• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu Bạn Tai Vạ Khó Tránh (28 Viewers)

  • CHƯƠNG 46 QUY TẮC THEO ĐUỔI VỢ

CHƯƠNG 46: QUY TẮC THEO ĐUỔI VỢ

"Không, tôi sẽ không tiếp nhận anh..."

Trong đầu Nguyễn Khánh Linh rất rối loạn, nhưng thái độ thật kiên quyết.

Đau đớn từng cứa trong trái tim cô vẫn chưa hết, cô thật lòng không muốn thử lại.

Cô đẩy tay Ngọc Thắng ra, "Người anh yêu không phải là An Nhàn sao? Tôi không muốn làm kẻ thay thế của người khác. Ngọc Thắng, tha cho tôi đi, cũng buông tha cho bản thân anh đi..."

Nút thắt trong lòng cô chính là An Nhàn.

Trong năm năm, bởi vì một đôi giác mạc của An Nhàn, cô đã nhận qua nhiều quá nhiều uất ức.

Trong lòng hắn, tình yêu trao cho An Nhàn khắc cốt ghi tâm như thế, sao có thể toàn tâm toàn ý yêu cô.

Dù sao trái tim cô cũng chẳng thể trao cho hai người.

Cô không làm được việc đó, cũng không muốn tiếp nhận việc chân trong chân ngoài của Ngọc Thắng.

Cơ thể Ngọc Thắng đột nhiên run lên.

An Nhàn, nếu Nguyễn Khánh Linh không nhắc tới, thậm chí hắn đã quên...

Một ngàn chín trăm chín mươi chín con hạc giấy ấy là do người con gái kia đã trộm đi đồ vật của người khác.

Ánh mắt Ngọc Thắng trầm xuống, hắn bỗng hỏi Nguyễn Khánh Linh, "Lần tai nạn xe đó, thật sự không liên quan tới em sao?"

Nghe xong câu này, Nguyễn Khánh Linh cười lạnh một tiếng, quả nhiên hắn vẫn không tin.

"Không phải. Dù anh có hỏi tôi ngàn lần vạn lần, tôi cũng sẽ trả lời anh 'không phải'. Chuyện tôi không làm, anh muốn tôi thừa nhận thế nào? Tôi nói rồi, lúc đó tôi căn bản không biết anh thầm mến An Nhàn, cũng không biết bản thân dùng giác mạc của An Nhàn..."

Ngọc Thắng nhớ tới sau lần tai nạn xe kia, lời của người nhà họ An nói với hắn.

Nhớ tới lời An Tuệ nói với hắn.

An Tuệ nói, là Nguyễn Khánh Linh ép buộc tới cùng, nhà họ không có biện pháp mới đưa giác mạc cho Nguyễn Khánh Linh.

Cho nên hắn mới căm hận Nguyễn Khánh Linh, cảm thấy Nguyễn Khánh Linh quá cay nghiệt lạnh lùng...

Nhưng trên thực tế, ngay từ đầu Nguyễn Khánh Linh không hề biết giác mạc kia là của An Nhàn.

Nếu không phải sau này Ngọc Thắng tìm cô giằng co, có lẽ cả đời cô cũng không biết rốt cuộc giác mạc đó là của ai.

An Tuệ, người phụ này nhất định là kẻ nói dối...

Bao gồm cả lần tai nạn xe kia.

Nét mặt anh tuấn của Ngọc Thắng lạnh lẽo.

Nếu như thật sự là An Tuệ châm ngòi ly gián, vậy hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho An Tuệ.

"Tóm lại, chuyện tai nạn xe kia tôi không muốn bàn luận gì với anh nữa. Bởi vì chẳng có ý nghĩa gì, lời nói của tôi anh cũng không tin. Thế nên sau này đừng hỏi tôi nữa. Dù sao tôi đã trả lại giác mạc cho anh rồi, tôi không nợ anh..."

Giọng điệu của Nguyễn Khánh Linh rất lạnh lùng, cô thậm chí còn lấy tay lau môi.

Động tác này đã kích thích Ngọc Thắng.

Hắn thật sự rất buồn.

Cũng trách bản thân lúc đầu quá ngu xuẩn, sau khi nhìn thấy thi thể không trọn vẹn của An Nhàn hắn đã đánh mất lý trí. Hắn một lòng một dạ cho rằng người nhà họ Nguyễn đã hại An Nhàn, cho rằng là Nguyễn Khánh Linh cay nghiệt vô tình muốn lấy đôi giác mạc của An Nhàn.

Hiện giờ, hắn vì sự ngu xuẩn lúc đó của mình mà trả cái giá lớn.

Nguyễn Khánh Linh quay người đi không muốn nói chuyện với Ngọc Thắng.

Ngọc Thắng thở dài, chỉ có thể hạ giọng nói: "Em nằm nghỉ ngơi trước đi, anh đi mua bữa sáng cho em..."

Nguyễn Khánh Linh không trả lời.

Ngọc Thắng đứng dậy, đi mua bữa sáng cho Nguyễn Khánh Linh, ngang qua hàng hoa lại mua một đóa Hồng Mân Côi tặng cô.

Hắn chưa từng mua hoa tặng Nguyễn Khánh Linh, đây là lần đầu tiên.

Đương nhiên, đây sẽ không phải lần cuối cùng. Nếu hắn có thể quay lại với Nguyễn Khánh Linh, từ nay trở đi, nhất định mỗi ngày hắn sẽ mua hoa tặng cô.

Cầm bó hoa hồng lớn, xách bữa sáng vào bệnh viện, kết quả Nguyễn Khánh Linh căn bản không cần hoa và bữa sáng của hắn.

Trình Gia Minh đứng ngoài cửa phòng bệnh cười nhạo hắn, "Xem đi, tự tạo nghiệt ha?"

"Cút..." Hắn gầm một tiếng trong cổ họng.

Tâm tình Trình Gia Minh sung sướng bỏ đi.

Nguyễn Khánh Linh rất quật cường, cô thà ăn cơm căng tin bệnh viện mà hộ lý đưa tới cũng không chịu ăn cơm của Ngọc Thắng mua.

Ngọc Thắng chỉ đành âm thầm mua chuộc hộ lý, để hộ lý mang thức ăn hắn mua đưa cho Nguyễn Khánh Linh, nói với cô đó là đồ mua từ căng tin bệnh viện.

Chỉ như vậy, Nguyễn Khánh Linh mới chịu ăn.

Ngọc Thắng ở liền hai ngày trong bệnh viện.

Trong hai ngày, chuyện công ty hắn mặc kệ, giao hết cho phó tổng giám đốc lo liệu. Trừ khi có chuyện lớn cần hắn ra mặt, hắn mới ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

Trong hai ngày, ngay cả quần áo Ngọc Thắng cũng chưa thay, trên người toàn mùi thuốc sát trùng, râu ria xồm xàm, y chang một ông chú lôi thôi lếch thếch.

Trình Gia Minh liền cười hắn, "Anh đó, đáng đời. Giờ đã biết phụ nữ không dễ chọc chưa?"

Ngọc Thắng xoa xoa mi tâm, hắn còn nói gì được đây?

Vì kéo vợ về, hắn chỉ đành liều mạng.

...

Hai ngày liên tiếp hắn không tới công ty, chuyện này khiến An Tuệ lo muốn chết.

An Tuệ cũng không phải người phụ nữ đơn giản, cô ta phái người đi điều tra hai ngày, rốt cuộc điều tra ra chuyện Nguyễn Khánh Linh sinh con.

Sau khi nhận được tin này, An Tuệ xù cả lông.

Sao cô ngờ được Nguyễn Khánh Linh lại có thể sinh hạ đứa con của Ngọc Thắng.

Cô vẫn luôn hy vọng có cơ hội ở bên Ngọc Thắng. Hiện giờ có con rồi, nhất định Nguyễn Khánh Linh sẽ buộc chặt Ngọc Thắng bên người.

Con đàn bà này thật đáng ghét...

An Tuệ nghiến răng nghiến lợi.

Từ sau lần tai nạn xe năm năm trước, cô vẫn luôn vạch kế hoạch tới giờ, nhưng vẫn bị con đàn bà Nguyễn Khánh Linh kia cướp mất Ngọc Thắng.

Cô ta hận...

Cô ta hận Nguyễn Khánh Linh tới chết.

Hận không thể làm cho Nguyễn Khánh Linh chết luôn đi.

Giống như trận tai nạn xe năm năm trước, em gái của cô đã chết như thế. Cô ta trơ mắt nhìn em gái mình bị tai nạn, vốn có thể cứu sống nhưng cô ta không cứu. Cô ta trơ mắt nhìn em gái mình kẹt trong xe, mất máu quá nhiều mà chết...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom