Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nếu bàn về y thuật, cô nữ chính xuyên không đó gần như không cứu được mấy người.
Thỉnh thoảng chữa những bệnh lặt vặt cho vương công quý tộc cũng là vì lợi ích.
Nhưng, nếu bàn về độc thuật…
Ân Hiểu Mộng lại thường xuyên dùng thuốc phá thai, thuốc độc, xuân dược, thuốc mê, thuốc ngứa, mị dược… không biết đã hại bao nhiêu người.
Trong kịch bản gốc, Lý đại nhân cũng là bị Ân Hiểu Mộng chính tay hạ độc hại chết.
Nhưng bây giờ, Ninh Ngưng không kịp lo nghĩ cái này, cô ốc còn không mang nổi mình ốc…
Mùa Xuân, thời gian trôi đi rất nhanh, ánh mặt trời ấm áp làm người ta mơ màng buồn ngủ, chớp mắt đã đến giữa trưa.
Giờ học binh pháp của các hoàng tử thế tử đã chuyển đến trận địa sa bàn trong đình viện.
Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận trước giờ ham chơi, sau khi bước vào cảnh xuân tươi đẹp liền bỏ trốn, chạy đến lớp y thuật nhìn trộm người khác học.
Chưa đến một khắc, hắn đã lén lén lút lút quay lại, thần bí kéo Bách Lý Vân Khanh, “Nhị hoàng huynh, không xong rồi, sợ là tiểu hoàng phi nhà huynh sắp bị Lý phu tử phạt rồi!”
Lý thái y là thầy thuốc, nổi tiếng nghiêm khắc, lúc dạy học càng không cho phép học sinh pha trò, cho dù gia thế có tốt thế nào, ông ta vẫn xử phạt như bình thường.
Trẻ con trong học viện thân phận đều cao quý, ai cũng khó dạy dỗ, duy chỉ sợ cái thước chất liệu đặc biệt của Lý phu tử.
Một thước của ông ta mà đánh xuống, ngay cả Ngũ hoàng tử khoẻ mạnh cũng cảm thấy đau.
Bách Lý Vân Khanh say mê biểu diễn binh pháp, đang định đá hắn ra… nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng lao qua cửa sổ đại sảnh.
Quả nhiên… nhóc mập xảy ra chuyện rồi!
Ninh Ngưng gật gù như gà con mổ thóc vậy, mơ màng buồn ngủ.
Mỗi lần sắp va vào mặt bàn, cô lại cố gắng mở đôi mắt đã mất đi tiêu cự ra, ra sức ngẩng đầu lên.
Nhưng chưa được ba giây, mí mắt nặng như nghìn vàng lại rũ xuống.
Ninh Ngưng chống chọi lại cơn buồn ngủ, đại não ngây ngô ra lệnh cho mình mau mở mắt ra…
Chỉ là kết quả trái với ý muốn, mí mắt cô chớp chớp mấy cái, cuối cùng lại khép vào, cái đầu tròn xoe cũng theo đó gục xuống mặt bàn một lần nữa.
Trái tim mọi người cũng nhấp nhô mấy phen theo đầu cô.
Thiên kim nhà Trung Thư Lệnh lo lắng liều mạng kéo ống tay áo Ninh Ngưng, nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Ngũ hoàng tử thấy thế thì mặt đen sì, đang nghĩ có nên ném đồ vào đánh thức cô không?
Bách Lý Vân Khanh mới vừa lôi được miếng ngọc bội của mình ra muốn ném vào trong, ngẩng đầu lên đã thầm nghĩ, hỏng rồi.
Vào lần thứ ba đi ngang qua bàn học của Ninh Ngưng, Lý thái y không thể nhịn được nữa liền dừng bước lại…
Cái thước làm bằng sắt mang theo gió đập thẳng vào vai Ninh Ngưng.
“Bốp!” Thước thép đánh vào người, tiếng kêu giòn giã.
Mặc dù vẫn đang trong mộng, nhưng cô đau đến nỗi cả người co rúm lại, không nhịn được kêu lên: “Đau…”
Nhưng Ninh Ngưng vẫn không lập tức ngồi thẳng lên!
Lúc Lý thái y giơ thước lên định đánh tiếp thì một bàn tay thon dài có lực giữ lại cổ tay ông ta, Bách Lý Vân Khanh lao qua cửa sổ vào lớp.
Nếu không phải lo lắng sẽ liên lụy Ninh Ngưng bị phạt gấp đôi, ngọc bội trong tay hắn đã sớm bay về phía Lý phu tử rồi.
“Phu tử, không được!” Bách Lý Vân Khanh dùng sức, “Quận chúa An Ninh có bệnh trong người!”
Ân Hiểu Mộng tự dưng có chút không thoải mái trong lòng.
Nhị hoàng tử phong thái xuất chúng này lại sẵn lòng phá hỏng quy củ để bảo vệ con nhỏ bánh bao đó?
Con nhóc mập này có gì tốt chứ?
Chỉ là trông ngoan ngoãn nghe lời thôi mà.
“Có bệnh?” Lý thái y dù sao cũng là thầy thuốc, theo bản năng cúi đầu kiểm tra tình hình của Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng bị đánh vẫn mơ màng ngủ chưa tỉnh, nhưng rõ ràng đã đau đến nỗi sắc mặt tái mét, nước mắt cũng tràn khóe mi.
“Chẳng lẽ…” Lý thái y khẽ cau mày, kéo cổ tay tròn lẳn của Ninh Ngưng, bắt mạch cho cô.
“Cái bệnh mê ngủ này của tiểu Quận chúa cực kỳ kỳ lạ!” Không hổ là thần y của Thiên Thụy, Lý thái y lập tức tra ra bệnh, “Bắt đầu từ khi nào?”
“Có lẽ đã hơn một tháng rồi.” Bách Lý Vân Khanh từng nghe mẫu phi nhắc đến tình huống này, “Mẫu phi ta vẫn luôn mời ngự y kê đơn thuốc, chỉ là hiệu quả quá thấp.”
Thầy thuốc nhân từ, Lý thái y lập tức kê một đơn thuốc, giao cho Bách Lý Vân Khanh.
“Bỏ đi, sức khỏe Quận chúa không tốt, Nhị điện hạ vẫn nên đưa Quận chúa về nghỉ ngơi đi.” Lý thái y như có điều suy nghĩ, “Đợi thần nghĩ được đơn thuốc tốt hơn, có lẽ sẽ có hiệu quả.”
Trong học viện cũng có cung nữ ma ma hầu hạ, lập tức có ma ma to khoẻ đi vào, định bế Quận chúa lên kiệu.
Bách Lý Vân Khanh liếc ma ma có gương mặt không mấy thiện cảm đó, ra hiệu cho bà ta ra ngoài.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn lại ngồi xổm xuống, cõng Ninh Ngưng đang ngủ say lên vai.
“A…” Người trong học viện đều há hốc mồm.
Bách Lý Vân Dận cũng ngây ra, đây… đây là Nhị hoàng huynh bướng bỉnh không nghe lời của hắn sao?
“Nhị hoàng huynh, đợi đệ với, đệ giúp huynh một tay!”
A a a, thế nào hắn cũng phải đi theo xem kết quả!
Bách Lý Vân Khanh: “Cút…”
Về đến Cảnh Dương Cung, lập tức có cung nữ đến Thượng Dược Cục lấy thuốc, sắc thuốc cho Ninh Ngưng.
Thân mẫu của Nhị hoàng tử, Tịnh phi nương nương, đích thân tới hỏi thăm tình hình ngày đầu tiên đi học của Ninh Ngưng.
Biết cô phát tác chứng thèm ngủ, ngủ ngay trong lớp của Lý phu tử, trái tim Tịnh Phi nương nương thắt lại.
“Vân Khanh, Ninh Ngưng là người Hoàng thượng giao cho Cảnh Dương Cung chúng ta chăm sóc, con phải cố gắng hết sức chăm sóc nó.”
“Vâng, mẫu thân.” Hiếm khi Bách Lý Vân Khanh nghe lời, hắn lấy thuốc bôi thường dùng lúc bị thương ra, vén cổ áo của nhóc mập lên.
Dấu thước tím bầm khiến tim hắn thắt lại.
“Ồ, tiểu Quận chúa thật là trắng!” Tịnh phi suýt nữa muốn nói giống như bánh bao, may mà dừng lại được, “Người ta là cô nương, Vân Khanh, để mẫu thân bôi thuốc cho Quận chúa.”
“Muội ấy là muội muội của con!” Tính thiếu niên phản nghịch của Bách Lý Vân Khanh lại phát tác, hiếm có lần hắn muốn chăm sóc muội muội, không được sao?
Hắn căn bản không quan tâm chuyện tránh hiềm nghi, tiếp tục cẩn thận bôi thuốc cho “muội muội” mũm mĩm.
Sự xuất hiện của Ninh Ngưng đã tăng thêm không ít niềm vui trong cuộc sống buồn tẻ chốn cung đình của hắn, giống như sủng vật nhỏ đột nhiên ở đâu chui ra.
Tịnh phi ngẩn ra, cười khẽ, “Vậy được rồi, buổi tối con nghĩ cách dỗ tiểu Quận chúa ra khỏi tiểu viện, dùng bữa cùng chúng ta.”
“Chuyện này có gì khó?” Người nào đó tràn đầy lòng tin.
Ặc, thật sự cũng không khó…
Lúc Bách Lý Vân Khanh hứa hẹn, chỉ cần Ninh Ngưng chịu đến chính sảnh dùng bữa với bọn họ, sẽ có thể thỏa thích ăn no, cô nhóc mập vừa tỉnh ngủ không nói hai lời ra ngay khỏi tiểu viện của mình.
Hoàng thượng cần phải có ân trạch công bằng với hậu cung, mỗi tháng chỉ đến Cảnh Dương Cung dùng bữa hai lần.
Bình thường, đều là mẫu tử hai người ở chính sảnh, lúc nào dùng bữa cũng im lặng, khó tránh có chút lạnh lẽo.
Hôm nay, Ninh Ngưng xuất hiện làm bữa cơm trở nên thú vị.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thỉnh thoảng chữa những bệnh lặt vặt cho vương công quý tộc cũng là vì lợi ích.
Nhưng, nếu bàn về độc thuật…
Ân Hiểu Mộng lại thường xuyên dùng thuốc phá thai, thuốc độc, xuân dược, thuốc mê, thuốc ngứa, mị dược… không biết đã hại bao nhiêu người.
Trong kịch bản gốc, Lý đại nhân cũng là bị Ân Hiểu Mộng chính tay hạ độc hại chết.
Nhưng bây giờ, Ninh Ngưng không kịp lo nghĩ cái này, cô ốc còn không mang nổi mình ốc…
Mùa Xuân, thời gian trôi đi rất nhanh, ánh mặt trời ấm áp làm người ta mơ màng buồn ngủ, chớp mắt đã đến giữa trưa.
Giờ học binh pháp của các hoàng tử thế tử đã chuyển đến trận địa sa bàn trong đình viện.
Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận trước giờ ham chơi, sau khi bước vào cảnh xuân tươi đẹp liền bỏ trốn, chạy đến lớp y thuật nhìn trộm người khác học.
Chưa đến một khắc, hắn đã lén lén lút lút quay lại, thần bí kéo Bách Lý Vân Khanh, “Nhị hoàng huynh, không xong rồi, sợ là tiểu hoàng phi nhà huynh sắp bị Lý phu tử phạt rồi!”
Lý thái y là thầy thuốc, nổi tiếng nghiêm khắc, lúc dạy học càng không cho phép học sinh pha trò, cho dù gia thế có tốt thế nào, ông ta vẫn xử phạt như bình thường.
Trẻ con trong học viện thân phận đều cao quý, ai cũng khó dạy dỗ, duy chỉ sợ cái thước chất liệu đặc biệt của Lý phu tử.
Một thước của ông ta mà đánh xuống, ngay cả Ngũ hoàng tử khoẻ mạnh cũng cảm thấy đau.
Bách Lý Vân Khanh say mê biểu diễn binh pháp, đang định đá hắn ra… nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng lao qua cửa sổ đại sảnh.
Quả nhiên… nhóc mập xảy ra chuyện rồi!
Ninh Ngưng gật gù như gà con mổ thóc vậy, mơ màng buồn ngủ.
Mỗi lần sắp va vào mặt bàn, cô lại cố gắng mở đôi mắt đã mất đi tiêu cự ra, ra sức ngẩng đầu lên.
Nhưng chưa được ba giây, mí mắt nặng như nghìn vàng lại rũ xuống.
Ninh Ngưng chống chọi lại cơn buồn ngủ, đại não ngây ngô ra lệnh cho mình mau mở mắt ra…
Chỉ là kết quả trái với ý muốn, mí mắt cô chớp chớp mấy cái, cuối cùng lại khép vào, cái đầu tròn xoe cũng theo đó gục xuống mặt bàn một lần nữa.
Trái tim mọi người cũng nhấp nhô mấy phen theo đầu cô.
Thiên kim nhà Trung Thư Lệnh lo lắng liều mạng kéo ống tay áo Ninh Ngưng, nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Ngũ hoàng tử thấy thế thì mặt đen sì, đang nghĩ có nên ném đồ vào đánh thức cô không?
Bách Lý Vân Khanh mới vừa lôi được miếng ngọc bội của mình ra muốn ném vào trong, ngẩng đầu lên đã thầm nghĩ, hỏng rồi.
Vào lần thứ ba đi ngang qua bàn học của Ninh Ngưng, Lý thái y không thể nhịn được nữa liền dừng bước lại…
Cái thước làm bằng sắt mang theo gió đập thẳng vào vai Ninh Ngưng.
“Bốp!” Thước thép đánh vào người, tiếng kêu giòn giã.
Mặc dù vẫn đang trong mộng, nhưng cô đau đến nỗi cả người co rúm lại, không nhịn được kêu lên: “Đau…”
Nhưng Ninh Ngưng vẫn không lập tức ngồi thẳng lên!
Lúc Lý thái y giơ thước lên định đánh tiếp thì một bàn tay thon dài có lực giữ lại cổ tay ông ta, Bách Lý Vân Khanh lao qua cửa sổ vào lớp.
Nếu không phải lo lắng sẽ liên lụy Ninh Ngưng bị phạt gấp đôi, ngọc bội trong tay hắn đã sớm bay về phía Lý phu tử rồi.
“Phu tử, không được!” Bách Lý Vân Khanh dùng sức, “Quận chúa An Ninh có bệnh trong người!”
Ân Hiểu Mộng tự dưng có chút không thoải mái trong lòng.
Nhị hoàng tử phong thái xuất chúng này lại sẵn lòng phá hỏng quy củ để bảo vệ con nhỏ bánh bao đó?
Con nhóc mập này có gì tốt chứ?
Chỉ là trông ngoan ngoãn nghe lời thôi mà.
“Có bệnh?” Lý thái y dù sao cũng là thầy thuốc, theo bản năng cúi đầu kiểm tra tình hình của Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng bị đánh vẫn mơ màng ngủ chưa tỉnh, nhưng rõ ràng đã đau đến nỗi sắc mặt tái mét, nước mắt cũng tràn khóe mi.
“Chẳng lẽ…” Lý thái y khẽ cau mày, kéo cổ tay tròn lẳn của Ninh Ngưng, bắt mạch cho cô.
“Cái bệnh mê ngủ này của tiểu Quận chúa cực kỳ kỳ lạ!” Không hổ là thần y của Thiên Thụy, Lý thái y lập tức tra ra bệnh, “Bắt đầu từ khi nào?”
“Có lẽ đã hơn một tháng rồi.” Bách Lý Vân Khanh từng nghe mẫu phi nhắc đến tình huống này, “Mẫu phi ta vẫn luôn mời ngự y kê đơn thuốc, chỉ là hiệu quả quá thấp.”
Thầy thuốc nhân từ, Lý thái y lập tức kê một đơn thuốc, giao cho Bách Lý Vân Khanh.
“Bỏ đi, sức khỏe Quận chúa không tốt, Nhị điện hạ vẫn nên đưa Quận chúa về nghỉ ngơi đi.” Lý thái y như có điều suy nghĩ, “Đợi thần nghĩ được đơn thuốc tốt hơn, có lẽ sẽ có hiệu quả.”
Trong học viện cũng có cung nữ ma ma hầu hạ, lập tức có ma ma to khoẻ đi vào, định bế Quận chúa lên kiệu.
Bách Lý Vân Khanh liếc ma ma có gương mặt không mấy thiện cảm đó, ra hiệu cho bà ta ra ngoài.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn lại ngồi xổm xuống, cõng Ninh Ngưng đang ngủ say lên vai.
“A…” Người trong học viện đều há hốc mồm.
Bách Lý Vân Dận cũng ngây ra, đây… đây là Nhị hoàng huynh bướng bỉnh không nghe lời của hắn sao?
“Nhị hoàng huynh, đợi đệ với, đệ giúp huynh một tay!”
A a a, thế nào hắn cũng phải đi theo xem kết quả!
Bách Lý Vân Khanh: “Cút…”
Về đến Cảnh Dương Cung, lập tức có cung nữ đến Thượng Dược Cục lấy thuốc, sắc thuốc cho Ninh Ngưng.
Thân mẫu của Nhị hoàng tử, Tịnh phi nương nương, đích thân tới hỏi thăm tình hình ngày đầu tiên đi học của Ninh Ngưng.
Biết cô phát tác chứng thèm ngủ, ngủ ngay trong lớp của Lý phu tử, trái tim Tịnh Phi nương nương thắt lại.
“Vân Khanh, Ninh Ngưng là người Hoàng thượng giao cho Cảnh Dương Cung chúng ta chăm sóc, con phải cố gắng hết sức chăm sóc nó.”
“Vâng, mẫu thân.” Hiếm khi Bách Lý Vân Khanh nghe lời, hắn lấy thuốc bôi thường dùng lúc bị thương ra, vén cổ áo của nhóc mập lên.
Dấu thước tím bầm khiến tim hắn thắt lại.
“Ồ, tiểu Quận chúa thật là trắng!” Tịnh phi suýt nữa muốn nói giống như bánh bao, may mà dừng lại được, “Người ta là cô nương, Vân Khanh, để mẫu thân bôi thuốc cho Quận chúa.”
“Muội ấy là muội muội của con!” Tính thiếu niên phản nghịch của Bách Lý Vân Khanh lại phát tác, hiếm có lần hắn muốn chăm sóc muội muội, không được sao?
Hắn căn bản không quan tâm chuyện tránh hiềm nghi, tiếp tục cẩn thận bôi thuốc cho “muội muội” mũm mĩm.
Sự xuất hiện của Ninh Ngưng đã tăng thêm không ít niềm vui trong cuộc sống buồn tẻ chốn cung đình của hắn, giống như sủng vật nhỏ đột nhiên ở đâu chui ra.
Tịnh phi ngẩn ra, cười khẽ, “Vậy được rồi, buổi tối con nghĩ cách dỗ tiểu Quận chúa ra khỏi tiểu viện, dùng bữa cùng chúng ta.”
“Chuyện này có gì khó?” Người nào đó tràn đầy lòng tin.
Ặc, thật sự cũng không khó…
Lúc Bách Lý Vân Khanh hứa hẹn, chỉ cần Ninh Ngưng chịu đến chính sảnh dùng bữa với bọn họ, sẽ có thể thỏa thích ăn no, cô nhóc mập vừa tỉnh ngủ không nói hai lời ra ngay khỏi tiểu viện của mình.
Hoàng thượng cần phải có ân trạch công bằng với hậu cung, mỗi tháng chỉ đến Cảnh Dương Cung dùng bữa hai lần.
Bình thường, đều là mẫu tử hai người ở chính sảnh, lúc nào dùng bữa cũng im lặng, khó tránh có chút lạnh lẽo.
Hôm nay, Ninh Ngưng xuất hiện làm bữa cơm trở nên thú vị.
Bình luận facebook