Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 45 HÃY ĐỂ ANH YÊU EM
CHƯƠNG 45: HÃY ĐỂ ANH YÊU EM
"Linh, em có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Ngọc Thắng vẫn luôn ôm bả vai Nguyễn Khánh Linh. Tối qua hắn muốn để Nguyễn Khánh Linh chợp mắt một lúc, nhưng Nguyễn Khánh Linh không chịu.
Cô mới sinh con, mới phẫu thuật xong, căn bản thân thể chưa kịp phục hồi, cô cần nghỉ ngơi.
Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh tái nhợt. Thức trắng một đêm, quầng mắt cô thâm lại nhưng cô vẫn lắc đầu, "Không, em muốn ở bên Tiểu Duy."
"Ngoan, em cũng phải nghỉ ngơi. Cứ sang giường bên nằm một lúc, có được không?"
Đây là phòng bệnh VIP, bên trong có sắp xếp giường cho người nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Khánh Linh vẫn lắc đầu, "Không cần..."
"Không được cố chấp..."
Ngọc Thắng cúi xuống, ôm Nguyễn Khánh Linh vào lòng.
Cô thật sự rất nhẹ.
Hắn đau lòng, cô hoảng hốt.
"Phải nghỉ ngơi." Giọng nói của hắn trầm xuống, mang theo nét ngang ngược không cho người khác phản đối. Hắn ôm Nguyễn Khánh Linh tới chiếc giường bên cạnh, thay cô tháo giày tất.
Nguyễn Khánh Linh vùng vẫy lại bị hắn ấn xuống.
"Không được nhúc nhích..."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc em vẫn là vợ anh, anh không thương em thì thương ai?"
"Chúng ta đã ly hôn rồi..."
"Nói bậy, chứng nhận ly hôn đâu? Đưa chứng nhận ly hôn cho anh, anh sẽ thừa nhận chúng ta đã ly hôn. Nếu không, anh không thừa nhận..." Khóe miệng Ngọc Thắng gợi lên nụ cười xấu xa, nhưng khi nhìn thấy tròng mắt không tiêu cự của Nguyễn Khánh Linh, trong lòng lại đau xót.
Cô thật tàn nhẫn.
Hắn cũng tàn nhẫn.
Bọn họ đều là kẻ cố chấp giống nhau.
Nguyễn Khánh Linh quýnh lên, không phải Ngọc Thắng đang chơi xỏ cô chứ?
Giữa bọn họ rõ ràng đã ly hôn rồi.
"Luật sư của em nói anh đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn rồi..." Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Ngọc Thắng. Da mặt cô đỏ lên, bộ dáng giống như phải tranh cãi với hắn tới cùng.
Một bàn tay to của Ngọc Thắng nhẹ nhàng mơn trớn trên gò má cô, đầu ngón tay lướt trên làn môi cô, "Ngốc nghếch, thỏa thuận ly hôn chỉ là thoả thuận thôi. Nếu không có chứng nhận ly hôn, chúng ta mãi mãi không thể tính là đã ly hôn. Càng huống hồ, bản thỏa thuận kia, anh đã xé lâu rồi..."
"Cái gì?" Nguyễn Khánh Linh cuống cuồng.
Tên này thật vô lại.
"Anh... anh xé cũng không được, dù sao em có..."
Cô thật sự sợ hãi, thật sự không có cảm giác an toàn.
Cô biết, thực sự mình vẫn yêu Ngọc Thắng. Tình yêu nhiều năm như vậy, không thể nói hết sạch chẳng còn gì.
Cho dù cô đã bỏ đi lớp giác mác khiến cô đau khổ tột cùng, nhưng tình yêu này vẫn không vì lớp giác mạc mà biến mất.
Cô thật sự không được tích sự gì.
Cực kỳ không có tiền đồ.
Một nụ hôn nóng bỏng bỗng nhiên rơi trên làn môi cô, không phải lướt qua rồi ngừng lại, mà vô cùng lâu dài...
Vẻ mặt Ngọc Thắng rất dịu dàng.
Trước đây, hắn chưa từng cho Nguyễn Khánh Linh bất kỳ chăm sóc nào để cô nhớ lại. Sau này, hắn sẽ làm cho thế giới của cô chỉ dịu dàng.
"Linh, cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa được không em? Đừng ly hôn nhé, được không em?" Giọng nói mềm mại của Ngọc Thắng giống như viên kẹo đường bay lượn trên bầu trời, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến Nguyễn Khánh Linh lún sâu.
Nhưng cô không muốn lún sâu thêm nữa, trong năm năm qua, cô luôn sa vào, sa vào sự lạnh lùng của hắn. Nỗi đau tê tâm liệt phế kia hàng đêm hành hạ cô không yên giấc.
Hiện tại, cô thật sự không nắm chắc, một chút nắm chắc cũng chẳng có.
Cô sợ....
Yêu thương hắn, cô thật sự sợ....
Vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh hoang mang mờ mịt, đôi mắt cô vì đau xót mà bộc lộ nét ảm đạm vô cùng.
Cô nói, "Bỏ tôi đi không được ư? Trước đây... không phải anh cũng đã buông bỏ tôi sao? Sau này, chúng ta tự sống cuộc đời của mình không được ư?"
"Không được, không có em thì không gọi là nhà."
Hơi thở của Ngọc Thắng phả lên gương mặt Nguyễn Khánh Linh, âm ấm.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng phác họa hình dáng ánh mắt cô, "Anh rất hối hận. Thật sự. Hối hận không gì sánh được. Nếu có thể, anh thực mong thời gian có thể đảo ngược, để ông trời cho anh cơ hội một lần giữ em lại. Sau này.... anh sẽ làm ánh mắt của em, được không?”
Động tác của ngón tay hắn chạm lên nỗi đau nơi trái tim Nguyễn Khánh Linh.
Cô đã mù.
Cô đã là kẻ tàn tật.
"Không cần, sau này... tôi sẽ là ánh mắt của chính mình. Ánh mắt của ai trên thế giới này tôi cũng không với tới. Tôi sợ mình thiếu nợ, thiếu nợ đều phải trả. Ngọc Thắng, anh biết không? Lúc phải hoàn trả, thật sự rất đau."
Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh vô cùng bình tĩnh.
Trái tim Ngọc Thắng cũng đau tới siết lại.
Đầu ngón tay hắn cứ dừng lại trên ánh mắt Nguyễn Khánh Linh như thế.
Đôi mắt kia thật sự rất xinh đẹp. Điều hắn vẫn luôn yêu, không phải là đôi mắt này sao?
Ngọc Thắng cảm thấy hô hấp tắc nghẹn, nơi hầu kết rung lên, bờ môi khép mở, tốn sức lực thật nhiều mời nói ra từng câu từng chữ, "Nguyễn Khánh Linh, em nghe đây, anh yêu em, anh yêu em..."
"Anh yêu mọi thứ nơi em, bao gồm cả đôi mắt này của em. Tuy rằng em không nhìn thấy, nhưng anh có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình trong ánh mắt em. Anh biết, em chưa quên anh, có đúng không? Em vẫn còn yêu anh, có đúng không? Cho hai người chúng ta một cơ hội có được không?
Hắn sợ Nguyễn Khánh Linh không đồng ý nên rất hèn hạ mà chuyển hướng sang Tiểu Duy, "Em nghĩ về Tiểu Duy một chút đi. Lẽ nào em hy vọng con bé không có ba ư? Con bé sẽ lớn lên, sẽ đi học, cũng sẽ kết bạn kết bè. Đến khi tới lớp, lẽ nào em muốn đám trẻ mắng con bé là đứa không ba? Linh, cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ chứng minh, anh thật sự yêu em, được không em?"
"Linh, em có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Ngọc Thắng vẫn luôn ôm bả vai Nguyễn Khánh Linh. Tối qua hắn muốn để Nguyễn Khánh Linh chợp mắt một lúc, nhưng Nguyễn Khánh Linh không chịu.
Cô mới sinh con, mới phẫu thuật xong, căn bản thân thể chưa kịp phục hồi, cô cần nghỉ ngơi.
Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh tái nhợt. Thức trắng một đêm, quầng mắt cô thâm lại nhưng cô vẫn lắc đầu, "Không, em muốn ở bên Tiểu Duy."
"Ngoan, em cũng phải nghỉ ngơi. Cứ sang giường bên nằm một lúc, có được không?"
Đây là phòng bệnh VIP, bên trong có sắp xếp giường cho người nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Khánh Linh vẫn lắc đầu, "Không cần..."
"Không được cố chấp..."
Ngọc Thắng cúi xuống, ôm Nguyễn Khánh Linh vào lòng.
Cô thật sự rất nhẹ.
Hắn đau lòng, cô hoảng hốt.
"Phải nghỉ ngơi." Giọng nói của hắn trầm xuống, mang theo nét ngang ngược không cho người khác phản đối. Hắn ôm Nguyễn Khánh Linh tới chiếc giường bên cạnh, thay cô tháo giày tất.
Nguyễn Khánh Linh vùng vẫy lại bị hắn ấn xuống.
"Không được nhúc nhích..."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc em vẫn là vợ anh, anh không thương em thì thương ai?"
"Chúng ta đã ly hôn rồi..."
"Nói bậy, chứng nhận ly hôn đâu? Đưa chứng nhận ly hôn cho anh, anh sẽ thừa nhận chúng ta đã ly hôn. Nếu không, anh không thừa nhận..." Khóe miệng Ngọc Thắng gợi lên nụ cười xấu xa, nhưng khi nhìn thấy tròng mắt không tiêu cự của Nguyễn Khánh Linh, trong lòng lại đau xót.
Cô thật tàn nhẫn.
Hắn cũng tàn nhẫn.
Bọn họ đều là kẻ cố chấp giống nhau.
Nguyễn Khánh Linh quýnh lên, không phải Ngọc Thắng đang chơi xỏ cô chứ?
Giữa bọn họ rõ ràng đã ly hôn rồi.
"Luật sư của em nói anh đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn rồi..." Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Ngọc Thắng. Da mặt cô đỏ lên, bộ dáng giống như phải tranh cãi với hắn tới cùng.
Một bàn tay to của Ngọc Thắng nhẹ nhàng mơn trớn trên gò má cô, đầu ngón tay lướt trên làn môi cô, "Ngốc nghếch, thỏa thuận ly hôn chỉ là thoả thuận thôi. Nếu không có chứng nhận ly hôn, chúng ta mãi mãi không thể tính là đã ly hôn. Càng huống hồ, bản thỏa thuận kia, anh đã xé lâu rồi..."
"Cái gì?" Nguyễn Khánh Linh cuống cuồng.
Tên này thật vô lại.
"Anh... anh xé cũng không được, dù sao em có..."
Cô thật sự sợ hãi, thật sự không có cảm giác an toàn.
Cô biết, thực sự mình vẫn yêu Ngọc Thắng. Tình yêu nhiều năm như vậy, không thể nói hết sạch chẳng còn gì.
Cho dù cô đã bỏ đi lớp giác mác khiến cô đau khổ tột cùng, nhưng tình yêu này vẫn không vì lớp giác mạc mà biến mất.
Cô thật sự không được tích sự gì.
Cực kỳ không có tiền đồ.
Một nụ hôn nóng bỏng bỗng nhiên rơi trên làn môi cô, không phải lướt qua rồi ngừng lại, mà vô cùng lâu dài...
Vẻ mặt Ngọc Thắng rất dịu dàng.
Trước đây, hắn chưa từng cho Nguyễn Khánh Linh bất kỳ chăm sóc nào để cô nhớ lại. Sau này, hắn sẽ làm cho thế giới của cô chỉ dịu dàng.
"Linh, cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa được không em? Đừng ly hôn nhé, được không em?" Giọng nói mềm mại của Ngọc Thắng giống như viên kẹo đường bay lượn trên bầu trời, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến Nguyễn Khánh Linh lún sâu.
Nhưng cô không muốn lún sâu thêm nữa, trong năm năm qua, cô luôn sa vào, sa vào sự lạnh lùng của hắn. Nỗi đau tê tâm liệt phế kia hàng đêm hành hạ cô không yên giấc.
Hiện tại, cô thật sự không nắm chắc, một chút nắm chắc cũng chẳng có.
Cô sợ....
Yêu thương hắn, cô thật sự sợ....
Vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh hoang mang mờ mịt, đôi mắt cô vì đau xót mà bộc lộ nét ảm đạm vô cùng.
Cô nói, "Bỏ tôi đi không được ư? Trước đây... không phải anh cũng đã buông bỏ tôi sao? Sau này, chúng ta tự sống cuộc đời của mình không được ư?"
"Không được, không có em thì không gọi là nhà."
Hơi thở của Ngọc Thắng phả lên gương mặt Nguyễn Khánh Linh, âm ấm.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng phác họa hình dáng ánh mắt cô, "Anh rất hối hận. Thật sự. Hối hận không gì sánh được. Nếu có thể, anh thực mong thời gian có thể đảo ngược, để ông trời cho anh cơ hội một lần giữ em lại. Sau này.... anh sẽ làm ánh mắt của em, được không?”
Động tác của ngón tay hắn chạm lên nỗi đau nơi trái tim Nguyễn Khánh Linh.
Cô đã mù.
Cô đã là kẻ tàn tật.
"Không cần, sau này... tôi sẽ là ánh mắt của chính mình. Ánh mắt của ai trên thế giới này tôi cũng không với tới. Tôi sợ mình thiếu nợ, thiếu nợ đều phải trả. Ngọc Thắng, anh biết không? Lúc phải hoàn trả, thật sự rất đau."
Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh vô cùng bình tĩnh.
Trái tim Ngọc Thắng cũng đau tới siết lại.
Đầu ngón tay hắn cứ dừng lại trên ánh mắt Nguyễn Khánh Linh như thế.
Đôi mắt kia thật sự rất xinh đẹp. Điều hắn vẫn luôn yêu, không phải là đôi mắt này sao?
Ngọc Thắng cảm thấy hô hấp tắc nghẹn, nơi hầu kết rung lên, bờ môi khép mở, tốn sức lực thật nhiều mời nói ra từng câu từng chữ, "Nguyễn Khánh Linh, em nghe đây, anh yêu em, anh yêu em..."
"Anh yêu mọi thứ nơi em, bao gồm cả đôi mắt này của em. Tuy rằng em không nhìn thấy, nhưng anh có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình trong ánh mắt em. Anh biết, em chưa quên anh, có đúng không? Em vẫn còn yêu anh, có đúng không? Cho hai người chúng ta một cơ hội có được không?
Hắn sợ Nguyễn Khánh Linh không đồng ý nên rất hèn hạ mà chuyển hướng sang Tiểu Duy, "Em nghĩ về Tiểu Duy một chút đi. Lẽ nào em hy vọng con bé không có ba ư? Con bé sẽ lớn lên, sẽ đi học, cũng sẽ kết bạn kết bè. Đến khi tới lớp, lẽ nào em muốn đám trẻ mắng con bé là đứa không ba? Linh, cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ chứng minh, anh thật sự yêu em, được không em?"
Bình luận facebook