• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1071-1075

Chương 1071: Đôi mắt đỏ hoe

Sau khi châm ngòi nổ trong ổ khóa, Lão Ưng nhìn chiếc giỏ treo, rồi tung người nhảy xuống.

Sau khi rơi xuống hơn hai mươi mét, Lão Ưng mở ba lô dù, khống chế chiếc dù bay sang một bên.

Nửa phút sau, trong không trung vang lên tiếng nổ lớn.

Có thể nói phi thuyền và máy hơi nước là đại biểu cho trình độ công nghệ cao nhất của Kim Xuyên bây giờ, hơn nữa có ảnh hưởng rất lớn.

Trên thực tế, kỹ thuật của máy hơi nước không cao lắm, nếu bị người ngoài lấy được, thì việc bắt chước chế tạo cũng không khó.

Để ngăn công nghệ này bị rò rỉ ra ngoài, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã lắp một quả lựu đạn dưới máy hơi nước của phi thuyền.

Lựu đạn này là loại lựu đạn đặc chế, sau khi đốt, phải mất nửa phút để phát nổ.

Kíp nổ của lựu đạn được dấu trong ổ khoá, chìa khóa mở ổ khóa được người chỉ huy phi thuyền đeo.

Trong trường hợp khẩn cấp, phi thuyền có khả năng rơi xuống, các nhân viên hộ tống có thể nhảy dù, nhưng trước khi nhảy dù phải đốt một quả lựu đạn tự huỷ.

Như vậy mới có thể đảm bảo kỹ thuật máy hơi nước sẽ không rơi vào tay kẻ thù.

Lão Ưng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chiếc phi thuyền anh ta vừa ngồi, chiếc giỏ treo của nó đang bốc cháy.

Sau khi khí nhẹ chứa trong quả bóng phía trên ngọn lửa bị ngọn lửa đốt cháy, thể tích nhanh chóng tăng lên, quả bóng lập tức nổ tung, rồi rơi xuống.

Kể từ khi chiếc phi thuyền này được chế tạo, Lão Ưng vẫn luôn phụ trách nó.

Hơn nửa năm, phi thuyền trở Lão Ưng vượt qua vạn núi sông, nói không có tình cảm thì là giả.

Nhưng bây giờ Lão Ưng phải tự tay tiêu huỷ nó.

Nhìn chiếc phi thuyền rơi xuống, trong lòng Lão Ưng cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng là một cựu binh, Lão Ưng biết bây giờ không phải lúc để buồn bã.

Buộc bản thân phải bình tĩnh, vừa điều chỉnh dù, vừa nhìn xung quanh.

Lúc này Hải Đông Thanh vẫn đang điên cuồng tấn công phi thuyền.

May mắn thay, các nhân viên hộ tống trên các phi thuyền khác sau khi chứng kiến việc Lão Ưng làm, đã lấy lại tỉnh táo.

Các chỉ huy trên mỗi phi thuyền đều noi theo Lão Ưng, ra lệnh cho nhân viên hộ tống nhảy dù, sau đó rút lựu đạn tự huỷ.

Trong lúc nhất thời, trên bầu trời khắp nơi đều là dù, lựu đạn thi nhau nổ tung.

Càng ngày càng nhiều phi thuyền bị vỡ và rơi xuống.

Có không ít nhân viên hộ tống kém may mắn, bị đứt dù do các bộ phận của máy hơi nước nổ, tốc độ lao xuống của họ càng ngày càng nhanh.

Lần này Lão Ưng cũng không thể làm gì được.

Ít nhất nhảy dù còn có thể sống, nhưng nếu không nhảy, thì chỉ có thể bị Hải Đông Thanh đánh bại.

Sau khi túi bóng bị móng vuốt sắc nhọn của Hải Đông Thanh cào xước, phi thuyền sẽ rơi xuống đất trong vòng mười giây, bọn họ đến cả cơ hội trốn thoát cũng không có.

Dù của Lão Ưng cũng bị phá bởi một bộ phận của máy hơi nước, may mắn thay, chiếc dù được khâu thành nhiều mảnh, một mảnh vỡ sẽ giúp việc hạ cánh nhanh hơn, nhưng không gây nguy hiểm đến tính mạng, với kỹ năng của Lão Ưng, anh ta có thể hạ cánh thành công.

Nhưng lúc này, tâm trạng của Lão Ưng vô cùng nặng nề.

Không phải vì chiếc dù bị phá, cũng không phải vì phi thuyền đã không còn, mà là bởi anh ta có thể thấy, hai con Hải Đông Thanh này đã trải qua huấn luyện, đều nhắm vào phi thuyền.

Lão Ưng không khỏi lo lắng cho tương lai của đội bay.

Nhưng anh ta còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì, đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ ở bên dưới.

Nhìn xuống, chỉ thấy một đám lính mặc binh phục của đất Tấn đang lao ra khỏi khe núi.

Có không ít phi thuyền rơi xuống đỉnh núi này, sau khi máy hơi nước trên phi thuyền bị hỏng, than và dầu hỏa dưới các nồi hơi rơi khắp nơi.

Sau khi đám lính này lao ra ngoài, đã chia nhau, một nhóm dùng cành cây dập lửa, một nhóm khác nhặt các bộ phận của máy hơi nước, và linh kiện của cung nỏ hạng nặng.

Lão Ưng ở trên không trung thấy cảnh tượng này cảm thấy rất lo lắng.

Bởi vì trên mặt đất có rất nhiều phi thuyền bị Hải Đông Thanh phá rơi, nên các nhân viên hộ tống không kịp đốt lựu đạn tự huỷ.

Có rất nhiều động cơ máy hơi nước của phi thuyền không bị hư hại, nếu rơi vào tay đối phương, thì sẽ rất đáng sợ.

Ý nghĩ đầu tiên của Lão Ưng là hạ xuống, kiểm tra máy hơi nước một lượt, tốt nhất là cho nổ tất cả các bộ phận.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta đã từ bỏ ý định này.

Bởi vì số lính lao ra khỏi khe núi đã lên đến hơn trăm người, chắc chắn số lính không lao ra còn nhiều hơn thế.

Sau khi bị Hải Đông Thanh tập kích và các tai nạn bất ngờ khi nhảy dù, hiện tại tổng số dù đang bay trên không trung không vượt quá ba mươi cái.

Điều quan trọng nhất là Lão Ưng và bọn họ đều là phi công, hạng mục huấn luyện chính của họ là bay và nhảy dù, không chú trọng đến việc chiến đấu, thậm chí các phi công còn không được trang bị hắc đao, chỉ có người đứng đầu là có nỏ tay và quân đao.

Dưới tình hình này, họ tuyệt đối không thể đánh bại đối phương.

Đừng nói đến việc có thể phá huỷ được động cơ máy hơi nước hay không, mà nếu làm như thế thì cơ hội sống sót của họ vô cùng mong manh!

Thật ra thì sau khi tham gia nhiều trận đấu, Lão Ưng đã không còn sợ hãi cái chết, nhưng anh ta không muốn chết thảm như vậy, anh ta càng sợ Kim Phi không biết đến sự tồn tại của Hải Đông Thanh, dẫn đến việc nhiều phi thuyền bị tập kích hơn.

Nghĩ đến đây, Lão Ưng lập tức điều chỉnh dù, đồng thời lấy từ trong ngực ra một cái ống nhòm, quan sát mặt đất.

Lúc này anh ta mới phát hiện, ngoài đám lính đã lao ra ngoài, thì còn có rất nhiều binh lính khác đang ẩn núp trong thung lũng gần đó.

Thung lũng nằm ở một nơi vắng vẻ, lại có nhiều bụi rậm, nếu Lão Ưng không có ống nhòm thì có lẽ đã không thể nhìn thấy đám binh lính đang ẩn nấp sau bụi cây và tảng đá kia.

Điểm chết người là thung lũng này nằm ở hướng xuôi gió, hầu như tất cả dù của nhân viên hộ tống đều theo hướng gió hạ xuống đây.

“Mọi người đừng qua đó, ở đó có mai phục!”

Lão Ưng vừa điều chỉnh góc độ hạ xuống của chiếc dù, vừa điên cuồng vẫy tay gào thét.

Nhưng hoàn cảnh xung quanh quá hỗn loạn, những nhân viên hộ tống khác căn bản không nghe được lời nhắc nhở của anh ta.

Lão Ưng sốt sắng đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng không còn biện pháp nào khác.

“Các huynh đệ, xin lỗi, ta phải tìm cách quay về báo cho tiên sinh!”

Lão Ưng cắn răng, cố gắng hết sức để điều khiển chiếc dù bay về phía Tây.

Ở đây nhiều người mai phục như vậy, hiển nhiên kẻ địch đã để mắt đến đội bay từ lâu, biết rõ mỗi ngày bọn họ đều sẽ tản ra ở đây.

Với tính cách của Tấn vương, nếu ra tay, chắc chắn không để ai sống sót.

Cách đó bốn năm trăm mét về phía Tây có một vách núi, chỉ có bay qua vách núi đó thì Lão Ưng mới có thể trốn thoát!

Sự thật đã chứng minh suy đoán của Lão Ưng là đúng, khi nhân viên hộ tống nhảy dù xuống, vô số binh lính của đất Tấn lao xung quanh ra.

Các nhân viên hộ tống còn chưa kịp cởi dù, đã bị bao vây.

Hầu hết các nhân viên hộ tống đều hiểu, rơi vào tay Tấn vương sẽ sống không bằng chết, vì vậy sau khi phát hiện không có khả năng đột phá vòng vây, hơn đại đa số nhân viên hộ tống đã kéo lựu đạn ở bên hông, chọn chết cùng kẻ thù!

Lão Ưng quay đầu nhìn thấy tình cảnh trong thung lũng, đôi mắt đỏ hoe!

Mỗi một tiếng nổ, đồng nghĩa với việc có một chiến hữu sớm chiều sát cánh đã hy sinh!

“Các huynh đệ, tiên sinh nhất định sẽ báo thù cho các ngươi!”

Lão Ưng thi lễ về hướng thung lũng, cố gắng hết sức điều khiển chiếc dù bay qua vách núi.
Chương 1072: Không được sơ suất

Mỗi buổi chiều tà, đội bay sẽ lần lượt quay về từ bên ngoài, việc này đã trở thành cảnh tượng nổi tiếng ở thành Vị Châu.

Vài đứa trẻ trong thành cố ý chạy đến xem phi thuyền hạ cánh.

Thậm chí người dân đang bận bịu làm việc ở nghĩa trang suốt ngày, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lúc họ quay lại thành.

Nhưng hôm nay bọn nhỏ đợi đến khi trời tối mịt cũng không thấy phi thuyền quay về.

Việc này khiến bọn nhỏ cực kỳ thất vọng.

Nhưng bọn nhỏ không rời đi mà vẫn tiếp tục chờ ở đó.

Trong doanh trại tiêu cục, Thiết Ngưu cũng đang lo lắng cầm ống nhòm nhìn lên bầu trời.

Anh ta đã chỉnh tiêu cự của ống nhòm đến mức cao nhất, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của phi thuyền.

Khi mặt trời dần lặn xuống núi, vẻ mặt của Thiết Ngưu cũng dần tối sầm lại như bầu trời.

Lão Ưng làm việc rất cẩn thận, lần nào hành động cũng chừa ra đủ thời gian để quay về nhằm tránh những tình huống bất ngờ.

Vài ngày trước, có một chiếc phi thuyền đang trên đường trở về đã phát hiện một ngôi làng bị bỏ sót, lúc đó nghĩ rằng đến cũng đã đến rồi nên mới quẹo qua đó xem một chuyến, kết quả là về trễ khoảng nửa tiếng, lúc về đến nơi trời đã tối đen, bị Lão Ưng mắng cho một trận rồi lập tức đưa người phụ trách phi thuyền đó đi, đổi phụ tá khác cho phi thuyền.

Trong trường hợp bình thường, nhóm Lão Ưng đã phải trở về từ lâu.

Nhưng hôm này đến một chiếc cũng không trở lại, chắc chắn đội bay đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn rồi.

Thật ra trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện này.

Có một lần Lão Ưng dẫn đội bay đưa vật liệu đến đập Đô Giang, lúc quay lại thì gặp phải gió mạnh, bọn họ chỉ có thể tạm thời hạ cánh, sang ngày hôm sau mới quay lại nơi xuất phát.

Biên cương phía Bắc gió rất mạnh nên gặp phải chuyện này cũng không có gì là lạ.

Thiết Ngưu vừa tự an ủi mình, vừa ra lệnh cho tạp dịch đốt lửa xung quanh sân bay, chuẩn bị sẵn cho phi thuyền hạ cánh.

Nhưng lửa cháy cả một đêm, cũng không có phi thuyền nào quay lại.

“Buổi tối không phù hợp cho phi thuyền bay, hôm nay chắc chắn Lão Ưng sẽ trở lại!”

Thiết Ngưu tiếp tục an ủi bản thân mình, đồng thời cử toàn bộ đội cận vệ của mình ra ngoài, phân tán đến nhiều nơi khác nhau tìm kiếm đội bay.

Cứ như vậy đợi thêm một ngày nữa, đội bay vẫn không quay lại, cận vệ đi một vòng bên bờ đất Tấn, thậm chí có hai đội còn đi sâu vào trong đất Tấn mấy chục dặm nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ tung tích nào của đội bay.

Khi hỏi thăm người dân địa phương, họ nói rằng sáng sớm hôm qua có thấy phi thuyền xếp hàng bay về hướng đông, nhưng không thấy phi thuyền nào trở về.

Việc này khiến cho tâm trạng của Thiết Ngưu càng nặng nề hơn.

Trước đây anh ta vẫn luôn an ủi bản thân mình rằng phi thuyền rất mạnh, không có ai có thể uy hiếp được họ, có lẽ là do đội bay gặp phải thời tiết xấu như bão tuyết, gió lớn, mưa to dữ dội nên mới về trễ.

Nhưng hiện tại, linh cảm chẳng lành trong lòng anh ta ngày càng nặng nề hơn.

Bởi vì phi thuyền có thể bay cao hơn khinh khí cầu, còn được gắn thêm máy hơi nước có thể tự di chuyển, khả năng chống lại gió mưa và tuyết cũng mạnh hơn.

Mà dù có gặp gió mạnh đi nữa, sao có khả năng không có chiếc nào trong mấy chục chiếc phi thuyền trở về được chứ?

Thiết Ngưu biết chuyện này rất nghiêm trọng.

“Thông báo cho đại đội 2 thay đại đội 1 phòng thủ, sáng ngày mai đại đội 1 dẫn theo Trịnh Viện khởi hành đến quận Lưu Phương!”

Nếu Tấn vương tấn công thành Vị Châu, vị trí tấn công đầu tiên rất có thể là cửa thành Đông, nhiệm vụ của đại đội 1 là canh giữ cửa thành Đông.

Nhưng hiện tại Thiết Ngưu không thể để ý nhiều đến thế.

Cửa thành Đông rất quan trọng, nhưng đội bay quan trọng hơn.

Lý do tiêu cục Trấn Viễn cực mạnh và có tỷ lệ thương vong cực thấp là do công lao của phi thuyền.

Mỗi khi muốn đến một thành trì nào đó, nhân viên hộ tống đều sẽ điều động phi thuyền đi trước oanh tạc lớp phòng thủ trên tường thành của quân địch.

Mặc dù không thể giết được nhiều người, nhưng nó đã là mối đe dọa cực lớn với quân lực địch, có thể làm tan rã ý chí chiến đấu của kẻ thù.

Sau đó nhân viên hộ tống ở trên phi thuyền sẽ yêu cầu đầu hàng, rồi đi vào trong thành rãi đơn tuyên truyền chính sách đánh cường hào chia ruộng đất.

Điều này không chỉ thể hiện sức mạnh quân sự, mà còn giúp nhanh chóng giành được sự ủng hộ của người dân địa phương.

Hầu hết các thành trì đều không thể cầm cự được vài ngày đã đầu hàng.

Nhân viên hộ tống chở sẵn bên ngoài thành lập tức vào thành bắt giữ và tổ chức hại binh phủ, kiểm soát thành trì, sắp xếp cho đội Chung Minh vào thành chia đất là được.

Qua một thời gian dài, việc này đã trở thành quy trình tiêu chuẩn khi nhân viên hộ tống tấn công thành.

Nếu không có phi thuyền oanh tạc từ trên không, cho dù nhân viên hộ tống có bắn máy bắn đá hạng nặng cũng khó có thể phá vỡ những bức tường thành cao lớn kiên cố đó được, hơn nữa, trong quá trình tấn công thành sẽ phải hy sinh rất nhiều.

Do đó đội bay vô cùng quan trọng.

Mặc dù hiện tại Kim Phi đã có thể bước đầu sản xuất hàng loạt máy hơi nước, nhưng sản lượng không hề cao, vải chống cháy dùng trong chế tạo phần cầu có yêu cầu rất cao về độ kín gió, sản lượng còn thấp hơn nhiều so với máy hơi nước, nên dù có góp nhặt lâu như thế cũng không tích góp được bao nhiêu phi thuyền.

Vì muốn nhanh chóng đánh hạ đất Tấn, Kim Phi đã chuyển gần như toàn bộ phi thuyền hiện có cho Lão Ưng.

Việc tấn công đất Tần cũng vì vậy mà chậm lại một nhịp.

Nếu đội bay gặp chuyện ở thành Vị Châu, Thiết Ngưu không có cách nào giải thích với Kim Phi.

Nói cách khác, đội bay còn quan trọng hơn cả thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc cộng lại.

Nếu thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc bị mất, họ có thể giành lại, nhưng nếu không có đội bay, các kế hoạch tấn công thành sau này của họ sẽ bị ảnh hưởng.

Sáng hôm sau, đại đội 1 chỉnh tề đi ra khỏi thành, người cưỡi ngựa chạy đầu là phi công Trịnh Viện.

Hai ngày trước, bởi vì anh ta bị đau bụng nên không đi theo đội đến quận Lưu Phương mà ở lại thành Vị Châu nghỉ ngơi, bây giờ anh ta phụ trách dẫn đường cho đại đội 1.

Sau khi đại đội 1 ra khỏi thành đã đi theo lộ trình của đội bay đi về hướng đông, nhanh chóng đi đến biên giới đất Tấn.

Lúc đi ngang qua một ngọn núi nhỏ, đại đội trưởng đại đội 1 cho dừng ngựa lại.

Băng qua ngọn núi trước mặt, sẽ được xem là đi vào lãnh thổ đất Tấn.

Hôm nay vẫn chưa có tin tức gì về đội bay, một khi họ bị tấn công ở đất Tấn, sẽ rất khó tiếp viện trong một thời gian ngắn.

Trước khi đến đây đại đội trưởng đại đội một đã biết đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn đến đây.

Bởi vì anh ta biết tầm quan trọng của đội bay.

Quay đầu nhìn về phía thành Vị Châu, đại đội trưởng đại đội 1 thúc vào bụng ngựa, vòng qua chân núi, tiến vào đất Tấn, chạy thẳng đến quận Lưu Phương.

Đất Tấn có rất nhiều núi, không thể cưỡi ngựa quá nhanh.

Mặc dù đại đội 1 đã chọn cách gấp rút lên đường, nhưng vẫn phải chạy suốt ba ngày mới đến được vùng ngoại ô quận Lưu Phương.

Đến chạng vạng rối, sau khi cắm trại xong, đại đội trưởng đại đội 1 triệu tập đại đội phó, trung đội trưởng và phi công dẫn đội đến lều vải họp.

“Mỗi ngày, chúng ta sẽ chia nhau ra hành động ở chỗ này, nếu đội bay bị tập kích, rất có thể đã xảy ra ở đây!”

Phi công phụ trách dẫn đường chỉ vào bản đồ nói.

“Hiện tại chúng ta đang ở đây, nếu mọi chuyện thuận lợi, chúng ta sẽ đến đó vào giờ Tỵ sáng mai, đến lúc đó, hàng số 1 phụ trách dò đường, hàng số 2...”

Đại đội trưởng đại đội 1 đang chỉ vào bản đồ phân chia nhiệm vụ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn của mũi tên lệnh.

Mọi người chui ra khỏi lều vải, chợt nhìn thấy ba cụm sáng màu đỏ chói mắt giữa không trung.

“Ba hồi!”

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Đây là mức báo động cao nhất, biểu thị đội trinh sát đã phát hiện ra tình huống cực kỳ nguy cấp!
Chương 1073: Phá vòng vây thất bại

Mặc dù không có bằng chứng đội bay đã bị tấn công, nhưng cả Thiết Ngưu và những nhân viên hộ tống bình thường khác đều có suy đoán trong lòng, chỉ là không ai nói ra.

Ngay khi đặt chân lên đất Tấn, đại đội trưởng của đại đội 1 và toàn bộ các chiến sĩ đã sẵn sàng chiến đấu.

Vì vậy, khi nhìn thấy ba mũi tên lệnh bị bắn lên, không cần lệnh của đại đội trưởng, tất cả các nhân viên hộ tống lập tức hành động, lao tới những vị trí tấn công và phòng thủ đã được phân bố từ trước.

Đại đội trưởng và đại đội phó vội chạy lên đỉnh núi, lúc này hai người mới hiểu được vì sao lính trinh sát lại bắn ra ba mũi tên lệnh màu đỏ.

Họ chỉ nhìn thấy hai đầu con đường núi ở doanh trại của bọn họ dày đặc những bóng người, số lượng ít nhất phải lên hơn tới năm trăm người.

Phía sau vẫn đang còn các binh linh ào tới từ khắp nơi, tiến về doanh trại.

Tất cả các đường lui của nhân viên hộ tống đều đã bị chặn lại!

Không hề khiêu chiến, thậm chí đôi bên còn chưa nói một lời nào.

Từ lúc quân địch tiến vào tầm bắn của cung nỏ hạng nặng, trận chiến lập tức trở nên căng thẳng.

“Truyền lệnh xuống dưới, yêu cầu tiểu đội trọng giáp nhanh chóng đẩy tới trận địa số 1 và số 2, đưa thêm ba thùng lựu đạn tới trận địa số 4, bảo mọi người đánh ác liệt hơn nữa cho ta!

Đại đội trưởng cầm cái kính viễn vọng, đứng trên đỉnh núi mà ra lệnh.

Trải qua hai năm huấn luyện, các nhân viên hộ tống đã trưởng thành hơn nhiều, mà nhân viên hộ tống trong tiểu đoàn Thiết Giáp lại là những thành viên tinh nhuệ nhất, bất kể ý thức chiến đấu hay tinh thần hợp tác với nhau, họ đều rất giỏi.

Tuy số lượng không bằng quân địch, nhưng đại đội 1 vẫn đứng vững trước đợt tấn công đầu tiên, bảo vệ tất cả các phòng tuyến!

Nhưng bọn họ lại quên mất Tấn vương cũng có cung nỏ hạng nặng

Mặc dù đó là cung nỏ kiểu cũ, khá cồng kềnh, tốc độ bắn cũng rất chậm, nhưng tầm xa và sức công phá của nó lại lớn hơn cung nỏ cầm tay của đại đội 1!

Tầm bắn vẫn là chân lý, cuối cùng cả đại đội 1 cũng cảm nhận được tâm trạng của đám thổ phỉ mà họ tiêu diệt lúc trước.

Cảm giác nỏ của người ta có thể bắn trúng mình, nhưng nỏ của mình bắn lại chẳng đến được chỗ của người ta, cực kỳ khó chịu!

Đại đội trưởng đành phải ra lệnh cho các nhân viên hộ tống thu hẹp phòng tuyến, dùng núi đá để che chắn, tránh cung nỏ của đối phương.

Nhưng người bên kia thật sự quá đông, chuẩn bị cũng rất tốt.

Trong quá trình thu hẹp phòng tuyến, có hai tử sĩ cao thủ lén lút bò lên từ vách núi phía sau, đột nhập vào trận địa của nhân viên hộ tống.

Mục đích của chúng không phải tiêu diệt kẻ thù, mà là lẻn vào nơi hậu cần của nhân viên hộ tống.

Tất cả các nhân viên hộ tống đều đang chú ý ở phía trước, không nghĩ tới sẽ có kẻ dám leo lên từ vách núi, nên đã để hai tử sĩ cao thủ kia lợi dụng sơ hở này.

Hai tiếng nổ lớn vang lên, là lựu đạn và dầu hỏa liên tục được kích nổ.

Cung nỏ hạng nặng bị đối phương áp chế, đại đội 1 ban đầu còn có thể dựa vào lựu đạn và xe ném đá ném bình dầu hỏa để giữ vững trận địa, giờ đây phải liều mạng với quân địch bằng lưỡi lê.

Nhưng quân địch thật sự quá đông, đại đội 1 nhanh chóng bị mấy nghìn binh lính đất Tần bao vây xung quanh, chật như nêm cối!

Trận chiến kéo dài từ đêm khuya tới sáng sớm, trong thung lũng nhỏ này xác chết rải đầy khắp nơi.

Đa số là binh lính đất Tần, nhưng cũng có không ít nhân viên hộ tống!

Lúc này phòng tuyến của đại đội 1 đã rút lên tới đỉnh núi cuối cùng, cả đại đội còn lại không tới hai mươi người.

Hơn nữa, hai mươi người này, ai cũng mang thương tích.

“Các huynh đệ, chúng chuẩn bị tốt như vậy mà vẫn ra nông nỗi này, xem ra lần này chúng ta không về được rồi!

Đại đội trưởng bị băng bó cánh tay trái, đưa cho đại đội phó một tờ giấy nhỏ: “Trời sáng rồi, thả chim bồ câu đi, phải để tiểu đoàn trưởng biết chúng ta gặp chuyện gì!”

Bây giờ đội bay đã gặp phải chuyện còn chưa rõ, bọn họ chỉ có thể sử dụng bồ câu để đưa tin.

Nhưng vì bồ câu không thấy đường vào ban đêm nên tối qua không thả.

Đại đội phó gật đầu, nhận lấy tờ giấy rồi rời đi.

Một lát sau, hai con bồ câu đưa thư cất cánh bay lên, bay về phía Tây.

Nhưng chúng chưa bay được bao xa, đại đội 1 bọn họ đột nhiên nhìn thấy phía Bắc xuất hiện hai chấm đen đang bay về phía này.

“Không ổn rồi, là Hải Đông Thanh!”

Người nuôi bồ câu chỉ vào hai chấm đen kia, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tại sao nơi này lại có Hải Đông Thanh?”

“Hải Đông Thanh là cái gì?” Đại đội trưởng hỏi.

“Hải Đông Thanh là một loài đại bàng trên thảo nguyên, cực kỳ hung dữ!”

Người nuôi bồ câu nhanh chóng giải thích nguồn gốc của loài đại bàng Hải Đông Thanh này.

Lúc này Hải Đông Thanh đã tới rất gần, không cần kính viễn vọng cũng có thể thấy chúng.

Mọi người chỉ thấy chúng lao nhanh như chớp về phía bồ câu đưa thư, bồ câu không hề phản kháng nổi, bị Hải Đông Thanh bắt đi.

“Hình như ta hiểu vì sao đội bay không thể trở về rồi!”

Phi công Trịnh Viện đặt kính viễn vọng xuống, thì thào nói.

“Ý ngươi là Hải Đông Thanh tấn công đội bay sao?”

Đại đội trưởng lập tức hiểu ý của Trịnh Viện, quay sang nhìn người nuôi bồ câu: “Móng vuốt của Hải Đông Thanh có thể cào rách vải chống cháy trên phi thuyền không?”

“Ta không biết, nhưng nghe nói móng vuốt của thứ này sắc bén như móng sắt, có thể cào nát bụng sói hoang, thậm chí là xương của sói.” Người nuôi bồ câu trả lời.

“Còn bồ câu đưa thư không?” Đại đội trưởng nghe thấy vậy thì sốt ruột: “Chuyện này quan trọng như vậy, phải nhanh chóng báo cho Thiết Ngưu, để anh ta báo trước cho tiên sinh, chuẩn bị càng sớm càng tốt!”

“Còn hai con, nhưng trên trời còn có Hải Đông Thanh bay lượn thế kia, sợ là bồ câu không bay ra ngoài được.” Người nuôi bồ câu đắng cay đáp.

“Có qua được hay không, phải thử mới biết!” Đại đội trưởng trừng mắt nói.

“Vậy cứ thử xem!”

Người nuôi bồ câu đành phải tìm đại đội phó viết lại bức thư.

Đại đội trưởng cũng không rảnh rỗi, nhân lúc này đi tìm người bắn cung giỏi nhất, hỏi: “Ngươi có thể bắn trúng hai con kia bằng cung nỏ hạng nặng không?”

“Không thể, chúng nó quá xa, lại còn bay rất linh hoạt.” Nhân viên hộ tống kia lắc đầu.

“Vậy thì lợi dụng lúc chúng nó đang tấn công bồ câu đưa thư mà bắn!” Đại đội trưởng nói xong thì cởi nỏ bên hông ra.

Những nhân viên hộ tống khác cũng làm theo.

Người nuôi bồ câu buộc chặt tờ giấy lại, rồi thả hai con bồ câu đưa thư cuối cùng ra.

Ngay sau đó, Hải Đông Thanh phát hiện ra bồ câu đưa thư, giương cánh bay tới.

Nhưng nhìn thấy nhân viên hộ tống ở phía dưới, chúng lại nhanh chóng đổi hướng, bay xung quanh.

Đợi đến khi bồ câu đưa thư bay ra xa, Hải Đông Thanh mới đuổi theo.

Hai con chim bồ câu cuối cùng còn sót lại cứ thế mà biến mất.

“Chết tiệt!” Đại đội trưởng tức giận, đá một phát thật mạnh vào hòn đá bên cạnh: “Bây giờ chúng ta chỉ còn cách phá vòng vây thôi!

Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhân viên hộ tống ít thương tích nhất trong đội: “Liên Tử, ngươi bị thương nhẹ nhất, lát nữa bọn ta sẽ yểm hộ ngươi ra ngoài! Một khi đã ra ngoài kia, đừng quan tâm tới cái gì cả, nhất định phải đưa tin tức con Hải Đông Thanh kia về, hiểu chưa?”

Liên Tử biết giờ không phải là lúc để nhường nhịn nhau, anh ta gật đầu thật mạnh: “Đại đội trưởng yên tâm, dù có phải liều mạng, ta cũng sẽ đưa tin về!”

Đại đội trưởng vỗ vai Liên Tử, rồi rút hắc đao ra.

“Các huynh đệ, theo ta xông lên!”

...

Vì để đối phó với đội bay, Tấn vương đã phải trả một cái giá thật đắt trong khi đàm phán với sứ giả của Đông Man.

Cuộc tấn công mấy ngày trước, Lão Ưng vẫn trốn thoát được, Tấn vương tức giận không thôi.

Cho nên lần mai phục này, có thể nói ông ta đã bỏ hết cả vốn liếng.

Đại đội 1 chỉ hơn một trăm người, nhưng ông ta phái tới những mấy nghìn người.

Sự chênh lệch giữa địch và ta thật sự quá lớn, cả đại đội 1 dù có liều mạng, nhưng vẫn không thể phá được vòng vây của quân địch.

Cuối cùng, Liên Tử vẫn không thể ra ngoài.

Đại đội tinh nhuệ nhất của tiểu đoàn Thiết Giáp không một ai sống sót ra ngoài, tất cả đều đã hy sinh ở mảnh đất xa lạ này!
Chương 1074: Mất liên lạc

Tại doanh trại nhân viên hộ tống bên ngoài thành Vị Châu, Thiết Ngưu bất an đi qua đi lại.

Khi đại đội một xuất phát đã mang theo bốn con chim bồ câu đưa thư, giao hẹn cho dù có tìm thấy đội bay hay không thì mỗi hai ngày đều sẽ thả một con chim bồ câu đưa thư về.

Theo giao hẹn, lẽ ra hôm qua sẽ có một con chim bồ câu đưa thư về để chuyển thư, nhưng đến hôm nay, vẫn chưa có con chim bồ câu đưa thư nào về.

Điều này khiến Thiết Ngưu rất bất an, anh ta muốn phái một đội khác đi tìm đội bay và đại đội một, nhưng đại đội một đều là thuộc hạ anh ta tuyển chọn điều động, hiện tại thực sự không thể chọn thêm được người nào nữa.

"Tiểu đoàn trưởng, chuyện này có gì đó mờ ám, cần phải nhanh chóng báo cáo với tiên sinh, mời tiên sinh quyết định."

Tiểu đoàn trưởng phó đứng ở bên cạnh đề nghị.

"Đúng, nên báo cáo với tiên sinh."

Thiết Ngưu gật đầu: "Thông báo phía đội bay, nhanh chóng sắp xếp phi thuyền."

"Tiểu đoàn trưởng, nhóm người Lão Ưng chưa có ai trở về chứng tỏ chắc chắn phi thuyền đã gặp sự cố, chúng ta phái phi thuyền trở về truyền tin, ngộ nhỡ bị bọn chúng chặn lại, không phải là chuyện xấu sao?" Tiểu đoàn trưởng phó cau mày.

Trừ nhóm người Lão Ưng, đội bay còn có hai chiếc phi thuyền chuyên biệt chịu trách nhiệm truyền tin.

Trước đó, Thiết Ngưu muốn phái hai chiếc phi thuyền này đến đất Tấn tìm kiếm đội bay, nhưng đã bị tiểu đoàn trưởng phó ngăn lại.

Lý do là rất nhiều phi thuyền của đội bay còn chưa trở về, có lẽ kẻ địch đã tìm được cách nhắm vào phi thuyền, nếu bọn họ lại phái phi thuyền tới, không phải là dùng bánh bao thịt đánh chó sao?

"Vậy dùng chim bồ câu đưa thư?" Thiết Ngưu hỏi.

"Chim bồ câu đưa thư của đại đội một cũng chưa trở về, sợ rằng chim bồ câu đưa thư cũng không an toàn."

"Vậy ngươi nói xem chúng ta nên dùng cái gì?" Thiết Ngưu hỏi.

"Ý của ta là cùng thả cả phi thuyền và chim bồ câu."

Tiểu đoàn trưởng phó nói: "Ngoài ra tốt nhất là phái một đội kỵ binh đi theo phi thuyền, nếu kẻ địch thực sự có cách nhắm vào phi thuyền, kỵ binh cũng có thể truyền tin về, nói không chừng còn có thể phát hiện được kẻ địch dùng thứ gì đối phó với phi thuyền!"

"Đây là ý kiến hay!" Thiết Ngưu liên tục gật đầu: "Vậy ngươi sắp xếp một đội kỵ binh, đi cùng phi thuyền trở về!"

"Được!" Tiểu đoàn trưởng phó gật đầu đồng ý.

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc phi thuyền và vài con chim bồ câu lần lượt bay lên trời.

Trên mặt đất, mười nhân viên hộ tống cũng cưỡi ngựa chiến, hướng thẳng từ cổng thành phía tây đến Thanh Thủy Cốc.

Bọn họ phải đi theo phi thuyền từ Đảng Hạng về Kim Xuyên.

Biên giới Đảng Hạng có nhiều hoang mạc, thích hợp cho ngựa phi nước đại, nếu mọi việc thuận lợi, chỉ cần thời gian mấy ngày là có thể từ Hi Châu trở về Kim Xuyên.

Thời tiết phía Bắc vốn đã rất lạnh, chim bồ câu đưa thư có nguy cơ chết cóng trên đường đi, để tăng tỷ lệ thành công cho chim bồ câu đưa thư, khi đi qua Thanh Thủy Cốc, phi thuyền đã dặn dò nhân viên hộ tống đóng quân ở Thanh Thủy Cốc cũng thả vài con chim bồ câu đưa thư.

Sau đó phi thuyền và đội kỵ binh tiến vào lãnh thổ Đảng Hạng từ Thanh Thủy Cốc, đi về phía nam dọc theo biên giới.

Ba ngày sau, Kim Phi đang ở làng Tây Hà xa xôi đã nhận được bức thư đầu tiên.

"Tiên sinh, đây là chim bồ câu đưa thư do Thiết Ngưu gửi về từ thành Vị Châu!"

Tiểu Ngọc đặt tờ giấy trong tay lên bàn trước mặt Kim Phi.

"Bồ câu đưa thư?" Kim Phi vội vàng đặt bút xuống: "Có chuyện khẩn cấp sao?"

Mặc dù bồ câu đưa thư rất nhanh, nhưng trọng lượng mà chim bồ câu có thể mang theo mỗi lần là có hạn, ngay cả khi viết bằng kiểu chữ nhỏ nhất, nếu gặp phải tình huống phức tạp thì cũng rất khó để giải thích rõ ràng được.

Đôi lúc phải mất vài con chim bồ câu đưa thư cùng truyền tin thì mới có thể nói rõ sự việc được.

Hơn nữa, trong quá trình bay chim bồ câu đưa thư có nguy cơ bị chim ăn thịt làm bị thương hoặc bị người khác bắt được, từ sau khi phi thuyền ra đời, nếu không phải là chuyện hết sức khẩn cấp thì đều dùng phi thuyền để truyền tin.

Thành Vị Châu ở phía bắc, gần đây đều có gió bắc, dùng phi thuyền truyền tin cũng không muộn hơn so với bồ câu đưa thư bao.

Vì vậy, Kim Phi nghe nói Thiết Ngưu dùng bồ câu đưa thư truyền tin, ý nghĩ đầu tiên là thành Vị Châu xảy ra chuyện khẩn cấp, vội vàng đặt bút chì trong tay xuống, cầm tờ giấy lên.

Đọc xong nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt Kim Phi trở nên nghiêm túc.

Nội dung trên tờ giấy được biết bằng tiếng cổ, ý đại khái là đội bay đã mất liên lạc, Thiết Ngưu phải đại đội một đi tìm nhưng kết quả đại đội một cũng mất liên lạc.

Bây giờ thành Vị Châu đang thiếu nhân lực, Thiết Ngưu muốn Kim Phi cử thêm người đến đó, để điều tra rõ đội bay và đại đội một đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ phải cùng lúc quan tâm cả hai chiến trường đất Tần và đất Ngô, nhân lực của Kim Xuyên không đủ, lấy đâu ra người điều động đến thành Vị Châu chứ?

Kim Phi đang lo lắng thì Cửu công chúa ngáp một cái, bước ra từ sau tấm bình phong.

Thiết Thế Hâm càng ngày càng thành thạo công việc, giúp Cửu công chúa phụ trách rất nhiều công việc triều chính không quan trọng, hơn nữa gần đây Kim Phi cũng giúp đỡ, Cửu công chúa bây giờ không còn bận nữa, mỗi ngày có thể dành nửa giờ để nghỉ trưa.

Thấy vẻ mặt Kim Phi không đúng, cô ấy vội vàng hỏi: "Phu quân, có chuyện gì vậy?"

"Đội bay đã mất liên lạc khi đến đất Tấn rải truyền đơn, Thiết Ngưu cử đại đội một tiểu đoàn Thiết Giáp đi tìm, kết quả đại đội một cũng mất liên lạc, Thiết Ngưu truyền tin về, bảo chúng ta phái thêm ít người qua đó."

Kim Phi vừa nói vừa đưa tờ giấy cho Cửu công chúa.

"Đội bay đã mất liên lạc ư? Sao lại có thể như vậy?"

Cửu công chúa lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng nhận lấy tờ giấy.

Một lúc sau, Cửu công chúa đột nhiên chỉ vào góc tờ giấy hỏi: "Đây là dấu ấn của ai?"

Mặc dù Thiết Ngưu tạm thời giữ chức tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn Thiết Giáp, nhưng chắc chắn là lãnh đạo cao cấp của tiêu cục Trấn Viễn, rất nhiều phó đoàn trưởng thấy anh ta đều phải chủ động hành lễ.

Theo quy định, những tình báo quan trọng như vậy, Thiết Ngưu phải đích thân phê chuẩn đóng dấu, sau đó mới truyền tin về.

Nhưng con dấu trên tờ giấy không phải là của Thiết Ngưu.

"Con dấu này là của Sở Liên Phong, anh ta là đại đội trưởng đại đội ba tiểu đoàn Thiết Giáp, theo danh sách luân chuyển do đại ca Thiết Ngưu gửi về trước đó, gần đây Sở Liên Phong phụ trách trấn thủ ở Thanh Thủy Cốc."

Tiểu Ngọc giải thích nói: "Bây giờ phía bắc lạnh, có lẽ đại ca Thiết Ngưu sợ bồ câu đưa thư chết cóng nên đã thả thêm vài con để truyền tin đi."

"Cho nên con chim bồ câu này trở về từ Thanh Thủy Cốc sao?" Cửu công chúa hỏi.

"Đúng vậy!" Tiểu Ngọc gật đầu.

"Tổng cộng có bao nhiêu con trở về?" Cửu công chúa lại hỏi.

Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, trả lời: "Hình như là bốn con, nếu bệ hạ muốn biết chính xác số lượng, ta sẽ phái người đến phòng nuôi chim hỏi."

"Bây giờ đi hỏi đi." Cửu công chúa nói: "Ngoài ra hỏi rõ xem, có con chim bồ câu nào về từ thành Vị Châu không!"

Để đề phòng chim bồ câu xảy ra tai nạn dẫn đến mất tin tình báo, bình thường tin tình báo quan trọng đều sẽ thả thêm vài con chim bồ câu đưa thư đi.

Khi tiểu đội Chung Minh đang sắp xếp tin tình báo, gặp phải tin tình báo giống nhau đều sẽ chỉ chọn ra một báo cáo để đưa cho Tiểu Ngọc, phần còn lại sẽ được lưu trữ trong kho lưu trữ.

Mặc dù Tiểu Ngọc không biết vì sao Cửu công chúa muốn xem những tin tình báo tương tự, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn chạy ra ngoài, phái người đến phòng nuôi chim xác nhận.

Trợ lý của Tiểu Ngọc hành động rất nhanh, mười phút sau đã mang theo vài tờ giấy khác quay lại.

Không chỉ có như vậy, cô ấy còn bảo người nuôi chim mang theo vài con chim bồ câu đưa thư đến.

Cửu công chúa trải mấy tờ giấy lên bàn, cau mày nói: "Không đúng! Phu quân, chàng xem đi, những con dấu này đều là của Sở Liên Phong, không có cái nào của Thiết Ngưu cả!"

Kim Phi nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Y hiểu ý của Cửu công chúa.

Chuyện này thực sự không đúng lắm!
Chương 1075: Phong tỏa biên giới

Cho dù Thiết Ngưu bảo Thanh Thủy Cốc hỗ trợ truyền tin, anh ta cũng nhất định sẽ tự truyền tin, hơn nữa sẽ không truyền ít hơn Thanh Thủy Cốc.

Thành Vị Châu cực kì gần Thanh Thủy Cốc, bồ câu đưa thư của Thanh Thủy Cốc cũng bay về rồi, sao chưa con nào của thành Vị Châu quay lại?

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Kim Phi, chính là ở bên ngoài thành Vị Châu có người chuyên bắt bồ câu đưa thư, ngăn cản Thiết Ngưu truyền tin cho Kim Phi.

Nhưng cũng không đúng, bồ câu đưa thư lúc về tổ không hề ở cùng nhau, một khi đã thả bay, có con bay bên này, có con bay bên kia, bên ngoài thành Vị Châu rộng như vậy, phải phái bao nhiêu người mới có thể phong tỏa hết các hướng?

Nếu quả đúng như vậy, Thiết Ngưu không thể nào không phát hiện được!

Hơn nữa một khi bồ câu đưa thư bay lên không trung, không hề bay thấp, cung tên của thợ săn rất khó làm chúng bị thương, muốn bắt được cũng cực kì khó.

"Rốt cuộc là thứ gì, có thể khiến bồ câu đưa thư của thành Vị Châu không con nào về được?" Cửu công chúa cau mày hỏi.

"Ta cũng không biết, " Kim Phi lắc đầu: "Trong thư không phải đã nói rồi sao, Thiết Ngưu còn phái phi thuyền và kỵ binh cùng đi truyền tin, chờ bọn họ trở lại, chúng ta hỏi thật kỹ là có thể biết rồi."

"Vậy thì chờ thêm vậy." Cửu công chúa bất lực gật đầu.

Trên đường từ thành Vị Châu trở về Kim Xuyên phần lớn là cánh đồng hoang vu, cực kì thích hợp cho kỵ binh chạy.

Dựa theo tình hình thường ngày mà ước tính, nhiều nhất ba ngày sau khi chim bồ câu trở lại, kỵ binh và phi thuyền mà Thiết Ngưu phái về cũng nên trở lại rồi.

Nếu như bọn họ đi một cách vội vã, có thể hai ngày là đã trở lại.

Nhưng nhóm Kim Phi và Cửu công chúa đợi ba ngày, phi thuyền và kỵ binh vẫn chưa đến, thay vào đó lại thấy Đường Tiểu Bắc đầy vẻ mệt nhọc mà chạy đến.

"Tướng công, phía người Đảng Hạng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đường Tiểu Bắc vừa thấy Kim Phi vội hỏi: "Sao đột nhiên bọn họ không cho phép người của chúng ta đi qua biên giới? Còn giam hàng hóa của chúng ta ở thành Thiết Phong!"

Từ sau khi Thiết Ngưu đánh tới vương thành Đảng Hạng, ép Hoàng đế Đảng Hạng đáp ứng bốn điều kiện Kim Phi đề ra, thương hội Kim Xuyên vẫn đang khai thác thị trường Đảng Hạng.

Trước mắt mặc dù vẫn chưa làm được như ở Xuyên Thục, nhưng ở mỗi trấn cũng đã có mạng lưới của hợp tác xã mua bán, rất nhiều thành lớn ở biên giới Đảng Hạng đều có mạng lưới của thương hội Kim Xuyên.

Mới đầu Hoàng đế Đảng Hạng cho rằng Kim Phi định lợi dụng thương hội Kim Xuyên để thâm nhập vào Đảng Hạng, sau đó mới phát hiện, thương hội Kim Xuyên thật sự tới để làm ăn.

Bọn họ vận chuyển nhiều muối ăn vải vóc cùng với những đồ dùng hàng ngày khác từ Xuyên Thục, dân du mục chỉ cần dùng thịt dê thịt bò khô, với da trâu da dê là có thể đổi được.

Hơn nữa giá tiền cũng không quá cao.

Ví dụ những thứ như muối tinh, trước kia ở Đảng Hạng tuyệt đối có thể bán với giá mười lượng bạc một cân, hơn nữa cung còn không đủ cầu, nhưng thương hội Kim Xuyên chỉ bán một trăm văn tiền một cân, còn không có giới hạn.

Trước kia không có muối ăn, dân du mục chỉ có thể chế biến thịt dê thịt bò khô vào mùa thu mùa đông, nếu chế biến vào mùa xuân mùa hạ, rất có thể thịt còn chưa kịp khô đã bị thối rồi.

Có đủ lượng muối ăn cần thiết, trừ đoạn thời gian nóng bức nhất mùa hè ra, vào những mùa khác dân du mục cũng có thể ướp thịt khô, hơn nữa thịt khô còn được tăng thêm lượng muối, ăn ngon hơn thịt khô không có muối nhiều, cũng bảo quản được lâu hơn.

Việc này đơn giản là một tin cực kì vui đối với dân du mục.

Hoàng đế Đảng Hạng đã từng xem tình báo về Kim Phi, biết muối ăn mà thương hội Kim Xuyên mua bán là muối mười văn do xưởng làm muối ở làng Tây Hà sản xuất, ở Đại Khang chỉ bán mười văn tiền một cân.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy thương hội Kim Xuyên bán đắt, dù sao từ Đảng Hạng đến Kim Xuyên cũng xa như vậy, vận chuyển muối ăn tới cần phải tiêu hao nhiều sức người sức của.

Thế nên Hoàng đế Đảng Hạng dần dần buông lỏng mâu thuẫn đối với thương hội Kim Xuyên, thậm chí còn cho phép thương hội Kim Xuyên xây dựng một kho hàng lớn ở thành Thiết Phong.

Thành Thiết Phong ở ngay trung tâm Đảng Hạng, trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh có mấy tòa thành lớn.

Đường Tiểu Bắc định xây nơi này thành một trạm trung chuyển, như vậy có thể phân phối vật liệu một cách thống nhất, dễ quản lý.

Lần trước từ Tây Xuyên trở về, Đường Tiểu Bắc chỉ ở Kim Xuyên mấy ngày, sau khi ‘cuồng nhiệt’ cùng với Kim Phi đủ rồi thì vội vã chạy tới thành Hi Châu, chủ trì chuyện này.

Bởi vì được hoàng tộc Đảng Hạng ngầm cho phép, chuyện kho hàng luôn tiến triển rất thuận lợi, nhưng ngày hôm qua Đường Tiểu Bắc đột nhiên nhận được tin tức, Đảng Hạng phái một đội kỵ binh phong tỏa biên giới, không cho phép đội buôn của thương hội đi Đảng Hạng nữa, các cửa tiệm của thương hội ở Đảng Hạng cũng bị Đảng Hạng phong tỏa, nhân viên trong cửa tiệm cũng bị Đảng Hạng giữ lại.

Đường Tiểu Bắc lập tức sắp xếp cho đại đội trưởng đội nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ thành Hi Châu cử người đi tìm người Đảng Hạng để thương lượng.

Trải qua mấy trận chiến lúc trước, người Đảng Hạng đã bị khuất phục, nếu như là trước kia, người Đảng Hạng thấy nhân viên hộ tống, chắc chắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nhưng lần này lúc đại đội trưởng phái người đi thương lượng, thái độ của người Đảng Hạng bỗng trở nên cứng rắn hơn.

Mặc dù không thẳng tay xua đuổi nhân viên hộ tống, nhưng cũng không đồng ý mở lại biên giới, cũng không chịu thả người, chỉ mượn cớ nói là bên trên truyền lệnh, bọn họ chỉ đang làm việc theo mệnh lệnh, bảo nhân viên hộ tống hỏi thử bên trên.

Đại đội trưởng vừa nghe tin thì nổi giận ngay, theo bản năng muốn tập hợp nhân viên hộ tống lại để giải quyết người Đảng Hạng, lại bị Đường Tiểu Bắc ngăn cản.

Bởi vì thành Hi Châu chỉ có một đại đội, mà số lượng người phong tỏa biên giới Đảng Hạng là hơn ngàn người, còn đều là kỵ binh.

Phi thuyền trấn giữ Hi Châu đã được Kim Phi điều đến thành Vị Châu, không có phi thuyền, một đại đội nhân viên hộ tống không thể nào đánh thắng được kỵ binh Đảng Hạng.

Đường Tiểu Bắc ý thức được chuyện này có gì đó mờ ám, bèn rời khỏi thành Hi Châu trước, chạy về Kim Xuyên.

Mấy ngày gần đây Kim Phi vẫn đang suy nghĩ chuyện thành Vị Châu, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Biết được tin người Đảng Hạng phong tỏa biên giới, nỗi bất an trong lòng Kim Phi càng lớn hơn.

Biết chuyện này có liên quan rất nhiều, Kim Phi lập tức triệu tập Cửu công chúa, Trương Lương, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc, chờ mọi người tới để mở cuộc họp.

Sau khi nghe Đường Tiểu Bắc kể lại, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Tiểu Hoàng đế Đảng Hạng điên rồi sao, lại dám giam giữ người của chúng ta?"

Tiểu Ngọc lập tức lên tiếng nói: "Hắn không sợ đại đội 9 lại cho vương thành của bọn hắn nổ tung lần nữa sao?"

Ban đầu sau khi Thiết Ngưu dẫn người đánh tới vương thành Đảng Hạng, đã để lại một đội nhân viên hộ tống ở vương lăng của Đảng Hạng để đe dọa triều đình Đảng Hạng.

Đội nhân viên hộ tống này được trang bị mấy chiếc phi thuyền, chỉ cần Kim Phi truyền lời đến, chỉ trong vài phút là có thể khiến vương thành Đảng Hạng nổ tung.

Nghe thấy Tiểu Ngọc nói như vậy, mấy người trong phòng đồng thời thở dài.

"Sao mọi người lại thở dài?" Tiểu Ngọc bối rối.

"Thiết đại nhân, ông nói cho Tiểu Ngọc đi." Kim Phi gật đầu với Thiết Thế Hâm.

"Vâng!" Thiết Thế Hâm chắp tay, đứng lên.

Tự biết ấn tượng đầu tiên bản thân đã lưu lại cho Kim Phi không tốt lắm, thế nên sau khi đến làng Tây Hà, Thiết Thế Hâm như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Không chỉ tích cực cố gắng trong công việc, ông ta còn hết sức khiêm tốn, cho dù Cửu công chúa sắp xếp cho ông ta công việc gì, ông ta cũng không hề than phiền, dốc hết toàn lực làm đến mức tốt nhất.

Thiết Thế Hâm rất có năng lực, cũng thật lòng muốn làm chuyện lớn, chuyện đã được ông ta xử lý, tất cả đều không có bất kỳ vấn đề gì, tiếng tăm ở làng Tây Hà cũng càng ngày càng tốt.

Kim Phi vô cùng hài lòng về sự thay đổi của Thiết Thế Hâm, thái độ của y đối với ông ta cũng có thay đổi.

Mặc dù hiện giờ chức quan của Thiết Thế Hâm vẫn không cao, nhưng có thể được Kim Phi gọi tới một cuộc họp nhỏ, đây vốn chính là một kiểu tin tưởng và khẳng định.

Thiết Thế Hâm cũng vô cùng quý trọng cơ hội này, chắp tay đứng lên, nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc cô nương, chuyện này e là không đơn giản như vậy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom