được thành Du Quan nhất định phải là của trẫm!
Thứ hai, trẫm đã che chở cho tàn quân của quân Đông Man, tiêu hao rất nhiều lương thực và thức ăn gia súc. Sau khi chiến tranh kết thúc, Đông Man phải gửi cho trẫm năm trăm ngàn con ngựa chiến và một trăm ngàn trâu, bò, dê coi như quà cảm ơn!
Thứ ba, trẫm nhớ ngày xưa tiên hoàng Đông Man có một người em. Tuy tuổi tác hơi lớn và thô bỉ nhưng trẫm không ngại. Có thể miễn cưỡng chấp nhận cô ta tới làm thị nữ làm ấm chân cho trẫm!
Thứ tư, hãy để vua Đông Man chuẩn bị... một trăm ngàn con trâu bò dê coi như của hồi môn!"
Vua Đông Man đưa ra bốn điều kiện, Tấn vương cũng đưa ra bốn điều kiện.
Mỗi cái đều nhắm vào các điều kiện do vua Đông Man đã đặt ra.
Vua Đông Man muốn cưới mẹ ông ta, ông ta lại yêu cầu cưới cô cô của vua Đông Man để làm chú hắn.
Nếu vua Đông Man muốn thành trì của đất Tấn làm của hồi môn thì Tấn vương lại yêu cầu dê bò làm của hồi môn.
Có thể coi là lấy gậy ông đập lưng ông.
Nghe xong, tể tướng mỉm cười gật đầu: "Lão thần sẽ đi sắp xếp công việc đàm phán."
Trên thực tế, cả tể tướng và Tấn vương đều biết rằng cũng giống như Tấn vương không thể đồng ý với các điều kiện của vua Đông Man, vua Đông Man cũng không thể đồng ý với các điều kiện của Tấn vương.
Cả hai bên đều đưa ra những yêu cầu quá đáng và chơi trò ăn miếng trả miếng mà thôi.
Trên thực tế, trong lòng tể tướng biết rất rõ, ai có thể bình tĩnh vào lúc này sẽ có cơ hội chiến thắng lớn hơn.
Nếu có thể thì ông ta cũng muốn đưa sứ giả Đông Man vào quán trọ để thương lượng thật tốt.
Thật đáng tiếc, bây giờ phi thuyền của Kim Phi cứ liên tục rải tờ rơi xuống biên giới, ông ta căn bản không có thời gian.
Sáng sớm hôm sau, tể tướng phái người truyền tin cho sứ giả Đông Man, bảo hắn tới gặp ông ta.
"Nếu muốn tiếp tục đàm phán thì bảo Trần Vĩnh Trạch đến quán trọ nói chuyện với ta, nếu ông ta không muốn nói thì quên đi!"
Sứ giả Đông Man cũng muốn tiếp tục gây áp lực với Tấn vương, để Tấn vương đến trạm bưu điện gặp hắn.
Nhưng suy nghĩ nhỏ nhen của hắn đã bị tể tướng nhìn thấu rồi, Tấn vương làm sao có thể đi gặp hắn?
Hai bên đều kiềm chế, không ai muốn nhượng bộ.
Sứ thần Đông Man cũng biết về phi thuyền và tờ rơi, biết rằng Tấn vương sẽ không thể cầm cự được lâu nên càng tự tin và chuẩn bị cho những cuộc đàm phán lâu dài.
Nhưng ai biết được, không lâu sau khi người được tể tướng phái đi truyền tin rời đi, một nhóm binh phủ đột nhiên xông vào, nói rằng có một tên trộm đang trốn trong quán trọ, bọn họ muốn phái người lục soát.
Sứ giả Đông Man vốn tưởng rằng đây là do Tấn vương phái tới để quấy nhiễu, nhưng ai ngờ giây tiếp theo, binh phủ đã đánh nhau với người ở tầng một.
Tên ‘trộm’ này là loại cao thủ có thể đá gãy một cái cây nhỏ chỉ bằng một cú đá và có nhiều hơn một người.
Điều khủng khiếp nhất là trong số binh phủ cũng có cao thủ.
Hai bên đánh nhau ở tầng một, bàn, ghế và ghế dài bay tán loạn.
Quán trọ là một tòa nhà nhỏ hai tầng, trụ chịu lực chỉ to bằng một cái bát dày, chưa đầy nửa phút, tòa nhà nhỏ đã bị nhóm người tàn nhẫn này đánh sập.
May mắn thay, sứ giả Đông Man cũng rất giỏi, đã nhảy xuống trước khi tòa nhà sụp đổ.
Nhìn binh phủ đuổi theo tên ‘trộm’ rồi chạy càng ngày càng xa, đầu sứ giả Đông Man mơ hồ.
Làm trông thật hơn tí nữa được không?
Từ khi nào một tên trộm dám ở trong quán trọ do quan phủ quản lý?
Sao trong nhóm binh phủ có thể có một cao thủ đập vỡ cây cột chỉ bằng một cú đấm được?
Sứ giả Đông Man biết đây là do Tấn vương và tể tướng buộc hắn phải đi đàm phán, sao hắn có thể sẵn sàng nhượng bộ được?
Hắn cũng không về quán trọ lấy hành lý, mà quay đầu đi thẳng đến một quán trọ tư nhân cách đó không xa.
Nhưng khi đến quán trọ, ông chủ bảo rằng quán trọ đã kín khách, không có phòng trống nào cả.
Hỏi thêm mấy quán, tất cả đều giống nhau, quán nào cũng kín khách.
Nếu sứ giả của Đông Man không biết chuyện gì đang xảy ra thì tự đập đầu vào tường chết cho rồi.
Lần câu cá này của Thiết Ngưu kéo dài bảy ngày.
Trong bảy ngày này, họ bắt được tổng cộng hơn năm mươi ‘con cá’.
Mà phần lớn trong số chúng là đã bắt trong ba ngày đầu tiên.
Sau đó, Tấn vương cũng nghĩ rằng Thiết Ngưu thật sự chỉ đang câu cá, nên cũng dừng hành động như con thiêu thân lao vào lửa này.
Thiết Ngưu đợi thêm một ngày, chắc chắn không có việc gì nữa nữa mới tuyên bố bắt đầu triển khai kế hoạch.
Sáng sớm ngày thứ chín, hàng chục chiếc phi thuyền cất cánh bay về phía đất Tấn.
Thuộc hạ của Tấn vương hiện tại gần nhất cũng cách thành Vị Châu phải tới hai huyện thành, mà quân đội chính quy của Tấn vương đã rút về hết, chỉ còn một ít phủ binh ở lại áp giải dân chúng đứng trên tường thành.
Đây chính là hình thức chiến đấu mà Tấn vương đã điều chỉnh lại để đối phó với phi thuyền.
Kim Phi vẫn luôn lệnh cho tiêu cục Trấn Viễn không được làm hại dân chúng, cho nên danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục rất cao, sau khi chiếm được đất Tần, rất nhiều dân chúng ở đây hoan nghênh tiêu cục và đội Chung Minh.
Thế nên Tấn vương nghĩ ra cách này.
Cho dù gián điệp không thể xâm nhập vào doanh trại của nhân viên hộ tống, cũng không thể tìm hiểu được cụ thể nhiệm vụ của phi thuyền là gì, nhưng lại phát hiện ra được đội bay cũng không mang quá nhiều nhân viên hộ tống tới thành Vị Châu.
Cho nên mưu sĩ dưới trướng của Tấn vương đều nhất trí rằng, nếu các nhân viên hộ tống muốn tấn công thành Vị Châu thì chỉ có thể ném bom bằng phi thuyền.
Chúng để dân chúng đứng trên tường thành, là để xem các nhân viên hộ tống có dám ném bom không.
Nếu có, Tấn vương có thể phái người đi rêu rao chuyện Kim Phi tàn sát dân thường, phá hủy danh tiếng của y và tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu như không ném, vậy thành trì này vẫn được an toàn.
Đáng tiếc, mưu sĩ của Tấn vương đã nghĩ sai.
Phi thuyền bay tới đất Tấn, nhưng không bay tới huyện phủ, mà lại tách nhau ra như đàn chim gặp nạn.
Tấn vương to gan hơn Ngô vương rất nhiều.
Nơi ẩn náu của Ngô vương cách quận Bình Giang rất xa, nhưng khi biết được các nhân viên hộ tống đã chiếm được Bình Giang, ông ta sợ hãi tới mức chạy đi ngay lập tức.
Mà Tấn vương đã biết Kim Phi đã triệu tập một số lượng lớn phi thuyền tới thành Vị Châu, nên ông ta đã chủ động chạy tới vùng lân cận của thành Vị Châu.
Bởi vì như vậy mới có thể nhận được tình báo sớm nhất, cũng có thể phán đoán tình hình chiến sự và chỉ huy trận chiến một cách nhanh nhất.
Nhưng sau khi biết các phi thuyền lại tự động tách ra, Tấn vương và mưu sĩ đều hoang mang, hoàn toàn không hiểu Thiết Ngưu đang muốn làm gì.
Vị mưu sĩ kia đành phải phái người đi theo phi thuyền.
...
Mương Mã Đầu là một nơi nằm ở biên giới của đất Tần, cũng là ngôi làng lớn nhất ở đó, có khoảng một trăm nhà đang sinh sống ở đây.
Bởi vì Kim Phi xuất hiện nên Đảng Hạng và Đông Man đã hơn hai năm rồi không tới thu thuế mương Mã Đầu này, cuộc sống của người dân ở đây mới khấm khá hơn mấy năm trước chút.
Nhưng vào tháng trước, Tấn vương lại phái người tới thông báo cho trưởng làng, bởi vì tiêu cục Trấn Viễn cứ liên tục xâm phạm tới biên giới, dẫn tới chi phí quốc phòng tăng cao. Cho nên sang mùa xuân năm sau, thuế sẽ tăng thêm hai phần.
Dân chúng ở mương Mã Đầu này vừa phải thắt lưng buộc bụng, vừa chửi rủa tiêu cục Trấn Viễn.
Xuyên Thục nhiều núi, đất Tấn cũng vậy.
Nhưng núi của Xuyên Thục lại có rất nhiều cây cỏ thực vật khác nhau, chặt bừa một chỗ nào đó là đã có thể mang về nhóm lửa rồi.
Mà phần lớn đất đai bên đất Tần đều là các núi đá, rất ít cây cối.
Vậy nên ở đất Tấn này, một bó củi là cực kỳ quý giá.
Đất Tấn lại nằm ở phía Bắc, mùa đông phải nói là rất lạnh.
Hằng năm, mỗi khi mùa đông tới, có rất nhiều lão già và trẻ nhỏ không chịu đựng nổi.
Để giải quyết vấn đề này, hầu như ở làng nào cũng vậy, sẽ có một nhà khá giả trong làng sẽ góp chung vốn lại, xây một căn phòng thật lớn.
Khi đông tới, mọi người trong làng lại chen chúc trong căn phòng này, sưởi ấm cho nhau.
Mương Mã Đầu cũng không phải ngoại lệ.
Ở phía Đông của làng có một gian phòng lớn như vậy.
Lúc này đây cả làng đang chen chúc trong gian phòng kia, có người thì tụ tập lại nói chuyện phiếm. Người thi nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.
Không khí trong phòng ngột ngạt, còn nồng nặc mùi hôi thối.
“Hồng tú tài, ngươi kể một đoạn chuyện xưa cho mọi người người nghe đi.”
Một dân làng vì quá chán nản nên hô lên.
Bọn họ ngày ngủ, đêm cũng ngủ, sao mà ngủ nhiều như vậy được?
Cách duy nhất để giết thời gian chính nghe Hồng tú tài kể chuyện phiếm.
Hồng tú tài cũng không thật sự là tú tài, cậu ta chỉ là một người trẻ tuổi duy nhất trong làng biết chữ, nên người ta mới gọi là tú tài.
“Có chuyện gì mà ta biết thì các ngươi đã nghe nhiều lần rồi, nghe lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, các ngươi hỏi Lâm lão thúc kể đi, ông ta có nhiều chuyện xưa lắm.” Hồng tú tái lắc đầu rồi nói.
Bọn họ đã tự tập ở đây được hơn hai tháng, mấy cái chuyện xưa của Hồng tú tài không biết đã kể đi kể lại bao nhiêu lần.
Bản thân Hồng tú tài nghe còn muốn ói nữa là.
“Lão Lâm, kể một mẩu chuyện đi xem nào.”
Người đàn ông ngồi dựa vào góc tướng nhìn về phía Lão Lâm đang ngồi trong góc.
“Lão già này sắp chết đói tới nơi rồi, làm gì có sức kể chuyện cho các ngươi?”
Lão Lâm vuốt vuốt cái bụng phẳng lì: “Muốn nghe kể chuyện xưa cũng được, bưng bát cháo rau dại ra đây, ta kể cho các ngươi nghe liền luôn!”
Ông ta là một người đọc sách, nghe nói xuất thân từ một gia đình khá giả, về sau sa sút mới lưu lạc tới mương Mã Đầu này, thành thân với một quả phụ trẻ.
Dù sao nhà lão Lâm trước kia đã từng giàu có, hơn nữa ông ta cũng là một kẻ trải đời, chuyện ông ta biết chắc chắn rất nhiều.
“Lão Lâm ông mà dám nhận, bảo ông kể chuyện mà còn dám đòi một bát cháo rau!”
Người đàn ông đang dựa vào tường trừng mắt nói: “Hồng tú tài người ta kể nhiều chuyện như vậy, ông có thấy nó đòi gì không?”
“Đấy là do nhà Hồng tú tài không thiếu tiền, không thiếu miếng ăn!”
Lão Lâm cũng trừng mắt lên: “Mà tại sao kể chuyện thì không được đòi tiền? Tiên sinh kể chuyện ở thành chính là dùng miệng để kiếm cơm đấy!”
“Để ta nói cho ngươi biết, ta chỉ đòi một bát cháo rau dại, không hề nhiều, ta còn nghe Thư tiên sinh nói một lần nghe kể chuyện là một đồng, các ngươi nhiều người như vậy, tính xem được bao nhiêu đồng rồi? Đủ cho ta ăn bao nhiêu bát cháo rau dại?”
“Vậy Lão Lâm ông năm đó tại sao không vào thành kể chuyện đi, chạy tới cái mương Mã Đầu này của chúng ta làm gì?”
Người đàn ông đang dựa vào tường hỏi.
“Nếu Hàm Nương không ở đây, ngươi nghĩ ta sẽ đến cái nơi góc núi này ư?” Lão Lâm cười khẩy.
Năm đó ông ta lưu lạc ở bên ngoài, khi đến được mương Mã Đầu, ông ta đã suýt chết đói.
Người quả phụ trẻ nấu cho ông ta một bát cháo rau dại, cứu ông ta một mạng.
Lúc ấy Lão Lâm cảm thấy đó là bát cháo rau ngon nhất ông ta từng được ăn, hơn nữa người quả phụ kia cũng khá xinh đẹp, ông ta cũng không có nơi nào để đi, thế là quyết định ở lại, lập gia đình với người quả phụ trẻ.
Lão Lâm là người đọc sách, tiếc là thi mãi vẫn không đậu công danh, sức để trồng trọt cũng không có, mấy năm kia vẫn luôn dựa vào người quả phụ trẻ kia chống đỡ cả căn nhà, có những năm thu hoạch không tốt, hai vợ chồng suýt chết đói, may mắn vượt qua được.
Đáng tiếc, năm ngoái thật sự quá lạnh, người quả phụ trẻ lên huyện phủ bán sợi tơ, trên đường lại mắc phải trận tuyết, trở về đổ bệnh ngay lập tức, cuối cùng vẫn không chống chọi được qua mùa đông năm ngoái, để Lão Lâm ở lại một mình.
“Lão Lâm à, bây giờ Hàm Nương đã chết rồi, ông ở lại cái mương Mã Đầu này làm gì?”
Người đàn ông ngồi dựa vào tường ồm ồm nói: “Hay là nhìn trúng một quả phụ khác trong làng? Tiếc thật, những quả phụ khác không dễ dụ như Hàm Nương đâu, cứ thấy đàn ông là vồ lấy!”
“Họ Tạ kia, mày dám nói vớ vẩn nữa, có tin ông đây xé miệng mày ra không?”
Lão Lâm hận nhất là những kẻ nói xấu Hàm Nương, nghe thấy vậy thì nóng bốc lửa, lảo đảo đứng dậy.
“Ông có gan thì bước lại đây!” Người đàn ông kia cũng đứng thẳng dậy, xắn tay áo lên.
“Mấy người làm cái gì đấy, ăn no rồi rửng mỡ à?” Trưởng làng thấy hai người sắp sửa lao vào đánh nhau thì vội chạy lại ngăn lại.
Người đàn ông kia định nói gì đấy, đột nhiên có tiếng trẻ con reo lên ở ngoài cửa: “Mọi người nhìn kìa, có một con cá lớn đang bay trên trời kìa!”
Chương 1062: Giải quyết tận gốc
"Đứa trẻ này đói hoa mắt à? Cá lớn đến đâu cũng không bay lên được!"
Người trong phòng đều cho rằng đứa trẻ đói đến mức bị ảo giác, rối rít cười đùa.
Nhưng không lâu sau, họ mơ hồ nghe thấy âm thanh ầm ầm.
Chạy ra cửa kiểm tra, quả nhiên trên trời có một con cá lớn đang bay về hướng làng.
m thanh ầm ầm phát ra từ con cá lớn đó.
"Trời ơi, đây là quái vật gì vậy?"
Người dân đất Tấn chưa bao giờ nhìn thấy phi thuyền, vừa sợ vừa tò mò, trốn ở trong nhà, nhìn ra ngoài qua các vết nứt trên tường cửa.
Nhìn thấy phi thuyền bay về phía ngôi nhà lớn, nhiều người bị dọa sợ run lẩy bẩy, sợ quái vật sẽ xuống ăn thịt người.
Nhưng con quái vật không làm hại bọn họ, cũng không đáp xuống, chỉ là khi đi ngang qua ngôi nhà lớn thì ném một nắm mảnh giấy xuống và sau đó bay đi.
Đến khi phi thuyền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, người dân trốn trong nhà mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhặt mảnh giấy dưới đất lên, nhìn thấy trên mảnh giấy có in từng hàng chữ.
"Hồng tú tài, Lão Lâm, các ngươi mau nhìn xem trên này viết cái gì?"
Một người đàn ông chạy tới, đưa tờ truyền đơn trong tay cho Hồng tú tài và Lão Lâm.
Hồng tú tài và Lão Lâm cũng rất tò mò nhận lấy truyền đơn thì bắt đầu xem luôn.
Nhưng chỉ mới xem được một nửa, sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Hồng tú tài trợn to hai mắt, tay phải cầm tờ truyền đơn không khỏi run lên.
Lão Lâm khẽ cau mày, vò tờ truyền đơn thành một cục rồi nhét vào túi.
"Lão Lâm, đây là do ta nhặt được, ngươi cất đi làm gì?"
Ở Đại Khang, giấy rất hiếm, thấy Lão Lâm đút truyền đơn vào trong túi của mình, người đàn ông vừa cầm tờ truyền đơn về không vui, đưa tay ra nói: "Lấy ra cho ta!"
Lão Lâm liếc nhìn người đàn ông: "Đây không phải là thứ tốt gì, ngươi giữ lại sẽ gây họa đó."
"Ngươi đừng lừa ta, nếu không phải là đồ tốt, tại sao ngươi lại đựng trong túi ngươi?" Người đàn ông đẩy Lão Lâm: "Mau đưa cho ta!"
Lão Lâm thở dài, lấy cục giấy ra ném cho người đàn ông.
"Làm nhăn hết cả rồi!"
Người đàn ông vừa trải phẳng tờ truyền đơn, vừa hỏi: "Trên này viết cái gì?"
Nhưng Lão Lâm dường như không nghe thấy, quấn lại quần áo, dựa vào tường nhắm mắt lại.
"Không nói thì thôi, mương Mã Đầu cũng không phải chỉ mình ngươi biết chữ!"
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Hồng tú tài: "Hồng tú tài, người đến đọc cho mọi người nghe đi."
Hồng tú tài cúi đầu nhìn truyền đơn, rồi lại nhìn Lão Lâm, hơi do dự.
Nhưng anh ta càng như vậy, dân làng càng tò mò và lần lượt quấy rầy bảo anh ta đọc.
Hồng tú tài bị dân làng quấy rầy không còn cách nào khác, đành phải nói: "Trên này nói, Tấn vương và Phạm tướng quân của thành Vị Châu đang đánh nhau!"
"Không phải là Tấn vương và Phạm tướng quân đều là người của Đại Khang chúng ta, cùng nhau đối phó với bọn người Man ở phía bắc sao? Tại sao bọn họ lại đánh nhau chứ?"
"Nếu hai người họ đánh nhau, chẳng phải bọn người Man ở phía bắc sẽ chiếm được lợi sao?"
"Ai nói không phải chứ, khó khăn lắm mới bình yên hai năm, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"
Mương Mã Đầu cách thành Vị Châu không quá xa, tất cả dân làng đều biết quân Phạm Gia.
Nghe nói Phạm tướng quân và Tấn vương đánh nhau, dân làng đều cảm thấy khó tin, nhiều người dân làng bắt đầu lo lắng.
Trước kia người Đảng Hạng luôn xâm phạm phía nam, chỉ sau khi Kim Phi đến thành Vị Châu, người Đảng Hạng và người Đông Man mới dừng lại.
Nhưng ai biết rằng chưa dừng được hai năm, Tấn vương và Phạm tướng quân lại đánh nhau….
"Hồng tú tài, ngươi nhanh đọc đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Dân làng đang nhàm chán đến luống cuống, nghe vậy rối rít giục Hồng tú tài đọc truyền đơn.
Hồng tú tài không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm truyền đơn lên, bắt đầu đọc.
Phần đầu của truyền đơn kể về câu chuyện của Phạm tướng quân.
Mặc dù mương Mã Đầu thuộc địa bàn của Tấn vương, nhưng vì gần thành Vị Châu hơn nên người dân địa phương cũng rất đồng cảm với quân Phạm Gia.
Họ cũng rất tôn kính Phạm tướng quân vứt bút tòng quân chống lại quân giặc, rất nhiều dân làng đều bị thu hút bởi trải nghiệm cá nhân của Phạm tướng quân.
Sau đó trên truyền đơn lại nói đến chuyện của Kim Phi.
Khi nghe tin Kim Phi đánh bại người Đảng Hạng, lúc này dân làng mới biết hai năm thái bình từ đâu tới, họ càng có ấn tượng tốt hơn với Kim Phi.
Tiếp theo nói đến Tứ hoàng tử giết cha soán ngôi, Trung Nguyên đại loạn, Tấn vương đến Kim Xuyên thăm Kim Phi, yêu cầu Kim Phi trung thành, nhưng bị Kim Phi cự tuyệt.
Nghe đến đây, lòng dân làng chợt phấn chấn lên.
Bọn họ rất lo lắng Kim Phi và Tấn vương đánh nhau.
Tuy nhiên, Kim Phi và Tấn vương không đánh nhau, ngược lại Tấn vương cấu kết với người Đông Man, tập kích thành Vị Châu.
Khi nghe tin người Đông Man tàn sát quân Phạm Gia, còn lấy đầu của Phạm tướng quân làm thành ly rượu, người trong phòng sục sôi.
"Tại sao Tấn vương có thể làm như vậy?"
"Không bằng cầm thú!"
"Mọi người đừng nghe người khác nói bậy, Tấn vương và người Đông Man đánh nhau nhiều năm như vậy, sao có thể cấu kết với người Đông Man được chứ?"
"Đúng, nhất định có người đang vu khống Tấn vương!"
Hầu hết dân làng đều tức giận không thôi với hành động của Tấn vương, nhưng cũng có một số dân làng đã từng tham gia quân đội trực thuộc của Tấn vương, ủng hộ dân làng của Tấn vương nói đỡ cho Tấn vương.
"Thành Vị Châu cũng không xa, có phải là thật không, chúng ta đi qua đó xem không phải là biết sao?"
Có dân làng đề nghị nói.
"Đúng! Qua đó xem xem!"
Nhiều người dân làng lập tức phụ họa theo.
Nửa giờ sau, mấy thanh niên đi ra ngoài, dọc theo đường núi đi thẳng đến thành Vị Châu.
Tình huống như vậy xảy ra ở nhiều nơi dọc biên giới đất Tấn.
Tấn vương cách đó không xa cũng lập tức nhận được báo cáo của thám tử.
Thám tử cũng mang về hai tờ truyền đơn.
Chưa đọc xong truyền đơn, sắc mặt Tấn vương đã tái nhợt, thân thể không khỏi run rẩy.
Ông ta lẩm bẩm trong miệng: "Quá độc ác! Thật là quá độc ác!"
Sắc mặt "tể tướng" ở bên cạnh cũng rất khó coi.
Bây giờ ưu thế duy nhất của Tấn vương so với Kim Phi là vẫn còn một số người dân sẵn sàng ủng hộ ông ta.
Mà chiêu này của Kim Phi đã giải quyết tận gốc, có thể nói một đao đâm vào trái tim của Tấn vương!
Người dân biết được tất cả các việc Tấn vương đã làm, nhất định sẽ thất vọng với ông ta, thậm chí sẽ phản đối ông ta!
"Nhanh, ra lệnh cho người đi thu hết những thứ này về, tiêu hủy đi!"
Hai mắt Tấn vương đỏ hoe, hét lên: "Kẻ nào dám giấu truyền đơn, giết không tha."
"Bệ hạ, bớt giận ạ!"
Tể tướng nhanh chóng khuyên can nói: "Người dân nhìn thấy thứ này thực sự quá nhiều, nếu như đại khai sát giới, sợ rằng sẽ rơi vào gian kế của Kim Phi!"
Tất cả các thôn làng thị trấn mà phi thuyền bay qua đều sẽ ném truyền đơn xuống.
Dù nền giáo dục ở Đại Khang rất lạc hậu, nhưng làng nào không có một hai người có học chứ?
Nội dung truyền đơn đã bị truyền đi rồi.
Chẳng lẽ thực sự giết chết hết người dân nơi phi thuyền đi qua sao?
Nếu như vậy, sợ rằng ngay cả chút lòng dân còn lại Tấn vương cũng không giữ được nữa.
Tấn vương cũng không phải là kẻ ngốc, vừa rồi vừa giận vừa sợ nên mới nói ra lời nói như vậy, sau khi mưu sĩ ngăn cản ông ta lập tức bình tĩnh lại, thu hồi mệnh lệnh vừa rồi.
"Nhưng Lưu đại nhân, chúng ta phải làm gì đó chứ?"
Tấn vương bất lực ngồi trên ghế, nói với vẻ đầy lo lắng: "Nếu loại tin tức này lan truyền bừa bãi ở đất Tấn, không cần Kim Phi phải ra tay, người dân của trẫm cũng sẽ tạo phản đó!"
Nhưng Tấn vương không thể làm gì phi thuyền, tể tướng có thể có cách gì chứ?
Ngay khi Tấn vương và mưu sĩ đang tuyệt vọng, một thái giám khom lưng đi vào: "Bệ hạ, vua Đông Man phái sứ giả đến cầu kiến!"
Chương 1063: Đỏi hòi nhiều
Bây giờ Tấn vương đang phiền lòng, đâu có tâm trạng đi gặp sứ giả Đông Man?
Ông ta xua tay nói: "Không nhìn thấy trẫm đang bận sao? Không gặp!"
Nếu như là ở thời bình gặp phải tình huống như thế này, thái giám chắc chắn sẽ không dám nói gì, quay người rời đi.
Nhưng bây giờ hắn ta không rời đi, mà đứng đó với vẻ mặt bối rối.
Tể tướng cau mày hỏi: "Người còn có việc gì sao?"
Thái giám do dự một chút, sau đó can đảm nói: "Sứ giả Đông Man nói rằng bọn họ đã tìm được cách phá hủy khinh khí cầu và phi thuyền…."
"Cái gì?"
Tấn vương và tể tướng cùng mở to mắt.
Sở dĩ nguyên nhân lớn nhất mà không có ai có thể ngăn chặn được tiêu cục Trấn Viễn không phải là nhờ vào phi thuyền và khinh khí cầu sao?
Mặc dù cung nỏ hạng nặng rất đáng sợ nhưng không phải là vô địch.
Nếu như một trận chiến lớn được tổ chức ở khu đất trống, cung nỏ hạng nặng rất khó có được ưu thế đè bẹp tình hình.
Nhưng khinh khí cầu và phi thuyền có thể bay lên trời, vững vàng chiếm thế chủ động trên chiến trường.
Cộng thêm lựu đạn và bom chớp sáng, thực sự quá đáng sợ.
Thật ra, sức công phá của lựu đạn không đến mức quá lớn, nhưng phi thuyền và khinh khí cầu bay quá cao, muốn đánh là đánh, muốn đi là đi, nhóm người Tấn vương không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống.
Bị đánh mà không thể chống trả, là điều đả kích tinh thần binh sĩ của kẻ địch nhất!
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Hậu quả của việc binh sĩ mất đi tinh thần trên chiến trường là trí mạng.
Nếu như có thể giải quyết được khinh khí cầu và phi thuyền, huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn cũng sẽ bị đánh vỡ!
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đều là những tinh anh, cộng lại cũng không có bao nhiêu người.
Mà những người quyền quý danh tiếng và phiên vương như Tấn vương, Ngô vương, Sở vương, ai mà không có căn cơ thâm sâu?
Các cựu binh thuộc hạ của bọn họ đánh đơn lẻ chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng bọn họ nhiều người!
Nếu không có phi thuyền và khinh khí cầu, các phiên vương và đám quyền quý chỉ dựa vào người chất đống lên cũng có thể nhấn chìm tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
Nghĩ đến đây, vẻ ưu sầu trên mặt Tấn vương đã bị xóa sạch, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng: "Mời sứ giả Đông Man đi vào!"
Thái giám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài thông báo.
Một lúc sau, sứ giả Đông Man với bím tóc trên đầu đi theo thái giám vào trong lều vải.
Hiện tại Tấn vương đã tự xưng là Hoàng đế, theo quy định, sứ giải Đông Man nên quỳ xuống vái lạy.
Nhưng người Đông Man thậm chí còn không cúi người xuống, chỉ thản nhiên chắp tay lại, coi như là hành lễ với Tấn vương.
Lễ nghi là cách phản ánh tốt nhất uy quyền của quân vương, bình thường Tấn vương quan tâm đến những điều này nhất.
Nếu như là lúc khác, Tấn vương nhất định sẽ tức giận, nhưng lúc này ông ta cần nhờ vả đối phương, chỉ hơi cau mày, nhưng cũng không dây dưa ở chuyện này.
Hơn nữa, Tấn vương biết rõ, trong khi đàm phán ai lên tiếng trước người đó sẽ mất đi quyền chủ động, nên dù trong lòng vô cùng kích động, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ hỏi: "Vua của các ngươi phái ngươi đến gặp trẫm, có chuyện gì?"
Nhưng sao người được vua Đông Man chọn làm sứ giả có thể bị Tấn vương dễ dàng lừa gạt như vậy?
Vừa rồi sứ giả cố tình tỏ ra thờ ơ với Tấn vương chính là một loại dò xét.
Tấn vương không truy cứu, sứ giả Đông Man lập tức đoán được thái độ của ông ta.
Cho nên Tấn vương không vội, sứ giả Đông Man càng không nóng vội.
Hắn ta giống như là về đến nhà mình vậy, tự nhiên kéo một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh ra ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu với cung nữ phía sau Tấn vương chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho hắn ta.
Lần này đừng nói là Tấn vương, ngay cả tể tướng đứng ở bên cạnh cũng không nhìn được nữa, cau mày nói: "Sứ giả tiên sinh, đừng quên thân phận của ngươi! Bất kính với bệ hạ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!"
"Ồ, nghiêm trọng thế nào?"
Nhưng sứ giả Đông Man căn bản không chấp nhận thủ đoạn này, cười khẩy nói: "Có nghiêm trọng hơn việc phi thuyền của Kim Phi đến đất Tấn không?"
Thật ra, sứ giả Đông Man đã lén lút đến đất Tấn một thời gian, nhưng hắn ta không đến gặp Tấn vương ngay mà chọn tìm những thủ lĩnh của tàn quân Đông Man đã đã đầu hàng Tấn vương, ra lệnh cho các thủ lĩnh xúi giục Tấn vương tấn công thành Vị Châu.
Tấn vương cũng lo lắng Phạm tướng quân sẽ dựa vào Kim Phi cho nên đã đồng ý ngay.
Nhưng mục đích ban đầu của Tấn vương là tù binh quân Phạm Gia, sau đó thuyết phục Phạm tướng quân cùng ông ta chiến đấu chống lại Kim Phi, vì vậy, trước khi liên quân Tấn Man tấn công thành Vị Châu, Tấn vương đã từng dặn dò mấy lần, cố gắng không được làm hại Phạm tướng quân.
Khi đó, tàn quân Đông Man đã đồng ý, nhưng ai ngờ việc đầu tiên bọn họ làm sau khi phá thành là giết chết Phạm tướng quân.
Khi biết tin Tấn vương đã rất tức giận, nhưng sự việc đã xảy ra rồi nên nói gì cũng đều đã muộn.
Bất kể người giết chết Phạm tướng quân là ai, quân Phạm Gia nhất định sẽ hận Tấn vương, để tránh những rắc rối về sau, Tấn vương chỉ có thể cắn răng hạ lệnh cho người của mình, để bọn họ hợp tác với người Đông Man tàn sát quân Phạm Gia.
Mọi việc Tấn vương làm đều giống như sứ thần Đông Man mong đợi.
Ngay cả khi Kim Phi có thể nhanh chóng biết được tin tức thành Vị Châu bị phá như vậy, cũng là do sứ thần Đông Man cố ý tạo ra.
Thật ra cho dù Kim Phi không phái người tới do thám, sứ giả Đông Man cũng sẽ chủ động phái người truyền tin đến Xuyên Thục.
Mục đích cơ bản của việc tốn công sức dàn dựng một cục diện lớn như vậy là để khiến cho Kim Phi phái binh đến chinh phạt Tấn vương.
Kim Phi đã không khiến sứ giả Đông Man thất vọng, sau khi biết tin thành Vị Châu bị phá, quả nhiên không thể chịu được mà phái người đến thành Vị Châu.
Đặc biệt là khi biết Kim Phi đã điều động lực lượng chủ lực của đội bay đến, sứ giả Đông Man vui mừng suýt nhảy cẫng lên.
Thật ra, trước khi lập kế hoạch, hắn ta đã điều tra rõ ràng thực lực thuộc hạ của Kim Phi.
Chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đang tấn công đất Tần, cho nên để chinh phạt Tấn vương, đội ngũ có khả năng được Kim Phi phái ra cao nhất là đội bay.
Mà đội bay chính là mục tiêu của hắn ta.
Nhưng hắn ta không muốn tự mình ra tay cho nên hắn ta mới tìm đến Tấn vương.
Lúc này Tấn vương lo lắng về phi thuyền, chính là cơ hội tốt để hắn ta nâng cao điều kiện.
Tấn vương nheo mắt nhìn sứ giả Đông Man, trong lòng khẽ thở dài.
Ông ta biết, nếu đối phương nắm được sinh mệnh của mình, nhất định sẽ đòi hỏi nhiều.
Nhưng vấn đề cần giải quyết lúc này chính là phi thuyền, dù Tấn vương hiểu rõ những điều này, cũng không thể không hỏi: "Nói đi, các ngươi chuẩn bị đối phó với phi thuyền của Kim Phi như thế nào?"
"Đừng vội." Sứ giả Đông Man lắc đầu nói: "Vua bọn ta đã nói, chúng ta cũng không thể giúp đỡ không công, cho nên đã đưa ra vài điều kiện, bệ hạ đồng ý thì sẽ nói làm thế nào để đối phó với phi thuyền cũng không muộn!"
"Điều kiện gì?" Tấn vương hỏi.
"Chỉ là vài điều đơn giản mà thôi, bệ hạ xem xong sẽ biết."
Sứ giả Đông Man vừa nói vừa lấy một phong thư từ trong tay ra ném lên bàn.
Thái giám không có ở đây, tể tướng tiến lên trước lấy phong thư, mở ra và đưa cho Tấn vương.
Nội dung trong thư không nhiều, chỉ có một trang thôi, nhưng sau khi Tấn vương xem xong, tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán.
Ông ta đập mạnh phong thư lên bàn, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man và hét lên: "Vua của các ngươi điên rồi sao? Bảo trẫm bỏ tiền và lương thực ra thì đã đành, vậy mà còn muốn trẫm giúp các ngươi đánh thành Du Quan, muốn trẫm….."
Nói đến đây, Tấn vương tức giận không nói nên lời.
Bởi vì hai điều kiện phía sau, ông ta thực sự không thể nói ra miệng được!
Chương 1064: Lần đàm phán đầu tiên
Có tổng cộng bốn điều kiện được sứ giả Đông Man đưa ra.
Thứ nhất, Đông Man chuẩn bị chiếm lại thành Du Quan, yêu cầu Tấn vương dẫn đầu liên quân Tấn Man, tấn công từ phía nam, đồng thời chịu trách nhiệm ngăn chặn đám người Lưu Thiết ở trên thảo nguyên.
Thứ hai, Tấn vương không chỉ phải chịu trách nhiệm cung cấp lương thực cho liên quân Tấn Man mà còn phải chuẩn bị thêm lương thực cho năm mươi ngàn người, sẽ cung cấp cho binh lính Đông Man sau khi người Đông Man chiếm được thành Du Quan.
Thứ ba, sau khi Đông Man chiếm được thành Du Quan, có thể giúp Tấn vương đối phó với phi thuyền của nhân viên hộ tống, còn có thể phái kỵ binh đến giúp đỡ Tấn vương đối phó với tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cái giá là Tấn vương phải tuyên thệ trung thành với vua Đông Man, đồng thời cũng phải đưa mẹ ruột đến Đông Man gả cho vua Đông Man.
Thứ tư, Tấn vương cần phải giao ra ba châu ở cuối phía bắc đất Tấn để làm của hồi môn cùng đưa tới Đông Man.
Mặc dù chỉ có bốn điều kiện, nhưng đối với Tấn vương mà nói thì không thể chấp nhận được bất kỳ điều kiện nào.
Chống lại Đông Man nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ được tầm quan trọng của thành Du Quan.
Hiện tại nhân viên hộ tống khó khăn lắm mới cướp lại được thành Du Quan, Kim Phi và Cửu công chúa cũng bắt đầu chuẩn bị xây dựng lại mười sáu châu Yến Vân.
Nếu như ông ta giúp đỡ người Đông Man cướp lại thành Du Quan, điều đó giống như là nghênh đón kẻ thù vào Trung Nguyên, mười sáu châu Yến Vân cũng sẽ lại rơi vào tay Đông Man.
Không nói cũng biết các nhà sử học đời sau sẽ đánh giá ông ta như thế nào.
Điều khiến Tấn vương không thể chấp nhận nhất là điều thứ ba và thứ tư, rõ ràng là đang làm nhục Tấn vương!
Suy nghĩ đầu tiên sau khi Tấn vương đọc xong là xé lá thư đi, sau đó cho người kéo sứ giả Đông Man ra ngoài chém thành tám mảnh.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhịn được.
Bởi vì từ bốn điều kiện này, ông ta cảm nhận được sự tự tin và quyết tâm của vua Đông Man.
Cũng có thể thấy vua Đông Man dường như hoàn toàn tự tin rằng có thể giết chết phi thuyền của Kim Phi.
Tiêu cục Trấn Viễn không có phi thuyền giống như là một con hổ què cả bốn chân, tuy vẫn đáng sợ, nhưng không phải là bất khả chiến bại nữa.
Kim Phi cùng lúc đắc tội với nhiều người như vậy, một khi huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn bị phá vỡ, từ Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên, đến vô số quyền quý thế gia ở biên giới Trung Nguyên, đề sẽ tràn vào và xé xác Kim Phi.
Đến lúc đó, sợ rằng Kim Phi ngay cả mình cũng không lo được, đâu còn năng lực đi lo lắng cho thành Du Quan?
Với sự trợ giúp của tường thành, Lưu Thiết có thể tạm thời phòng thủ ở thành Du Quan chắc chắn không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu Kim Phi không đưa lương thực đến, anh ta có thể kiên trì được bao lâu?
Tấn vương dường như đã nhìn thấy kết quả cuối cùng của Lưu Thiết và thành Du Quan.
Lúc này, Tấn vương suy nghĩ rất nhiều.
Tể tướng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tấn vương, thấy ông ta tức giận như vậy, cau mày hỏi: "Bệ hạ, có thể cho ta xem được không?"
Vị tể tướng này vốn là cánh tay phải cánh tay trái của Tấn vương, rất nhiều việc đều là ông ta giúp Tấn vương lên kế hoạch, Tấn vương cũng vô cùng tín nhiệm ông ta.
Ông ta giận dữ ném lá thư qua.
Tể tướng cầm lá thư lên, nhìn hai lần, ánh mắt nheo lại, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man, tức giận nói: "Thật là to gan, tại sao dám sỉ nhục bệ hạ!"
Nói xong, ông ta quay lại nhìn Tấn vương: "Bệ hạ, người này lại dám phạm thượng, tội đáng bị trừng phạt, xin bệ hạ hãy giam hắn ta vào ngục, chờ ngày xử trí!"
"Được rồi, không cần thiết phải bày ra chiêu trò tức giận này để khiến người ta mất mặt xấu hổ đâu." Sứ giả Đông Man cười khẩy liếc nhìn Tấn vương: "Nếu bệ hạ dám giết ta, vừa rồi ông ta đã gọi người tới rồi!"
Trong mắt Tấn vương lóe lên một tia tức giận, ông ta mở miệng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Trong lòng không khỏi nhớ lại mười mấy năm trước đi đến kinh thành để báo cáo công việc, đúng lúc gặp được sứ giả Đông Man cũng đến kinh thành "nhận ban thưởng".
Lúc đó sứ giả Đông Man càng kiêu ngạo hơn, mắng Trần Cát hoàng đế của Đại Khang như thể mắng một đứa trẻ vậy.
Quá đáng hơn là sứ giả Đông Man còn chỉ định phi tử của Trần Cát để hầu hạ hắn ta.
Dù vậy, Trần Cát cũng không dám tức giận, ngoan ngoãn chọn những cung nữ phong làm phi tử rồi đưa đến quán trọ cho sứ giả Đông Man.
Khi đó, Tấn vương cảm thấy Trần Cát quá hèn nhát, và là nỗi ô nhục của tổ tiên.
Sau sự việc đó, Tấn vương đã không trở về kinh thành trong hơn mười mấy năm.
Lúc này cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được Trần Cát, cuối cùng cũng hiểu được Kim Phi từng nói "nước yếu không có ngoại giao" là có ý gì.
Khi đó thành Du Quan vẫn nằm trong tay người Đông Man, nếu Trần Cát dám nổi giận, sợ rằng trong vòng một tháng sẽ có hàng trăm ngàn kỵ binh Đông Man tiến vào thành.
So với Trần Cát lúc đó, tình huống hiện tại của Tấn vương tốt hơn nhiều.
Ít nhất thành Du Quan vẫn nằm trong tay Kim Phi.
Tể tướng đứng ở bên cạnh cũng thầm thở dài.
Tấn vương biết không thể giết sứ giả Đông Man được, tể tướng sao có thể không biết chứ?
Vừa rồi ông ta chỉ là đang cố gắng hù dọa sứ giả Đông Man, nhưng đáng tiếc là đã bị đối phương nhìn thấu.
Thấy Tấn vương và tể tướng đều im lặng, sứ giả Đông Man cười khẩy: "Nếu mọi người đều là người thông minh, vậy thì đừng nói những điều nhảm nhí đó nữa, bệ hạ ngài có đồng ý không, hãy trả lời chính xác đi!"
"Ngươi đi đi, trẫm không thể nào đồng ý với những điều kiện này được!"
Tấn vương lắc đầu.
Bốn điều kiện này quá khắc nghiệt, đặc biệt là điều kiện thứ ba và điều kiện thứ tư, vượt quá sức chịu đựng tâm lý của Tấn vương.
"Bệ hạ, ngài cần phải suy nghĩ rõ ràng." Sứ giả Đông Man cười nói: "Tám mươi phần trăm phi thuyền của Kim Phi đã tập trung ở thành Vị Châu, sợ rằng thời gian còn lại của bệ hạ không còn nhiều nữa đâu!"
"Cái này ngươi không cần lo lắng!" Tấn vương lạnh lùng trả lời.
"Vậy được thôi." Sứ giả Đông Man uể oải đứng dậy nói: "Ta sẽ ở trong quán trọ ở thành Hắc Thổ, bệ hạ hãy bình tĩnh lại trước, sau khi suy nghĩ kỹ thì tìm ta nói tiếp!"
Nói xong, hắn ta nhanh chóng đi về phía cửa, khi đi ngang qua cung nữ, hắn ta còn đưa tay bóp vào ngực của cung nữ một cái.
Những cung nữ có thể đứng ở trong căn lều lớn này đều là thị nữ riêng của Tấn vương, không chỉ chịu trách nhiệm an toàn của Tấn vương, còn hầu hạ Tấn vương khi hành quân, mối quan hệ với Tấn vương tốt hơn các phi tử bình thường.
Bản thân cung nữ cũng là một cao thủ, vô thức muốn rút đao giết chết sứ giả Đông Man, nhưng thấy Tấn vương và tể tướng đều không lên tiếng, cô ta cắn răng ngừng ý niệm này lại, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man lùi lại sau hai bước.
Sứ giả Đông Man đưa tay lên mũi ngửi, cười lớn rồi rời đi.
Tấn vương nhìn sứ giả Đông Man đã biến mất ở góc đường, nắm lấy nghiên mực trên bàn đập xuống đất.
"Ức hiếp người quá đáng! Lũ khốn nạn Đông Man ức hiếp người quá đáng!"
Sau khi đập vỡ nghiên mực, Tấn vương lại cầm chiếc ly lên.
Cho đến khi tất cả những thứ có thể đập trên bàn đều đã bị đập nát, Tấn vương vẫn không hết giận, lật đổ bàn luôn.
"Bệ hạ, người bớt giận, bớt giận!"
Tể tướng nhìn Tấn vương chuẩn bị đá bàn, vội vàng ôm lấy eo ông ta.
Cái bàn này làm bằng gỗ nguyên khối, nếu đá vào ngón chân chắc chắn sẽ bị sưng tấy.
"Vua Đông Man muốn làm cha trẫm luôn rồi, làm sao trẫm bình tĩnh được!"
Tấn vương tức giận đến mức hét lên: "Tại sao bọn Trương Lương không nổ chết hắn ta ở thành Du Quan đi!"
Lúc đó Trương Lương dẫn quân bắc phạt, Đông Man tụ tập đại quân sẵn sàng bảo vệ thành Du Quan.
Để bày tỏ lòng quyết tâm, vua Đông Man đã đích thân chạy tới thành Du Quan, để cổ vũ các binh sĩ Đông Man.
Sau đó, bị khinh khí cầu của nhân viên hộ tống nổ bay và chật vật trốn thoát.
"Bệ hạ, đàm phán, đàm phán, có thể đàm phán được, không phải bọn họ nói cái gì thì là cái đó!"
Tể tướng an ủi: "Chúng ta cảm thấy chỗ nào không hài lòng thì có thể trả giá!"
Chương 1065: Cố chấp
“Trẫm không hài lòng gì hết!”
Tấn vương tức giận nói: "Mặc dù Kim Phi rất tham vọng, nhưng hắn đã chiếm lại thành Du Quan, việc này khiến trẫm rất khâm phục hắn! Nếu trẫm bắt tay với Đông Man cướp thành Du Quan, sử sách sau này sẽ đánh giá trẫm như thế nào hả?"
Nói đến đây, Tấn vương tức giận nhắm mắt lại: "Trẫm chỉ hận mình ban đầu thật sự không nên nghe lời Đông Man đi tấn công thành Vị Châu!"
Sau khi canh giữ biên giới phía bắc nhiều năm như vậy, Tấn vương không có công lao thì cũng có khổ lao.
Nếu ông ta không tấn công thành Vị Châu và tàn sát quân Phạm Gia, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ để ông ta để lại tiếng thơm trong sử sách.
Nhưng bây giờ đã quá muộn.
Ông ta đã bị Kim Phi gắn cho cái mác xấu, lịch sử sau này sẽ đời đời chế giễu ông ta.
"Bệ hạ, bây giờ chúng ta không còn đường lui, thật ra lão thần lại cho rằng đây là cơ hội!"
Tể tướng thì thầm: "Nếu ngài có thể nắm thiên hạ trong tay, sử sách ghi thế nào về ngài, chẳng phải là do ngài quyết sao?"
Khi Tấn vương nghe vậy, ông ta đột nhiên mở mắt ra.
Đúng vậy, nếu như ông ta có thể đánh hạ Trung Nguyên và Xuyên Thục, vậy có thể cưỡng ép ra lệnh cho dân chúng không được truyền bá tin tức về thành Vị Châu, thậm chí còn học hỏi phương pháp của Kim Phi, làm ra một tờ báo, tẩy trắng bản thân, làm mất uy tín của Kim Phi.
Nghĩ đến đây, nhịp tim của Tấn vương không khỏi nhanh hơn một chút, ông ta nắm lấy tay áo tể tướng hỏi: "Tiên sinh có kế sách gì hay sao?"
"Bốn điều kiện vua Đông Man đưa ra đúng thật là hơi quá đáng, nhưng còn có thể thương lượng!"
Tể tướng nói: “Chúng ta hãy tận dụng lợi thế của mình và thương lượng với họ!”
"Bây giờ chúng ta suýt chút nữa đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh đến nằm bẹp trên mặt đất, chúng ta còn có ưu thế gì sao?" Tấn vương không khỏi cười khổ nói.
"Đương nhiên là có!" Tể tướng nói: "Ví dụ như lão thần có thể nói cho sứ giả Đông Man biết ngài là hoàng tử của Đại Khang, cho dù có đầu hàng Kim Phi cũng không thể đầu hàng Đông Man..."
Kết quả là còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tấn vương ngắt lời: "Trẫm không thể đầu hàng Kim Phi!"
"Lão thần biết, nhưng chúng ta có thể nói với sứ giả Đông Man như vậy!"
Tể tướng nói: "Phải biết rằng tiêu cục Trấn Viễn không chỉ có phi thuyền, mà còn có máy bắn nỏ hạng nặng, lựu đạn cầm tay và bom chớp sáng, và quan trọng nhất là Kim Phi!
Cho dù Đông Man có cách đối phó với phi thuyền, liệu họ có thể đối phó với máy bắn đá hạng nặng hay không, họ có thể đối phó với lựu đạn cầm tay và bom chớp sáng không?
Nếu chúng ta đầu hàng Kim Phi, cho dù Đông Man có thể đối phó với phi thuyền và khinh khí cầu, bọn họ cũng sẽ không chiếm được thành Du Quan!"
"Đúng vậy!" Ánh mắt Tấn vương bỗng nhiên sáng lên.
Điều kiện tiên quyết để quân Đông Man tự tin chiếm được thành Du Quan là Tấn vương đầu hàng họ.
Nhưng nếu Tấn vương đầu hàng Kim Phi thì sao?
Khi đó, Lưu Thiết sẽ có sự bảo vệ của tường thành, Tấn vương sẽ tiếp tục cung cấp lương thảo cho thành Du Quan, người Đông Man muốn đánh hạ thành Du Quan chính là chuyện vớ vẩn.
Nói cách khác, kết quả cuối cùng của cuộc đối đầu giữa Đông Man và Kim Phi phần lớn phụ thuộc vào sự lựa chọn của Tấn vương.
Mặc dù Tấn vương không muốn đầu hàng Kim Phi, nhưng Đông Man không biết, hoàn toàn có thể dùng làm con bài mặc cả để đàm phán.
“Đúng vậy, cứ dựa vào ý này để đàm phán với Đông Man đi!"
Cơn giận trong lòng Tấn vương đã bị quét sạch: "Hãy nói với những người Đông Man rằng lần trước họ đã lừa trẫm, khiến trẫm rất tức giận. Nếu lần này bọn họ không thể cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng, trẫm nhất định sẽ đầu hàng Kim Phi, giúp Kim Phi tiêu diệt Đông Man!"
Trước khi tấn công thành Vị Châu, người Đông Man đã nhiều lần hứa hẹn rằng họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của Tấn vương, nhưng ngay khi vào thành, những người Đông Man đã tập hợp lại với nhau, đột nhập phủ đệ của Phạm tướng quân và giết chết Phạm tướng quân.
Tình hình ở thành Vị Châu đột ngột vượt khỏi tầm kiểm soát, Tấn vương đành phải ra lệnh tàn sát quân Phạm Gia.
"Vâng!" Tể tướng cúi đầu hỏi: "Bệ hạ còn có yêu cầu gì khác không?"
"Còn!" Tấn vương lạnh lùng nói: “Gửi tin cho Đông Man, nói với vua Đông Man rằng nếu bọn họ muốn hợp tác, sau khi chiếm được thành Du Quan nhất định phải là của trẫm!
Thứ hai, trẫm đã che chở cho tàn quân của quân Đông Man, tiêu hao rất nhiều lương thực và thức ăn gia súc. Sau khi chiến tranh kết thúc, Đông Man phải gửi cho trẫm năm trăm ngàn con ngựa chiến và một trăm ngàn trâu, bò, dê coi như quà cảm ơn!
Thứ ba, trẫm nhớ ngày xưa tiên hoàng Đông Man có một người em. Tuy tuổi tác hơi lớn và thô bỉ nhưng trẫm không ngại. Có thể miễn cưỡng chấp nhận cô ta tới làm thị nữ làm ấm chân cho trẫm!
Thứ tư, hãy để vua Đông Man chuẩn bị... một trăm ngàn con trâu bò dê coi như của hồi môn!"
Vua Đông Man đưa ra bốn điều kiện, Tấn vương cũng đưa ra bốn điều kiện.
Mỗi cái đều nhắm vào các điều kiện do vua Đông Man đã đặt ra.
Vua Đông Man muốn cưới mẹ ông ta, ông ta lại yêu cầu cưới cô cô của vua Đông Man để làm chú hắn.
Nếu vua Đông Man muốn thành trì của đất Tấn làm của hồi môn thì Tấn vương lại yêu cầu dê bò làm của hồi môn.
Có thể coi là lấy gậy ông đập lưng ông.
Nghe xong, tể tướng mỉm cười gật đầu: "Lão thần sẽ đi sắp xếp công việc đàm phán."
Trên thực tế, cả tể tướng và Tấn vương đều biết rằng cũng giống như Tấn vương không thể đồng ý với các điều kiện của vua Đông Man, vua Đông Man cũng không thể đồng ý với các điều kiện của Tấn vương.
Cả hai bên đều đưa ra những yêu cầu quá đáng và chơi trò ăn miếng trả miếng mà thôi.
Trên thực tế, trong lòng tể tướng biết rất rõ, ai có thể bình tĩnh vào lúc này sẽ có cơ hội chiến thắng lớn hơn.
Nếu có thể thì ông ta cũng muốn đưa sứ giả Đông Man vào quán trọ để thương lượng thật tốt.
Thật đáng tiếc, bây giờ phi thuyền của Kim Phi cứ liên tục rải tờ rơi xuống biên giới, ông ta căn bản không có thời gian.
Sáng sớm hôm sau, tể tướng phái người truyền tin cho sứ giả Đông Man, bảo hắn tới gặp ông ta.
"Nếu muốn tiếp tục đàm phán thì bảo Trần Vĩnh Trạch đến quán trọ nói chuyện với ta, nếu ông ta không muốn nói thì quên đi!"
Sứ giả Đông Man cũng muốn tiếp tục gây áp lực với Tấn vương, để Tấn vương đến trạm bưu điện gặp hắn.
Nhưng suy nghĩ nhỏ nhen của hắn đã bị tể tướng nhìn thấu rồi, Tấn vương làm sao có thể đi gặp hắn?
Hai bên đều kiềm chế, không ai muốn nhượng bộ.
Sứ thần Đông Man cũng biết về phi thuyền và tờ rơi, biết rằng Tấn vương sẽ không thể cầm cự được lâu nên càng tự tin và chuẩn bị cho những cuộc đàm phán lâu dài.
Nhưng ai biết được, không lâu sau khi người được tể tướng phái đi truyền tin rời đi, một nhóm binh phủ đột nhiên xông vào, nói rằng có một tên trộm đang trốn trong quán trọ, bọn họ muốn phái người lục soát.
Sứ giả Đông Man vốn tưởng rằng đây là do Tấn vương phái tới để quấy nhiễu, nhưng ai ngờ giây tiếp theo, binh phủ đã đánh nhau với người ở tầng một.
Tên ‘trộm’ này là loại cao thủ có thể đá gãy một cái cây nhỏ chỉ bằng một cú đá và có nhiều hơn một người.
Điều khủng khiếp nhất là trong số binh phủ cũng có cao thủ.
Hai bên đánh nhau ở tầng một, bàn, ghế và ghế dài bay tán loạn.
Quán trọ là một tòa nhà nhỏ hai tầng, trụ chịu lực chỉ to bằng một cái bát dày, chưa đầy nửa phút, tòa nhà nhỏ đã bị nhóm người tàn nhẫn này đánh sập.
May mắn thay, sứ giả Đông Man cũng rất giỏi, đã nhảy xuống trước khi tòa nhà sụp đổ.
Nhìn binh phủ đuổi theo tên ‘trộm’ rồi chạy càng ngày càng xa, đầu sứ giả Đông Man mơ hồ.
Làm trông thật hơn tí nữa được không?
Từ khi nào một tên trộm dám ở trong quán trọ do quan phủ quản lý?
Sao trong nhóm binh phủ có thể có một cao thủ đập vỡ cây cột chỉ bằng một cú đấm được?
Sứ giả Đông Man biết đây là do Tấn vương và tể tướng buộc hắn phải đi đàm phán, sao hắn có thể sẵn sàng nhượng bộ được?
Hắn cũng không về quán trọ lấy hành lý, mà quay đầu đi thẳng đến một quán trọ tư nhân cách đó không xa.
Nhưng khi đến quán trọ, ông chủ bảo rằng quán trọ đã kín khách, không có phòng trống nào cả.
Hỏi thêm mấy quán, tất cả đều giống nhau, quán nào cũng kín khách.
Nếu sứ giả của Đông Man không biết chuyện gì đang xảy ra thì tự đập đầu vào tường chết cho rồi.
Bình luận facebook