• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1076-1080

Chương 1076: Chân tướng

“Tiểu Ngọc cô nương, những đạo lý mà chúng ta đều biết thì người Đảng Hạng không lý nào lại không biết.”

Thiết Thế Hâm nói: “Nếu dám phong tỏa biên giới, bắt giữ người của chúng ta, chứng tỏ người Đảng Hạng đã sẵn sàng đối phó với cuộc tấn công của chúng ta!”

“Chúng ta có phi thuyền, bọn họ dùng cái gì để đối phó chúng ta?” Tiểu Ngọc hỏi.

Kể từ khi phi thuyền xuất hiện tới nay đã không có đối thủ, theo thời gian, không chỉ Tiểu Ngọc có suy nghĩ như vậy, ngay cả người dân làng Tây Hà và các nhân viên hộ tống cấp cao đều cho rằng, phi thuyền là bất khả chiến bại.

“Đây có lẽ là lý do tiên sinh triệu tập chúng ta.” Thiết Thế Hâm ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.

“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Ưu tiên hàng đầu là chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu xem đội bay ở thành Vị Châu đã xảy ra chuyện gì, người Đảng Hạng lấy đâu ra tự tin như thế!”

Nói xong, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Phi thuyền chỗ Thiết Ngưu vẫn không có tin tức gì sao?”

Đất Tần ngăn cách thành Vị Châu và Xuyên Thục, có một khu vực chưa bị tiêu cục đánh hạ.

Cho nên phi thuyền từ xuất phát thành Vị Châu, phải đi qua Thanh Thủy Cốc vòng qua Đảng Hạng, sau đó lại từ Đảng Hạng quay về thành Hi Châu.

Mặc dù đi theo con đường này xa hơn nhiều và không thích hợp cho đại quân tiến lên, nhưng Thiết Ngưu đã phái kỵ binh tinh nhuệ nên đi theo con đường này sẽ nhanh hơn.

Hiện giờ ở biên giới Đảng Hạng đã bị phong tỏa, Kim Phi không còn mong đợi bọn họ sẽ trở lại như dự định mà chỉ hy vọng bọn họ có thể gửi về một ít tin tức.

Đáng tiếc Tiểu Ngọc lại lắc đầu, tỏ vẻ không nhận được tin tức về phi thuyền.

“Xem ra bọn họ có lẽ đã gặp chuyện bất ngờ.”

Kim Phi thở dài, sau đó nói: “Gần nhất cô có nhận được tin tức của thành Du Quan và quận Bình Giang không?”

“Đường Phi nhận được một lá thư, báo cáo về việc chia đất và tiến độ huấn luyện của quân Phạm Gia, thành Du Quan…”

Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Lá thư cuối cùng từ thành Du Quan hình như là 9 ngày trước.”

“Phái người truyền tin liên lạc với thành Du Quan và thành Bình Giang, bảo bọn họ sau này cứ cách ba ngày thì phải báo cáo tình hình một lần!” Kim Phi nhíu mày nói.

“Nói như vậy, chúng ta lại phải thả một đám bồ câu đưa tin về thành Bình Giang và Du Quan à?” Tiểu Ngọc khó xử nói.

“Vậy phái người đưa tin!”

“Rõ!” Tiểu Ngọc nhận thấy được sự bất an trong giọng nói của Kim Phi, vội gật đầu nghe lệnh.

Vừa ra ngoài, đang định gọi người đến sắp xếp thì thấy trợ thủ của mình hoảng sợ chạy tới.

Nhìn thấy Tiểu Ngọc, trợ thủ sốt ruột nói: “Đội trưởng, Hứa Cửu Ca đã trở lại!”

“Hứa Cửu Ca?” Tiểu Ngọc sửng sốt: “Những người khác thì sao?”

Hứa Cửu Ca cũng là người làng Tây Hà, xem như là một trong những nhân viên hộ tống đời đầu, hiện giờ đang phục vụ trong tiểu đoàn Thiết Giáp, đảm nhiệm chức phó đội trưởng đội thân vệ của Thiết Ngưu.

Anh ta nhất định biết rõ thành Vị Châu đã xảy ra chuyện gì.

“Cửu Ca bị trọng thương, lúc trở về đã hôn mê, được đưa đến phòng cấp cứu!”

Tiểu Ngọc nghe vậy, xoay người chạy vọt vào thư phòng chuẩn bị nói cho Kim Phi tin tức này thì đã thấy Kim Phi đỡ Cửu công chúa đi ra rồi.

“Ta nghe thấy rồi, đi, đến phòng cấp cứu!”

Kim Phi đỡ Cửu công chúa, bước nhanh đi ra sân.

Đoàn người chạy đến phòng y tế, vừa lúc Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm máu me bê bết đi ra từ phòng cấp cứu.

“Ngụy tiên sinh, sao rồi?” Kim Phi vội vàng hỏi.

“Giữ được mạng, nhưng đùi phải bị trúng tên, lại bị thắt chặt quá nên chắc không giữ được.”

Ngụy Vô Nhai lắc đầu nói: “Vừa rồi anh ta cứ la hét đòi gặp ngài, nói có chuyện quan trọng, ngài vào xem đi, kẻo chốc nữa lại ngất mất!

Chờ ngài thăm xong thì ta và Tiểu Cẩm sẽ vào cắt chân cho anh ta.”

Kim Phi gật đầu, vén rèm lên đi vào phòng cấp cứu.

Trên giường bệnh giữa phòng, một người đàn ông da ngăm đen đang nằm trên giường bệnh, chân phải lộ ra ngoài.

Cẳng chân còn lộ ra nửa mũi tên, rõ ràng là bị trúng tên, người này đã chặt đứt thân mũi tên, còn đầu mũi tên thì vẫn ở trong người.

Chỗ đầu gối có một dải băng dùng để cầm máu.

Khu vực từ dải băng trở xuống hoàn toàn đen kịt, rõ ràng là đã bị thắt chặt quá lâu nên đã hoại tử.

Ngoại trừ mũi tên này, Hứa Cửu Ca còn có vết thương ở cánh tay và thắt lưng, được Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm băng bó, Kim Phi không biết vết thương có nghiêm trọng hay không.

Có lẽ bởi vì quá đau, Hứa Cửu Ca nghiến răng vang kèn kẹt, mày nhăn lại, trông rất đau đớn.

Nhìn thấy Kim Phi, Hứa Cửu Ca giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, máu từ băng gạc quấn quanh eo chảy ra, anh ta bất lực nằm xuống giường.

“Ngươi nằm yên đừng nhúc nhích!”

Kim Phi phát hiện Hứa Cửu Ca lại muốn ngồi dậy, vội vàng đi lên ấn vai anh ta xuống: “Nói cho ta đã xảy ra chuyện gì, những người khác sao không trở về?”

“Hải… Đông Thanh! Bọn họ có… Hải Đông Thanh!”

Hứa Cửu Ca trừng mắt, bộ mặt dữ tợn mà nói xong câu này, sau đó nằm ngửa ra, nhắm mắt lại như thể đã mất hết sức lực.

Ba ngày trước bọn họ bị tập kích ở Đảng Hạng, kẻ địch dùng Hải Đông Thanh phá nát phi thuyền, hơn nữa còn phái ra mấy trăm người đến vây giết bọn họ.

Thiết Ngưu cũng không ngờ người Đảng Hạng dám lật lọng, cho nên chỉ phái mười cận vệ, sao có thể là đối thủ của hàng trăm kỵ binh Đảng Hạng?

May mắn là đám kỵ binh Đảng Hạng này không tham gia cuộc chinh chiến phía Nam, không biết về lựu đạn và bom chớp sáng, bị nhân viên hộ tống đánh trở tay không kịp, bốn người Hứa Cửu Ca thành công thoát ra được, trong đó còn có hai người bị thương.

Sau đó là một cuộc rượt đuổi kéo dài hai ngày hai đêm.

Nhóm Hứa Cửu Ca không phải người Đảng Hạng, không quen thuộc với địa hình nên không thể thoát khỏi sự truy đuổi.

Lúc chạy trốn tới biên giới, chỉ còn lại có một mình Hứa Cửu Ca.

Điểm chí mạng nhất là anh ta còn lạc đường, chui vào một ngọn núi hoang.

Cũng là vì như thế, Hứa Cửu Ca mới may mắn thoát mạng.

Lúc ấy mọi con đường lớn ở biên giới đều bị người Đảng Hạng phong tỏa, nếu anh ta không lạc đường thì chỉ sợ đụng phải trạm kiểm soát của người Đảng Hạng.

May mắn hơn nữa, Hứa Cửu Ca gặp được một nhà buôn Đại Khang ở trong núi.

Nhà buôn phát hiện Hứa Cửu Ca là nhân viên hộ tống thì bỏ cả hàng hóa lẫn ngựa chiến, cõng Hứa Cửu Ca từ đường nhỏ xuyên qua dãy núi, trở lại Đại Khang, đưa Hứa Cửu Ca đến một hợp tác xã mua bán ở Hi Châu.

Hứa Cửu Ca không kịp xử lý vết thương, cũng không kịp nghỉ ngơi, tìm một con ngựa chiến chạy suốt đêm về Kim Xuyên.

Anh ta đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, rất mệt mỏi.

Nhưng anh ta biết tin tức về Hải Đông Thanh quan trọng đến mức nào, cho nên khi hợp tác xã mua bán nói có thể giúp anh ta truyền tin thì anh ta cũng gạt đi, sau đó vẫn cố gắng kiên trì đến tận làng Tây Hà.

Báo tin tức cho Kim Phi xong Hứa Cửu Ca rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lập tức mất ý thức!

“Ngụy tiên sinh!”

Kim Phi nhìn thấy Hứa Cửu Ca nhắm mắt lại thì vội vàng gọi với ra ngoài.

Ngụy Vô Nhai vội vàng chạy vào, chen lên dò mạch đập, lại lật mí mắt lên xem, sau đó xua tay nói: “Không có việc gì, anh ta mệt mỏi quá thôi, vừa rồi cố gắng chịu đựng nên giờ chịu không nổi, ngủ một giấc là khỏe thôi.”

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!”

Kim Phi thở hắt ra một hơi, ngay sau đó lại nhíu chặt mày.

Tuy rằng Hứa Cửu Ca chỉ nói “Hải Đông Thanh”, chứ không nói toàn bộ quá trình bị tập kích, nhưng Kim Phi đã ý thức được tình hình nghiêm trọng thế nào.
Chương 1077: Khắc tinh của phi thuyền

Kim Phi là người thiết kế chế tạo ra phi thuyền nên y làm sao không biết rõ nhược điểm của nó.

Tuy phi thuyền có khả năng vận tải rất lớn, cũng tiết kiệm năng lượng nhưng kích thước quá lớn, tốc độ quá chậm và vỏ quá mỏng, đối diện với phương tiện bay khác thì chẳng khác nào là bia ngắm di động.

Nhưng đã ở thế giới này được hai năm nên Kim Phi cũng hiểu rõ trình độ kỹ thuật của thế giới này.

Với trình độ công nghệ hiện nay của thời đại này, muốn làm một phương tiện bay khác thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Dù Ngụy Lão Tam biết cách chế tạo khinh khí cầu, nhưng khinh khí cầu lại không thể tự động di chuyển được, khi đối mặt với phi thuyền thì chỉ có chịu chết.

Chính vì hiểu được điều này mà Kim Phi mới có tự tin điên cuồng mở rộng lãnh thổ của mình.

Bởi vì trong trường hợp này, bay là bất khả chiến bại!

Nhưng y đã xem nhẹ những con vật!

Dù không biết nhiều về chim ưng nhưng Kim Phi đã từng nhìn thấy thế giới động vật và cũng từng nghe đến cái tên Hải Đông Thanh.

Đó là loài chim ăn thịt trong số các loài chim săn mồi, là vua trên bầu trời, nó hoạt động chủ yếu ở phía đông bắc Đại Khang, cũng là khu vực phía đông của thế giới này.

Người ta kể rằng khi một con Hải Đông Thanh trưởng thành, móng vuốt của nó giống như những chiếc móc thép, chỉ với một móng vuốt của nó là đã có thể mổ bụng sói, thậm chí có thể bẻ gãy xương của một con sói hoang.

Thân phi thuyền đều làm bằng vải, nên không thể nào ngăn được móng vuốt sắc nhọn của Hải Đông Thanh.

Hơn nữa, đường bay của Hải Đông Thanh vô cùng linh hoạt, nên một khi chiếc phi thuyền khổng lồ cồng kềnh bị nhắm vào thì không thể nào thoát được.

Một con Hải Đông Thanh được huấn luyện bài bản là cũng đủ để chiến đấu với cả một đội bay.

Nghĩ đến đây, Kim Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao lại mất liên lạc với đội bay ở thành Vị Châu, cuối cùng y cũng hiểu tại sao mình không thể nhận được bồ câu đưa thư của Thiết Ngưu.

Đối phương chỉ cần thả một con Hải Đông Thanh xuống phía nam thành Vị Châu, thì cho dù có bao nhiêu chim bồ câu đưa thư cũng không thể bay được.

Có lẽ kẻ địch không ngờ rằng Thiết Ngưu cũng cho Thanh Thủy Cốc thả bồ câu thư, nên Tiểu Ngọc mới may mắn nhận được tin của Thanh Thủy Cốc.

Nhìn thấy Chu Cẩm cầm cưa đi vào, Kim Phi thoáng quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Cửu ca, rồi y thở dài, cau mày rời khỏi phòng cấp cứu.

Với điều kiện hiện tại của phòng y tế, việc thực hiện phẫu thuật cắt chi là vô cùng khó khăn, rất có khả năng Hứa Cửu ca sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nhưng đây đã là phòng phẫu thuật tiên tiến nhất ở thời đại này, Chu Cẩm và Ngụy Vô Nhai cũng là những lang trung phẫu thuật giỏi nhất ở Đại Khang.

Nếu ở đây cũng không cứu được Hứa Cửu ca thì những nơi khác lại càng không thể.

“Hy vọng Cửu ca có thể qua được quỷ môn quan!”

Kim Phi thầm cầu nguyện cho Hứa Cửu ca một tiếng, rồi y bước ra khỏi phòng cấp cứu.

“Cửu ca thế nào rồi?” Tiểu Ngọc lo lắng vội hỏi.

Hứa Cửu ca cũng là người làng Tây Hà, lớn hơn Kim Phi mấy tuổi, coi như cũng có quan hệ họ hàng với Trương Lương, cũng thân thiết với Thiết Ngưu, và thường xuyên đến nhà Tiểu Ngọc tìm Lưu Thiết đi săn.

Chỉ tiếc là Hứa Cửu ca thật sự quá ngốc, tham gia nhiều lớp xóa mù chữ rồi mà tên mình cũng không biết viết thế nào, vả lại làm việc gì cũng không suy nghĩ, người ta bảo làm cái gì thì cứ làm cái đó, không nói gì thì sẽ không đụng vào, Lưu Thiết muốn đề bạt cho anh ta cũng không đề bạt nổi.

Vốn dĩ Lưu Thiết muốn để anh ta bên cạnh mình, nhưng Trương Lương biết hai người họ thân thiết, lo lắng hai người sẽ thành bè phái nên đã lợi dụng lúc tổ chức lại đội hộ tống là đã điều Hứa Cửu Ca làm cận vệ của Thiết Ngưu.

Thành thật mà nói, Hứa Cửu ca cũng coi như đã lớn lên cùng Kim Phi.

Kim Phi lại thở dài một tiếng nói: "Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm đang chuẩn bị phẫu thuật, hy vọng anh ta có thể chịu được."

“Vậy anh ta nói gì?” Cửu công chúa hỏi tiếp.

“Nói,” Kim Phi gật đầu: “Cửu ca nói kẻ địch là Hải Đông Thanh!”

Nghe xong, gương mặt thường ngày vốn luôn bình tĩnh của Cửu công chúa nay đã trở nên tái nhợt, thậm chí môi cũng hơi run run.

Từng là Cửu công chúa của Đại Khang, nên cô ấy biết rất rõ lịch sử, phong tục, tập quán của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, đương nhiên cũng biết tới cái tên Hải Đông Thanh này.

Lại nghĩ tới phần thân mỏng manh của phi thuyền, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được lập tức dâng lên trong lòng cô ấy.

“Hải Đông Thanh là gì?”

Tiểu Ngọc thắc mắc hỏi.

Trương Lương và đám người Thiết Thế Hâm ở phía sau cô ấy cũng thắc mắc.

Họ đều lớn lên ở Xuyên Thục, nên đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến Hải Đông Thanh.

“Hải Đông Thanh là loài chim ưng cực kỳ hung hãn…”

Kim Phi giới thiệu Hải Đông Thanh một hồi.

Sau khi nghe Kim Phi giới thiệu xong, cuối cùng Tiểu Ngọc, Trương Lương và Thiết Thế Hâm đã hiểu tại sao mà vẻ mặt Cửu công chúa lại khó coi đến vậy.

Tiêu cục và quân Trấn Viễn luôn đi theo con đường tinh nhuệ, mãi cho đến nay tổng số lượng mới được hơn mười ngàn người.

Nhưng hơn mười ngàn người này không chỉ trấn giữ toàn bộ Xuyên Thục mà còn mở ra bốn chiến trường ở đất Tần, đất Ngô, thành Du Quan và thành Vị Châu.

Ngoài ra, còn có một đội quân được cử đến vương lăng Đảng Hạng, khiến triều đình Đảng Hạng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.

Có thể đạt tới bước này, phi thuyền đã xứng với cái tên đứng đầu.

Ngoài việc không thể bị cản phá khi kết hợp với lựu đạn, phi thuyền còn có khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ.

Tuy không bằng máy bay ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng nó cũng đã nhanh hơn các phương tiện di chuyển khác của Đại Khang rất nhiều.

Nếu gió thuận, buổi sáng xuất phát từ thành Vị Châu là buổi tối đã có thể trở lại làng Tây Hà.

Tốc độ này quá mạnh để đe dọa các phiên vương quý tộc ở khắp nơi.

Buổi sáng gây rối, buổi chiều phi thuyền hộ tống sẽ đến nổ tung hang ổ của ngươi, thì còn ai dám nhảy ra gây rối nữa?

Bây giờ phi thuyền đã bị khắc chế, liệu với hơn mười ngàn người của tiêu cục và quân Trấn Viễn có thể bảo vệ được nhiều chiến trường như vậy không?

Ví như bây giờ, người Đảng Hạng phong tỏa biên giới, bắt giữ nhân viên hộ tống ở biên giới và nhân viên thương hội, Kim Phi muốn đi cứu người thì cũng khó mà huy động đủ nhân lực trong thời gian ngắn!

“Phu quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Cửu công chúa nóng lòng không chờ về tới thư phòng, đã nắm lấy cánh tay của Kim Phi hỏi ngay ở cửa phòng cấp cứu.

“Nàng đừng lo, để ta nghĩ đã!”

Có thể nói Hải Đông Thanh là khắc tinh của phi thuyền, mà Đông Man lại là nơi sản sinh ra Hải Đông Thanh.

Đội bay thành Vị Châu xảy ra chuyện ở đất Tấn, người Đảng Hạng bất ngờ làm khó, đã cho thấy chín phần là Tấn vương, Đảng Hạng đã bắt tay với Đông Man rồi.

Thậm chí người Đông Man sẽ dùng Tấn vương để làm cầu nối để liên lạc với các quyền quý khác ở Đại Khang như Ngô vương, Sở vương, Tương vương và Tần vương.

Lúc này gần như tất cả phiên vương, quyền quý ở Đại Khang đều đã bị Kim Phi đẩy vào ngõ cụt, nên một khi tìm được cơ hội để tiêu diệt Kim Phi, là họ sẽ vồ lấy y bằng bất cứ giá nào!

Bất kỳ quyết định nào của Kim Phi vào lúc này đều có thể ảnh hưởng đến sự sống chết của vô số nhân viên hộ tống và binh lính Trấn Viễn, nên dù y có cuống cuồng đến đâu thì y cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định trước khi đã nghĩ kỹ.

Sau khi đưa Cửu công chúa trở lại thư phòng, Kim Phi im lặng đứng ở ven tường, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bản đồ trên tường.

Y cứ đứng luôn ở đó cho đến chạng vạng, mãi đến khi Châu Nhi thắp nến lên thì Kim Phi mới rời mắt khỏi bản đồ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, nên Cửu công chúa cũng không còn tâm trạng để xử lý những việc triều chính khác, cô ấy cũng im lặng ngồi sau lưng Kim Phi, cùng nhau suy nghĩ với y.

Nhưng thế cục hiện tại không thể dùng mưu kế là có thể thay đổi được, Cửu công chúa suy nghĩ cả buổi chiều, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào để phá vỡ thế cục hiện tại.

Thấy Kim Phi quay người lại, cô ấy vội đưa cho y một tách trà nóng, sau đó nhịn không được hỏi: "Phu Quân, chàng có cách rồi sao?"
Chương 1078: Tạm dừng tiến công

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Cửu công chúa đã hơn một lần ôm lấy Kim Phi, cảm thán về sự kỳ diệu của số phận.

Hai năm trước, cô ấy vẫn là cô công chúa được hoàng đế yêu thích nhất, lúc đó có đánh bể đầu Cửu công chúa, cô ấy cũng không bao giờ tưởng tượng được là mình sẽ gả cho một học trò còn chưa thi tú tài ở một ngôi làng miền núi xa xôi.

Nhưng Cửu công chúa cũng không hề hối hận, trái lại còn cảm thấy rất may mắn vì sự chủ động vào rừng cây nhỏ của mình.

Bởi vì năm ngoái Đại Khang phải đối mặt với mối nguy hiểm thế nào, thì cũng không có ai biết rõ hơn Cửu công chúa.

Năm ngoái trước khi Đảng Hạng nam phạt, họ đã gửi cho Trần Cát một danh sách những gì họ muốn.

Lúc đó, Cửu công chúa đang phụ trách viện Khu Mật, cô ấy là một trong những người đầu tiên ở kinh thành xem danh sách, và cũng là một trong những người biết rõ nhất về hoàn cảnh Đại Khang lúc bấy giờ.

Cô ấy biết rằng với quốc lực của Đại Khang lúc đó, nếu muốn thỏa mãn được yêu cầu của Đảng Hạng, thì phải đào gần sạch quốc khố.

Nhưng sau khi thỏa mãn yêu cầu của Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên nhất định chúng sẽ lại đến tiếp, thế lúc đó phải làm sao?

Nên sau khi Cửu công chúa biết Kim Phi dẫn quân Thiết Lâm đánh lui người Đảng Hạng, cô ấy đã vui mừng đến mức thức trắng hai đêm.

Sau đó lại đến Thổ Phiên hòa thân, vốn lộ trình ban đầu cũng không đi qua Kim Xuyên nhưng vì để gặp được Kim Phi một lần nên cô ấy đã thay đổi lộ trình.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Cửu công chúa đều cho rằng quyết định lúc đó của mình đã quá sáng suốt.

Lúc gặp mặt Kim Phi, y còn chưa được tính là mạnh lắm.

Cửu công chúa đã tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Kim Phi, đồng thời cũng là người được hưởng lợi nhiều nhất khi y đã mạnh mẽ hơn.

Không có Kim Phi, e là Đại Khang đã tan tác hoang tàn!

Không có Kim Phi, e là không biết người dân Đại Khang đã chết bao nhiêu người!

Không có Kim Phi, e là cô ấy đã phải chịu nhục nhã và chết ở Thổ Phiên!

Vì Kim Phi đã làm được quá nhiều việc mà Cửu công chúa cho rằng không thể nào làm được, thế nên trong mắt Cửu công chúa, Kim Phi gần như là đấng toàn năng, như thể trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được y.

Lần này cũng vậy, Cửu công chúa hy vọng Kim Phi có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích.

Tiếc là lần này Kim Phi đã làm cô ấy thất vọng rồi.

Chỉ thấy Kim Phi lắc đầu nói: "Hải Đông Thanh hung hãn linh hoạt, hoàn toàn khắc chế phi thuyền, trừ phi có thể làm ra phần thân thật cứng, nếu không thì không còn cách nào khác.

Ít nhất là trước mắt ta chưa nghĩ ra cách nào khác."

“Phần thân cứng là gì?” Cửu công chúa hỏi.

“Phần thân cứng làm bằng tấm sắt hoặc các vật liệu cứng khác để làm phần thân” Kim Phi giải thích: “Với công nghệ hiện tại, chúng ta không thể nào chế tạo ra phi thuyền có phần thân bằng sắt được."

Thực ra khi mới bắt đầu chế tạo phi thuyền, Kim Phi đã cân nhắc đến phương án này, nhưng cuối cùng nó đã bị loại trừ.

Bởi vì công nghệ ở xưởng luyện gang hiện nay còn quá lạc hậu.

Thực ra, ngoài tấm sắt ra thì tấm nhựa cứng cũng có thể dùng được.

Nhưng nhựa là sản phẩm phụ của quá trình lọc dầu hoặc các năng lượng hóa thạch khác, được coi là một phần của ngành dầu khí.

Từ khi Kim Phi đến thế giới này, y chưa từng thấy được một giọt dầu nào, muốn làm ra sản phẩm nhựa thì chỉ là một giấc mơ viển vông.

Vì vậy, sau nhiều lần cân nhắc, y chỉ có thể sử dụng vải chống cháy dày và bôi một lớp mỡ dày đặc chế để làm phần thân.

Nghe được lời giải thích của Kim Phi, Cửu công chúa và đám người Tiểu Ngọc đều lộ ra vẻ thất vọng.

“Nếu đã như vậy thì cuộc tấn công vào đất Tần phải chậm lại một chút.” Cửu công chúa nói: "E là Vị Châu, Du Quan và Bình Giang đều gặp nguy hiểm.”

Để nhanh chóng thống nhất Đại Khang, tiêu cục Trấn Viễn đã áp dụng phương pháp tấn công nhanh để tiến nhanh trong cuộc tấn công vào đất Tần.

Trước đây có phi thuyền làm người khác sợ hãi, phương pháp này không phải là vấn đề lớn, nhưng bây giờ tác dụng răn đe của phi thuyền không còn nữa, nếu lại sử dụng phương pháp này nữa thì sẽ rất nguy hiểm.

Về phần ba thành Vị Châu, Du Quan và Bình Giang ở ngàn dặm xa kia lại càng nguy hiểm hơn, ngay cả những nguồn tiếp viện cơ bản nhất cũng có thể không được đảm bảo.

"Đừng quá lo lắng về Du Quan và Bình Giang, quân Bắc phạt đã chuẩn bị đủ đầy, còn có Thiết Tử ở đó thì giữ vững thành Du Quan một năm cũng không có vấn đề gì.

Lương thực tích trữ lấy được từ địa chủ quận Bình Giang trước đây, cũng đủ nuôi người dân chúng ta trong ba năm, hơn nữa quân Phạm Gia rất được người dân địa phương ủng hộ, nhiều bá tánh còn chủ động đưa lương thực cho quân Phạm Gia.

Cách đây một thời gian, Đường Phi đã cử người đến hỏi ta, có cần anh ta vận chuyển một ít lương thực ở Giang Nam về không."

Trương Lương nói: "Hai nơi này có binh tướng hùng mạnh, lương thực đầy đủ nên chúng ta không cần lo lắng, điều chúng ta thực sự nên lo lắng là thành Vị Châu."

Sau khi nghe Trương Lương phân tích, Kim Phi và Cửu công chúa đều gật đầu tán thành.

Phi thuyền sợ Hải Đông Thanh, nhưng thuyền hơi nước thì không.

Bây giờ khu vực giữa quận Bình Giang và bến tàu Trường Giang đã bị Đường Phi và quân Phạm gia mới chiếm giữ, thành Du Quan nằm ở ven biển, thuyền hơi nước có thể vận chuyển vật tư đến đó bất cứ lúc nào nên không cần lo lắng về vấn đề lương thực.

Mặc dù không thể sử dụng phi thuyền, nhưng với hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống, của nỏ hạng nặng với xe bắn đá, thì việc bảo vệ hai nơi này không phải là vấn đề lớn.

Khó khăn thực sự là ở thành Vị Châu.

Ở đó chỉ có một tiểu đoàn Thiết Giáp do Thiết Ngưu chỉ huy, và còn tổn thất một đại đội.

Vả lại khi chiếm được thành từ liên quân Tấn Man, liên quân Tấn Man thấy không thể bảo vệ được nữa, nên đã thu hút sự chú ý của tiểu đoàn Thiết Giáp để đốt cháy kho lương thực.

Mặc dù cuối cùng ngọn lửa đã được dập tắt nhưng rất nhiều lương thực đã bị cháy rụi.

Nếu chỉ cung cấp cho tiểu đoàn Thiết Giáp thì cũng có thể ăn được một thời gian dài, nhưng trước đó người dân trong thành đã từng bị liên quân Tấn Man cướp bốc, khiến hầu hết lương thực trong nhà dân không thể chống chọi được một tháng, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn bọn họ chết đói sao?

Ngoài ra, góc tây bắc của thành Vị Châu là Thanh Thủy Cốc, qua Thanh Thủy Cốc là doanh trại Nam phạt của người Đảng Hạng.

Hai năm gần đây, Đảng Hạng bị Kim Phi đánh đến không ngóc đầu lên nổi, thành vương bị san bằng không nói, hoàng đế còn bị Thiết Ngưu đưa về Kim Xuyên.

Đây được coi là nỗi nhục nhã của người Đảng Hạng.

Bây giờ có cơ hội trả thù, thì bọn có điên cuồng đến thế nào cũng có thể hiểu được!

Ngoài người Đảng Hạng ở phía tây bắc, thì Đông Man và Tấn vương ở phía đông bắc thành Vị Châu, còn Tần vương thì ở phía nam.

Thành Vị Châu bị kẻ thù bao vây tứ phía, không có tiếp viện.

Tác phong tàn nhẫn của Thiết Ngưu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hoàng tộc Đảng Hạng và Tần vương.

Chắc chắn họ sẽ điên cuồng tấn công thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc!

Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi ngẩng đầu thở dài.

Nhưng khi cúi đầu xuống lần nữa, ánh mắt y đã trở nên kiên định lên.

Mặc dù quá trình tấn công đất Tần diễn ra rất nhanh, nhưng lợi ích của việc đánh cường hào và phân chia ruộng đất cho người dân là thật, đại đa số người dân đất Tần đều ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn.

Quan trọng nhất là bố cục của Kim Phi ở Xuyên Thục đã hoàn thành.

Sau việc cứu trợ năm ngoái, đánh địa chủ và phân chia ruộng đất năm nay, cùng với sự tuyên truyền của báo chí gần đây, thì một lần nữa sức ảnh hưởng của Kim Phi ở Xuyên Thục đã đạt đến đỉnh cao mới.

Bây giờ chỉ cần y chỉ cần giơ tay lên thì sẽ có vô số người dân sẵn sàng đáp lại.

“Ba việc!”

Kim Phi gõ bàn nói: "Đầu tiên, cử người đến đất Tần thông báo cho Đại Tráng tạm dừng cuộc tấn công, các nhân viên hộ tống nhanh chóng tổ chức lại đội binh phủ thêm lần nữa, nhất định phải kiểm soát chặt chẽ các khu vực đã chiếm đóng!”

“Thứ hai, để Đại Tráng cố gắng huy động nhân lực ở đất Tần càng nhiều càng tốt, rồi tăng tốc tiến về Hi Châu!”

“Thứ ba, thông báo cho Trần Văn Viễn nhanh chóng soạn bản thảo và chiêu mộ dân quân ở trong Xuyên Thục!”
Chương 1079: Lựa chọn chính xác

Sau khi Kim Phi quay về từ Đông Hải, làng Tây Hà lại quay về những tháng ngày bình yên mà bận rộn trước đây.

Bất kể là dân chúng trong làng, hay nữ công nhân từ làng khác đến làm việc, hay là các lái buôn từ khắp nơi đến nhập hàng, trên gương mặt đều tràn đầy nụ cười, tràn đầy niềm hi vọng vào cuộc sống tương lai.

Nhưng theo từ từng con ngựa chiến chạy như bay ra khỏi làng, bầu không khí trong làng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.

Tất cả dân làng đều ý thức được có chuyện lớn xảy ra.

Cộng thêm Kim Phi không hạ lệnh phong tỏa tin tức, tin về Hải Đông Thanh công phá phi thuyền, dần dần truyền ra khắp làng.

Cho dù là dân làng bình thường cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Nhưng lần này dân làng không hề hoảng.

Bởi vì họ biết, Kim Phi đang ở trong làng.

Trong lòng của dân làng, chỉ cần có Kim Phi ở đây, là không có gì đáng sợ cả!

Mà mấy ngày này Kim Phi cũng không xử lý chuyện chính trị, mà dẫn theo mấy người Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên, lao đầu vào phòng thí nghiệm.

Phi thuyền không thể dùng được nữa, tốc độ đi trong núi của ngựa chiến quá chậm, Kim Phi bắt buộc phải nghĩ ra cách khác nhanh chóng bổ sung vào khuyết điểm này.

Xuyên Thục có tài nguyên nước dồi dào, có những con sông dài chảy xuyên suốt cả Đại Khang, nên thuyền hơi nước trở thành lựa chọn thích hợp nhất.

Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của động cơ với công nghiệp như Kim Phi, sau khi quay về từ Đông Hải, mặc dù Kim Phi không tham gia vào quá trình cải tiến máy hơi nước, nhưng y vẫn luôn chú ý đến công tác này.

Khi bọn Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên gặp vấn đề khó, Kim Phi sẽ đến chỉ bảo cho bọn họ.

Vì thế Kim Phi còn bảo trường làng dẫn người đến xưởng luyện gang xây một xưởng mới ở đó, để làm xưởng chuyên dụng nghiên cứu máy hơi nước.

Tiếc thay dạo này làng quá bận, quá nhiều xưởng vẫn đang chờ đội thi công, nên chuyện xây xưởng máy nước tạm thời hoãn lại.

Bây giờ phi thuyền không dùng được nữa rồi, cho nên chuyện xưởng chế tạo máy hơi nước được đưa lên hàng đầu.

Trưởng làng cho ngừng lại một nửa công trường trong làng, điều công nhân đến xưởng máy hơi nước, tất cả vật liệu xây dựng, cũng được bảo đảm cung cấp cho xưởng này trước tiên.

Trong phòng thí nghiệm, Kim Phi cũng bảo Vạn Hạc Minh lấy bản vẽ sản xuất máy hơi nước ra, tăng giờ làm việc đẩy nhanh tiến hành tối ưu hóa quy trình sản xuất.

Đội vận chuyển trong làng cũng dốc toàn lực vận chuyển, từng chiếc xe ngựa chở đầy linh kiện máy hơi nước cất trong kho chạy về phía bến tàu Kim Xuyên.

Khoảng thời gian trước, lúc trước Kim Phi thu mua xưởng đóng tàu rồi lại chế tạo ra một con thuyền lớn, giờ thuyền đã cập bến tàu.

Linh kiện máy hơi nước được đưa đến lắp ráp trên thuyền, con thuyền hơi nước lớn thứ hai đã có thể nhổ neo rồi.

Trừ đội xây dựng và xưởng luyện gang, tòa soạn nhật báo Kim Xuyên cũng đang tăng ca.

Ngày thứ tư khi Hứa Cửu Ca trở về, tin tức Kim Phi muốn thành lập quân đoàn Trấn Viễn thứ hai, thông qua tòa soạn nhật báo Kim Xuyên truyền đến khắp nơi trên Quảng Nguyên.

Trước kia người dân Đại Khang sợ nhất là tuyển binh, bởi vì đi làm lính không chỉ bị cắt xén lương thực và lương, mà còn có tỷ lệ thương vong rất cao.

Nhưng tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn từ trước đến nay chưa từng cắt xén lương thực và tiền lương binh, đãi ngộ cao hơn nhiều so với làm nha dịch. Hơn nữa Kim Phi vì muốn tăng vị thế của quân nhân, nên đã lập ra không ít luật pháp ưu ái cho binh lính.

Cộng thêm sự dẫn dắt hết mức của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên, hình tượng của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn càng ngày càng trở nên tốt hơn, vị thế của quân nhân cũng ngày càng được nâng cao.

Danh tiếng của quân Trấn Viễn mặc dù không nổi bằng tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cũng là một trong những đội quân có chiến lực quan trong nằm dưới quyền của Kim Phi.

Trần Văn Viễn cho rằng chỉ cần đăng tin tức quân Trấn Viễn cần tuyển người lên báo, chắc chắn sẽ có nhiều người đến ứng tuyển.

Nhưng kết quả lại chứng minh rằng, anh ta đã nghĩ nhầm.

Hiện nay công cuộc ra công cứu giúp dân vẫn đang được tiếp tục, tiền lương người dân Xuyên Thục kiếm ở công trường, đã đủ để nuôi cả nhà mình, ai lại muốn rời bỏ quê nhà đi đánh giặc?

Hết cách, Trần Văn Viễn chỉ đành đi cầu cứu Kim Phi.

Kim Phi suy đi tính lại, không thể dễ dàng đưa ra quyết định, mà sai người đến tìm Cửu công chúa, Trương Lương, Thiết Thế Hâm và những người khác, mở một cuộc họp nhỏ.

“Tình hình chính là như vậy, mọi người có biện pháp gì không?” Kim Phi nói ra tình hình xong, hỏi.

“Ta đề nghị khôi phục lệnh tuyển binh!”

Trương Lương luôn không có cảm giác tồn tại, lần này lại là người lên tiếng đầu tiên: “Từ xưa đến này, giúp quân vương chinh chiến là trách nhiệm không thể thoái thác của dân chúng, mà tiên sinh ngài cũng đã từng nói, không có nước thì cũng mất nhà, bảo vệ Xuyên Thục chính là đang bảo vệ quê hương của mọi người dân Xuyên Thục, bọn họ nên đi, bắt buộc phải đi!”

“Trẫm đồng ý!”

Cửu công chúa sợ Kim Phi từ chối đề nghị của Trương Lương, Trương Lương vừa dứt lời, cô ấy lập tức lên tiếng ủng hộ.

Thiết Thế Hâm nhìn Kim Phi, lại nhìn sang Cửu công chúa và Trương Lương, cúi đầu không nói gì.

Thật ra thì ông ta cũng đồng ý với ý kiến của Cửu công chúa và Trương Lương, nhưng lúc trước khi ông ta sắp xếp văn kiện, không chỉ một lần ông ta nhìn thấy đề nghị khôi phục lệnh tuyển binh, nhưng tất cả đều bị Kim Phi bác bỏ.

Cho nên Thiết Thế Hâm đoán Kim Phi sẽ phản đối việc cưỡng chế bắt buộc tuyển binh.

Cửu công chúa là người bên gối Kim Phi, Trương Lương là người cùng vào sinh ra tử với Kim Phi từ lúc y chưa có gì trong tay, Thiết Thế Hâm không thể so sánh với địa vị của hai người họ trong lòng Kim Phi được.

Cho nên khi Cửu công chúa và Trương Lương dám làm ngược lại Kim Phi, Thiết Thế Hâm không dám phản bác.

Ngay khi Thiết Thế Hâm tưởng là Kim Phi sẽ phản đối, lại phát hiện Kim Phi quay đầu sang nhìn mình: “Thiết đại nhân, ông thấy sao?”

Thiết Thế Hâm không nghĩ tới Kim Phi lại chủ động hỏi ý kiến của mình, mí mắt không tự chủ giật giật, trong lòng bỗng cảm thấy hơi đắng.

Theo Thiết Thế Hâm, đây là Kim Phi đang chuẩn bị phản đối ý kiến của Trương Lương và Cửu công chúa, nhưng lại không muốn làm bẽ mặt, nên chuẩn bị lôi mình ra chịu chết thay.

Hoặc là Kim Phi định để mình đưa ra ý kiến không giống Trương Lương, rồi dựa vào chuyện đó để phản bác Cửu công chúa và Trương Lương?

Trong nháy mắt ngắn ngủ, trong lòng Thiết Thế Hâm chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Mấy giây sau, Thiết Thế Hâm ra quyết định, ôm quyền nhìn Kim Phi nói: “Thần cho rằng, bệ hạ và Trương tướng quân nói có lý!”

Kim Phi nghe rồi, không phản đối, cũng không tỏ ra tán thành, mà chỉ dùng giọng điệu nghi vấn đáp một tiếng: “Ồ?”

Một chữ “Ồ” nho nhỏ, lại khiến Thiết Thế Hâm suýt nữa đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng đã trả lời rồi, Thiết Thế Hâm cũng không thể thay đổi nữa, ông ta chắp tay giải thích: “Thần biết tiên sinh đồng tình với dân chúng, không muốn cưỡng ép họ nhập ngũ, lúc trước chúng ta không cần nhiều binh lính như vậy cũng được, nhưng bây giờ chúng ta cần có một lượng lớn binh sĩ, tiên sinh không thể mềm lòng nữa!”

Sau khi nói xong bèn cúi đầu không dám nhìn Kim Phi.

Thiết Thế Hâm đã chuẩn bị xong để nghe Kim Phi khiển trách, kết quả Kim Phi không những không khiển trách ông ta, ngược lại tiến lại vỗ vai ông ta một cái, nói: “Thiết đại nhân không cần lo lắng, ta có ăn người đâu mà sợ!”

Nghe Kim Phi nói như vậy, Thiết Thế Hâm thở phào một hơi.

Kim Phi nói với ông ta như vậy, có nghĩa là y không giận thật.

Thật ra thì đây cũng là một thử thách nhỏ Kim Phi dành cho ông ta.

Bởi vì tình huống trước mắt vô cùng rõ ràng, bắt buộc phải thực hiện tuyển binh mới có khả năng kháng cự.

Nếu như ngay cả điểm này Thiết Thế Hâm cũng không nhìn ra, vậy chứng tỏ năng lực của ông ta không đủ để bị đào tạo.

Nếu như ông ta nhìn ra, nhưng lại vì hùa theo Kim Phi, cố ý phản đối đề nghị của Trương Lương, vậy có nghĩa Thiết Thế Hâm không đặt công tác quản lý nhà nước lên vị trí đầu, mà đặt chuyện nịnh hót lên vị trí đầu tiên.

Vẫn may, Thiết Thế Hâm đã đưa ra lựa chọn chính xác.
Chương 1080: Tuyển binh

“Phu quân, chàng đồng ý tuyển binh sao?”

Cửu công chúa rất giỏi nhìn mặt đoán ý, hiện tại cô ấy đã biết rất rõ về Kim Phi, có thể đoán được suy nghĩ của Kim Phi từ phản ứng của y.

Nam giới ở Đại Khang khan hiếm, vì muốn mau chóng khôi phục dân số, sau khi khống chế Xuyên Thục, Kim Phi không chọn cách cưỡng ép tuyển binh mà chọn cách chiêu mộ mở rộng tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.

Chi phí quân sự cho tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn là một trong những khoản chi lớn nhất ở làng Tây Hà, nó còn tốn tiền hơn cả việc xây dựng nhà xưởng.

Nếu chọn cách bắt buộc tuyển binh, sẽ không cần trả tiền lương cho binh lính, chỉ cần cung cấp lương thực và vũ khí là được, và có thể tiết kiệm một lượng lớn chi phí quân sự.

Tính luôn cả Cửu công chúa, trong phòng có rất nhiều người đưa ra đề nghị với Kim Phi về việc bắt buộc tuyển binh, nhưng đều bị Kim Phi bác bỏ.

Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm cũng cho rằng lần này Kim Phi vẫn sẽ từ chối.

“Trước khác nay khác, tình hình như bây giờ, không tuyển binh là không được!” Kim Phi thở dài.

Hiện tại không có ưu thế về phi thuyền, mô hình tác chiến trước đây của tiêu cục Trấn Viễn không còn khả thi nữa, phải có thật nhiều binh lính canh giữ trận địa nên không tuyển binh là không được.

Nghe thấy Kim Phi nói thế, Trương Lương cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh, ta đã chuẩn bị xong lệnh tuyển binh, lát nữa ta sẽ cho Trần Văn Viễn đăng lên báo phát ra ngoài!”

“Không.” Kim Phi vung tay ngăn Trương Lương lại: “Hiện tại vẫn chưa nên phát lệnh tuyển binh.”

“Tại sao?” Trương Lương cau mày hỏi.

Nhưng Kim Phi không trả lời anh ta mà quay sang nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Trần công tử, ngươi phụ trách một kỳ số báo đặc biệt, nói hết về tình hình hiện tại của chúng ta ra, sau đó thí điểm ở huyện Thanh Sơn, kêu gọi người dân chủ động đến tòng quân.”

“Kêu gọi như thế có được không?” Trần Văn Viễn cau mày.

“Được hay không, thử là biết.” Kim Phi nói: “Nếu không được hãy phát lại lệnh tuyển binh.”

“Tiên sinh, việc này có cần thiết không?” Trương Lương không biết tại sao Kim Phi lại làm như vậy.

“Có!” Kim Phi nói: “Chủ động hưởng ứng lệnh triệu tập với bị động nhận lệnh triệu tập, sự tích cực về sĩ khí của binh lính hoàn toàn khác nhau.”

Cửu công chúa thấy Trương Lương vẫn muốn nói, lập tức nháy mắt với anh ta: “Nghe theo tiên sinh đi!”

Trương Lương thấy Kim Phi với Cửu công chúa đã quyết định như thế, cũng chỉ biết gật đầu.

“Viết lương bổng như thế nào đây?” Trần Văn Viễn nói: “Phát tiền hàng tháng sao?”

“Tất nhiên là phát rồi!” Kim Phi gật đầu không chút do dự, sau đó lấy một tờ giấy trên bàn đưa cho Trần Văn Viễn: “Đây là sắp xếp lương thưởng, ngươi chỉ việc đăng công khai lên báo là được, nếu có người không nhận được trợ cấp sau khi đầu quân, có thể tìm đến các đốc quân ở bất kỳ nơi nào, nếu đốc quân không quản lý, thì cứ việc đến trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn tố cáo!”

“Rõ!” Trần Văn Viễn vội vàng nhận lấy tờ giấy.

Tờ giấy liệt kê rõ ràng lương bổng cho tân binh, cựu binh và các sĩ quan cấp cao, cũng như mức khen thưởng sau khi chiến đấu lập công.

Mặc dù tiền lương không cao hơn tiêu cục Trấn Viễn, nhưng nó đã rất cao với người dân bình thường rồi.

Hơn nữa, cuối tờ giấy còn viết rằng sau này tiêu cục Trấn Viễn sẽ không tuyển người trong dân thường nữa, mà chỉ tuyển các cựu binh trong các đơn vị khác trừ quân Trấn Viễn ra.

Chỉ cần thể hiện tốt, là có thể tham gia sát hạch hàng năm của tiêu cục Trấn Viễn.

“Tiên sinh, đây là một bước đi tuyệt vời!”

Sau khi Trần Văn Viễn đọc các ghi chú bên trong xong không thể không giơ ngón cái.

Kim Phi làm thế này không chỉ có thể tăng niềm tự hào của các nhân viên hộ tống, mà còn có thể đặt ra một tấm gương cho các binh lính, để các binh lính nhìn thấy hướng nỗ lực của mình.

Sau một khoảng thời gian phát triển như thế, các binh lính tinh nhuệ đều sẽ tập trung đến tiêu cục Trấn Viễn.

Kim Phi cũng sẽ có một thanh kiếm dài sắc bén nhất.

Cửu công chúa đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy.

Mặc dù cô ấy biết nếu Kim Phi làm như thế, chi phí quân sự nhất định sẽ tăng lên gấp bội, nhưng cô ấy không phản đối.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập đến nay, Kim Phi luôn chọn thực hiện chế độ trả lương cao.

Vừa cho nhân viên hộ tống lương bổng cao, vừa đưa ra các hình phạt vô cùng nghiêm khắc với các vấn đề tham ô trong đội ngũ nhân viên hộ tống.

Tham ô ít sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ nhân viên hộ tống, tịch thu tài sản tham ô và không bao giờ tuyển dụng lại.

Tham ô nhiều, không chỉ bị tịch thu tài sản tham ô mà còn phải dựa vào số lượng cụ thể đã tham ô mà thực hiện lao động công ích.

Nếu tham ô số lượng quá lớn, sẽ lập tức chém đầu và tịch thu tài sản gia đình.

Làm như thế không chỉ nâng cao đáng kể lòng trung thành của nhân viên hộ tống, mà còn có thể đảm bảo tính chính trực của đội ngũ nhân viên hộ tống ở mức cao nhất.

Khoảng thời gian gần đây, nhân viên hộ tống điên cuồng đánh cường hào chia đất, đi đến đâu cũng sẽ thu một số tiền lớn từ trong tay bọn thế gia vọng tộc quyền quý.

Nếu là bọn lính ẻo lả trước đây của Đại Khang chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng tham ô vô cùng nghiêm trọng, nhưng trong đội ngũ nhân viên hộ tống lại rất ít khi xảy ra hiện tượng tham ô.

Bởi vì các nhân viên hộ tống đều rất quý trọng công việc hiện tại, cũng rất hài lòng với mức thu nhập hiện tại, nên họ không sẵn sàng mạo hiểm tương lai của mình chỉ vì một chút lợi ích nhỏ nhoi.

Hơn nữa, Kim Phi cũng đã quy định phải có ít nhất ba nhân viên hộ tống một tổ khi đi ra ngoài hành động.

Như thế không chỉ đảm bảo được sự an toàn của nhân viên hộ tống, mà còn có thể để các nhân viên hộ tống giám sát lẫn nhau.

Đôi khi lòng người không thể cưỡng lại sự cám dỗ khi con người chỉ thay đổi một suy nghĩ, nếu chỉ có một nhân viên hộ tống đi lục soát một ngôi nhà, sẽ khó mà không bị cám dỗ khi đối mặt với số vàng bạc mà chủ nhà để lại.

Nhưng nếu một nhóm nhân viên hộ tống cùng nhau hành động, cho dù một số nhân viên hộ tống hành động cẩn thận thì khi những người khác cũng đang có mặt, họ sẽ ngăn chặn ý định đó.

Kim Phi biết chắc chắn sẽ có nhân viên hộ tống giấu nhẹm vàng bạc trong quá trình tịch thu tài sản, nhưng y không có cách nào tốt hơn, dù sao bên cạnh Giêsu còn có một Juda, Kim Phi cũng không hy vọng tất cả nhân viên hộ tống đều nghe theo mình.

Nếu như không bị phát hiện, không tìm được bằng chứng thì xem như không biết.

Nhưng một khi bị bắt, Trương Lương sẽ lập tức xử lý mà không cần Kim Phi nói đến.

Chính vì chế độ này, mặc dù chi tiêu quân sự cho nhân viên hộ tống rất lớn, nhưng cũng thu được nhiều chiến lợi phẩm từ khắp nơi hơn, hoàn toàn có thể lấy chiến nuôi chiến.

Đa phần các địa chủ cường hào đều có thể lấy đi một phần vàng bạc bỏ chạy, nhưng lương thực thì không thể mang theo được.

Có vài địa chủ vì muốn trút giận, trước khi bỏ chạy sẽ đốt trụi kho lương. Nếu gặp phải địa chủ như thế, nhân viên hộ tống sẽ tiến hành đuổi giết, một khi đuổi kịp, địa chủ phóng hỏa chắc chắn phải chết.

Thời gian trôi qua, số địa chủ dám phóng hỏa đốt lương thực ngày càng ít, lương thực họ vơ vét từ người dân đều rơi vào tay nhân viên hộ tống.

Thiết Thế Hâm đã ước tính, duy chỉ các báo cáo trữ lượng lương thực ở Xuyên Thục và đất Tấn, đã đủ để nuôi sống người dân trong hai năm rưỡi.

Kim Phi còn vì thế mà cố ý viết bài thơ Chuột nhắt để châm biếm các địa chủ và thế gia vọng tộc.

Việc cần hỏi đã hỏi xong, Trần Văn Viễn cúi người chào Kim Phi và Cửu công chúa: “Tiên sinh, bệ hạ, giờ ta sẽ quay về viết bản thảo, đến khi bản mẫu của báo làm xong, ta sẽ đưa đến cho bệ hạ và tiên sinh xem thử.”

“Đi đi!” Kim Phi gật đầu.

Bình thường Trần Văn Viễn hơi cà lơ phất phơ, nhưng khi có chính sự vẫn vô cùng đáng tin.

Hai giờ sau đó, một mẫu báo viết tay được chuyển đến tay Kim Phi.

Ở trang bìa đầu tiên có viết một tiêu đề nổi bật Không có nước tức là không có nhà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom