-
Chương 206-210
Chương 206: Dạ Mị
Đường Tiểu Bắc là người thứ mười chín lên đài.
Lúc này, lịch thi đấu của ngày đầu đã trôi qua quá nữa, cũng đã giữa trưa, nhiều khán giả đã phơi nắng mấy tiếng đồng hồ, đều trốn vào bóng râm để giải nhiệt. So với lúc đầu, cảnh rất vắng vẻ.
Nhưng bởi vì bài thơ của Kim Phi, khi Đường Tiểu Bắc lên đài, các thư sinh đều rất nể tình, mọi người tham gia, cả hội trường cũng đã ấm lên.
"Tiên sinh, một tên tạp chủng tới hỏi có thưởng cho Tiểu Bắc cô nương không?"
Thiết Chùy bước vào trong lều: "Trả lời hắn như thế nào?"
Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thưởng một trăm lượng bạc".
“Tiên sinh, chúng ta cũng không phải muốn nâng đỡ Tiểu Bắc cô nương lên làm hoa khôi, sao lại thưởng tiền?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
"Đã diễn phải diễn đến cùng. Nếu đã viết một bài thơ cho Tiểu Bắc, thì lúc này phải thưởng, nếu không sẽ chẳng khác nào nói điêu".
Kim Phi bất lực nói.
Y làm thơ tặng Đường Tiểu Bắc lúc đó cũng chỉ là tìm lý do để gặp riêng với Đường Tiểu Bắc, ai mà ngờ lại làm quá lố.
Ngay cả khi y chỉ chọn một bài thơ rất bình thường, nó vẫn khiến độ nổi tiếng của Đường Tiểu Bắc tăng vọt, chỉ trong vài ngày, cô ấy đã từ một tân binh vừa ra mắt trở thành một trong những ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí quán quân.
Đây là lý do tại sao tất cả các cô nương ở thanh lâu đều mong gặp được Kim Phi.
Bởi vì Kim Phi có thể khiến Đường Tiểu Bắc nổi tiếng, thì y cũng có thể khiến họ nổi tiếng.
Sự việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi.
"Đúng vậy, trong tình huống bình thường, lúc này ngài thật sự nên ban thưởng".
Khánh Mộ Lam cũng hiểu.
Thiết Chùy mang theo bạc ra ngoài, màn trình diễn của Đường Tiểu Bắc đã đến hồi kết.
Ngay khi màn biểu diễn kết thúc, nha dịch làm màu phấn khích hét lên: "Kim tiên sinh, thưởng 500 lượng bạc!"
"Ây, không phải chúng ta chỉ thưởng một trăm lượng thôi sao?"
Quan Hạ Nhi nhanh chóng lấy mấy tờ ngân phiếu còn lại ra và đếm lại.
Kim Phi cũng sững sờ một lúc, nhưng đã lập tức hiểu ra.
"Không cần đếm, bốn trăm lượng còn lại hẳn là của Xuân Phong Lâu".
Năm trăm lượng là số tiền thưởng lớn nhất trong ngày, nó thực sự gây ra một sự chấn động. Cùng với sự nổi tiếng của Kim Phi, nhiều người đã làm theo.
Đường Tiểu Bắc đã biểu diễn một điệu nhảy khá hay, nó làm nổi bật ưu điểm cơ thể của cô ấy, nhưng cũng không có gì đặc biệt xuất sắc, chỉ có thể nói là ở mức trung bình.
Nhưng một khi ảnh hưởng của một người được hình thành, thì bất cứ điều gì cũng đúng.
Mấy ngôi sao kiếp trước làm diễn viên thậm chí không thể nhớ lời thoại, nhưng bày ra một chút đáng yêu là đã có thể khiến người hâm mộ chết ngất vì phấn khích rồi.
Đường Tiểu Bắc lúc này cũng vậy, mặc dù màn múa của cô ấy không phải là đỉnh cao, nhưng danh tiếng của cô ấy đang trên đà thăng hoa, cùng với sự nổi tiếng của Kim Phi, cuối cùng cô ấy đã nhận được số tiền thưởng gần 2.000 lượng, chỉ đứng sau Lục Liễu, hơn mấy chục lượng so với mấy cô nương ra sân trước.
Ngay lúc khán giả cảm thán, Đường Tiểu Bắc trên sân khấu đột nhiên nổi mẩn đỏ trên mặt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó tay chân cũng bắt đầu nổi mẩn.
"Bắt đầu rồi!"
Bên trong lều, ánh mắt Kim Phi đột nhiên trở nên sắc bén.
Đường Đông Đông càng siết chặt tay hơn.
Thành công hay thất bại phụ thuộc vào tình hình tiếp theo.
"Mọi người nhìn xem, Tiểu Bắc cô nương bị làm sao ấy?"
"Tại sao mặt cô ấy lại đỏ như vậy?"
"Chúa ơi, không phải Dạ Mị đấy chứ?"
"Không thể nào?"
"Tại sao lại không thể, từng có một người ở làng chúng ta khi phát bệnh triệu chứng giống hệt Tiểu Bắc cô nương!"
"Nếu là Dạ Mị, tại sao trước đây Xuân Phong Lâu không có?"
"Không biết, Dạ Mị chỉ xuất hiện khi đứng ở dưới ánh nắng mặt trời, lúc bình thường không thể nhìn thấy. Hơn nữa, Dạ Mị cũng có nhiều loại khác nhau. Có cái phơi nắng một lúc sẽ phát tác, có cái rất lâu mới phát tác".
"Ngươi nói thế thì quả đúng như vậy rồi. Tiểu Bắc cô nương là bảo bối của Xuân Phong Lâu. Thường thì tú bà sẽ không để cô ấy phơi nắng lâu như vậy, nhưng hôm nay tham gia vào cuộc thi tranh giải hoa khôi, không thể không biểu diễn dưới ánh mặt trời cho nên mới phát tác!"
"Dạ Mị đúng là rất đáng ngại. Chắc sau sẽ không còn ai tìm đến Tiểu Bắc cô nương nữa".
"Một cô gái xinh đẹp nhường vậy, vốn rất có tiềm năng trở thành hoa khôi, thế mà sao lại bị Dạ Mị cơ chứ?"
"Haizz, thật đáng tiếc".
Cô nương nổi tiếng bỗng chốc trở thành Dạ Mị, đúng là kinh người.
Dù Đường Tiểu Bắc xuống nhanh nhưng khán giả đã như ong vỡ tổ.
Chắc chắn rằng không cần đợi đến ngày mai, cả thành phố sẽ biết tin.
Tất nhiên, công lao của thủy quân do Kim Phi bố trí là không thể thiếu.
Suy cho cùng, những người bị dị ứng với ánh sáng mặt trời rất hiếm, hầu hết mọi người đều chưa từng thấy, nếu không có sự dẫn dắt tỉ mỉ của thủy quân, chắc hẳn rất ít người nghĩ đến Dạ Mị.
“Phi ca, Tiểu Bắc sẽ ổn chứ?”, Đường Đông Đông lo lắng hỏi.
"Đừng lo lắng, cô ấy sẽ trở lại bình thường khi thuốc hết tác dụng".
"Tiên sinh, dược thủy ngài chuẩn bị quá mạnh, giống như thật vậy".
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam không khỏi giơ ngón tay cái lên.
"Đây không phải dược thủy do ta chế tạo, là do lão Đàm dạy ta đấy".
Kim Phi cười nói.
Sau khi kết hôn, Kim Phi đã cố gắng tìm cách điều trị chứng dị ứng với ánh nắng mặt trời của Quan Hạ Nhi, và đã nhiều lần hỏi ý kiến của lão Đàm.
Lão Đàm vốn chỉ là một thầy lang nên không biết cách chữa trị Dạ Mị, nhưng ông ấy đã nói với Kim Phi một số loại thảo dược, có thể tạo ra các triệu chứng tương tự như Dạ Mị.
Lúc đó Kim Phi còn mắng lão Đàm một bữa, không ngờ bây giờ lại dùng đến công thức này.
"Phi ca, Xuân Phong Lâu sẽ không phát hiện ra chứ?"
Đường Đông Đông vẫn có chút lo lắng.
"Bây giờ dù Xuân Phong Lâu có phát hiện ra thì cũng vô ích. Điều lo lắng duy nhất bây giờ là sau khi tú bà phát hiện ra, bà ta sẽ hành hạ Tiểu Bắc kiểu gì để trút giận kìa".
Người dân Đại Khang rất mê tín, cho dù Đường Tiểu Bắc nổi tiếng và xinh đẹp đến đâu, một khi đã dính líu đến Dạ Mị thì không ai dám lại gần cô ấy cả.
Quan Hạ Nhi là ví dụ điển hình nhất.
"Vậy thì phải làm sao, Tiểu Bắc sẽ gặp nguy hiểm mất?"
Đường Đông Đông hoảng sợ khi nghe Kim Phi nói vậy.
"Đừng lo lắng, giờ ta đi thăm, tú bà sẽ không dám làm cho Tiểu Bắc khó xử khi ở trước mặt ta đâu".
Kim Phi nói: "Mọi người về trước đi, tối nay có khi ta sẽ không về".
"Không sao, chàng đi đi!"
Quan Hạ Nhi vội vàng gật đầu.
Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy sải bước đi về phía căn lều trong Xuân Phong Lâu cách đó không xa.
Lúc này Đường Tiểu Bắc đã được đưa vào bờ bằng thuyền nhỏ, khi Kim Phi đến nơi thì căn lều ở Xuân Phong Lâu đã trở nên vô cùng lộn xộn.
Tú bà bảo hầu gái đi lấy nước để rửa mặt cho Đường Tiểu Bắc.
Nhìn thấy Kim Phi, bà ta cố nặn ra một nụ cười hỏi: "Kim tiên sinh, sao ngài lại ở đây?"
"Ta đến xem Tiểu Bắc cô nương thế nào rồi?"
Kim Phi giả vờ quan tâm.
"Lang trung đã bắt mạch cho con bé rồi. Chắc là con bé đã ăn phải thứ gì đó kích thích hoặc bị trúng gió độc thôi, uống thuốc vào sẽ là khỏi".
Tú bà an ủi.
Đang nói chuyện, lều vải được mở ra, một ông già tay xách hòm thuốc bước ra.
"Tiên sinh, Tiểu Bắc cô nương thế nào rồi?"
Tú bà vội hỏi.
Chương 207: Canh chừng
"Tiểu Bắc cô nương mạch đập bình thường, hơi thở dài, lão hủ kiến thức nông cạn, không hiểu Tiểu Bắc cô nương bị bệnh gì”.
Ông lão thở dài nói.
"Ngụy tiên sinh, có phải Tiểu Bắc ăn phải đồ kích thích gì hay trúng gió độc không?"
Tú bà lén lút nháy mắt với lão già.
Ở Đại Khang chưa có cách nói dị ứng, nếu ăn nhầm đồ rồi bị dị ứng hoặc bị nhiễm phấn hoa mà có các triệu chứng dị ứng, thì người ta thường nói rằng là đã ăn phải đồ ăn kích thích hoặc bị trúng gió độc.
Xuân Phong Lâu cuối cùng cũng có một cây giống tốt có thể đoạt giải hoa khôi, nếu Tiểu Bắc bị dính vào cái dớp Dạ Mị thì coi như xong.
Tú bà không thể chấp nhận kết quả này nên ra hiệu cho ông già hãy nói là bị dị ứng đi.
Như vậy vẫn còn cứu vãn được.
Đáng tiếc là lão già này tương đối cứng nhắc, không thèm để ý đến ám chỉ của tú bà, kiên định lắc đầu nói: "Xin lỗi, Chu mama, ta nghĩ không phải do ăn nhầm đồ hay trúng gió độc đâu, nếu cảm thấy ta chuẩn đoán sai thì bà cứ việc mời thầy lang khác".
Nói xong, ông ta vác hòm thuốc trên lưng bỏ đi, khiến tú bà tức giận đến mức đập cái bép một cái vào đúi.
Người đàn ông này là thầy lang giỏi nhất trong quận và có uy tín cao trong giới.
Ông ta đã chuẩn đoán bệnh thế, tú bà muốn mua chuộc thầy lang khác cũng khó.
Dù sao cũng không ai muốn làm mất đi danh tiếng của bản thân cả.
Kim Phi đang đứng bên cạnh, có tâm trạng hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của tú bà.
Y bí mật nhát mắt với Thiết Chùy, Thiết Chùy lập tức hiểu ra, đúng như kế hoạch, hắn lộ ra vẻ sợ hãi: "Ta nghe nói Tiểu Bắc cô nương bị Dạ Mị, tiên sinh, chúng ta đi thôi, đừng dính vào kẻo xúi quẩy!"
Tú bà vốn đang dở khóc dở cười, nghe đến đây thì tức giận gần như bùng nổ, nếu không phải Kim Phong mang Thiết Chùy tới thì bà ta đã sai người đánh rồi ném hắn ra ngoài rồi.
"Đừng nói nhảm, Thiết Chùy, lang trung có nói như vậy đâu?"
Kim Phi khiển trách: "Chẳng lẽ Tiểu Bắc cô nương bị nhiễm gió độc?"
"Đúng đúng, Kim tiên sinh nói rất có lý".
Tú bà nhanh chóng phụ họa: "Tiểu Bắc chắc chắn trúng gió độc rồi, ngày mai con bé sẽ ổn thôi".
"Tiên sinh, đừng tự dối mình, ngay cả một tên ngốc cũng có thể nhìn ra, thầy lang không muốn nói ra mà thôi…"
"Im lặng!"
Kim Phi quát Thiết Chùy và quay lại nhìn tú bà: "Ta có thể đi gặp Tiểu Bắc cô nương được không?"
"Tiên sinh, ngài cũng đã nhìn thấy tình hình của Tiểu Bắc cô nương rồi đấy, chắc hôm nay không thể gặp khách được rồi".
Tú bà nói với vẻ xấu hổ: "Ngài chỉ cần gửi lại lòng hảo tâm, để con bé được nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai còn phải tham gia cuộc thi nữa".
Đường Tiểu Bắc là người ra sân cuối cùng ở Xuân Phong Lâu, xảy ra chuyện như thế này, tú bà không muốn ở lại đây nữa, chỉ muốn về sớm tìm cách kiểm soát tình hình.
"Chu mama đã nói như vậy, thì ta sẽ không quấy rầy Tiểu Bắc cô nương nữa".
Kim Phi nói: “Nhưng Tiểu Bắc cô nương như vậy ta thực sự rất lo, không thể yên lòng, bà có thể chuẩn bị cho ta một gian phòng để ta tiện nhìn thấy cô ấy không, đêm nay ta sẽ cùng cô ấy”.
"Chắc chắn rồi!"
Tú bà vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu.
Sự việc hôm nay là một đòn chí mạng đối với danh tiếng của Đường Tiểu Bắc, nếu Kim Phi đi cùng, có khi chuyện sẽ chuyển ngoặt, trở thành một giai thoại khó quên cũng nên.
"Bà cầm trước hai mươi lượng bạc này, nếu không đủ ta sẽ bổ sung sau".
Kim Phi yêu cầu Thiết Chùy lấy ra hai thỏi bạc.
"Tiểu Bắc là đứa con gái mà ta yêu thương nhất. Giờ con bé gặp nạn ai cũng tránh xa. Chỉ có tiên sinh đến thăm, ta cảm kích còn không kịp, sao có thể lấy tiền của tiên sinh chứ?"
Tú bà nghĩa chính từ nghiêm nói: "Ta đã nói rồi, Xuân Phong Lâu là nhà của tiên sinh, tiên sinh có thể ở bao lâu tùy thích!"
"Vậy thì làm phiền Chu mama rồi".
Thấy vậy, Kim Phi cũng lười từ chối, đi theo xe của Xuân Phong Lâu trở về Phong Nguyệt Phường.
Tú bà rất coi trọng Kim Phi, đã sắp xếp cho y một căn phòng trên tầng hai của lầu gỗ.
"Tiên sinh, căn phòng này đối diện với viện của Tiểu Bắc. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy rồi".
Tú bà cười nói: "Có hầu gái ở cửa. Nếu ngài cần gì, cứ dặn dò là được".
Nói xong còn nháy mắt nói thêm: "Chỉ là hai đứa đó vẫn là thiếu nữ, tiên sinh nhớ thương tiếc một chút".
"Cảm ơn Chu mama. Nhưng hôm nay ta không có tâm trạng".
Khi bước vào, Kim Phi cũng nhìn thấy hầu gái ở cửa, nhiều nhất là mười lăm, mười sáu tuổi, nếu ở kiếp trước thì cũng chỉ vừa vào cấp ba, Kim Phi có muốn cũng chẳng ra tay được.
Thấy tú bà muốn nói tiếp, Kim Phi liền mở cửa sổ, nhìn về phía viện của Đường Tiểu Bắc.
Tú bà thấy Kim Phi không muốn nói chuyện với mình nữa liền khách sáo vài câu rồi rời đi.
Căn phòng này được sử dụng để tiếp đãi những vị khách quan trọng, có một căn phòng nhỏ ở lối vào, nơi tùy tùng của khách có thể ở.
Thiết Chùy nghỉ ở đó.
Nghe tiếng tú bà đi xa, Kim Phi gọi Thiết Chùy vào.
"Ngươi chú ý viện của Tiểu Bắc, nếu có gì bất thường thì gọi ta ngay".
"Vâng".
Thiết Chùy lấy một chiếc ghế đẩu ngồi bên cửa sổ: "Tiên sinh, có ta ở đây là đủ rồi, ngài có thể ra ngoài đi dạo".
"Thanh lâu có cái gì để xem đâu?"
Kim Phi duỗi eo và ngồi trên giường.
"Tiên sinh, ta thấy rồi đấy, rất nhiều cô nương nhìn tiên sinh với ánh mắt đau đáu đó".
Thiết Chùy nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đàn ông với nhau đều có thể hiểu được: "Đừng lãng phí cơ hội".
Nhiều cô gái cảm thấy rằng cơ hội của họ đã đến khi thấy Đường Tiểu Bắc gặp nạn.
Trên đường về, nhiều cô gái đã nháy mắt với Kim Phi.
"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết trên bụng nữ nhân", Kim Phi tức giận nói: "Giờ là lúc nào rồi mà còn tơ tưởng đến gái thế hả".
"Ta nghĩ cho tiên sinh thôi mà, đâu có tơ tưởng gái đâu?"
Thiết Chùy không phục: "Mấy cô nương đó cũng đâu có thích ta".
"Chú ý vào đi, đừng vớ vẩn nữa, ta đi kiếm chút gì ăn".
Kim Phi đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
"Miệng thì nói không quan tâm, không phải chân vẫn bước ra khỏi cửa đó sao?"
Thiết Chùy lẩm bẩm, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi viện của Đường Tiểu Bắc.
Lúc này trời đã tối, đèn lồng trong thanh lâu đều đã treo lên, đỏ đỏ xanh xanh, cùng với các tòa nhà cổ điển, quan niệm nghệ thuật hoàn toàn khác với đèn neon trong thành phố kiếp trước, tràn ngập một vẻ đẹp mơ hồ.
Kim Phi bước ra khỏi cửa, dựa vào lan can, nhìn về phía đại sảnh tầng một.
Lúc này là thời điểm nhộn nhịp nhất của thanh lâu, đại sảnh tầng một rất nhộn nhịp người ra vào.
Kể từ khi Kim Phi bước vào, mấy cô nương có tâm tư cứ để ý đến gian phòng của y.
Nhìn thấy Kim Phi xuất hiện, lầu gỗ chợt dấy lên chút náo động.
Chí ít có mười mấy cô gái đã đẩy những người khách đi cùng mình ra và vội vã xách váy chạy lên lầu.
Kim Phi thở dài và quay trở lại phòng.
Trước khi vào cửa, y còn giải thích với hầu gái ở cửa: "Để người ta mang đồ ăn tới, đừng để người khác quấy rầy ta".
"Tiên sinh, ta còn đang định ra ngoài gọi ngài này".
Vừa bước vào cửa, liền thấy Thiết Chùy từ bên trong xông ra: "Chu mama đã vào viện của Tiểu Bắc cô nương rồi".
Kim Phi ở lại đây vì lo lắng tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc khó xử, nghe vậy y đã vội vàng chạy đến bên cửa sổ.
Chương 208: Tiếc nuối?
Nô tỳ tiện nhân, còn thua cả con vật.
Trước khi Kim Phi chuộc Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc là tài sản riêng của Xuân Phong Lâu, tú bà có quyền đánh đập và mắng mỏ, đánh chết cũng không ai quan tâm.
Người ta nói rằng kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, Xuân Phong Lâu đã dành rất nhiều tài nguyên và công sức để đào tạo Đường Tiểu Bắc nên Kim Phi rất lo tú bà tức giận sẽ ngược đãi Đường Tiểu Bắc.
Dưới ánh sáng của đèn lồng, y nhìn chằm chằm vào viện của Đường Tiểu Bắc, đầu óc cũng phải tăng tốc, nghĩ xem nếu như tú bà ra tay thì y nên làm gì.
May mắn thay, viện của Đường Tiểu Bắc vẫn yên tĩnh, không có tiếng kêu khóc gì.
Sau gần 1 giờ, tú bà mới đi ra, Đường Tiểu Bắc đi theo phía sau, tiễn tú bà ra tận cửa.
Xét theo cách cô ấy bước đi, chắc hẳn không có vết thương nào.
"Xem ra tú bà đã bị khắc chế rồi".
Viên đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng rơi xuống.
Khi cửa viện đóng lại, Đường Tiểu Bắc quay người nhìn sâu vào cửa sổ nơi Kim Phi đang ở, sau đó hơi cúi người xuống chào.
Rõ ràng là cô ấy hiểu mối quan tâm của Kim Phi.
Thiết Chùy đã rất chú tâm vào cửa sổ cho đến nửa đêm, xác nhận rằng tú bà cũng đã về nghỉ ngơi rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngay khi Kim Phi thức dậy, tú bà đã đưa hầu gái đến bên giường.
"Tiên sinh ở đã quen chưa?"
“Cũng được”, Kim Phi hỏi: “Tiểu Bắc cô nương thế nào rồi?”
"Nhờ phúc của tiên sinh, chỉ là nhiễm gió độc thôi, hôm qua về đã khỏi rồi".
Tú bà cười nói: "Lát nữa xe hoa sẽ ra bờ sông, tiên sinh đi cùng chúng ta hay đi một mình?"
"Đi cùng đi".
Trước khi chuộc thân, Kim Phi đã lên kế hoạch bảo vệ Đường Tiểu Bắc.
"Vậy ta sẽ sắp xếp xe ngựa".
Tú bà đồng ý, bà ta chuẩn bị rời đi thì hầu gái liền chạy đến với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Mama, không ổn rồi".
"Lễ nghi mà ta thường dạy ngươi đi đâu cả rồi, vội vàng hấp tấp ra cái thể thống gì!"
Tú bà mắng mỏ, rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Bẩm mama, quận có phái sai gia tới nói rằng vì Tiểu Bắc tỷ bị bệnh nên không cần tham gia cuộc thi hoa khôi nữa, đợi cơ thể phục hồi rồi tính sau".
Cô hầu gái run rẩy đáp.
"Sai gia đâu?"
Tú bà nghe xong, không thèm quan tâm đến lễ nghi gì nữa, xoay thân hình đầy đặn chạy ra ngoài: "Mau bảo lão Lương chuẩn bị 100 lượng bạc đưa tới đây!"
"Mama, sai gia truyền lời xong đã đi rồi".
Hầu gái nói nhanh.
“Sao thế được?”, tú bà cuống đến mức giậm chân: “Bảo lão Lương chuẩn bị ngựa, ta đi tìm Lưu lão gia”.
Nói xong liền chạy ra ngoài, quên mất Kim Phi.
Kim Phi tình cờ được nhàn nhã, quay lại ngồi xuống.
Hơn nửa tiếng sau, tú bà vẫn chưa về.
Xe hoa của Xuân Phong Lâu khởi hành mà không có Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc không đi, Kim Phi cũng không đi.
Tất cả các cô gái đều đi đến bờ sông, Xuân phòng Lâu trở nên rất vắng vẻ, phải đến buổi tối khi xe hoa trở lại, Xuân Phong Lâu mới náo nhiệt trở lại.
Chỉ là dưới vẻ ngoài sôi nổi ẩn chứa sự bất an, tất cả các cô gái đều đề phòng, vì sợ chọc giận tú bà.
"Tiên sinh, nghe ngóng ra được rồi".
Thiết Chùy đi tới bên cửa sổ: "Như ngài đoán, sau đêm qua, Dạ Mị của Tiểu Bắc cô nương đã bị truyền ra ngoài. Các công tử đã trả tiền xếp hàng năm xưa, bây giờ đang tìm tú bà để đòi lại tiền".
"Thói đời nóng lạnh", Kim Phi thở dài nói tiếp: "Nhưng chúng ta chắc sẽ được về sớm hơn đấy".
Theo kế hoạch của y, ước tính sẽ phải mất một thời gian mới chuộc được Đường Tiểu Bắc, nhưng chính quyền đã cấm Đường Tiểu Bắc tham gia dự thi, điều này đã rút ngắn đáng kể thời gian.
Vừa dứt lời, y liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của tú bà.
"Hôm nay ta không có ở nhà, đã lạnh nhạt với tiên sinh rồi, mong tiên sinh thứ lỗi”.
Vừa bước vào tú bà đã tạ tội với Kim Phi.
"Không sao, Tiểu Bắc cô nương bị tai họa ngoài ý muốn như vậy, ta cũng không có tâm trạng ăn uống".
Kim Phi cũng lười nói chuyện với tú bà, rất nhanh lái đến chủ đề Đường Tiểu Bắc: "Mà này, Chu mama, sao hôm nay Tiểu Bắc cô nương không đi dự thi?"
"Còn không phải có người sau lưng nói Tiểu Bắc bị Dạ Mị à, tất cả đều lọt vào tai của quận trưởng. Quận trưởng đã nghe theo xàm ngôn của kẻ xấu và không chịu cho Tiểu Bắc tham gia".
Tú bà cả giận nói: "Đây không phải là ngậm máu phun người sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Kim Phi lo lắng hỏi.
"Náo động như vậy, danh tiếng Tiểu Bắc đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi".
Tú bà lau nước mắt nói: "Tiểu Bắc là đứa con gái ta thương nhất, bây giờ ta chỉ muốn tìm một gia đình tốt để gả con bé đi".
Kim Phi giả vờ không hiểu thở dài nói: "Thật đáng tiếc".
Thấy Kim Phi không tranh cãi với mình, tú bà chỉ có thể chủ động nói: "Tiên sinh, lần trước không phải phu nhân đã chọn Tiểu Bắc sao? Ta cũng có thể nhìn ra, tiên sinh là người tốt có thể phó thác được, bằng không ngài chuộc thân cho Tiểu Bắc, đem con bé rời khỏi chốn thương tâm này".
"Chuyện này …", Kim Phi do dự một chút: "Nhưng Tiểu Bắc cô nương là ... là…"
"Haizzz, Kim tiên sinh, người khác không biết, ngài còn có thể không biết sao? Tiểu Bắc hoàn toàn không phải là Dạ Mị gì, con bé chỉ bị trúng gió độc mà thôi".
Tú bà lại lau nước mắt: "Tiểu Bắc vậy chứ rất si mê tiên sinh đấy. Nếu biết ngài nói như vậy, không biết sẽ buồn như thế nào nữa. Ôi, đứa con gái tội nghiệp của ta…"
“Chu mama, đừng nói nữa”, Kim Phi nghiến răng hỏi: “Nói cho ta biết, cần bao nhiêu để chuộc lại Tiểu Bắc cô nương?
"Tiểu Bắc là đứa con gái yêu quý nhất của ta", tú bà lại nhấn mạnh, sau đó nói: "Ta cũng không làm khó ngài, chỉ cần năm nghìn lượng bạc, ngài có thể đưa Tiểu Bắc về".
"Năm nghìn lượng?!" Kim Phi sửng sốt: "Ta...... Ta không có nhiều tiền như vậy…"
Nếu tú bà đòi hai ba trăm lượng thì y sẽ trả, coi như bỏ tiền ra mua thời gian.
Nhưng vừa mở miệng ra đã năm ngàn, đúng là chặt chém người ta mà.
Đừng nói Kim Phi lần này không mang theo nhiều tiền như vậy, dù có mang theo thì cũng còn lâu mới để chặt chém như vậy.
“Giờ tiên sinh có bao nhiêu tiền?”, tú bà hỏi.
Khi làm ăn, phải rao giá trên trời, nhưng trả tiền thì trên mặt đất thôi.
"Để ta xem xem".
Kim Phi lấy từ trong ngực ra mấy tờ bạc đếm: "Tổng cộng có một trăm bốn mươi lượng. Nếu hôm qua không thưởng cho Tiểu Bắc cô nương, thì sẽ dư ra một trăm lượng".
"Hơn một trăm lượng? Như vậy không được, quá ít".
Tú bà lắc đầu: "Chưa kể tiền mua Tiểu Bắc, ta đã bỏ ra không dưới 3.000 lượng chỉ để huấn luyện con bé, may quần áo và trang sức cho con bé trong mấy năm qua".
"Chu mama, nếu ta chuộc Tiểu Bắc cô nương, sẽ không mang theo quần áo hay trang sức gì cả".
Kim Phi nói: "Trong tay vợ ta chắc vẫn còn sáu bảy mươi lượng bạc. Chúng ta chỉ để lại một ít lộ phí, cố gắng gom đủ hai trăm lượng cho bà. Bà thấy được không?"
“Không được, không được, quá ít”, tú bà vẫn không đồng ý.
"Vậy thì ta hết cách rồi".
Kim Phi biết rằng không thể lui được nữa, vì vậy y lắc đầu "tiếc nuối".
Chương 209: Khế ước
Cốt lõi của trả giá là cho ông chủ biết rằng bản thân rất muốn mua, nhưng đang thiếu tiền, để cho người ta thấy được bản thân lực bất tòng tâm.
Kiếp trước là một học sinh nghèo, kinh nghiệm mặc cả của Kim Phi có thể nói là rất phong phú, biểu hiện cũng rất chuẩn xác.
Nhìn thấy Kim Phi thật sự muốn lùi bước, tú bà cũng có chút sốt ruột.
Bà ta nói: "Kim tiên sinh, hai trăm lượng thật sự là quá ít, hay ngài vay bạn bè một chút? Ta cũng chịu thiệt thòi một chút, ba ngàn lượng là được rồi!"
Bà ta vẫn còn nhớ Khánh Mộ Lam.
"Chu mama, bà cũng biết ta đến từ Kim Xuyên. Đây là lần đầu tiên đến quận lỵ. Ta không biết ai, cũng không biết vay tiền ở đâu?"
Kim Phi lắc đầu khó xử.
"Nếu Kim tiên sinh đã hết cách, thì thôi vậy. Dù sao thì Tiểu Bắc cũng là đứa con gái ta yêu nhất, để lại bên cạnh ta đi".
Giá cả hai bên chênh lệch quá nhiều, tú bà bất lực thở dài: “Vậy ta không làm phiền tiên sinh nữa”.
"Ta sẽ ở lại Quảng Nguyên hai ngày nữa. Nếu Chu mama đổi ý, bà có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào".
Kim Phi cũng không giữ lại, y đứng dậy và tống tú bà ra ngoài.
"Tiên sinh, người ta muốn năm ngàn, thế mà ngài lại ra giá 200 lượng, quá ác mà!"
Thiết Chùy nhìn tú bà đóng cửa, sau đó xoay người giơ ngón tay cái lên cho Kim Phi.
"Lúc này không thể đưa ra giá cao, nếu không bà ta sẽ cảm thấy bán rẻ, bị lỗ, không biết sẽ ra ngoài nói linh tinh gì đâu".
Kim Phi nói: "Hơn nữa, 200 lượng là khá nhiều, có thể mua vài gia nô luôn đấy".
"Tiên sinh, gia nô có thể so sánh với Tiểu Bắc cô nương sao?"
"Tiểu Bắc cô nương không thể gánh, không thể vác, tất nhiên không thể so sánh với gia nô rồi".
"Tiên sinh nói như vậy, không sợ Đường xưởng trưởng sẽ liều mạng với ngài sao?"
"Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".
Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".
"Hy vọng vậy".
Thiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.
Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.
Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.
Nó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.
Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.
Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.
Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.
"Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"
Thiết Chùy tức giận nói.
"Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"
Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.
Điều lo lắng duy nhất là tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc bị thương.
“Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng, có vẻ như không có vấn đề gì”, Thiết Chùy đáp.
"Tốt rồi, tú bà không có ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi".
Kim Phi cầm một cuốn sách buộc dây lên và nhìn nó với vẻ thích thú.
Sách là nấc thang tiến bộ của con người. Mặc dù trước đó chủ ký sinh là một học giả nhưng số lượng sách tiếp xúc rất ít, đến quận, Kim Phi đi rất nhiều tiệm sách, đang bù lại kiếm thức cho Đại Khang.
Cuộc thi hoa khôi càng về sau càng ít tuyển thủ, diễn ra càng nhanh hơn, đội từ Xuân Phong Lâu đã trở lại vào giữa buổi chiều.
"Tiên sinh, có kết quả của cuộc thi hoa khôi rồi".
Thiết Chùy chạy vào để chia sẻ chuyện mình hóng được với Kim Phi: "Hoa khôi năm nay vẫn là Lục Liễu, còn Xuân Phong Lâu thì thảm rồi. Ban đầu, Tiểu Bắc cô nương được dự đoán sẽ giành được giải, nhưng bây giờ thậm chí còn không có trong top 3, chỉ đứng ở vị trí thứ 6".
"Thảo nào sắc mặt của tú bà lại xấu như vậy".
Kim Phi cười nói.
Tú bà quả nhiên bị đả kích không nhẹ, đêm đó bà ta không đến gặp Kim Phi, cũng không đi gặp Đường Tiểu Bắc.
Hôm sau vẫn vậy.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, Kim Phi đề nghị kết toán tiền thuê phòng, muốn trở về Kim Xuyên, tú bà rốt cuộc cũng đã không thể ngồi yên được nữa.
Đã ba ngày kể từ khi Đường Tiểu Bắc bị đồn là Dạ Mị, suốt ba ngày không biết tốn bao nhiêu nước bọt, không một vị khách nào chịu nhận Đường Tiểu Bắc.
Một cô gái mà ai cũng tránh, dù có xinh đẹp đến mấy thì đối với Xuân Phong Lâu cũng có ích lợi gì?
Tú bà cuối cùng cũng hiểu ra điều này.
Nhìn Kim Phi tính tiền, tú bà không đề cập đến việc miễn phí, sau khi Kim Phi kết toán xong, mới bước lên phía trước, cười hỏi:
"Kim tiên sinh, về sớm vậy, sao không ở chơi mấy ngày nữa?"
"Ta đã hẹn với người bên Kim Xuyên, không thể trì hoãn thêm nữa. Ta phải về gấp".
Kim Phi trìu mến liếc nhìn về phía Đường Tiểu Bắc ở hậu viện: "Chu mama, trước khi đi, ta có thể đến thăm Tiểu Bắc cô nương một lần nữa không?"
"Mấy ngày nay ta cũng đã nghĩ kỹ rồi. Hiếm mà gặp được người tốt như tiên sinh, thực sự không nỡ chia rẽ".
Tú bà thở dài: "Không phải tiên sinh còn 200 lượng bạc sao? Đi mua quần áo và giày dép chuộc thân cho Tiểu Bắc, rồi đưa con bé đi đi".
"Chuyện này……"
Kim Phi xấu hổ gãi gãi đầu: "Xin lỗi Chu mama, ngày hôm qua ta còn có thể góp được hai trăm lượng. Không phải mới thanh toán sao? Chắc chỉ có thể góp 182 ... "
Khụ khụ!
Thiết Chùy ở phía sau gần như không thể nhịn cười, nhanh chóng ho hai lần để che giấu.
Tú bà khóe miệng co giật kịch liệt: "182 thì 182, ai bảo ta thương Tiểu Bắc cơ chứ?"
"Chu mama, đa tạ!"
Kim Phi sợ tú bà hối hận nên vội hét lên với Thiết Chùy: “Thiết Chùy, về phòng trọ tìm vợ ta để lấy tiền, sau đó bảo Nhuận Nương đi mua quần áo bán thân mang đến đây".
"Vâng!"
Thiết Chùy đồng ý, sải bước ra khỏi Xuân Phong Lâu.
"Vậy thì Kim tiên sinh hãy đợi một lát, ta tìm kế ước bán thân của Tiểu Bắc".
Tú bà cúi đầu, xoay người rời đi.
Thiết Chùy sợ lâu ngày sinh ra biến cố nên chạy một mạch về nhà trọ.
Theo những gì đã thương lượng, đến gặp Quan Hạ Nhi để lấy 60 lượng bạc, sau đó đưa Nhuận Nương về Xuân Phong Lâu càng nhanh càng tốt.
Thanh lâu thường không cho phụ nữ con nhà lành vào, nhưng những tên côn đồ gác cổng đã được tú bà thông báo trước, nên không ngăn cản mà đưa Nhuận Nương vào cùng.
"Chu mama, đây là một trăm tám mươi hai lượng bạc, bà đếm đi".
Trong viện của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đưa bạc cho tú bà.
Tú bà không khách sáo, liếm ngón tay, đếm hai lần, sau khi xác nhận là đúng, mới cẩn thận ôm vào lòng.
“Chu mama, giao khế ước bán thân của Tiểu Bắc cho ta”, Kim Phi nói.
"Ừ, suýt chút nữa là quên".
Tú bà lấy ra một tờ khế ước và một thẻ bài: "Sau này Tiểu Bắc giao cho tiên sinh”.
"Chắc chắn rồi".
Kim Phi thuận miệng đáp, mở khế ước ra.
Nhìn nó, Kim Phi lập tức bật cười cay cú.
Chương 210: Đoàn tụ
Một trăm tám mươi hai lượng mua được Đường Tiểu Bắc, thực ra Kim Phi vẫn có chút vui mừng, cảm thấy mình đã kiếm được lời.
Nhưng khi nhìn thấy văn tự bán thân, Kim Phi nhận ra rằng mình còn quá non.
Khi Xuân Phong Lâu mua Đường Tiểu Bắc, chỉ tốn bảy lượng bạc.
Chỉ trong vài năm, đã được bán lại với giá gấp gần ba mươi lần, Xuân Phong Lâu chắc chắn đã kiếm được rất nhiều tiền.
"Kim tiên sinh, tuy rằng chỉ mua Tiểu Bắc với giá bảy lượng, nhưng để huấn luyện con bé trở thành nhân tài, ta đã bỏ ra rất nhiều tiền. Nếu không nhìn tấm chân tình tiên sinh dành cho Tiểu Bắc, ta sẽ không bán con bé với giá hơn 100 lượng đâu".
Tú bà trông rất đau lòng: "Tiên sinh sau phải thường xuyên đến Xuân Phong Lâu chiếu cố đến việc buôn bán của chúng ta đấy".
"Được".
Đã có được khế ước bán thân, Kim Phi một khắc cũng không muốn ở lại Xuân Phong Lâu: "Chu mama, bây giờ ta có thể đưa Tiểu Bắc cô nương đi được chưa?"
“Tất nhiên, từ bây giờ, Tiểu Bắc sẽ là người của tiên sinh”.
Tú bà đưa mắt ra hiệu với cô hầu gái đang canh cửa phòng chính.
"Vị cô nương này, xin đưa quần áo và giày cho ta".
Nhuận Nương nghe xong liền vội vàng đưa gói hàng trên tay cho cô hầu gái nhỏ.
Cô gái xách gói hàng bước vào phòng.
Tú bà liên tục nói Đường Tiểu Bắc là đứa con gái mà bà ta yêu nhất, nhưng khi Đường Tiểu Bắc rời đi, bà ta không để Đường Tiểu Bắc mang đi dù chỉ một sợi dây.
Hầu gái có trách nhiệm thu dọn quần áo và đồ trang sức của Đường Tiểu Bắc.
Khi Đường Tiểu Bắc đi ra, cô ấy đã mặc quần áo do Kim Phi đưa tới.
Chỉ là Nhuận Nương không nghĩ tới việc tú bà đến dây buộc tóc còn không cho Đường Tiểu Bắc giữ lại, lại quên mua kẹp tóc, lúc này tóc của Đường Tiểu Bắc đều đã rối tung sau lưng.
Ở kiếp trước, Kim Phi đã nghe nói về việc tịnh thân ra khỏi nhà, lần này đã được chứng kiến tận mắt rồi.
Nhưng Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, lúc này trong lòng cô ấy chỉ có kích động cùng vui mừng, và biết ơn Kim Phi.
Bởi vì cô ấy biết rằng bắt đầu từ hôm nay, cô ấy đã hoàn toàn thoát khỏi cái lồng của thanh lâu và số phận bi thảm của mình!
Và người thay đổi tất cả những điều này là chàng thư sinh chẳng hề đô con trước mặt cô ấy.
"Tiểu Bắc tạ ơn tiên sinh!"
Đường Tiểu Bắc quỳ gối và dập đầu cung kính lạy Kim Phi.
"Tiểu Bắc, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình, người nhà với nhau không thể quỳ lạy như thế được".
Kim Phi nhanh chóng bảo Nhuận Nương kéo Đường Tiểu Bắc lên.
Nhìn thấy tóc rối tung sau đầu của Đường Tiểu Bắc, y tháo mặt dây chuyền bằng ngọc quanh eo, cởi dây ra, đưa cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc cười rồi lấy nó, buộc tóc lại.
Mặc dù chỉ là cái buộc tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, quần áo cũng kém lộng lẫy hơn trước nhiều, thậm chí có chút không vừa vặn, nhưng Kim Phi cảm thấy Đường Tiểu Bắc thuận mắt hơn trước rất nhiều.
Sau khi xem xét một lúc, Kim Phi cuối cùng cũng phát hiện ra lý do.
Lúc trước cho dù là cười, Đường Tiểu Bắc luôn cười với vẻ u ám nhàn nhạt, nhưng hiện tại lại toát ra sự vui vẻ cùng hy vọng tương lai!
"Đi nào".
"Chu mama, ta đi đây!"
Đường Tiểu Bắc hơi cúi đầu trước tú bà, đi theo phía sau Kim Phi, ngẩng cao đầu.
Việc chuộc thân hiếm khi xảy ra trong thanh lâu, nên khi họ đi qua sảnh ở tầng một, tất cả các cô gái nhận được tin tức đều chạy đến.
"Tiểu Bắc thật là may mắn, Kim tiên sinh vậy mà lại đồng ý chuộc thân cho cô ấy!"
"Ừ, Kim tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã tài năng đến thế. Đúng là đức lang quân hoàn mỹ".
"Ta nghĩ điều đáng ngưỡng mộ nhất ở Kim tiên sinh chính là sự si tình. Sống trên lầu bao nhiêu ngày như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn ôm ấp nhưng tiên sinh vẫn không có phản ứng gì, từ đầu đến cuối đều chờ Tiểu Bắc".
"Đúng thế, khi ta ra hậu viện, lần nào ta cũng thấy Kim tiên sinh nhìn sang cửa sổ của Tiểu Bắc từ cửa sổ".
"Nếu có đức lang quân như vậy đến chuộc thân cho ta thì tốt biết bao!"
Các cô gái đều nhìn Đường Tiểu Bắc với ánh mắt ghen tị.
Có hai cô gái vào cùng Đường Tiểu Bắc tiến đến vừa khóc vừa chào tạm biệt Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, đừng quên chúng ta!"
"Tiểu Bắc, khi đến nhà Kim tiên sinh, nhất định phải ngoan, đừng làm cho đại phu nhân tức giận, biết không?"
Phụ nữ bình thường không được phép đến thanh lâu, từ biệt lần này chính là vĩnh biệt.
"Tiểu Như, Đình tỷ, ta biết rồi".
Đường Tiểu Bắc cũng có chút buồn bực, nắm tay hai cô gái, hai mắt có chút đỏ lên.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, không thể khóc".
Đình tỷ buông tay Đường Tiểu Bắc, cúi đầu nói với Kim Phi: "Tiên sinh, Tiểu Đình thân phận không cao, không đủ tư cách để nói chuyện với tiên sinh, nhưng xin hãy đối xử tử tế với Tiểu Bắc".
"Đừng lo".
Kim Phi mỉm cười và gật đầu.
Đình tỷ cười với Kim Phi và đẩy Đường Tiểu Bắc đi: "Về cùng Kim tiên sinh đi, về sau phải sống tốt đó".
"Ừm!"
Đường Tiểu Bắc gật đầu và rời khỏi Xuân Phong Lâu với đôi mắt đỏ hoe.
Trong tiểu viện của quán trọ, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam đều lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Khi thấy xe ngựa quay trở lại, Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam vội vàng ra đón, Đường Đông Đông cũng muốn đi theo, nhưng vừa đi được hai bước, cô ấy cảm thấy chân như đeo chì, bước không nổi.
Mặc dù Thiết Chùy quay lại và nói rằng Kim Phi đã nói chuyện xong với tú bà rồi, nhưng cô ấy vẫn lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc nhảy khỏi xe ngựa, viên đá trong lòng Đường Đông Đông mới rơi xuống đất.
"Tỷ!"
Đường Tiểu Bắc lao vào nhà và ôm Đường Đông Đông.
"Tiểu Bắc!"
Hai chị em ôm nhau mà khóc!
Các cuộc đoàn tụ luôn khiến mọi người vui vẻ, Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam đứng ở cửa và cười.
Hai chị em khóc mất năm sáu phút mới dừng lại.
Đường Tiểu Bắc đứng dậy lau nước mắt, cúi đầu nói với Quan Hạ Nhi: "Tiểu Bắc kính chào phu nhân".
Được Kim Phi mua lại, về sau sống dưới trướng Quan hạ Nhi nên cô ấy không muốn để lại ấn tượng xấu cho Quan Hạ Nhi.
"Tú bà cũng thật là, sao đến một cái dây buộc tóc cũng không cho muội mang theo chứ?"
Quan Hạ Nhi mỉm cười, tháo một chiếc kẹp tóc trên đầu ra rồi cài vào đuôi ngựa của Đường Tiểu Bắc: “Muội dùng tạm cái trâm này đã nhé".
"Đông Đông, cho này!"
Kim Phi lấy khế ước bán thân của Đường Tiểu Bắc ra và đưa cho Đường Đông Đông.
Đường Tiểu Bắc hai mắt đột nhiên sáng lên.
Mặc dù cô ấy cảm thấy Kim Phi rất tốt, nhưng không ai muốn trở thành nô lệ.
Ngay cả khi gả cho Kim Phi, cô ấy cũng muốn là bản thân mình tự nguyện chứ không phải do ép buộc.
"Cảm ơn Phi ca!"
Đường Đông Đông nhận lấy: "Tiền chuộc Tiểu Bắc cứ trừ vào tiền công của ta".
"Chuyện nhỏ", Kim Phi mỉm cười: "Lát nũa cô đi cùng Thiết Chùy một chuyến, thoát tịch cho cô ấy rồi tranh thủ thời gian trở về, chúng ta đi mua gia nô, ngày mai trở về".
"Được!"
Đường Đông Đông không muốn đợi lâu, lập tức gọi điện cho Thiết Chùy, ba người cùng nhau đi đến phủ nha.
Cầm khế ước bán thân đến thoát tịch cũng không có gì to tát, thường thì đóng tiền là xong, nhưng Kim Phi đợi đến nửa buổi sáng, Đường Đông Đông vẫn chưa quay lại.
Kim Phi định sắp xếp người đi tìm thì Thiết Chùy khập khiễng quay lại.
Mặt hắn cũng đầy máu.
Đường Tiểu Bắc là người thứ mười chín lên đài.
Lúc này, lịch thi đấu của ngày đầu đã trôi qua quá nữa, cũng đã giữa trưa, nhiều khán giả đã phơi nắng mấy tiếng đồng hồ, đều trốn vào bóng râm để giải nhiệt. So với lúc đầu, cảnh rất vắng vẻ.
Nhưng bởi vì bài thơ của Kim Phi, khi Đường Tiểu Bắc lên đài, các thư sinh đều rất nể tình, mọi người tham gia, cả hội trường cũng đã ấm lên.
"Tiên sinh, một tên tạp chủng tới hỏi có thưởng cho Tiểu Bắc cô nương không?"
Thiết Chùy bước vào trong lều: "Trả lời hắn như thế nào?"
Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thưởng một trăm lượng bạc".
“Tiên sinh, chúng ta cũng không phải muốn nâng đỡ Tiểu Bắc cô nương lên làm hoa khôi, sao lại thưởng tiền?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
"Đã diễn phải diễn đến cùng. Nếu đã viết một bài thơ cho Tiểu Bắc, thì lúc này phải thưởng, nếu không sẽ chẳng khác nào nói điêu".
Kim Phi bất lực nói.
Y làm thơ tặng Đường Tiểu Bắc lúc đó cũng chỉ là tìm lý do để gặp riêng với Đường Tiểu Bắc, ai mà ngờ lại làm quá lố.
Ngay cả khi y chỉ chọn một bài thơ rất bình thường, nó vẫn khiến độ nổi tiếng của Đường Tiểu Bắc tăng vọt, chỉ trong vài ngày, cô ấy đã từ một tân binh vừa ra mắt trở thành một trong những ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí quán quân.
Đây là lý do tại sao tất cả các cô nương ở thanh lâu đều mong gặp được Kim Phi.
Bởi vì Kim Phi có thể khiến Đường Tiểu Bắc nổi tiếng, thì y cũng có thể khiến họ nổi tiếng.
Sự việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi.
"Đúng vậy, trong tình huống bình thường, lúc này ngài thật sự nên ban thưởng".
Khánh Mộ Lam cũng hiểu.
Thiết Chùy mang theo bạc ra ngoài, màn trình diễn của Đường Tiểu Bắc đã đến hồi kết.
Ngay khi màn biểu diễn kết thúc, nha dịch làm màu phấn khích hét lên: "Kim tiên sinh, thưởng 500 lượng bạc!"
"Ây, không phải chúng ta chỉ thưởng một trăm lượng thôi sao?"
Quan Hạ Nhi nhanh chóng lấy mấy tờ ngân phiếu còn lại ra và đếm lại.
Kim Phi cũng sững sờ một lúc, nhưng đã lập tức hiểu ra.
"Không cần đếm, bốn trăm lượng còn lại hẳn là của Xuân Phong Lâu".
Năm trăm lượng là số tiền thưởng lớn nhất trong ngày, nó thực sự gây ra một sự chấn động. Cùng với sự nổi tiếng của Kim Phi, nhiều người đã làm theo.
Đường Tiểu Bắc đã biểu diễn một điệu nhảy khá hay, nó làm nổi bật ưu điểm cơ thể của cô ấy, nhưng cũng không có gì đặc biệt xuất sắc, chỉ có thể nói là ở mức trung bình.
Nhưng một khi ảnh hưởng của một người được hình thành, thì bất cứ điều gì cũng đúng.
Mấy ngôi sao kiếp trước làm diễn viên thậm chí không thể nhớ lời thoại, nhưng bày ra một chút đáng yêu là đã có thể khiến người hâm mộ chết ngất vì phấn khích rồi.
Đường Tiểu Bắc lúc này cũng vậy, mặc dù màn múa của cô ấy không phải là đỉnh cao, nhưng danh tiếng của cô ấy đang trên đà thăng hoa, cùng với sự nổi tiếng của Kim Phi, cuối cùng cô ấy đã nhận được số tiền thưởng gần 2.000 lượng, chỉ đứng sau Lục Liễu, hơn mấy chục lượng so với mấy cô nương ra sân trước.
Ngay lúc khán giả cảm thán, Đường Tiểu Bắc trên sân khấu đột nhiên nổi mẩn đỏ trên mặt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó tay chân cũng bắt đầu nổi mẩn.
"Bắt đầu rồi!"
Bên trong lều, ánh mắt Kim Phi đột nhiên trở nên sắc bén.
Đường Đông Đông càng siết chặt tay hơn.
Thành công hay thất bại phụ thuộc vào tình hình tiếp theo.
"Mọi người nhìn xem, Tiểu Bắc cô nương bị làm sao ấy?"
"Tại sao mặt cô ấy lại đỏ như vậy?"
"Chúa ơi, không phải Dạ Mị đấy chứ?"
"Không thể nào?"
"Tại sao lại không thể, từng có một người ở làng chúng ta khi phát bệnh triệu chứng giống hệt Tiểu Bắc cô nương!"
"Nếu là Dạ Mị, tại sao trước đây Xuân Phong Lâu không có?"
"Không biết, Dạ Mị chỉ xuất hiện khi đứng ở dưới ánh nắng mặt trời, lúc bình thường không thể nhìn thấy. Hơn nữa, Dạ Mị cũng có nhiều loại khác nhau. Có cái phơi nắng một lúc sẽ phát tác, có cái rất lâu mới phát tác".
"Ngươi nói thế thì quả đúng như vậy rồi. Tiểu Bắc cô nương là bảo bối của Xuân Phong Lâu. Thường thì tú bà sẽ không để cô ấy phơi nắng lâu như vậy, nhưng hôm nay tham gia vào cuộc thi tranh giải hoa khôi, không thể không biểu diễn dưới ánh mặt trời cho nên mới phát tác!"
"Dạ Mị đúng là rất đáng ngại. Chắc sau sẽ không còn ai tìm đến Tiểu Bắc cô nương nữa".
"Một cô gái xinh đẹp nhường vậy, vốn rất có tiềm năng trở thành hoa khôi, thế mà sao lại bị Dạ Mị cơ chứ?"
"Haizz, thật đáng tiếc".
Cô nương nổi tiếng bỗng chốc trở thành Dạ Mị, đúng là kinh người.
Dù Đường Tiểu Bắc xuống nhanh nhưng khán giả đã như ong vỡ tổ.
Chắc chắn rằng không cần đợi đến ngày mai, cả thành phố sẽ biết tin.
Tất nhiên, công lao của thủy quân do Kim Phi bố trí là không thể thiếu.
Suy cho cùng, những người bị dị ứng với ánh sáng mặt trời rất hiếm, hầu hết mọi người đều chưa từng thấy, nếu không có sự dẫn dắt tỉ mỉ của thủy quân, chắc hẳn rất ít người nghĩ đến Dạ Mị.
“Phi ca, Tiểu Bắc sẽ ổn chứ?”, Đường Đông Đông lo lắng hỏi.
"Đừng lo lắng, cô ấy sẽ trở lại bình thường khi thuốc hết tác dụng".
"Tiên sinh, dược thủy ngài chuẩn bị quá mạnh, giống như thật vậy".
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam không khỏi giơ ngón tay cái lên.
"Đây không phải dược thủy do ta chế tạo, là do lão Đàm dạy ta đấy".
Kim Phi cười nói.
Sau khi kết hôn, Kim Phi đã cố gắng tìm cách điều trị chứng dị ứng với ánh nắng mặt trời của Quan Hạ Nhi, và đã nhiều lần hỏi ý kiến của lão Đàm.
Lão Đàm vốn chỉ là một thầy lang nên không biết cách chữa trị Dạ Mị, nhưng ông ấy đã nói với Kim Phi một số loại thảo dược, có thể tạo ra các triệu chứng tương tự như Dạ Mị.
Lúc đó Kim Phi còn mắng lão Đàm một bữa, không ngờ bây giờ lại dùng đến công thức này.
"Phi ca, Xuân Phong Lâu sẽ không phát hiện ra chứ?"
Đường Đông Đông vẫn có chút lo lắng.
"Bây giờ dù Xuân Phong Lâu có phát hiện ra thì cũng vô ích. Điều lo lắng duy nhất bây giờ là sau khi tú bà phát hiện ra, bà ta sẽ hành hạ Tiểu Bắc kiểu gì để trút giận kìa".
Người dân Đại Khang rất mê tín, cho dù Đường Tiểu Bắc nổi tiếng và xinh đẹp đến đâu, một khi đã dính líu đến Dạ Mị thì không ai dám lại gần cô ấy cả.
Quan Hạ Nhi là ví dụ điển hình nhất.
"Vậy thì phải làm sao, Tiểu Bắc sẽ gặp nguy hiểm mất?"
Đường Đông Đông hoảng sợ khi nghe Kim Phi nói vậy.
"Đừng lo lắng, giờ ta đi thăm, tú bà sẽ không dám làm cho Tiểu Bắc khó xử khi ở trước mặt ta đâu".
Kim Phi nói: "Mọi người về trước đi, tối nay có khi ta sẽ không về".
"Không sao, chàng đi đi!"
Quan Hạ Nhi vội vàng gật đầu.
Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy sải bước đi về phía căn lều trong Xuân Phong Lâu cách đó không xa.
Lúc này Đường Tiểu Bắc đã được đưa vào bờ bằng thuyền nhỏ, khi Kim Phi đến nơi thì căn lều ở Xuân Phong Lâu đã trở nên vô cùng lộn xộn.
Tú bà bảo hầu gái đi lấy nước để rửa mặt cho Đường Tiểu Bắc.
Nhìn thấy Kim Phi, bà ta cố nặn ra một nụ cười hỏi: "Kim tiên sinh, sao ngài lại ở đây?"
"Ta đến xem Tiểu Bắc cô nương thế nào rồi?"
Kim Phi giả vờ quan tâm.
"Lang trung đã bắt mạch cho con bé rồi. Chắc là con bé đã ăn phải thứ gì đó kích thích hoặc bị trúng gió độc thôi, uống thuốc vào sẽ là khỏi".
Tú bà an ủi.
Đang nói chuyện, lều vải được mở ra, một ông già tay xách hòm thuốc bước ra.
"Tiên sinh, Tiểu Bắc cô nương thế nào rồi?"
Tú bà vội hỏi.
Chương 207: Canh chừng
"Tiểu Bắc cô nương mạch đập bình thường, hơi thở dài, lão hủ kiến thức nông cạn, không hiểu Tiểu Bắc cô nương bị bệnh gì”.
Ông lão thở dài nói.
"Ngụy tiên sinh, có phải Tiểu Bắc ăn phải đồ kích thích gì hay trúng gió độc không?"
Tú bà lén lút nháy mắt với lão già.
Ở Đại Khang chưa có cách nói dị ứng, nếu ăn nhầm đồ rồi bị dị ứng hoặc bị nhiễm phấn hoa mà có các triệu chứng dị ứng, thì người ta thường nói rằng là đã ăn phải đồ ăn kích thích hoặc bị trúng gió độc.
Xuân Phong Lâu cuối cùng cũng có một cây giống tốt có thể đoạt giải hoa khôi, nếu Tiểu Bắc bị dính vào cái dớp Dạ Mị thì coi như xong.
Tú bà không thể chấp nhận kết quả này nên ra hiệu cho ông già hãy nói là bị dị ứng đi.
Như vậy vẫn còn cứu vãn được.
Đáng tiếc là lão già này tương đối cứng nhắc, không thèm để ý đến ám chỉ của tú bà, kiên định lắc đầu nói: "Xin lỗi, Chu mama, ta nghĩ không phải do ăn nhầm đồ hay trúng gió độc đâu, nếu cảm thấy ta chuẩn đoán sai thì bà cứ việc mời thầy lang khác".
Nói xong, ông ta vác hòm thuốc trên lưng bỏ đi, khiến tú bà tức giận đến mức đập cái bép một cái vào đúi.
Người đàn ông này là thầy lang giỏi nhất trong quận và có uy tín cao trong giới.
Ông ta đã chuẩn đoán bệnh thế, tú bà muốn mua chuộc thầy lang khác cũng khó.
Dù sao cũng không ai muốn làm mất đi danh tiếng của bản thân cả.
Kim Phi đang đứng bên cạnh, có tâm trạng hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của tú bà.
Y bí mật nhát mắt với Thiết Chùy, Thiết Chùy lập tức hiểu ra, đúng như kế hoạch, hắn lộ ra vẻ sợ hãi: "Ta nghe nói Tiểu Bắc cô nương bị Dạ Mị, tiên sinh, chúng ta đi thôi, đừng dính vào kẻo xúi quẩy!"
Tú bà vốn đang dở khóc dở cười, nghe đến đây thì tức giận gần như bùng nổ, nếu không phải Kim Phong mang Thiết Chùy tới thì bà ta đã sai người đánh rồi ném hắn ra ngoài rồi.
"Đừng nói nhảm, Thiết Chùy, lang trung có nói như vậy đâu?"
Kim Phi khiển trách: "Chẳng lẽ Tiểu Bắc cô nương bị nhiễm gió độc?"
"Đúng đúng, Kim tiên sinh nói rất có lý".
Tú bà nhanh chóng phụ họa: "Tiểu Bắc chắc chắn trúng gió độc rồi, ngày mai con bé sẽ ổn thôi".
"Tiên sinh, đừng tự dối mình, ngay cả một tên ngốc cũng có thể nhìn ra, thầy lang không muốn nói ra mà thôi…"
"Im lặng!"
Kim Phi quát Thiết Chùy và quay lại nhìn tú bà: "Ta có thể đi gặp Tiểu Bắc cô nương được không?"
"Tiên sinh, ngài cũng đã nhìn thấy tình hình của Tiểu Bắc cô nương rồi đấy, chắc hôm nay không thể gặp khách được rồi".
Tú bà nói với vẻ xấu hổ: "Ngài chỉ cần gửi lại lòng hảo tâm, để con bé được nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai còn phải tham gia cuộc thi nữa".
Đường Tiểu Bắc là người ra sân cuối cùng ở Xuân Phong Lâu, xảy ra chuyện như thế này, tú bà không muốn ở lại đây nữa, chỉ muốn về sớm tìm cách kiểm soát tình hình.
"Chu mama đã nói như vậy, thì ta sẽ không quấy rầy Tiểu Bắc cô nương nữa".
Kim Phi nói: “Nhưng Tiểu Bắc cô nương như vậy ta thực sự rất lo, không thể yên lòng, bà có thể chuẩn bị cho ta một gian phòng để ta tiện nhìn thấy cô ấy không, đêm nay ta sẽ cùng cô ấy”.
"Chắc chắn rồi!"
Tú bà vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu.
Sự việc hôm nay là một đòn chí mạng đối với danh tiếng của Đường Tiểu Bắc, nếu Kim Phi đi cùng, có khi chuyện sẽ chuyển ngoặt, trở thành một giai thoại khó quên cũng nên.
"Bà cầm trước hai mươi lượng bạc này, nếu không đủ ta sẽ bổ sung sau".
Kim Phi yêu cầu Thiết Chùy lấy ra hai thỏi bạc.
"Tiểu Bắc là đứa con gái mà ta yêu thương nhất. Giờ con bé gặp nạn ai cũng tránh xa. Chỉ có tiên sinh đến thăm, ta cảm kích còn không kịp, sao có thể lấy tiền của tiên sinh chứ?"
Tú bà nghĩa chính từ nghiêm nói: "Ta đã nói rồi, Xuân Phong Lâu là nhà của tiên sinh, tiên sinh có thể ở bao lâu tùy thích!"
"Vậy thì làm phiền Chu mama rồi".
Thấy vậy, Kim Phi cũng lười từ chối, đi theo xe của Xuân Phong Lâu trở về Phong Nguyệt Phường.
Tú bà rất coi trọng Kim Phi, đã sắp xếp cho y một căn phòng trên tầng hai của lầu gỗ.
"Tiên sinh, căn phòng này đối diện với viện của Tiểu Bắc. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy rồi".
Tú bà cười nói: "Có hầu gái ở cửa. Nếu ngài cần gì, cứ dặn dò là được".
Nói xong còn nháy mắt nói thêm: "Chỉ là hai đứa đó vẫn là thiếu nữ, tiên sinh nhớ thương tiếc một chút".
"Cảm ơn Chu mama. Nhưng hôm nay ta không có tâm trạng".
Khi bước vào, Kim Phi cũng nhìn thấy hầu gái ở cửa, nhiều nhất là mười lăm, mười sáu tuổi, nếu ở kiếp trước thì cũng chỉ vừa vào cấp ba, Kim Phi có muốn cũng chẳng ra tay được.
Thấy tú bà muốn nói tiếp, Kim Phi liền mở cửa sổ, nhìn về phía viện của Đường Tiểu Bắc.
Tú bà thấy Kim Phi không muốn nói chuyện với mình nữa liền khách sáo vài câu rồi rời đi.
Căn phòng này được sử dụng để tiếp đãi những vị khách quan trọng, có một căn phòng nhỏ ở lối vào, nơi tùy tùng của khách có thể ở.
Thiết Chùy nghỉ ở đó.
Nghe tiếng tú bà đi xa, Kim Phi gọi Thiết Chùy vào.
"Ngươi chú ý viện của Tiểu Bắc, nếu có gì bất thường thì gọi ta ngay".
"Vâng".
Thiết Chùy lấy một chiếc ghế đẩu ngồi bên cửa sổ: "Tiên sinh, có ta ở đây là đủ rồi, ngài có thể ra ngoài đi dạo".
"Thanh lâu có cái gì để xem đâu?"
Kim Phi duỗi eo và ngồi trên giường.
"Tiên sinh, ta thấy rồi đấy, rất nhiều cô nương nhìn tiên sinh với ánh mắt đau đáu đó".
Thiết Chùy nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đàn ông với nhau đều có thể hiểu được: "Đừng lãng phí cơ hội".
Nhiều cô gái cảm thấy rằng cơ hội của họ đã đến khi thấy Đường Tiểu Bắc gặp nạn.
Trên đường về, nhiều cô gái đã nháy mắt với Kim Phi.
"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết trên bụng nữ nhân", Kim Phi tức giận nói: "Giờ là lúc nào rồi mà còn tơ tưởng đến gái thế hả".
"Ta nghĩ cho tiên sinh thôi mà, đâu có tơ tưởng gái đâu?"
Thiết Chùy không phục: "Mấy cô nương đó cũng đâu có thích ta".
"Chú ý vào đi, đừng vớ vẩn nữa, ta đi kiếm chút gì ăn".
Kim Phi đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
"Miệng thì nói không quan tâm, không phải chân vẫn bước ra khỏi cửa đó sao?"
Thiết Chùy lẩm bẩm, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi viện của Đường Tiểu Bắc.
Lúc này trời đã tối, đèn lồng trong thanh lâu đều đã treo lên, đỏ đỏ xanh xanh, cùng với các tòa nhà cổ điển, quan niệm nghệ thuật hoàn toàn khác với đèn neon trong thành phố kiếp trước, tràn ngập một vẻ đẹp mơ hồ.
Kim Phi bước ra khỏi cửa, dựa vào lan can, nhìn về phía đại sảnh tầng một.
Lúc này là thời điểm nhộn nhịp nhất của thanh lâu, đại sảnh tầng một rất nhộn nhịp người ra vào.
Kể từ khi Kim Phi bước vào, mấy cô nương có tâm tư cứ để ý đến gian phòng của y.
Nhìn thấy Kim Phi xuất hiện, lầu gỗ chợt dấy lên chút náo động.
Chí ít có mười mấy cô gái đã đẩy những người khách đi cùng mình ra và vội vã xách váy chạy lên lầu.
Kim Phi thở dài và quay trở lại phòng.
Trước khi vào cửa, y còn giải thích với hầu gái ở cửa: "Để người ta mang đồ ăn tới, đừng để người khác quấy rầy ta".
"Tiên sinh, ta còn đang định ra ngoài gọi ngài này".
Vừa bước vào cửa, liền thấy Thiết Chùy từ bên trong xông ra: "Chu mama đã vào viện của Tiểu Bắc cô nương rồi".
Kim Phi ở lại đây vì lo lắng tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc khó xử, nghe vậy y đã vội vàng chạy đến bên cửa sổ.
Chương 208: Tiếc nuối?
Nô tỳ tiện nhân, còn thua cả con vật.
Trước khi Kim Phi chuộc Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc là tài sản riêng của Xuân Phong Lâu, tú bà có quyền đánh đập và mắng mỏ, đánh chết cũng không ai quan tâm.
Người ta nói rằng kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, Xuân Phong Lâu đã dành rất nhiều tài nguyên và công sức để đào tạo Đường Tiểu Bắc nên Kim Phi rất lo tú bà tức giận sẽ ngược đãi Đường Tiểu Bắc.
Dưới ánh sáng của đèn lồng, y nhìn chằm chằm vào viện của Đường Tiểu Bắc, đầu óc cũng phải tăng tốc, nghĩ xem nếu như tú bà ra tay thì y nên làm gì.
May mắn thay, viện của Đường Tiểu Bắc vẫn yên tĩnh, không có tiếng kêu khóc gì.
Sau gần 1 giờ, tú bà mới đi ra, Đường Tiểu Bắc đi theo phía sau, tiễn tú bà ra tận cửa.
Xét theo cách cô ấy bước đi, chắc hẳn không có vết thương nào.
"Xem ra tú bà đã bị khắc chế rồi".
Viên đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng rơi xuống.
Khi cửa viện đóng lại, Đường Tiểu Bắc quay người nhìn sâu vào cửa sổ nơi Kim Phi đang ở, sau đó hơi cúi người xuống chào.
Rõ ràng là cô ấy hiểu mối quan tâm của Kim Phi.
Thiết Chùy đã rất chú tâm vào cửa sổ cho đến nửa đêm, xác nhận rằng tú bà cũng đã về nghỉ ngơi rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngay khi Kim Phi thức dậy, tú bà đã đưa hầu gái đến bên giường.
"Tiên sinh ở đã quen chưa?"
“Cũng được”, Kim Phi hỏi: “Tiểu Bắc cô nương thế nào rồi?”
"Nhờ phúc của tiên sinh, chỉ là nhiễm gió độc thôi, hôm qua về đã khỏi rồi".
Tú bà cười nói: "Lát nữa xe hoa sẽ ra bờ sông, tiên sinh đi cùng chúng ta hay đi một mình?"
"Đi cùng đi".
Trước khi chuộc thân, Kim Phi đã lên kế hoạch bảo vệ Đường Tiểu Bắc.
"Vậy ta sẽ sắp xếp xe ngựa".
Tú bà đồng ý, bà ta chuẩn bị rời đi thì hầu gái liền chạy đến với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Mama, không ổn rồi".
"Lễ nghi mà ta thường dạy ngươi đi đâu cả rồi, vội vàng hấp tấp ra cái thể thống gì!"
Tú bà mắng mỏ, rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Bẩm mama, quận có phái sai gia tới nói rằng vì Tiểu Bắc tỷ bị bệnh nên không cần tham gia cuộc thi hoa khôi nữa, đợi cơ thể phục hồi rồi tính sau".
Cô hầu gái run rẩy đáp.
"Sai gia đâu?"
Tú bà nghe xong, không thèm quan tâm đến lễ nghi gì nữa, xoay thân hình đầy đặn chạy ra ngoài: "Mau bảo lão Lương chuẩn bị 100 lượng bạc đưa tới đây!"
"Mama, sai gia truyền lời xong đã đi rồi".
Hầu gái nói nhanh.
“Sao thế được?”, tú bà cuống đến mức giậm chân: “Bảo lão Lương chuẩn bị ngựa, ta đi tìm Lưu lão gia”.
Nói xong liền chạy ra ngoài, quên mất Kim Phi.
Kim Phi tình cờ được nhàn nhã, quay lại ngồi xuống.
Hơn nửa tiếng sau, tú bà vẫn chưa về.
Xe hoa của Xuân Phong Lâu khởi hành mà không có Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc không đi, Kim Phi cũng không đi.
Tất cả các cô gái đều đi đến bờ sông, Xuân phòng Lâu trở nên rất vắng vẻ, phải đến buổi tối khi xe hoa trở lại, Xuân Phong Lâu mới náo nhiệt trở lại.
Chỉ là dưới vẻ ngoài sôi nổi ẩn chứa sự bất an, tất cả các cô gái đều đề phòng, vì sợ chọc giận tú bà.
"Tiên sinh, nghe ngóng ra được rồi".
Thiết Chùy đi tới bên cửa sổ: "Như ngài đoán, sau đêm qua, Dạ Mị của Tiểu Bắc cô nương đã bị truyền ra ngoài. Các công tử đã trả tiền xếp hàng năm xưa, bây giờ đang tìm tú bà để đòi lại tiền".
"Thói đời nóng lạnh", Kim Phi thở dài nói tiếp: "Nhưng chúng ta chắc sẽ được về sớm hơn đấy".
Theo kế hoạch của y, ước tính sẽ phải mất một thời gian mới chuộc được Đường Tiểu Bắc, nhưng chính quyền đã cấm Đường Tiểu Bắc tham gia dự thi, điều này đã rút ngắn đáng kể thời gian.
Vừa dứt lời, y liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của tú bà.
"Hôm nay ta không có ở nhà, đã lạnh nhạt với tiên sinh rồi, mong tiên sinh thứ lỗi”.
Vừa bước vào tú bà đã tạ tội với Kim Phi.
"Không sao, Tiểu Bắc cô nương bị tai họa ngoài ý muốn như vậy, ta cũng không có tâm trạng ăn uống".
Kim Phi cũng lười nói chuyện với tú bà, rất nhanh lái đến chủ đề Đường Tiểu Bắc: "Mà này, Chu mama, sao hôm nay Tiểu Bắc cô nương không đi dự thi?"
"Còn không phải có người sau lưng nói Tiểu Bắc bị Dạ Mị à, tất cả đều lọt vào tai của quận trưởng. Quận trưởng đã nghe theo xàm ngôn của kẻ xấu và không chịu cho Tiểu Bắc tham gia".
Tú bà cả giận nói: "Đây không phải là ngậm máu phun người sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Kim Phi lo lắng hỏi.
"Náo động như vậy, danh tiếng Tiểu Bắc đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi".
Tú bà lau nước mắt nói: "Tiểu Bắc là đứa con gái ta thương nhất, bây giờ ta chỉ muốn tìm một gia đình tốt để gả con bé đi".
Kim Phi giả vờ không hiểu thở dài nói: "Thật đáng tiếc".
Thấy Kim Phi không tranh cãi với mình, tú bà chỉ có thể chủ động nói: "Tiên sinh, lần trước không phải phu nhân đã chọn Tiểu Bắc sao? Ta cũng có thể nhìn ra, tiên sinh là người tốt có thể phó thác được, bằng không ngài chuộc thân cho Tiểu Bắc, đem con bé rời khỏi chốn thương tâm này".
"Chuyện này …", Kim Phi do dự một chút: "Nhưng Tiểu Bắc cô nương là ... là…"
"Haizzz, Kim tiên sinh, người khác không biết, ngài còn có thể không biết sao? Tiểu Bắc hoàn toàn không phải là Dạ Mị gì, con bé chỉ bị trúng gió độc mà thôi".
Tú bà lại lau nước mắt: "Tiểu Bắc vậy chứ rất si mê tiên sinh đấy. Nếu biết ngài nói như vậy, không biết sẽ buồn như thế nào nữa. Ôi, đứa con gái tội nghiệp của ta…"
“Chu mama, đừng nói nữa”, Kim Phi nghiến răng hỏi: “Nói cho ta biết, cần bao nhiêu để chuộc lại Tiểu Bắc cô nương?
"Tiểu Bắc là đứa con gái yêu quý nhất của ta", tú bà lại nhấn mạnh, sau đó nói: "Ta cũng không làm khó ngài, chỉ cần năm nghìn lượng bạc, ngài có thể đưa Tiểu Bắc về".
"Năm nghìn lượng?!" Kim Phi sửng sốt: "Ta...... Ta không có nhiều tiền như vậy…"
Nếu tú bà đòi hai ba trăm lượng thì y sẽ trả, coi như bỏ tiền ra mua thời gian.
Nhưng vừa mở miệng ra đã năm ngàn, đúng là chặt chém người ta mà.
Đừng nói Kim Phi lần này không mang theo nhiều tiền như vậy, dù có mang theo thì cũng còn lâu mới để chặt chém như vậy.
“Giờ tiên sinh có bao nhiêu tiền?”, tú bà hỏi.
Khi làm ăn, phải rao giá trên trời, nhưng trả tiền thì trên mặt đất thôi.
"Để ta xem xem".
Kim Phi lấy từ trong ngực ra mấy tờ bạc đếm: "Tổng cộng có một trăm bốn mươi lượng. Nếu hôm qua không thưởng cho Tiểu Bắc cô nương, thì sẽ dư ra một trăm lượng".
"Hơn một trăm lượng? Như vậy không được, quá ít".
Tú bà lắc đầu: "Chưa kể tiền mua Tiểu Bắc, ta đã bỏ ra không dưới 3.000 lượng chỉ để huấn luyện con bé, may quần áo và trang sức cho con bé trong mấy năm qua".
"Chu mama, nếu ta chuộc Tiểu Bắc cô nương, sẽ không mang theo quần áo hay trang sức gì cả".
Kim Phi nói: "Trong tay vợ ta chắc vẫn còn sáu bảy mươi lượng bạc. Chúng ta chỉ để lại một ít lộ phí, cố gắng gom đủ hai trăm lượng cho bà. Bà thấy được không?"
“Không được, không được, quá ít”, tú bà vẫn không đồng ý.
"Vậy thì ta hết cách rồi".
Kim Phi biết rằng không thể lui được nữa, vì vậy y lắc đầu "tiếc nuối".
Chương 209: Khế ước
Cốt lõi của trả giá là cho ông chủ biết rằng bản thân rất muốn mua, nhưng đang thiếu tiền, để cho người ta thấy được bản thân lực bất tòng tâm.
Kiếp trước là một học sinh nghèo, kinh nghiệm mặc cả của Kim Phi có thể nói là rất phong phú, biểu hiện cũng rất chuẩn xác.
Nhìn thấy Kim Phi thật sự muốn lùi bước, tú bà cũng có chút sốt ruột.
Bà ta nói: "Kim tiên sinh, hai trăm lượng thật sự là quá ít, hay ngài vay bạn bè một chút? Ta cũng chịu thiệt thòi một chút, ba ngàn lượng là được rồi!"
Bà ta vẫn còn nhớ Khánh Mộ Lam.
"Chu mama, bà cũng biết ta đến từ Kim Xuyên. Đây là lần đầu tiên đến quận lỵ. Ta không biết ai, cũng không biết vay tiền ở đâu?"
Kim Phi lắc đầu khó xử.
"Nếu Kim tiên sinh đã hết cách, thì thôi vậy. Dù sao thì Tiểu Bắc cũng là đứa con gái ta yêu nhất, để lại bên cạnh ta đi".
Giá cả hai bên chênh lệch quá nhiều, tú bà bất lực thở dài: “Vậy ta không làm phiền tiên sinh nữa”.
"Ta sẽ ở lại Quảng Nguyên hai ngày nữa. Nếu Chu mama đổi ý, bà có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào".
Kim Phi cũng không giữ lại, y đứng dậy và tống tú bà ra ngoài.
"Tiên sinh, người ta muốn năm ngàn, thế mà ngài lại ra giá 200 lượng, quá ác mà!"
Thiết Chùy nhìn tú bà đóng cửa, sau đó xoay người giơ ngón tay cái lên cho Kim Phi.
"Lúc này không thể đưa ra giá cao, nếu không bà ta sẽ cảm thấy bán rẻ, bị lỗ, không biết sẽ ra ngoài nói linh tinh gì đâu".
Kim Phi nói: "Hơn nữa, 200 lượng là khá nhiều, có thể mua vài gia nô luôn đấy".
"Tiên sinh, gia nô có thể so sánh với Tiểu Bắc cô nương sao?"
"Tiểu Bắc cô nương không thể gánh, không thể vác, tất nhiên không thể so sánh với gia nô rồi".
"Tiên sinh nói như vậy, không sợ Đường xưởng trưởng sẽ liều mạng với ngài sao?"
"Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".
Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".
"Hy vọng vậy".
Thiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.
Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.
Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.
Nó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.
Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.
Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.
Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.
"Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"
Thiết Chùy tức giận nói.
"Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"
Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.
Điều lo lắng duy nhất là tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc bị thương.
“Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng, có vẻ như không có vấn đề gì”, Thiết Chùy đáp.
"Tốt rồi, tú bà không có ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi".
Kim Phi cầm một cuốn sách buộc dây lên và nhìn nó với vẻ thích thú.
Sách là nấc thang tiến bộ của con người. Mặc dù trước đó chủ ký sinh là một học giả nhưng số lượng sách tiếp xúc rất ít, đến quận, Kim Phi đi rất nhiều tiệm sách, đang bù lại kiếm thức cho Đại Khang.
Cuộc thi hoa khôi càng về sau càng ít tuyển thủ, diễn ra càng nhanh hơn, đội từ Xuân Phong Lâu đã trở lại vào giữa buổi chiều.
"Tiên sinh, có kết quả của cuộc thi hoa khôi rồi".
Thiết Chùy chạy vào để chia sẻ chuyện mình hóng được với Kim Phi: "Hoa khôi năm nay vẫn là Lục Liễu, còn Xuân Phong Lâu thì thảm rồi. Ban đầu, Tiểu Bắc cô nương được dự đoán sẽ giành được giải, nhưng bây giờ thậm chí còn không có trong top 3, chỉ đứng ở vị trí thứ 6".
"Thảo nào sắc mặt của tú bà lại xấu như vậy".
Kim Phi cười nói.
Tú bà quả nhiên bị đả kích không nhẹ, đêm đó bà ta không đến gặp Kim Phi, cũng không đi gặp Đường Tiểu Bắc.
Hôm sau vẫn vậy.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, Kim Phi đề nghị kết toán tiền thuê phòng, muốn trở về Kim Xuyên, tú bà rốt cuộc cũng đã không thể ngồi yên được nữa.
Đã ba ngày kể từ khi Đường Tiểu Bắc bị đồn là Dạ Mị, suốt ba ngày không biết tốn bao nhiêu nước bọt, không một vị khách nào chịu nhận Đường Tiểu Bắc.
Một cô gái mà ai cũng tránh, dù có xinh đẹp đến mấy thì đối với Xuân Phong Lâu cũng có ích lợi gì?
Tú bà cuối cùng cũng hiểu ra điều này.
Nhìn Kim Phi tính tiền, tú bà không đề cập đến việc miễn phí, sau khi Kim Phi kết toán xong, mới bước lên phía trước, cười hỏi:
"Kim tiên sinh, về sớm vậy, sao không ở chơi mấy ngày nữa?"
"Ta đã hẹn với người bên Kim Xuyên, không thể trì hoãn thêm nữa. Ta phải về gấp".
Kim Phi trìu mến liếc nhìn về phía Đường Tiểu Bắc ở hậu viện: "Chu mama, trước khi đi, ta có thể đến thăm Tiểu Bắc cô nương một lần nữa không?"
"Mấy ngày nay ta cũng đã nghĩ kỹ rồi. Hiếm mà gặp được người tốt như tiên sinh, thực sự không nỡ chia rẽ".
Tú bà thở dài: "Không phải tiên sinh còn 200 lượng bạc sao? Đi mua quần áo và giày dép chuộc thân cho Tiểu Bắc, rồi đưa con bé đi đi".
"Chuyện này……"
Kim Phi xấu hổ gãi gãi đầu: "Xin lỗi Chu mama, ngày hôm qua ta còn có thể góp được hai trăm lượng. Không phải mới thanh toán sao? Chắc chỉ có thể góp 182 ... "
Khụ khụ!
Thiết Chùy ở phía sau gần như không thể nhịn cười, nhanh chóng ho hai lần để che giấu.
Tú bà khóe miệng co giật kịch liệt: "182 thì 182, ai bảo ta thương Tiểu Bắc cơ chứ?"
"Chu mama, đa tạ!"
Kim Phi sợ tú bà hối hận nên vội hét lên với Thiết Chùy: “Thiết Chùy, về phòng trọ tìm vợ ta để lấy tiền, sau đó bảo Nhuận Nương đi mua quần áo bán thân mang đến đây".
"Vâng!"
Thiết Chùy đồng ý, sải bước ra khỏi Xuân Phong Lâu.
"Vậy thì Kim tiên sinh hãy đợi một lát, ta tìm kế ước bán thân của Tiểu Bắc".
Tú bà cúi đầu, xoay người rời đi.
Thiết Chùy sợ lâu ngày sinh ra biến cố nên chạy một mạch về nhà trọ.
Theo những gì đã thương lượng, đến gặp Quan Hạ Nhi để lấy 60 lượng bạc, sau đó đưa Nhuận Nương về Xuân Phong Lâu càng nhanh càng tốt.
Thanh lâu thường không cho phụ nữ con nhà lành vào, nhưng những tên côn đồ gác cổng đã được tú bà thông báo trước, nên không ngăn cản mà đưa Nhuận Nương vào cùng.
"Chu mama, đây là một trăm tám mươi hai lượng bạc, bà đếm đi".
Trong viện của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đưa bạc cho tú bà.
Tú bà không khách sáo, liếm ngón tay, đếm hai lần, sau khi xác nhận là đúng, mới cẩn thận ôm vào lòng.
“Chu mama, giao khế ước bán thân của Tiểu Bắc cho ta”, Kim Phi nói.
"Ừ, suýt chút nữa là quên".
Tú bà lấy ra một tờ khế ước và một thẻ bài: "Sau này Tiểu Bắc giao cho tiên sinh”.
"Chắc chắn rồi".
Kim Phi thuận miệng đáp, mở khế ước ra.
Nhìn nó, Kim Phi lập tức bật cười cay cú.
Chương 210: Đoàn tụ
Một trăm tám mươi hai lượng mua được Đường Tiểu Bắc, thực ra Kim Phi vẫn có chút vui mừng, cảm thấy mình đã kiếm được lời.
Nhưng khi nhìn thấy văn tự bán thân, Kim Phi nhận ra rằng mình còn quá non.
Khi Xuân Phong Lâu mua Đường Tiểu Bắc, chỉ tốn bảy lượng bạc.
Chỉ trong vài năm, đã được bán lại với giá gấp gần ba mươi lần, Xuân Phong Lâu chắc chắn đã kiếm được rất nhiều tiền.
"Kim tiên sinh, tuy rằng chỉ mua Tiểu Bắc với giá bảy lượng, nhưng để huấn luyện con bé trở thành nhân tài, ta đã bỏ ra rất nhiều tiền. Nếu không nhìn tấm chân tình tiên sinh dành cho Tiểu Bắc, ta sẽ không bán con bé với giá hơn 100 lượng đâu".
Tú bà trông rất đau lòng: "Tiên sinh sau phải thường xuyên đến Xuân Phong Lâu chiếu cố đến việc buôn bán của chúng ta đấy".
"Được".
Đã có được khế ước bán thân, Kim Phi một khắc cũng không muốn ở lại Xuân Phong Lâu: "Chu mama, bây giờ ta có thể đưa Tiểu Bắc cô nương đi được chưa?"
“Tất nhiên, từ bây giờ, Tiểu Bắc sẽ là người của tiên sinh”.
Tú bà đưa mắt ra hiệu với cô hầu gái đang canh cửa phòng chính.
"Vị cô nương này, xin đưa quần áo và giày cho ta".
Nhuận Nương nghe xong liền vội vàng đưa gói hàng trên tay cho cô hầu gái nhỏ.
Cô gái xách gói hàng bước vào phòng.
Tú bà liên tục nói Đường Tiểu Bắc là đứa con gái mà bà ta yêu nhất, nhưng khi Đường Tiểu Bắc rời đi, bà ta không để Đường Tiểu Bắc mang đi dù chỉ một sợi dây.
Hầu gái có trách nhiệm thu dọn quần áo và đồ trang sức của Đường Tiểu Bắc.
Khi Đường Tiểu Bắc đi ra, cô ấy đã mặc quần áo do Kim Phi đưa tới.
Chỉ là Nhuận Nương không nghĩ tới việc tú bà đến dây buộc tóc còn không cho Đường Tiểu Bắc giữ lại, lại quên mua kẹp tóc, lúc này tóc của Đường Tiểu Bắc đều đã rối tung sau lưng.
Ở kiếp trước, Kim Phi đã nghe nói về việc tịnh thân ra khỏi nhà, lần này đã được chứng kiến tận mắt rồi.
Nhưng Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, lúc này trong lòng cô ấy chỉ có kích động cùng vui mừng, và biết ơn Kim Phi.
Bởi vì cô ấy biết rằng bắt đầu từ hôm nay, cô ấy đã hoàn toàn thoát khỏi cái lồng của thanh lâu và số phận bi thảm của mình!
Và người thay đổi tất cả những điều này là chàng thư sinh chẳng hề đô con trước mặt cô ấy.
"Tiểu Bắc tạ ơn tiên sinh!"
Đường Tiểu Bắc quỳ gối và dập đầu cung kính lạy Kim Phi.
"Tiểu Bắc, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình, người nhà với nhau không thể quỳ lạy như thế được".
Kim Phi nhanh chóng bảo Nhuận Nương kéo Đường Tiểu Bắc lên.
Nhìn thấy tóc rối tung sau đầu của Đường Tiểu Bắc, y tháo mặt dây chuyền bằng ngọc quanh eo, cởi dây ra, đưa cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc cười rồi lấy nó, buộc tóc lại.
Mặc dù chỉ là cái buộc tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, quần áo cũng kém lộng lẫy hơn trước nhiều, thậm chí có chút không vừa vặn, nhưng Kim Phi cảm thấy Đường Tiểu Bắc thuận mắt hơn trước rất nhiều.
Sau khi xem xét một lúc, Kim Phi cuối cùng cũng phát hiện ra lý do.
Lúc trước cho dù là cười, Đường Tiểu Bắc luôn cười với vẻ u ám nhàn nhạt, nhưng hiện tại lại toát ra sự vui vẻ cùng hy vọng tương lai!
"Đi nào".
"Chu mama, ta đi đây!"
Đường Tiểu Bắc hơi cúi đầu trước tú bà, đi theo phía sau Kim Phi, ngẩng cao đầu.
Việc chuộc thân hiếm khi xảy ra trong thanh lâu, nên khi họ đi qua sảnh ở tầng một, tất cả các cô gái nhận được tin tức đều chạy đến.
"Tiểu Bắc thật là may mắn, Kim tiên sinh vậy mà lại đồng ý chuộc thân cho cô ấy!"
"Ừ, Kim tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã tài năng đến thế. Đúng là đức lang quân hoàn mỹ".
"Ta nghĩ điều đáng ngưỡng mộ nhất ở Kim tiên sinh chính là sự si tình. Sống trên lầu bao nhiêu ngày như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn ôm ấp nhưng tiên sinh vẫn không có phản ứng gì, từ đầu đến cuối đều chờ Tiểu Bắc".
"Đúng thế, khi ta ra hậu viện, lần nào ta cũng thấy Kim tiên sinh nhìn sang cửa sổ của Tiểu Bắc từ cửa sổ".
"Nếu có đức lang quân như vậy đến chuộc thân cho ta thì tốt biết bao!"
Các cô gái đều nhìn Đường Tiểu Bắc với ánh mắt ghen tị.
Có hai cô gái vào cùng Đường Tiểu Bắc tiến đến vừa khóc vừa chào tạm biệt Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, đừng quên chúng ta!"
"Tiểu Bắc, khi đến nhà Kim tiên sinh, nhất định phải ngoan, đừng làm cho đại phu nhân tức giận, biết không?"
Phụ nữ bình thường không được phép đến thanh lâu, từ biệt lần này chính là vĩnh biệt.
"Tiểu Như, Đình tỷ, ta biết rồi".
Đường Tiểu Bắc cũng có chút buồn bực, nắm tay hai cô gái, hai mắt có chút đỏ lên.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, không thể khóc".
Đình tỷ buông tay Đường Tiểu Bắc, cúi đầu nói với Kim Phi: "Tiên sinh, Tiểu Đình thân phận không cao, không đủ tư cách để nói chuyện với tiên sinh, nhưng xin hãy đối xử tử tế với Tiểu Bắc".
"Đừng lo".
Kim Phi mỉm cười và gật đầu.
Đình tỷ cười với Kim Phi và đẩy Đường Tiểu Bắc đi: "Về cùng Kim tiên sinh đi, về sau phải sống tốt đó".
"Ừm!"
Đường Tiểu Bắc gật đầu và rời khỏi Xuân Phong Lâu với đôi mắt đỏ hoe.
Trong tiểu viện của quán trọ, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam đều lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Khi thấy xe ngựa quay trở lại, Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam vội vàng ra đón, Đường Đông Đông cũng muốn đi theo, nhưng vừa đi được hai bước, cô ấy cảm thấy chân như đeo chì, bước không nổi.
Mặc dù Thiết Chùy quay lại và nói rằng Kim Phi đã nói chuyện xong với tú bà rồi, nhưng cô ấy vẫn lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc nhảy khỏi xe ngựa, viên đá trong lòng Đường Đông Đông mới rơi xuống đất.
"Tỷ!"
Đường Tiểu Bắc lao vào nhà và ôm Đường Đông Đông.
"Tiểu Bắc!"
Hai chị em ôm nhau mà khóc!
Các cuộc đoàn tụ luôn khiến mọi người vui vẻ, Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam đứng ở cửa và cười.
Hai chị em khóc mất năm sáu phút mới dừng lại.
Đường Tiểu Bắc đứng dậy lau nước mắt, cúi đầu nói với Quan Hạ Nhi: "Tiểu Bắc kính chào phu nhân".
Được Kim Phi mua lại, về sau sống dưới trướng Quan hạ Nhi nên cô ấy không muốn để lại ấn tượng xấu cho Quan Hạ Nhi.
"Tú bà cũng thật là, sao đến một cái dây buộc tóc cũng không cho muội mang theo chứ?"
Quan Hạ Nhi mỉm cười, tháo một chiếc kẹp tóc trên đầu ra rồi cài vào đuôi ngựa của Đường Tiểu Bắc: “Muội dùng tạm cái trâm này đã nhé".
"Đông Đông, cho này!"
Kim Phi lấy khế ước bán thân của Đường Tiểu Bắc ra và đưa cho Đường Đông Đông.
Đường Tiểu Bắc hai mắt đột nhiên sáng lên.
Mặc dù cô ấy cảm thấy Kim Phi rất tốt, nhưng không ai muốn trở thành nô lệ.
Ngay cả khi gả cho Kim Phi, cô ấy cũng muốn là bản thân mình tự nguyện chứ không phải do ép buộc.
"Cảm ơn Phi ca!"
Đường Đông Đông nhận lấy: "Tiền chuộc Tiểu Bắc cứ trừ vào tiền công của ta".
"Chuyện nhỏ", Kim Phi mỉm cười: "Lát nũa cô đi cùng Thiết Chùy một chuyến, thoát tịch cho cô ấy rồi tranh thủ thời gian trở về, chúng ta đi mua gia nô, ngày mai trở về".
"Được!"
Đường Đông Đông không muốn đợi lâu, lập tức gọi điện cho Thiết Chùy, ba người cùng nhau đi đến phủ nha.
Cầm khế ước bán thân đến thoát tịch cũng không có gì to tát, thường thì đóng tiền là xong, nhưng Kim Phi đợi đến nửa buổi sáng, Đường Đông Đông vẫn chưa quay lại.
Kim Phi định sắp xếp người đi tìm thì Thiết Chùy khập khiễng quay lại.
Mặt hắn cũng đầy máu.
Bình luận facebook