• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (10 Viewers)

  • Chương 1086-1090

Chương 1086: Sắp hết vật liệu

Lưu Thiết thở phào nhẹ nhõm khi nhìn xe công thành khổng lồ ngã xuống đất, sau đó anh ta đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Cuộc tấn công của người Đông Man cũng không chỉ giới hạn ở nơi này, mà còn lan rộng khắp các tường thành ở phía bắc.

Lưu Thiết chú ý đến nơi này, chủ yếu là vì ở đây có xe công thành.

Bây giờ xe công thành đã bị xử lý, Lưu Thiết lập tức chuyển sự chú ý sang những nơi khác.

Dường như hôm nay vua Đông Man đã quyết tâm công phá thành Du Quan, dù xe công thành đã bị xử lý nhưng vẫn chưa có dấu hiệu rút quân.

Binh lính Đông Man vẫn dày đặc như thủy triều, tràn từ thảo nguyên về thành Du Quan.

Mặt trời đã ló dạng khỏi chân trời, trận đấu từ tờ mờ sáng vẫn tiếp diễn đến bây giờ

Xác người Đông Man dưới tường thành chất càng ngày càng cao, tại một số điểm công thành và gần dưới tường thành, xác người đã chất thành đống cao năm sáu mét như một ngọn núi nhỏ!

Khí hậu Đông Man khắc nghiệt, điều kiện sống cũng vô cùng khó khăn, càng khiến cho người Đông Man dũng mãnh hơn Đảng Hạng.

Khi cuộc công thành đầu tiên bắt đầu, vua Đông Man đã kiểm soát người già, phụ nữ và trẻ em của một số bộ tộc và buộc những người đàn ông trong tộc tới công thành.

Những người này là tốt thí, vì người nhà mà buộc phải lao về phía trước.

Nhưng dần dà đến lúc này, người Đông Man đã chém giết tới mù quáng.

Một đám người vác thang lao về phía tường thành như không muốn sống, lao tới đống xác bên cạnh, lại đặt thang lên đống xác rồi tiếp tục leo lên trên.

Mà quân Bắc phạt gồm có nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu người Đông Man xông tới, nên tất cả đều dùng hết sức để thủ thành và không dám lùi lại phía sau một bước nào.

Trận chiến không những không suy yếu dần theo thời gian mà càng ngày càng trở nên khốc liệt hơn!

Mặc dù quân Bắc phạt chiếm được lợi thế tường thành nhưng có quá nhiều kẻ địch và cũng có quá nhiều tiển thủ bắn cung.

Chưa kể các nhân viên hộ tống và binh lính nữ giữ thành đều có áo giáp, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số người bị trúng tên.

Không phải áo giáp vô dụng mà là áo giáp do làng Tây Hà sản xuất chia thành hai loại là áo giáp hạng nặng và áo giáp nhẹ.

Áo giáp hạng nặng có thể trùm kín nhân viên hộ tống từ trên xuống dưới, sau khi kéo mặt nạ lên, ngay cả tên tiển thủ bắn cung thiện xạ của địch cũng khó tìm được vị trí bắn.

Nhược điểm là loại áo giáp này là rất nặng, ngay cả nam nhân viên hộ tống cường tráng nếu mặc lâu cũng không thể chịu nổi.

Vì vậy, mỗi đại đội chỉ chọn ra hai mươi người cường tráng mặc áo giáp hạng nặng, nếu chạm trán sẽ ra mặt trận làm lá chắn.

Ngoại trừ những nhân viên hộ tống này, những người khác đều mặc áo giáp nhẹ.

Áo giáp nhẹ bao gồm nón sắt, giáp ngực, giáp quần, giáp che tay chân và cả giày chiến đấu.

Nón sắt có thể bảo vệ phần đầu và cổ, giáp ngực bảo vệ ngực và lưng, giáp quần có thể bảo vệ mông và hông, giáp tay chân bảo vệ tứ chi, giày chiến đấu bảo vệ chân.

Nhưng để thuận tiện cho việc di chuyển, chất liệu của áo giáp nhẹ tương đối mỏng, khi các nhân viên hộ tống và binh lính nữ ném lựu đạn, bình dầu hỏa, cùng với khi bắn sẽ bị lộ nách và xương sườn.

Tuy những vị trí này không gây tử vong nhưng sẽ khiến người bị trúng tên mất đi sức chiến đấu.

Trận chiến tiếp tục đến giữa buổi sáng, đã có hơn trăm nhân viên hộ tống và binh lính nữ bị thương!

Ngoài hai đại đội bị thương khi ngăn xe công thành thì số thương vong của quân Bắc phạt đã vượt quá 200 người!

So với xác chết dày đặc chằng chịt của Đông Man dưới tường thành, thì con số thương vong hai trăm người cũng không phải là quá nhiều, thậm chí có thể nói là một kỷ lục rất đáng tự hào.

Nhưng Lưu Thiết lại không vui chút nào.

Anh ta biết rất rõ, để đạt được tình hình hiện tại chủ yếu là dựa vào lợi thế của tường thành, và lợi thế về trang bị của quân Bắc phạt.

Các xe bắn đá được dựng trên tường thành đều là xe bắn đá hạng nặng được Kim Phi thiết kế đặc biệt để thủ thành, tuy di chuyển khá khó khăn, nhưng sức mạnh và tầm bắn của nó đều vượt trội hơn xe bắn đá thế hệ đầu, có thể bắn đá và dầu lửa ra xa hàng chục thước!

Vả lại khả năng chịu tải lớn, nếu đánh trúng sẽ là một mảng lớn!

Ngay cả khi kẻ thù sống sót sau đợt bắn phá của xe bắn đá, thì sau đó vẫn còn lựu đạn chờ họ sau khi đến gần tường thành.

Lựu đạn thế hệ mới được trộn với một lượng lớn cát sắt, hầu như kẻ địch nằm trong phạm vi mười mét của vụ nổ chắc chắn đều sẽ chết!

Điều khiến Lưu Thiết lo lắng là thời gian trôi qua, mức tiêu hao lại quá lớn!

Nếu như dùng hết lựu đạn, hết dầu hỏa, hết đá chuẩn bị cho xe bắn đá thì phải làm sao bây giờ?

Đến lúc đó họ chỉ có thể đấu tay đôi với kẻ địch!

Bọn họ chỉ có bốn ngàn nhân viên chiến đấu, bây giờ đã thương vong hai trăm người, còn kẻ địch tuy rằng đã chết nhiều như vậy, nhưng vẫn cứ như là vô cùng vô tận phủ kín thảo nguyên.

Một khi lựu đạn hết sạch, bọn họ sẽ lấy cái gì để đấu tay đôi với kẻ địch?

Lưu Thiết biết, nếu Kim Phi biết được tình hình ở thành Du Quan, chắc chắn y sẽ cử người đến tiếp viện.

Nhưng ngày hôm qua những người nuôi chim bồ câu đã báo cáo với anh ta rằng ngoài thành có Hải Đông Thanh, bọn họ cứ thả con bồ câu nào đi là sẽ bị Hải Đông Thanh bắt lấy con đó.

Giờ đây phi thuyền và bồ câu đều không dùng được, thành Du Quan và làng Tây Hà đã hoàn toàn mất liên lạc, trở thành một thành tòa thành bị cô lập.

Bây giờ Lưu Thiết không có cách nào để xác định liệu Kim Phi có biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không.

Lỡ Kim Phi không biết thì sao?

Hoặc có thể là Kim Phi đã biết chuyện nhưng tạm thời không thể ra tay để cứu viện họ thì sao?

Trước khi Kim Phi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, Lưu Thiết và Trương Lương đã giúp Kim Phi giao hàng đến huyện thành.

Sau đó, Kim Phi lập nên tiêu cục Trấn Viễn, Trương Lương trở thành tổng chỉ huy, anh ta đã không ra ngoài làm việc nữa mà hầu hết thời gian đều ở lại trong làng để chỉ huy, còn Lưu Thiết luôn là người chủ động ra tiền tuyến.

Khi vận chuyển hàng hóa, anh ta là đội trưởng đội hộ tống, khi diệt phỉ anh ta là đội trưởng đội diệt phỉ.

Tuy tài năng quân sự không bằng Trương Lương, nhưng mấy năm qua Lưu Thiết đã tham gia quá nhiều trận chiến nên cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm.

Cho nên khi nhìn thấy Hải Đông Thanh xé nát thân phi thuyền, Lưu Thiết biết tình hình đã nghiêm trọng!

Nếu anh ta là vua Đông Man, có cách nhắm vào phi thuyền, thì chắc chắn anh ta sẽ không chỉ nhắm vào thành Du Quan mà sẽ nhằm vào tất cả các lực lượng dưới sự chỉ huy của Kim Phi.

Lưu Thiết biết rất rõ, ngay cả một kẻ thô kệch trên núi như anh ta cũng có thể nghĩ được như vậy, thì không thể nào vua Đông Man không thể nghĩ ra được.

Cho nên Lưu Thiết không dám đánh cược Kim Phi có thể đưa vật tư tiếp viện đến hay không!

Điều anh ta có thể làm là ra lệnh kiểm soát vật tư, để những nhân viên hộ tống và binh lính nữ thủ thành có thể tiết kiệm vật tư nhiều nhất có thể, tiêu diệt càng nhiều kẻ thù với mức tiêu hao ít nhất!

Đội hộ tống và binh lính nữ đã rất cố gắng phòng thủ, sau khi kiểm soát nguồn vật tư, thương vong đã lập tức tăng mạnh lên.

Từ sáng sớm đến nửa đêm, có hai trăm người thương vong, một nửa trong số đó là do xe công thành tạo nên.

Nhưng chỉ trong vòng một giờ từ lúc kiểm soát vật tư đến trưa, số lượng nhân viên hộ tống và binh lính nữ bị thương đã hơn trăm người!

Nếu cứ tiếp tục như thế, e là con số thương vong sẽ còn tiếp tục tăng lên.

Nhưng Lưu Thiết không dám buông vật tư ra, chỉ có thể cắn răng ra lệnh cho nhân viên hộ tống và binh lính nữ cố thủ.

Sự thật đã chứng minh quyết định của Lưu Thiết là đúng đắn!

Thế công của Đông Man vẫn luôn kéo dài đến chạng vạng!

Sau trận chiến, Lưu Thiết cho người kiểm kê vật tư, 40% lựu đạn đã tiêu hao, 55% dầu hỏa đã tiêu hao, và đã tiêu hao hết 90% đá chuẩn bị cho xe bắn đá!

Nếu cứ làm theo chiến lược trước đó, để nhân viên hộ tống và nữ binh lính ném lựu đạn thả tay, thì e là hôm nay sẽ dùng hết lựu đạn và dầu hỏa!
Chương 1087: Nghỉ ngơi chốc lát

“Dùng hết 90% đá rồi hả?”

Lưu Thiết nghe trợ tá báo cáo xong không khỏi nhíu chặt mày lại.

Trong trận công thành này, vai trò của nỏ hạng nặng đã bị giảm đi rất nhiều và xe bắn đá đã trở thành lực lượng chính cho các cuộc tấn công tầm xa.

Nhưng anh ta hạn chế sử dụng lựu đạn và dầu hỏa, nên các nhân viên hộ tống và binh lính nữ chỉ có thể đổ đá vào xe bắn đá.

Cứ như vậy, đá càng tiêu hao nhanh hơn.

Trước khi tích trữ vật tư, Trương Lương và Lưu Thiết đều không ngờ được có người có thể phá hư phi thuyền, nên họ không dự trữ quá nhiều đá.

Theo mọi người, với sự kết hợp mạnh mẽ giữa phi thuyền và lựu đạn, khả năng kẻ địch dám tấn công thành Du Quan là quá thấp!

Ai ngờ sẽ có một ngày như vậy?

Nhưng bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi.

Lưu Thiết đứng trên tường thành, lòng đầy lo lắng.

Xe bắn đá là lực lượng chính để thủ thành này, nếu không có đủ đá để lắp vào thì xe bắn đá sẽ trở thành một đống đồ trang trí!

Nghĩ đến đây, Lưu Thiết đập mạnh vào tường thành.

Giây tiếp theo, mắt anh ta đột nhiên sáng lên.

“Đến đây hãy thông báo cho tiểu đội hậu cần phá bỏ những ngôi nhà trống trong thành và mang gạch đá xây dựng về!”

Thành Du Quan đã bị người Đông Man chiếm đóng hàng chục năm trước, khi Trương Lương dẫn quân Bắc phạt chiếm thành, nhiều quý tộc Đông Man đã bỏ chạy theo vua, không chạy trốn thì đều bị quân Bắc phạt bắt làm tù binh và để họ làm một số công việc chân tay.

Lần trước Đông Man tổ chức cho những tù binh này phát động bạo loạn, khiến năm trong số bảy kho lương thực trong thành đã bị thiêu rụi, kho vũ khí suýt chút nữa đã bị công phá.

Trương Lương vô cùng tức giận về chuyện này, sau khi trấn áp cuộc bạo loạn, anh ta đã ra lệnh thanh trừng quy mô lớn với các tù binh Đông Man.

Sau khi dọn dẹp xong, hầu như toàn bộ tù binh Đông Man trong thành tham gia bạo loạn hoặc là tham gia hỗ trợ đều đã bị Trương Lương giết sạch.

Sau khi điều tra, đã phát hiện ra rằng ngoài những tù binh Đông Man đã hỗ trợ và tham gia cuộc bạo loạn, còn có một số nô lệ ở Trung Nguyên.

Những người này đã bị người Đông Man bắt làm nô lệ quá lâu, dù quân Bắc phạt đã chiếm được thành Du Quan và trả lại tự do cho họ, nhưng một số người đã bị tính nô lệ ăn sâu vào tận xương tủy của họ, nên khi nhìn thấy chủ nhân cũ vẫn sẽ sợ hãi quỳ xuống.

Chủ nhân cũ yêu cầu bọn họ tham gia bạo loạn là bọn họ lập tức tham gia ngay.

Trương Lương cũng không hề mềm lòng thương xót những người này, rồi cũng xử lý họ như bọn Đông Man kia!

Đồng thời, chuyện này cũng nhắc nhở Trương Lương là anh ta không thể giữ những nô lệ này ở thành Du Quan được nữa.

Sau đó, thuyền hơi nước đưa lương thực đến thành Du Quan, Trương Lương đã cho nô lệ Trung Nguyên trong thành lên đó, nói thuyền hơi nước đưa họ đến đập Đô Giang để xây dựng công trình thủy lợi.

Sau khi Ngụy Đại Đồng biết được danh tính của những nô lệ này, ông ta đã sắp xếp họ ở một nơi riêng biệt và còn cho người đến để theo dõi bọn họ.

Sau một thời gian quan sát, Ngụy Đại Đồng nhận thấy các nô lệ đều biểu hiện rất tốt.

Không có ai muốn làm nô lệ mãi, sau khi rời khỏi cơn ác mộng thành Du Quan, họ đã dần quên đi ký ức bi thảm đó và bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau đó Ngụy Đại Đồng đã không cho người theo dõi nữa, chỉ nói những dân làng gần đó chú ý.

Dù sao thì nơi ông ta sắp xếp cho những người này là một thung lũng nhỏ, xung quanh đều là núi cao chênh vênh, chỉ có hai con đường ra vào.

Cả hai con đường đều có trạm kiểm soát do dân quân dựng lên, cho dù trong số những người này có mật thám của Đông Man thì cũng sẽ không gây ra rắc rối gì.

Trương Lương nhận được thư của Ngụy Đại Đồng, nói là rất hài lòng với sự sắp xếp này.

Sau khi xử quyết các tù binh Đông Man và sơ tán người dân Trung Nguyên, thành Du Quan giờ đây đã trở thành một tòa thành quân sự thực thụ, chỉ còn lại hơn năm ngàn quân Bắc phạt.

Ngay cả khi được ban cho một tòa viện, thì cũng không thể ở hết một tòa thành.

Huống chi Trương Lương cũng sẽ không để quân Bắc phạt phân tán như vậy, thay vào đó, anh ta đã dọn sạch một khoảng đất trống gần tường thành phía bắc làm giáo trường.

Phía tây giáo trường là khu vực tụ tập trước đây của quyền quý Đông Man, còn sót lại rất nhiều ngôi nhà lớn, Trương Lương đã cải tạo hai ngôi nhà lớn nhất thành nhà tập thể cho nhân viên hộ tống và binh lính nữ.

Thông thường, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ hoặc là trực trên tường thành, hoặc là luyện tập ngoài trời hoặc là nghỉ ngơi trong nhà tập thể, rất hiếm khi đi đến những nơi khác trong thành.

Chuyện này khiến thành Du Quan có rất nhiều nhà trống.

Nếu những ngôi nhà này bị phá bỏ, thì chẳng phải có thể lấy gạch xây dựng làm vật tư lắp vào máy bắn đá sao?

Tiểu đoàn hậu cần lập tức bắt đầu phá dỡ các ngôi nhà theo lệnh Lưu Thiết.

Đông Man đã công thành hai ngày liên tục, nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã cho rằng bây giờ bọn họ đã rút quân, sớm nhất là đến ngày mai họ mới có thể tấn công tiếp.

Nhưng ai ngờ rằng không bao lâu sau khi họ bắt đầu phá nhà và vận chuyển gạch, người Đông Man đã bắt đầu vòng công thành thứ tư trong đêm!

Tệ hơn nữa là bầu trời lúc này hoàn toàn tối đen, mây bay đầy trời, mặt trăng cũng bị mây đen che khuất, từ trên tường thành nhìn xuống chỉ thấy một màu đen tuyền.

Mà trên tường thành đang châm lửa trại, kẻ địch từ bên dưới nhìn lên có thể dễ dàng nhìn thấy nhân viên hộ tống trên tường thành.

Sau khi Lưu Thiết phát hiện ra tình huống này, anh ta không quan tâm đến chuyện dự trữ dầu hỏa nữa, mà lập tức ra lệnh cho xe bắn đá phóng bình dầu hỏa ra.

Không phải để chặn địch mà là để soi sáng.

Nếu không kẻ địch chạy dưới tường thành, bọn họ sẽ không thể nhìn rõ.

Khi từng sọt dầu hỏa bị đập vỡ, rốt cuộc Lưu Thiết cũng nhìn rõ tình hình trên thảo nguyên.

Cũng giống như ban ngày, lúc này trên thảo nguyên dày đặc đầu người, đang chạy như điên về phía tường thành.

Lúc này chỉ dựa vào trại hậu cần phá nhà, vận chuyển gạch đá chắc chắn là không đủ cho xe bắn đá, Lưu Thiết lập tức cho người gọi nhân viên hộ tống và binh lính nữ đang thay phiên nhau nghỉ ngơi trở về, giúp tiểu đoàn hậu cần phối hợp vận chuyển gạch xây dựng.

May mắn là trước đó khi cải tạo tường thành, để vận chuyển những xe bắn đá hạng nặng lên tường thành, những người thợ thủ công do Mãn Thương cử đến đã chế tạo một số cần cẩu đơn giản trên tường thành.

Với những chiếc cần cẩu này, tiểu đoàn hậu cần không còn phải leo cầu thang để khiêng gạch, đá lên tường thành nữa.

Chỉ cần đưa gạch đá đã tháo dỡ xuống dưới cần cẩu, sau đó dùng cần cẩu nâng chúng lên tường thành, đội hộ tống và binh lính nữ trên tường thành sẽ dùng xe đẩy nhỏ để đưa gạch đá cho vào xe bắn đá là được.

Mặc dù có ánh sáng từ bình dầu hỏa nhưng tầm nhìn vào ban đêm vẫn kém hơn ban ngày rất nhiều, số lượng kẻ địch lao tới dưới tường thành còn nhiều hơn ban ngày, mang đến áp lực rất lớn cho nhân viên hộ tống thủ thành.

Có hai địa điểm địch leo lên thang do sự bất cẩn của đội hộ tống.

Mặc dù cuối cùng kẻ địch đã bị đẩy lùi nhưng hơn một nửa số nhân viên hộ tống ở hai nơi này cũng bị thương vong hơn một nửa.

Để giảm thương vong và áp lực cho nhân viên hộ tống, xe bắn đá phải duy trì tần suất ném nhanh hơn ban ngày.

Dù có cần cẩu, dù có kéo nhân viên hộ tống và binh lính nữ đang nghỉ ngơi lên thì gạch xây dựng được vận chuyển tới cũng chỉ đủ cho một xe bắn đá.

Tình trạng này cứ kéo dài đến tận đêm khuya.

Những kẻ đến tấn công thành vào lúc này, cơ bản đều là tốt thí và hầu hết bọn họ thậm chí còn không có một bộ quần áo đàng hoàng.

Đêm mùa đông trên thảo nguyên thật sự quá lạnh, ban ngày họ có thể cố gắng chịu đựng, nhưng vào ban đêm, nhiều bia đỡ đạn thậm chí còn chưa đến được tường thành thì chân đã đông cứng đến nổi không thể đi được.

Có lẽ vua Đông Man cũng nhận thấy thương vong do công thành vào ban đêm là quá lớn, nên cuối cùng đã dừng cuộc công thành lại.

Nhưng tất cả những nhân viên hộ tống đều biết rằng đây cũng chưa phải là kết thúc.

Chắc chắn là ngày mai kẻ địch sẽ còn điên cuồng hơn nữa!
Chương 1088: Địch tấn công điên cuồng

Sau khi cuộc tấn công thành kết thúc, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng không hề nghỉ ngơi, mà tăng ca để phá nhà và vận chuyển gạch đá, cho đến khi bên cạnh mỗi chiếc xe bắn đá đều chất đầy gạch đá, họ mới đi xuống khỏi tường thành để nghỉ ngơi.

Nhưng mới vừa nằm xuống còn chưa kịp ngủ, kẻ địch lại bắt đầu tấn công thành.

Chỉ là lần này vua Đông Man giết không ít dê bò, để bọn tốt thí ăn một bữa thật no trước khi ra chiến trường, còn phát cho bọn họ mỗi người một tấm da cừu.

Trước kia lúc Kim Phi xem phim điện ảnh lịch sử, y luôn không thể hiểu nổi những tên tốt thí kia tại sao không hề phản kháng, cảm thấy phim làm giả quá.

Công thành nguy hiểm như vậy, gần như chắc chắn phải chết, tại sao phải xông lên một cách dại dột như vậy?

Tình cảnh hỗn loạn như vậy, chạy trốn luôn không phải được rồi sao?

Cho đến khi tới thế giới này, thật sự nhìn thấy và tham gia vào chiến tranh vũ khí lạnh, y mới biết ý nghĩ trước kia của mình thiếu thực tế đến mức nào.

Trong thời buổi loạn lạc như thế này, dân chúng lầm than, mạng người thật sự rẻ mạt như cỏ rác.

Rất nhiều người đang đi bên đường bỗng đi không nổi, tính ghé vào ven đường nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại không đứng dậy được nữa.

Nếu có người đồng hành thì còn có thể tìm một con mương mà ném xuống hay che xác lại bằng lá cây hay gì đó, nếu không có người đồng hành, quần áo cũng sẽ bị người qua đường lấy đi, sau đó xác cứ như vậy mà thối rữa ở ven đường.

Hoàn cảnh sống gian nan như vậy, lại còn không được giáo dục, phần lớn người dân cũng sẽ trở nên vô cùng tê liệt, đừng nói đến việc suy nghĩ, nói họ giống như đàn dê cũng không quá đáng, quan chức dắt đi đâu thì đi đó.

Dĩ nhiên, nhìn đồng đội lần lượt bị xe bắn đá đập đến thịt nát xương tan, bọn tốt thí cũng biết sợ.

Nhưng sợ thì có cách gì đâu?

Phía sau có quân giám sát do vua Đông Man phái đến, ai dám lui về phía sau hoặc dừng lại, quân giám sát sẽ đi lên chém một đao ngay lập tức.

Hơn nữa người nhà của bọn họ cũng bị vua Đông Man bắt rồi, nếu bọn họ làm kẻ đào ngũ, không chỉ bản thân phải chết, người nhà cũng không sống nổi.

Huống chi đến mùa đông khắp đồng cỏ đều có tuyết trắng xóa và gió rét lạnh thấu xương, bọn họ cho dù có trốn thoát, thì có thể đi đâu được chứ?

Dù sao cũng phải chết một lần, không bằng cứ đi tấn công thành, ít nhất có thể chết một cách thoải mái.

Nếu như bản thân gặp may mắn, xông lên được tới đầu tường thành, vậy thì kiếm được một món tiền lớn rồi.

Quân giám sát ở phía sau trừ việc giám sát đào binh ra, còn ghi chép chiến công.

Vua đã hứa rồi, chỉ cần xông lên được đầu tường thành, cho dù họ có giết chết được nhân viên hộ tống hay không, người nhà của bọn họ cũng sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.

Nếu như may mắn giết chết được một nhân viên hộ tống, vậy thì phát tài.

Vua Đông Man mặc dù tàn bạo, nhưng vô cùng tuân thủ lời hứa, chỉ cần quân giám sát còn sống trở về báo cáo chiến công, về cơ bản vua cũng sẽ thực hiện.

Việc này không phải do vua Đông Man có nhân phẩm tốt, mà do từ nhỏ hắn đã dẫn binh đi đánh giặc, hắn hiểu rất rõ chỉ có thưởng phạt rõ ràng thì một đội quân mới có sức chiến đấu!

Đối với dân du mục bình thường, khen thưởng là một số tiền lớn cả nghìn văn, nhưng đối với vua, chỉ là một chút cặn bã trong kẽ hở ngón tay mà thôi.

Nhưng chút cặn bã này có thể khiến cho bọn tốt thí liều mạng.

Ăn no rồi, lại có áo da dê chống lạnh, lần này bọn tốt thí chạy nhanh hơn, cuộc tấn công thành cũng trở nên mãnh liệt hơn!

Các binh lính nữ điều khiển xe bắn đá không có cách nào khác, chỉ có thể ném gạch một cách điên cuồng.

Lưu Thiết đã gần một ngày một đêm không chợp mắt, lúc nãy mới vừa nằm xuống, lại nghe nói kẻ địch lại tấn công thành, anh ta nhanh chóng mặc áo giáp vào leo lên tường thành lần nữa.

"Tướng quân, kẻ địch đang chuẩn bị áp dụng kế sách khiến cho kẻ thù mệt mỏi, không để cho chúng ta có thời gian nghỉ ngơi!"

Một người đàn ông trung niên với đầu tóc xám trắng, khoác áo choàng đi tới bên cạnh Lưu Thiết, nhìn xuống bên dưới than thở.

Người đàn ông trung niên này tên là Điền tiên sinh, vốn là một tú tài nghèo ở làng Điền Gia, sau khi Kim Phi nổi tiếng lại, đã tuyển ông ta đến xưởng dệt để quản lý sổ sách, sau đó lại để cho ông ta xử lý một ít công việc giấy tờ khác.

Sau khi Cửu công chúa giao Kiếm Môn Quan cho quân Trấn Viễn, Kim Phi phái Lưu Thiết đi trấn giữ.

Trong quá trình đổi phòng sẽ có rất nhiều công việc bàn giao giấy tờ, Lưu Thiết và nhân viên hộ tống cơ bản đều mù chữ, Kim Phi bèn phái Điền tiên sinh đi hỗ trợ Lưu Thiết.

Ban đầu thổ phỉ đánh lén làng Tây Hà, Lưu Thiết dẫn người trở về thôn cứu viện, Điền tiên sinh ở lại Kiếm Môn Quan tạm thời thay mặt quân Trấn Viễn.

Khi đó Kiếm Môn Quan vẫn chưa hoàn toàn được bàn giao lại cho quân Trấn Viễn, tướng lĩnh trấn giữ lúc trước cứ gây khó dễ, lúc rời đi Lưu Thiết còn lo rằng Điền tiên sinh sẽ xử lý không tốt.

Nhưng tới lúc anh ta xử lý xong thổ phỉ rồi trở về mới phát hiện, Điền tiên sinh không chỉ quản lý mấy trăm quân Trấn Viễn một cách có trật tự mà còn dư được thời gian để nắm bắt rõ ràng tình hình của Kiếm Môn Quan.

Sau đó Trương Lương dẫn bộ đội chủ lực của quân Trấn Viễn chạy tới Kiếm Môn Quan, có thể nhanh chóng giải quyết tướng lĩnh trấn giữ, nắm Kiếm Môn Quan trong tay, phần lớn là nhờ vào tình báo mà Điền tiên sinh tổng kết được.

Sau chuyện này, Lưu Thiết cảm thấy rất hợp với Điền tiên sinh, hơn nữa anh ta cũng cần một người biết chữ ở bên cạnh để xử lý giấy tờ, Điền tiên sinh mặc dù không phải là người làng Tây Hà, nhưng làng Điền Gia cũng cách không xa, thành thật mà nói, tẩu tẩu của Điền tiên sinh và Quan Hạ Nhi là Điền Tam Nha vẫn chưa vượt quá dòng họ năm đời, coi như cũng hiểu nhau rất rõ.

Vì vậy Lưu Thiết tìm Kim Phi xin được dẫn Điền tiên sinh theo, cho dù đến nơi nào cũng dẫn theo bên người.

Điền tiên sinh trước giờ vẫn luôn xử lý công việc giấy tờ, chưa từng tiếp xúc với quân sự, cũng không có biểu hiện tài năng của phương diện này.

Nhưng sau khi đi theo Lưu Thiết, tài năng quân sự của Điền tiên sinh dần dần lộ ra.

Tài năng quân sự của ông ta khác Trương Lương, thiên phú quân sự của Trương Lương chủ yếu biểu hiện ở đại cuộc, giỏi thống lĩnh toàn quân, bày mưu tính kế.

Tài năng quân sự của Điền tiên sinh được thể hiện trong chiến tranh cục bộ, ông ta trời sinh đã là một quân sư giỏi.

Quan trọng nhất chính là Điền tiên sinh biết chủ động học tập và chuẩn bị trước, ban đầu ở làng Tây Hà, bất cứ khi nào Kim Phi đi giảng binh pháp cho nhân viên hộ tống, lần nào ông ta cũng đến nghe giảng.

Dù sau đó đã rời khỏi làng Tây Hà, sau khi ông ta biết được Kim Phi lại giảng bài, thì bèn nghĩ cách tìm người đã nghe bài giảng để mượn ghi chép xem thử.

Cho tới bây giờ, lúc không có việc gì làm ông ta vẫn luôn lật xem lại ghi chép lúc đó.

Trương Lương dám yên tâm giao thành Du Quan cho Lưu Thiết không biết một chữ như vậy, một trong những nguyên nhân chính là do có Điền tiên sinh.

Lưu Thiết cũng vô cùng tôn kính Điền tiên sinh, gặp phải việc khó giải quyết mà anh ta không yên tâm, cũng sẽ đi tìm Điền tiên sinh để bàn bạc.

Vừa rồi vì thời gian cũng đã muộn lắm rồi, Lưu Thiết tưởng Điền tiên sinh đang ngủ, nên không đi tìm ông ta.

Ai ngờ Điền tiên sinh tự mình đến.

"Điền tiên sinh, ngài tới rồi!"

Lưu Thiết ra hiệu cho cận vệ đến chắn phía trước Điền tiên sinh, tránh để ông ta bị thương bởi những mũi tên lạc bắn xuống phía dưới tường thành.

Sau đó anh ta hỏi: "Kế sách khiến cho kẻ thù mệt mỏi là gì?"

"Kế sách khiến cho kẻ thù mệt mỏi chính là không ngừng tấn công, khiến kẻ địch không có thời gian nghỉ ngơi."

Điền tiên sinh giải thích: "Người Đông Man nhiều, bọn họ có thể ngày đêm không ngừng phái người tới tấn công thành, nếu như chúng ta cứ mãi để cho tất cả mọi người ra phòng thủ thành, như vậy nhiều nhất chỉ kiên trì thêm được hai ba ngày, người của chúng ta sẽ trở nên mệt mỏi đến không chịu được.

Đến lúc đó bọn họ lại tiếp tục công thành nữa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

"Hóa ra là như vậy!"

Lưu Thiết chợt hiểu ra, sau đó hỏi: "Tiên sinh cảm thấy chúng ta phải làm thế nào mới ứng phó được?"

"Cách để đối phó với kế sách khiến cho kẻ thù mệt mỏi chỉ có một, đó chính là thay phiên nhau nghỉ ngơi."

Điền tiên sinh nói: "Tốt nhất là chia tất cả mọi người thành hai tiểu đội, như vậy mới có thể bảo đảm tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi đầy đủ, nghênh đón kẻ địch với trạng thái tốt nhất.
Chương 1089: Núi xác

Thật ra trước đây, quân Bắc phạt được chia làm ba đội, một đội trực canh gác tường thành, hai đội còn lại luyện tập và nghỉ ngơi theo lịch của bình thường.

Nhưng sau khi nổ ra những trận tấn công thành thế này, chỉ một phần ba quân Bắc phạt bảo vệ thành thì quả thật quá vất vả, nên Lưu Thiết đã phái tất cả mọi người lên.

“Tiên sinh nói có lý, để ta đi tìm mấy người Tần Phi để thương lượng một lát, rồi sắp xếp ca lại.” Lưu Thiết gật đầu đáp.

“Không chỉ mình xếp ca đâu, ngài còn phải đảm bảo các huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt nữa!” Điền tiên sinh nhắc nhở.

Quân Bắc phạt có thể gọi là các cựu binh, nhưng vì có phi thuyền nên những trận chiến trước đó diễn ra rất nhanh, đây là lần đầu tiên họ phải chiến đấu dài ngày như vậy.

Sau khi trải qua ba lần tấn công thành của quân địch, các nhân viên hộ tống và cả các nữ binh đều có vẻ mệt mỏi, nhưng phải đối mặt với những trận chiến sinh tử như thế này, không có ai giữ bình tĩnh được.

Cho dù đa số các nhân viên hộ tống và nữ binh có rút xuống khỏi tường thành, đầu óc họ vẫn không thể nghỉ ngơi, nếu ngủ trong doanh trại dưới tường thành, trên đầu là âm thanh của trận chiến, thật sự rất khó ngủ.

“Ta hiểu rồi.” Lưu Thiết gật đầu, phái cận vệ đi thông báo về cuộc họp cho những sĩ quan.

Nửa canh giờ sau, quân Bắc phạt lại xếp ca lần nữa.

Đội hậu cần cũng không rảnh rỗi, trong lúc mấy người Lưu Thiết đang họp, họ đi tới thành Nam chọn một căn nhà lớn của quyền quý Đông Man làm nhà ở tập thể mới cho quân Bắc phạt.

Khi các nhân viên hộ tống và nữ binh hết nhiệm vụ tới đây, trong phòng trải sẵn rơm rạ, lửa cũng đã được nhóm lên, cháy hừng hực nơi góc bếp.

Tuy thành Du Quan không phải là quá lớn, nhưng khi chạy từ thành Bắc tới thành Nam, ngoại trừ tiếng lựu đạn nổ, những âm thanh của trận tấn công đã nhỏ hơn rất nhiều.

Hai ngày nay các nhân viên hộ tống cực kỳ mệt mỏi, không có cái gì quấy rầy, họ đặt đầu xuống ngủ một mạch tới sáng, khi người của đội hậu cần tới kêu, mọi người mới bắt đầu rời giường.

Tuy rằng hầu hết nhân viên hộ tống và nữ binh đều ngủ không đủ giấc, nhưng không một ai lên tiếng oán trách.

Bởi vì họ biết rằng, một đội khác canh gác trên tường thành đã có một ngày một đêm không chợp mắt.

Nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, các nhân viên hộ tống sau khi mặc quần áo cũng không kịp ngồi xuống ăn, mà mỗi người vội lấy cái bánh bao rồi chạy tới thành Bắc.

Còn chưa tường thành, ai cũng biết trận chiến đêm qua chắc chắn là một trận chiến rất khốc liệt.

Bởi vì không ít ngôi nhà gần tường thành phía Bắc đã bị dỡ xuống.

Điều này có nghĩa gạch và đá mà tối qua họ chuẩn bị cho máy bắn đá không đủ dùng, các nhân viên đã phải luân phiên nhau dỡ những ngôi nhà kia xuống.

Khi tới tường thành, họ nhìn về phía máy bắn đá trước tiên.

Quả nhiên, đống gạch đá chất như đống núi nhỏ ở bên cạnh máy bắn đá khi họ rời đi bây giờ đã biến mất.

Bên cạnh máy bắn đá cũng không có nhiều gạch đá, có lẽ đội hậu cận vừa mới chuyển tới.

Nhìn xuống phía tường thành, không ít nhân viên hộ tống và nữ binh đều há hốc mồm.

Lúc này, thảo nguyên bên ngoài tường thành như địa ngục, khắp nơi đều là xác người và gạch đá lẫn với máu tươi.

Ở những nơi mũi tên công kích kịch liệt nhất, xác của quân địch chất như núi, cao hơn hai trượng.

Lúc bọn họ nhìn qua, nhìn thấy một nhân viên hộ tống khác ném một quả lựu đạn vào đống xác chết kia.

Lựu đạn rơi vào đống xác kia rồi nổ tung lên, những xác chết kia như bao cát vỡ tung ra tứ phía, núi xác chết bị san phẳng một đoạn.

Nhưng điều kỳ lạ là không hề có máu.

Ban đêm trên thảo nguyên cực kỳ lạnh, sau khi chết đi, xác chết sẽ bị đóng băng lạnh, máu cũng đông lại.

Vừa nãy các nữ binh nghĩ rằng ném lựu đạn là để không bỏ sót một kẻ nào, kết liễu những kẻ chưa chết, nhưng bây giờ các cô mới biết, ném lựu đạn là để nổ tan đống xác chết kia.

Mấy đống xác bên này cao hơn hẳn những bên khác, rõ ràng đây không phải lần đầu nhân viên hộ tống canh gác ở đây dùng lựu đạn.

Dù vậy, nếu đống xác cao hơn hai trượng này không có lựu đạn thì sẽ cao tới mức nào?

Lúc này, ngay cả những nữ binh đơn thuần nhất cũng nhận ra, có thể vua Đông Man muốn xác người chất cao bằng tường thành!

Xác người sau khi đông thành băng lại có khác gì đá đâu?

Hầu như ai cũng từng nghe tới cụm từ núi xác biển máu, nhưng mọi người đều chỉ nghĩ, đó là một tính từ.

Nhưng nếu xác người chất cao bằng tường thành, đó chẳng phải là “núi xác” thật sự sao?

Tới lúc đó, quân địch có thể trèo lên đống xác người chất cao như núi kia để tấn công thành!

Nghĩ tới đó, các nữ binh đều cảm thấy sợ hãi!

Phải biết rằng tuy thành Du Quan cao khoảng năm trượng, phải bao nhiêu người mới có thể chất thành một núi xác cao như thế!

Nhóm nữ binh đầu tiên của tiêu cục Trấn Viễn hầu hết đều tới từ trại tù binh ở dốc Đại Mãng, khi ấy các cô cho rằng cảnh ngộ của họ đã là cảnh tối tăm bi thảm nhất, nhưng tới tận bây giờ, họ mới hiểu được cái thật sự gọi là u tối!

Tuy tâm trạng của các nam nhân viên hộ tống có tốt hơn các nữ binh, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Toàn bộ quân Bắc phạt có ba nghìn quân Trấn Viễn, nhưng chỉ có một nghìn nhân viên hộ tống.

Kim Phi cho họ tham gia quân Bắc phạt, ý định ban đầu là để họ làm gương cho quân Trấn Viễn mới thành lập.

Nhân viên hộ tống được chọn, nếu không phải người nổi bật trong tiêu cục thì cũng phải là người tương đối ưu tú, hoặc ít nhất là tham gia tiêu diệt thổ phỉ, hoặc tham gia trận ở dốc Đại Mãng và bảo vệ kinh thành.

Cho nên, khi đối mặt với những nữ binh, không ít nhân viên hộ tống đều tự cho rằng bản thân là tiền bối, là những người đã qua được thử thách của chiến tranh.

Hiện tại họ mới nhận ra, những thứ mình trải qua trước kia không là gì trước những trận chiến xuyên quốc gia thế này!

Dưới sự kích thích thị giác thảm thiết này, hầu hết suy nghĩ của các nhân viên hộ tống và nữ binh đều bị thay đổi.

Bọn họ bắt đầu hiểu được cái gọi là sống chết thật sự, cái gọi là xác chất thành núi, máu đổ thành sông!

Họ chỉ vừa mới leo lên tường thành mà đã thay đổi như vậy, nói gì tới những nhân viên hộ tống và nữ binh canh gác và chiến đấu ở đây cả đêm qua.

Những nhân viên hộ tống trực ca đêm gần như chết lặng, đôi mắt đục ngầu, chỉ có tơ máu đỏ, ánh mắt như những dã thú.

Lưu Thiết lúc này cũng đỏ mắt nhìn cổng thành.

Đêm qua, các nhân viên hộ tống ca đêm được phân nhà ở tập thể gối đầu là ngủ ngay lập tức, nhưng anh ta và một số sĩ quan khác lại không được ngủ, họp xong phải tuần tra một vòng rồi rồi mới về.

Vì lo lắng cho chiến sự nên Lưu Thiết ngủ rất ít, trời vừa mới sáng đã bật dậy.

Dù có là Lưu Thiết, khi nhìn thấy cảnh dưới tường thành còn phải kinh sợ.

Nhưng dù sao cũng đã là tướng quân, nên anh ta nhanh chóng đè nén cảm xúc lại vào trong lòng, hạ giọng hô.

“Lên đến đây rồi còn đứng ngây người ra đó làm gì nữa, đổi ca nhanh lên, những người trực ca đêm đi nghỉ ngơi đi!”

Nghe thấy lệnh của Lưu Thiết, các nhân viên hộ tống và nữ binh mới sực tỉnh lại, bắt đầu đổi ca.

Dưới sự dẫn dắt của đội hậu cần, các nhân viên hộ tống ca đêm nhanh chóng chạy tới nhà ở tập thể mới.

Lưu Thiết đang chuẩn bị tuần tra nơi khác, đột nhiên nhìn thấy một đám khói đen bay lên từ phía thành Nam.

“Tại sao thành Nam lại có người bắn mũi lên lệnh?”
Chương 1090: Kẻ địch ở phía Nam

Sau khi thành Du Quan bị người Đông Man chiếm, bọn chúng bắt đầu tiến hành cướp bóc phóng hỏa một cách hung tàn với người dân Đại Khang ở phía Nam.

Người dân ở đó hoặc là bị giết, hoặc là bị người Đông Man bắt về làm nô lệ, hoặc là chạy trốn về phía Nam.

Dẫn đến việc dải đất từ phía thành Nam Du Quan đến bờ sông Hoàng Hà, hầu như không còn người ở.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi và Cửu công chúa, sau khi quân Bắc phạt chiếm lĩnh được thành Du Quan, họ sẽ sắp xếp cho dân chúng di chuyển về vùng phía Bắc sông Hoàng Hà, nhưng chưa kịp triển khai thì Tứ hoàng tử đã giết cha soán vị, toàn bộ Đại Khang rơi vào cảnh loạn lạc, vì vậy kế hoạch di chuyển của Kim Phi và Cửu công chúa cũng chẳng đi đến đâu.

Cho tới bây giờ, đây là một khu vực phì nhiêu rộng lớn, chỉ là vẫn không thấy có người ở, chỉ có cỏ hoang mọc um tùm.

Sau khi quân Bắc phạt chiếm được thành Du Quan, trọng điểm của công tác phòng ngự vẫn luôn là vùng thảo nguyên phía Bắc.

Sau khi Trương Lương đi, Lưu Thiết cũng vẫn sắp xếp như vậy.

Dù sao vùng phía Nam ngay cả người còn chẳng thấy, có gì đáng để phòng ngự?

Cho nên suy nghĩ đầu tiên của Lưu Thiết khi nhìn thấy mũi tên lệnh, chính là nhân viên hộ tống phụ trách công tác cảnh giới lỡ tuột tay, bắn thẳng mũi tên lệnh lên trời.

Mặc dù tình huống như vậy ít khi xuất hiện, nhưng lúc trước đã từng xảy ra.

“Đi tra thử, phía Nam xảy ra chuyện gì, lúc này mũi tên lệnh, không phải là gây rối loạn hay sao?”

Lưu Thiết quay đầu nhìn về phía Nam, cau mày nói.

Đội trưởng đội cận vệ đứng sau lưng anh ta đáp lời một tiếng, đang chuẩn bị phái người đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra, thì lại nhìn thấy trên bầu trời phía Nam xuất hiện một làn khói đen.

Lần này sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.

Một mũi tên lệnh có thể là trượt tay, nhưng liên tiếp phóng liền hai mũi, chứng tỏ phía Nam thật sự xảy ra chuyện!

Lưu Thiết cũng chưa kịp sắp xếp hàng phòng ngự ở phía Bắc, vừa xoay người chạy xuống cổng thành, vừa lấy ống nhòm từ trong ngực ra nhìn về phía Nam.

“Lão Tam, mau chuẩn bị ngựa, Lão Ngũ đi gọi Điền tiên sinh đi!”

Đội trưởng đội cận vệ vừa vỗ bám vào vai Lưu Thiết, đề phòng anh ta ngã xuống, vừa mau chóng sắp xếp.

Hai cận vệ từ trong đội ngũ chạy ra, mặc vào đai nhảy lao xuống cổng thành.

Khi Lưu Thiết xuống tới cổng thành, một cân vệ trong đó đã dẫn phu xe đến, dắt ngựa chiến đến cửa bậc thang.

Lưu Thiết nhảy lên con ngựa chiến ngay gần mình nhất, dẫn theo đội cận vệ chạy như bay về phía thành Nam.

Khi cách tường thành Nam chỉ còn vài trăm mét, bọn họ đã nghe thấy âm thanh hò hét rung trời từ ngoài thành truyền tới. Cũng nhìn thấy binh lính cảnh giới nữ đang đứng trên tường thành, ném lựu đạn xuống dưới.

Còn có hai binh lính nữ phụ trách báo hiệu đang bắn mũi tên lệnh.

Mũi tên lệnh của tiêu cục Trấn Viễn không phải muốn phóng là phóng, màu sắc khác biệt, số lượng mũi tên lệnh khác biệt mà hợp thành biểu thị tình hình khác nhau.

Nhưng lúc này hai binh lính nữ giống như phát điên, không còn quan tâm là màu gì nữa, phóng liên tiếp từng mũi từng mũi lên trời.

Lưu Thiết mặc dù không biết phía Nam đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết được chắc chắn nữ binh lính đã nhìn thấy tình huống cực kỳ đáng sợ, nếu không sẽ không thất thố như vậy.

Anh ta vừa quất mạnh vào mông ngựa, vừa quay đầu hét: “Mau đi báo cho Tần Phi, bảo anh ta mau dẫn người đến tường thành Nam!”

“Dạ!” Một cận vệ đáp lời, thúc ngựa quay đầu chạy về phía thành Bắc.

Vì để các nhân viên hộ tống thay phiên nghỉ ngơi có thể ngủ ngon giấc, nhà trọ mới được xây dựng tại nơi cách tường phía thành Nam không xa.

Lúc này nhóm nhân viên hộ tống trực đầu tiên đã từ phía tường thành Bắc về đến, đang chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Bây giờ người duy nhất có thể chạy đến phía thành Nam viện trợ, chỉ có bọn họ.

Không đợi cận vệ chạy đến tường thành Bắc, Lưu Thiết đã cưỡi ngựa lao đến chân tường thành Nam.

Ngựa chiến còn chưa dừng hẳn, anh ta đã nhảy vọt từ trên lưng ngựa xuống, xông lại chỗ cầu thang.

Khoảnh khắc khi anh ta leo lên tường thành, hai mắt Lưu Thiết lập tức trừng tròn xoe, vẻ mặt chứa đầy vẻ không dám tin!

Chỉ thấy trên mảnh đất hoang vu phía thành Nam, nơi đâu cũng toàn là người, hơn nữa đã sắp tới tường thành.

Binh lính nữ phụ trách công tác báo hiệu đang chạy qua chạy lại, nhìn thấy có người leo lên cầu thang lên tường thành, bèn vội vàng ném lựu đạn xuống.

Cũng có binh lính nữ đang cầm nỏ tay bắn nhanh xuống dưới.

Trong phút hốt hoảng, Lưu Thiết có cảm giác mình đang đứng trên tường thành Bắc.

Nhưng anh ta biết, đây không phải tường thành Bắc.

Anh ta không hiểu những người kia là từ đâu đến, cũng không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này.

Ban đầu khi xây dựng thành Du Quan, chính là để đề phòng dân tộc du mục phương Bắc, cho nên tường thành Bắc được xây vừa cao vừa kiên cố, mà tường thành Nam thì thấp hơn rất nhiều.

Dù sao địa bàn phía Nam cũng thuộc sở hữu của mình, xây tường thành Nam kỹ như vậy làm gì? Phòng người của mình à?

Cả Trương Lương và Lưu Thiết đều không ngờ rằng, sẽ có người đâm sau lưng bọn họ, cho nên chỉ sắp xếp một đại đội ở phía thành Nam.

Hai ngày trước sau khi phương Bắc bắt đầu tấn công thành, Lưu Thiết đã điều luôn cả đại đội kia đi, chỉ để lại một tiểu đội binh lính nữ phụ trách cảnh giới.

Ai ngờ phía Nam đột nhiên lại xuất hiện kẻ địch?

Phía thành Nam mặc dù thấp, nhưng độ dài bằng với phía thành Bắc.

Phía Bắc có hàng nghìn người phòng thủ thì chẳng tốn sức là bao, ở đây chỉ trông chờ vào một tiểu đội làm sao có thể giữ được?

Bảo sao hai binh lính nữ kia coi mũi tên lệnh như của không tốn tiền mà bắn lên trời.

May mà bọn họ phát hiện khá sớm, cũng may vì kẻ địch chưa xông tới ngay được, nếu không chờ đến khi bọn Lưu Thiết tới kịp, thì e rằng phía thành Nam đã thất thủ ngay từ lâu rồi.

Mặc dù kẻ địch đông nghìn nghịt, nhưng dù sao luôn có người chạy nhanh, có người chạy chậm.

Các binh lính nữ lúc mới đầu còn có thể dù lựu đạn và nỏ tay áp chế tạm thời, nhưng theo thời gian kẻ địch chạy đến tường thành càng ngày càng đông, ngày càng nhiều người bắc cầu thang leo lên.

Các binh lính nữ lại không thể chạy như bay, cho dù là lựu đạn cũng không kịp.

May mà Lưu Thiết dẫn theo đội cận vệ tới kịp.

Không cần anh ta hạ lệnh, nhân viên hộ tống của đội cận vệ đã lập tức tham gia chiến đấu.

Bây giờ Lưu Thiết cũng là một vị tướng quan trọng dưới quyền của Kim Phi, có thể làm cận vệ của anh ta, đều là tinh nhuệ trong nhân viên hộ tống.

Nhưng thực sự nhiều địch quá, cho dù bọn họ có dốc toàn lực, cũng được bên này mất bên kia!

Lưu Thiết quơ đao chém một tên địch đang leo lên cái thang ngã xuống đất, đưa tay đẩy luôn cái thang kê trên tường.

Đột nhiên từ dưới chân thành bắn lên một mũi tên, lao thẳng vào ngực Lưu Thiết.

Mà Lưu Thiết đang cúi đầu đẩy thang, vốn không nhìn thấy mũi tên kia.

Lưu Thiết mặc dù mang nón sắt, nhưng vẫn chưa thả mặt nạ xuống, nếu bị mũi tên kia bắn trúng vậy thì nguy hiểm rồi!

Đội trưởng đội cận vệ ở cách đó không xa, nhưng chờ đến khi anh ta nhìn thấy mũi tên, muốn chạy lại cứu Lưu Thiết cũng không kịp nữa.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đội trưởng đội cận vệ hét lớn một tiếng, sau đó ném thẳng chiếc nỏ trong tay về phía Lưu Thiết.

Bành!

Chiếc nỏ nện mạnh vào mũ sắt của Lưu Thiết, khiến đầu Lưu Thiết bị đập nghiêng sang một bên.

Giây tiếp theo, mũi tên bắt trúc vào góc phải của chiếc mũ sắt Lưu Thiết đang đội.

Đội trưởng đội cận vệ lúc này mới chạy tới kịp, nắm lấy áo Lưu Thiết, kéo anh ta về phía sau.

Giây tiếp theo, mũi tên thứ hai lao đến.

Nếu như không có đội trưởng đội cận vệ kéo anh ta ra, sợ rằng mũi tên thứ hai này đã cắm vào mặt Lưu Thiết rồi.

“Tướng quân, là Thần tiễn, chắc ngài bị nhắm đến rồi, không thể ra phía trước được nữa!”

Đội trưởng đội cận vệ chỉ vào mũ sắt trên đầu Lưu Thiết, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nói.

“Bà nó!”

Lưu Thiết lắc đầu, nhổ toẹt một bãi nước miếng.

Mũi tên ban nãy bắn trúng mũ sắt của anh ta, khiến bây giờ đầu anh ta vẫn kêu ong ong.

Anh ta tháo mũ sắt xuống, vị trí tai phải đột nhiên xuất hiện một vết lõm.

Độ chính xác và lực bắn này, tuyệt đối không thể là cung thủ bình thường được!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom