• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (7 Viewers)

  • Chương 1066-1070

Chương 1066: Tai nạn bất ngờ

Sứ giả Đông Man hỏi thăm hết các nhà trọ trong thành, nhưng vẫn không tìm được chỗ ở.

Hắn biết, Tấn vương và Tể tướng đang buộc hắn phải cúi đầu trước, chủ động mở miệng đàm phán.

Sứ giả Đông Man đã toan tính lâu như vậy, bây giờ đã đi đến bước này, sao có thể dễ dàng cúi đầu chứ?

Nhưng trời càng ngày càng tối, mà hắn vẫn chưa tìm được chỗ ở, chẳng lẽ buổi tối phải ngủ ngoài đường sao?

Thân là sứ giả, hắn không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn đại diện cho vua Đông Man, thậm chí là cả Đông Man, nhưng bây giờ đến cả chỗ ngủ cũng không có, chuyện gì thế này?

Sứ giả Đông Man biết, nếu hắn chủ động đi tìm Tấn vương, chắc chắn Tấn vương sẽ cho hắn chỗ ở, thậm chí còn sắp xếp cho hắn vài cô nương hầu hạ.

Nhưng nếu như vậy, chẳng phải khí thế của hắn sẽ bị Tấn vương chèn ép sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt sứ giả Đông Man hiện lên tia hung hãn, hắn quay người đi về phía nhà trọ trong góc đường.

“Quan khách, ta vừa mới nói với ngươi rồi, tiệm nhỏ đã đầy, không còn phòng cho khách nữa…”

Ông chủ nhà trọ khom lưng giải thích.

Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy sứ giả Đông Man rút ra một thanh đao từ trong thắt lưng.

Nhân viên của nhà trọ định ra chào đón, thấy sứ giả rút đao, lập tức quay người bỏ chạy.

Nhưng gã đã đi đến trước mặt sứ giả, vừa mới xoay người, thanh đao đã kề vào cổ gã.

Sứ giả Đông Man khẽ di chuyển thanh đao, máu từ cổ người nhân viên lập tức phun ra ngoài.

Người nhân viên vô thức đưa tay che cổ, nhưng động mạch đã bị cắt, sao mà che được?

Chỉ trong chốc lát, người nhân viên loạng choạng ngã xuống đất, vẻ mặt khó thở.

Sắc mặt chưởng quầy tái mét vì sợ hãi, nhìn sứ giả Đông Man như thấy ma.

Bà chủ nghe thấy tiếng động, từ phía sau đi ra, thấy máu khắp nơi, hoảng sợ mà hét lên, quay người bỏ chạy.

Kết quả là, khi vừa chạy ra cửa, một chiếc ghế dài bay ngang qua tai, đập vào cửa kêu cái rầm.

Bà chủ sợ hãi ngồi phịch xuống đất.

“Quan khách, van xin ngài, bỏ qua cho chúng ta đi!”

Chưởng quầy thấy sứ giả Đông Man đang đến gần bà chủ, thì chạy đến, dập đầu với sứ giả Đông Man.

Sứ giả Đông Man giẫm lên đầu chưởng quầy, cười khẩy hỏi: “Bây giờ có phòng không?”

“Có, có!”

Chưởng quầy dập đầu liên tục: “Phòng khách quý trên lầu đều trống, ngài muốn ở đâu cũng được!”

Trên thực tế, nhà trọ của anh ta chỉ có hai người ở, các phòng còn lại đều trống rỗng.

Nhưng nửa giờ trước, quận trưởng cho người đến truyền lệnh, nói trong ba ngày tới không cho phép tiếp đãi bất kỳ ai, ai đến hỏi thì phải nói đã hết phòng.

Ông chủ nhà trọ nào dám làm trái ý quận trưởng chứ?

Thế nên hễ có ai đến hỏi, thì chưởng quầy đều nói không còn phòng trống.

Ai ngờ một câu nói qua loa có lệ như vậy, lại khiến anh ta gặp họa lớn thế?

Sứ giả Đông Man cười khẩy, bước tới nắm tóc bà chủ, chuẩn bị đi lên lầu.

Bà chủ giãy giụa một hồi, sứ giả Đông Man giơ chân đá cô ta: “Còn dám không nghe lời, có tin ông đây đạp gãy cổ ngươi không?”

Bà chủ chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, nên rất sợ hãi.

“Đại gia, xin ngài tha cho chúng ta đi, nếu ngài muốn cô nương, bây giờ ta sẽ đến thanh lâu tìm cô nương đầu bảng đến phục vụ ngài!”

Chưởng quầy lao đến, ôm chân sứ giả Đông Man.

Nhưng giây tiếp theo, chưởng quầy thấy trên cổ lành lạnh.

Quay đầu nhìn, anh ta thấy thanh đao còn nhỏ máu kia đang gác lên cổ anh ta.

Chưởng quầy sợ đến mức rụt cả cổ, cả người run cầm cập.

“Cút!”

Sứ giả Đông Man đá chưởng quầy lăn vài vòng trên đất, kéo bà chủ lên lầu.

Chưởng quầy từ dưới đất bò dậy, vô thức nắm lấy chiếc ghế dài bên cạnh, nhưng thấy thanh đao trong tay sứ giả Đông Man, cuối cùng cũng không dám nhấc ghế lên lao về phía trước.

Anh ta chỉ là dân chúng bình thường, không thể dửng dưng đối mặt với cái chết.

Nhưng anh ta không thể trơ mắt đứng nhìn sứ giả Đông Man làm nhục vợ mình, sững sờ một hồi lâu, cuối cùng chưởng quầy cũng nhớ ra nha môn.

Anh ta lập tức lăn một vòng ra khỏi nhà trọ, chạy về phủ quận trưởng.

Thật ra Tấn vương đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của sứ giả Đông Man, khi hắn giết người, ít nhất cũng có vài cao thủ đang bí mật theo dõi hắn.

Nhưng trong mắt những cao thủ này, vận mệnh của dân chúng vốn không quan trọng, hơn nữa bọn họ được lệnh giám sát sứ giả Đông Man, vì thế các cao thủ này có thể ngăn cản sứ giả Đông Man hành hung, nhưng không một ai ra tay, bọn họ chỉ cử một người về báo cáo mà thôi.

Chưởng quầy còn chưa kịp chạy đến phủ quận trưởng, Tể tướng đã nhận được tin tức.

Nhưng ông ta cũng không để tâm đến chuyện người kia chết, cũng không lo lắng tình cảnh hiện tại của bà chủ, bây giờ trong lòng Tể tướng chỉ nghĩ phải xử lý chuyện này thế nào, để có lợi cho cuộc đàm phán sau này!

Khi Tể tướng chạy đến nhà trọ, đúng lúc chưởng quầy dẫn nha dịch quay về.

Vừa bước vào, bọn họ đã thấy cửa của một căn phòng trên tầng hai bị phá tan.

Sứ giả Đông Man túm cổ bà chủ lao ra khỏi phòng, đè cô ta vào lan can.

Lúc này trên người bà chủ không một mảnh vải che thân, nghiêng đầu thấy ở dưới có rất nhiều nha dịch, còn có chưởng quầy, vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức cắn mạnh vào tay sứ giả Đông Man.

Sứ giả Đông Man gầm lên, rút dao găm trên đùi, đâm thẳng vào ngực bà chủ.

Sau đó ném cô ta từ trên tầng hai xuống, ném như ném rác.

Bà chủ đập mạnh xuống bàn rồi trượt xuống sàn, đè lên thi thể người nhân viên.

Sứ giả Đông Man giống như chỉ giết một con gà, đĩnh đạc nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, ngay trước mặt Tể tướng và nha dịch.

Chưởng quầy nhìn chằm chằm vào thi thể bà chủ, cả người như rơi vào hôn mê.

Rõ ràng anh ta đã nhanh chóng đi báo quan, nhưng vẫn không kịp.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy hắn giết người sao?”

Chưởng quầy quay người hét vào mặt nha dịch: “Đi bắt hắn đi!”

Nhưng Tể tướng không nói gì, sao nha dịch dám ra tay chứ?

Tất cả đều cúi đầu, giống như không nghe thấy chưởng quầy gào thét.

Có thể mở một nhà trọ ở quận thành, chưởng quầy cũng là người thông minh.

Từ phản ứng của nha dịch, anh ta biết đối phương không thể làm chủ cho anh ta.

“Phụt!”

Chưởng quầy nhổ mấy ngụm nước bọt vào bọn nha dịch, cười khổ, sau đó cầm ghế lao lên tầng hai, liều mạng tìm sứ giả Đông Man.

Chẳng qua sứ giả Đông Man cũng không thèm nhìn anh ta, mà tiếp tục chậm rãi chỉnh trang quần áo, quay đầu nhìn Tể tướng đang đứng ở dưới tầng với ánh mắt đầy khiêu khích.

Ở dưới tầng, sắc mặt Tể tướng cực kì khó coi.

Ông ta biết, sứ giả Đông Man giết người trước mặt ông ta, là để ra oai.

Tể tướng theo bản năng muốn dạy dỗ chưởng quầy.

Nhưng nhìn thấy chưởng quầy đã lao lên tầng hai, đang vác ghế đánh vào sứ giả Đông Man, Tể tướng vẫy tay với người phía sau.

Hai tên cường tráng nhảy lên tầng hai, đứng giữa chưởng quầy và sứ giả Đông Man, lạnh lùng quát: “Bỏ ghế, đi xuống!”

Chưởng quầy nghe vậy, vẻ mặt khó tin nhìn hai người.

Còn sứ giả Đông Man lại nở nụ cười chiến thắng!
Chương 1067: Thỏa hiệp

Hành lang tầng hai, chủ nhà trọ xách theo cái ghế đứng trước cửa cầu thang, sứ giả Đông Man đang đứng trong cửa.

Giữa hai người là hai cao thủ mặc trang phục màu đen.

“Ta lặp lại lần nữa, cút nhanh. Đừng ép ta phải ra tay!”

Một gã cao to chặn sứ giả kia, lặp lại lời này.

“Hahaha...”

Ông chủ nhà trọ tay phải cầm ghế dài, tay trái chỉ vào gã cao to trước mặt, cười như điên như dại.

Cười xong một trận, ông chủ đột nhiên hét lên một tiếng giận dữ, vung thẳng cái ghế vào sứ giả Đông Man.

Một gã cao thủ trong đó chỉ đưa tay ra đã bắt được cái ghế kia, gã còn lại tiến lên trước phía bước, đá thẳng một cú vào ngực ông chủ nhà trọ.

Ông chủ bị ngã đập vào lan can rơi thẳng xuống dưới lầu.

Cũng may gã kia không ra tay quá tàn độc, tầng hai cũng không cao, ông chủ may không ngã chết, chỉ bị gãy một chân.

Tể tướng lùi về phía sau liếc nhìn, mấy tên nha dịch hiểu ý vội tiến lên trước, kéo ông chủ nhà trọ đi.

Bị kéo một mạch đến tận cửa, ông chủ nhà trọ vẫn vừa khóc vừa cười điên cuồng.

Tể tướng quay đầu nhìn lên trên lầu, nhíu mày nói: “Giết người ngay trước mặt ta, không phù hợp đâu nhỉ?”

“Vậy ngươi bắt ta đi!” Sứ giả Đông Man vuốt vuốt tay, mặt đầy khiêu khích.

“Ta....” Tể tướng rất muốn chửi hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được.

Mặc dù qua lời chỉ điểm của ông ta, Tấn vương đã có đủ sự tự tin đàm phán với sứ giả Đông Man, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Đây cũng là lý do mà sứ giả Đông Man dám hành hung mà chẳng kiêng nể gì.

Bởi vì hắn biết, Tấn vương không dám làm gì hắn.

“Ta biết ngươi tới làm gì, nhưng ta đã nói rồi, muốn đàm phán, thì bảo hoàng đế của các ngươi tự mình đến đây!”

Sứ giả Đông Man nhìn tể tướng chằm chằm nói: “Ngươi không đủ tư cách!”

“Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp ngươi!” Tể tướng lắc đầu.

“Không sao, ta có thể chờ.” Sứ giả Đông Man cười khẩy: “Dù sao cũng không phải phi thuyền đang rải báo trên địa bàn của bọn ta, ta không gấp.”

“Chúng ta cũng không gấp, cùng lắm để bệ hạ đi một chuyến nữa đến Kim Xuyên, tìm Vũ Dương công chúa một phen.” Tế tướng nói: “Vì sự yên bình của vùng lãnh thổ phía Bắc, ta tin Vũ Dương công chúa chắc chắn sẽ đồng ý gọi phi thuyền về.”

Nói xong, Tể tướng làm ra dáng vẻ sao cũng được, dẫn người đi: “Ngoài ra ta khuyên ngươi một câu, dạo này có nhiều tên trộm mai phục ở gần đây lắm. Tốt nhất ngươi nên yên tĩnh một chút, nếu không ta không dám bảo đảm bảo đảm an toàn cho ngươi đâu!”

Sứ giả Đông Man nghe vậy không khỏi nhíu mày, nắm vào lan can từ tầng hai nhảy xuống.

Lúc trước binh phủ tới quán trọ bắt trộm, hắn chỉ tưởng rằng là trò hề mà thôi, nhưng hôm nay đi một vòng lớn quanh thành tìm nhà trọ, hắn mới biết được hóa ra có trộm đến thật.

Nghe nói kỹ năng của đám trộm này lợi hại, hơn nữa bọn chúng ghét ác như thù, khoảng thời gian gần đây có mấy nhà quyền thế hay làm ác đã bị giết sạch.

Mấy nhà quyền thế trong thị trấn dạo này đều bị dọa sợ không dám ra khỏi cửa.

Nhưng dân chúng ở đây lại cực kỳ yêu quý những tên trộm này, bởi vì đám trộm khi ra tay thường mặc nguyên một cây đen, nên dân chúng thầm gọi họ với cái tên “Hiệp sĩ áo đen.”

Nếu để hiệp sĩ áo đen biết chuyện sứ giả Đông Man đã làm hôm nay ở nhà trọ, chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.

Bọn tể tướng còn kiêng dè thế lực của Đông Man, nhưng hiệp sĩ áo đen thì không.

Sứ giả Đông Man không phải một người sợ chết, nếu không lúc trước hắn đã không khiêu khích Tấn vương và tể tướng nhiều lần.

Nhưng hắn không muốn chết trong tay một hiệp khách giang hồ.

Hơn nữa lời tể tướng vừa nói, hắn cũng đã nghe hiểu.

Vì sao lúc trước hắn lại sai quân thủ lĩnh xúi dục Tấn vương tấn công thành Vị Châu? Không phải vì sợ Tấn vương và Kim Phi kết hợp với nhau sau?

Cho nên hắn cũng không dám ép Tấn vương vào đường cùng thật.

Tể tướng cũng biết rõ chuyện này, nên mượn tay trộm cho hắn một lỗi thoát.

Sứ giả Đông Man cũng đã hiểu, vừa hay lợi dụng lối thoát tể tướng đã mở, theo tể tướng rời khỏi nhà trọ.

Nhưng lúc ra khỏi cửa, hắn vẫn yêu cầu: “Ta muốn nói chuyện với hoàng đế của các ngươi!”

Thái độ lần này của tể tướng vô cùng cứng rắn: “Không thể, bệ hạ đã đi khỏi đây rồi!”

“Đi đâu?” Sứ giả Đông Man vội vàng hỏi.

“Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi ư?” Tể tướng nghiêng đầu nhìn sứ giả Đông Man.

Bây giờ phi thuyền của Kim Phi đang ở bền ngoài vùng giáp danh với đất Tấn cách mấy chục dặm rải truyền đơn, cho nên Tấn vương vẫn luôn ẩn thân ở đây chờ biến động, hơn nữa có rất ít người biết.

Doanh trại lúc trước sứ giả Đông Man từng đến, lúc này đã bỏ hoang.

Thật ra sứ giả Đông Man cũng không đến một mình, hắn còn dẫn theo một đám thị vệ.

“Nhưng “thống lĩnh cấm quân” của Tấn vương, vì bảo đảm an toàn, nên không đồng ý cho sứ giả Đông Man dẫn nhiều người như vậy đến gặp Tấn vương, sứ giả Đông Man chỉ đành đến một mình.

Hai bên vốn đang thăm dò lẫn nhau, sứ giả Đông Man nhận ra rằng lần này Tấn vương thật sự sẽ không gặp hắn, cũng không kiên trì nữa, đi theo tể tướng tới một tòa phủ đệ.

Phủ đệ này là của một nhà quyền thế ở đây, nhưng đã bị tể tướng trưng dụng.

Dạo này ông ta làm việc ở đây.

Đến thư phòng, tể tướng bèn chuyển lời đến sứ giả Đông Man bốn điều kiện Tấn vương đã đưa ra.

Sứ giả Đông Man vừa nghe xong đã nổi giận ngay tại chỗ: “Trần Vĩnh Trạch lại muốn cưới công chúa Lộ Khiết, đây là đang sỉ nhục vua Đông Man chúng ta!”

Ông nội của vua Đông Man bây giờ, cũng chính là vua Đông Man đời trước, sống một mạch đến hơn tám mươi tuổi mới chết.

Công chúa Lộ Khiết là công chúa út sinh vào năm ông ta gần bảy mươi tuổi.

Già rồi mà vẫn có con, lão vua Đông Man vui mừng khôn xiết, cưng cô chúa nhỏ như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Nghe nói công chúa Lộ Khiến vô cùng xinh đẹp, được người dân du mục gọi là hạt châu sáng của thảo nguyên.

Mà dù năm nay chưa đến hai mươi tuổi, nhưng xét theo bối phận mà nói, cô ta thật sự là cô của vua Đông Man hiện tại.

Tấn vương lại muốn công chúa Lộ Khiết của bọn họ đi làm thị nữ làm ấm chân cho ông ta? Này thì có khác nào sỉ nhục vua Đông Man để người ngang vai vế mẹ mình đến làm phi tử của Tấn vương, không phân cao thấp!

“Là vua của các ngươi làm nhục bệ hạ trước!” Tể tướng cười khinh.

“Nếu đã muốn đàm phán, vậy mời các ngươi mang thành ý của mình ra đây!” Sứ giả Đông Man lạnh lùng nói.

“Thế thì xin mời các ngươi cũng lấy ra thành ý của mình!” Tể tướng phản bác gay gắt.

Hai bên lúc này vẫn còn một ít lá bài tẩy và kiêng dè, cũng biết là bài tẩy của đối phương và đối phương đang kiêng nể gì, cho nên mới đàm phán.

Đàm phán từ chập tối ngày hôm trước đến khi trời sáng ngày hôm sau, hai bên mới miễn cưỡng hoàn thiện được dự thảo đàm phán.

Tể tướng đã lớn tuổi rồi, thức trắng một ngày một đêm, hai mặt đã hiện đầy tơ máu.

Nhưng ông ta không kịp nghỉ ngơi, cầm lấy dự thảo đàm phán, lập tức đến tìm Tấn vương xin phép.

Sứ giả Đông Man vội vã rời khỏi thư phòng của phủ đệ, tìm một con ngựa chiến, chạy thẳng tới cửa thành Tây.

Tể tướng phái cao thủ theo dõi hắn, nhìn sứ giả Đông Man cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành, hết cách chỉ đành dừng bước.

Bởi vì sau khi ra khỏi thành có một gò đất, cũng chỉ có một con đường, có ngươi theo dõi hay không liếc qua là thấy ngay, nên bọn họ không thể đuổi theo.

Sau khi bỏ lại đám cao thủ, sứ giả Đông Man vội cưỡi ngựa chạy dọc đường chạy qua mấy dặm, sau đó xuôi theo một lỗi rẽ, chạy vào một thung lũng.

Trong thung lũng xa xôi, có một đám người Đông Man đang ngồi dưới đất phơi nắng.

Thấy sứ giả Đông Man đã về, đám người vội vàng chạy lại đón hắn.

“Chuẩn bị bồ cầu đưa thư, ta phải truyền tin cho Đại vương ngay!”

Sứ giả nhảy xuống ngựa, đi vào trong lều vải.

Tất cả mọi người đều không chú ý rằng, trong khu rừng cách đó mấy chục mét, có một người đang ẩn nấp trong bụi cỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ!
Chương 1068: Hiệp sĩ áo đen

Trong rừng cây, một người mặc đồ đen lẳng lặng ghé vào giữa bụi cây.

Trên mặt người mặc đồ đen đeo một cái mạng che mặt màu đen, trên cái trán lộ ra ngoài có một vết đao dữ tợn, một bên mắt cũng được che bằng băng bịt mắt.

Đây là hiệp sĩ áo đen làm cho những gia tộc quyền thế ở địa phương vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Nếu Kim Phi hoặc làng dân khác của làng Tây Hà ở chỗ này, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhận ra được, người này là Thấm Nhi!

Thấm Nhi từng là tỳ nữ bên người của Cửu công chúa, sau này mật thám đánh lén làng Tây Hà, vì để bảo vệ Cửu công chúa, trên mặt, trên người cô ấy bị đâm mấy đao, mắt với chân cũng đều bị thương.

Sau khi được Ngụy Vô Nhai chuyên tâm chữa trị, vết thương trên đùi Thấm Nhi gần như đã lành lại, nhưng bên mắt bị thương lại vĩnh viễn bị mù, vết sẹo trên mặt cũng không có cách nào loại bỏ được.

Tính cách của Thấm Nhi hơi lạnh lùng, nhân duyên với người trong làng vẫn luôn rất bình thường, nhưng từ sau chuyện này, người trong làng đều kính nể chuyện cô ấy trung thành bảo vệ chủ nhân, đối xử với cô ấy cũng rất tốt.

Nhưng càng như thế, Thấm Nhi kiêu ngạo càng cho rằng tất cả mọi người đang cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy.

Sau này, dưới sự nâng đỡ của Kim Phi, Cửu công chúa trở thành nữ đế đầu tiên từ trước đến nay, Thấm Nhi cảm thấy nếu cô ấy còn tiếp tục ở bên cạnh Cửu công chúa, sẽ có ảnh hưởng đến hình tượng của Cửu công chúa, vì thế mới để lại một phong thư, một mình rời khỏi làng Tây Hà.

Mấy tháng nay, Thấm Nhi cải trang thành nam, từ Xuyên Thục đi đến đất Tần, sau đó một mạch đi tới đất Tấn, gặp được những chuyện bất bình thì đi quản một chút, trong lúc vô tình, thế mà lại tạo nên một chút danh tiếng trên giang hồ.

Với tư cách là người đã từng là tỳ nữ bên người của Cửu công chúa, Thấm Nhi từng xem tin tức chiến sự của các chiến dịch ở Thanh Thủy Cốc, tới đất Tần, cô ấy lập tức muốn đi thăm Thanh Thủy Cốc.

Nhưng còn chưa tới thành Vị Châu, chợt nghe nói Tấn vương cấu kết với người Đông Man, giết hại quân Phạm Gia, còn biến đầu của Phạm tướng quân thành cốc đựng rượu.

Lúc trước Thấm Nhi đi theo Cửu công chúa, cũng gặp Phạm tướng quân vài lần, có ấn tượng về ông ấy rất tốt.

Đối với những hành vi khiến người ta cực kỳ căm hận của Tấn Vương, cô ấy đang chuẩn bị nghĩ biện pháp lẻn vào thành Vị Châu, giết chết chủ tướng của liên quân Tấn Man để báo thù cho quân Phạm Gia, sau đó Thiết Ngưu đã tới rồi.

Bây giờ Thấm Nhi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Cửu công chúa và Kim Phi như thế nào, nên né tránh nhóm người Thiết Ngưu, một mình lẻn vào đất Tấn, vừa tiếp tục hành hiệp trượng nghĩa, vừa hy vọng có thể tìm được tung tích của Tấn vương.

Mấy hôm trước, cô ấy giết một gia tộc quyền thế của quận thành, vì muốn tránh né sự truy bắt trên phạm vi toàn thành, cô ấy trốn ra được ngoài thành, trong lúc vô tình gặp hộ vệ của sứ giả Đông Man.

Dù sao cũng nhàn rỗi, Thấm Nhi lặng lẽ đuổi theo bọn chúng, dự định tìm một cơ hội để giết chết bọn họ.

Đáng tiếc đội hộ vệ của sứ giả vô cùng cảnh giác, ngày đêm đều có người luân phiên, hơn nữa theo tiếng bước chân của đối phương, cũng không phải là một đối thủ yếu ớt, tấn công một cách bừa bãi, rất dễ bị ưu thế về số người của đối phương đè chết ở chỗ này.

Thấm Nhi đã ngồi trong bụi cây hai ngày, nhưng vẫn chưa tìm được điểm đột phá.

Đúng lúc Thấm Nhi đang suy nghĩ có nên rút lui hay không, sứ giả Đông Man đã trở về.

Mặc dù người Đông Man nói tiếng Man phương bắc, Thấm Nhi không hiểu, nhưng theo vẻ mặt của bọn họ thì có thể khẳng định, sứ giả là người lãnh đạo của nhóm người này, hơn nữa còn có việc gấp.

Nhìn thấy có hộ vệ lấy bồ câu đưa tin từ lồng sắt ra, buộc tờ giấy vào chân nó, Thấm Nhi theo bản năng nhận ra được phong thư này chắc chắn rất quan trọng, cô ấy không thể ngồi đợi được nữa!

Thấm Nhi lặng lẽ tháo chiếc nỏ tay từ bên hông xuống, cẩn thận lên dây từng chút một.

Trong sơn cốc, sứ giả Đông Man vuốt cổ của bồ câu đưa thư, cố gắng ném về phía không trung.

Bồ câu vỗ cánh mấy lần, ổn định thân thể.

Nó kêu lên một tiếng cúc cu, giương cánh bay về phía bắc.

Sứ giả Đông Man thở phào nhẹ nhõm.

Những thứ hắn có thể làm thì hắn đã làm hết rồi, bây giờ chỉ cần gửi thư về, sau đó chờ đợi câu trả lời của vua là được.

Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào xong đã nhìn thấy một mũi tên đột nhiên bay ra từ trong rừng cây bên cạnh.

Bồ câu đưa thư vừa mới bay lên, còn chưa kịp lên không trung, đã bị một mũi tên này bắn chết, cứ thế rơi xuống mặt đất.

Sứ giả Đông Man với đội hộ vệ không ngờ trong rừng cây nhỏ lại có người, tất cả đều bị tình huống đột nhiên xuất hiện này làm cho mơ hồ.

Bọn họ đang mông lung, nhưng Thấm Nhi thì không.

Sau khi bắn hạ bồ câu đưa thư, việc đầu tiên cô ấy làm là điều chỉnh nỏ tay, nhằm vào sứ giả Đông Man mà bóp cò.

Mũi tên lao thẳng đến trước mặt sứ giả Đông Man!

Nhưng ngay lúc mũi tên sắp bắn trúng sứ giả, hai hộ vệ phía sau hắn đột nhiên di chuyển.

Một người vung tay rút đao ra dùng sức chém một nhát về phía trước mặt sứ giả, đập bay mũi tên, một hộ vệ khác triển khai thân pháp, quét về phía rừng cây.

"Thế mà lại có hai cao thủ?"

Thấm Nhi thấy thế, không khỏi kinh hãi.

Đánh giá từ tốc độ và động tác của bọn họ, hai người đều là cao thủ.

Lúc này, hộ vệ phía sau sứ giả cũng đã định thần lại, phân ra mấy người bảo vệ sứ giả ở bên trong, những người còn lại rút đao ra, kết trận đánh về phía Thấm Nhi.

Thấm Nhi vốn còn định đánh một trận, nhưng sau khi phát hiện giữa đám người đối diện có hai cao thủ, cô ấy biết mình hoàn toàn không có cơ hội, cho nên lập tức từ bỏ suy nghĩ trong đầu, nhảy ra khỏi bụi cây, lui về phía sau.

Trước khi Thấm Nhi mò lên đây, cô ấy đã tính kĩ đường lui cho mình rồi, cho nên tốc độ rút lui rất nhanh.

Hộ vệ Đông Man dưới sự dẫn dắt của một cao thủ, nhanh chóng đuổi tới.

Lúc đi ngang qua một con đường núi chật hẹp, đằng trước đột nhiên bay tới một viên gì đó hình tròn, lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.

Cao thủ Đông Man còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng đó là thứ gì, viên gì đó hình tròn đột nhiên nổ tung!

Bùm!

Theo tiếng nổ, đường núi bốc lên một ngọn lửa.

Cao thủ Đông Man đứng mũi chịu sào, bay ngược ra ngoài, khắp cả mặt và cơ thể đều bị hạt sắt bắn thành lỗ thủng.

Đường núi chật hẹp, đám hộ vệ phía sau cao thủ cũng không thể may mắn thoát khỏi, hầu như tất cả đều bị sóng xung kích của vụ nổ này thổi bay, gần như tất cả đều bị hạt sắt bắn vào người.

Chỉ một quả lựu đạn đã khiến cho những thành viên tinh nhuệ của Đông Man bị thiệt hại nặng nề.

Chờ sau khi sứ giả dẫn người chạy đến, bóng dáng của Thấm Nhi đã sớm không còn nữa.

"Đây là bàn tay sấm của tiêu cục Trấn Viễn!"

Một hộ vệ trong đám người ngửi thấy mùi thuốc súng ở xung quanh, nhíu mày nói.

Lúc trước, sau khi Trương Lương đánh bại thành Du Quan, có một nhóm tiểu đội tuần tra bị đánh lén, thành viên trong tiểu đội mang theo ba quả lựu đạn bị người Đông Man cướp đi.

Lúc vua Đông Man thí nghiệm lựu đạn, hộ vệ này phụ trách canh phòng ở bên ngoài để đảm bảo an toàn, hắn nhớ rõ mùi vị sau khi lựu đạn phát nổ.

"Ngươi chắc chắn không?" Sứ giả hỏi.

"Chắc chắn, lúc trước đại vương ở trên Thảo Nguyên thực làm thí nghiệm về bàn tay sấm, ta ở bên cạnh quan sát, âm thanh, ngọn lửa và mùi hương đều giống nhau như đúc!"

Hộ vệ nói xong còn đào từ vách núi đá ra một hạt sắt: "Đây là hạt sắt trộn lẫn trong bàn tay sấm, bắn vào người sẽ tạo ra một lỗ thủng, vô cùng ác độc!"

"Sao người của tiêu cục Trấn Viễn lại xuất hiện ở đây?"

Sứ giả Đông Man nhíu mày: "Hay người này là người mà Trần Vĩnh Trạch phái tới để đóng giả? Nhưng sau khi ta ra khỏi thành, xác nhận không có ai theo dõi mà..."

"Người này không phải đi theo đại nhân tới đây!"

Cao thủ còn sống nói: "Vừa rồi ta đã xem chỗ hắn ẩn náu, theo vết tích bên trên, hắn đã trốn ở chỗ này ít nhất hơn một ngày rồi!"

"Chắc chắn không?" Sứ giả Đông Man nhíu mày hỏi.

"Chắc chắn," Cao thủ cúi đầu trả lời: "Là thuộc hạ không làm tròn bổn phận, không hề phát hiện ra hắn, xin đại nhân trách phạt!"

"Chuyện trách phạt trở về rồi nói sau, bây giờ quan trọng nhất là cần nhanh chóng truyền tin cho đại vương, còn phải làm rõ xem người này là người của Tấn vương, hay là nhân viên hộ tống!"

"Người này có lẽ không phải là người của Tấn vương, cũng không phải nhân viên hộ tống!"
Chương 1069: Đàm phán thuận lợi

"Không phải người của Tấn vương, cũng không phải nhân viên hộ tống ư?"

Sứ giả nhíu mày hỏi: "Vậy hắn là ai?"

"Người này mặc nguyên một bộ đồ màu đen, khuôn mặt mơ hồ, còn đeo một chiếc mạng che mặt, ta cho rằng hẳn là hiệp sĩ áo đen đang gây ồn ào gần đây." Cao thủ giải thích.

Sứ giả vốn không nghĩ đến hiệp sĩ áo đen, bây giờ nghe cao thủ nói như vậy, có khi nào chính là hiệp sĩ áo đen không?

"Hiệp sĩ áo đen là người trên giang hồ, tới đây gây sự với chúng ta là muốn làm gì?" Sứ giả đau răng nói.

"Hiệp sĩ Trung Nguyên từ trước đến nay luôn thích danh tiếng vang xa, có thể là muốn giết chúng ta, tích lũy tiếng tăm!" Cao thủ nói.

Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, văn hóa võ thuật của Trung Nguyên có lai lịch từ xa xưa, có rất nhiều hiệp sĩ ẩn náu ở dân gian có võ nghệ cao cường.

Những hiệp sĩ này không thích bị trói buộc, thích một người một ngựa bước chân vào giang hồ, ân oán rất sòng phẳng.

Có lẽ vì tranh giành tiếng tăm, cũng có thể là thật sự xuất phát từ tình cảm yêu nước, tóm lại mỗi lần Đông Man đến xâm lược Trung Nguyên, chắc chắn sẽ có người chết trong tay những hiệp sĩ này.

Thời gian trước, hiệp sĩ áo đen giết những gia tộc quyền thế ở khắp nơi, gây nên ồn ào náo nhiệt, nhưng ngược lại cũng rất giống với tác phong của những hiệp sĩ Trung Nguyên đó.

Nhóm sứ giả Đông Man đều mặc trang phục Thảo Nguyên, nếu hiệp sĩ áo đen phát hiện ra bọn họ, chắc chắn sẽ đuổi theo.

"Hiệp sĩ áo đen là hiệp sĩ của Trung Nguyên, sao lại có bàn tay sấm của tiêu cục Trấn Viễn?" Hộ vệ nhận ra lựu đạn hỏi.

"Tiêu cục Trấn Viễn ở Trung Nguyên cũng một lòng đánh giặc, chúng ta có thể có được trong lòng bàn tay, trong tay của hiệp sĩ Trung Nguyên có một cái thì có gì khó hiểu chứ?" Cao thủ nói.

"Mặc kệ vì sao hiệp sĩ áo đen có được lựu đạn, chỉ cần không phải là người của tiêu cục Trấn Viễn hay Tấn vương là tốt rồi."

Sứ giả hỏi: "Đi tìm một con bồ câu đưa thư nữa về đây, nhanh chóng truyền thư cho đại vương."

"Đại nhân, bồ câu đưa thư mà chúng ta mang theo đều dùng hết rồi." Hộ vệ phụ trách nuôi chim bồ câu cúi đầu nói.

Trên Thảo Nguyên có ít chim bồ câu, những con chim bồ câu bị thuần hóa còn ít hơn.

Thời gian trước, vì sứ giả muốn khuyến khích Tấn vương tiến đánh thành Vị Châu, nhiều lần truyền tin cho vua để xin chỉ thị, bồ câu đưa thư bị dùng hết rất nhanh.

Con chim ban nãy bị Thấm Nhi bắn rơi, đã là con cuối cùng mà bọn họ mang theo rồi.

"Dùng hết rồi ư?" Sứ giả trợn mắt: "Vậy làm sao bây giờ, phong thư này nhất định phải nhanh chóng truyền cho đại vương!"

Hộ vệ phụ trách nuôi dưỡng chim bồ câu cúi đầu không dám nói lời nào.

"Đồ vô dụng, trở về sẽ tìm ngươi tính sổ!"

Sứ giả đạp hộ vệ nuôi dưỡng chim bồ câu một cái, quay đầu nhìn về phía cao thủ còn sót lại: "Đi chuẩn bị ngựa, theo ta đi thành Nguyễn Châu một chuyến!"

Thành Nguyễn Châu cách thành Tấn Vương không xa, là một trong những thành trì cực kỳ quan trọng dưới trướng của Tấn vương, Tấn vương đã sắp xếp một lượng lớn binh mã ở trong này.

Nơi này cũng là một trong những thành thị trọng điểm cần phải thâm nhập của mật thám của Đông Man.

Trước khi đến đất Tần, vua Đông Man từng giao cho sứ giả một địa chỉ và ám hiệu, để nếu hắn có việc gấp thì có thể tìm sự giúp đỡ của mật thám Đông Man trong thành Nguyễn Châu.

Sắp xếp một mật thám ở trong thành Nguyễn Châu thật sự không dễ dàng, sứ giả Đông Man vốn không định sử dụng hắn, nhưng bây giờ bồ câu đưa thư của mình đã dùng hết rồi, lại nhất định phải nhanh chóng truyền tin về Đông Man, không dùng mật thám thì không được.

Một lát sau, sứ giả Đông Man mang theo cao thủ với hai hộ vệ rời khỏi sơn cốc, theo đường chính đi thẳng tới thành Nguyễn Châu.

Mặc dù Tấn vương cố tình phớt lờ sứ giả Đông Man, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là ông ta không quan tâm.

Ngược lại, Tấn vương rất chú ý việc này, vẫn luôn thúc giục hỏi tể tướng về tiến độ.

Nhưng tể tướng lại im lặng đối phó, bởi vì ông ta không biết sứ giả Đông Man đã đi đâu!

Từ sau khi sứ giả Đông Man vứt bỏ người bám theo ở cửa thành Tây, đã không thấy tăm hơi!

Bây giờ Lão Ưng mang theo hơn mười phi thuyền, từ sáng đến tối không ngừng thả tờ rơi, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã lan rộng đến hai huyện.

Còn tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ sợ không cần đến vài ngày là đã có thể lan đến cả một quận thành.

Tấn vương phớt lờ sứ giả Đông Man, còn cố tình nói ra bốn điều kiện khiến cho đối phương cảm thấy ghê tởm, không phải thật sự không nghĩ đến chuyện đàm phán, mà là muốn trấn áp đối phương mà thôi.

Ai ngờ đối phương thế mà không thấy đâu nữa.

Chuyện này làm cho Tấn vương với tể tướng cảm thấy lo lắng, vội vàng phái người đi tìm kiếm tung tích của sứ giả.

Nhưng nơi này cách thành Vị Châu rất gần, bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi phi thuyền tới đó, tể tướng cũng không dám sử dụng nhiều lực lượng lắm, chỉ có thể phái người âm thầm tìm kiếm.

Nhưng đất Tấn lớn như thế, Tấn vương lại không dám điều động binh phủ, lén lút vụng trộm phái người đi tìm ba ngày, một chút tin tức về sứ giả cũng không có, ngược lại thu được một tin tức khác.

Nghĩa trang của thành Vị Châu đã sửa xong rồi.

Thiết Ngưu sử dụng thủ đoạn bắt tù binh của liên quân Tấn Man chôn hài cốt của quân Phạm Gia vào nghĩa trang, sau đó hạ lệnh treo cổ tất cả tù binh!

Chuyện này còn chưa là gì, Thiết Ngưu còn sai người buộc thi thể của tù binh ở bên ngoài với tư thế quỳ cúi người, sau khi bị đông cứng thì cho thợ thủ công dùng xi măng để đổ bê tông bọc lại, làm thành một bức tượng điêu khắc quỳ xuống đất, bày xung quanh nghĩa trang, hàm ý là liên quân Tấn Man vĩnh viễn quỳ gối ở chỗ này, sám hối với quân Phạm Gia!

Ngoài ra, Thiết Ngưu còn bảo thợ thủ công dùng xi măng điêu khắc một bức tượng của Phạm tướng quân ở cửa lớn của nghĩa trang, dưới bức tượng, còn có một cái bệ xi măng trống không.

Thiết Ngưu muốn nói, cái bệ này là chuẩn bị cho Tấn vương.

Sau khi bắt được Tấn vương, sẽ xử lý Tấn vương giống như những tù binh Tấn Man khác, vĩnh viễn ở trong bê tông, xin lỗi với Phạm tướng quân!

Tấn vương biết được tin tức này, tức giận đến mức lật bàn.

Nhưng ngay sau đó, tin tức thứ hai truyền đến, giống như hất một chậu nước lạnh lên đầu Tấn vương, lập tức làm cho ông ta bình tĩnh trở lại.

Mấy ngày gần đây, liên tục có dân chúng chạy đến thành Vị Châu, xác nhận tính chân thật của nội dung bên trên tờ rơi.

Mặc dù bọn họ là dân chúng của đất Tấn, nhưng mỗi lần phát sinh chiến tranh, rất nhiều dân chúng xung quanh đều mang theo cả gia đình trốn vào thành Vị Châu, nhờ vào thành lũy vững chắc để tránh né.

Cho nên rất nhiều dân chúng xung quanh đều tôn kính Phạm tướng quân, tôn trọng quân Phạm Gia.

Biết được sự việc thật sự giống như trên tờ rơi, dân chúng đất Tấn nổi giận!

Ngay cả không ít những cựu chiến binh trong đội ngũ chính qui đi theo Tấn vương đã xuất ngũ, cũng không có cách nào chấp nhận được hành động này của Tấn vương.

Không cần Thiết Ngưu cổ vũ, sau khi những dân chúng này trở về sẽ tự mình truyền bá những sự việc mà mình đã nhìn thấy ra ngoài.

Kết hợp với chính sách đánh cường hào, phân chia ruộng đất của tiêu cục Trấn Viễn cùng nhau truyền bá ra ngoài.

Một bên là súc sinh cấu kết với Đông Man giết người trong nhà, một bên giúp đỡ dân chúng đánh đuổi cường hào, sau đó nhân viên hộ tống phân chia những ruộng đất của đám cường hào này cho người dân, dân chúng sẽ lựa chọn như thế nào, không cần nói cũng biết.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy huyện xung quanh thành Vị Châu đều đã có xu hướng không khống chế được.

Nếu tiếp tục so sánh, e rằng không cần người của tiêu cục Trấn Viễn phải hành động, mấy huyện này đã về tay Kim Phi rồi!

Điều này khiến cho Tấn vương như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng không tiếp tục phớt lờ sứ giả Đông Man nữa.

Khi biết được sứ giả Đông Man đang ở thành Nguyễn Châu, Tấn vương lập tức phái tể tướng xuất phát trước, đi qua đàm phán!

Thật ra không chỉ có Tấn vương sốt ruột, sau khi sứ giả Đông Man bị Thấm Nhi đánh úp, cũng bắt đầu lo lắng.

Mặc dù tất cả mọi người đều dự đoán rằng hiệp sĩ áo đen là một hiệp sĩ của Trung Nguyên, không phải người của Tấn vương, cũng không phải người của Kim Phi.

Nhưng hiệp sĩ áo đen dùng lựu đạn, nhỡ may bọn họ đã đoán sai thì sao?

Tấn vương với tể tướng nghi ngờ có phải sứ giả Đông Man không hiểu tính toán của bọn họ hay không, sứ giả Đông Man cũng đang lo lắng Tấn vương thật sự đi nương nhờ Kim Phi.

Đến lúc đó, cho dù bọn họ có thể phá hủy phi thuyền của Kim Phi, cũng rất khó có thể đoạt được thành Du Quan từ tay Lưu Thiết.

Vua của Đông Man cũng có lo lắng này, cho nên truyền lệnh tới, cho sứ giả có quyền hạn cao nhất.

Có nhận thức chung như thế, không bên nào đòi hỏi nhiều nữa, cuộc đàm phán tiếp theo đã diễn ra thuận lợi hơn.
Chương 1070: Hải Đông Thanh

Thành Vị Châu.

Dân chúng kết bè kết đội mang theo công cụ đi ra từ cửa thành Tây, chạy đến nghĩa trang bên ngoài thành.

Tù binh đã bị hành hình, nghĩa trang thiếu sức lao động, thời gian trước, dân chúng thành Vị Châu bị liên quân Tấn Man hại cũng không nhẹ, bây giờ tự phát ra khỏi thành giúp đỡ, tiến độ công trình không những chưa từng giảm tốc độ, ngược lại còn nhanh hơn trước kia.

Nghĩa trang bận rộn đến bừng bừng khí thế, nhóm Lão Ưng cũng không nhàn rỗi.

Sáng sớm, hơn mười chiếc phi thuyền lần lượt cất cánh, rời khỏi thành Vị Châu, xếp hàng bay về phía địa bàn của Tấn vương.

Bọn họ đã phát tờ rơi ở đất Tấn gần được nửa tháng, hiệu quả rất tốt.

Sau khi dân chúng địa phương biết rõ hành động của Tấn vương, cũng cực kỳ oán giận, không ít người cũng chạy đến thành Vị Châu hỏi tiêu cục Trấn Viễn khi nào tới đánh cường hào phân chia ruộng đất.

Cách lần đầu tiên phát tờ rơi, đã hơn nửa tháng, quận gần kề thành Vị Châu nhất này đã bị nhóm Lão Ưng quét qua một lượt, bây giờ mục tiêu của bọn họ là quận thành tiếp theo - quận Lưu Phương.

Muốn tới quận Lưu Phương, nhất định phải bay qua quận thành này, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất của phi thuyền để đi đường, cũng phải mất hơn một giờ.

Nếu như gặp lúc có gió thổi ngược hướng, ít nhất cũng mất ba giờ.

Lãng phí thời gian thì đã đành, còn tiêu hao một lượng lớn nhiên liệu.

Gần đây, Lão Ưng đi tìm Thiết Ngưu mấy lần, để anh ta nghĩ cách mở một chiến trường ở quận Lưu Phương, cho dù chỉ chiếm đóng một làng để làm trạm trung chuyển cho phi thuyền cũng được.

Có trạm trung chuyển, phi thuyền có thể bay được xa hơn, thậm chí có thể bao phủ cả đất Tấn.

Nhưng Thiết Ngưu chỉ dẫn theo một tiểu đoàn tới, còn muốn đồng thời canh giữ Thanh Thủy Cốc với thành Vị Châu, nhân lực vốn rất miễn cưỡng, làm gì còn có người có tay để mở chiến trường mới chứ?

Nhưng Thiết Ngưu cũng hiểu tầm quan trọng của việc thâm nhập vào đất Tần nên viết thư xin chỉ thị của Kim Phi, muốn y tiếp viện cho một ít nhân viên hộ tống tới đây.

Trước khi tiếp viện tới, nhóm Lão Ưng tiếp tục nhiệm vụ trước đó.

Nhiệm vụ tương tự như vậy đã thực hiện được hơn nửa tháng, hơn nữa Tấn vương không có năng lực làm tổn hại đến phi thuyền, cho nên trên đường đi tới quận Lưu Phương, nhân viên hộ tống trên phi thuyền đều hơi lười biếng.

Ngay cả Lão Ưng, thủ lĩnh của những người này cũng như thế.

Lúc phi thuyền đang bay đến ranh giới quận Lưu Phương, trên không trung phía xa xa xuất hiện hai điểm đen nhỏ.

Nhưng bọn Lão Ưng không hề để tâm, bởi vì trong quá trình bay trên không, gặp được chim nhỏ thì rất bình thường.

Lão Ưng giơ nỏ tay ra, bắn một mũi tên chéo về phía không trung.

Vì để tiết kiệm nhiên liệu, bọn họ đã kết giao với nhau.

Phi thuyền bay lên không trung như này giống như đàn chim, bên ngoài phi thuyền có thể ngăn trở gió, bên trong phi thuyền có thể tiết kiệm một ít nhiên liệu.

Tới ranh giới của quận Lưu Phương, bọn họ cần phải phân ra hành động.

Mũi tên mà Lão Ưng bắn ra, chính là tín hiệu chia nhau ra hành động.

Từng người trên phi thuyền đang chuẩn bị tản ra, lại nhìn thấy hai điểm đen trên không trung càng ngày càng gần.

"Ôi, hai con chim ưng này lớn quá!"

"Thiếu hiểu biết quá đi, đây không phải chim ưng bình thường, cái này gọi là Hải Đông Thanh, là loại chim ưng lợi hại nhất, nghe nói có thể bắt được cả chó sói!"

"Lợi hại thế à?"

"Đúng, nghe nói đồ chơi này rất có giá trị trên Thảo Nguyên, rất nhiều quý tộc Đông Man đều dựa vào việc sở hữu một con Hải Đông Thanh để lấy làm kiêu ngạo."

"Nếu như bắt được hai con này, chúng ta có phải phát tài rồi không?"

"Ngươi mơ mộng ít thôi, Hải Đông Thanh bay còn nhanh hơn so với gió, phi thuyền của chúng ta căn bản không thể đuổi kịp! Hơn nữa đồ chơi này phổ biến trên Thảo Nguyên, nhưng rất hiếm thấy ở Trung Nguyên."

"Vậy sao chúng nó bay đến đây được vậy?"

"Sao ta biết, có thể là bay qua đây chơi, dù sao đồ chơi này một ngày bay mấy nghìn dặm cũng rất dễ dàng."

Mãi đến lúc này, nhân viên hộ tống trên phi thuyền vẫn không quá để tâm, ngược lại còn hào hứng thảo luận.

Chỉ có Lão Ưng khẽ nhíu mày, giơ kính viễn vọng trong tay lên.

Chưa đợi anh ta nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trong kính viễn vọng, hai con Hải Đông Thanh này lại đột nhiên bay lên cao, bay vào bên trong tầng mây.

Lão Ưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định bảo nhân viên hộ tống thay đổi phương hướng, đột nhiên nhìn thấy một con Hải Đông Thanh bay từ giữa tầng mây xuống, lao vào phi thuyền phía trước phi thuyền của Lão Ưng.

Lúc cách phi thuyền còn hơn mười mét, Lão Ưng nhìn thấy Hải Đông Thanh vươn móng vuốt ra.

Xé toạc!

Móng vuốt đen sì như một thanh đao thép quét qua phía trên phi thuyền, để lại một lỗ thủng thật lớn dài hơn hai mét!

Vèo!

Không khí lưu trữ bên trong phi thuyền nhanh chóng bị rò rỉ, túi cầu của phi thuyền dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó nhanh chóng bị xẹp xuống.

Sở dĩ phi thuyền có thể bay trên không trung, là dựa vào sức nổi của không khí nhẹ ở bên trong túi cầu.

Bây giờ túi cầu bị vỡ, phi thuyền này nhanh chóng bắt đầu rơi xuống.

Nhóm nhân viên hộ tống ngay cả thời gian tự cứu mình cũng không có, giỏ treo rơi xuống trong núi một cách nặng nề, vỡ ra từng mảnh!

Không để Lão Ưng kịp bình tĩnh lại, một con Hải Đông Thanh khác cũng bay từ giữa tầng mây xuống.

Roạt!

Túi cầu của con thuyền phía sau cũng bị cắt ra một lỗ!

“Quân địch tập kích!”

Lão Ưng giận giữ hét lên, đồng thời đỡ cung nỏ hạng nặng bên cạnh cái giỏ lên, muốn bắn Hải Đông Thanh.

Thật ra không cần Lão Ưng nhắc nhở, lúc này những nhân viên hộ tống khác cũng đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tất cả tay hỏa lực trên các phi thuyền đều nhanh chóng đỡ cung nỏ hạng nặng lên.

Những nhân viên hộ tống khác cũng giơ nỏ tay ở bên hông lên.

Nhưng Hải Đông Thanh thật sự quá linh hoạt, sau khi cào rách túi cầu của phi thuyền, hai con Hải Đông Thanh đồng thời tăng tốc, lại bay vào bên trong tầng mây, căn bản không để cho nhóm nhân viên hộ tống có cơ hội phản kích.

Ngay lúc Lão Ưng chuẩn bị phái người xuống dưới nhìn xem, Hải Đông Thanh lại bay từ trong tầng mây vọt xuống dưới.

Lúc này nhóm lão Ưng đã có chuẩn bị, rối rít điều chỉnh phương hướng của cung nỏ hạng nặng.

Thế nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện túi cầu trên đỉnh đầu phi thuyền quá lớn, bọn họ xuống dưới công kích thì không có vấn đề gì, nhưng lúc muốn tiến công trên bầu trời, túi cầu lớn liền rất vướng víu, căn bản không có cách nào bắn được.

Roạt! Roạt!

Lại có hai chiếc phi thuyền bị rơi xuống!

"Sao lại như vậy?" Không ít nhân viên hộ tống đều choáng váng.

Lão Ưng hồi phục tinh thần lại trước, kéo giọng hét lên: "Mau! Hạ xuống! Hạ xuống!"

Nhưng âm thanh của máy hơi nước quá lớn, những nhân viên hộ tống trên cách phi thuyền khác căn bản không nghe được tiếng hét của anh ta.

Nhưng những nhân viên hộ tống khác thấy phi thuyền của Lão Ưng bắt đầu hạ xuống, cũng ý thức được, đều nhao nhao bắt chước theo.

Nhưng tốc độ phi thuyền hạ xuống so với Hải Đông Thanh mà nói thì vẫn quá chậm!

Nhóm Lão Ưng mới hạ xuống được mấy chục mét, đã có sáu chiếc phi thuyền bị cắt thủng túi cầu rơi xuống.

"Không được, không kịp rồi!"

Lão Ưng cắn răng, hét lên với nhân viên hộ tống khác trong giỏ treo: "Mọi người, chuẩn bị nhảy dù!"

Vì để đảm bảo an toàn của thành viên bay, sau khi Kim Phi làm ra khi khí cầu, không lâu sau đó đã xuất hiện dù nhảy.

Bây giờ dù nhảy đã trở thành tiêu chuẩn trên tất cả các phi thuyền với khinh khí cầu.

Nhảy dù cũng là môn học nhất định phải được giảng dạy cho tất cả các thành viên bay.

Lão Ưng hô xong, cũng là người đầu tiên cởi một cái bọc ở trên lan can xuống đeo lên trên người mình, nhưng anh ta không phải là người đầu tiên nhảy dù, mà là thúc giục những người khác trong giỏ treo nhảy xuống.

Đợi những người khác đều nhảy xuống rồi, Lão Ưng mới lưu luyến không rời mà nhìn thiết bị và máy hơi nước đang chạy vù vù trong giỏ treo, nghiến răng lấy một cái chìa khóa ở bên hông xuống, mở một cái ổ khóa bên dưới cái giỏ, châm kíp nổ bên trong.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom