• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1091-1095

Chương 1091: Chúng từ đâu đến?

Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, tên bắn đột kích thì khó phòng, trên chiến trường một khi bị Thần tiễn để mắt tới, vậy thì vô cùng nguy hiểm.

Đặc biệt là tướng lĩnh cao cấp như Lưu Thiết, càng là mục tiêu chủ yếu của Thần tiễn.

Nhưng Lưu Thiết không hề trốn tránh, mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, lại đội mũ sắt vào rồi đứng dậy.

“Tướng quân!”

Đội trưởng đội cận vệ vội níu tay áo Lưu Thiết lại.

“Bỏ tay ra!”

Lưu Thiết phẩy tay áo, hừ một tiếng nói: “Ông đây lại sợ mấy tên tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi à?”

Nhưng đội trưởng đội cận vệ vẫn nắm chặt tay áo Lưu Thiết, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

Vèo vèo!

Lại có hai mũi tên bay đến.

Lần này mục tiêu không phải là Lưu Thiết, mà là nhằm vào hai binh lính nữ đang ném lựu đạn.

Hai binh lính nữ cũng chỉ mặc áo giáp mỏng, tuy đã kéo mặt nạ trên mũ sắt xuống, nhưng lúc ném lựu đạn, phần nách tay vẫn phải lộ ra.

Nơi này không có giáp sắt bảo vệ, bèn trở thành mục tiêu của Thần tiễn.

Binh lính nữ vốn không nhiều, giờ lại có hai người mất đi sức chiến đấu!

“Buông ra cho ông! Chờ lát nữa kẻ địch xông lên, ai cũng không thể sống sót!”

Lưu Thiết đá cho đội trưởng đội cận vệ một cước, lại xách đao lên xông ra ngoài.

Kết quả anh ta vừa mới đánh lui một tên địch, lại có ba mũi tên bắn đến chỗ anh ta.

Nhưng lần này Lưu Thiết đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhìn mũi tên bắn tới, theo bản năng né sang một bên.

Mặc dù vẫn có mũi tên anh ta không né kịp, nhưng anh ta đã kéo mặt nạ xuống, mũi tên bị lớp rào sắt của mặt nạ cản lại.

Lưu Thiết giơ nắm đấm xuống dưới, còn khiêu khích bằng cách kéo ra một kẽ hở trên mặt nạ, nhổ liên tục mấy bãi nước miếng xuống dưới.

Sau đó trở tay vung đao, chém lùi tên địch vừa mới leo lên trên tường thành.

Đội trưởng đội cận vệ nhìn thấy cảnh này đột nhiên hiểu được dự định của Lưu Thiết.

Hóa ra Lưu Thiết không phải vì kích động, mà là vì để thu hút hỏa lực.

Trên thực tế Lưu Thiết quả thực định làm vậy.

Thân là tướng lĩnh cấp cao, áo giáp của anh ta là loại đặc chế, trừ phi tên bắt liên tục vào một vị trí, nếu không rất khó bị xuyên thủng.

Nhưng cách xa như vậy, Lưu Thiết vẫn đang trong trạng thái hoạt động, dù là Thần tiễn, muốn bắt trúng một vị trí liên tục, như thể chỉ là lời vớ vẩn.

Anh ta đang khiêu khích Thần tiễn, quả thực đã thu hút sự chú ý của Thần tiễn, tránh cho bọn chúng tấn công những binh lính nữ khác và cận vệ.

Đáng tiếc, đối thủ như Thần tiễn chắc chắn sẽ không bị mắc lừa, phát hiện không còn cách nào giết được Lưu Thiết, bèn nhanh chóng từ bỏ, đổi mục tiêu sang người khác.

Trong mấy phút tiếp theo, liên tiếp có binh lính nữ và cận vệ bị trúng chiêu.

Mặc dù không trúng vào chỗ hiểm, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến người bị bắn tạm thời mất đi lực chiến đấu.

Người trên tường thành phía Nam vốn đã ít, giờ lại liên tiếp mất đi vài người có sức chiến đầu, tình thế trở nên ngày càng nguy cấp.

Mắt thấy càng ngày có càng nhiều kẻ địch lao lên tường thành, Lưu Thiết lòng nóng như lửa đốt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thời gian nhiều nhất chỉ còn nửa nén hương, tường thành phía Nam sẽ bị kẻ địch chiếm mất!

Đến lúc đó tất cả những cố gắng của bọn họ lúc trước đều như dã tràng xe cát.

Ngay khi Lưu Thiết lòng nguội lạnh như tro tàn, một đám nhân viên hộ tống bỗng từ trong cầu thang thành lao ra.

Mặc dù gương mặt bọn họ tràn đầy mệt mỏi, rất nhiều người còn mệt đến không thở được, nhưng không một ai dám nghỉ ngơi, vừa lên đến nơi liền xông thẳng về phía kẻ địch.

“Tần Phi tên chết tiệt nhà ngươi cuối cùng cũng tới rồi!”

Lưu Thiết nhìn người đàn ông xông lên đầu tiên, miệng cười toe toét.

Người đàn ông này tên là Tần Phi, là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên.

Sau khi xây xong xưởng xà phòng ở núi Thiết Quán, anh ta bị Kim Phi điều đến làm trung đội trưởng núi Thiết Quán, phụ trách bảo vệ nữ công nhân của xưởng xà phòng.

Sau này nữ công nhân của xưởng xà phòng trải qua thử thách trong chiến đấu ở núi Dương Khuyên, nhanh chóng trưởng thành, Tả Phi Phi chọn ra một nhóm người trong số các nữ công nhân xây dựng thành đội cận vệ, Tần Phi thì bị ‘phế truất’, đến thành Du Quan với Lưu Thiết, coi như là tướng lĩnh số hai trong đội quân Bắc phạt hiện nay.

Đêm qua Lưu Thiết nghỉ ngơi, anh ta phụ trách công tác chỉ huy trên tường thành.

Khi Lưu Thiết thấy mũi tên lệnh, anh ta cũng nhìn thấy.

Chỉ là lúc ấy Tần Phi vẫn còn bận việc vẫn chưa xong, thấy Lưu Thiết đã chạy nhanh về phía thành Nam nên anh ta chưa đi ngay.

Nhưng sau đó từng mũi tên lệnh xuất hiện trên bầu trời phía Nam, Tần Phi lập tức nhận ra tường thành Nam xuất hiện nguy hiểm không thể khống chế được.

Lúc ấy các bộ phận đã hoàn thành chuyển giao ca đêm và ca sáng, Tần Phi lập tức dẫn theo nhân viên hộ tống hết ca trực chạy tới tường thành Nam.

Chạy đến nửa đường mới gặp phải cận vệ Lưu Thiết phái đến.

Qua nửa giờ trải qua trận chiến đẫm máu, các nhân viên hộ tống mới giết hết toàn bộ kẻ địch lao lên tường thành.

Sau đó lại thả xuống dưới một đống lựu đạn và dầu hỏa, nhờ vào những thứ này, tạm thời cuối cùng cũng giữ được tường thành.

Lưu Thiết cất hắc đao, thở phào nhẹ nhõm.

Trong hơn nửa giờ đồng hồ, Lưu Thiết không nhớ rõ đã chém bao nhiêu người.

Dù sao hắc đao vừa sắc bén vừa cứng rắn, lúc này đã có mấy chỗ xuất hiện vết nứt, áo giáp trên người anh ta cũng bị kẻ địch chém đứt khắp nơi.

Nếu không phải giáp sắt đủ bền đủ chắc, cho dù Lưu Thiết có tận chín cái mạng cũng bị chém chết rồi!

Chém giết cường độ cao như vậy hao tốn quá nhiều thể lực, mặc dù chỉ chiến đấu trong hơn nửa giờ đồng hồ, nhưng Lưu Thiết lại cảm thấy hai cánh tay của anh ta nhức đến mức sắp không giơ lên được nữa rồi, hai chân cũng như nhũn ra.

Nếu không phải vì duy trì hình tượng tướng quân, tránh ảnh hưởng đến tinh thần binh lính, e rằng Lưu Thiết đã đặt mông xuống đất ngồi từ lâu rồi!

“Lão Tần, mau phái người đi thông báo cho doanh trại hậu cần, bảo họ dù tốc độ nhanh nhất đến trang bị máy bắn đá!”

Lưu Thiết hổn hển ra lệnh.

Phòng ngự trên tường thành Nam buông lỏng, chỉ là trang bị mấy chiếc máy bắn đá mang tính tượng trưng, cũng không chuẩn bị nhiều đá, nên đã bắn hết sạch từ lâu.

Lúc này có thể phòng thủ tường thành, hoàn toàn là dựa vào những nhân viên hộ tống ném lựu đạn ném dầu hỏa như kiểu dầu hỏa không tốn tiền.

Nhưng lựu đạn và dầu hỏa dự trữ vốn không nhiều, dựa theo tốc độ ném xuống bây giờ, sợ rằng không trụ nổi dù chỉ một giờ.

Muốn phòng ngự lâu dài vẫn nên trang bị thêm máy bắn đá.

Tần Phi cũng hiểu điều này, vội phái người đi thông báo cho doanh trại hậu cần.

Lúc này, Điền tiên sinh dưới sự bảo vệ của đội nhân viên hộ tống đã tới được tường thành.

Vừa lên đến nơi đã bắt đầu tìm Lưu Thiết khắp nơi.

Thấy Lưu Thiết không sao, tảng đá trong lòng Điền tiên sinh cuối cùng cũng rơi xuống.

Ông ta đi nhanh tới hỏi: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì? Địch ở đâu đến đây vậy?”

“Ta chỉ biết những người này có cả người của Đại Khang, cả người của Đông Man, nhưng ta không biết bọn họ chui ra từ đâu!” Lưu Thiết lắc đầu.

Ban nãy anh ta chỉ lo chém giết, làm gì còn tâm trạng hỏi xem kẻ địch là ai?

Chẳng qua anh ta phân biệt được từ trong tiếng mắng của kẻ địch, trong đó có người Đại Khang, cũng có người Đông Man.

“Muốn biết bọn chúng là ai không phải rất đơn giản hay sao?”

Tần Phi nhìn sang bên cạnh hét: “Lão Tiền, bắt sống mấy tên đến đây!”

Lão Tiền đáp một câu, sau đó đi tới trước cái thang công thành, ngăn nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống.

Lúc này kẻ địch đang bám vào thang điên cuồng leo lên, chỉ tầm nửa phút đã có liên tục ba con tốt thí bám vào thang leo lên.

Kết quả bọn chúng vừa mới từ chỗ thang nhảy lên, đã bị nhân viên hộ tống quật ngã kéo sang một bên ép cung.

Những tên này cũng chỉ là con tốt thí mạng mà thôi, cạy lời từ miệng của họ không hề khó.

Vẻn vẹn mấy phút sau, Lão Tiền đã về.

“Bọn chúng từ đâu tới?” Lưu Thiết vội hỏi.
Chương 1092: Ném gì xuống?

"Hỏi rõ ràng rồi, bọn họ đều là người đến từ đất Tấn, là người của Tấn vương!"

Lão Tiền nghiến răng nói: “Những người Đông Man này là đám chó nhà có tang lúc trước bị chúng ta đánh bại kia!”

“Tấn vương?” Lưu Thiết sững sờ, sau đó tức giận nói: “Thằng chó khốn nạn này!”

Cứ cách một thời gian, thuyền hơi nước sẽ tới thành Du Quan cung cấp vật tư một lần, nhân tiện cũng sẽ mang một phần nhật báo Kim Xuyên mới nhất tới đây.

Biết được Tấn vương cấu kết với người Đông Man giết hại quân Phạm Gia, Lưu Thiết với tất cả quân Bắc phạt đều cực kỳ ngạc nhiên.

Bởi vì trong quan niệm của họ, Tấn vương vẫn luôn có thù oán sâu nặng với người Đông Man, Lưu Thiết thật sự không ngờ đến việc bọn họ sẽ cấu kết với nhau.

Càng không ngờ đến chuyện Tấn vương với người Đông Man sẽ cùng nhau công đánh thành Du Quan.

Trên thực tế, không chỉ Lưu Thiết không ngờ đến, cho dù là người cẩn thận như Điền tiên sinh cũng không ngờ tới.

Bởi vì thành Du Quan quá đặc thù.

Tấn vương đã từng nói không chỉ một lần, rằng mơ ước lớn nhất trong đời của ông ta là hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, giành lại thành Du Quan.

Sau khi biết quân Bắc phạt lấy lại được thành Du Quan, Tấn vương rất vui mừng, đích thân mang theo hai nghìn lạng vàng, tới thăm hỏi các chiến sĩ của quân Bắc phạt.

Lúc đó Lưu Thiết cũng có mặt, anh ta có thể cảm nhận được, Tấn vương là thật sự phấn khởi.

Trừ lần đó ra, địa bàn của Tấn vương cách quá xa thành Du Quan, từ đất Tấn phái binh tới đây, ít nhất cũng phải bôn ba một nghìn dặm.

Tất cả mọi người đều không ngờ tới việc Tấn vương sẽ đâm một đao sau lưng thành Du Quan.

Nếu như không phải nhóm nhân viên hộ tống có lựu đạn, nếu không phải Kim Phi kịp thời đưa người đến tiếp viện, chỉ sợ lúc này tường thành phía nam đã bị người của Tấn vương công chiếm rồi.

Một khi tường thành phía nam bị công chiếm, quân địch sẽ có thể nhanh chóng tiến vào trong thành, phát động tấn công nhân viên hộ tống từ cầu thang trên tường thành phía Bắc.

Với số lượng nhân viên hộ tống này, chỉ sợ ngay cả một nửa giờ cũng không kiên trì được!

Cho dù là bây giờ, một đao này của Tấn vương cũng vô cùng hung ác!

Trương Lương với Lưu Thiết đều không chú ý đến phòng ngự của tường thành phía nam, máy bắn đá trên tường thành, cùng với gạch đá chuẩn bị cho máy bắn đá cực kỳ ít, số lượng người cũng ở thế hoàn toàn bất lợi, chỉ có thể không ngừng ném lựu đạn với lọ dầu hỏa, ngăn chặn quân địch công thành.

Cho dù cuối cùng đã ngăn chặn được quân địch, ước tính số lượng lựu đạn với lọ dầu hỏa cũng không còn bao nhiêu.

Quân Bắc phạt tác chiến với quân Trấn Viễn nổi dậy chỉ có bốn nghìn người, một mình phòng thủ ở tường thành phía bắc đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ còn phải đối mặt với thế gọng kìm ở cả hai hướng nam bắc, tình hình sẽ trở nên càng thêm khó khăn.

“Con chó khốn nạn Tấn vương, mất công trước đây ông đây còn cảm thấy ông ta là một người đàn ông, bây giờ thế mà lại đâm sau lưng ta! Đợi ta rảnh tay, nhất định sẽ đến đất Tấn lật tung hang ổ của ông ta trước!”

Lúc này bị người trước đây mình tôn trọng đâm sau lưng, Lưu Thiết cực kỳ nóng nảy.

Trên thực tế, anh ta không biết là, cách đó vài trăm mét, hai tên chỉ huy của liên quân Tần Man cũng đang giậm chân, lớn tiếng mắng chửi.

Cuộc đột kích bất ngờ vào thành Du Quan là nội dung đầu tiên của cuộc đàm phán giữa vua của Đông Man với Tấn vương, cũng là điều kiện tiên quyết để phía Đông Man phái Hải Đông Thanh giải quyết phi thuyền.

Lúc ấy phi thuyền đã xâm nhập sâu vào đất Tấn, hơn nữa còn dự định thành lập một trạm trung chuyển ở đất Tấn, Tấn vương thực sự không dám cho đội bay tiếp tục tiến vào sâu hơn, rơi vào đường cùng chỉ có thể đồng ý.

Vì lần đột kích thành Du Quan này, Tấn vương phải trả một cái giá rất đắt.

Theo yêu cầu của vua Đông Man, sau khi tiến hành đàm phán hợp tác, việc đầu tiên không phải là giải quyết phi thuyền, mà là Tấn vương tập hợp binh phủ, lao tới thành Du Quan.

Vì để vận chuyển lương thực cho những binh phủ này, Tấn vương còn suốt đêm trưng dụng mấy vạn dân phu và xe ba gác, còn hai kho lương thực quân đội của quân Tấn ra.

Tấn vương đã từng dẫn người đến thành Du Quan, biết rằng phòng thủ của tường thành phía nam rất yếu kém, cho nên dựa theo kế hoạch, bọn họ sẽ dùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà tiến đánh tường thành phía nam, sau đó thuận lợi đoạt được thành Du Quan.

Ai ngờ phản ứng của nhân viên hộ tống sẽ nhanh như thế, chống cự ngoan cường như vậy?

Kế hoạch một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà thu được tường thành phía nam, xem như hoàn toàn hỏng bét.

Tiếp theo, nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ tăng cường phòng thủ ở tường thành phía nam, bọn họ chỉ có thể tấn công như ở tường thành phía bắc!

Trong trận chiến công thành của thời đại vũ khí lạnh, tấn công đoạt thành có ý nghĩa là phải lấy mạng người chất đống lên!

Cũng không biết mình mang đến hàng vạn binh phủ với dân phu, có thể chất đống san bằng thành Du Quan hay không?

Tướng lĩnh của liên quân Tấn Man không phải không không đau lòng binh phủ với dân phu, mà là lo lắng sau này người chết hết rồi, còn chưa lấy được tường thành phía nam, quay về không có cách nào ăn nói với Tấn vương!

Tướng lĩnh này là một lão tướng dưới trướng của chỉ huy, hiểu cái gì gọi là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nếu thất bại sẽ cứ thất bại.

Mặc dù bây giờ công thành bị thất bại, nhưng ông ta vẫn không đình chỉ việc công thành, ngược lại còn ra lệnh cho binh phủ ép buộc dân phu vận chuyển lương thực xông lên, tiêu hao vật tư của nhân viên hộ tống.

Lúc này, nhân viên hộ tống đang chiến đấu ở tường thành phía nam đều đã hai ngày một đêm không được ngủ rồi, hơn nữa đêm hôm trước còn đánh một đêm ở tường thành phía bắc, tất cả đều vô cùng mệt mỏi, nhưng không có một người nào dám thả lỏng, tất cả đều ra sức chém giết.

Chiến tranh là cách nhanh nhất để chiến sĩ trưởng thành, liên tục trải qua mấy ngày chiến đấu, những nhân viên hộ tống và nữ binh có thể chống đỡ cho đến thời điểm hiện tại đều có thể nói là những lão binh đủ tư cách rồi.

Cho dù là hiệu suất giết quân địch, hay là phối hợp hỗ trợ lẫn nhau đều có hiệu quả cao hơn trước đây rất nhiều!

Cùng mệt mỏi giống như nhân viên hộ tống ca đêm, còn có trại hậu cần.

Mặc dù bọn họ không cần phải trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng vẫn luôn cung cấp gạch đá với vật tư khác cho tường thành, cũng đã hai ngày một đêm không ngủ.

Nhân viên hộ tống với nữ binh đã tiêu diệt hết những quân địch leo lên tường thành, lúc này chiếm lĩnh một vị trí tốt trên tường thành, chỉ cần liên tục ném lựu đạn xuống là được rồi, so với trước đây thì nhẹ nhàng hơn.

Nhưng trại hậu cần càng bận rộn hơn so với trước đó.

Bọn họ phải liên tục vận chuyển gạch đá cho tường thành phía bắc, còn phải vận chuyển lọ dầu hỏa, cùng với linh kiện của cung nỏ hạng nặng từ trại ở phía bắc thành đến tường thành phía nam.

Liên tục làm việc với cường độ cao trong mười mấy tiếng đồng hồ, còn lúc nào cũng bị căng thẳng bao vây, cho dù là thể lực hay tinh thần cũng đều bị tiêu hao nghiêm trọng.

Lúc này cũng không cần lo lắng vấn đề mất ngủ, không ít binh lính trại hậu cần trên đường vận chuyển vật tư, đẩy xe ba gác cũng có thể ngủ luôn.

Sau khi Điền tiên sinh phát hiện vấn đề này, nhanh chóng bảo đại đội nhà bếp đi qua giúp đỡ trại hậu cần.

Dưới sự giúp đỡ của đại đội nhà bếp, trại hậu cần nâng từng thùng gỗ xông lên tường thành phía nam.

Mỗi một thùng gỗ bên trong đều chứa một loạt linh kiện của cầm tay của máy bắn đá.

Lắp ráp máy bắn đá cầm tay và cung nỏ hạng nặng là môn học bắt buộc phải được giảng dạy của tất cả các nhân viên hộ tống với nữ binh, cho dù đại đội nhà bếp cũng không xa lạ.

Với sự chung tay cố gắng của tất cả mọi người, rất nhanh sau đó, một bệ máy bắn đá đã được bắc lên trên tường thành nam.

Mặc dù máy bắn đá cầm tay có khoảng cách gần, hơn nữa số lượng đá mỗi lần ném cũng có giới hạn, nhưng tốc độ lên dây và tần suất ném đều nhanh hơn máy bắn đá hạng nặng!

Chỉ huy của liên quân Tần Man còn chưa được trải nghiệm sức mạnh của máy bắn đá trên tường thành, còn đang thúc giục binh phủ giữ dân phu xông lên phía trước.

Lúc này, bên dưới tường thành lít nhít đều là người, máy bắn đá cũng không cần nhắm, tùy tiện bắn xuống cũng không thể hụt được.

Nhưng đã có máy bắn đá, đá được chuẩn bị trên tường thành nam đã dùng hết rồi, bắn cái gì xuống nữa?

Lúc này đi đến những căn nhà bị phá hủy ở bên dưới, vận chuyển gạch lên, chắc chắn không kịp rồi.

Dù sao cũng không thể phá bỏ gạch xây tường thành chứ?

Đúng lúc tất cả mọi người rơi vào thế khó xử, Điền tiên sinh đã mở lời.

“Ném thi thể xuống đi!”
Chương 1093: Thở dốc

Mùa đông ở phía bắc rất lạnh, tuy thành Du Quan lúc này chưa thể nói là nước có thể đông thành băng nhưng vẫn vô cùng lạnh.

Dù xác của kẻ địch trên tường thành đều mới chết không lâu nhưng cũng đã bị đóng thành những khối băng.

Mắt Lưu Thiết đột nhiên sáng lên khi nghe những lời của Điền tiên sinh nói.

Ở thời thái bình thịnh thế việc tiêu hủy xác chết có thể là một tội ác cực kỳ biến thái, nhưng không ai trong số những nhân viên hộ tống có mặt ở đây nghĩ như vậy!

Bởi vì họ đều hiểu rằng bây giờ không phải là trò chơi trẻ con mà là một cuộc chiến sinh tử.

Từ xưa đến nay, chiến tranh đã là tàn khốc, vô nhân đạo!

Để giành được thắng lợi, hầu hết các tướng lãnh sẽ bất chấp mọi giá.

Vả lại, người đều là họ giết thì còn giả mù sa mưa tôn trọng đối thủ làm gì?

Trong mắt các nhân viên hộ tống và binh lính nữ, xác chết đã đông lạnh cũng không khác gì cục đá!

Vứt đi còn đỡ cho họ phải đào hố chôn.

Thế nên nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ không đợi lệnh của Thiết Ngưu, đã khiêng xác địch cho vào giỏ xe bắn đá.

Một lúc sau, hàng loạt xác địch bay ra khỏi thành.

Tiểu đoàn hậu cần và đội nấu ăn nhân cơ hội này lao vào phá dỡ nhà cửa, vận chuyển gạch xây lên tường thành.

Người chỉ huy liên minh Tấn Man nhận thấy hàng phòng ngự của đội hộ tống ngày càng chặt chẽ nên không còn cách nào khác đành ra lệnh tạm dừng tấn công.

Hết cách rồi, họ khác với phía bắc.

Vua Đông Man có thể dễ dàng tập kết nhân lực, vì đã có một số lượng lớn các bộ tộc Đông Man tập trung ở phía bắc thành Du Quan.

Tuy nhiên, liên quân Tấn Man đã đi đường xa đến đây, tổng cộng chỉ có mấy chục ngàn người, từ lúc công thành đến giờ đã thương vong mấy ngàn người, nếu cứ tiếp tục đánh như thế, e là hai ngày bọn họ cũng không cầm cự nổi, và tất cả đều bị tiêu diệt hết!

Ban đầu dân thường bị binh lính kề đao ép công thành, bây giờ nghe thấy lệnh của chỉ huy, bọn như được ân xá mà rút đi như thủy triều!

“Giữ được rồi!”

Trên tường thành phía nam, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ giơ tay hoan hô.

Đánh đến bây giờ, cuối cùng họ cũng có được cơ hội thở dốc.

Mặt của Lưu Thiết lộ ra một nụ cười, quay về phía Tần Phi và nói: "Dẫn người của ngươi đi nghỉ ngơi đi!"

Tần Phi cũng đi theo nhân viên hộ tống, chiến đấu ác liệt ở tường thành phía bắc hai ngày một đêm, bây giờ anh ta đã chiến đấu ở tường thành phía nam nửa ngày, hai con mắt đã tràn ngập tơ máu.

Nếu có thể, anh ta muốn ngã đầu ngủ ngay lập tức.

Nhưng anh ta cũng không rời đi mà hỏi: "Chúng ta đi rồi thì tường thành làm sao bây giờ?"

“Tạm thời giao cho đội nấu ăn.” Lưu Thiết đáp.

Kim Phi đã thành lập tiêu cục và quân Trấn Viễn theo tiêu chuẩn của quân đội kiếp trước.

Ngay cả các đơn vị không tham chiến như đại đội nấu ăn, tiểu đoàn hậu cần cũng có biên chế chính thức, nếu thắng trận cũng sẽ được khen thưởng.

Ví dụ như lần này, nếu Lưu Thiết thành công bảo vệ thành Du Quan, thì sau này khi sắp xếp thành tích chiến đấu, đội nấu ăn và tiểu đoàn hậu cần đều có phần.

Vì đội hộ tống và binh lính nữ chiến đấu trên tường thành vất vả, nên đại đội nấu ăn và tiểu đoàn hậu cần cũng vất vả như vậy.

Điểm khác biệt duy nhất là họ ở phía sau, nên tương đối an toàn hơn một chút.

Nhưng một khi thành bị phá vỡ, họ cũng sẽ gặp nguy hiểm như nhau.

Vì vậy, các đơn vị không chiến đấu như đội nấu ăn và tiểu đoàn hậu cần cũng cần phải huấn luyện hàng ngày.

Trong đại hội thể thao mùa xuân năm nay, có một cá nhân trong đội nấu ăn đã đạt vị trí thứ sáu chung cuộc khiến nhiều nhân viên hộ tống phải ngạc nhiên.

Sau đó, trong đại hội thể thao mùa thu, lại có một cá nhân trong tiểu đoàn hộ tống hậu cần đã giành được vị trí thứ ba trong kết quả chung cuộc.

Đặc biệt ở nội dung chạy việt dã mang nặng, số điểm của người hộ tống hậu cần này đã vượt xa các thí sinh khác.

Nếu như anh ta không thua một nhân viên hộ tống đã học võ trong hạng mục một đấu một, e là anh ta đã được hạng nhất.

Kể từ khi đó, đã không còn ai dám coi thường đội nấu ăn và hậu cần nữa.

Nhưng Tần Phi vẫn cau mày hỏi: "Giao cho đội nấu ăn được sao?"

Không phải Tần Phi coi thường đội nấu ăn, mà do đội nấu ăn có ít người quá.

Theo quy định thông thường của quân Trấn Viễn, một đại đội sẽ trang bị đội nấu ăn, vì quân Bắc phạt đều ở trong một doanh trại nên không cần phải có mấy chục đội nấu ăn tách ra nấu riêng, nên lúc trước khi Trương Lương chiếm được thành Du Quan, đã sát nhập các đội nấu ăn lại, cho mấy chục đội nấu ăn sáp nhập thành một đội nấu ăn.

Mặc dù là đơn vị cùng cấp, nhưng lúc trước khi tinh giản nhân viên Trương Lương đã tinh giản một phần ba số thành viên trong đội nấu ăn, nên cả đội nấu ăn cũng chưa đến một trăm người.

Hơn nữa các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng phải ăn cơm nên Lưu Thiết phải để một số thành viên trong đội nấu ăn lại đi hấp bánh bao, đảm bảo cung cấp thực phẩm cơ bản nhất.

Cho nên lúc này chỉ có chưa đầy bảy mươi thành viên trong đội nấu ăn chạy tới tường thành phía nam để giúp đỡ, chỉ tương đương với hai trung đội.

Trông cậy vào họ thủ cả tường thành phía nam, vậy thì quá ít nhân lực.

“Đường xá đất Tần xa xôi, sẽ không có nhiều người đến và chắc chắn sẽ không điên cuồng như phía bắc, nên cứ để đội nấu ăn ở đây canh gác là được.”

Điền tiên sinh giải thích: “Cũng đừng xuống hết, chọn ra hai đại đội và đến thành Úng để chèn vào một chút, lỡ kẻ địch tấn công bất ngờ thì bọn họ có thể xông ra tiếp viện ngay."

Nghe lời Điền tiên sinh nói, Tần Phi cuối cùng cũng gật đầu, sắp xếp cho người của mình đón đội hộ tống và binh lính nữ đi nghỉ ngơi, đồng thời cũng để hai đội có sức chiến đấu mạnh nhất ở lại, cho bọn họ ngủ thành Úng.

Thành Úng là một phòng nhỏ được xây trên tường thành, bình thường những binh lính thủ thành có thể nghỉ ngơi ở bên trong, hoặc chất đống một số vũ khí thủ thành.

Dù điều kiện rất nghèo nàn nhưng đội hộ tống và binh lính nữ buồn ngủ đến nỗi đứng cũng có thể ngủ được, ở đâu mà còn kén cá chọn canh được?

Không đợi tiểu đoàn hậu cần mang rơm rạ tới, nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã dựa vào tường và đã ngủ thiếp đi ngay sau đó.

Chỉ chưa đầy năm phút, mặt đất ở thành Úng đã chật kín người.

Thành Úng quá nhỏ, nên các binh lính nữ cũng không rảnh lo kiêng dè cái gì, cứ vậy mà nằm cạnh các nhân viên hộ tống.

“Ngủ thế này chắc chắn sẽ bị cảm lạnh!”

Điền tiên sinh chỉ vào thành Úng nói: "Để tiểu đoàn hậu cần điều một đại đội, vất vả thêm chút đưa một số rơm rạ lên đi."

Thật ra tiểu đoàn hậu cần cũng rất buồn ngủ nhưng vẫn nghiến răng đưa mấy chục bó rơm rạ lên, có người chịu trách nhiệm trải rơm, còn có người có chịu trách nhiệm gọi nhân viên hộ tống và binh lính nữ dậy để rơm lên.

Nhưng nhóm hộ tống và binh lính nữ đã buồn ngủ đến mức kêu hay la hét cũng không tỉnh nổi.

“Đánh chiêng thủ đi?” Một binh lính trong tiểu đoàn hậu cần đề nghị.

Lệnh thức dậy trong doanh trại là đánh chiêng.

Sáng nay cũng không gọi các nhân viên hộ tống và binh lính nữ trong ký túc xá dậy được, nhưng khi đội hậu cần vừa đánh chiêng một cái là họ lập tức bật dậy.

“Thôi đi, mấy huynh đệ mệt quá rồi, để họ ngủ một giấc cho ngon đi.”

Đội trưởng đội hậu cần xua tay nói: "Chúng ta cố thêm chút nâng họ lên đi."

Nói xong, anh ta đã bắt đầu cùng phó đội trưởng khiêng người lên.

Đội trưởng đã tự mình ra tay, nên những binh lính hậu cần khác của tiểu đoàn cũng không dám nói gì, chỉ có thể đi theo nâng người lên.

Mãi đến trưa tiểu đoàn hậu cần mới giải quyết xong hai đại đội hộ tống.

Sau đó, họ thậm chí không thèm ăn mà vội vã về ký túc xá dưới tường thành để nghỉ ngơi.

Tường thành phía Nam vốn ồn ào suốt buổi sáng cuối cùng cũng lắng xuống.

Lưu Thiết và Điền tiên sinh đứng cạnh nhau sau đống mũi tên, cau mày nhìn liên quân Tấn Man đang bận rộn dựng trại ở phía nam.

"Điền tiên sinh, có vẻ như họ đang chuẩn bị cho một cuộc chiến dài, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách liên lạc với tiên sinh thôi!"
Chương 1994: Phối hợp

"Phi thuyền và bồ câu đều không dùng được chúng ta liên lạc với tiên sinh bằng cách nào đây?"

Điền tiên sinh thở dài: "Đều là lỗi của ta, lẽ ra trước đây ta không nên ngăn cản ngài."

Khi lần đầu tiên Đông Man công thành, Lưu Thiết đã từng đề nghị cử người ở đất liền trở về để báo tin, nhưng đã bị Điền tiên sinh từ chối.

Thành Du Quan và Xuyên Thục không giáp nhau, nên dù đi hướng nào cũng phải băng qua địa bàn của người khác.

Vì chính sách đánh cường hào phân chia ruộng đất, mà quyền quý khắp thiên hạ đều hận Kim Phi, nên một khi phát hiện nhân viên hộ tống, chắc chắn họ sẽ xử lý hết.

Nếu nhân viên hộ tống muốn vượt qua lãnh thổ của các phiên vương khác thì phải cải trang lại còn không được cưỡi ngựa.

Đại Khang có quá ít ngựa chiến, nếu cưỡi một con ngựa chiến cao lớn lên đường, thì cải trang lại chẳng khác nào là lạy ông tôi ở bụi này?

Thế nên Lưu Thiết đã đề xuất cho người cưỡi ngựa đến kế bên Hoàng Hà trước, sau đó cải trang thành người dân lưu lạc và đi từ địa bàn của Tứ hoàng tử hoặc là Tấn Vương để đến đất Tần, sau đó lại qua đất Tần rồi đưa thư về Kim Xuyên.

Nhưng kể từ khi Tứ hoàng tử giết cha soán vị, thiên hạ đã rối thành tơ vò, giả thành người dân lưu lạc cũng không an toàn.

Không chỉ phải đối mặt với sự cướp bóc của bọn thổ phỉ mà còn phải đề phòng sự áp bức từ quan phủ.

Không chừng còn chưa đến Xuyên Thục, đã bị thổ phỉ và binh phủ bắt làm tay chân.

Ngay cả khi mọi việc diễn ra suôn sẻ, thì quá trình này cũng quá lâu và phải mất mấy tháng để đưa thư đi.

Lưu Thiết cũng hiểu sự thật này nên ngay cả sau khi lời đề nghị của anh ta bị Điền tiên sinh từ chối, thì anh ta cũng không kiên trì tiếp.

Bây giờ thì hay rồi, cửa thành Nam bị Tấn Vương chặn lại, cho dù muốn cho người đi cũng không thể ra ngoài.

“Tiên sinh đừng tự trách mình, ngài ngăn cản ta là đúng.”

Thấy Đường tiên sinh hơi hối hận, Thiết Lưu nói: “Hải Đông Thanh có thể chặn được phi thuyền và bồ câu đưa thư, nhưng cũng không thể ngăn được thuyền lớn của chúng ta, chỉ cần thuyền lớn đến đây, thư của chúng ta có thể đưa đi!”

Trước đó thuyền hơi nước đã đến thành Du Quan tiếp viện cho bọn họ.

Cho dù Kim Phi không biết chuyện Hải Đông Thanh, nhưng đã lâu như vậy rồi mà y vẫn chưa nhận được tin tức ở thành Du Quan nên chắc chắn y sẽ cho thuyền hơi nước đến xem một chút.

“Chỉ mong chúng ta có thể cầm cự đến khi quân tiếp viện đến!”

Mặt Điền tiên sinh đầy đau xót, khi thấy nhìn các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đang ngủ ngon lành ở thành Úng.

Trước đây họ chỉ cần thủ tường thành phía bắc là đã đủ bận rộn, giờ đây họ đang phải đối mặt với cả nam và bắc, những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ càng gian nan hơn.

"Bây giờ chúng ta không còn con đường nào khác để đi nữa rồi, dù không chịu được cũng phải chịu, nếu không mọi người sẽ chết hết!"

Giọng điệu của Lưu Thiết vô cùng kiên định.

Nói xong, anh ta nhìn Điền tiên sinh hỏi: “Tiên sinh, ta ở đây xem, ngài đến tường thành phía bắc tìm Phương Châu một chuyến, cho anh ta sắp xếp một tiểu đoàn tới tường thành phía Nam.”

Phương Châu được coi là tướng lãnh thứ ba trong quân Bắc phạt, lúc này Lưu Thiết ở tường thành phía nam, Tần Phi lại đi nghỉ ngơi nên anh ta chịu trách nhiệm chỉ huy chiến đấu ở tường thành phía bắc.

“Được!”

Đường tiên sinh gật đầu thở dài rồi bước xuống thành.

Nhân lực thủ thành phía bắc vốn đã tương đối chặt chẽ, bây giờ phải điều một tiểu đoàn khác đến tường thành phía nam, e là sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng Đường tiên sinh cũng biết là không có cách nào khác.

Dù sao tường thành phía nam vẫn phải có người thủ mới được?

Khi một tiểu đoàn hộ tống và binh lính nữ do Phương Châu bố trí đến tường thành phía nam, kẻ địch vẫn đang chấn chỉnh đội quân và tạm thời chưa phát động tấn công.

Lưu Thiết sắp xếp cho đội nấu ăn lên tạm thời thay thế tiểu đoàn hậu cần, để họ đi đến tường thành phía bắc để dỡ nhà và cung cấp gạch cho đội hộ tống thủ thành.

Tiểu đoàn hộ tống mới đến cũng đang làm công việc tương tự, chất gạch cho xe bắn đá trên tường thành phía nam.

Làm việc đến giữa chiều, cuối cùng Lưu Thiết cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy những viên gạch cạnh mỗi xe bắn đã chất thành đống núi nhỏ.

Cũng may là lúc đầu số lượng xe bắn đá họ mang theo cũng đủ, có những viên gạch này, cầm cự đêm nay hẳn không phải là vấn đề lớn.

Chạng vạng, Lưu Thiết cho người đánh thức đội hộ tống ở thành Úng.

Trước đó mấy nhân viên hộ tống đã quá mệt mỏi, nên đến chiều vẫn còn ngủ sâu.

Dù không ngủ được lâu nhưng trạng thái của họ đã tốt hơn buổi sáng rất nhiều.

Đội nấu ăn đã chuẩn bị bánh bao hấp, súp thịt dê đã được hầm và hâm nóng trước, sau khi nhân viên hộ tống ca đêm thức dậy, mỗi người sẽ uống một bát súp thịt dê trước, sau đó mỗi người sẽ cầm hai cái bánh bao đi đến tường thành.

Một số nhân viên hộ tống còn muốn lấy thêm hai cái nữa bỏ vào lòng, muốn trong lúc rảnh tay chút khi chiến đấu thì cắn một cái nhưng đã bị đội nấu ăn ngăn lại.

Dù bây giờ nguồn cung cấp lương thực ở thành Du Quan đã đầy đủ, nhưng đã bị người ta đã phong tỏa cả hai phía bắc nam, không biết còn có thể tiếp viện tới cái gì, nên Lưu Thiết phải cân nhắc vấn đề cho một cuộc chiến lâu dài.

Lỡ kẻ địch cũng tìm cách khắc chế thuyền hơi nước, bọn họ sẽ không có tiếp viện.

Ngay cả khi thuyền hơi nước mới đến, khả năng chở một lượng lớn lương thực để tiếp viện cũng là rất nhỏ.

Đến lúc đó thuyền hơi nước sẽ phải quay lại Xuyên Thục để chuẩn bị lương thực, sau đó vận chuyển đến đây, chuyện này cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.

Thế nên Lưu Thiết đã nghe theo lời đề nghị của Điền tiên sinh, bắt đầu phân phối lại lương thực từ bữa ăn này, không chỉ để đảm bảo cho các nhân viên hộ tống và binh lính nữ sẽ không bị đói mà còn là cố gắng để kéo dài thời gian chờ tiếp viện.

Cả nhân viên hộ tống và binh lính nữ đều biết tính cách của Lưu Thiết, nếu không phải thời điểm nguy cấp thì Lưu Thiết sẽ không hạn chế ăn uống.

Biết vậy, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng không khó chịu, chỉ cầm bánh bao rời đi, trước khi trời tối đã hoàn thành việc bàn giao thủ thành phía bắc và phía nam.

Cả ngày hôm nay, hầu như các cuộc tấn công của Đông Man chưa bao giờ dừng lại.

Trên thảo nguyên ngoài tường thành, xác chết lại dày thêm một lớp.

Đặc biệt là khi Phương Châu phát hiện điều động một tiểu đoàn hộ tống, vua Đông Man đã ra lệnh tấn công cực kỳ mãnh liệt, để nhân cơ hội để mở một lỗ hổng.

Cũng may Phương Châu đã nghĩ ra giải pháp trước khi điều người.

Hầu như tất cả kẻ địch đều lao tới tường thành, nhưng cuối cùng đều bị các nhân viên hộ tống đánh lui.

Nhân viên hộ tống ca ngày đã chiến đấu suốt một ngày, tuy rất mệt mỏi nhưng sau khi bàn giao xong họ cũng không quay lại ăn uống nghỉ ngơi ngay mà họ nhân lúc màu trời còn thấy được đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, lại bắt đầu dỡ nhà bổ sung gạch cho xe bắn đá ở tường thành phía bắc.

Cũng không có cách nào, trận chiến ban ngày đã tiêu tốn quá nhiều gạch đá, lúc này bên mấy xe bắn đá trên tường thành đều đã trống không.

Hiện giờ xe bắn đá là lực lượng chính dùng để tấn công kẻ địch, nên không thể thiếu gạch được.

Sáng hôm nay đã tiêu hao rất nhiều gạch, hai tòa nhà dưới tường thành đã không còn.

Nếu cứ tiếp tục chiến đấu với tốc độ này thêm vài ngày nữa, thì e là tất cả những tòa nhà dưới tường thành sẽ bị phá hủy đi hết.

Nhưng Lưu Thiết không còn lựa chọn nào khác.

Hôm nay là đêm đầu tiên liên quân Tấn Man đến, Điền tiên sinh lo lắng có thể vua Đông Man sẽ hợp nhất với liên quân Tấn Man, phát động thế gọng kìm Bắc Nam mà tấn công vào ban đêm.

Nếu không chuẩn bị đầy đủ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Sự thật đã chứng minh những lo ngại của Điền tiên sinh là đúng.

Trời chưa tối, đã có một làn khói dày đặc bốc lên trên thảo nguyên, một lúc sau, doanh trại liên quân Tấn Man cũng xuất hiện một cột khói, rõ ràng đây là tín hiệu cho thấy hai bên đã thỏa thuận trước đó.

Ngay khi màn đêm buông xuống, người Đông Man ở phía bắc đã bắt đầu điên cuồng tấn công.

Liên quân Tấn Man đã được nghỉ ngơi một ngày ở phía nam, cũng tràn ra khỏi doanh trại và tiến thẳng về phía tường thành phía nam!
Chương 1095: Hy vọng mới

Đêm nay có lẽ là đêm vất vả nhất của quân Bắc phạt sau khi tới thành Du Quan.

Từ lúc trời bắt đầu tối cho tới tận nửa đêm, quân địch điên cuồng tấn công không ngừng, còn tấn công cả thành Nam lẫn thành Bắc.

Bóng đêm trùm xuống khiến các nhân viên hộ tống ở phía trên thành không nhìn được tình hình phía dưới, để ngăn quân địch xông lên ồ ạt, mọi người chỉ có thể sử dụng máy ném đá tấn công liên tục.

Số gạch đá vốn tưởng rằng đủ dùng trong một đêm, nay sau hai canh giờ đã hết sạch.

Lưu Thiết không còn cách nào khác, đành phải gọi một nửa số nhân viên hộ tống ca ngày tới, nhanh chóng dỡ nhà xuống.

Có một điểm chết người ở đây, chính là khi còn hợp tác với Tấn vương, Kim Phi đã từng cung cấp cho ông ta một ít máy ném đá và cung nỏ hạng nặng.

Sau khi hai người trở mặt, Tấn vương tất nhiên sẽ không trả những món vũ khí này lại cho Kim Phi.

Lúc ấy Kim Phi không để ý, bởi vì cung nỏ hạng nặng và máy ném đá y cho Tấn vương là loại đời đầu, cả tốc độ bắn hay uy lực đều không so được với những trang bị của nhân viên hộ tống lúc này.

Hơn nữa, Kim Phi cũng đã để lại một đường lui cho y trên chính những vũ khí kia.

Một số bộ phận then chốt của chúng là được rèn bằng gang, sử dụng liên tục trong thời gian dài có thể vỡ ra, tới lúc ấy phải tìm Kim Phi mua linh kiện mới có thể dùng tiếp.

Cách này thật sự có hiệu quả.

Sau khi Thiết Ngưu chiếm được thành Vị Châu, lúc đó anh ta đã có hai cuộc xung đột nhỏ với người của Tấn vương.

Khi ấy người của Tấn vương cũng xách máy ném đá và cung nỏ hạng nặng ra, nhưng lại bị loại đời mới của nhân viên hộ tống áp đảo.

Hơn nữa, thời điểm đó phi thuyền vẫn còn sử dụng được, người của Tấn vương bị đánh cho chạy bán sống bán chết, không có tí sức phản kháng nào.

Nhưng hiện tại, những vũ khí này lại bị liên quân Tấn Man dùng tới, gây thương vong nặng nề cho các nhân viên hộ tống ở thành Nam và thành Bắc.

Bởi vì cả Trương Lương và Lưu Thiết đều không nghĩ rằng quân địch sẽ tấn công từ phía Nam, nên ở thành Nam chỉ lắp mấy chiếc máy bắn đá hạng nặng, hiện tại đều sử dụng máy ném đá cầm tay.

Máy ném đá cầm tay dù lắp ráp thuận tiện, tấn công linh hoạt nhưng tầm bắn lại gần hơn nhiều.

Người của liên quân Tấn Man nhân lúc trời tối mà đưa cung nỏ hạng nặng và máy ném đá tới rồi phản công lại.

Lúc ấy các nhân viên hộ tống bị đánh không kịp trở tay, thương vong nặng nề.

Tường thành ở phía Nam thấp hơn tường thành phía Bắc rất nhiều, khi đó suýt chút nữa đã bị liên quân Tấn Man phá vỡ.

May là Tần Phi phản ứng nhanh, cũng hiểu rõ về máy ném đá này, nên đã ước lượng vị trí máy ném đá của quân địch, sắp xếp một xe ném đá hạng nặng ném xuống một giỏ lựu đạn và bom chớp sáng mới tạm thời trấn áp được quân địch.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời, đợi đến khi bom chớp sáng hết hiệu quả, quân địch sẽ tiếp tục tấn công.

Thậm chí chúng còn có thể phá máy ném đá của bên mình trước.

Tuy đã đẩy lùi được quân địch, nhưng bầu không khí trên tường thành vẫn rất nặng nề.

“Nếu ta có phi thuyền ở đây thì tốt rồi, cho nổ tung hang ổ của bọn chúng luôn! Một nhân viên thở dài nói.

“Bọn chúng có Hải Đông Thanh, phi thuyền không bay lên được đâu.” Người bên cạnh nói.

“Cái này ngươi lại không biết rồi, hầu hết diều hâu đại bàng cũng giống bồ câu thôi, đều không nhìn được vào ban đêm!”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Một nhân viên hậu cần đang vận chuyển gạch nghe thấy vậy thì vội chạy về tìm đội trưởng của mình.

Đội trưởng đội hậu cần nghe báo cáo xong thì vội mang cả nhân viên kia đi tìm Tần Phi.

Chiến sự cấp bách nên Lưu Thiết và Điền tiên sinh không ngủ, lúc này họ đang họp với các tướng lĩnh ở trong thành Ung.

Khi nhìn thấy đội trưởng đội hậu cần mang theo một binh lính tiến vào, mọi người đều quay ra nhìn.

“Lão Nghiêm, có chuyện gì vậy?” Lưu Thiết hỏi.

“Tiểu An Tử, người nói đi!” Đội trưởng đội hậu cần đẩy binh lính kia lên phía trước.

Lần đầu tiên đối mặt trực tuyến với cấp trên của mình, binh lính kia tuy hơi lo lắng nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Tướng quân, chúng ta có thể dùng khinh khí cầu để nổ tung hang ổ của quân địch!”

Tần Phi thấy vậy, cau mày nhìn đội trưởng đội hậu cần.

Ai cũng biết, dùng phi thuyền là cách nhanh nhất để đánh bại quân địch, nhưng vào ngày quân địch tấn công, Lưu Thiết nhìn thấy một thảo nguyên dày đặc quân địch, nên đã thả tất cả phi thuyền và khinh khí cầu ra, chuẩn bị chiến đấu.

Kết quả, tất cả đều bị Hải Đông Thanh tiêu diệt.

Bây giờ nói như vậy, không phải đang chỉ trích Lưu Thiết đã làm sai sao?

Tần Phi đang định trách cứ binh lính này thì bị Điền tiên sinh dùng ánh mắt ngăn lại.

Ông ta biết, Tiểu An Tử này lá gan có lớn tới cỡ nào cũng không dám nhân lúc này tới chỉ trích Lưu Thiết.

Mà nếu có đúng như vậy thật, đội trưởng đội hậu cần cũng sẽ không mang anh ta tới đây để nói mấy chuyện nhạt nhẽo thế này.

Cho nên hai người họ chắc chắn có cách khác.

“Tiểu tử, ngươi cứ nói tiếp đi!” Điền tiên sinh quay sang binh lính kia, gật đầu nói.

“Tướng quân, hồi chúng ta mới tới thành Du Quan, có một cái khinh khí cầu bị rò rỉ nên đã được đưa tới nhà kho để sửa chữa, sửa xong thì cất trong đó để làm đồ dự phòng, sau đó chúng ta có phi thuyền, lại càng không dùng tới nó nên đã bị đẩy vào tận kho trong cùng.”

Tiểu An Tử vội nói: “Hải Đông Thanh không thể nhìn thấy vào ban đêm, chúng ta có thể dùng cái khinh khí cầu này làm nổ tung hang ổ của quân địch…”

Nhân viên hộ tống này còn chưa nói xong, cả ba người Lưu Thiết, Tần Phi, Điền tiên sinh đều trở nên phấn khích.

“Ngươi có chắc trong kho còn khinh khí cầu không?”

Đôi môi Tần Phi run lên vì kích động.

“Chắc chắn ạ, ngày hôm ấy chính ta và đội trưởng đưa nó vào, ngày hôm qua ta lấy máy ném đá ra vẫn còn thấy nó ở trong!”

Tiểu An Tử gật đầu lia lịa.

“Nhanh, đưa chúng ta đi xem!”

Lưu Thiết kéo Tiểu An Tử ra ngoài.

Đi đến cửa, anh ta lại quay ra nói: “Lão Tần, đi tìm hai phi công tới nhà kho đi!”

Để thực hiện kế hoạch vừa rồi, ngoài khinh khí cầu ra, còn cần tới hai phi công.

Hải Đông Thanh tấn công phi thuyền cực kỳ nhanh, cả phi công trên phi thuyền và phi thuyền rơi xuống đều chết.

May mắn thay, phi công cũng có người để thay thế, Tần Phi nhanh chóng tìm ra hai người nọ.

Lúc anh ta và hai người kia chạy tới nhà kho, Tiểu An Tử và mọi người đã lấy chiếc khinh khí cầu bụi bám đầy ở trong góc ra.

“Nhanh kiểm tra xem có hoạt động được không!”

Tần Phi sốt ruột thúc giục phi công.

Hai người kia tiến lên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra.

Mấy người Lưu Thiết đứng bên cạnh quan sát.

Một lát sau, một phi công báo cáo: “Báo cáo Tần tướng quân, không có vấn đề gì!”

“Điền tiên sinh, đã xác nhận tin tức về Hải Đông Thanh chưa? Chúng thật sự không nhìn thấy vào ban đêm sao?”

Lưu Thiết quay sang nhìn Điền tiên sinh.

Chiếc khinh khí cầu này có thể nói là hy vọng lớn nhất của thành Du Quan bây giờ, Lưu Thiết không dám để xảy ra sai lầm nào.

Vừa nãy Tần Phi đi tìm phi công, Điền tiên sinh đã đi tìm thợ săn hiểu biết về loài chim diều hâu, hỏi xem Hải Đông Thanh có thể hoạt động vào ban đêm không.

Khi mới tới Bắc phạt, Trương Lương đã làm không ít ‘bài tập’, trong đó bao gồm cả việc tìm hai người dẫn đường.

Hai người này từng làm mật thám ở Đông Man nên rất quen thuộc với những tình huống xảy ra ở đây.

Sau đó họ khẳng định, Hải Đông Thanh không hoạt động vào ban đêm.

Mặc dù người dẫn đường không dám khẳng định 100%, nhưng tình hình trận chiến hôm nay không cho phép Lưu Thiết do dự nữa.

Sau một nén nhang, chiếc khinh khí cầu mang theo hy vọng của quân Bắc phạt từ từ bay lên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom