Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 44 BẮT ĐẦU LẠI LẦN NỮA ĐƯỢC KHÔNG_
CHƯƠNG 44: BẮT ĐẦU LẠI LẦN NỮA ĐƯỢC KHÔNG?
Ngọc Thắng ôm lấy bờ vai Nguyễn Khánh Linh dẫn cô đi thăm con gái.
Đứa bé nho nhỏ đang truyền dịch trong phòng theo dõi đặc biệt, có hộ lý chuyên môn đang chăm sóc ở bên cạnh.
Tóc của đứa nhóc bị cạo bớt cả khoảng rộng, một mũi kim lạnh lẽo đang đâm trên trán con bé. Phía trên là lọ truyền dịch, dòng chất lỏng nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Ngọc Thắng nhìn hình ảnh kia mà đau lòng.
Trên mặt đứa bé vẫn vương nước mắt, cái miệng nhỏ hơi chẹo đi, bộ dạng tủi thân vô cùng, có thể là khóc mệt rồi mới ngủ thiếp đi như thế.
Một đứa bé nhỏ xíu lại phải chịu những hành hạ này.
Nếu hắn có thể thay thế con bé thì tốt biết bao?
Nhưng cả hắn và Nguyễn Khánh Linh, ai cũng không thể.
"Tiểu Duy đâu?" Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy, cô rất sốt ruột, "Nhanh cho em sờ thấy con bé..."
Ngọc Thắng nắm lấy tay cô, đặt nhẹ nhàng lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Duy. Nơi đáy mắt hắn chứa đầy nét tự trách và đau lòng sâu đậm. Hắn nhẹ giọng nói, “Không sao rồi, có vẻ con bé đã ổn hơn nhiều."
Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy, chỉ có thể lo lắng suông, "Truyền dịch rồi đúng không?"
"Ừ, nhưng đầu kim rất nhỏ, chắc sẽ không đau lắm." Ngọc Thắng sợ Nguyễn Khánh Linh buồn, vội vàng an ủi cô.
Nhưng làm sao Nguyễn Khánh Linh có thể tin những lời này.
Cô không còn là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt, cô biết mùi vị của việc truyền dịch chẳng có gì tốt đẹp.
Cô rất khổ sở, luôn tự trách mình, "Nếu không tại em, Tiểu Duy sẽ không phải chịu tội thế này. Đều vì em không tốt, vì em không tốt..."
Cô ấy càng tự trách, Ngọc Thắng càng đau lòng, giống như mũi kim đâm lên trái tim.
Tất cả những điều này là do ai?
Nói trắng ra đều bởi hắn.
Nếu vào lúc Nguyễn Khánh Linh nói cô mang thai, hắn có thể nhận rõ tâm tư của mình, nếu hắn ở bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, ở bên cạnh đứa trẻ này, một nhà ba người của bọn họ sao lâm vào cục diện ngày hôm nay?
Tất cả nỗi đau của Nguyễn Khánh Linh, đều đến từ chính hắn.
Hắn chỉ là một tên khốn không hơn không kém mà thôi. Hắn không đáng để Nguyễn Khánh Linh vì hắn mà trả giá nhiều như vậy.
Hắn nắm chặt lấy tay Nguyễn Khánh Linh, tay cô vẫn đang run rẩy.
"Ngoan, không sao rồi, không sao rồi. Đêm nay anh sẽ ở lại cùng em và con..." Ngọc Thắng ôm Nguyễn Khánh Linh vào lòng, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, "Ngoan, thật sự sẽ không sao đâu, anh đảm bảo..."
Trình Gia Minh đứng ở cửa nhìn vào. Hắn biết, hắn thua rồi, thua hoàn toàn.
Trên thế giới này, người có thể mang tới hạnh phúc cho Nguyễn Khánh Linh, chỉ có Ngọc Thắng.
Người mà Nguyễn Khánh Linh cần, cũng chỉ có Ngọc Thắng.
Bỗng nhiên hắn bật cười, chỉ là nụ cười kia chua xót vô cùng.
Đêm nay, Ngọc Thắng ở lại bệnh viện cùng Nguyễn Khánh Linh và con gái.
Nguyễn Khánh Linh ngồi suốt bên giường bệnh, tay cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu của con gái. Cô sợ chỉ hơi buông lỏng, thì giống như không thấy con gái được nữa.
Mà hắn, vẫn luôn ôm lấy bờ vai Nguyễn Khánh Linh.
Có lẽ Nguyễn Khánh Linh không còn khả năng từ chối và chống cự nữa rồi.
Dù sao vào thời điểm này, trong lòng, trong mắt của cô chỉ có con gái.
Lúc nửa đêm, đứa nhóc tỉnh dậy một lần, cứ khóc mãi không ngừng. Nguyễn Khánh Linh ôm con vào lòng, đứa nhỏ khóc, cô cũng khóc theo con.
Hình ảnh này càng khiến cho Ngọc Thắng cảm thấy bản thân hắn là một tên khốn, một tên khốn không hơn không kém.
Hắn đi ra hành lang rút ra một điếu thuốc.
Trình Gia Minh đi tới nói chuyện với hắn, "Sao rồi? Lương tâm trỗi dậy? Có phải anh cảm thấy mình hại Nguyễn Khánh Linh thảm quá rồi không? Anh xem đi, bây giờ cô ấy chăm sóc đứa nhỏ khó khăn như thế. Hết thảy chuyển này, đều vì Ngọc Thắng nhà anh..."
Đầu mẩu thuốc khi sáng khi tối chiếu lên khuôn mặt Ngọc Thắng. Sắc mặt hắn trông có vẻ rất suy sụp, cơ thể nghiêng nghiêng dựa trên bức tường, hàng ria bên mép cũng mọc ra lởm chởm.
"Đúng thế.... tôi thật sự hối hận, ông trời thật sự rất công bằng. Người tôi từng đày đọa, lúc này đang quay lại lăng trì trái tim tôi. Người tôi không cần, lúc này lại trở thành nốt chu sa trong sinh mệnh. Anh nói có đáng đời tôi không? Thật sự đáng đời..."
Hắn vứt mẩu thuốc lá trong tay đi, mẩu thuốc vẽ một đường cong trong không trung, đáp xuống mặt đất. Hắn dùng mũi chân nhẹ nhàng dụi tắt. Hắn nói, "Tôi muốn bắt đầu lại lần nữa với Linh. Trình Gia Minh, hy vọng anh không tới phá đám..."
Trình Gia Minh nghe xong hừ lạnh một tiếng, "Phá đám? Ý là anh không đuổi kịp Nguyễn Khánh Linh là vì tôi phá đám? Nhưng lúc này, anh chỉ là chồng trước của Nguyễn Khánh Linh mà thôi..."
"Không, không phải chồng trước. Anh đừng quên, tôi chỉ ký vào thỏa thuận ly hôn, giữa chúng tôi chưa nhận chứng nhận ly hôn."
Bỗng nhiên Ngọc Thắng đắc ý cười một tiếng.
May mà chưa nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Nếu lúc đó nhận rồi thì hắn và Nguyễn Khánh Linh thật sự xong hết...
Trình Gia Minh không nói gì, chỉ đứng bĩu môi.
Ngọc Thắng và Nguyễn Khánh Linh một đêm không chợp mắt.
Sáng ngày hôm sau, Trình Gia Minh đo nhiệt độ cho đứa nhóc kia. Sốt đã giảm từ từ, nhưng vẫn cần truyền dịch quan sát.
"Ít nhất là ba ngày." Trình Gia Minh nói với Ngọc Thắng, "Nếu anh không chịu được nữa thì về đi, để tôi chăm sóc là được."
Ngọc Thắng lập tức hất cằm lên, tuyên bố chủ quyền, "Con gái của tôi, tôi chăm sóc..."
"Con gái anh?" Trình Gia Minh cố ý chọc tức hắn, "Đừng phét lác. Đứa nhỏ này là của Linh, tên mà Nguyễn Tiểu Duy..."
Ngọc Thắng trừng mắt tức giận, "Biến, không nói cũng không ai bảo anh câm..."
Trình Gia Minh chỉ cười rồi bước đi.
Hắn biết Ngọc Thắng cần thời gian ở riêng với Ngọc Thắng.
Điều hắn có thể làm cho Nguyễn Khánh Linh cũng chỉ có từng này. Hắn hy vọng lần này, lương tâm Ngọc Thắng thật sự trỗi dậy, thật sự yêu thương Nguyễn Khánh Linh...
Ngọc Thắng ôm lấy bờ vai Nguyễn Khánh Linh dẫn cô đi thăm con gái.
Đứa bé nho nhỏ đang truyền dịch trong phòng theo dõi đặc biệt, có hộ lý chuyên môn đang chăm sóc ở bên cạnh.
Tóc của đứa nhóc bị cạo bớt cả khoảng rộng, một mũi kim lạnh lẽo đang đâm trên trán con bé. Phía trên là lọ truyền dịch, dòng chất lỏng nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Ngọc Thắng nhìn hình ảnh kia mà đau lòng.
Trên mặt đứa bé vẫn vương nước mắt, cái miệng nhỏ hơi chẹo đi, bộ dạng tủi thân vô cùng, có thể là khóc mệt rồi mới ngủ thiếp đi như thế.
Một đứa bé nhỏ xíu lại phải chịu những hành hạ này.
Nếu hắn có thể thay thế con bé thì tốt biết bao?
Nhưng cả hắn và Nguyễn Khánh Linh, ai cũng không thể.
"Tiểu Duy đâu?" Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy, cô rất sốt ruột, "Nhanh cho em sờ thấy con bé..."
Ngọc Thắng nắm lấy tay cô, đặt nhẹ nhàng lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Duy. Nơi đáy mắt hắn chứa đầy nét tự trách và đau lòng sâu đậm. Hắn nhẹ giọng nói, “Không sao rồi, có vẻ con bé đã ổn hơn nhiều."
Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy, chỉ có thể lo lắng suông, "Truyền dịch rồi đúng không?"
"Ừ, nhưng đầu kim rất nhỏ, chắc sẽ không đau lắm." Ngọc Thắng sợ Nguyễn Khánh Linh buồn, vội vàng an ủi cô.
Nhưng làm sao Nguyễn Khánh Linh có thể tin những lời này.
Cô không còn là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt, cô biết mùi vị của việc truyền dịch chẳng có gì tốt đẹp.
Cô rất khổ sở, luôn tự trách mình, "Nếu không tại em, Tiểu Duy sẽ không phải chịu tội thế này. Đều vì em không tốt, vì em không tốt..."
Cô ấy càng tự trách, Ngọc Thắng càng đau lòng, giống như mũi kim đâm lên trái tim.
Tất cả những điều này là do ai?
Nói trắng ra đều bởi hắn.
Nếu vào lúc Nguyễn Khánh Linh nói cô mang thai, hắn có thể nhận rõ tâm tư của mình, nếu hắn ở bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, ở bên cạnh đứa trẻ này, một nhà ba người của bọn họ sao lâm vào cục diện ngày hôm nay?
Tất cả nỗi đau của Nguyễn Khánh Linh, đều đến từ chính hắn.
Hắn chỉ là một tên khốn không hơn không kém mà thôi. Hắn không đáng để Nguyễn Khánh Linh vì hắn mà trả giá nhiều như vậy.
Hắn nắm chặt lấy tay Nguyễn Khánh Linh, tay cô vẫn đang run rẩy.
"Ngoan, không sao rồi, không sao rồi. Đêm nay anh sẽ ở lại cùng em và con..." Ngọc Thắng ôm Nguyễn Khánh Linh vào lòng, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, "Ngoan, thật sự sẽ không sao đâu, anh đảm bảo..."
Trình Gia Minh đứng ở cửa nhìn vào. Hắn biết, hắn thua rồi, thua hoàn toàn.
Trên thế giới này, người có thể mang tới hạnh phúc cho Nguyễn Khánh Linh, chỉ có Ngọc Thắng.
Người mà Nguyễn Khánh Linh cần, cũng chỉ có Ngọc Thắng.
Bỗng nhiên hắn bật cười, chỉ là nụ cười kia chua xót vô cùng.
Đêm nay, Ngọc Thắng ở lại bệnh viện cùng Nguyễn Khánh Linh và con gái.
Nguyễn Khánh Linh ngồi suốt bên giường bệnh, tay cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu của con gái. Cô sợ chỉ hơi buông lỏng, thì giống như không thấy con gái được nữa.
Mà hắn, vẫn luôn ôm lấy bờ vai Nguyễn Khánh Linh.
Có lẽ Nguyễn Khánh Linh không còn khả năng từ chối và chống cự nữa rồi.
Dù sao vào thời điểm này, trong lòng, trong mắt của cô chỉ có con gái.
Lúc nửa đêm, đứa nhóc tỉnh dậy một lần, cứ khóc mãi không ngừng. Nguyễn Khánh Linh ôm con vào lòng, đứa nhỏ khóc, cô cũng khóc theo con.
Hình ảnh này càng khiến cho Ngọc Thắng cảm thấy bản thân hắn là một tên khốn, một tên khốn không hơn không kém.
Hắn đi ra hành lang rút ra một điếu thuốc.
Trình Gia Minh đi tới nói chuyện với hắn, "Sao rồi? Lương tâm trỗi dậy? Có phải anh cảm thấy mình hại Nguyễn Khánh Linh thảm quá rồi không? Anh xem đi, bây giờ cô ấy chăm sóc đứa nhỏ khó khăn như thế. Hết thảy chuyển này, đều vì Ngọc Thắng nhà anh..."
Đầu mẩu thuốc khi sáng khi tối chiếu lên khuôn mặt Ngọc Thắng. Sắc mặt hắn trông có vẻ rất suy sụp, cơ thể nghiêng nghiêng dựa trên bức tường, hàng ria bên mép cũng mọc ra lởm chởm.
"Đúng thế.... tôi thật sự hối hận, ông trời thật sự rất công bằng. Người tôi từng đày đọa, lúc này đang quay lại lăng trì trái tim tôi. Người tôi không cần, lúc này lại trở thành nốt chu sa trong sinh mệnh. Anh nói có đáng đời tôi không? Thật sự đáng đời..."
Hắn vứt mẩu thuốc lá trong tay đi, mẩu thuốc vẽ một đường cong trong không trung, đáp xuống mặt đất. Hắn dùng mũi chân nhẹ nhàng dụi tắt. Hắn nói, "Tôi muốn bắt đầu lại lần nữa với Linh. Trình Gia Minh, hy vọng anh không tới phá đám..."
Trình Gia Minh nghe xong hừ lạnh một tiếng, "Phá đám? Ý là anh không đuổi kịp Nguyễn Khánh Linh là vì tôi phá đám? Nhưng lúc này, anh chỉ là chồng trước của Nguyễn Khánh Linh mà thôi..."
"Không, không phải chồng trước. Anh đừng quên, tôi chỉ ký vào thỏa thuận ly hôn, giữa chúng tôi chưa nhận chứng nhận ly hôn."
Bỗng nhiên Ngọc Thắng đắc ý cười một tiếng.
May mà chưa nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Nếu lúc đó nhận rồi thì hắn và Nguyễn Khánh Linh thật sự xong hết...
Trình Gia Minh không nói gì, chỉ đứng bĩu môi.
Ngọc Thắng và Nguyễn Khánh Linh một đêm không chợp mắt.
Sáng ngày hôm sau, Trình Gia Minh đo nhiệt độ cho đứa nhóc kia. Sốt đã giảm từ từ, nhưng vẫn cần truyền dịch quan sát.
"Ít nhất là ba ngày." Trình Gia Minh nói với Ngọc Thắng, "Nếu anh không chịu được nữa thì về đi, để tôi chăm sóc là được."
Ngọc Thắng lập tức hất cằm lên, tuyên bố chủ quyền, "Con gái của tôi, tôi chăm sóc..."
"Con gái anh?" Trình Gia Minh cố ý chọc tức hắn, "Đừng phét lác. Đứa nhỏ này là của Linh, tên mà Nguyễn Tiểu Duy..."
Ngọc Thắng trừng mắt tức giận, "Biến, không nói cũng không ai bảo anh câm..."
Trình Gia Minh chỉ cười rồi bước đi.
Hắn biết Ngọc Thắng cần thời gian ở riêng với Ngọc Thắng.
Điều hắn có thể làm cho Nguyễn Khánh Linh cũng chỉ có từng này. Hắn hy vọng lần này, lương tâm Ngọc Thắng thật sự trỗi dậy, thật sự yêu thương Nguyễn Khánh Linh...
Bình luận facebook