• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 22

Nhị Hỷ phì một cái, nói không ra hơi: "Vy Vy, lẽ nào cậu không biết cậu và Tiêu Nại đã công nhận là cặp tình nhân không có khả năng nhất sao?".







Ánh hoàng hôn chiếu lên hai người họ, như phủ lên họ một lớp ánh sáng huyền ảo, Vy Vy nhìn đôi lông mày của cậu ấy, cô hoàn toàn bị thu hút rồi. Một lát sau cô mới có cảm xúc để nén lại thứ cảm xúc ấy, thứ cảm xúc cực đoan và phức tạp, tim đập nhanh đến mức nghẹt thở, một thứ cảm giác bất bình không tên nữa.

Bọn họ, bọn họ từ khi nào đã là thứ quan hệ đó chứ? Tuy cô rất muốn hai người trở thành thứ quan hệ đó thế nhưng không phải trở thành như thế này…

Thế nhưng nói đi nói lại, lúc đầu cô định làm rõ ý của Đại Thần thế nhưng bây giờ Đại Thần nói rồi, nếu cô không chấp nhận thì có phải thiệt quá không?

Chấp nhận cũng thiệt, không chấp nhận cũng thiệt, rốt cuộc là thế nào đây chứ…

Logic của Vy Vy càng ngày càng loạn hết cả lên, trình tự trong đầu cũng bắt đầu đi vào chỗ bế tắc, Vy Vy vội vàng hét lên một tiếng với chính bản thân mình – dừng!

Không được nghĩ nữa!

Không được theo lời của Đại Thần, như thế là không có đường thoát, cứ coi như chưa nghe thấy gì, coi như đó là một thứ bệnh dịch phải cách ly…

Cố gắng nói thế với bản thân, Vy Vy cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh và nói với Tiêu Nại: "Sắp không kịp thời gian rồi, hay là đi xe đạp…".

Đây không phải là thỏa hiệp, mà là cô vừa mới nghĩ đến, nếu đi bộ thì còn thu hút người khác nhìn hơn là đi xe đạp, ít ra thì thời gian càng dài, càng thu hút cái nhìn của người khác. Còn không bằng đi xe đạp, đi xe đạp nhanh, có khi người khác còn không kịp nhìn thấy mình ấy chứ.

Thật là, đã có hẹn đi chơi bóng sao còn hẹn gặp nhau hôm nay chứ, ngày mai cũng được mà, hơn nữa lúc đầu cậu ấy nói sáu giờ, mà bảy giờ là chơi bóng rồi, lẽ nào bọn họ sẽ hẹn nhau ở sân bóng sao?

Không đúng không đúng, không phải là hẹn nhau mà là gặp nhau…

Dưới ánh sáng, Tiêu Nại đang nhìn mặt cô. Sự phòng thủ của cô mỏng manh quá, là tấn công hay phòng thủ đây, là một sự giả vờ hay là có mưu đồ?

Khả năng tính toán của cậu ấy rất nhanh nhạy, trong nháy mắt đã có thể phán đoán ra, cậu gọi tên cô một cách chậm rãi : "Vy Vy".

"Hả?".

"Thực ra khả năng đạp xe của anh cũng không tồi".

Hả? Vy Vy nhìn cậu không hiểu.

"Thế nên, em không cần thể hiện biểu cảm như thế. Không phải sắp chết đâu". Giọng cậu nói chậm rãi.

Vy Vy: "………".

Hóa ra, biểu cảm của cô bi thảm đến thế sao.

Với thái độ "chỉ là đi dạo phố thôi", Vy Vy ngồi lên xe, sau khi ngồi lên một bên cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả, thế nhưng sau đó cô hối hận rồi, bởi vì lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay cô mặc váy ngắn…

Bình thường mặc váy trên đầu gối mấy phân thì khi ngồi xe sẽ cao trên đầu gối mấy chục phân, tuy không đến mức như đi bộ thế nhưng thế này cũng thu hút sự chú ý của mọi người, đạp xe mới được có mấy phút đã thu hút bao nhiêu cái nhìn xung quanh rồi.

Vy Vy chỉ muốn nhảy ngay xuống xe rồi chạy ngay đi, cô co chân lại, thế nhưng chẳng có hiệu quả gì, cái túi mang theo thì nhỏ quá nên không che hết được… tất cả là tại Đại Thần ban nãy nói shock quá nên làm cô không nghĩ tới chuyện này nữa.

Lại có hai cậu con trai đi xe đạp qua và ngoái lại nhìn.

Tiêu Nại đột nhiên dừng xe lại.

Vy Vy giật mình nhảy xuống, Tiêu Nại lạnh lùng nói: "Anh đi mua mấy thứ".

Vy Vy nhìn theo bóng cậu bước vào trong tiệm, lát sau mang theo một túi đồ to ra và đưa cho cô.

"Gì thế?"

"Đồ uống, hôm nay thức ăn hơi mặn, lát nữa em sẽ khát".

Thức ăn không mặn mà, hơn nữa cho dù có mặn thì cũng không phải mua nhiều đồ thế này chứ, ngoài đồ uống ra còn có nhiều đồ ăn vặt nữa, Vy Vy ôm một túi to như thế nên có chút hoài nghi, có điều ngồi phía sau ôm đồ nên mới thấy nhiều thứ tiện lợi từ túi đồ, hi hi hi, túi đồ to có thể che được cho cô.

Không còn nhiều người nhìn nữa, Vy Vy thấy không còn xấu hổ nhiều nữa. Không cần trực tiếp nhìn Tiêu Nại, Vy Vy cũng có thể tìm cho mình một khoảng tĩnh lặng để lần đầu tiên mình suy nghĩ về mọi thứ…

Thế nhưng thực tế cũng không có gì đáng phải nghĩ cả.

Gió mùa hè thổi nhè nhẹ, xe đạp như đi qua ánh chiều đang dần xuống, đi qua từng bóng cây rậm rạp um tùm, đi qua những con đường nhỏ trong trường…

Tất cả đều thật đẹp.

Vy Vy nghĩ mình cần phải dũng cảm lên chút nữa.

Tiêu Nại, Tiêu Nại thì sao chứ, sau này anh ấy mới là Tiêu Nại, còn bây giờ đối với cô mà nói., anh ấy là Nại Hà, chỉ là Nại Hà, còn cô, thích Nại Hà.

Phía trước không xa là một con dốc, Vy Vy mím chặt môi, cô thu tay lại rồi nhẹ nhàng túm lấy áo người ngồi đằng trước.

Tốc độ xe đột nhiên chậm lại.

Đôi môi Vy Vy nhẹ nhàng chụm lại, một tay kia giữ chặt cái túi đựng đồ ăn.

Đương nhiên, việc dũng cảm này cũng cần phải tính toán cả thời gian và địa điểm, sự dũng cảm của Vy Vy bây giờ tuyệt đối không bao gồm cả việc cùng Tiêu Nại bước vào sân bóng rổ trước ánh mẳt của bao nhiêu người.

Thế nên, đến ngoài sân bóng rổ, nhân lúc Tiêu Nại khóa xe Vy Vy nhanh chóng nói một câu: "Em tìm bạn cùng xem bóng, tối lên mạng liên lạc sau nhé!", nói rồi cô vụt chạy mất và không quên ôm túi đồ ăn vặt.

Vừa chạy cô vừa làm công tác tư tưởng tâm lý, cô làm như thế này không phải là bỏ chạy, là lùi để tiến! Đúng, là lùi để tiến!

Nói chung, đây chính là chiến lược trong truyền thuyết.

Vy Vy đi vào sân bóng từ cửa bên.

Vẫn còn mười mấy phút nữa trận đấu mới bắt đầu thế nhưng bên trong đã đông nghịt người, thậm chí có nhiều người còn đứng. Vy Vy đứng trên bục quan sát để tìm mấy cô bạn cùng phòng, mấy hôm trước có nghe thấy họ bàn tán về chuyện này rồi nên chắc hôm nay có đến xem. Tìm hết một lượt không thấy, khi tìm lần thứ hai thì Nhị Hỷ tìm thấy cô trước, Nhị Hỷ vẫy tay gọi cô sang bên đó.

Lúc này mọi người trong sân bóng cũng chú ý đến cô, vốn là sân bóng đã náo nhiệt rồi nên bây giờ thêm náo nhiệt chút nữa thôi.

Đại Trung thấy vậy thì đứng dậy nhường chỗ còn Vy Vy thì ngại ngùng ngồi xuống.

Nhị Hỷ thấy Vy Vy đến rất vui và nói : "Vy Vy cậu cũng đến rồi à, hôm nay náo nhiệt thật đấy".


"Sao?"

Nghe đến hai từ "náo nhiệt" Vy Vy đột nhiên cảm thấy có chút khép nép.

"Thật nhiều mĩ nữ đến đây thế?. Nhị Hỷ nói hai cái tên liền một lúc rồi cao hứng nói: "Mạnh Dật Nhiên cũng đến rồi, cô ấy ngồi sau chúng ta ba bốn hàng ghế".

Ty Ty nói tiếp: "Vy Vy, cậu có nhớ Mạnh Dật Nhiên không? Chính là người năm ngoái cùng tranh chức hoa khôi với cậu đấy, cuối cùng cậu bị cô ấy đánh bại vì cô ấy thuần khiết hơn cậu".

Vy Vy: "… Cậu không cần dung chữ "tranh" có được không vậy?".

Cô rõ ràng muốn tránh xa nó còn không được. Đối với Vy Vy danh hiệu hoa khôi của trường cũng giống như danh hiệu đệ nhất cao thủ võ lâm vậy, đều rắc rối như nhau. Lúc đó khi Vy Vy biết mình bị lôi vào cuộc thi này đã lo cuống như thế nào, cũng may cô còn có ưu điểm là "không được thuần khiết" nên cuối cùng mới không được chọn.

Hiểu Linh chõ miệng vào nói: "Hôm nay có phải là ngày đầu tiên hai mỹ nữ của trường cùng xuất hiện không?"

"Ồ, hình như thế đấy".

Hiểu Linh tỏ vẻ buồn rầu nói: " Nếu sớm biết người đẹp họ Mạnh đến thì Vy Vy nên mặc chiếc váy đó, tuyệt đối chắc chắn khiến cho cô ấy thua luôn."

"Đúng đúng đúng, thân hình người đẹp kia còn thua xa Vy Vy nhà ta".

"Thực ra gương mặt Vy Vy nhà ta cũng xinh đẹp hơn cô ấy, ôi dào, bức ảnh năm ngoái Vy Vy tham gia vòng bầu chọn không biết là ai chụp lén nữa, chụp xấu quá, thật là, so với tấm ảnh của Mạnh Dật Nhiên thua kém nhiều quá!".

"Đúng thế, đã vậy Vy Vy lại còn không để cho chúng ta gửi bức ảnh đẹp đi nữa chứ!".

"Dừng! Ăn đã".

Vy Vy vội vàng ném túi đồ ăn vặt cho bọn họ nếu không thì bọn họ càng nói càng loạn, những lời này người khác nghe được thì Vy Vy sẽ mất mặt lắm.

Nhị Hỷ cầm túi đồ rồi hét lên: "Wa, Vy Vy phát tài à, sao mua nhiều đồ thế này, mua hết bao nhiêu tiền thế?"

"…………" Vy Vy có biết đâu chứ!

Cũng may Nhị Hỷ không chú ý đến câu trả lời của Vy Vy. Vừa nhanh tay cướp đồ Hiểu Linh vừa nói: "Ái chà, sao cậu lại mua khoai tây chiên của hãng này, không ngon bằng Pleasure".

Nhị Hỷ: "Pleasure cũng thế nhưng vị này thì không ngon".

Vy Vy nghĩ thầm, Đại Thần chỉ có ba phút để mua mấy thứ này, các cậu còn mong anh ấy chọn đủ vị nữa sao?

Ty Ty nói: Vy Vy không phải là cậu đi phỏng vấn thành công nên mua mấy thứ này ăn mừng đấy chứ?".

"… Cứ coi như thế đi".

Vy Vy chả còn cách nào khác nên nói xong là cầm miếng khoai tây lên ăn…

Nhị Hỷ có đồ ăn rồi nên quay sang quan tâm hỏi thăm Vy Vy: "Phỏng vấn xong rồi à? Thế nào?".

Vy Vy không biết nói gì, cô phải nói thế nào nhỉ? "À,… quá trình thì thất bại nhưng kết quả thì khá bất ngờ".

"Bất ngờ thì nghĩ làm gì nữa, qua là được rồi". Nhị Hỷ không để ý lắm đến vấn đề này nữa, cô vừa nói vừa nhai tóp tép miếng khoai tây chiên, sau đó huyên thuyên tiếp: "Quan trọng là, Vy Vy à, hôm nay anh Tiêu Nại nhất định sẽ đến".

Vy Vy im lặng ngậm miệng ăn miếng khoai tây, tất nhiên là tớ biết anh ấy đến chứ, các cậu đang ăn mấy thứ này là do anh ấy mua đấy chứ!

Ty Ty nói: "À, hôm nay là trận thi đấu giữa khoa máy tính và khoa kiến trúc, Mạnh Dật Nhiên học khoa âm nhạc, vậy cô ấy đến đây làm gì?"

Nhị Hỷ nói: Ty Ty, cậu nói thế là không đúng rồi, trai đẹp là tài nguyên của cả vũ trụ này, không thể chỉ có khoa mình hưởng được".

Bọn họ ngồi nói linh tinh Vy Vy cũng chẳng muốn nghe gì cả, ánh mắt không ngừng hướng về phía cửa, Tiêu Nại sao giờ này còn chưa vào chứ? Vừa mới nghĩ thế thì lập tức cô thấy một bóng người điển trai mặc áo sơ mi trắng xuất hiện ở cửa.

Tất cả âm thanh xung quanh đột nhiên ngừng lại, Vy Vy chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập loạn xạ trong lồng ngực mà thôi. Cô cứ nghĩ rằng hôm nay gặp cậu ấy nhiều rồi thì chắc chắn chả còn cảm xúc gì nữa để mà kích động, thế nhưng sự thực thì ngược lại, nhịp tim của cô bây giờ đập còn nhanh và mạnh hơn tất cả những lần mới gặp xong.

Cô và cậu ấy, sau này sẽ không như trước nữa.

Cho dù cứ xa xôi như thế, không tiếp xúc cũng có rất nhiều mối liên hệ với nhau.

Tiêu Nại vừa bước vào sân thì có hai người cao to bằng cậu ấy cùng chạy lại rồi nhìn trước nhìn sau Tiêu Nại, có người thậm chí còn chạy ra ngoài cửa nữa. Vy Vy nhìn phát buồn cười, 2 người nãy chắc là 2 người gọi điện thoại cho Tiêu Nại khi nãy, liệu có phải là Ngu Công và Hầu Tử Tửu không nhỉ?

Do ngồi xa quá nên Vy Vy nhìn không rõ, tuy nhiên hai người bạn cùng đội bóng của Nại Hà lúc này đột nhiên lại đưa mắt lên nhìn khắp khán đài, Vy Vy nhớ lại lúc mình bỏ rơi Tiêu Nại ở ngoài sân bóng, bây giờ chỉ muốn cầm túi đồ ăn lên che mặt lại, thế nhưng chỉ là cô nghĩ thế mà thôi.

Ánh mắt Tiêu Nại tìm khắp một lượt khán đài, cuối cùng dừng lại ở chỗ Vy Vy, ánh mắt cậu dừng lại mấy giây sau đó cậu bước vào phòng thay đồ.

Vy Vy một lúc sau mới định thần lại, cô nghe thấy tiếng các bạn đang bàn tán sôi nổi.

Ty Ty: "Tiêu Nại vừa nhìn ai đấy?".

Nhị Hỷ: "Mạnh Dật Nhiên à?".

Ty Ty: "Không chắc đâu, hôm nay có nhiều người đẹp đến lắm".

Nhị Hỷ nói tiếp: "Thế nhưng mà Tiêu Nại nhìn về phía chúng ta mà. Ở bên này chỉ có mỗi Mạnh Dật Nhiên thôi, Tớ nghĩ ra rồi, Mạnh Dật Nhiên và Tiêu Nại chắc gì đã quen nhau, Tiêu Nại có đến dự vũ hội của trường duy nhất một lần, lần đó Mạnh Dật Nhiên cũng lên biểu diễn, tuy không phải là một tiết mục thế nhưng mọi người đều chơi nhạc cụ dân tộc, biết đâu lại có quan hệ gì thì sao?"

Hiểu Linh nói : "Tiêu Nại đâu phải là loại người thích ngắm gái thế chứ, các cậu làm gì mà lại nghĩ anh ấy như thế!".

Nhị Hỷ nói: "Thôi đi Hiểu Linh cậu đừng quá ngây thơ như thế chứ, Tiêu Nại có bao giờ chú ý đến người xem đâu, với anh ấy thì xung quanh làm gì có ai, Tiêu Nại chắc chắn hôm nay có mục tiêu rồi".

Khi các bạn đang bàn tán sôi nổi chuyện này thì Vy Vy đột nhiên để tay lên tay Hiểu Linh và nói một cách nghiêm túc: "Sự thật chỉ có một".

Các bạn cùng phòng quay hết sang nhìn Vy Vy chờ đợi.

Vy Vy nói với vẻ nghiêm túc hơn: "Anh ấy đang nhìn tớ".

Hiểu Linh: "………"

Ty Ty: "………."

Nhị Hỷ phì một cái, nói không ra hơi: "Vy Vy, lẽ nào cậu không biết, cậu và Tiêu Nại đã được công nhận là đôi tình nhân không có khả năng nhất sao?".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom