• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 211-215

Chương 211: Cứu người

“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”

Cựu binh đứng ở cửa chạy lại đỡ Thiết Chùy.

Trái tim Kim Phi lập tức thắt lại.

Y biết tính cách của Thiết Chùy, nếu như không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không để Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc ở lại, một mình chạy về.

“Tiên sinh… mau… mau đi cứu… cứu người…”

Mắt trái của Thiết Chùy đã bị đánh đến mức không thể mở ra được, mắt phải híp lại như một sợi chỉ, sống mũi bị vẹo, nói không rõ lời.

“Ở đâu?”

Mặc dù Kim Phi cũng rất lo lắng về Thiết Chùy, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải hỏi ra được tỷ muội Đường Đông Đông đang ở đâu?

“Cửa…xưởng… xưởng chế luyện…”

Thiết Chùy khó khăn nói.

“Ai đánh?”

“Không… không biết…”

Thiết Chùy cố gắng nói hết, đầu sắp không ngóc lên nổi nữa.

“A Cường, ngươi dẫn Thiết Chùy đi gặp lang trung”.

Kim Phi hét về phía cựu binh: “Những người khác đi cùng ta!”

“Rõ!”

Những cựu binh còn lại đồng thanh hét lên một tiếng rồi trở về phòng.

Tiếng hét của các cựu binh đã làm kinh động đám người Quan Hạ Nhi đang cười nói bên trong, bọn họ đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cựu binh đỡ Thiết Chùy rời đi.

“Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”, Khánh Mộ Lam cau mày hỏi: “Sao Thiết Chùy lại bị người ta đánh thành bộ dạng này?”

“Ta cũng không biết chuyện gì, Thiết Chùy không nói rõ được nữa rồi”.

Kim Phi lắc đầu: “Cậu ấy chỉ bảo ta tới xưởng chế luyện cứu người”.

“Đối phương là ai?”

“Thiết Chùy nói không quen”.

Kim Phi nói: “Ta đã bảo đám người Đại Lưu đi lấy vũ khí rồi, phía quán trọ này cô và các binh lính nữ canh chừng nhé”.

“Quán trọ Triệu gia là do quận trưởng mở, người bình thường không dám tới đây gây chuyện đâu, để vài người ở lại là được rồi, ta đi cùng với ngài”.

Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói: “Ta muốn xem xem quận thành Quảng Nguyên này ai lại lợi hại như vậy, lại dám hành hung giữa ban ngày ban mặt!”

Đừng thấy thường ngày cô ấy luôn đối đầu với Thiết Chùy, đây chính là một cách để cô ấy thể hiện tình cảm.

Người bình thường cô ấy chẳng buồn quan tâm.

Thấy Thiết Chùy bị đánh tới như vậy, lửa giận trong lòng cô ấy liền bốc lên ngùn ngụt.

Ngay khi Kim Phi đang định nói, một thư sinh chạy được tiểu nhị dẫn vào.

Đó chính là Chu công tử mà Kim Phi gặp trong xưởng chế luyện.

“Kim… Kim tiên sinh… mau tới xưởng chế luyện… Tiểu Bắc cô nương… bị Mẫu Lão Hổ nhà họ Ngụy… treo lên rồi”.

Chu công tử thở hồng hộc nói.

“Treo lên?”

Sắc mặt Kim Phi thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Vì sao vậy?”

“Mẫu Lão Hổ nhà họ Ngụy ghét nhất là gái thanh lâu, trên đường gặp Tiểu Bắc cô nương, có lẽ có người nói với cô ta thân phận của Tiểu Bắc cô nương, bà ta liền nhỏ nước bọt về phía cô ấy, Thiết Chùy huynh đệ liền chửi bà ta một câu, bà ta liền sai gia nô đánh Thiết Chùy một trận.

Chu công tử cuối cùng cũng thuận lợi nói xong: “Ta vốn dĩ định tới khuyên nhủ, nhưng cha ta lo đắc tội với Mẫu Lão Hổ liền bảo gia nô nhốt ta trong phòng, ta cạy cửa sổ mới chạy tới được đây đấy”.

“Cháu gái của quận trưởng?”, Kim Phi cau mày hỏi: “Chính là cái người đã đánh chết một cô nương ở thanh lâu?”

“Đúng, đúng, chính là bà ta”.

Chu công tử gật đầu lia lịa.

“Bà ta dẫn theo bao nhiêu người?”

“Khoảng mười người”.

Chu công tử nhìn xung quanh, nhắc nhở: “Tiên sinh mau tới phủ nha báo quan đi, tuy nhiên đừng tìm quận trưởng, Mẫu Lão Hổ là cháu gái của ông ta, tốt nhất huynh nên đi tìm quận thừa Tần, ông ấy là người duy nhất ở Quảng Nguyên có thể đối đầu với quận trưởng”.

Chức quan cao nhất quận thành của Đại Khang là thái thú, người dân thường gọi là quận trưởng, quận thừa đứng thứ hai, thường nhận lệnh trực tiếp của triều đình, có tác dụng kìm hãm quận trưởng.

“Tần quận thừa có qua lại với nhà bọn ta, mấy ngày trước ta còn tới thăm Tần bá bá, có cần ta đi xin hộ không?”

Khánh Mộ Lam nghiêng người về phía Kim Phi, hỏi.

“Quận trưởng Quảng Nguyên có tước vị không?”, Kim Phi hỏi.

“Không có”, Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Theo ta được biết, trong quận thành Quảng Nguyên chỉ có ba quý tộc, ngoại trừ Tần bá bá, còn có hai lão tướng quân thởi tiên đế”.

“Không có tước vị, vậy thì không cần quan tâm”.

Khóe mắt Kim Phi khẽ nheo lại: “Lần này ta sẽ dạy bà ta cách làm người”.

Cho đến hiện giờ vẫn chưa có nhiều người biết thân phận của Khánh Mộ Lam, đây được coi là một trong số những quân bài của Kim Phi, không thể để lộ chỉ vì một con chuột chù được.

“Không cần ta quan tâm cũng được, nhưng ngài phải cho ta đi cùng”.

Lần này Khánh Mộ Lam tới đây cũng đã thỏa thuận với ca ca mình, nếu như không phải trường hợp bắt buộc, cô ấy cũng không muốn ra mặt.

Kim Phi nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, A Mai đã chỉ huy các binh lính nữ dắt ngựa tới.

Các cựu binh cũng lấy xong vũ khí, xếp hàng ngay ngắn trước mặt Kim Phi.

Đại Lưu còn mang cho Kim Phi một chiếc cung nỏ và một chiếc trường đao.

“Tất cả mọi người, lên ngựa!”

Kim Phi treo đao và cung nỏ lên lưng ngựa rồi hạ lệnh, toàn bộ cựu binh đều đồng loạt trèo lên.

“Chu công tử, lần này đa tạ huynh!”

Kim Phi chắp tay với Chu công tử, sau đó cùng Khánh Mộ Lam trèo lên ngựa.

Hai chân kẹp chặt lưng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng, sau đó lao đi.

“Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!”

Chu công tử nhìn Kim Phi đang phi nước đại, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Anh ta vốn tưởng rằng Kim Phi sẽ đi báo quan, ai ngờ rằng Kim Phi lại một phát gọi nhiều người đi như vậy.

Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của các cựu binh, lại nhìn các binh lính nữ mặc áo giáp phía sau, tuyệt đối không phải là gia nô bình thường.

Chu công tử đột nhiên cảm thấy Kim Phi trở nên vô cùng thần bí.

Xưởng luyện chế cách nhà trọ không xa, cưỡi ngựa chỉ cần mấy phút đã tới ngã tư, chỉ cần rẽ phải là tới cửa xưởng luyện chế.

“Mộ Lam, mọi người ở đây đợi ta chút, khi nào ta gọi thì mọi người hãy qua”.

Kim Phi dừng ngựa lại.

“Sao thế?”, Khánh Mộ Lam bực bội hỏi.

“Nhiều người như vậy cùng qua đó, dọa cho Mẫu Lão Hổ sợ chạy mất thì sao?”, Kim Phi lạnh lùng nói.

“Tiên sinh lại định đào hố chôn người ta đúng không!”

A Mai lập tức hiểu ra, gật đầu nói: “Để đề phòng thì ta sẽ để A Mai đi cùng ngài”.

Kim Phi nghĩ một chút rồi gật đầu.

Kỹ năng của A Mai Kim Phi đã có dịp thấy rồi, Thiết Chùy dẫn theo năm sáu người của đội cận vệ vẫn không phải đối thủ của cô ấy, dẫn theo cô ấy Kim Phi cũng thấy yên tâm hơn chút.

Hai người cưỡi ngựa ra khỏi con phố liền nhìn thấy có hai người bị treo trên cái cây cách cửa xưởng luyện chế không xa .

Không phải Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc thì còn là ai?

Một người phụ nữ trung niên như cái thùng đứng trước mặt họ, tay trái cầm roi, tay phải chửi mắng.

“Loại tiện nữ như ngươi ta thấy nhiều rồi, lần trước còn đánh chết một đứa đấy!”

Mẫu Lão Hổ chỉ vào Đường Tiểu Bắc, điên cuồng chửi bới: “Lão nương đây nhổ nước bọt vào người ngươi là còn coi trọng ngươi, lại còn dám xúi giục gia nô chửi ta, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!”

Chửi xong lại nhổ một ngụm nước bọt vào người Dduonfg Tiểu Bắc.

“Ngụy phu nhân, ta sai rồi, sau này không dám nữa…”

Đường Tiểu Bắc đương nhiên biết danh tiếng của Mẫu Lão Hổ, sợ hãi van xin: “Bà làm gì ta cũng được, nhưng tỷ tỷ ta không phải gái thanh lâu, bà tha cho tỷ ấy đi…”

“Ở cùng với con tiện nhân như ngươi thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

Mẫu Lão Hổ hừ lạnh nói.

“Tiểu Bắc, không cần cầu xin bà ta, đợi tiên sinh tới sẽ cho bà ta biết mặt!”

Đường Đông Đông trừng mắt nhìn Mẫu Lão Hổ.

“Con tiện tì nhà ngươi còn dám uy hiếp lão nương!”

Mẫu Lão Hổ quất roi vào chân Đường Đông Đông: “Ta tha cho cái tên thị vệ đoản mệnh đó bao lâu rồi mà sao vẫn chưa thấy tiên sinh nhà ngươi tới?”
Chương 212: Tiên sinh nhà ta

Đường Đông Đông bị treo trên cây, bị Mẫu Lão Hổ đánh cho xoay vòng vòng, hai chân đau rát như thể bị lửa thiêu đốt vậy.

Nhưng cô ấy nghiến răng không kêu một tiếng nào, chỉ hằn học nhìn chằm chằm Mẫu Lão Hổ.

“Còn dám trừng mắt nhìn lão nương!”

Mẫu Lão Hổ lại quật thêm một roi: “Còn trừng nữa lão nương móc mắt ngươi ra!”

“Ngụy phu nhân, tất cả mọi tội lỗi đều là của ta, ta là con tiện nhân, bà làm gì ta cũng được, tha cho tỷ tỷ ta đi mà”.

Đường Tiểu Bắc khóc lóc cầu xin.

“Làm gì cũng được?”

Mẫu Lão Hổ giễu cợt nhìn Đường Tiểu Bắc: “Đây là ngươi nói đấy nhé!”

Trong lòng Đường Tiểu Bắc chợt dâng lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo một tên gia nô bê một cái thùng phân chạy từ trong nhà ra.

“Phu nhân, nước phân mà bà yêu cầu tới rồi!”

“Tránh xa ta ra, hôi chết đi được!”

Mẫu Lão Hổ nhảy ra sau vài bước, bịt mũi nói: “Cởi hết quần áo của bọn chúng ra, tạt nước phân lên rồi kéo lê tới Phong Nguyệt Phường, sau đó treo lên cổng Phong Nguyệt Phường, ta muốn tất cả con tiện tì đều nhìn thấy, đây chính là kết quả của việc câu dẫn đàn ông!”

Nghe Mẫu Lão Hổ nói như vậy, Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Nếu như thực sự bị lột quần áo kéo lê trên đường còn tàn nhẫn hơn giết chết họ gấp nhiều lần.

Mọi người đứng xem xung quanh lần lượt lắc đầu, cảm thấy không nhẫn tâm, nhưng vì sợ hãi thế lực nhà Mẫu Lão Hổ vì vậy không một ai dám lên tiếng cả.

“Tiên sinh nhà ta là Kim Phi của Kim Xuyên, bà không được động vào ta, nếu không tiên sinh nhà ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”

Đường Đông Đông lần này thực sự sợ rồi, đành phải nói ra tên của Kim Phi.

“Kim Phi Kim Xuyên?”

Mẫu Lão Hổ khẽ cau mày, nhìn về phía một gia nô mặc áo choàng: “Ngươi đã nghe thấy cái tên này chưa?”

“Bẩm phu nhân, Kim Phi Kim Xuyên là một thư sinh, gần đây viết mấy bài thơ, vô cùng nổi tiếng”.

“Có phải người viết bài gì mà ‘Nhất tiếu thiên kim thiểu’ không?”, Mẫu Lão Hổ hỏi.

“Đúng vậy”, gia nô đáp: “Ngoại trừ ‘Nhất tiếu thiên kim thiểu’, còn có ‘Sừ hòa nhật đương ngọ’, ‘Xuân chủng nhất lạp túc’…”

“Không cần nói nữa, ta biết hắn là ai rồi”.

Mẫu Lão Hổ cười khẩy nói: “Con tiện nhân này cứ luôn mồm nói tiên sinh nhà ta, lão nương còn tưởng là nhân vật lớn nào cơ, hóa ra là một tên thư sinh nghèo kiết xác chuyên viết thơ cho mấy con tiện nhân thanh lâu để kiếm tiền”.

“Phu nhân, gần đây danh tiếng của Kim Phi khá lớn…”

“Danh tiếng có lớn thế nào, đắc tội với lão nương cũng vô dụng!”

Mẫu Lão Hổ không quan tâm nói: “Nếu như hắn dám tới, lão nương sẽ cho hắn tắm nước phân cùng luôn!”

Gia nô thấy Mẫu Lão Hổ nói như vậy chỉ đành im miệng.

“Mau ra tay đi, lát nữa ta còn phải về ăn cơm với nhị thúc”.

Mẫu Lão Hổ nóng lòng thúc giục.

“Rõ!”

Mấy tên gia nô xoa tay, cười gằn đi về phía hai người Đường Đông Đông.

Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.

Mẫu Lão Hổ quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy nhóm người xung quanh tránh ra nhường đường, hai chiến mã cao lớn phi tới.

Bụp!

Tên gia nô bê thùng phân không kịp tránh, bị ngựa của Kim Phi đá bay.

Cái thùng trong tay bay ra ngoài, cuối cùng rơi xuống dưới chân Mẫu Lão Hổ, bắn vào hết giày và váy của bà ta.

“Á…”

Mẫu Lão Hổ rú lên một tiếng, suýt chút nữa thì nôn ọe hết ra.

Kim Phi không quan tâm đến bà ta, nhảy xuống ngựa, liên tiếp hai đao chém đứt sợi dây thừng trói tỷ muội Đường Đông Đông.

“Phi ca, sao giờ huynh mới tới…”

Đường Đông Đông vẫn luôn nhẫn nhịn không khóc, lúc này không nhịn được nữa, lao tới chỗ Kim Phi bật khóc nức nở.

Vừa rồi cô ấy thực sự rất sợ.

“Không sao, ta tới rồi!”

Kim Phi vỗ lưng Đường Đông Đông, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không được làm hại muội!”

“Tên thư sinh nghèo kiết xác nhà ngươi, lại dám làm bẩn y phục của ta!”

Mẫu Lão Hổ vừa nói vừa vung roi quất vào người Kim Phi.

A Mai vẫn luôn cảnh giác xung quanh, thấy vậy liền định ra tay nhưng lại bị Kim Phi lạnh lùng ngăn lại: “A Mai, đứng im!”

Là một cao thủ được đào tạo bài bản, A Mai chỉ trong tích tắc đã phán đoán được rằng roi không thể gây ra quá nhiều sát thương cho Kim Phi, vì vậy cô ấy liền rút lại con dao găm trên tay.

Kim Phi khẽ nghiêng người, dùng lưng chặn lại nhát roi này.

Roi này Mẫu Lão Hổ vung ra trong lúc tức giận, dùng lực rất mạnh, chỉ nghe ‘bốp’ một cái, áo choàng phía sau Kim Phi xuất hiện một vết rách!

“Phi ca, huynh không sao chứ?”

Đường Đông Đông vừa rồi mới kìm được nước mắt, bây giờ lại trào ra như mưa.

“Đừng sợ, ta không sao, bên trong mặc áo giáp mà”.

Kim Phi mỉm cười chớp mắt với Đường Đông Đông.

Thủ lĩnh của bọn cướp ở núi Thiết Quán có một mảnh áo giáp mềm, sau khi bọn cướp bị tiêu diệt, bộ áo giáp mềm đương nhiên là thuộc về Kim Phi.

Chiếc áo giáp mềm này đao kiếm còn khó làm bị thương, roi quất chẳng khác nào gãi ngứa cả.

Mẫu Lão Hổ quất một roi nhưng vẫn chưa nguôi giận, bà ta lại rút chiếc roi lại, lắc vài lần định chuẩn bị quất.

Nhưng mục đích của Kim Phi đã đạt được rồi, sao có thể cho bà ta cơ hội được chứ?

“A Mai, có thể ra tay rồi, tuy nhiên giữ lại cho bà ta cái mạng!”

“Rõ!”

A Mai mím môi phát ra tiếng huýt sáo, sau đã nhảy xuống khỏi ngựa.

Ngay khi tay phải của Mẫu Lão Hổ giơ lên, A Mai đã tới trước mặt bà ta rồi.

Cười khẩy với Mẫu Lão Hổ một cái, sau đó đập một nhát vào ngực bà ta.

Tưởng chừng như chỉ là một cái đập khẽ nhưng lại khiến Mẫu Lão Hổ bay ra năm sáu mét, đập mạnh vào cái cây rồi mới dừng lại.

Mẫu Lão Hổ phun ra một ngụm máu, suýt chút nữa thì ngất đi.

“Phu nhân!”

Đám gia nô sợ mất mật, hoảng loạn chạy tới đỡ Mẫu Lão Hổ.

Nếu như Mẫu Lão Hổ có mệnh hệ gì thì bọn chúng đừng mong sống yên.

“Giết… giết bọn chúng… cho lão nương!”

Mẫu Lão Hổ run rẩy chỉ vào A Mai.

“Rõ!”

Đám gia nô cũng biết rằng tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, chúng rút vũ khí ra khỏi eo và lao về phía đám người Kim Phi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Một đội quân ngựa được tạo thành từ những con ngựa chiến cao lớn, khí thế hung hãn lao vào đám gia nô.

Ngay cả những cựu binh đã trải qua hàng trăm trận chiến cũng không dám đối đầu với kỵ binh chứ đừng nói đến đám gia nô chó cậy gần nhà này.

Chỉ với một cú chạm, hơn chục gia nô đã bị ngựa chiến hất tung, nằm lăn ra đất, lăn lộn kêu thảm thiết.

“Tiên sinh…”

Đại Lưu, người tạm thời đảm nhiệm vị trí của Thiết Chùy, nhìn Kim Phi với ánh mắt xin chỉ thị.

“Đừng gây ra chết người”.

Kim Phi thản nhiên nói một câu, Đại Lưu lập tức hiểu ý.

“Xuống ngựa, đánh cho ta!”

Đại Lưu dẫn đầu lao vào đám gia nô, đập bao kiếm vào bắp chân của một tên gia nô.

Rắc!

Với một âm thanh giòn giã, chân của tên gia nô đã bị gãy!

Những cựu binh khác cũng đang tràn đầy tức giận, lập tức làm theo.

Ngay lập tức, tiếng hét của đám gia nô vang lên không ngớt.

“Vừa rồi ta nghe nói bà muốn lột y phục, hất nước phân, kéo lê hai người Đường Đông Đông tới treo ở cửa Phong Nguyệt Phường đúng không?”

Kim Phi chơi đùa với đao chiến, đi về phía Mẫu Lão Hổ.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Mẫu Lão Hổ tàn tạ ngồi trên mặt đất, không còn chút uy phong như ban nãy nữa.

Thấy Kim Phi càng lúc càng đến gần, bà ta sợ hãi đạp loạn xạ, sau đó gằn giọng uy hiếp: “Nhị thúc của ta là quận trưởng đại nhân, nếu như ngươi dám động vào một ngón tay của ta, nhị thúc của ta nhất định sẽ giết chết ngươi!”

“Vậy sao?”

Kim Phi chế nhạo, giẫm một chân lên bàn tay trái của Mẫu Lão Hổ, sau đó dùng lực nhấn xuống.

Đôi ủng của y được làm đặc biệt, với những tấm thép lót phía dưới, khiến sắc mặt Mẫu Lão Hổ lập tức chuyển sang màu tím.

“Ta như vậy đã coi là động tới ngón tay của bà chưa? Bảo nhị thúc của bà tới giết ta đi!”
Chương 213: Nắm thóp

“Nhị thúc của ta là…”

Mẫu Lão Hổ còn tưởng rằng Kim Phi không nghe rõ, rú lên một tiếng rồi lại hét tên nhị thúc của mình.

Nhưng còn chưa nói xong, chân của Kim Phi lại thêm lực, Mẫu Lão Hổ lại kêu gào thảm thiết.

Đường Đông Đông nhìn thấy cảnh này, nhớ lại lời vừa rồi Kim Phi nói, trong lòng cảm thấy vô cùng chân thực.

Đường Tiểu Bắc đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt suy tư.

Cô ấy tin rằng Kim Phi biết rõ về uy lực của Mẫu Lão Hổ, biết rằng bà ta là cháu gái quận trưởng.

Nếu đã như vậy mà Kim Phi vẫn không hề nương tay vậy thì chứng tỏ y hoàn toàn không sợ quận trưởng.

Nhưng cô ấy đã từng nghe qua về lai lịch của y từ chỗ Đường Đông Đông, một thư sinh đến từ vùng núi Kim Xuyên hẻo lánh, mà quận trưởng lại là vị quan to nhất của cả quận Quảng Nguyên, cô ấy nghĩ không ra sự tự tin của Kim Phi là từ đâu mà có.

“Tỷ tỷ, Kim tiên sinh nắm thóp quận trưởng đại nhân rồi sao?”

Đây là lí do duy nhất cô ấy có thể nghĩ ra được.

“Lần đầu Phi ca tới quận thành, làm gì đã gặp quận thủ đại nhân, sao có thể nắm thóp ông ta được?”

Đường Đông Đông bị logic của Đường Tiểu Bắc làm cho ngớ người.

“Không nắm thóp?”

Sắc mặt Đường Tiểu Bắc liền thay đổi.

Nếu như cô ấy đoán sai thì Kim Phi là một kẻ ấm đầu, một thư sinh nhiệt huyết không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì sao?

Nghĩ tới đây, Đường Tiểu Bắc lo lắng nói: “Tỷ tỷ, Kim tiên sinh nếu như không nắm thóp quận trưởng thì tỷ mau bảo ngài ấy dừng tay đi, con gái của quận trưởng mất sớm, ông ta vẫn luôn coi cháu gái là con gái mình, vô cùng yêu chiều, nhỡ mà để quận trưởng đại nhân đến đây thì xong đời mất!”

“Yên tâm đi, không sao đâu”.

Đường Đông Đông vỗ lưng Đường Tiểu Bắc: “Từ trước đến giờ Phi ca không bao giờ làm việc không chắc chắn, làm như vậy nhất định là có lý của huynh ấy”.

“Không bao giờ làm việc không chắc chắn?”

Mặc dù năm nay mới ra mắt, nhưng dù sao cũng được bồi dưỡng với hệ thống thanh lâu, Đường Tiểu Bắc biết cách nhìn sắc mặt qua lời nói.

Thấy Đường Đông Đông tự tin như vậy, lại thấy Khánh Mộ Lam đang cưỡi ngựa xem náo nhiệt còn có A Mai ở bên cạnh bảo vệ.

Không chút lo lắng nào trên khuôn mặt của bọn họ.

Rõ ràng là Kim Phi phải có lá bài khác, Đường Đông Đông không nói cho cô ấy mà thôi.

Mặc dù không đoán được con át chủ bài của Kim Phi là gì nhưng ít nhất biết được như vậy là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi của Đường Tiểu Bắc như bị cuốn đi, cảm kích nhìn Kim Phi mấy giây, sau đó nhặt chiếc roi của Mẫu Lão Hổ làm rơi trên đất.

“Tiểu Bắc, muội làm gì vậy?”

Đường Đông Đông kéo cô ấy lại.

“Tiên sinh là đàn ông, không thể vì Mẫu Lão Hổ này mà làm ô uế thanh danh được”.

Đường Tiểu Bắc nói xong liền cầm roi thừng đi tới trước mặt Kim Phi: “Tiên sinh, có thể giao bà ta cho ta được không?”

“Cô muốn xử lý bà ta?”, Kim Phi hỏi.

“Vừa rồi bà ta đối xử với ta và tỷ tỷ như thế nào, ta sẽ làm lại như vậy với bà ta”, Đường Tiểu Bắc đáp từng chữ một.

Giọng nói mặc dù không lớn nhưng vô cùng kiên định.

“Rất hợp lý, vậy thì giao cho cô xử lý đấy”.

Kim Phi gật đầu, tránh sang một bên.

Y ra tay với Mẫu Lão Hổ, ngoại trừ vì tức giận còn là để rung cây dọa khỉ.

Dù sao sau này việc làm ăn của y cũng sẽ phát triển tới quận thành, nếu như lần này Thiết Chùy bị người ta đánh chết, Đường Đông Đông lại bị người ta đổ phần vào người rồi cho diễu hành khắp khố, nếu như y không làm gì, sau này làm sao có chỗ đứng ở quận thành, ai đều cũng có thể ức hiếp y.

Vì vậy lần này y tuyệt đối sẽ không nương tay.

Mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng bảo y ở trước thanh thiên bạch nhật đánh một người phụ nữ, cho dù là một kẻ ác độc, như vậy cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của y.

Đường Tiểu Bắc nhìn ra được điểm này nên mới chủ động đi tới.

“Tiên sinh, xin hãy bảo người treo bà ta lên”.

Đường Tiểu Bắc chỉ vào cái cây lớn nơi cô ấy và Đường Đông Đông bị treo cổ vừa rồi.

“Được”, Kim Phi phất tay với cựu binh: “Đại lưu, phiên phiến là được rồi”.

Đại Lưu dắt theo các cựu binh, bỏ lại những gia nô la hét khắp nơi.

Lúc này mặc dù bọn chúng không chết, nhưng không ai có thể đứng dậy được.
Chương 214: Quận trưởng tới

Ở ngã rẽ đầu đường xuất hiện một chiếc kiệu, một nhóm binh phủ khí thế hung hãn đi theo phía sau.

Người dân tỏ ra sợ hãi, vội vàng nhường đường sang hai bên.

“Bảo vệ tiên sinh!”

Đại Lưu nhanh chóng dắt các cựu binh tới bảo vệ hai bên Kim Phi.

A Mai cũng nghiêm nghị áp sát ngựa của Khánh Mộ Lam.

“Nhị thúc, cứu cháu!”

Mẫu Lão Hổ vẫn đang chúi đầu xuống, nhìn tưởng chừng như không xong rồi, nhưng khi nhìn thấy chiếc kiệu lập tức như phục hồi sức sống, giãy giụa la hét dữ dội.

Chiếc kiệu mở màn ra, một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi bước xuống.

“Nhị thúc, thúc phải làm chủ cho cháu!”

Mẫu Lão Hổ khóc xé tâm can.

“Sương Nhi yên tâm, ta nhất định sẽ chém bọn chúng ra thành trăm mảnh!”

Nhìn thấy Mẫu Lão Hổ bị treo trên cây, váy rách tả tơi, hai mắt quận trưởng liền đỏ lên: “Người đâu, mau đưa Sương Nhi xuống”.

Mấy tên binh phủ lập tức chạy về phía Mẫu Lão Hổ.

Nhưng đúng lúc này, Kim Phi dịch sang vài bước, chặn phía trước Mẫu Lão Hổ.

Lão Lưu nhanh chóng dẫn theo các cựu binh đi theo phía sau, lạnh lùng nhìn đám binh phủ.

Các cựu binh đều đã từng trải qua chiến tranh rửa tội, gần đây lần lượt tiêu diệt mấy hang thổ phỉ, khí thế của bọn họ không phải là thứ mà đám binh phủ chỉ biết giễu võ giương oai ở quận thành có thể so sánh được.

Mấy tên binh phủ sững sờ, lần lượt dừng lại, quay đầu nhìn về phía quận trưởng.

“Tiểu tử, vốn định để ngươi sống thêm một lúc, đợi khi cứu Sương Nhi xuống rồi sẽ từ từ giày vò ngươi, không ngờ ngươi lại nóng lòng muốn chết như vậy, vậy ta sẽ toại nguyện cho ngươi!”

Quận trưởng nghiến răng, liếc nhìn Kim Phi một cái, phẫn nộ gầm lên: “Đô úy Tiêu, còn không mau dẫn người bắt mấy tên mưu đồ phản nghịch này đi!”

“Mưu đồ phản nghịch? Tâm tư đúng là ác độc đấy!”

Kim Phi nghe vậy hai mắt không khỏi nheo lại.

Ở thời đại phong kiến, mưu đồ phản nghịch là tội nặng nhất, sẽ bị chu di cửu tộc!

Quận trưởng đã ụp cái nồi này lên đầu y vậy thì không chỉ đơn giản là muốn giết người, mà là muốn chu di cửu tộc!

“Rõ!”

Một vị tướng trẻ tuổi mặc áo giáp lập tức phất tay, tập hợp binh lính!

“Kết trận!”

Đại Lưu hạ lệnh, các cựu binh lập tức tạo thành đội hình chiến đấu.

Bốn cựu binh cầm trường đao ở phía trước, những người còn lại cầm theo cung nỏ ở phía sau.

“Bọn chúng có cung nỏ!”

Quận trưởng vừa nhìn thấy cung nỏ, sắc mặt lập tức thay đổi, vô thức trốn phía sau gia nô, giày rơi mất một chiếc.

Mấy tên binh phủ lúc đầu càng thảm hại hơi, sợ tới mức ôm đầu lao vào đám thường dân đứng xung quanh.

Không phải do quận trưởng nhát gan mà là do xã hội Đại Khang rất loạn, rất nhiều người dân không sống tiếp được nữa quyết định chết chùm, kéo theo các thế lực quan lớn cùng chết theo.

Hai năm trước, con trai quận trưởng quận thành kế bên bắt một cô gái trên đường phố, bốn người ca ca của cô ấy liền nhân lúc cả nhà quận trưởng ra ngoài đi dự tiệc, chém chết tất cả bọn họ.

Ngay lập tức đám quan viên xung quanh đều chìm trong sợ hãi, nhìn thấy cung nỏ, quận trưởng có thể không sợ được sao?

“Đô úy Tiêu, còn ngây ra đấy làm gì, mau ra tay đi!”

Sau khi ổn định lại tinh thần, quận trưởng cuối cùng đã nhận ra mình đã sơ suất, tức quá hóa giận liền hét: “Nếu như kẻ nào dám phản kháng, giết chết không tha!”

“Rõ!”

Đô úy Tiêu thực ra trong lòng cũng có chút kinh hãi, nhưng quận trưởng đã hạ lệnh, chỉ đành dẫn đầu đám binh phủ tiến về phía trước.

“Chưa hỏi rõ đầu đuôi sự tình đã hạ lệnh giết người, quận trưởng đại nhân đúng là uy lực đầy mình mà!”

Kim Phi lạnh lùng nói: “Có gan thì ông đừng có trốn phía sau nữa, ra đây nói chuyện đi!”

“Một tên cặn bã phản nghịch như ngươi không xứng nói chuyện với lão phu!”

Biết rõ có nỏ nhắm vào, quận trưởng đương nhiên sẽ không ra rồi.

“Không xứng nói chuyện với ông?”

Kim Phi cười khẩy một tiếng, lấy ra một miếng lệnh bài giơ lên: “Quận trưởng đại nhân nhìn xem, bây giờ ta đã có tư cách nói chuyện với ông chưa?”

Quận trưởng nheo mắt lại, nhìn qua kẽ hở từ vai tên gia nô.

Khi nhìn thấy dòng chữ và hoa văn trên miếng lệnh bài, đồng tử của quận trưởng lập tức co rút lại.

Là quận trưởng, ông ta vừa nhìn là biết được ý nghĩa của lệnh bài này.

“Lần này xong đời rồi, Kim Phi sao có thể là Huân Quý được?”

Trái tim quận trưởng rối như tơ vò.

Đúng vậy, trước khi đến đây ông ta đã biết danh tính của Kim Phi, nhưng không hề quan tâm chút nào.

Kim Phi viết mấy bài thơ, được người dân coi là thần sáng tác, nhưng sẽ không được lòng người cầm quyền.

Vì vậy ông ta hiểu rõ, Kim Phi cho dù có tài hoa, cả đời này cũng không thể làm chức quan lớn gì được.

Từ xưa đến giờ, người tài giỏi nhưng không được trọng dụng có quá nhiều rồi.

Giết chết một tiện dân, đối với quận trưởng như ông ta mà nói vô cùng đơn giản, tìm bừa một lý do là được.

Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng, Kim Phi lại là một quý tộc!

Theo luật Đại Khang, các quan chức địa phương không có quyền bắt giữ và xét xử các quý tộc.

Nếu như chuyện này Kim Phi không có lý thì ông ta có thể dâng tấu lên triều đình.

Nhưng ông ta hiểu quá rõ tính cách của cháu gái mình, hơn nữa trên đường tới đây cũng đã nghe ngóng qua, biết rằng cháu gái mình sai rõ mồn một.

Nếu như Kim Phi muốn truy cứu đến cùng, ông ta không thể làm gì được.

Tuy nhiên sau khi biết thân phận của Kim Phi không phải là thường dân liều lĩnh, ông ta lại không hề lo lắng rằng Kim Phi sẽ vô cớ giết chết ông ta.

Đi giày vào, bước ra từ sau lưng gia nô.

“Bây giờ ta đã có tư cách để nói chuyện với ông chưa?”

Kim Phi cười khẩy hỏi.

“Tiên sinh, chuyện này là hiểu lầm…”

Đứa cháu yêu quý nhất của mình vẫn đang nằm trong tay đối phương mà quận trưởng chỉ có thể bày ra nụ cười nói.

“Hiểu lầm? Mưu đồ phản nghịch cũng là hiểu lầm?”

Ánh mắt Kim Phi trở nên sắc bén.

“Thật sự là hiểu lầm, cậu không biết, thời gian trước có một nhóm thổ phỉ xông vào Tần gia trang ở ngoại thành, giết chết hơn chục người dân vô tội”.

Quận trưởng nói: “Người dân ở đó nói, đám thổ phỉ khi hành hung đều cưỡi ngựa, vừa rồi ta thấy ở đây nhiều người như vậy, ai nấy cũng đều cưỡi ngựa cầm đao nên mới hiểu lầm các vị là kẻ ác”.

Quận trưởng dù sao cũng là quan, nam tước này của Kim Phi chẳng qua chỉ là một quý tộc, không có bất kỳ quyền lợi gì, cũng đành bất lực, không thể làm gì đối phương.

Kim Phi cũng biết chuyện này nên cũng lười tranh luận với ông ta, xua tay nói: “Nếu quận trưởng đại nhân đã nói là hiểu lầm, vậy thì mời đại nhân quay về đi”.

“Cảm ơn Kim tiên sinh, bổn quan trước giờ vẫn luôn yêu thích người có tài, mấy bài thơ mà cậu viết đều rất hay, khi nào có thời gian hãy tới phủ của ta, chúng ta cùng nhau thảo luận”.

Quận trưởng cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, chắp tay, chuẩn bị tự mình tới chỗ Mẫu Lão Hổ, cứu bà ta xuống.

Nhưng vừa mới đi được hai bước lại bị Kim Phi chặn lại.

“Kim tiên sinh, cậu có ý gì?”

Sắc mặt quận trưởng sầm xuống, giọng điệu có chút không vui.

“Quận trưởng đại nhân, ta chỉ nói là ông có thể quay về chứ không bảo bà ta!”

Đùa chứ, nếu như để quận trưởng dẫn người về đơn giản như vậy thì y cần gì phải đợi ở đây lâu thế?

Mấy roi đó không phải uổng công chịu rồi sao?

“Kim tiên sinh, Sương Nhi không biết thân phận của tiên sinh mới xung đột với cậu, là nó sai, nhưng cậu đã dạy dỗ nó rồi còn muốn làm gì nữa?”

Quận trưởng cau mày hỏi.

Ông ta cảm thấy mình đã nể mặt Kim Phi rồi, nhưng Kim Phi này lại không biết điều.
Chương 215: Lật mặt

“Quận trưởng đại nhân, bà ta không chỉ là xích mích đơn giản với ta thôi đâu”.

Kim Phi cười lạnh nói: “Nếu như không phải hôm nay ta dẫn theo hộ vệ ra ngoài thì e là đã bị bà ta đánh chết rồi”.

“Sương Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói năng không suy nghĩ. Nó chỉ là miệng lưỡi có chút ác độc thôi, chứ thực sự không có ý gì đâu”.

Quận trưởng kiềm chế cơn giận, nhẫn nại nói: “Như này đi, ngày mai ta sẽ bảo Sương Nhi bày tiệc rượu, chính thức nhận sai với tiên sinh, thế nào?”

“Không được”, Kim Phi xoay người để lộ ra phần phía sau: “Cháu gái của ông không chỉ nói năng lỗ mãng không đâu, vết rách sau lưng ta chính là kiệt tác của bà ta, nếu không phải hộ vệ ra tay, e là ta đã không có vinh hạnh được gặp quận trưởng đại nhân rồi”.

“Gì cơ?”

Đôi mắt quận trưởng lập tức trừng lên.

Đại Khang có một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt, thường dân tấn công quý tộc, còn nghiêm trọng hơn việc gia nô tấn công chủ nhà.

Theo luật, Kim Phi có thể tùy ý xử lý cháu gái của ông ta.

Lần này quận trưởng hoảng thật rồi.

“Tiên sinh, chuyện này nhất định là có hiểu nhầm…”

“Không có hiểu nhầm, người dân xung quanh đều thấy cả”.

Kim Phi chỉ xung quanh.

“Ta quay về nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, mong tiên sinh giơ cao đánh khẽ, nể mặt ta, tha cho nó một mạng”.

Quận trưởng thực sự coi Mẫu Lão Hổ như con gái của mình, giọng điệu lập tức trở nên khiêm tốn hơn nhiều.

Nhưng Kim Phi nghe xong thì suýt chút nữa bật cười.

Y nghĩ tới câu nói kinh điển của đời sau: Nó chỉ là trẻ con thôi mà…

“Tiểu Bắc, ta đã nói giao bà ta cho cô xử lý, cô thấy thế nào?”

Kim Phi không đáp lời quận trưởng mà quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc đang xem kịch, trong lòng thấy rất vui, đột nhiên nghe thấy Kim Phi hỏi mình bất giác liền ngây ra.

Quận trưởng nghe thấy vậy liền cười với Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc cô nương, cuộc thi hoa khôi mấy ngày trước, ta còn trao thưởng cho cô, mong Tiểu Bắc cô nương giơ cao đánh khẽ”.

Trước hôm nay, Đường Tiểu Bắc nằm mơ cũng không ngờ rằng, quận trưởng đại nhân cao cao tại thượng lại có ngày nói chuyện với cô ấy với giọng điệu như vậy.

Cũng không biết do kích động hay căng thẳng, tay hơi run lên.

Tuy nhiên cô ấy lờ mờ cảm nhận được rằng đây là bài kiểm tra của Kim Phi dành cho cô.

Suy nghĩ một hồi, cô ấy nói: “Nếu quận trưởng đại nhân đã mở lời, vậy đương nhiên phải nể mặt quận trưởng đại nhân rồi”.

Quận trưởng còn chưa kịp vui mừng thì Đường Tiểu Bắc lại nói tiếp: “Tuy nhiên bà ta xúc phạm, đánh đập tỷ tỷ ta, tấn công tiên sinh, tội chết có thể tránh được, tội sống khó thoát, buộc phải trừng trị nghiêm ngặt”.

“Không biết Tiểu Bắc cô nương định trừng phạt thế nào?”

Quận trưởng cố gắng nặn ra nụ cười hỏi.

“Rất đơn giản, vừa rồi nếu như không phải tiên sinh kịp tới, tỷ tỷ ta đã bị bà ta lột y phục, hất nước phân, kéo lê trên đường, treo lên cổng Phong Nguyệt Phường rồi!”

Đường Tiểu Bắc nhìn chằm chằm ánh mắt dần trở nên hung tợn của quận trưởng, mỉm cười nói: “Vậy thì cứ dựa theo cách của bà ta mà làm là được rồi”.

“Cô, giỏi lắm!”

Quận trưởng lạnh lùng nói với Đường Tiểu Bắc, xoay người nhìn Kim Phi: “Kim tiên sinh, cậu nói xem?”

Ông ta biết, Đường Tiểu Bắc chẳng qua chỉ là một quân cờ, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Kim Phi.

“Thế nào à?”, Kim Phi lắc đầu: “Ăn miếng trả miếng, ta cảm thấy vô cùng thích hợp”.

Đường Tiểu Bắc đã nói ra được những lời này trước áp lực lớn như núi, lúc này Kim Phi đương nhiên phải kiên quyết đứng về phía cô ấy rồi.

Nếu không sau này sao có thể dẫn dắt đội quân nữa.

“Kim tiên sinh, làm việc gì cũng phải chừa một đường lui, sau này còn dễ gặp mặt, cậu đừng quá quắt quá”.

Sự nhẫn nại của quận trưởng đã đạt tới giới hạn, các đường gân trên trán ông ta đã nổi lên.

“Sao nào, đại nhân thân là thái thú, lẽ nào định uy hiếp ta sao?”

Kim Phi cười khẩy, nheo mắt nói: “Vậy ta chỉ có thể tới kinh thành ẩn náu, tuy nhiên ta sẽ để lại vài người ở quận thành, khi nào cơn giận của quận trưởng đại nhân tiêu tan thì nhớ nói với họ một tiếng, ta sẽ quay về nói chuyện với đại nhân”.

“Cậu…”

Quận trưởng đông cứng lại.

Lăn lộn bao nhiêu năm chốn quan trường, ông ta đương nhiên nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói của Kim Phi.

Quý tộc có tư cách đến kinh thành kiện triều đình, Kim Phi còn để lại vài người ở quận thành chẳng phải là để thu thập tư liệu đen của ông ta sao?

Quan chức Đại Khang chẳng có mấy người trong sạch cả, ông ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nếu Kim Phi thực sự tìm được tư liệu đen của ông ta, đến kinh thành tìm người chỉnh ông ta, ông ta rất có thể sẽ bị ngã ngựa.

Mặc dù ông ta còn chưa biết mối quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Hoài, Khánh Mộ Lam và Khánh Quốc Công, nhưng ông ta không hề hoài nghi rằng Kim Phi có năng lực này.

Bởi vì bây giờ Hoàng Đế đang cố gắng hết sức để kiểm soát tước vị, việc có được tước vị còn khó gấp mấy lần so với việc trở thành một quận trưởng.

Nếu Kim Phi đã có được thì tuyệt đối là có quan hệ ở trong kinh, hơn nữa còn rất bền và mạnh.

Lúc này đến cả quận trưởng cũng sợ hãi.

Có thể ngồi được vào vị trí quận trưởng, ông ta cũng là một người quyết đoán, nhận ra bản thân có khả năng sẽ ngã ngựa trong tay Kim Phi, quận trưởng lập tức đưa ra quyết định.

Hi sinh cháu gái, hàn gắn mối quan hệ với Kim Phi bằng mọi cách.

Suy cho cùng, cháu gái có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng tương lai và cuộc sống của cả gia đình.

“Tiên sinh nói đùa rồi, ta làm sao dám uy hiếp tiên sinh”.

Lần này, quận trưởng không chỉ có giọng điệu nhẹ nhàng hơn, mà thậm chí còn hơi cúi đầu khom eo: “Nghiệp chướng này lại dám làm tổn thương tới cơ thể cao quý của cậu, đúng là đại nghịch bất đạo, cho dù tiên sinh xử lý thế nào cũng là nên làm cả”.

“Không hổ là quận trưởng đại nhân, quả nhiên lợi hại!”

Kim Phi nhìn quận trưởng một cái thật sâu, sau đó chân thành giơ ngón tay cái lên.

Được thế thì uy hiếp đe dọa, giết người không chớp mắt, thất thế thì lập tức bày ra bộ mặt nói nói cười cười, nuốt lại bãi nước bọt mình vừa nhổ ra, người bình thường thực sự không thể làm được.

Ít nhất Kim Phi tự cho rằng bản thân y không làm được.

“Tiên sinh quá khen rồi”.

Quận trưởng chắp tay, cúi đầu cười nịnh nọt: “Ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của tiên sinh, không biết tiên sinh sau khi xử lý xong nghiệp chướng này có thời gian rảnh không, lão hủ muốn bày tiệc rượu chính thức xin lỗi tiên sinh, mong tiên sinh nể mặt tới dự”.

Vừa rồi còn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, bảo Kim Phi tới phủ của ông ta, bây giờ thấy tình thế đảo ngược liền lập tức đổi thành ngưỡng mộ.

Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Không cần, gần đây ta khá bận, còn phải quay về Kim Xuyên gấp”.

Kim Phi tùy ý xua tay: “Quận trưởng đại nhân nếu không còn chuyện gì thì mời quay về đi”.

“Vậy lão hủ không làm phiền tiên sinh nữa, sau này nếu có việc cần tới quận thành thì xin tiên sinh cứ nói”.

“Một thời gian nữa ta sẽ lại tới quận thành mở cửa hàng, sau này kiểu gì cũng phải làm phiền đại nhân, mong đại nhân không chê phiền là được rồi”.

Kim Phi cười nói.

Quận trưởng nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Kim Phi đã nói như vậy cho thấy sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa.

“Vậy ta không làm phiền tiên sinh nữa”.

Quận trưởng chắp tay, quay đều nói với tướng lĩnh binh phủ: “Đô úy Tiêu, ngươi cử người bảo vệ sự an toàn cho tiên sinh, không được phép xảy ra hiểu nhầm như vậy nữa”.

“Rõ!”

Đô úy Tiêu gật đầu, để lại một tiểu đội binh phủ.

“Nhị thúc, thúc đừng đi… cứu cháu với!”

Mẫu Lão Hổ thấy quận trưởng sắp rời đi, sợ hãi mặt biến sắc, khóc lóc kêu gào thảm thiết cầu xin quận trưởng ở lại.

Nhưng quận trưởng như thể không nghe thấy, cúi đầu bước lên kiệu, dẫn theo những binh phủ còn lại, nhanh chóng rời đi.

Quận trưởng vừa rời đi, dân chúng xung quanh liền bùng nổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom