Vy Vy không nhớ là ai đã nói câu này, Tiêu Nại ở đâu là ở đó trong thoáng chốc sẽ biến thành phong cảnh, mọi thứ trở nên đẹp hơn, có khí chất hơn.
Hiểu Linh cảm thấy đời người thật có nhiều điều ngạc nhiên.
Ví dụ như bây giờ, đêm trước hôm thi tiếng Anh cấp sáu, cô bị Vy Vy kéo đi mua quần áo.
Được thôi, tuy Hiểu Linh đã từng nói trước khi thi phải thoải mái một chút thế nhưng Vy Vy cũng đâu cần phản ứng nhanh như thế, ngay lập tức lôi cô đi khắp các cửa hang quần áo xung quanh trường…..
Nhị Hỷ và Ty Ty cũng cảm thấy kì lạ.
Sau khi ăn cơm xong và trở về kí túc thì không thấy Vy Vy và Hiểu Linh đâu nữa, sách vở vẫn nằm trên bàn, đương nhiên là không phải đi tự học rồi. Nhị Hỷ cảm thấy chán nản nên nhắn tin hỏi Hiểu Linh đang ở đâu.
Rất nhanh sau đó đã có tin trả lời từ Hiều Linh, cô đang cùng Vy Vy đi mua quần áo.
Nhị Hỷ cảm thấy như sét đánh ngang tai, hỏi rõ rang xem là cửa hàng nào và kéo Ty Ty cùng đi tham gia. Chạy đến nơi, đẩy cửa vào thì vừa lúc thấy Ty Ty ở phòng gửi đồ đi ra.
Nhị Hỷ và Ty Ty chết lặng ngay ở cửa.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy Vy Vy rạng rỡ như thế này.
Mái tóc từ trước đến giờ buộc cao bây giờ xõa ra, nên có lọn xoăn nhỏ tự nhiên, xõa xuống hai vai. Cô mặc một chiếc váy màu hồng qua đầu gối, chiếc cổ váy thiết kế hình chữ V tinh tế. Chất liệu váy mỏng bó sát lấy từng đường cong của cơ thể. Mỗi bước di chuyển chiếc váy lại bồng lên như từng lớp sóng, đôi chân dài trắng muốt làm cho người ta không thể rời mắt, đôi chân nhỏ đi trên đôi giày màu thủy tinh, mỗi bước đi trông rất đáng yêu. Cô toát ra sự hấp dẫn xung quanh, cái tiệm nhỏ này trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết.
Cửa hàng im lặng, rồi lại im lặng trong chốc lát, Hiểu Linh ngây người một lúc rồi mới nhìn sang Nhị Hỷ và Ty Ty, cô kiêu hãnh nói: "Thế nào, tớ chọn cho Vy Vy đấy, quá phù hợp phải không?".
Quả là có con mắt thẩm mỹ, quả là có con mắt thẩm mỹ, Nhị Hỷ đang định khen như thế thì Vy Vy vừa soi gương vừa phụng phịu nói: "Hiểu Linh, cậu không thể chọn cho tớ một bộ quần áo con nhà tử tế một chút được hay sao?".
Hiểu Linh: "…………."
Nhị Hỷ: "…………"
Ty Ty: "…………"
Nhân viên trong quán cũng không biết phải nói gì nữa, bộ váy này có chỗ nào không giống con nhà không tử tế đâu chứ! Cơ thể cô ấy quá bốc lửa hấp dẫn thì liên quan gì đến bộ váy của cửa hàng chứ!
Sau phút im lặng Hiểu Linh quay người tiếp tục lựa chọn áo váy cho Vy Vy, Nhị Hỷ lại gần Vy Vy và hỏi: "Sao lại muốn mua quần áo thế?".
Vy Vy: "Bởi vì tớ phát hiện thấy quần áo năm ngoái của tớ hỏng rồi >0< "
Nhị Hỷ im lặng, điều này đã nói với cậu ấy từ lâu rồi mà, thế nhưng mấy hôm trước cô ấy còn vui vẻ mặc cơ mà?
Ty Ty nói: "Vậy thì cậu cũng đâu cần đi mua vào lúc này chứ, ngày mai thi rồi mà".
"Ờ…" Vy Vy không biết nói gì, chuyện đi gặp mặt Nại Hà bây giờ chưa thể nói cho bọn họ biết được: "Chuyện này…tối ngày mai tớ đi phỏng vấn".
Điều này không phải là lừa dối, cuộc gặp gỡ ngày mai là cuộc gặp cả đời ấy chứ!
Nhị Hỷ càng ngạc nhiên hỏi: "Cậu muốn đi làm them hè à? Cái chỗ làm đáng ghét nào lại chọn ngày phỏng vấn là tối thứ 7 thế? Ngày mai thi xong là năm giờ hai mươi phút rồi".
Vy Vy chết lặng.
Lúc chiều khi Nại Hà đề nghị gặp mặt, tâm trạng của Vy Vy lúc đó… nói thế nào được nhỉ? Giống như vừa phát hiện ra đói bụng thì trên trời rơi xuống một đống đùi gà.
Ngạc nhiên quá!
Vui mừng quá!
Không biết phải làm gì cả.
Tâm trạng hồi hộp lo lắng.
Thậm chí còn nghĩ ngợi lung tung nữa, Nại Hà gặp cô chỉ đơn giản là vì chuyện bản quyền của kênh thôi mà, đúng không, đây chỉ là cái cớ? Thế nhưng cái suy nghĩ này ích kỉ quá, Vy Vy nghĩ rồi chon gay cái suy nghĩ này quay lại não bộ.
Hậu quả của việc nghĩ ngợi lung tung đó là lúc đó Vy Vy thấy mình thụ động quá, khi trả lời Nại Hà cách đây cả nửa tiếng rồi mà, hơn nữa chỉ có một chữ ok đơn giản.
Nại Hà thì không hề chú ý đến sự chậm chạp của Vy Vy, sau khi nhận được câu trả lời của cô thì ngay lập tức đã nói cho cô cách liên hệ với cậu ấy như thế nào.
" Số điện thoại của anh là 13xxxxxxxxxx".
Vy Vy nhìn hàng số, tim đập loạn xạ, dường như còn đập nhanh hơn lúc Đại Thần xuất hiện đến vài phần.
Số điện thoại của Nại Hà.
Cuối cùng, cuối cùng, hiện thực họ cũng có liên quan với nhau rồi.
Vy Vy vội vàng ấy bút ghi lại số, sau khi ghi xong mới nhớ là mình cũng nên cho số Nại Hà, thế nhưng bây giờ cô không có điện thoại di động .
Điện thoại của Vy Vy năm ngoái bị mất rồi, sau này cô mới phát hiện những ngày không có điện thoại thật là đơn giản và thoải mái thế nên không mua nữa. Thực ra sinh viên đâu có nhiều việc không dung điện thoại không được chứ, trong phòng có các bạn nữa thế nên có việc gì cũng biết hết.
Thế nhưng bây giờ nếu không cho số điện thoại liệu Nại Hà có nghĩ cô không có thành ý không nhỉ? Vy Vy ngập ngừng đánh mấy chữ: "Điện thoại em bị mất rồi vẫn chưa mua >0<".
Để thể hiện mình rất có thành ý gặp mặt, Vy Vy chủ động đề nghị: "Chúng ta gặp nhau ở đâu? Em học trường đại học A, ngoài vòng thứ tư của thành phố, anh cũng ở thành phố B phải không?"
Tuy từ trước chưa bao giờ hỏi cụ thể thông tin của nhau thế nhưng qua những lần nói chuyện thì chắc chắn Nại Hà có đoán ra cô cũng ở thành phố B nên mới chủ động hẹn gặp mặt.
"Ừ, anh ở đó". Nại Hà đáp lại lạnh lùng. "Anh đến trường đại học A đón em, em rỗi lúc nào?"
Vy Vy bị từ "đón" làm cho choáng váng, đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi: "Mai em thi, sau năm giờ rưỡi là có thời gian rỗi".
"Sáu giờ anh đợi em ở cổng trường phía đông nhé?"
"Năm giờ rưỡi đi". Đỡ phải đợi thêm 30 phút nữa, hình như Nại Hà khá thông thuộc đại học A, trong đầu Vy Vy hiện lên suy nghĩ này, mà làm sao cô lại hẹn lúc 5 giờ rưỡi nhỉ, có phải là biểu hiện của cô quá gấp gáp không?
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, nhanh chóng hẹn xong địa điểm và thời gian Vy Vy vội gõ: "Ngày mai đến giờ em sẽ gọi cho anh, em có việc nên out trước đây". Nói rồi cô thoát ngay lập tức, sau đó ngồi ngây người nhìn cái máy tính, lát sau lại ngây người ngồi trước tủ quần áo……..
……………
"Kiểu con nhà tử tế, thử xem nào".
Bối Vy Vy ngốc nghếch lại chìm đắm trong suy tưởng, Hiểu Linh cáu giận ném bộ quần áo trong tay cho Vy Vy, thật là, bản thân thì cứ ngây người ra còn để cô ấy phải suy nghĩ, đã thế lại còn lựa chọn lên xuống nữa chứ. Hix Vy Vy hậm hực ôm quần áo vào phòng thay đồ, sau khi mặc xong Hiểu Linh gật gù đồng ý.
Lần này không phải là áo liền váy nữa mà là một chiếc áo màu trắng bó eo, cùng với chiếc váy ngắn in hoa màu xanh nước biển nhạt. Bộ váy áo được cắt may rất bình thường thế nhưng khi Vy Vy mặc lên người thì rất đẹp, rất tinh tế, hơn nữa hai màu xanh và trắng là màu của bầu trời dịu mát nên cũng làm tôn màu da của Vy Vy.
Nói theo cách của Nhị Hỷ là đã thành công trong việc ngụy tranh thành con gái nhà lành
Vy Vy cũng thấy rất vừa lòng với bộ áo váy này, tuy không quen mặc váy ngắn trên đầu gối mấy phân thế nhưng khi mặc lên cũng thấy tự nhiên, cô mạnh dạn bước đến trước gương.
Ty Ty nhìn Vy Vy trong gương bèn nói đùa: "Vy Vy, có cần long trọng thế không, chẳng qua chỉ là đi phỏng vấn thôi mà, không phải cậu luôn dựa vào nội dung hay sao?"
Vy Vy thở dài thườn thượt: "Lần đầu tiên đi phỏng vấn, nội dung chỉ là bèo bọt phù du mà thôi, cái thứ vũ khí này phù hợp để giết người hơn".
Nhị Hỷ: "…….Cậu được đấy".
Vừa nói chuyện với bạn Vy Vy vừa ngắm mình từ đầu đến chân, Vy Vy cảm thấy có chút gì đó vẫn còn thiếu sót, nghĩ một hồi cô mới thốt lên: "À, đôi giày".
Cô vẫn đang đi đôi giày màu thủy tinh nhạt lần trước, cũng là Hiểu Linh chọn giúp cô.
Hiểu Linh nói: "Đôi giày này rất đẹp mà, mặc váy ngắn phải đi giày này mới đẹp!".
Vy Vy lắc đầu: "Cao quá!".
Vy Vy vốn cao 1m69 rồi, đôi giày này phải cao 7; 8 phân, cộng lại thì cô phải cao 1m75 mất.
Nếu mà Nại Hà…không cao như thế này thì làm thế nào….
>0<
Lần này không phải vất vả nhờ Hiểu Linh nữa, Vy Vy tự mình lựa chọn một đôi giày màu trắng đế hơi cao một chút thôi, sau khi được sự nhất trí của các bạn, Vy Vy mới bắt đầu mặc cả với nhân viên bán hàng.
Đi sau Vy Vy, Nhị Hỷ bắt đầu nói nhỏ: "Cái áo này thật là kín…"
Hai hàng cúc áo rất là kín, không lộ ra ngoài cái gì cả.
Hiểu Linh gật đầu: "Rất sạch sẽ thoáng mát, rất phù hợp với Vy Vy, đi phỏng vấn giống sinh viên một chút cũng tốt".
Nhị Hỷ không lên tiếng nữa mà cứ lẩm bẩm trong miệng, lẽ nào một người cảm thấy cúc áo đóng kín như thế thì càng hấp dẫn sao? Thế nào gọi là thẩm mỹ, hấp dẫn, chính là đây chứ đâu.
Nhị Hỷ âm thầm rơi nước mắt.
Cuối cùng, Vy Vy mua 3 thứ đó hơn năm trăm nghìn, hôm sau mặc luôn đi thi, bởi vì hẹn vào năm giờ rưỡi nên thi xong không có thời gian quay về phòng thay đồ.
Kết quả………
Làm chấn động cả phòng thi.
Thực ra những thứ Vy Vy mặc rất bình thường, thế nhưng do cô rất ít khi mặc váy. Cũng không phải do mặc váy bị làm sao mà chỉ đơn giản là lớp học ở xa kí túc quá mặc váy đi xe đạp không tiện.
Thế nên hôm nay chỉ là thay trang phục bên dưới thôi thế mà làm bao nhiêu cặp mắt ngạc nhiên. Vy Vy bị mọi người nhìn quen rồi nên hôm nay cảm thấy hơi mất tự do, cũng may là vào giờ thi nên cô nhanh chóng thoát khỏi cảm giác này.
Thi tiếng Anh cấp sáu thuận lợi không ngờ, có một bài đọc tiếng Anh gần giống với bài đọc Vy Vy đọc được trên tạp chí tiếng Anh gần đây, làm cho Vy Vy tiết kiệm được khá nhiều thời gian, làm xong bài còn kiểm tra một lượt nữa mà chưa đến 5 giờ 10 phút.
Vy Vy nhìn lại đáp án một lần nữa, vốn nghĩ vì thi nên cảm giác khá lo lắng, dềnh dàng thêm mấy phút nữa Vy Vy quả quyết đứng dậy và nộp bài.
Đi ra từ phòng thi cô thở sâu một cái.
Thời gian đến càng lúc càng gần, sắp năm giờ rưỡi, Nại Hà chắc đang trên đường đến trường đại học A, anh ấy bây giờ…liệu có hồi hộp như cô không?
Đi trên con đường ít người qua lại Vy Vy cảm thấy bước chân mình lúc nhẹ tênh lúc thì chậm rãi, giống như lòng cô bây giờ lúc thì hân hoan vui vẻ lúc thì trầm tư. Trong tay nắm chặt cuốn sổ có ghi số điện thoại của Nại Hà, thực ra cô đã thuộc số của cậu ấy rồi thế nhưng sợ lát nữa nhớ nhầm thì lại không tìm được Nại Hà.
Phòng thi của Vy Vy cũng khá gần cửa đông, đi bộ đến nơi chỉ mất khoảng mười phút, cửa đông đã ở ngay trước mặt. Vy Vy không nhìn thấy bóng người nào giống Nại Hà cả thế nhưng lại nhìn thấy một nhân vật trong truyền thuyết.
Tiêu Nại?
Người đứng dưới gốc liễu phía ngoài cửa trường là Tiêu Nại sao?
Vy Vy không kiềm chế được lại nhìn thêm một lúc.
Cây liễu ở ngoài cửa phía đông rất đẹp, từng ngọn liễu xanh rủ xuống dưới, mềm mại đung đưa, dưới ánh tịch dương đưa qua đưa lại, người đó mặc áo sơ mi giản dị lặng lẽ đứng dưới gốc cây, xa xa, Vy Vy chỉ nhìn thấy mái tóc đen huyền của cậu ấy.
Thế nhưng, đúng là Tiêu Nại rồi.
Anh ấy làm sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Xem ra hình như anh ấy cũng đang đợi ai đó? Ai đó thật mất mặt, lại để Tiêu Nại Đại Thần đợi thế này
Trong đầu thì nghĩ thế nhưng Vy Vy lại đang tự động đi về hướng khác, cô không đủ dũng cảm để đứng cùng một nơi với Tiêu Nại. Đi được vài bước cô mới phát hiện mình đi về phía có dựa một chiếc xe đạp du lịch ở phía ngoài cửa đông.
Trời…
Không cách nào khác cô chỉ còn cách đi về phía Tiêu Nại đang đứng, còn vào lúc này Tiêu Nại đã hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Bước chân Vy Vy ngập ngừng, ngước lên nhìn ánh mắt trong vắt của Tiêu Nại.
Vy Vy không nhớ là ai đã nói câu này, Tiêu Nại ở đâu là ở đó trong thoáng chốc sẽ biến thành phong cảnh, mọi thứ trở nên đẹp hơn, có khí chất hơn.
Khoảnh khắc này đúng là như thế, Tiêu Nại chỉ đứng yên ở chỗ đó thôi thế nhưng cảm giác không khí ở nơi này đã không còn như bình thường nữa, giống như nó được khoác lên mình một cảm giác thanh nhã từ một nơi xa xôi khác vậy.
Trong mông lung, Vy Vy chỉ cảm thấy cảnh này rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó.
Gió nhẹ thổi qua từng cành liễu.
Chàng trai mang vẻ tiêu diêu tự tại đầy mê hoặc.
Dáng vẻ đứng lặng lẽ chờ đợi.
Nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Vy Vy mơ hồ nghĩ lại, rồi bất giác đưa mắt nhìn một lần nữa, cô cúi đầu bước tiếp nhưng dường như cảm thấy…
Không kiềm chế đươc lại ngẩng đầu lên Thế nhưng lại lướt qua ánh nhìn của Tiêu Nại.
Anh ấy vẫn lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt trong vắt và tập trung, điều này làm cho Vy Vy có cảm giác anh ấy đang đợi cô bước đến.
Thế nhưng làm sao mà thế được? Vy Vy không muốn nghĩ như thế.
Thê nhưng làm sao anh ấy cứ nhìn Vy Vy như thế? Lẽ nào Tiêu Nại gặp cô rồi à? Cũng biết cô học khoa máy tính sao? Thế nên anh ấy mới nhìn cô như thế?
Ờ, đúng, cái cách nghĩ này có vẻ hợp lý… vậy có cần phải chào hỏi anh ý không nhỉ? Giống như chào đàn anh của khoa thôi mà.
Thế nhưng liệu có bị hiểu nhầm là bắt chuyện không nhỉ? >0<
Bước chân của Vy Vy càng lúc càng chậm lại, thế nhưng càng chậm, càng chậm thì cũng đến rồi…
Rốt cuộc cũng không có sức phản kháng cái nhìn ấy trong một thời gian dài, chuẩn bị sẵn sẽ bị hỏi câu "Em là ai?", Vy Vy dừng chân, lấy hết dũng khí lên tiếng: "Anh Tiêu Nại, thật trùng hợp".
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
……....
Không tiếng trả lời.
Vy Vy lại cúi đầu, trong lòng thấy cực kì xấu hổ, trong đầu nghĩ tại sao mình lại không kiềm chế chứ, cứ thế mà đi qua là được rồi mà, chào cái gì mà chào, bây giờ thì bị lạnh nhạt rồi.
Nếu không thì, cứ nhẹ nhàng mà đi?
Nghĩ ngợi linh tinh một hồi Vy Vy lại ngước nhìn Tiêu Nại, cô thấy anh đang cong môi nhìn cô, dường như trên môi là một nụ cười.
Sau đó Vy Vy nghe thấy tiếng cậu ấy.
"Không trùng hợp"
"Anh đang đợi em". Giọng Tiêu Nại pha chút lạnh lùng vang lên bên tai cô.
--------------------------------
Ở TQ cũng như 1 số quốc gia phát triển khác chia thành phố theo vòng (ND) |
Bình luận facebook