• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu Bạn Tai Vạ Khó Tránh (10 Viewers)

  • CHƯƠNG 48 NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỘC ÁC

CHƯƠNG 48: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỘC ÁC

"Đúng rồi, giác mạc của em gái tôi cũng thực không phải do cô ép cha mẹ tôi, là cha mẹ tôi chủ động cho..." Giọng nói của An Tuệ mang theo vẻ cười nhạo, cô nói, "Nhưng Ngọc Thắng tin lời cha mẹ tôi, tin lời tôi. Năm năm qua, tất cả hành hạ anh ấy dành cho cô đều vì anh ấy hận cô, hận cô cướp đôi giác mạc của em gái tôi. Trong mắt anh ấy, em gái tôi là người tốt đẹp nhất thế gian."

"Haha, người tốt đẹp nhất sẽ đi trộm đồ của người khác sao? Hai nghìn con hạc giấy kia của cô chính là do tôi và nó trộm đấy..."

Trong đầy Nguyễn Khánh Linh nổ bùng một tiếng.

Thì ra tất cả mọi chuyện, đều do An Tuệ ở sau lưng phá rối.

Đáng tiếc, Ngọc Thắng vẫn luôn bị cô ta che mờ hai mắt, hận cô nhiều năm như vậy.

Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh tím ngắt, môi cũng run run.

Trong cổ họng cô dường như không phát ra được âm thanh nào nữa.

Xem ra, cô phải chết rồi, hôm nay cô sẽ chết trong tay An Tuệ này.

Không ngờ trong đầu cô lại hiện ra một khuôn mặt thật rõ ràng, khuôn mặt đó là Ngọc Thắng.

Hắn hô lên hết lần này tới lần khác, "Đừng ngủ, nhất định không được ngủ...."

Nhưng mà cô mệt quá, mệt tới mức đôi mắt đã nhíu lại rồi.

Cô thật sự chịu không nổi nữa.

"Khụ khụ..."

Đây là một tiếng cuối cùng phát ra từ miệng Nguyễn Khánh Linh.

An Tuệ điên cuồng muốn giết chết cô, cười thật sung sướng, "Chết đi, chúng mày chết hết đi. Chết rồi, Ngọc Thắng chính là của tao..."

Ầm một tiếng, cửa phòng bị một cước đá văng, vụn gỗ văng khắp nơi.

Toàn thân Ngọc Thắng âm u lạnh lẽo bước nhanh tới, đôi mắt hắn giống như phun thuốc độc, nhìn chằm chằm vào An Tuệ.

"Buông cô ấy ra..."

Giọng nói giống như Tu La, lạnh tới dọa người.

Cả cơ thể An Tuệ run lên.

Ngọc Thắng đã túm được mái tóc cô ta, kéo cô ta ra mà không mang theo một chút cảm tình.

Da đầu bị rứt đau nhói, giống như da thịt bị kéo lìa ra vậy.

Vừa rồi cuộc điện thoại Nguyễn Khánh Linh ấn xuống trong lúc vô tình, vừa hay đã gọi tới điện thoại của Ngọc Thắng. Lời nói của An Tuệ được rơi vào tai hắn không sót chữ nào.

Người phụ nữ độc ác này...

Trong năm năm qua, hắn lại bị cô ta lừa dối, sắp đặt.

Hắn còn vì vậy mà tổn thương người hắn không nên tổn thương nhất.

Ngọc Thắng, thật sự là đồ ngu xuẩn.

Hai mắt Ngọc Thắng đỏ rực, sát khí quấn quanh thân.

An Tuệ bị hắn lôi tóc kéo ngã lăn trên mặt đất, oa oa kêu lên đau đớn, "Ngọc Thắng, Ngọc Thắng, anh buông em ra, em yêu anh, em làm mọi chuyện cũng vì anh..."

Ngọc Thắng không muốn nghe cô ta nói bất cứ từ nào, bất cứ từ nào nghe được đều khiến hắn ghê tởm.

Loại tình yêu này, hắn không cần.

An Tuệ đau tới kêu ầm lên.

Cửa phòng bệnh lập tức bị rất nhiều người vây quanh, Trình Gia Minh cũng đến đây.

Ngọc Thắng nhìn thoáng qua Trình Gia Minh, "Chăm sóc Linh cẩn thận..."

Trình Gia Minh nhíu mày, nhưng thấy bộ dạng này của Ngọc Thắng cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể đi vào phòng bệnh xem Nguyễn Khánh Linh thế nào.

Nguyễn Khánh Linh bị bóp cổ nên choáng váng, cô hít một ngụm khí lớn rồi thở ra.

Cô không nhìn thấy Ngọc Thắng kéo An Tuệ, chỉ nghe được tiếng kêu sắc nhọn của An Tuệ. Tiếng kêu kia đáng sợ vô cùng, giống như cô ta có thể bị Ngọc Thắng giết chết bất cứ lúc nào.

Nếu thật sự giết An Tuệ, Ngọc Thắng sẽ phải ngồi tù.

Tuyệt đối không thể để Ngọc Thắng ngồi tù.

Nguyễn Khánh Linh thở hổn hển, vùng đứng dậy, "Gia Minh, nhanh, nhanh ngăn Ngọc Thắng lại. Anh ấy sẽ giết An Tuệ chết mất, mau ngăn lại..."

"Ngọc Thắng, anh không được làm chuyện ngu ngốc..."

Nguyễn Khánh Linh vùng vẫy bổ nhào về phía cửa.

Trình Gia Minh vội vàng đỡ cô.

An Tuệ sợ tới mức run rẩy toàn thân. Cô chưa bao giờ thấy một Ngọc Thắng như vậy, hắn quá độc ác...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom