Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 47 LẦN TAI NẠN XE KIA KHÔNG PHẢI VIỆC
CHƯƠNG 47: LẦN TAI NẠN XE KIA KHÔNG PHẢI VIỆC BẤT TRẮC
Trên đời này có một loại tình yêu vô cùng ích kỷ.
Ví dụ như, tình yêu của An Tuệ với Ngọc Thắng, ích kỷ tới độ cô ta muốn bất kể người nào ngăn cản cô ta ở bên Ngọc Thắng đều phải chết.
Cô ta vì Ngọc Thắng, có thể làm ra chuyện điên rồ nhất.
Chiều hôm đó, chính vào lúc Ngọc Thắng đi mua cơm, An Tuệ vụng trộm lẻn vào phòng bệnh của con gái Nguyễn Khánh Linh.
Đứa nhỏ vừa mới ngủ, Nguyễn Khánh Linh đang ngủ gật.
Nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, cô tưởng là Ngọc Thắng, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Không phải bảo anh về đi sao? Sao lại tới nữa?”
An Tuệ hừ lạnh một tiếng.
Đôi mắt cô ta độc ác nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh.
Người đàn bà này, ngay lúc đi học đã đáng ghét vô cùng.
Khi đó bọn họ học cùng một trường, quan hệ giữa hai người Nguyễn Khánh Linh và Ngọc Thắng rất tốt, mỗi ngày đều dính lấy nhau chơi đùa.
Về sau Ngọc Thắng ra nước ngoài du học, mỗi ngày Nguyễn Khánh Linh đều gấp hạc giấy tặng Ngọc Thắng. Chuyện này, ai trong trường cũng biết.
Cô ta hận, trong lòng vô cùng căm hận. Vì thế, cô ta giựt dây để em gái mình, người cũng thích Ngọc Thắng đi trộm hạc giấy Nguyễn Khánh Linh gấp. Hai nghìn con hạc giấy Nguyễn Khánh Linh gấp, tất cả đã bị hai chị em họ trộm mang về.
Cô ta vứt một con trong đó đi, An Nhàn lấy một ngàn chín trăm chín mươi chín con hạc giấy còn lại gửi cho Ngọc Thắng.
Chuyện này, người biết chỉ có cô ta và em gái mình.
Nhưng em gái cô ta đã chết rồi. Vậy nên, trên thế giới chẳng còn kẻ nào biết về chuyện này.
Hiện giờ trên thế giới, người ngăn cản cô yêu Ngọc Thắng, chỉ còn con đàn bà Nguyễn Khánh Linh này.
An Tuệ cười lạnh, bước từng bước về phía Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh chỉ nghe được tiếng bước chân.
Cô hơi nhíu mày lại.
Tiếng bước chân hình như không giống Ngọc Thắng, cũng không giống Trình Gia Minh.
Ngọc Thắng mang giày da, khi giày da giẫm trên mặt đất chỉ có tiếng động cạch cạch nhẹ.
Mà Trình Gia Minh, từ trước tới nay tiếng bước chân rất lớn, vì thói quen nghề nghiệp...
Mà bước chân này lại rất nhẹ, giống như của phụ nữ.
Nhất thời, sắc mặt Nguyễn Khánh Linh trầm xuống, cô hỏi, "Ai? Cô là ai?"
An Tuệ đã bước tới trước mặt cô.
Người của cô điều tra được mắt của Nguyễn Khánh Linh đã mù rồi. Người phụ nữ này, bây giờ là kẻ mù...
Đáng đời.
Năm đó, cô ta đã dùng đôi giác mạc của em gái mình.
Một đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh, rất đáng yêu, ngủ rất say.
Bỗng nhiên An Tuệ cười lạnh ra tiếng, "Ây chậc chậc, Nguyễn Khánh Linh, cô cũng giỏi lắm. Biến mất gần một năm, thì ra là trốn đi sinh con. Sao rồi, cho rằng bản thân sinh được con thì có thể trói Ngọc Thắng bên người rồi hả?"
Nguyễn Khánh Linh nhíu mày.
Giọng nói này thật quen tai.
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
"Ừm, đứa trẻ trông rất đáng yêu. Chỉ đáng tiếc, mẹ nó là kẻ mù..."
Ngón tay thon dài của An Tuệ lướt trên gương mặt Nguyễn Khánh Linh, "Không nhìn thấy tôi đúng không? Sốt ruột lắm đúng không?"
Bỗng nhiên trái tim Nguyễn Khánh Linh nẩy lên một cái.
Cuối cùng thì cô cũng nghe ra âm thanh phát ra này là của ai.
Mấy năm nay, người phụ nữ này đều đảm đương vị trí trợ lý bên người của Ngọc Thắng. Cô ta là chị gái ruột của An Nhàn - An Tuệ.
Trước đây, bọn họ cũng là bạn học cùng trường.
"Sao cô lại tới đây?"
Đầu ngón tay của Nguyễn Khánh Linh sờ soạng, vội vàng mò mẫm đứa con của mình.
Người nhà họ An đều là kẻ điên.
Năm đó, An Nhàn say rượu lái xe gây tai nạn, nhưng qua miệng người nhà họ An lại thành vô tội, biến thành người nhà họ Nguyễn dùng tiền thông đồng với cảnh sát, hắt nước bẩn lên người nhà họ An.
Nhưng sự thật là như vậy sao?
Không phải.
Ngươi thật sự đã hắt nước bẩn, rõ ràng là người nhà họ An.
"Sao tôi lại không thể tới, tôi tới thăm cô mà..."
An Tuệ cười như có bệnh, ánh mắt cô ta khóa chặt lên đứa bé đang nằm trên giường bệnh, gằn từng câu, "Cô có tư cách gì mà sinh con cho Ngọc Thắng, cô xứng ư?"
"Tôi xứng hay không, không cần cô để ý."
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh không hiểu sao thấy hoảng loạn, cô định gọi người tới.
Kết quả còn chưa há miệng thì yết hầu chợt bị người ta bóp chặt.
Nhất thời, cô thấy cảm giác nghẹt thở ập tới.
Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh bị bóp tới đỏ bừng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng 'a a a...' yếu ớt.
An Tuệ hếch môi lạnh lùng cười rất gai mắt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô có biết rốt cuộc tôi yêu Ngọc Thắng bao nhiêu không? Cô cho rằng chỉ mình cô yêu anh ấy tới chết đi sống lại sao? Sao tôi không thế chứ? Khi đi học, cô thích anh ấy, cô cho rằng tôi không vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô, em gái tôi và cả tôi nữa, trong ba người chúng ta chỉ có tôi yêu anh ấy sâu sắc nhất...."
Nguyễn Khánh Linh ra sức vùng vầy...
Nhưng càng vùng vẫy, An Tuệ càng siết chặt...
Cánh tay cô chạm vào một chiếc điện thoại, trong lúc bối rối đã bấm một cái, không biết đã ấn phải nút nào...
"Đúng, quả thực lần tai nạn xe năm năm trước không phải do cô tạo thành. Cô làm gì có khả năng tạo ra tai nạn xe chứ." Trong ánh mắt An Tuệ mang theo cảm giác giết chóc đẫm máu. Cô ta cười lạnh nói, "Ngày hôm đó, tôi nói với em mình, Ngọc Thắng ở nước ngoài yêu một người khác. Nó rất đau lòng, sau đó đi uống rất nhiều rượu, la hét ầm ĩ phải ra nước ngoài tìm Ngọc Thắng hỏi cho rõ ràng. Tôi không ngăn cản nó."
"Lúc xe gặp tai nạn, tôi đang ngồi bên cạnh cô có biết không? Vốn dĩ tôi có thể cứu nó, nhưng tôi không làm vậy, tôi là kẻ ích kỷ thế đấy... Tôi trơ mắt nhìn nó bị kẹ trong xe, máu chảy thành sông. Đương nhiên, điều tôi không ngờ được là, chiếc xe đụng vào xe của em gái tôi lại là xe của anh trai cô. Ngoài ý muốn, việc anh trai cô thật sự là ngoài ý muốn..."
Tiếng cười của An Tuệ càng thêm lạnh, càng thêm biến thái.
Người phụ nữ thật sự đáng sợ.
Trên đời này có một loại tình yêu vô cùng ích kỷ.
Ví dụ như, tình yêu của An Tuệ với Ngọc Thắng, ích kỷ tới độ cô ta muốn bất kể người nào ngăn cản cô ta ở bên Ngọc Thắng đều phải chết.
Cô ta vì Ngọc Thắng, có thể làm ra chuyện điên rồ nhất.
Chiều hôm đó, chính vào lúc Ngọc Thắng đi mua cơm, An Tuệ vụng trộm lẻn vào phòng bệnh của con gái Nguyễn Khánh Linh.
Đứa nhỏ vừa mới ngủ, Nguyễn Khánh Linh đang ngủ gật.
Nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, cô tưởng là Ngọc Thắng, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Không phải bảo anh về đi sao? Sao lại tới nữa?”
An Tuệ hừ lạnh một tiếng.
Đôi mắt cô ta độc ác nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh.
Người đàn bà này, ngay lúc đi học đã đáng ghét vô cùng.
Khi đó bọn họ học cùng một trường, quan hệ giữa hai người Nguyễn Khánh Linh và Ngọc Thắng rất tốt, mỗi ngày đều dính lấy nhau chơi đùa.
Về sau Ngọc Thắng ra nước ngoài du học, mỗi ngày Nguyễn Khánh Linh đều gấp hạc giấy tặng Ngọc Thắng. Chuyện này, ai trong trường cũng biết.
Cô ta hận, trong lòng vô cùng căm hận. Vì thế, cô ta giựt dây để em gái mình, người cũng thích Ngọc Thắng đi trộm hạc giấy Nguyễn Khánh Linh gấp. Hai nghìn con hạc giấy Nguyễn Khánh Linh gấp, tất cả đã bị hai chị em họ trộm mang về.
Cô ta vứt một con trong đó đi, An Nhàn lấy một ngàn chín trăm chín mươi chín con hạc giấy còn lại gửi cho Ngọc Thắng.
Chuyện này, người biết chỉ có cô ta và em gái mình.
Nhưng em gái cô ta đã chết rồi. Vậy nên, trên thế giới chẳng còn kẻ nào biết về chuyện này.
Hiện giờ trên thế giới, người ngăn cản cô yêu Ngọc Thắng, chỉ còn con đàn bà Nguyễn Khánh Linh này.
An Tuệ cười lạnh, bước từng bước về phía Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh chỉ nghe được tiếng bước chân.
Cô hơi nhíu mày lại.
Tiếng bước chân hình như không giống Ngọc Thắng, cũng không giống Trình Gia Minh.
Ngọc Thắng mang giày da, khi giày da giẫm trên mặt đất chỉ có tiếng động cạch cạch nhẹ.
Mà Trình Gia Minh, từ trước tới nay tiếng bước chân rất lớn, vì thói quen nghề nghiệp...
Mà bước chân này lại rất nhẹ, giống như của phụ nữ.
Nhất thời, sắc mặt Nguyễn Khánh Linh trầm xuống, cô hỏi, "Ai? Cô là ai?"
An Tuệ đã bước tới trước mặt cô.
Người của cô điều tra được mắt của Nguyễn Khánh Linh đã mù rồi. Người phụ nữ này, bây giờ là kẻ mù...
Đáng đời.
Năm đó, cô ta đã dùng đôi giác mạc của em gái mình.
Một đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh, rất đáng yêu, ngủ rất say.
Bỗng nhiên An Tuệ cười lạnh ra tiếng, "Ây chậc chậc, Nguyễn Khánh Linh, cô cũng giỏi lắm. Biến mất gần một năm, thì ra là trốn đi sinh con. Sao rồi, cho rằng bản thân sinh được con thì có thể trói Ngọc Thắng bên người rồi hả?"
Nguyễn Khánh Linh nhíu mày.
Giọng nói này thật quen tai.
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
"Ừm, đứa trẻ trông rất đáng yêu. Chỉ đáng tiếc, mẹ nó là kẻ mù..."
Ngón tay thon dài của An Tuệ lướt trên gương mặt Nguyễn Khánh Linh, "Không nhìn thấy tôi đúng không? Sốt ruột lắm đúng không?"
Bỗng nhiên trái tim Nguyễn Khánh Linh nẩy lên một cái.
Cuối cùng thì cô cũng nghe ra âm thanh phát ra này là của ai.
Mấy năm nay, người phụ nữ này đều đảm đương vị trí trợ lý bên người của Ngọc Thắng. Cô ta là chị gái ruột của An Nhàn - An Tuệ.
Trước đây, bọn họ cũng là bạn học cùng trường.
"Sao cô lại tới đây?"
Đầu ngón tay của Nguyễn Khánh Linh sờ soạng, vội vàng mò mẫm đứa con của mình.
Người nhà họ An đều là kẻ điên.
Năm đó, An Nhàn say rượu lái xe gây tai nạn, nhưng qua miệng người nhà họ An lại thành vô tội, biến thành người nhà họ Nguyễn dùng tiền thông đồng với cảnh sát, hắt nước bẩn lên người nhà họ An.
Nhưng sự thật là như vậy sao?
Không phải.
Ngươi thật sự đã hắt nước bẩn, rõ ràng là người nhà họ An.
"Sao tôi lại không thể tới, tôi tới thăm cô mà..."
An Tuệ cười như có bệnh, ánh mắt cô ta khóa chặt lên đứa bé đang nằm trên giường bệnh, gằn từng câu, "Cô có tư cách gì mà sinh con cho Ngọc Thắng, cô xứng ư?"
"Tôi xứng hay không, không cần cô để ý."
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh không hiểu sao thấy hoảng loạn, cô định gọi người tới.
Kết quả còn chưa há miệng thì yết hầu chợt bị người ta bóp chặt.
Nhất thời, cô thấy cảm giác nghẹt thở ập tới.
Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh bị bóp tới đỏ bừng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng 'a a a...' yếu ớt.
An Tuệ hếch môi lạnh lùng cười rất gai mắt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô có biết rốt cuộc tôi yêu Ngọc Thắng bao nhiêu không? Cô cho rằng chỉ mình cô yêu anh ấy tới chết đi sống lại sao? Sao tôi không thế chứ? Khi đi học, cô thích anh ấy, cô cho rằng tôi không vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô, em gái tôi và cả tôi nữa, trong ba người chúng ta chỉ có tôi yêu anh ấy sâu sắc nhất...."
Nguyễn Khánh Linh ra sức vùng vầy...
Nhưng càng vùng vẫy, An Tuệ càng siết chặt...
Cánh tay cô chạm vào một chiếc điện thoại, trong lúc bối rối đã bấm một cái, không biết đã ấn phải nút nào...
"Đúng, quả thực lần tai nạn xe năm năm trước không phải do cô tạo thành. Cô làm gì có khả năng tạo ra tai nạn xe chứ." Trong ánh mắt An Tuệ mang theo cảm giác giết chóc đẫm máu. Cô ta cười lạnh nói, "Ngày hôm đó, tôi nói với em mình, Ngọc Thắng ở nước ngoài yêu một người khác. Nó rất đau lòng, sau đó đi uống rất nhiều rượu, la hét ầm ĩ phải ra nước ngoài tìm Ngọc Thắng hỏi cho rõ ràng. Tôi không ngăn cản nó."
"Lúc xe gặp tai nạn, tôi đang ngồi bên cạnh cô có biết không? Vốn dĩ tôi có thể cứu nó, nhưng tôi không làm vậy, tôi là kẻ ích kỷ thế đấy... Tôi trơ mắt nhìn nó bị kẹ trong xe, máu chảy thành sông. Đương nhiên, điều tôi không ngờ được là, chiếc xe đụng vào xe của em gái tôi lại là xe của anh trai cô. Ngoài ý muốn, việc anh trai cô thật sự là ngoài ý muốn..."
Tiếng cười của An Tuệ càng thêm lạnh, càng thêm biến thái.
Người phụ nữ thật sự đáng sợ.
Bình luận facebook