-
Chương 1081-1085
Chương 1081: Không có nước tức là không có nhà
Huyện Thanh Sơn là một huyện có khoảng cách gần Kim Xuyên nhất, ngoại trừ Kim Xuyên, nó cũng là huyện nhận được báo giấy sớm nhất.
Bởi vì chặng đường đến làng Tây Hà và đến quận Kim Xuyên xấp xỉ bằng nhau, lại nằm giữa Quảng Nguyên với làng Tây Hà, lúc tất cả người buôn bán đi ngang qua huyện Thanh Sơn đều sẽ nghỉ ngơi một lúc.
Cùng đường với người giàu có, người buôn bán tiêu tiền hào phóng hơn so với dân chúng bình thường rất nhiều, người bán hàng qua lại nhiều hơn, kinh tế của huyện Thanh Sơn cũng được thúc đẩy.
Dân chúng địa phương hoặc là sẽ mở một quán trà, hoặc là sẽ giúp người bán hàng khiêng hàng hóa, tóm lại mỗi ngày đều sống khá giả hơn trước kia nhiều.
Huyện Thanh Sơn như thế này còn náo nhiệt hơn một chút so với quận Kim Xuyên.
Mặc dù tòa soạn nhật báo Kim Xuyên đã xuất bản được một thời gian rồi, trải qua thời kì mới mẻ lúc ban đầu, nhưng mỗi ngày vẫn có một lượng lớn dân chúng tụ tập dưới bục đọc báo đợi nghe báo như trước, trong đó không thiếu những dân chúng ở bên ngoài thành đã đến từ lúc trời còn chưa sáng.
Rất nhiều người, chưa kể đến vấn đề không an toàn, dân chúng phía sau cũng căn bản không nghe rõ trên đó đang nói gì.
Vì để giữ an toàn, Trần Văn Viễn đã tự mình thành lập một bục đọc báo ở bên trong và bên ngoài huyện Thanh Sơn.
Dù vậy, mỗi ngày đến thời gian đọc báo, ba bục đọc báo vẫn chật kín người.
Hôm nay cũng như thế, dân chúng Thanh Sơn đã đợi sẵn ở bên dưới bục đọc báo.
Vừa qua giờ Thìn, người đưa thư mang theo một cái bọc nhỏ màu xanh biếc đi tới như đã hẹn.
Dân chúng dưới đài nhanh chóng nhường đường.
Sau khi người đưa thư đi lên bục đọc báo, trước tiên là nhìn dân chúng bên dưới bục một chút, sau đó mới lấy báo giấy của ngày hôm ấy ra.
Tờ báo này là số đặc biệt, xuất bản độc quyền ở huyện Thanh Sơn, báo của các huyện khác đều là bản khác.
"Nội dung đầu tiên của ngày hôm nay chính là Kim tiên sinh với bệ hạ tự mình nói ra, tổng biên tập của nhật báo Kim Xuyên Trần Văn Viễn tiên sinh đích thân viết, tên là Không có nước, tức là không có nhà!"
Người đưa thư cầm loa sắt trên bàn, bắt đầu đọc to nội dung của ngày hôm nay.
Trần Văn Viễn cũng không có nói đến chuyện gọi nhập ngũ, mà là nhắc lại những ngày tháng trước đây bị những người giàu có và quyền lực áp bức.
Dân chúng dưới bục làm gì có người nào chưa từng bị áp bức chứ? Cho nên những lời này của Trần Văn Viễn lập tức khơi dậy sự đồng tình của bọn họ.
Tiếp theo, Trần Văn Viễn mới giải thích tầm quan trọng của phi thuyền, cùng với sự xuất hiện của Hải Đông Thanh.
Nghe nói chỗ dựa lớn nhất của bên mình đã bị người ta đánh hạ, những người giàu có và quyền lực đều có thể phản công bất cứ lúc nào, dân chúng dưới bục lập tức nổ tung.
"Mới có mấy ngày tốt lành, sao địa chủ lại quay về rồi?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lúc này không ít dân chúng đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, thậm chí có người còn khóc luôn tại chỗ.
Nếu chưa từng được sống những ngày tốt đẹp như vậy thì không sao, dù sao đều bị địa chủ áp bức từ đời này sang đời khác.
Nhưng đã từng có một khoảng thời gian được sống yên bình dưới tay của Kim Phi, muốn để bọn họ quay về thời kỳ khó khăn trước kia, ai có thể chịu được chứ?
Người đưa thư đợi một lúc, cảm thấy cũng tạm được rồi, mới lấy gậy gỗ đập vào chiêng đồng bên cạnh.
Lúc này dân chúng mới dần dần yên tĩnh lại.
Người đưa thư giơ loa sắt lên lớn tiếng hỏi: "Mọi người cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn, hay cuộc sống trước đây tốt hơn?"
"Cuộc sống hiện tại tốt hơn!"
Dân chúng cùng nhau đáp lời.
"Vậy mọi người có muốn để địa chủ quay lại không?" Người đưa thư lại hỏi.
"Không muốn!" Dân chúng đáp lời.
"Kim tiên sinh từng nói, còn da lông mọc, còn cây đâm chồi! Không có nước, tức là không có nhà!"
Người đưa thư đột nhiên hét lên khản cả tiếng: "Muốn bảo vệ cuộc sống tốt đẹp này của chúng ta, chỉ dựa vào một mình tiên sinh thì không đủ, còn cần đến tất cả chúng ta!"
Địa chủ muốn quay về bóc lột chúng ta, người giàu có muốn quay về tiếp tục áp bức chúng ta! Mọi người có bằng lòng không?"
"Không bằng lòng!" Nhóm dân chúng gào lên.
"Vậy thì gia nhập quân Trấn Viễn đi, cầm vũ khí lên, cùng nhau bảo vệ quê hương của chúng ta!"
Người đưa thư giơ nắm tay lên và hét lên: "Không có nước, tức là không có nhà!"
"Không có nước, tức là không có nhà!"
Dân chúng cũng giơ nắm tay lên hò hét.
…
Cảnh tượng tương tự, còn phát sinh ở hai bục đọc báo bên ngoài huyện Thanh Sơn, cũng như các làng quê và thị trấn ở bên trong.
Mặc dù người đưa thư không phải nhà hùng biện, cũng không hiểu kích động lòng người là gì, nhưng bọn họ chỉ đọc theo những gì mà Trần Văn Viễn viết ra, đã khiến cho cả huyện Thanh Sơn đều sôi sục.
Bởi vì dân chúng tự biết những ngày tháng trước đây như thế nào, cũng quý trọng cuộc sống hiện tại.
Điều này có tác dụng hơn bất cứ bài diễn thuyết nào.
Ngoài ra, Kim Phi còn công khai đảm bảo rằng tham gia vào quân đội sẽ có tiền trợ cấp hàng tháng, nếu chết trận cũng có trợ cấp, càng khiến cho dân chúng có thêm một liều thuốc an thần.
Vì vậy, sáng hôm ấy có không ít dân chúng đến báo tên đăng ký.
Kim Phi biết được tin này, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Dân chúng huyện Thanh Sơn sẵn lòng hưởng ứng, dân chúng ở những nơi khác tại Xuyên Thục cũng sẽ đi theo.
Có thể không cần dùng đến sức mạnh để chinh phục, Kim Phi cũng không muốn dùng.
"Nói với Trần Văn Viễn, bảo anh ta từng bước mở rộng khu vực phát hành số đặc biệt theo từng huyện, ngươi tổ chức đội Chung Minh phối hợp thống kê tân binh, bố trí công việc, để Lương ca nhanh chóng sắp xếp huấn luyện tân binh.
Kim Phi nhìn về phía Tiểu Ngọc bố trí truyền tin.
Trước mắt có quá ít nhân lực, nếu như tất cả đều ở khu vực chiêu mộ binh lính, chỉ làm công tác thống kê, bố trí và huấn luyện tân binh sẽ là một công trình lớn.
Vì thời kỳ ổn định, sau khi Kim Phi với Cửu công chúa bàn bạc xong thì quyết định gọi nhập ngũ theo từng huyện một.
"Ta hiểu rồi!" Tiểu Ngọc gật đầu, lấy một cuốn sổ nhỏ ra ghi lại.
"Đúng rồi, bên Đảng Hạng đã trả lời chưa?" Kim Phi hỏi.
Sau khi biết Đảng Hạng đã bắt giữ những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, việc đầu tiên mà Kim Phi làm là phát người truyền tin cho người phòng thủ ở biên giới của Đảng Hạng, yêu cầu bọn họ thả người.
Đồng thời còn lập tức tập hợp người, ngựa ở vùng biên cảnh Hi Châu, chuẩn bị tùy thời có thể tiến đánh Đảng Hạng.
Mặc dù không có phi thuyền, nhưng tên tuổi của tiêu cục Trấn Viễn cũng có thể khiến cho quân đội ở biên giới của Đảng Hạng cực kỳ e sợ.
Trước mắt, người phụ trách biên giới của Đảng Hạng tên là Lý Tam Quần đang đối đầu với nhân viên hộ tống của Hi Châu, người này cũng là họ hàng xa của hoàng đế hiện tại.
Sau khi Lý Tam Quần biết được yêu cầu của Kim Phi, đầu tiên là phái người trả lời, nói hắn đã báo cáo yêu cầu của Kim Phi lên triều đình Đảng Hạng, đề nghị Kim Phi đợi thư trả lời.
Mặc dù Kim Phi rất tức giận, nhưng cũng không rảnh rỗi để phái người tiến đánh Đảng Hạng, chỉ có thể vừa phái người tiếp tục tập hợp nhân lực, vừa sắp xếp người thúc giục bên phía Đảng Hạng.
Vì để đề phòng người Đảng Hạng giết hại nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, Kim Phi còn phái người đưa Lý Kế Sơn đến tiền tuyến, tời trước mặt hoàng đế Đảng Hạng, để hắn mỗi ngày đi dạo hai vòng trên bục cao, uy hiếp người Đảng Hạng.
Theo lý thì bên phía Đảng Hạng đáng lẽ phải nên trả lời từ sớm rồi mới phải, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì.
Kim Phi chờ đến mức sốt ruột, cũng lo lắng cho sự an toàn của những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt kia.
"Hôm nay bên Hi Châu truyền tin tới, nói bọn họ đã đi hỏi Lý Tam Quần rồi, Lý Tam Quần nói rằng hoàng đế Đảng Hạng phái một sứ giả đến đàm phán, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới." Tiểu Ngọc đáp.
"Phái nhân viên chuyên môn qua đây?"
Kim Phi nghe thế không khỏi nhíu mày: "Xem ra hoàng đế Đảng Hạng này có lòng tham rất lớn, muốn kiếm lời từ chỗ ta đây mà!"
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Tiểu Ngọc lo lắng hỏi.
Hôm nay trong tay Đảng Hạng có không ít nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, chắc chắn sẽ đưa ra nhiều đòi hỏi.
Kim Phi không đáp lời, mà hỏi: “Những thứ ta bảo ngươi gửi cho Đại Tráng đã đưa đến đâu rồi?”
Chương 1082: Thành Du Quan bị vây đánh
Trước đó Đại Tráng đang chiến đấu ở đất Tần, sau khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Kim Phi đã lệnh cho Đại Tráng thu nhỏ toàn bộ chiến tuyến lại, từ thế tấn công chuyển sang thế phòng thủ.
Kim Phi còn yêu cầu Đại Tráng bảo vệ thành trì đã chiếm được, còn phải huy động nhân lực tập hợp về phía Hi Châu, để đề phòng nếu quân Đảng Hạng từ Hi Châu tới, thì tiêu cục cũng đã có phòng bị từ trước.
Đối với Đại Tráng, mệnh lệnh này của Kim Phi gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Bởi vì các nhân viên hộ tống tiến vào đây quá thuận lợi, rất nhiều quyền quý hào tộc ở đây đã bỏ chạy từ lâu, phủ binh cũng đã giải tán.
Đại Tráng cho mọi người qua cướp thành trì, chiêu mộ dân quân, thành lập quân đội, duy trì trật tự ổn định.
Trong quá trình này, đội Chung Minh sẽ tiến hành chia đất cho dân địa phương.
Tới lúc chia ruộng xong, dân quân cũng không còn nhiều nữa.
Tiền triển thuận lợi như vậy, tốc độ mở rộng cũng cực kỳ nhanh, nhân lực luôn trong trạng thái không đủ dùng.
Đột nhiên bây giờ Kim Phi lại bảo anh ta điều động thêm người, quả thật khiến Đại Tráng khó xử.
Nhưng Đại Tráng vẫn hiểu được vì sao Kim Phi lại phải làm vậy, nên bất chấp mọi loại áp lực, anh ta điều động hơn hai nghìn binh mã từ các quận, đi tới Hi Châu nhanh nhất có thể.
Mặc dù phần lớn nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội trong Đảng Hạng đều đã bị bắt giữ, nhưng trước đó Hàn Phong đã sắp xếp không ít mật thám tiến vào trong Đảng Hạng, mà những mật thám này chủ yếu vẫn được giữ trong bóng tối, lần này may mắn thoát.
Mật thám truyền tin tới, doanh trại chinh chiến phía Nam đối diện với Hi Châu và Thanh Thủy Cốc ngày trước bỏ hoang, nhưng gần đây lại xuất hiện binh lính Đảng Hạng, còn có không ít thợ thủ công đang sửa chữa doanh trại, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Mật thám còn phát hiện khắp nơi trong Đảng Hạng đều có dấu hiện đại quân sắp xuất phát.
Tuy rằng tạm thời chưa thể thăm dò số người cụ thể của chúng, nhưng Thiết Thế Hâm tổng hợp các tình báo từ nhiều nơi lại, ước chừng đại quân Đảng Hạng phải phái tới hơn 150.000 quân.
Trong 150.000 quân này, có khoảng năm vạn quân xuất phát về phía Thanh Thủy Cốc, còn 100.000 quân còn lại đang xuất phát về hướng Hi Châu.
Cộng thêm 20.000 quân biên phòng đang ở Hi Châu, cộng lại khoảng 120.000 quân.
Mà số nhân viên hộ tống lại ít, ở thành Hi Châu, các nhân viên hộ tống chỉ có hai đại đội quân phòng thủ, tổng cộng cũng chỉ hơn hai trăm người.
Dù có cộng thêm hai nghìn người Đại Tráng mới tập kết được, cũng chỉ mới hơn hai nghìn người, còn không bằng số lẻ của quân địch!
Nếu còn ở Thanh Thủy Cốc, các nhân viên hộ tống có thể lợi dụng địa hình hiểm trở, đối đầu với quân địch, nhưng ngoài thành Hi Châu này là cả một vùng đất rộng lớn, thích hợp nhất cho kỵ binh cưỡi ngựa.
Cho dù nhân viên hộ tống có đưa cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, lựu đạn, giáp đen thì với loại địa hình này vẫn không thể đánh thắng quân địch.
Dẫu sao kỵ binh của Đảng Hạng cũng vô cùng mạnh.
Lúc trước Thiết Ngưu tấn công được hoàng thành của Đảng Hạng là nhờ vào phi thuyền và bom chớp sáng.
Giống như Hải Đông Thanh khắc chế phi thuyền, vừa hay bom chớp sáng cũng khắc ngựa chiến.
Kỵ binh có thể che mắt mình để tránh bị thương, nhưng đâu thể che mắt ngựa chiến của mình lại?
Bất kể ngày hay đêm, khi bom chớp sáng được ném xuống, ngựa chiến sẽ bị mù tạm thời, sau đó đụng vào thành, không đánh cũng tự thua.
Nếu không như vậy, đừng nói Thiết Ngưu chỉ mang theo năm trăm người, có năm nghìn người cũng rất khó để đánh tới hoàng thành của Đảng Hạng.
Nhưng bây giờ không thể dùng được phi thuyền, Kim Phi phải làm gì đó khác để giữ được thành Hi Châu này.
Mấy ngày trước y đã để Tiểu Ngọc sắp xếp người đưa cho Đại Tráng một ít đồ, đây chính là sự chuẩn bị của Kim Phi.
“Không thể dùng phi thuyền, vậy đội buôn chỉ có thể vận chuyển hàng dưới mặt đất, chắc mấy ngày nữa mới tới thành Hi Châu được.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Đồ được gửi tới, bảo Đại Tráng lập tức sắp xếp người bắt đầu huấn luyện.” Kim Phi nhắc nhở.
“Vâng!”
“Đúng rồi, thành Du Quan bên kia vẫn chưa có tin tức gì à?” Kim Phi hỏi lại.
Từ khi biết tới sự tồn tại của Hải Đông Thanh, Kim Phi đã để cho Tiểu Ngọc liên hệ cho quận Bình Giang và thành Du Quan trước.
Hôm nay thư hồi âm từ quận Bình Giang đã về, tất cả đều bình thường.
Nhưng thành Du Quan vẫn chưa có tin tức gì, Kim Phi cực kỳ lo lắng, cứ hai ngày gặp Tiểu Ngọc lại hỏi một lần.
Đáng tiếc, mỗi lần như vậy đều không có được câu trả lời y muốn.
Lần này cũng vậy, Tiểu Ngọc lại lắc đầu: “Vẫn chưa…”
“Xem ra người Đông Man đã bố trí Hải Đông Thanh bên thành Du Quan kia rồi.”
Kim Phi bất lực thở dài: “Chỉ mong Thiết Tử có thể kiên trì tới khi Trấn Viễn số 1 tới!”
Bên ngoài thành Du Quan chính là Đông Man, nơi Hải Đông Thanh nhiều tới mức thừa thãi.
Chỉ cần bố trí mấy con Hải Đông Thanh ở bên ngoài là đã có thể chặn được tất cả bồ câu đưa thư muốn vào hay ra thành.
Trấn Viễn số 1 là chiếc thuyền hơi nước đầu tiên Kim Phi chế tạo ở Đông Hải, ngày hôm qua đã nó đã mang theo các loại vật tư xuất phát tới Đông Hải, rồi từ Đông Hải tới phía Bắc của Bột Hải, tiếp tế cho Lưu Thiết.
“Ca ca của ta làm việc ổn thỏa như vậy, nhất định có thể kiên trì được!”
Tiểu Ngọc nhìn về phía Đông Bắc, cầu nguyện cho ca ca của mình.
...
Ở thành Du Quan, Lưu Thiết - người mà Kim Phi và Tiểu Ngọc nói tới, bây giờ đang đứng trên thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Ngày Tấn vương tấn công đội bay, người Đông Man cũng bắt đầu tấn công vào thành Du Quan.
Đầu tiên Lưu Thiết phái ra bốn chiếc phi thuyền, chuẩn bị ném bom xuống đoàn kỵ binh của quân địch.
Nhưng phi thuyền vừa mới ra khỏi thành, người Đông Man đã thả ba con Hải Đông Thanh ra.
Phi thuyền bị Hải Đông Thanh xé rách túi cầu ngay trước mắt các nhân viên hộ tống, rơi xuống đất, nát hết cả người.
Lưu Thiết còn chưa kịp sai người ra đưa thi thể của đồng đội và phi thuyền về, kỵ binh của Đông Man đã ào tới.
Trận chiến tấn công thành tàn khốc diễn ra từ đó.
Các nhân viên hộ tống không ngờ quân địch có thể phá hỏng cả phi thuyền, bị đánh không kịp trở tay. Chờ tới khi Lưu Thiết ổn định lại tinh thần của cả đội để tiến hành phòng ngự, kỵ binh của người Đông Man đã tới ngay dưới chân thành.
Cũng may Lưu Thiết làm việc từ trước tới nay vẫn luôn ổn thỏa, cho dù có phi thuyền và bom chớp sáng áp chế được kỵ binh, nhưng ngay sau khi tiếp nhận thành Du Quan, anh ta vẫn lắp không ít xe ném đá ở trên tường thành.
Nhờ vậy, họ mới có thể chống đỡ kịp thời cuộc tấn công này của người Đông Man.
Đặc biệt máy bắn đá phát huy công dụng rất lớn.
Để đánh bại quân địch, Lưu Thiết không chỉ cho đá vào xe ném đá mà còn bỏ cả dầu hỏa và bom chớp sáng vào.
Loại hỗn hợp này có sức sát thương lớn hơn nhiều so với chỉ mình đá.
Mỗi lần dùng xem đá đều có thể gây thương vong cho người Đông Man.
Tương đối mà nói, lực sát thương của cung nỏ hạng nặng đã yếu hơn nhiều.
Khi bắn thẳng, cung nỏ hạng nặng như một chuỗi xâu, một mũi tên có thể bắn xuyên qua nhiều kỵ binh cùng một lúc, nhưng bắn xuống từ trên tường thành, một mũi tên chỉ có thể bắn chết được một kỵ binh.
Còn nếu không may, ngắm không chính xác, có khi không bắn trúng cái nào.
Sau khi phát hiện được điều này, Lưu Thiết lập tức sai người dỡ hầu hết cung nỏ hạng nặng xuống, thay bắn xe ném đá.
Vua Đông Man từng bị Trương Lương và Thiết Ngưu đánh ra khỏi thành Du Quan, chạy như chó nhà có tang, hắn vẫn luôn ghi thù trong lòng, hiện tại có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Lần tấn công thành đầu tiên thất bại, chưa tới hai canh giờ sau đã phát động lần tấn công thành thứ hai.
Hơn nữa số quân còn đông hơn lần trước!
Chương 1083: Xe công thành
Lần đầu tiên tấn công thành, không ít kỵ binh Đông Man đã bị máy bắn đá bắn chết, lần thứ hai tấn công thành, người Đông Man đã rút kinh nghiệm, kỵ binh phân tán ra khắp nơi.
Lần đầu tiên tấn công thành, một lần phát động máy bắn đá có thể bắn chết ít nhất ba bốn tên kỵ binh, nhưng lần thứ hai tấn công thành, một lần phát động chỉ có thể đánh chết một hai tên.
Có lúc đối phương phản ứng nhanh hơn thì còn không bắn chết được tên nào.
Lưu Thiết liếc mắt đã nhìn thấu âm mưu của đối phương, nhưng không dám ngừng tấn công.
Bởi vì máy bắn đá được lắp đặt trên tường thành có điểm mù, một khi kỵ binh Đông Man lao tới kế bên tường thành, máy bắn đá sẽ không bắn tới được.
Trong thời đại của vũ khí lạnh, chiến đấu công thành là một trong những phương thức chiến đấu khốc liệt nhất.
Đặc biệt là sau khi phe công thành đến gần tường thành, mức độ tàn khốc của trận chiến sẽ lập tức tăng lên!
Người Đông Man giơ khiên lên, nối tiếp nhau leo từng bậc thang lên tường thành, nhân viên hộ tống bèn ném lựu đạn hoặc vò dầu hỏa từ trên xuống, ngăn cản kẻ địch.
Trong một khoảng thời gian, ở ngoài thành Du Quan, tiếng nổ và tiếng hét thảm thiết cứ vang bên tai không dứt.
Ở khắp mọi nơi bên ngoài tường thành, có thể thấy binh lính bị lửa thiêu rụi cả người đang kêu thảm thiết rồi rơi xuống, lúc rơi còn đang liều mạng dập ngọn lửa trên người.
Nhưng trên người bọn chúng dính dầu hỏa, ngọn lửa căn bản không thể bị dập tắt được.
Từng chiếc thang công thành bị lựu đạn làm nổ tung, binh lính Đông Man đang ở trên thang cũng bị sóng xung kích đẩy ngã xuống đất.
Cho dù không ngã chết ngay tại chỗ, cũng sẽ bị ngựa chiến lao tới giẫm chết.
Nhân viên hộ tống ở vị trí phòng thủ trong trận chiến công thành có được ưu thế rất lớn, nhưng cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Cưỡi ngựa bắn cung là khóa huấn luyện mà mỗi nam nhân Đông Man từ nhỏ đã phải tiếp nhận, thế nên kỹ thuật bắn cung của phần lớn người Đông Man đều ở mức tiêu chuẩn trở lên.
Sau khi lao tới phía dưới tường thành, người Đông Man rốt cuộc cũng có thể bắt đầu đánh trả.
Không ít nhân viên hộ tống lúc thò người xuống để ném lựu đạn và vò dầu hỏa đã bị người Đông Man bắn trúng.
Mặc dù phần lớn chỉ bị bắn trúng cánh tay, nhưng người Đông Man đã tẩm độc lên mũi tên, một khi bị bắn trúng, cánh tay sẽ cực kì đau nhức, nếu như không xử lý kịp thời, có thể cả cánh tay bị trúng tên cũng không giữ lại được.
Thế nên một khi có nhân viên hộ tống bị trúng tên, thì nhất định phải mau chóng dẫn đến bên quân y xử lý vết thương.
Tính cả nhân viên hộ tống giúp dẫn người đi, mỗi một lần có nhân viên hộ tống trúng tên, thì chẳng khác nào nhân lực đã tạm thời giảm đi hai người.
Việc này đối với số lượng nhân viên hộ tống vốn đã ít ỏi, chắc chắn là khó càng thêm khó.
Cũng may là thương vong của người Đông Man nhiều hơn.
Đợt công thành thứ hai kéo dài nửa giờ, bên dưới tường thành, xác người Đông Man hoàn toàn phủ kín mặt đất.
Bên dưới mấy điểm chính của đợt công thành, xác chết ước chừng xếp thành mấy tầng.
Nơi xa hơn một chút, khắp nơi đều là xác người Đông Man bị máy bắn đá đánh chết!
Trên chiến trường rất dễ thấy ngựa chiến mất chủ nhân, bị tiếng nổ dọa sợ chạy tán loạn khắp nơi.
Khắp nơi đều là tiếng hét thảm thiết của người bị thương, cùng với tiếng kêu gào của ngựa chiến bị thương.
Nhưng người Đông Man đã rút lui, bọn chúng cũng không định cứu chữa cho những người bị thương.
Tiếng hét thảm thiết kéo dài liên tục từ xế chiều đến đêm khuya mới dần dần dừng lại.
Ban đêm trên đồng cỏ thực sự quá lạnh, nhóm nhân viên hộ tống mặc áo dày nấp ở phía sau tường thành cũng lạnh cóng đến mức môi tím bầm, huống chi người bị thương nằm ở trên cỏ chứ?
Đến hơn nửa đêm, nhân viên hộ tống tuần đêm nằm trên tường thành nhìn xuống dưới, toàn bộ xác chết trên đất đều đã biến thành khối băng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Nhưng vua Đông Man vẫn không chịu từ bỏ, vào lúc rạng sáng lại phát động đợt tấn công mãnh liệt hơn.
Lúc này ánh trăng đã xuống, mặt trời còn chưa lên, là thời điểm tối tăm nhất trong một ngày.
Vua Đông Man cho người dùng vải bông bọc vó ngựa lại, và bí mật tiếp cận thành Du Quan.
Thật may là Lưu Thiết đã sớm đề phòng từ trước, sau khi ánh trăng vừa xuống, cứ cách mấy phút sẽ sắp xếp người đứng trên tường thành, chọn ngẫu nhiên một vị trí để ném một quả bom chớp sáng xuống.
Với khoảng cách hơn trăm trượng, bom chớp sáng đã không thể làm mù mắt người khác nữa, nhưng nhân viên hộ tống vẫn có thể nhân lúc bom chớp sáng nổ, thấy rõ xung quanh trong nháy mắt.
Thế nên khi kỵ binh Đông Man mò tới cách thành Du Quan trăm trượng đã bị nhân viên hộ tống phát hiện.
Nhân viên hộ tống lập tức khởi động máy bắn đá tiến hành tấn công!
Nhưng trời quá tối, máy bắn đá chỉ có thể bắn bừa, tỷ lệ trúng mục tiêu còn thấp hơn ban ngày.
Mà khoảng cách trăm trượng lại quá gần, máy bắn đá chỉ kịp bắn một lượt, hàng nghìn binh lính Đông Man đã lao tới bên dưới tường thành.
Trận chiến công thành đợt thứ ba bùng nổ ngay sau đó.
Vua Đông Man kỳ vọng rất nhiều vào đợt đánh lén ban đêm này, tập trung nhiều nhân lực hơn cả hai lần trước cộng lại, cuộc tấn công cũng mãnh liệt hơn.
Lúc Lưu Thiết chạy tới trên tường thành, đúng lúc thấy một quả bom chớp sáng nổ trên không trung.
Trong nháy mắt khi bom chớp sáng nổ, Lưu Thiết thấy dưới tường thành khắp nơi đều dày đặc bóng người, liếc qua không nhìn thấy được biên giới!
Điều chết người nhất là vua Đông Man không chỉ phái ra một lượng lớn binh lính, còn phái ra nhiều xe công thành cỡ lớn.
Cái gọi là xe công thành cũng tương tự như xe chở máy bay mà đời trước Kim Phi từng thấy ở sân bay.
Bên dưới là hai hàng bánh xe khổng lồ, chở một chiếc thang cũng khổng lồ không kém.
Để đề phòng xe công thành bị vò dầu hỏa thiêu cháy, người Đông Man đã bọc một lớp sắt chống cháy bên ngoài thang.
Hàng trăm binh lính Đông Man nấp ở bên dưới thang, nhanh chóng đẩy xe công thành đến gần thành Du Quan.
Vua Đông Man vô cùng xảo quyệt, cố ý đặt xe công thành ở một góc khuất, lúc nhân viên hộ tống phát hiện ra thì xe công thành chỉ còn cách tường thành chưa tới hai mươi trượng.
"Mau, nổ banh nó cho ta!"
Lưu Thiết chạy tới trên tường thành, hét lên với nhân viên hộ tống canh gác tường thành.
Xe công thành có chiều rộng khoảng ba trượng, nếu để cho nó dựa vào đến trên tường thành, vô số Đông Man binh lính liền có thể liên tục không ngừng xông lên tường thành.
Đến lúc đó nhân viên hộ tống sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế về địa hình, sẽ bị đám người Đông Man đông nghẹt làm cho chết chìm!
Dưới sự chỉ huy của Lưu Thiết, nhóm nhân viên hộ tống ném lựu đạn liên tiếp vào xe công thành như thể làm lựu đạn không tốn tiền vậy!
Nhưng trước khi chế tạo xe công thành vua Đông Man cũng biết nhân viên hộ tống có lựu đạn, sao có thể không chuẩn bị trước chứ?
Gỗ sử dụng để chế tạo xe công thành đều là loại gỗ trăm năm được lấy trong rừng nguyên sinh, mỗi một khúc gỗ ít nhất cũng to bằng vòng eo, lựu đạn căn bản không nổ nổi.
Hơn nữa ở mỗi điểm chịu lực mấu chốt, đều có thêm một khúc gỗ.
Cho dù có một hai khúc gỗ bị nổ tung, xe công thành vẫn có thể tiếp tục hoạt động.
Nhìn thấy xe công thành càng ngày càng gần tường thành, Lưu Thiết nóng vội đến mức không ngừng nhảy dựng lên: "Túi thuốc nổ đâu, lúc nào mới đưa đến được?"
Tùy cơ ứng biến, vũ khí có thể phá hỏng xe công thành , chỉ có túi thuốc nổ thôi.
Nhưng túi thuốc nổ không phải trang bị thông thường khi tác chiến, trên tường thành cũng không chuẩn bị sẵn, mà cất giữ ở trong kho hàng trong thành.
Ngay khi xe công thành chỉ còn cách tường thành khoảng ba trượng, nhân viên hộ tống đi lấy túi thuốc nổ rốt cuộc cũng trở lại.
Lưu Thiết vội vàng ra lệnh cho tay ném tốt nhất dưới quyền mình, đốt túi thuốc nổ rồi ném đi.
Tay ném cũng không khiến Lưu Thiết thất vọng, ném túi thuốc nổ vào đúng ngay xe công thành ở bên dưới!
Đùng!
Cùng với một tiếng vang thật lớn, xe công thành khổng lồ bị lật ngược, đập chết một đám lớn binh lính Đông Man!
Sau khi giải quyết xong xe công thành, rạng sáng cũng trôi qua rồi.
Phía đông xuất hiện một vệt màu trắng bạc, Lưu Thiết đứng ở trên tường thành cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ mặt đất.
Vào lúc này, anh ta mới phát hiện, hóa ra người Đông Man không chỉ chuẩn bị một chiếc xe công thành, mà là ba chiếc!
Hai chiếc còn lại đã mau chóng được đẩy tới phía dưới tường thành!
Chương 1084: Bị tấn công dồn dập
Mặc dù Đông Man và Đảng Hạng đều là những dân tộc du mục, nhưng họ lại có điểm khác nhau.
Ở biên giới Đảng Hạng có rất nhiều hoang mạc, hàng năm vào cuối mùa xuân hoặc những mùa ít gió, cát vàng bay khắp trời.
Khi gió lớn, đừng nói là lều vải, người cũng bị thổi đứng không vững.
Người Đảng Hạng chỉ có thể xây nhà để chống cự, cho nên biên giới Đảng Hạng có rất nhiều thành thị.
Mà biên giới Đông Man hầu như được bao phủ hoàn toàn là thảo nguyên bằng phẳng, để thuận tiện cho việc chăn thả, phần lớn người Đông Man thường sống trong lều trại và di chuyển dọc theo đồng cỏ và nguồn nước.
Cho nên toàn bộ Đông Man không có bao nhiêu thành thị.
Cái gọi là vương thành Đông Man thực chất ngay cả thành thị lớn như quận Quảng Nguyên cũng không có.
Đây cũng là lý do sau khi chiếm được thành Du Quan Kim Phi không bảo Trương Lương chủ động tấn công.
Thảo nguyên quá rộng lớn, nhóm người Trương Lương không quen với cuộc sống nơi này, muốn tìm địa điểm tụ tập của người Đông Man thực sự quá khó khăn.
Hơn nữa, có thể nói bất kể già trẻ gái trai người Đông Man đều là lớn lên trên lưng ngựa, phản ứng quá linh hoạt.
Một khi nhìn thấy phi thuyền, người Đông Man sẽ cưỡi ngựa phân tán đi, phi thuyền muốn đuổi theo cũng không thể đuổi được.
Sở dĩ độ khó của việc chủ động tấn công Đông Man rất lớn, cơ bản là bỏ sức ra làm mà chẳng thu được gì cả.
Mục đích Kim Phi phái quân bắc phạt không phải là để chinh phạt Đông Man, mà là để bọn họ bảo vệ thành Du Quan, để Đông Man không tới quấy rối là được.
Ngoài ra, lúc đó kỹ thuật bọc gói thuốc nổ còn chưa thuần thục, cho nên toàn bộ thành Du Quan cũng chỉ có hai túi thuốc nổ thôi.
Vừa rồi cho nổ xe công thành đã dùng mất một túi rồi, bây giờ lại có hai xe công thành đến cùng một lúc, nên làm thế nào đây?
"Ngươi có khả năng dùng một gói thuốc nổ hạ gục được hai thứ to lớn này không?"
Lưu Thiết kéo người lính ném lựu đạn hỏi.
"Nếu như bọn họ cùng nhau tiến lên thì có thể có cơ hội, bây giờ như thế này…."
Người lính ném lựu đạn khó xử lắc đầu.
Hai chiếc xe công thành nối tiếp nhau, cách nhau khoảng mười mấy trượng, Lưu Thiết cũng biết khả năng dùng một gói thuốc nổ để hất bay xe công thành là quá nhỏ.
Anh ta cũng không làm khó người lính ném lựu đạn, mà hỏi: "Vậy ngươi còn có biện pháp nào khác không?"
"Bây giờ chỉ có thể bó nhiều lựu đạn vào với nhau, nói không chừng có thể cho nổ tung được thứ to lớn này." Người lính ném lựu đạn trả lời.
"Mau, mang hai thùng lựu đạn tới đây!"
Lưu Thiết vừa gọi cận vệ đi di chuyển lựu đạn, vừa đặt túi thuốc nổ cuối cùng vào tay người lính ném lựu đạn: "Hãy giết chết cái đang đến gần trước đã!"
"Vâng!" Người lính ném lựu đạn nhận lấy gói thuốc nổ bằng cả hai tay.
Khi xe công thành phía trước còn cách tường thành khoảng năm trượng, người lính ném lựu đạn châm ngòi nổ và ném gói thuốc nổ ra.
Gói thuốc nổ vẽ thành một đường vòng cung, rơi đúng vào dưới sàn bên trái của xe công thành.
Một giây sau, gói thuốc nổ phát nổ với một tiếng nổ lớn.
Một tiếng nổ ầm lớn, chiếc xe công thành thứ hai cũng đổ xuống chỗ cách tường thành vài trượng!
Hơn nữa nó còn chặn đường của xe công thành phía sau, không thể không dừng lại và chuyển hướng.
"Làm tốt lắm!"
Lưu Thiết hưng phấn vỗ vai người lính ném lựu đạn.
Chiếc xe công thành phía sau cách tường thành chưa đầy mười năm trượng, nhiều nhất cũng phải mất thêm mười phút nữa mới có thể đến gần tường thành được.
Vừa rồi Lưu Thiết còn lo lắng thời gian quá ngắn không kịp buộc lựu đạn lại, bây giờ thì tốt rồi.
Thể hình xe công thành lớn, không đến ba mươi bốn mươi phút thì đừng mong quay đầu thành công được.
Người lính ném lựu đạn cười ha hả, chạy tới cầm một cây sào tre lên, bắt đầu gắn lựu đạn lên đó.
Muốn lật đổ một chiếc xe công thành lớn như vậy, ba quả, năm quả lựu đạn căn bản là không thể.
Người lính ném lựu đạn buộc tổng cộng hai mươi quả lựu đạn vào cột tre rồi mới kết thúc.
Lúc này xe công thành đã quay đầu thành công và tiếp tục tiếp cận tường thành.
Người lính ném lựu đạn ước lượng trọng lượng cây tre mấy lần, sau đó đứng ở phía sau bia bắn tên yên lặng chờ đợi.
Khi chiếc xe công thành cuối cùng còn cách tường thành ba trượng, người lính ném lựu đạn hít một hơi thật sâu rồi cầm theo chuỗi lựu đạn lao ra ngoài.
Nhưng điều mà tất cả nhân viên hộ tống không ngờ tới là sau khi chiếc xe công thành vừa rồi bị nổ bay, người Đông Man vẫn luôn đề phòng người lính ném lựu đạn.
Bên dưới thang gỗ của xe công thành, ẩn giấu một người đàn ông cường tráng mặc áo khoác da sói, trên đầu đội một chiếc mũ da sói có tạo hình quái dị.
Loại mũ này không phải tất cả người Đông Man đều có thể đội được, phải là người tham gia cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung hàng năm giành được vinh dự tay cung thần mới có thể đội nó.
Ở Đông Man hầu như mọi người đều biết cưỡi ngựa bắn cung, người có thể được gọi là tay cung thần, mỗi người đều là tay cung thần thực sự.
Người ẩn nấp bên dưới thang gỗ lớn này, dùng đôi mắt như chim ưng quét qua bức tường thành Du Quan.
Người lính ném lựu đạn vừa giơ chuỗi lựu đạn lên, còn chưa kịp ném xuống đã bị tay cung thần phát hiện ra.
Tay cung thần lập tức giơ tay lên, căn bản không cần quá trình nhắm bắn, mũi tên đã bay ra, trúng ngay vào mắt trái của người lính ném lựu đạn.
Do quán tính của mũi tên, người lính ném lựu đạn lùi lại hai bước, chuỗi lựu đạn cũng vô lực rơi xuống đất.
Lúc này, ngòi nổ của chuỗi lựu đạn đã bốc cháy, nếu nổ tung trên tường thành, thì đám người Lưu Thiết ở xung quanh sẽ không thể sống sót, hơn nữa nói không chừng tường thành cũng sẽ bị nổ bay thành một cái lỗ thủng.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, một cận vệ phía sau lưng Lưu Thiết lao tới, tóm lấy chuỗi lựu đạn ném ra ngoài.
Chuỗi lựu đạn còn chưa kịp rơi xuống đất đã nổ tung trên không trung.
Sóng khí của vụ nổ cuốn tới, đám người Lưu Thiết bị lật nhào, tai gần như bị điếc.
Lưu Thiết lắc đầu, lảo đảo đi về phía người lính ném lựu đạn, muốn kiểm tra vết thương của người lính ném lựu đạn.
Nhưng khi nhìn thầy người lính ném lựu đạn, trái tim Lưu Thiết đã chùng xuống.
Mũi tên bắn vào mắt của người lính ném lựu đạn, gần nửa đoạn thân mũi tên đã cắm vào đầu anh ta, cho dù là thần tiên có đến cũng không thể cứu được.
Từ khi đi theo Kim Phi, Lưu Thiết đã trở thành một cựu tướng quân nam chinh bắc phạt, không chỉ quen với sự hy sinh của đồng đội mà còn có thể chấp nhận điều đó.
Lý do khiến Lưu Thiết thực sự cảm thấy buồn bã là vì trong số đám thuộc hạ của anh ta, người lính ném lựu đạn này là người ném thuốc nổ chính xác nhất và thành thục với thuốc nổ nhất.
Xe công thành của kẻ địch lập tức sắp đẩy đến bên tường thành, lúc này tìm người chế tạo chuỗi lựu đạn sẽ không kịp.
Không đợi Lưu Thiết nghĩ ra cách, thang gỗ của xe công thành đã dựa vào tường thành.
Hàng trăm binh sĩ Đông Man giơ vũ khí xông lên thang gỗ, lao về phía tường thành.
Rõ ràng xe công thành đã được chế tạo theo độ cao của thành Du Quan, ước chừng cao hơn tường thành hai mét.
Trước kia đám người Lưu Thiết đứng ở trên cao tấn công đối thủ, bây giờ lại trở thành đối thủ đứng ở trên cao tấn công chính mình.
Nhưng trận chiến hai năm qua của Lưu Thiết cũng không phải là vô ích, đối mặt với kẻ địch điên cuồng lao tới anh ta cũng không sợ, mà lạnh lùng rút hắc đao ra, giận dữ hét lên: "Đại đội một chặn lại cho ta, đại đội hai đi chuyển dầu hỏa, đốt chết thứ quỷ quái này!"
Theo lệnh của Lưu Thiết, đại đội một lập tức tạo thành trận hình phòng thủ, phòng thủ đến tận phía dưới thang gỗ.
Xe công thành rộng hơn ba mét vuông, có thể cho phép bảy tám binh lính sát cánh xông tới.
Đại đội một vừa mới sắp xếp xong đội hình chiến đấu, đã có mười mấy binh lính Đông Man nhảy từ thang gỗ xuống.
Hai bên không nói nhiều lời, trong lúc binh lính Đông Man rơi xuống tường thành, nhân viên hộ tống dùng giáo dài đâm vào chúng.
Đại đội hai cũng chạy ngay đến các xe bắn đá ở bên cạnh, để vận chuyển dầu hỏa.
Xe công thành được làm bằng gỗ, mặc dù đều là những khúc gỗ lớn và rất dày, nhưng nếu đốt một lúc chắc chắn sẽ cháy rụi, vấn đề là nhân viên hộ tống có thể phòng thủ đến được lúc đó hay không!
Chương 1085: Sụp đổ
Đại đội 1 xếp thành hai đội hình, gắt gao ngăn chặn hai đoạn tường thành, chặn những người Đông Man nhảy xuống từ thang gỗ ở bên trong tường thành.
Vốn là chỗ sống chết, hai bên ai cũng không mềm lòng, cũng không dám mềm lòng.
Từ giây phút đầu tiên bắt đầu cuộc chiến, nhân viên hộ tống với binh lính Đông Man đều dùng hết sức.
Nhân viên hộ tống áp dụng đội hình chiến đấu cũ là kết cấu cổ điển, những nhân viên hộ tống mang áo giáp nặng đứng ở phía trước, nhân viên hộ tống mặc áo giáp nhẹ đi theo phía sau, cuối cùng là những nữ binh giỏi bắn cung.
Mặc dù binh lính Đông Man dũng cảm và không sợ chết, nhưng công nghệ luyện sắt của Đông Man vẫn bị lạc hậu so với Đại Khang, binh lính trong đợt bao vây thành đầu tiên chỉ là bia đỡ đạn, rất nhiều người vẫn còn sử dụng giáo gỗ, đâm vào áo giáp đen của nhân viên hộ tống, thậm chí một vết ấn trắng cũng không đâm ra được.
Mà giáo dài của những nhân viên hộ tống đều được làm bằng thép không gỉ, mũi giáo còn là kết cấu hình tam giác với một mũi nhọn.
Binh lính Đông Man bị giáo dài như vậy đâm xuyên trong chốc lát, gần như cấp cứu cần thiết cũng không có.
Vì vậy, cho dù binh lính Đông Man liều mạng, cũng vẫn không thể đột phá được đội hình của nhân viên hộ tống.
Trên bức tường thành dài năm trượng rất nhanh đã đầy xác của binh lính Đông Man.
Đúng lúc này, quan chỉ huy của Đông Man trên mặt đất phái một lực lượng tinh nhuệ xông lên máy bắn đá.
Sau khi bọn họ vội vàng leo xuống từ thang gỗ trên tường thành, lại không nhảy xuống trước, mà đứng trên thang gỗ ném một loạt lọ dầu hỏa xuống.
Đây là lần đầu tiên nhân viên hộ tống sử dụng chiến thuật này, trước đó người Đông Man gần như chưa từng dùng đến nó, nhóm nhân viên hộ tống lập tức bị đánh đến không kịp trở tay.
Lọ dầu hỏa đập vào trên người nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen rồi nổ tung, ngọn lửa lớn bốc cháy rừng rực!
Nhóm nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng có thể chặn được nhát chém của thanh đao, nhưng không chặn được lửa!
Nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng đứng ở phía trước gặp họa, biến thành người lửa!
Bao gồm không ít binh lính Đông Man cũng gặp họa, cùng chết trong biển lửa với nhân viên hộ tống.
"Nhanh chóng rút lui! Nữ cung thủ, tiêu diệt chúng cho ta!"
Lưu Thiết gầm lên chỉ huy nhân viên hộ tống mặc áo giáp nhẹ kéo nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng lui về sau, đồng thời ra lệnh cho nữ cung thủ ở phía sau bắn vào nhóm người tinh nhuệ đột nhiên xuất hiện này.
Phản ứng của nhóm nữ binh cũng rất nhanh, Lưu Thiết còn chưa hét xong, đều rối rít đổi nỏ tay chĩa vào trên thang gỗ.
Nhóm tinh nhuệ của Đông Man không có mũ giáp, nhao nhao cúi người xuống để né tránh mũi tên.
Đợt tấn công của Đông Man tạm thời bị đàn áp, tạo cơ hội cho nhân viên hộ tống có cơ hội cấp cứu cho đồng bạn.
Sau khi nhân viên hộ tống mặc áo giáp nhẹ kéo nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng sang một bên, điều đầu tiên là lấy ra giẻ ướt dự phòng để dập lửa.
Nhưng lúc này, ngọn lửa đã cháy được gần nửa phút, không ít nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng mặc dù không bị thiêu chết tại chỗ, nhưng cũng bị bỏng nặng.
Cho dù là kỹ thuật y khoa kiếp trước Kim Phi, vết bỏng trên diện rộng như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ tử vong rất cao.
Hiện tại những nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng được cứu, nhưng sau này chỉ sợ là không được mấy người có thể sống tiếp.
Lúc này, sự tàn ác của chiến tranh được thể hiện rất sâu sắc.
Khắp nơi trên tường thành đều là tiếng hét thảm thiết, có nhân viên hộ tống bị bỏng, cũng có quân địch.
Nhưng trận chiến vẫn không vì nghe thấy tiếng hét thảm thiết đó mà dừng lại, ngược lại biến thành càng thêm mãnh liệt hơn!
Quan chỉ huy của Đông Man trên mặt đất phát hiện một số tinh anh bị mũi tên của nữ binh áp chế, lập tức phái người cầm một loạt khiên đi lên.
Dầu hỏa đốt cháy mãnh liệt, nhưng cũng cháy quá nhanh, lúc này đã gần như đã cháy rụi hết rồi.
Tận dụng sự yểm hộ của màn khói dày, tinh nhuệ của Đông Man cầm khiên trên tay nhảy xuống từ trên thang gỗ, muốn xé toạc phòng tuyến của nhân viên hộ tống.
Mà lúc này, nhân viên hộ tống mang áo giáp nặng liên tục bị lửa lớn làm bỏng hơn một nửa, nhân viên hộ tống mang giáp nhẹ lại phải cấp cứu cho thương binh, phòng tuyến xuất hiện sơ hở cực kỳ rõ ràng.
Sau khi Lưu Thiết phát hiện tình hình này, đầu tiên là ra lệnh cho hộ vệ thân cận của mình tấn công lên trên.
Nhưng hộ vệ thân cận của anh ta chỉ có hơn mười người, làm sao có thể bảo vệ được tường thành rộng vài trượng cơ chứ?
May mà đại đội hai tuân mệnh đi lấy dầu hỏa kịp thời quay về, mới bảo vệ được tường thành.
“Tướng quân, đổ dầu hỏa vào đâu?”
Đội trưởng của đại đội hai mang theo một cái thùng gỗ hỏi.
Trong thùng gỗ, những lọ dầu hỏa xếp thành từng hàng.
“Trước tiên ném lên đó đi, đừng để họ xông lên!”
Lưu Thiết chỉ vào thang gỗ gầm lên.
Mặc dù nhân viên hộ tống được trang bị hoàn hảo, ý chí chiến đấu cũng rất mạnh mẽ, nhưng không ngăn nổi số lượng lớn người của đối phương!
Lúc đầu thành lập quân Bắc phạt, Kim Phi dự đoán rằng người Đông Man không thể ngăn được cơn nóng từ sự kết hợp của khinh khí cầu và lựu đạn, cho nên tất cả toàn bộ quân Bắc phạt chỉ có hơn năm nghìn người.
Trong đó còn có hơn một nghìn người là nhân viên phụ trách hậu cần không tham gia chiến đấu.
Nhân viên thực sự tham gia chiến đấu chỉ có bốn nghìn người.
Đồng thời trong bốn nghìn người này, còn có ba nghìn quân Trấn Viễn.
Trong khi quân Trấn Viễn mới thành lập chưa được bao lâu, thành viên chính chủ yếu là các cô gái của trại tị nạn trong chiến tranh dựa vào dốc Đại Mãng.
Trong ba nghìn quân Trấn Viễn tham gia quân Bắc phạt, số lượng nữ binh vượt quá hai nghìn người.
Kim Phi phái bọn họ tới đây, vốn là có ý nghĩ huấn luyện binh sĩ.
Trải qua ngọn lửa chiến tranh suốt nửa năm, nữ binh đều bị thay đổi không ít, phối hợp với nam binh chiến tranh trong thời bình cũng càng ngày càng ăn ý.
Nhưng gặp phải trận giáp lá cà mặt đối mặt như thế này, nữ binh cuối cùng vẫn kém hơn nam binh một chút.
Vì vậy, Lưu Thiết cực kỳ rõ ràng, anh ta cần phải nhanh chóng hủy diệt máy công thành, nếu không để quân địch xông lên, căn bản không thể giữ được thành Du Quan!
Lúc này sắc trời đã sáng trưng rồi, có thể nhìn thấy rất xa.
Đồng cỏ bên dưới tường thành toàn là binh lính Đông Man, cho dù Lưu Thiết lấy kính viễn vọng ra, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Cho dù mỗi nhân viên hộ tống có thể lấy một chọi mười, cũng có thể bị người Đông Man dìm chết.
Đội trưởng đại đội hai nhận được mệnh lệnh của Lưu Thiết, tổ chức nhân viên hộ tống thành hai nhóm, ném lọ dầu hỏa như không mất phí lên thang gỗ.
Ngay lập tức một nửa thang gỗ biến thành một biển lửa, binh lính Đông Man đang xông lên dọc theo thang gỗ, tạm thời không thể không rút lui xuống dưới.
Tinh Nhuệ của Đông Man đã xông lên tường thành cũng bị đại đội hai vây quét.
Nhưng không đợi nhóm Lưu Thiết kịp thở ra một hơi, chỉ huy của Đông Man ra lệnh cho người của mình khoác chăn ướt lại xông lên lần nữa.
Đắp chăn ướt đi lên trên dầu hỏa, dầu hỏa sẽ bị dập tắt.
“Chết tiệt!”
Đội trưởng đại đội hai chửi rủa: “Nếu như máy bắn đá có thể che phủ nơi này thì tốt rồi!”
Máy bắn đá khá cồng kềnh, cái bệ không linh hoạt bằng cung nỏ hạng nặng, hơn nữa lúc lắp đặt là chĩa vào kẻ địch ở bên ngoài hàng trăm mét, căn bản chưa từng suy nghĩ đến xe công thành.
Vị trí hiện tại của xe công thành là điểm mù bắn của tất cả các máy bắn đá!
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lưu Thiết nghe đội trưởng đại đội hai nói như vậy, trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ, quan sát mấy cái máy bắn đá trên tường thành.
Một lúc sau, Lưu Thiết tóm lấy một cận vệ rồi hét lên: “Đi thông báo cho máy bắn đá số ba mươi hai và ba mươi ba, bảo bọn họ tháo bệ đỡ ra, điều chỉnh góc độ, tấn công vào đây!”
Cận vệ nhanh chóng chạy như bay về phía máy bắn đá số ba mươi hai, ba mươi ba cách xa hàng chục mét.
Sau mười mấy phút, hai máy bắn đá lần lượt được lắp lại lần nữa, phương hướng tấn công điều chỉnh từ hướng Bắc tới hướng Tây Bắc.
Qua vài lần thử nghiệm với điều chỉnh, cuộc tấn công bằng máy bắn đá cuối cùng cũng bao trùm toàn bộ nơi đây.
Một cú đập của máy bắn đá là một khu vực lớn, có sự tham gia của hai cái máy bắn đá, áp lực của nhóm nhân viên hộ tống cuối cùng cũng được giảm bớt một chút.
Mà lọ dầu hỏa của đại đội hai cũng không dừng lại, cũng liên tục ném vào xe công thành.
Đặc biệt là cả hai cột trụ chống đỡ hai bên, được đại đội hai tập trung chú ý, từng lọ dầu hỏa bị ném lên trên!
Trạng thái này kéo dài hơn nửa giờ, cột trụ bên trái xe công thành cuối cùng cũng bị lửa lớn thiêu rụi, ầm ầm sụp đổ!
Huyện Thanh Sơn là một huyện có khoảng cách gần Kim Xuyên nhất, ngoại trừ Kim Xuyên, nó cũng là huyện nhận được báo giấy sớm nhất.
Bởi vì chặng đường đến làng Tây Hà và đến quận Kim Xuyên xấp xỉ bằng nhau, lại nằm giữa Quảng Nguyên với làng Tây Hà, lúc tất cả người buôn bán đi ngang qua huyện Thanh Sơn đều sẽ nghỉ ngơi một lúc.
Cùng đường với người giàu có, người buôn bán tiêu tiền hào phóng hơn so với dân chúng bình thường rất nhiều, người bán hàng qua lại nhiều hơn, kinh tế của huyện Thanh Sơn cũng được thúc đẩy.
Dân chúng địa phương hoặc là sẽ mở một quán trà, hoặc là sẽ giúp người bán hàng khiêng hàng hóa, tóm lại mỗi ngày đều sống khá giả hơn trước kia nhiều.
Huyện Thanh Sơn như thế này còn náo nhiệt hơn một chút so với quận Kim Xuyên.
Mặc dù tòa soạn nhật báo Kim Xuyên đã xuất bản được một thời gian rồi, trải qua thời kì mới mẻ lúc ban đầu, nhưng mỗi ngày vẫn có một lượng lớn dân chúng tụ tập dưới bục đọc báo đợi nghe báo như trước, trong đó không thiếu những dân chúng ở bên ngoài thành đã đến từ lúc trời còn chưa sáng.
Rất nhiều người, chưa kể đến vấn đề không an toàn, dân chúng phía sau cũng căn bản không nghe rõ trên đó đang nói gì.
Vì để giữ an toàn, Trần Văn Viễn đã tự mình thành lập một bục đọc báo ở bên trong và bên ngoài huyện Thanh Sơn.
Dù vậy, mỗi ngày đến thời gian đọc báo, ba bục đọc báo vẫn chật kín người.
Hôm nay cũng như thế, dân chúng Thanh Sơn đã đợi sẵn ở bên dưới bục đọc báo.
Vừa qua giờ Thìn, người đưa thư mang theo một cái bọc nhỏ màu xanh biếc đi tới như đã hẹn.
Dân chúng dưới đài nhanh chóng nhường đường.
Sau khi người đưa thư đi lên bục đọc báo, trước tiên là nhìn dân chúng bên dưới bục một chút, sau đó mới lấy báo giấy của ngày hôm ấy ra.
Tờ báo này là số đặc biệt, xuất bản độc quyền ở huyện Thanh Sơn, báo của các huyện khác đều là bản khác.
"Nội dung đầu tiên của ngày hôm nay chính là Kim tiên sinh với bệ hạ tự mình nói ra, tổng biên tập của nhật báo Kim Xuyên Trần Văn Viễn tiên sinh đích thân viết, tên là Không có nước, tức là không có nhà!"
Người đưa thư cầm loa sắt trên bàn, bắt đầu đọc to nội dung của ngày hôm nay.
Trần Văn Viễn cũng không có nói đến chuyện gọi nhập ngũ, mà là nhắc lại những ngày tháng trước đây bị những người giàu có và quyền lực áp bức.
Dân chúng dưới bục làm gì có người nào chưa từng bị áp bức chứ? Cho nên những lời này của Trần Văn Viễn lập tức khơi dậy sự đồng tình của bọn họ.
Tiếp theo, Trần Văn Viễn mới giải thích tầm quan trọng của phi thuyền, cùng với sự xuất hiện của Hải Đông Thanh.
Nghe nói chỗ dựa lớn nhất của bên mình đã bị người ta đánh hạ, những người giàu có và quyền lực đều có thể phản công bất cứ lúc nào, dân chúng dưới bục lập tức nổ tung.
"Mới có mấy ngày tốt lành, sao địa chủ lại quay về rồi?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lúc này không ít dân chúng đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, thậm chí có người còn khóc luôn tại chỗ.
Nếu chưa từng được sống những ngày tốt đẹp như vậy thì không sao, dù sao đều bị địa chủ áp bức từ đời này sang đời khác.
Nhưng đã từng có một khoảng thời gian được sống yên bình dưới tay của Kim Phi, muốn để bọn họ quay về thời kỳ khó khăn trước kia, ai có thể chịu được chứ?
Người đưa thư đợi một lúc, cảm thấy cũng tạm được rồi, mới lấy gậy gỗ đập vào chiêng đồng bên cạnh.
Lúc này dân chúng mới dần dần yên tĩnh lại.
Người đưa thư giơ loa sắt lên lớn tiếng hỏi: "Mọi người cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn, hay cuộc sống trước đây tốt hơn?"
"Cuộc sống hiện tại tốt hơn!"
Dân chúng cùng nhau đáp lời.
"Vậy mọi người có muốn để địa chủ quay lại không?" Người đưa thư lại hỏi.
"Không muốn!" Dân chúng đáp lời.
"Kim tiên sinh từng nói, còn da lông mọc, còn cây đâm chồi! Không có nước, tức là không có nhà!"
Người đưa thư đột nhiên hét lên khản cả tiếng: "Muốn bảo vệ cuộc sống tốt đẹp này của chúng ta, chỉ dựa vào một mình tiên sinh thì không đủ, còn cần đến tất cả chúng ta!"
Địa chủ muốn quay về bóc lột chúng ta, người giàu có muốn quay về tiếp tục áp bức chúng ta! Mọi người có bằng lòng không?"
"Không bằng lòng!" Nhóm dân chúng gào lên.
"Vậy thì gia nhập quân Trấn Viễn đi, cầm vũ khí lên, cùng nhau bảo vệ quê hương của chúng ta!"
Người đưa thư giơ nắm tay lên và hét lên: "Không có nước, tức là không có nhà!"
"Không có nước, tức là không có nhà!"
Dân chúng cũng giơ nắm tay lên hò hét.
…
Cảnh tượng tương tự, còn phát sinh ở hai bục đọc báo bên ngoài huyện Thanh Sơn, cũng như các làng quê và thị trấn ở bên trong.
Mặc dù người đưa thư không phải nhà hùng biện, cũng không hiểu kích động lòng người là gì, nhưng bọn họ chỉ đọc theo những gì mà Trần Văn Viễn viết ra, đã khiến cho cả huyện Thanh Sơn đều sôi sục.
Bởi vì dân chúng tự biết những ngày tháng trước đây như thế nào, cũng quý trọng cuộc sống hiện tại.
Điều này có tác dụng hơn bất cứ bài diễn thuyết nào.
Ngoài ra, Kim Phi còn công khai đảm bảo rằng tham gia vào quân đội sẽ có tiền trợ cấp hàng tháng, nếu chết trận cũng có trợ cấp, càng khiến cho dân chúng có thêm một liều thuốc an thần.
Vì vậy, sáng hôm ấy có không ít dân chúng đến báo tên đăng ký.
Kim Phi biết được tin này, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Dân chúng huyện Thanh Sơn sẵn lòng hưởng ứng, dân chúng ở những nơi khác tại Xuyên Thục cũng sẽ đi theo.
Có thể không cần dùng đến sức mạnh để chinh phục, Kim Phi cũng không muốn dùng.
"Nói với Trần Văn Viễn, bảo anh ta từng bước mở rộng khu vực phát hành số đặc biệt theo từng huyện, ngươi tổ chức đội Chung Minh phối hợp thống kê tân binh, bố trí công việc, để Lương ca nhanh chóng sắp xếp huấn luyện tân binh.
Kim Phi nhìn về phía Tiểu Ngọc bố trí truyền tin.
Trước mắt có quá ít nhân lực, nếu như tất cả đều ở khu vực chiêu mộ binh lính, chỉ làm công tác thống kê, bố trí và huấn luyện tân binh sẽ là một công trình lớn.
Vì thời kỳ ổn định, sau khi Kim Phi với Cửu công chúa bàn bạc xong thì quyết định gọi nhập ngũ theo từng huyện một.
"Ta hiểu rồi!" Tiểu Ngọc gật đầu, lấy một cuốn sổ nhỏ ra ghi lại.
"Đúng rồi, bên Đảng Hạng đã trả lời chưa?" Kim Phi hỏi.
Sau khi biết Đảng Hạng đã bắt giữ những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, việc đầu tiên mà Kim Phi làm là phát người truyền tin cho người phòng thủ ở biên giới của Đảng Hạng, yêu cầu bọn họ thả người.
Đồng thời còn lập tức tập hợp người, ngựa ở vùng biên cảnh Hi Châu, chuẩn bị tùy thời có thể tiến đánh Đảng Hạng.
Mặc dù không có phi thuyền, nhưng tên tuổi của tiêu cục Trấn Viễn cũng có thể khiến cho quân đội ở biên giới của Đảng Hạng cực kỳ e sợ.
Trước mắt, người phụ trách biên giới của Đảng Hạng tên là Lý Tam Quần đang đối đầu với nhân viên hộ tống của Hi Châu, người này cũng là họ hàng xa của hoàng đế hiện tại.
Sau khi Lý Tam Quần biết được yêu cầu của Kim Phi, đầu tiên là phái người trả lời, nói hắn đã báo cáo yêu cầu của Kim Phi lên triều đình Đảng Hạng, đề nghị Kim Phi đợi thư trả lời.
Mặc dù Kim Phi rất tức giận, nhưng cũng không rảnh rỗi để phái người tiến đánh Đảng Hạng, chỉ có thể vừa phái người tiếp tục tập hợp nhân lực, vừa sắp xếp người thúc giục bên phía Đảng Hạng.
Vì để đề phòng người Đảng Hạng giết hại nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, Kim Phi còn phái người đưa Lý Kế Sơn đến tiền tuyến, tời trước mặt hoàng đế Đảng Hạng, để hắn mỗi ngày đi dạo hai vòng trên bục cao, uy hiếp người Đảng Hạng.
Theo lý thì bên phía Đảng Hạng đáng lẽ phải nên trả lời từ sớm rồi mới phải, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì.
Kim Phi chờ đến mức sốt ruột, cũng lo lắng cho sự an toàn của những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt kia.
"Hôm nay bên Hi Châu truyền tin tới, nói bọn họ đã đi hỏi Lý Tam Quần rồi, Lý Tam Quần nói rằng hoàng đế Đảng Hạng phái một sứ giả đến đàm phán, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới." Tiểu Ngọc đáp.
"Phái nhân viên chuyên môn qua đây?"
Kim Phi nghe thế không khỏi nhíu mày: "Xem ra hoàng đế Đảng Hạng này có lòng tham rất lớn, muốn kiếm lời từ chỗ ta đây mà!"
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Tiểu Ngọc lo lắng hỏi.
Hôm nay trong tay Đảng Hạng có không ít nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, chắc chắn sẽ đưa ra nhiều đòi hỏi.
Kim Phi không đáp lời, mà hỏi: “Những thứ ta bảo ngươi gửi cho Đại Tráng đã đưa đến đâu rồi?”
Chương 1082: Thành Du Quan bị vây đánh
Trước đó Đại Tráng đang chiến đấu ở đất Tần, sau khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Kim Phi đã lệnh cho Đại Tráng thu nhỏ toàn bộ chiến tuyến lại, từ thế tấn công chuyển sang thế phòng thủ.
Kim Phi còn yêu cầu Đại Tráng bảo vệ thành trì đã chiếm được, còn phải huy động nhân lực tập hợp về phía Hi Châu, để đề phòng nếu quân Đảng Hạng từ Hi Châu tới, thì tiêu cục cũng đã có phòng bị từ trước.
Đối với Đại Tráng, mệnh lệnh này của Kim Phi gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Bởi vì các nhân viên hộ tống tiến vào đây quá thuận lợi, rất nhiều quyền quý hào tộc ở đây đã bỏ chạy từ lâu, phủ binh cũng đã giải tán.
Đại Tráng cho mọi người qua cướp thành trì, chiêu mộ dân quân, thành lập quân đội, duy trì trật tự ổn định.
Trong quá trình này, đội Chung Minh sẽ tiến hành chia đất cho dân địa phương.
Tới lúc chia ruộng xong, dân quân cũng không còn nhiều nữa.
Tiền triển thuận lợi như vậy, tốc độ mở rộng cũng cực kỳ nhanh, nhân lực luôn trong trạng thái không đủ dùng.
Đột nhiên bây giờ Kim Phi lại bảo anh ta điều động thêm người, quả thật khiến Đại Tráng khó xử.
Nhưng Đại Tráng vẫn hiểu được vì sao Kim Phi lại phải làm vậy, nên bất chấp mọi loại áp lực, anh ta điều động hơn hai nghìn binh mã từ các quận, đi tới Hi Châu nhanh nhất có thể.
Mặc dù phần lớn nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội trong Đảng Hạng đều đã bị bắt giữ, nhưng trước đó Hàn Phong đã sắp xếp không ít mật thám tiến vào trong Đảng Hạng, mà những mật thám này chủ yếu vẫn được giữ trong bóng tối, lần này may mắn thoát.
Mật thám truyền tin tới, doanh trại chinh chiến phía Nam đối diện với Hi Châu và Thanh Thủy Cốc ngày trước bỏ hoang, nhưng gần đây lại xuất hiện binh lính Đảng Hạng, còn có không ít thợ thủ công đang sửa chữa doanh trại, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Mật thám còn phát hiện khắp nơi trong Đảng Hạng đều có dấu hiện đại quân sắp xuất phát.
Tuy rằng tạm thời chưa thể thăm dò số người cụ thể của chúng, nhưng Thiết Thế Hâm tổng hợp các tình báo từ nhiều nơi lại, ước chừng đại quân Đảng Hạng phải phái tới hơn 150.000 quân.
Trong 150.000 quân này, có khoảng năm vạn quân xuất phát về phía Thanh Thủy Cốc, còn 100.000 quân còn lại đang xuất phát về hướng Hi Châu.
Cộng thêm 20.000 quân biên phòng đang ở Hi Châu, cộng lại khoảng 120.000 quân.
Mà số nhân viên hộ tống lại ít, ở thành Hi Châu, các nhân viên hộ tống chỉ có hai đại đội quân phòng thủ, tổng cộng cũng chỉ hơn hai trăm người.
Dù có cộng thêm hai nghìn người Đại Tráng mới tập kết được, cũng chỉ mới hơn hai nghìn người, còn không bằng số lẻ của quân địch!
Nếu còn ở Thanh Thủy Cốc, các nhân viên hộ tống có thể lợi dụng địa hình hiểm trở, đối đầu với quân địch, nhưng ngoài thành Hi Châu này là cả một vùng đất rộng lớn, thích hợp nhất cho kỵ binh cưỡi ngựa.
Cho dù nhân viên hộ tống có đưa cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, lựu đạn, giáp đen thì với loại địa hình này vẫn không thể đánh thắng quân địch.
Dẫu sao kỵ binh của Đảng Hạng cũng vô cùng mạnh.
Lúc trước Thiết Ngưu tấn công được hoàng thành của Đảng Hạng là nhờ vào phi thuyền và bom chớp sáng.
Giống như Hải Đông Thanh khắc chế phi thuyền, vừa hay bom chớp sáng cũng khắc ngựa chiến.
Kỵ binh có thể che mắt mình để tránh bị thương, nhưng đâu thể che mắt ngựa chiến của mình lại?
Bất kể ngày hay đêm, khi bom chớp sáng được ném xuống, ngựa chiến sẽ bị mù tạm thời, sau đó đụng vào thành, không đánh cũng tự thua.
Nếu không như vậy, đừng nói Thiết Ngưu chỉ mang theo năm trăm người, có năm nghìn người cũng rất khó để đánh tới hoàng thành của Đảng Hạng.
Nhưng bây giờ không thể dùng được phi thuyền, Kim Phi phải làm gì đó khác để giữ được thành Hi Châu này.
Mấy ngày trước y đã để Tiểu Ngọc sắp xếp người đưa cho Đại Tráng một ít đồ, đây chính là sự chuẩn bị của Kim Phi.
“Không thể dùng phi thuyền, vậy đội buôn chỉ có thể vận chuyển hàng dưới mặt đất, chắc mấy ngày nữa mới tới thành Hi Châu được.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Đồ được gửi tới, bảo Đại Tráng lập tức sắp xếp người bắt đầu huấn luyện.” Kim Phi nhắc nhở.
“Vâng!”
“Đúng rồi, thành Du Quan bên kia vẫn chưa có tin tức gì à?” Kim Phi hỏi lại.
Từ khi biết tới sự tồn tại của Hải Đông Thanh, Kim Phi đã để cho Tiểu Ngọc liên hệ cho quận Bình Giang và thành Du Quan trước.
Hôm nay thư hồi âm từ quận Bình Giang đã về, tất cả đều bình thường.
Nhưng thành Du Quan vẫn chưa có tin tức gì, Kim Phi cực kỳ lo lắng, cứ hai ngày gặp Tiểu Ngọc lại hỏi một lần.
Đáng tiếc, mỗi lần như vậy đều không có được câu trả lời y muốn.
Lần này cũng vậy, Tiểu Ngọc lại lắc đầu: “Vẫn chưa…”
“Xem ra người Đông Man đã bố trí Hải Đông Thanh bên thành Du Quan kia rồi.”
Kim Phi bất lực thở dài: “Chỉ mong Thiết Tử có thể kiên trì tới khi Trấn Viễn số 1 tới!”
Bên ngoài thành Du Quan chính là Đông Man, nơi Hải Đông Thanh nhiều tới mức thừa thãi.
Chỉ cần bố trí mấy con Hải Đông Thanh ở bên ngoài là đã có thể chặn được tất cả bồ câu đưa thư muốn vào hay ra thành.
Trấn Viễn số 1 là chiếc thuyền hơi nước đầu tiên Kim Phi chế tạo ở Đông Hải, ngày hôm qua đã nó đã mang theo các loại vật tư xuất phát tới Đông Hải, rồi từ Đông Hải tới phía Bắc của Bột Hải, tiếp tế cho Lưu Thiết.
“Ca ca của ta làm việc ổn thỏa như vậy, nhất định có thể kiên trì được!”
Tiểu Ngọc nhìn về phía Đông Bắc, cầu nguyện cho ca ca của mình.
...
Ở thành Du Quan, Lưu Thiết - người mà Kim Phi và Tiểu Ngọc nói tới, bây giờ đang đứng trên thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Ngày Tấn vương tấn công đội bay, người Đông Man cũng bắt đầu tấn công vào thành Du Quan.
Đầu tiên Lưu Thiết phái ra bốn chiếc phi thuyền, chuẩn bị ném bom xuống đoàn kỵ binh của quân địch.
Nhưng phi thuyền vừa mới ra khỏi thành, người Đông Man đã thả ba con Hải Đông Thanh ra.
Phi thuyền bị Hải Đông Thanh xé rách túi cầu ngay trước mắt các nhân viên hộ tống, rơi xuống đất, nát hết cả người.
Lưu Thiết còn chưa kịp sai người ra đưa thi thể của đồng đội và phi thuyền về, kỵ binh của Đông Man đã ào tới.
Trận chiến tấn công thành tàn khốc diễn ra từ đó.
Các nhân viên hộ tống không ngờ quân địch có thể phá hỏng cả phi thuyền, bị đánh không kịp trở tay. Chờ tới khi Lưu Thiết ổn định lại tinh thần của cả đội để tiến hành phòng ngự, kỵ binh của người Đông Man đã tới ngay dưới chân thành.
Cũng may Lưu Thiết làm việc từ trước tới nay vẫn luôn ổn thỏa, cho dù có phi thuyền và bom chớp sáng áp chế được kỵ binh, nhưng ngay sau khi tiếp nhận thành Du Quan, anh ta vẫn lắp không ít xe ném đá ở trên tường thành.
Nhờ vậy, họ mới có thể chống đỡ kịp thời cuộc tấn công này của người Đông Man.
Đặc biệt máy bắn đá phát huy công dụng rất lớn.
Để đánh bại quân địch, Lưu Thiết không chỉ cho đá vào xe ném đá mà còn bỏ cả dầu hỏa và bom chớp sáng vào.
Loại hỗn hợp này có sức sát thương lớn hơn nhiều so với chỉ mình đá.
Mỗi lần dùng xem đá đều có thể gây thương vong cho người Đông Man.
Tương đối mà nói, lực sát thương của cung nỏ hạng nặng đã yếu hơn nhiều.
Khi bắn thẳng, cung nỏ hạng nặng như một chuỗi xâu, một mũi tên có thể bắn xuyên qua nhiều kỵ binh cùng một lúc, nhưng bắn xuống từ trên tường thành, một mũi tên chỉ có thể bắn chết được một kỵ binh.
Còn nếu không may, ngắm không chính xác, có khi không bắn trúng cái nào.
Sau khi phát hiện được điều này, Lưu Thiết lập tức sai người dỡ hầu hết cung nỏ hạng nặng xuống, thay bắn xe ném đá.
Vua Đông Man từng bị Trương Lương và Thiết Ngưu đánh ra khỏi thành Du Quan, chạy như chó nhà có tang, hắn vẫn luôn ghi thù trong lòng, hiện tại có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Lần tấn công thành đầu tiên thất bại, chưa tới hai canh giờ sau đã phát động lần tấn công thành thứ hai.
Hơn nữa số quân còn đông hơn lần trước!
Chương 1083: Xe công thành
Lần đầu tiên tấn công thành, không ít kỵ binh Đông Man đã bị máy bắn đá bắn chết, lần thứ hai tấn công thành, người Đông Man đã rút kinh nghiệm, kỵ binh phân tán ra khắp nơi.
Lần đầu tiên tấn công thành, một lần phát động máy bắn đá có thể bắn chết ít nhất ba bốn tên kỵ binh, nhưng lần thứ hai tấn công thành, một lần phát động chỉ có thể đánh chết một hai tên.
Có lúc đối phương phản ứng nhanh hơn thì còn không bắn chết được tên nào.
Lưu Thiết liếc mắt đã nhìn thấu âm mưu của đối phương, nhưng không dám ngừng tấn công.
Bởi vì máy bắn đá được lắp đặt trên tường thành có điểm mù, một khi kỵ binh Đông Man lao tới kế bên tường thành, máy bắn đá sẽ không bắn tới được.
Trong thời đại của vũ khí lạnh, chiến đấu công thành là một trong những phương thức chiến đấu khốc liệt nhất.
Đặc biệt là sau khi phe công thành đến gần tường thành, mức độ tàn khốc của trận chiến sẽ lập tức tăng lên!
Người Đông Man giơ khiên lên, nối tiếp nhau leo từng bậc thang lên tường thành, nhân viên hộ tống bèn ném lựu đạn hoặc vò dầu hỏa từ trên xuống, ngăn cản kẻ địch.
Trong một khoảng thời gian, ở ngoài thành Du Quan, tiếng nổ và tiếng hét thảm thiết cứ vang bên tai không dứt.
Ở khắp mọi nơi bên ngoài tường thành, có thể thấy binh lính bị lửa thiêu rụi cả người đang kêu thảm thiết rồi rơi xuống, lúc rơi còn đang liều mạng dập ngọn lửa trên người.
Nhưng trên người bọn chúng dính dầu hỏa, ngọn lửa căn bản không thể bị dập tắt được.
Từng chiếc thang công thành bị lựu đạn làm nổ tung, binh lính Đông Man đang ở trên thang cũng bị sóng xung kích đẩy ngã xuống đất.
Cho dù không ngã chết ngay tại chỗ, cũng sẽ bị ngựa chiến lao tới giẫm chết.
Nhân viên hộ tống ở vị trí phòng thủ trong trận chiến công thành có được ưu thế rất lớn, nhưng cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Cưỡi ngựa bắn cung là khóa huấn luyện mà mỗi nam nhân Đông Man từ nhỏ đã phải tiếp nhận, thế nên kỹ thuật bắn cung của phần lớn người Đông Man đều ở mức tiêu chuẩn trở lên.
Sau khi lao tới phía dưới tường thành, người Đông Man rốt cuộc cũng có thể bắt đầu đánh trả.
Không ít nhân viên hộ tống lúc thò người xuống để ném lựu đạn và vò dầu hỏa đã bị người Đông Man bắn trúng.
Mặc dù phần lớn chỉ bị bắn trúng cánh tay, nhưng người Đông Man đã tẩm độc lên mũi tên, một khi bị bắn trúng, cánh tay sẽ cực kì đau nhức, nếu như không xử lý kịp thời, có thể cả cánh tay bị trúng tên cũng không giữ lại được.
Thế nên một khi có nhân viên hộ tống bị trúng tên, thì nhất định phải mau chóng dẫn đến bên quân y xử lý vết thương.
Tính cả nhân viên hộ tống giúp dẫn người đi, mỗi một lần có nhân viên hộ tống trúng tên, thì chẳng khác nào nhân lực đã tạm thời giảm đi hai người.
Việc này đối với số lượng nhân viên hộ tống vốn đã ít ỏi, chắc chắn là khó càng thêm khó.
Cũng may là thương vong của người Đông Man nhiều hơn.
Đợt công thành thứ hai kéo dài nửa giờ, bên dưới tường thành, xác người Đông Man hoàn toàn phủ kín mặt đất.
Bên dưới mấy điểm chính của đợt công thành, xác chết ước chừng xếp thành mấy tầng.
Nơi xa hơn một chút, khắp nơi đều là xác người Đông Man bị máy bắn đá đánh chết!
Trên chiến trường rất dễ thấy ngựa chiến mất chủ nhân, bị tiếng nổ dọa sợ chạy tán loạn khắp nơi.
Khắp nơi đều là tiếng hét thảm thiết của người bị thương, cùng với tiếng kêu gào của ngựa chiến bị thương.
Nhưng người Đông Man đã rút lui, bọn chúng cũng không định cứu chữa cho những người bị thương.
Tiếng hét thảm thiết kéo dài liên tục từ xế chiều đến đêm khuya mới dần dần dừng lại.
Ban đêm trên đồng cỏ thực sự quá lạnh, nhóm nhân viên hộ tống mặc áo dày nấp ở phía sau tường thành cũng lạnh cóng đến mức môi tím bầm, huống chi người bị thương nằm ở trên cỏ chứ?
Đến hơn nửa đêm, nhân viên hộ tống tuần đêm nằm trên tường thành nhìn xuống dưới, toàn bộ xác chết trên đất đều đã biến thành khối băng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Nhưng vua Đông Man vẫn không chịu từ bỏ, vào lúc rạng sáng lại phát động đợt tấn công mãnh liệt hơn.
Lúc này ánh trăng đã xuống, mặt trời còn chưa lên, là thời điểm tối tăm nhất trong một ngày.
Vua Đông Man cho người dùng vải bông bọc vó ngựa lại, và bí mật tiếp cận thành Du Quan.
Thật may là Lưu Thiết đã sớm đề phòng từ trước, sau khi ánh trăng vừa xuống, cứ cách mấy phút sẽ sắp xếp người đứng trên tường thành, chọn ngẫu nhiên một vị trí để ném một quả bom chớp sáng xuống.
Với khoảng cách hơn trăm trượng, bom chớp sáng đã không thể làm mù mắt người khác nữa, nhưng nhân viên hộ tống vẫn có thể nhân lúc bom chớp sáng nổ, thấy rõ xung quanh trong nháy mắt.
Thế nên khi kỵ binh Đông Man mò tới cách thành Du Quan trăm trượng đã bị nhân viên hộ tống phát hiện.
Nhân viên hộ tống lập tức khởi động máy bắn đá tiến hành tấn công!
Nhưng trời quá tối, máy bắn đá chỉ có thể bắn bừa, tỷ lệ trúng mục tiêu còn thấp hơn ban ngày.
Mà khoảng cách trăm trượng lại quá gần, máy bắn đá chỉ kịp bắn một lượt, hàng nghìn binh lính Đông Man đã lao tới bên dưới tường thành.
Trận chiến công thành đợt thứ ba bùng nổ ngay sau đó.
Vua Đông Man kỳ vọng rất nhiều vào đợt đánh lén ban đêm này, tập trung nhiều nhân lực hơn cả hai lần trước cộng lại, cuộc tấn công cũng mãnh liệt hơn.
Lúc Lưu Thiết chạy tới trên tường thành, đúng lúc thấy một quả bom chớp sáng nổ trên không trung.
Trong nháy mắt khi bom chớp sáng nổ, Lưu Thiết thấy dưới tường thành khắp nơi đều dày đặc bóng người, liếc qua không nhìn thấy được biên giới!
Điều chết người nhất là vua Đông Man không chỉ phái ra một lượng lớn binh lính, còn phái ra nhiều xe công thành cỡ lớn.
Cái gọi là xe công thành cũng tương tự như xe chở máy bay mà đời trước Kim Phi từng thấy ở sân bay.
Bên dưới là hai hàng bánh xe khổng lồ, chở một chiếc thang cũng khổng lồ không kém.
Để đề phòng xe công thành bị vò dầu hỏa thiêu cháy, người Đông Man đã bọc một lớp sắt chống cháy bên ngoài thang.
Hàng trăm binh lính Đông Man nấp ở bên dưới thang, nhanh chóng đẩy xe công thành đến gần thành Du Quan.
Vua Đông Man vô cùng xảo quyệt, cố ý đặt xe công thành ở một góc khuất, lúc nhân viên hộ tống phát hiện ra thì xe công thành chỉ còn cách tường thành chưa tới hai mươi trượng.
"Mau, nổ banh nó cho ta!"
Lưu Thiết chạy tới trên tường thành, hét lên với nhân viên hộ tống canh gác tường thành.
Xe công thành có chiều rộng khoảng ba trượng, nếu để cho nó dựa vào đến trên tường thành, vô số Đông Man binh lính liền có thể liên tục không ngừng xông lên tường thành.
Đến lúc đó nhân viên hộ tống sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế về địa hình, sẽ bị đám người Đông Man đông nghẹt làm cho chết chìm!
Dưới sự chỉ huy của Lưu Thiết, nhóm nhân viên hộ tống ném lựu đạn liên tiếp vào xe công thành như thể làm lựu đạn không tốn tiền vậy!
Nhưng trước khi chế tạo xe công thành vua Đông Man cũng biết nhân viên hộ tống có lựu đạn, sao có thể không chuẩn bị trước chứ?
Gỗ sử dụng để chế tạo xe công thành đều là loại gỗ trăm năm được lấy trong rừng nguyên sinh, mỗi một khúc gỗ ít nhất cũng to bằng vòng eo, lựu đạn căn bản không nổ nổi.
Hơn nữa ở mỗi điểm chịu lực mấu chốt, đều có thêm một khúc gỗ.
Cho dù có một hai khúc gỗ bị nổ tung, xe công thành vẫn có thể tiếp tục hoạt động.
Nhìn thấy xe công thành càng ngày càng gần tường thành, Lưu Thiết nóng vội đến mức không ngừng nhảy dựng lên: "Túi thuốc nổ đâu, lúc nào mới đưa đến được?"
Tùy cơ ứng biến, vũ khí có thể phá hỏng xe công thành , chỉ có túi thuốc nổ thôi.
Nhưng túi thuốc nổ không phải trang bị thông thường khi tác chiến, trên tường thành cũng không chuẩn bị sẵn, mà cất giữ ở trong kho hàng trong thành.
Ngay khi xe công thành chỉ còn cách tường thành khoảng ba trượng, nhân viên hộ tống đi lấy túi thuốc nổ rốt cuộc cũng trở lại.
Lưu Thiết vội vàng ra lệnh cho tay ném tốt nhất dưới quyền mình, đốt túi thuốc nổ rồi ném đi.
Tay ném cũng không khiến Lưu Thiết thất vọng, ném túi thuốc nổ vào đúng ngay xe công thành ở bên dưới!
Đùng!
Cùng với một tiếng vang thật lớn, xe công thành khổng lồ bị lật ngược, đập chết một đám lớn binh lính Đông Man!
Sau khi giải quyết xong xe công thành, rạng sáng cũng trôi qua rồi.
Phía đông xuất hiện một vệt màu trắng bạc, Lưu Thiết đứng ở trên tường thành cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ mặt đất.
Vào lúc này, anh ta mới phát hiện, hóa ra người Đông Man không chỉ chuẩn bị một chiếc xe công thành, mà là ba chiếc!
Hai chiếc còn lại đã mau chóng được đẩy tới phía dưới tường thành!
Chương 1084: Bị tấn công dồn dập
Mặc dù Đông Man và Đảng Hạng đều là những dân tộc du mục, nhưng họ lại có điểm khác nhau.
Ở biên giới Đảng Hạng có rất nhiều hoang mạc, hàng năm vào cuối mùa xuân hoặc những mùa ít gió, cát vàng bay khắp trời.
Khi gió lớn, đừng nói là lều vải, người cũng bị thổi đứng không vững.
Người Đảng Hạng chỉ có thể xây nhà để chống cự, cho nên biên giới Đảng Hạng có rất nhiều thành thị.
Mà biên giới Đông Man hầu như được bao phủ hoàn toàn là thảo nguyên bằng phẳng, để thuận tiện cho việc chăn thả, phần lớn người Đông Man thường sống trong lều trại và di chuyển dọc theo đồng cỏ và nguồn nước.
Cho nên toàn bộ Đông Man không có bao nhiêu thành thị.
Cái gọi là vương thành Đông Man thực chất ngay cả thành thị lớn như quận Quảng Nguyên cũng không có.
Đây cũng là lý do sau khi chiếm được thành Du Quan Kim Phi không bảo Trương Lương chủ động tấn công.
Thảo nguyên quá rộng lớn, nhóm người Trương Lương không quen với cuộc sống nơi này, muốn tìm địa điểm tụ tập của người Đông Man thực sự quá khó khăn.
Hơn nữa, có thể nói bất kể già trẻ gái trai người Đông Man đều là lớn lên trên lưng ngựa, phản ứng quá linh hoạt.
Một khi nhìn thấy phi thuyền, người Đông Man sẽ cưỡi ngựa phân tán đi, phi thuyền muốn đuổi theo cũng không thể đuổi được.
Sở dĩ độ khó của việc chủ động tấn công Đông Man rất lớn, cơ bản là bỏ sức ra làm mà chẳng thu được gì cả.
Mục đích Kim Phi phái quân bắc phạt không phải là để chinh phạt Đông Man, mà là để bọn họ bảo vệ thành Du Quan, để Đông Man không tới quấy rối là được.
Ngoài ra, lúc đó kỹ thuật bọc gói thuốc nổ còn chưa thuần thục, cho nên toàn bộ thành Du Quan cũng chỉ có hai túi thuốc nổ thôi.
Vừa rồi cho nổ xe công thành đã dùng mất một túi rồi, bây giờ lại có hai xe công thành đến cùng một lúc, nên làm thế nào đây?
"Ngươi có khả năng dùng một gói thuốc nổ hạ gục được hai thứ to lớn này không?"
Lưu Thiết kéo người lính ném lựu đạn hỏi.
"Nếu như bọn họ cùng nhau tiến lên thì có thể có cơ hội, bây giờ như thế này…."
Người lính ném lựu đạn khó xử lắc đầu.
Hai chiếc xe công thành nối tiếp nhau, cách nhau khoảng mười mấy trượng, Lưu Thiết cũng biết khả năng dùng một gói thuốc nổ để hất bay xe công thành là quá nhỏ.
Anh ta cũng không làm khó người lính ném lựu đạn, mà hỏi: "Vậy ngươi còn có biện pháp nào khác không?"
"Bây giờ chỉ có thể bó nhiều lựu đạn vào với nhau, nói không chừng có thể cho nổ tung được thứ to lớn này." Người lính ném lựu đạn trả lời.
"Mau, mang hai thùng lựu đạn tới đây!"
Lưu Thiết vừa gọi cận vệ đi di chuyển lựu đạn, vừa đặt túi thuốc nổ cuối cùng vào tay người lính ném lựu đạn: "Hãy giết chết cái đang đến gần trước đã!"
"Vâng!" Người lính ném lựu đạn nhận lấy gói thuốc nổ bằng cả hai tay.
Khi xe công thành phía trước còn cách tường thành khoảng năm trượng, người lính ném lựu đạn châm ngòi nổ và ném gói thuốc nổ ra.
Gói thuốc nổ vẽ thành một đường vòng cung, rơi đúng vào dưới sàn bên trái của xe công thành.
Một giây sau, gói thuốc nổ phát nổ với một tiếng nổ lớn.
Một tiếng nổ ầm lớn, chiếc xe công thành thứ hai cũng đổ xuống chỗ cách tường thành vài trượng!
Hơn nữa nó còn chặn đường của xe công thành phía sau, không thể không dừng lại và chuyển hướng.
"Làm tốt lắm!"
Lưu Thiết hưng phấn vỗ vai người lính ném lựu đạn.
Chiếc xe công thành phía sau cách tường thành chưa đầy mười năm trượng, nhiều nhất cũng phải mất thêm mười phút nữa mới có thể đến gần tường thành được.
Vừa rồi Lưu Thiết còn lo lắng thời gian quá ngắn không kịp buộc lựu đạn lại, bây giờ thì tốt rồi.
Thể hình xe công thành lớn, không đến ba mươi bốn mươi phút thì đừng mong quay đầu thành công được.
Người lính ném lựu đạn cười ha hả, chạy tới cầm một cây sào tre lên, bắt đầu gắn lựu đạn lên đó.
Muốn lật đổ một chiếc xe công thành lớn như vậy, ba quả, năm quả lựu đạn căn bản là không thể.
Người lính ném lựu đạn buộc tổng cộng hai mươi quả lựu đạn vào cột tre rồi mới kết thúc.
Lúc này xe công thành đã quay đầu thành công và tiếp tục tiếp cận tường thành.
Người lính ném lựu đạn ước lượng trọng lượng cây tre mấy lần, sau đó đứng ở phía sau bia bắn tên yên lặng chờ đợi.
Khi chiếc xe công thành cuối cùng còn cách tường thành ba trượng, người lính ném lựu đạn hít một hơi thật sâu rồi cầm theo chuỗi lựu đạn lao ra ngoài.
Nhưng điều mà tất cả nhân viên hộ tống không ngờ tới là sau khi chiếc xe công thành vừa rồi bị nổ bay, người Đông Man vẫn luôn đề phòng người lính ném lựu đạn.
Bên dưới thang gỗ của xe công thành, ẩn giấu một người đàn ông cường tráng mặc áo khoác da sói, trên đầu đội một chiếc mũ da sói có tạo hình quái dị.
Loại mũ này không phải tất cả người Đông Man đều có thể đội được, phải là người tham gia cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung hàng năm giành được vinh dự tay cung thần mới có thể đội nó.
Ở Đông Man hầu như mọi người đều biết cưỡi ngựa bắn cung, người có thể được gọi là tay cung thần, mỗi người đều là tay cung thần thực sự.
Người ẩn nấp bên dưới thang gỗ lớn này, dùng đôi mắt như chim ưng quét qua bức tường thành Du Quan.
Người lính ném lựu đạn vừa giơ chuỗi lựu đạn lên, còn chưa kịp ném xuống đã bị tay cung thần phát hiện ra.
Tay cung thần lập tức giơ tay lên, căn bản không cần quá trình nhắm bắn, mũi tên đã bay ra, trúng ngay vào mắt trái của người lính ném lựu đạn.
Do quán tính của mũi tên, người lính ném lựu đạn lùi lại hai bước, chuỗi lựu đạn cũng vô lực rơi xuống đất.
Lúc này, ngòi nổ của chuỗi lựu đạn đã bốc cháy, nếu nổ tung trên tường thành, thì đám người Lưu Thiết ở xung quanh sẽ không thể sống sót, hơn nữa nói không chừng tường thành cũng sẽ bị nổ bay thành một cái lỗ thủng.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, một cận vệ phía sau lưng Lưu Thiết lao tới, tóm lấy chuỗi lựu đạn ném ra ngoài.
Chuỗi lựu đạn còn chưa kịp rơi xuống đất đã nổ tung trên không trung.
Sóng khí của vụ nổ cuốn tới, đám người Lưu Thiết bị lật nhào, tai gần như bị điếc.
Lưu Thiết lắc đầu, lảo đảo đi về phía người lính ném lựu đạn, muốn kiểm tra vết thương của người lính ném lựu đạn.
Nhưng khi nhìn thầy người lính ném lựu đạn, trái tim Lưu Thiết đã chùng xuống.
Mũi tên bắn vào mắt của người lính ném lựu đạn, gần nửa đoạn thân mũi tên đã cắm vào đầu anh ta, cho dù là thần tiên có đến cũng không thể cứu được.
Từ khi đi theo Kim Phi, Lưu Thiết đã trở thành một cựu tướng quân nam chinh bắc phạt, không chỉ quen với sự hy sinh của đồng đội mà còn có thể chấp nhận điều đó.
Lý do khiến Lưu Thiết thực sự cảm thấy buồn bã là vì trong số đám thuộc hạ của anh ta, người lính ném lựu đạn này là người ném thuốc nổ chính xác nhất và thành thục với thuốc nổ nhất.
Xe công thành của kẻ địch lập tức sắp đẩy đến bên tường thành, lúc này tìm người chế tạo chuỗi lựu đạn sẽ không kịp.
Không đợi Lưu Thiết nghĩ ra cách, thang gỗ của xe công thành đã dựa vào tường thành.
Hàng trăm binh sĩ Đông Man giơ vũ khí xông lên thang gỗ, lao về phía tường thành.
Rõ ràng xe công thành đã được chế tạo theo độ cao của thành Du Quan, ước chừng cao hơn tường thành hai mét.
Trước kia đám người Lưu Thiết đứng ở trên cao tấn công đối thủ, bây giờ lại trở thành đối thủ đứng ở trên cao tấn công chính mình.
Nhưng trận chiến hai năm qua của Lưu Thiết cũng không phải là vô ích, đối mặt với kẻ địch điên cuồng lao tới anh ta cũng không sợ, mà lạnh lùng rút hắc đao ra, giận dữ hét lên: "Đại đội một chặn lại cho ta, đại đội hai đi chuyển dầu hỏa, đốt chết thứ quỷ quái này!"
Theo lệnh của Lưu Thiết, đại đội một lập tức tạo thành trận hình phòng thủ, phòng thủ đến tận phía dưới thang gỗ.
Xe công thành rộng hơn ba mét vuông, có thể cho phép bảy tám binh lính sát cánh xông tới.
Đại đội một vừa mới sắp xếp xong đội hình chiến đấu, đã có mười mấy binh lính Đông Man nhảy từ thang gỗ xuống.
Hai bên không nói nhiều lời, trong lúc binh lính Đông Man rơi xuống tường thành, nhân viên hộ tống dùng giáo dài đâm vào chúng.
Đại đội hai cũng chạy ngay đến các xe bắn đá ở bên cạnh, để vận chuyển dầu hỏa.
Xe công thành được làm bằng gỗ, mặc dù đều là những khúc gỗ lớn và rất dày, nhưng nếu đốt một lúc chắc chắn sẽ cháy rụi, vấn đề là nhân viên hộ tống có thể phòng thủ đến được lúc đó hay không!
Chương 1085: Sụp đổ
Đại đội 1 xếp thành hai đội hình, gắt gao ngăn chặn hai đoạn tường thành, chặn những người Đông Man nhảy xuống từ thang gỗ ở bên trong tường thành.
Vốn là chỗ sống chết, hai bên ai cũng không mềm lòng, cũng không dám mềm lòng.
Từ giây phút đầu tiên bắt đầu cuộc chiến, nhân viên hộ tống với binh lính Đông Man đều dùng hết sức.
Nhân viên hộ tống áp dụng đội hình chiến đấu cũ là kết cấu cổ điển, những nhân viên hộ tống mang áo giáp nặng đứng ở phía trước, nhân viên hộ tống mặc áo giáp nhẹ đi theo phía sau, cuối cùng là những nữ binh giỏi bắn cung.
Mặc dù binh lính Đông Man dũng cảm và không sợ chết, nhưng công nghệ luyện sắt của Đông Man vẫn bị lạc hậu so với Đại Khang, binh lính trong đợt bao vây thành đầu tiên chỉ là bia đỡ đạn, rất nhiều người vẫn còn sử dụng giáo gỗ, đâm vào áo giáp đen của nhân viên hộ tống, thậm chí một vết ấn trắng cũng không đâm ra được.
Mà giáo dài của những nhân viên hộ tống đều được làm bằng thép không gỉ, mũi giáo còn là kết cấu hình tam giác với một mũi nhọn.
Binh lính Đông Man bị giáo dài như vậy đâm xuyên trong chốc lát, gần như cấp cứu cần thiết cũng không có.
Vì vậy, cho dù binh lính Đông Man liều mạng, cũng vẫn không thể đột phá được đội hình của nhân viên hộ tống.
Trên bức tường thành dài năm trượng rất nhanh đã đầy xác của binh lính Đông Man.
Đúng lúc này, quan chỉ huy của Đông Man trên mặt đất phái một lực lượng tinh nhuệ xông lên máy bắn đá.
Sau khi bọn họ vội vàng leo xuống từ thang gỗ trên tường thành, lại không nhảy xuống trước, mà đứng trên thang gỗ ném một loạt lọ dầu hỏa xuống.
Đây là lần đầu tiên nhân viên hộ tống sử dụng chiến thuật này, trước đó người Đông Man gần như chưa từng dùng đến nó, nhóm nhân viên hộ tống lập tức bị đánh đến không kịp trở tay.
Lọ dầu hỏa đập vào trên người nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen rồi nổ tung, ngọn lửa lớn bốc cháy rừng rực!
Nhóm nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng có thể chặn được nhát chém của thanh đao, nhưng không chặn được lửa!
Nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng đứng ở phía trước gặp họa, biến thành người lửa!
Bao gồm không ít binh lính Đông Man cũng gặp họa, cùng chết trong biển lửa với nhân viên hộ tống.
"Nhanh chóng rút lui! Nữ cung thủ, tiêu diệt chúng cho ta!"
Lưu Thiết gầm lên chỉ huy nhân viên hộ tống mặc áo giáp nhẹ kéo nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng lui về sau, đồng thời ra lệnh cho nữ cung thủ ở phía sau bắn vào nhóm người tinh nhuệ đột nhiên xuất hiện này.
Phản ứng của nhóm nữ binh cũng rất nhanh, Lưu Thiết còn chưa hét xong, đều rối rít đổi nỏ tay chĩa vào trên thang gỗ.
Nhóm tinh nhuệ của Đông Man không có mũ giáp, nhao nhao cúi người xuống để né tránh mũi tên.
Đợt tấn công của Đông Man tạm thời bị đàn áp, tạo cơ hội cho nhân viên hộ tống có cơ hội cấp cứu cho đồng bạn.
Sau khi nhân viên hộ tống mặc áo giáp nhẹ kéo nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng sang một bên, điều đầu tiên là lấy ra giẻ ướt dự phòng để dập lửa.
Nhưng lúc này, ngọn lửa đã cháy được gần nửa phút, không ít nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng mặc dù không bị thiêu chết tại chỗ, nhưng cũng bị bỏng nặng.
Cho dù là kỹ thuật y khoa kiếp trước Kim Phi, vết bỏng trên diện rộng như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ tử vong rất cao.
Hiện tại những nhân viên hộ tống mặc áo giáp nặng được cứu, nhưng sau này chỉ sợ là không được mấy người có thể sống tiếp.
Lúc này, sự tàn ác của chiến tranh được thể hiện rất sâu sắc.
Khắp nơi trên tường thành đều là tiếng hét thảm thiết, có nhân viên hộ tống bị bỏng, cũng có quân địch.
Nhưng trận chiến vẫn không vì nghe thấy tiếng hét thảm thiết đó mà dừng lại, ngược lại biến thành càng thêm mãnh liệt hơn!
Quan chỉ huy của Đông Man trên mặt đất phát hiện một số tinh anh bị mũi tên của nữ binh áp chế, lập tức phái người cầm một loạt khiên đi lên.
Dầu hỏa đốt cháy mãnh liệt, nhưng cũng cháy quá nhanh, lúc này đã gần như đã cháy rụi hết rồi.
Tận dụng sự yểm hộ của màn khói dày, tinh nhuệ của Đông Man cầm khiên trên tay nhảy xuống từ trên thang gỗ, muốn xé toạc phòng tuyến của nhân viên hộ tống.
Mà lúc này, nhân viên hộ tống mang áo giáp nặng liên tục bị lửa lớn làm bỏng hơn một nửa, nhân viên hộ tống mang giáp nhẹ lại phải cấp cứu cho thương binh, phòng tuyến xuất hiện sơ hở cực kỳ rõ ràng.
Sau khi Lưu Thiết phát hiện tình hình này, đầu tiên là ra lệnh cho hộ vệ thân cận của mình tấn công lên trên.
Nhưng hộ vệ thân cận của anh ta chỉ có hơn mười người, làm sao có thể bảo vệ được tường thành rộng vài trượng cơ chứ?
May mà đại đội hai tuân mệnh đi lấy dầu hỏa kịp thời quay về, mới bảo vệ được tường thành.
“Tướng quân, đổ dầu hỏa vào đâu?”
Đội trưởng của đại đội hai mang theo một cái thùng gỗ hỏi.
Trong thùng gỗ, những lọ dầu hỏa xếp thành từng hàng.
“Trước tiên ném lên đó đi, đừng để họ xông lên!”
Lưu Thiết chỉ vào thang gỗ gầm lên.
Mặc dù nhân viên hộ tống được trang bị hoàn hảo, ý chí chiến đấu cũng rất mạnh mẽ, nhưng không ngăn nổi số lượng lớn người của đối phương!
Lúc đầu thành lập quân Bắc phạt, Kim Phi dự đoán rằng người Đông Man không thể ngăn được cơn nóng từ sự kết hợp của khinh khí cầu và lựu đạn, cho nên tất cả toàn bộ quân Bắc phạt chỉ có hơn năm nghìn người.
Trong đó còn có hơn một nghìn người là nhân viên phụ trách hậu cần không tham gia chiến đấu.
Nhân viên thực sự tham gia chiến đấu chỉ có bốn nghìn người.
Đồng thời trong bốn nghìn người này, còn có ba nghìn quân Trấn Viễn.
Trong khi quân Trấn Viễn mới thành lập chưa được bao lâu, thành viên chính chủ yếu là các cô gái của trại tị nạn trong chiến tranh dựa vào dốc Đại Mãng.
Trong ba nghìn quân Trấn Viễn tham gia quân Bắc phạt, số lượng nữ binh vượt quá hai nghìn người.
Kim Phi phái bọn họ tới đây, vốn là có ý nghĩ huấn luyện binh sĩ.
Trải qua ngọn lửa chiến tranh suốt nửa năm, nữ binh đều bị thay đổi không ít, phối hợp với nam binh chiến tranh trong thời bình cũng càng ngày càng ăn ý.
Nhưng gặp phải trận giáp lá cà mặt đối mặt như thế này, nữ binh cuối cùng vẫn kém hơn nam binh một chút.
Vì vậy, Lưu Thiết cực kỳ rõ ràng, anh ta cần phải nhanh chóng hủy diệt máy công thành, nếu không để quân địch xông lên, căn bản không thể giữ được thành Du Quan!
Lúc này sắc trời đã sáng trưng rồi, có thể nhìn thấy rất xa.
Đồng cỏ bên dưới tường thành toàn là binh lính Đông Man, cho dù Lưu Thiết lấy kính viễn vọng ra, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Cho dù mỗi nhân viên hộ tống có thể lấy một chọi mười, cũng có thể bị người Đông Man dìm chết.
Đội trưởng đại đội hai nhận được mệnh lệnh của Lưu Thiết, tổ chức nhân viên hộ tống thành hai nhóm, ném lọ dầu hỏa như không mất phí lên thang gỗ.
Ngay lập tức một nửa thang gỗ biến thành một biển lửa, binh lính Đông Man đang xông lên dọc theo thang gỗ, tạm thời không thể không rút lui xuống dưới.
Tinh Nhuệ của Đông Man đã xông lên tường thành cũng bị đại đội hai vây quét.
Nhưng không đợi nhóm Lưu Thiết kịp thở ra một hơi, chỉ huy của Đông Man ra lệnh cho người của mình khoác chăn ướt lại xông lên lần nữa.
Đắp chăn ướt đi lên trên dầu hỏa, dầu hỏa sẽ bị dập tắt.
“Chết tiệt!”
Đội trưởng đại đội hai chửi rủa: “Nếu như máy bắn đá có thể che phủ nơi này thì tốt rồi!”
Máy bắn đá khá cồng kềnh, cái bệ không linh hoạt bằng cung nỏ hạng nặng, hơn nữa lúc lắp đặt là chĩa vào kẻ địch ở bên ngoài hàng trăm mét, căn bản chưa từng suy nghĩ đến xe công thành.
Vị trí hiện tại của xe công thành là điểm mù bắn của tất cả các máy bắn đá!
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lưu Thiết nghe đội trưởng đại đội hai nói như vậy, trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ, quan sát mấy cái máy bắn đá trên tường thành.
Một lúc sau, Lưu Thiết tóm lấy một cận vệ rồi hét lên: “Đi thông báo cho máy bắn đá số ba mươi hai và ba mươi ba, bảo bọn họ tháo bệ đỡ ra, điều chỉnh góc độ, tấn công vào đây!”
Cận vệ nhanh chóng chạy như bay về phía máy bắn đá số ba mươi hai, ba mươi ba cách xa hàng chục mét.
Sau mười mấy phút, hai máy bắn đá lần lượt được lắp lại lần nữa, phương hướng tấn công điều chỉnh từ hướng Bắc tới hướng Tây Bắc.
Qua vài lần thử nghiệm với điều chỉnh, cuộc tấn công bằng máy bắn đá cuối cùng cũng bao trùm toàn bộ nơi đây.
Một cú đập của máy bắn đá là một khu vực lớn, có sự tham gia của hai cái máy bắn đá, áp lực của nhóm nhân viên hộ tống cuối cùng cũng được giảm bớt một chút.
Mà lọ dầu hỏa của đại đội hai cũng không dừng lại, cũng liên tục ném vào xe công thành.
Đặc biệt là cả hai cột trụ chống đỡ hai bên, được đại đội hai tập trung chú ý, từng lọ dầu hỏa bị ném lên trên!
Trạng thái này kéo dài hơn nửa giờ, cột trụ bên trái xe công thành cuối cùng cũng bị lửa lớn thiêu rụi, ầm ầm sụp đổ!
Bình luận facebook