• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 33

Dường như yên lặng vô cùng, và dường như lại ồn ào vô cùng, giây phút này cả vũ trụ hồng hoang lẫn thời gian đều ngừng lại, trong sự ấp ủ, Vy Vy nghe thấy nhịp đập của con tim người ấy.







Vy Vy nhìn cậu ấy chăm chú, không hề chớp mắt, trong lòng cô bỗng dấy lên một chút bất an.

Cô không hề thích như thế này một chút nào, dường như bọn họ đã coi anh ấy là một công cụ để trả thù và tô bóng bản thân, hơn nữa cậu ấy lại không hề biết gì như thế này.

Nhị Hỷ quan sát biểu hiện của Vy Vy, lo lắng nói: "Vy Vy, cậu đừng có đến lúc lâm trận thì chạy trốn nhé!"

Cái gì mà đến lúc lâm trận thì chạy trốn chứ, cô có cần đấu đá với ai đâu!

Vy Vy quay sang nhìn Nhị Hỷ một cái, trong lòng bực tức. Rõ ràng là đến để ăn cơm, thế nhưng lại bị bọn họ làm ra thế này, việc tụ tập đơn thuần không còn là tụ tập nữa rồi.

Thôi bỏ đi, cứ coi như những người này không ở đây đi, dầu sao cũng chỉ là cùng ăn ở một nhà hàng thôi mà. Nghĩ như vậy, Vy Vy nhắc nhở các bạn: "Tẹo nữa, các cậu ăn nhiều vào, đừng có nói linh tinh cho tớ nhờ."

Nghĩ thì cũng không đúng, nhà hàng Pháp rất đắt, cô liền nói thêm: "Cũng đừng ăn nhiều lắm."

Lúc Tiêu Nại bước tới gần, liền nghe thấ câu nói ghê gớm này của Vy Vy, lại nhìn thấy vẻ mặt hằm hằm của cô, lần đầu tiên có một cảm giác dường như không thể nói lên lời.

Nhị Hỷ nhân cơ hội này tố cáo: "Anh Tiêu, anh xem Vy Vy nhà anh kìa."

Câu nói này thực ra rất lọt tai, Tiêu Nại nghe cảm thấy thật dễ chịu, quay sang nhìn Nhị Hỷ một cái, chính thức ghi nhớ về cô. Sau đó, cậu dạy dỗ Vy Vy theo lời Nhị Hỷ: "Sao lại có người tiếp đãi khách như em nhỉ?"

Bọn Hiểu Linh cười ầm cả lên.

Ty Ty cũng mạnh bạo hẳn lên, nói với Tiêu Nại: "Anh Tiêu, nhưng mà Vy Vy nói như thế này thì bọn em cũng chẳng dám gọi đồ ăn nữa."

Tiêu Nại mỉm cười: "Không sao đâu, tạm thời thì ví tiền của anh cũng vẫn chưa bị Vy Vy quản lý đâu."

Hiểu Linh cười hì hì nói: "Vậy thì bọn em phải tranh thủ cơ hội này ăn gấp mới được, không sau này Vy Vy quản lý ví tiền của anh rồi thì đến dưa muối bọn em cũng chẳng có mà ăn mất!"

Bọn họ cười nói rất vui vẻ, Vy Vy lại chẳng nói câu nào, chỉ nhìn người đang đứng bên cạnh cô.

Trong đôi mắt sâu hun hút của cậu ấy còn mang theo cả sự kiêu ngạo và xa cách với mọi thứ trên đời, thế nhưng bây giờ khoảng cách giữa cậu ấy và những người bạn cùng phòng của cô dường như hoàn toàn biến mất. Vy Vy chẳng hề ngạc nhiên, lạ lẫm trước khung cảnh này, chỉ cần có một chút nhẫn nại, thì có thể dễ dàng làm mất đi khoảng cách giữa con người ta.

Lúc nãy trên xe không để ý tới, bây giờ Vy Vy mới phát hiện ra cậu ấy lại mặc một chiếc sơ mi màu trắng trông rất nghiêm túc, dường như vừa bước ra từ phòng họp, ngẫm nghĩ thì cũng đúng, cậu ấy vừa xuống máy bay là đến mời bọn cô đi ăn rồi, cũng chẳng có thời gian mà thay đồ nữa.

Không biết tại sao mà lồng ngực Vy Vy bỗng thấy nghèn nghẹn.

Cô không dám thăm dò xem khi lái xe tới đón cô, Đại Thần đã có tâm trạng như thế nào, thế nhưng, cậu ấy chắc chắn nghĩ đây chỉ là buổi họp mặt thông thường, nào ngờ được nó còn có mục đích khác nữa.

Cảm giác bực bội dường như nặng nề hơn.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà hàng, Vy Vy chỉ bước mấy bước rồi dừng lại, chẳng nghĩ ngợi gì, kéo lấy tay áo của Tiêu Nại.

"Anh đừng vào trong."

Thốt ra câu này, trong lòng Vy Vy nhẹ nhõm hẳn, cảm giác không vui dồn lại từ mấy ngày hôm nay cùng với sự buồn bực khó chịu do gặp phải Ái Hương Nại Nhi vừa nãy đều được trút bỏ trong phút chốc. Thực tình cô không muốn vào trong đó, không muốn ngồi đó ăn chỉ vì sĩ diện, cô chỉ muốn cùng bạn bè, và cậu ấy – sau mấy ngày không gặp có thể yên lặng cùng ngồi ăn với nhau.

Nhị Hỷ, Hiểu Linh, Ty Ty nhìn nhau, Vy Vy ngẩng đầu nhìn Tiêu Nại: "Bọn mình chọn nhà hàng khác đi, em không thích chỗ này."

Ánh mắt Tiêu Nại khẽ sáng lên.

Hồi lâu.

Anh gật đầu: "Được thôi, anh đi lấy xe."

"Haizz." Thấy Đại Thần chẳng nề hà khó nhọc gì, Vy Vy cảm thấy hơi ái ngại, cúi thấp đầu xuống nói nhỏ, "phiền anh một chút..."

"Nếu như cảm thấy ngại thì cùng anh đi lấy xe."

À, Vy Vy đột ngột ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt thúc giục của anh ấy.

>o<

"...Anh đi nhanh lên còn về cho nhanh."

Nhìn thấy bóng cậu ấy rảo bước xa dần, Vy Vy quay lại nhìn bọn Nhị Hỷ: "Các cậu đừng trách tớ nhé."

Ty Ty lắc đầu: "Không đâu mà, không muốn ăn cũng không sao, cậu cũng đừng trách bọn tớ giấu cậu làm những chuyện này nữa nhé. Dù sao cũng đã nổi bật trước mặt bọn họ rồi, tớ thấy vừa lòng rồi mà, he he."

Nhị Hỷ hơi thất vọng: "Vy Vy thật ra cậu cũng đâu cần để ý bọn họ cơ chứ."

"Không phải là để ý." Vy Vy nghiêm mặt nói, "Nếu như đây là một nhà hàng cá nấu, tớ sẽ tới ăn, cho dù là nơi đó có tới mười mấy Ái Hương Nại Nhi, tớ cũng sẽ đi ăn. Nhưng đây là nhà hàng đồ ăn Pháp, các cậu cũng không thích ăn, tớ cũng không thích ăn, tại sao chúng ta lại phải theo cô ta, miễn cưỡng ăn những đồ mà mình không thích, thật là không đáng chút nào cả, nếu nhỡ ra còn bị rối loạn tiêu hóa, cuối cùng thì cũng vẫn chỉ có Đại Thần là được dịp thể hiện mình nữa mà thôi."

Nhị Hỷ thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, tớ hiểu rồi."

Vy Vy thanh thản.

"Chẳng qua là cậu muốn ăn cá nấu chứ gì..."

Vy Vy: "........"

Vy Vy: "Về cơ bản thì đúng là như thế."

Hiểu Linh vẫn chưa vừa lòng: "Đi như thế này, hóa ra là bỏ cuộc giữa chừng à?"

"Do dự cũng chẳng kịp nữa, như thế này đã đủ rồi, giải quyết bên ngoài này còn tốt hơn giải quyết ở bên trong đó nhiều, hơn nữa, Hiểu Linh à..."

Hai luồng ánh mắt chằm chằm dán trên người cô một lúc rất lâu, Vy Vy ngước mắt nhìn, không cần tránh né mà nhìn thẳng, nói một cách bình tĩnh và mạnh mẽ: "Đối với những kẻ thù giấu mặt, cách tốt nhất đến không cho chúng nó một cơ hội lộ diện nào."

Trên đường đi ăn canh cá, Nhị Hỷ tuyên bố, nếu như so giá của món canh cá và giá của đồ ăn Pháp, xét thấy rằng canh cá vừa rẻ vừa ngon, mà đồ ăn Pháp chém chặt khủng khiếp, Vy Vy vốn cho rằng đấy là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

Nhưng mà...

Buổi tối ngày hôm nay, bọn họ cuối cùng đã ăn hết bảy cân cá.

Những bảy cân cá....

Nhìn những chiếc bát to hết sạch sành sanh, chỉ còn sót lại vài cái rau, Vy Vy hơi ngạc nhiên, Tiêu Nại ngược lại rất thờ ơ coi như không có việc gì xảy ra, Vy Vy thử cứu vãn hình ảnh của các bạn cùng phòng, bèn ngại ngùng nói: "Thực ra... bình thường bọn em không ăn được nhiều như thế, cùng lắm cũng chỉ ăn hết bốn, năm cân thôi..."

Tiêu Nại gật đầu có vẻ không để ý, giơ tay lên vẫy phục vụ: "Tính tiền."

Vy Vy cáu tiết, Đại Thần anh đang nuôi lợn hay sao?

Sau bữa ăn, đương nhiên là Tiêu Nại lái xe đưa các cô gái về trường học, lúc đi qua đại siêu thị ở gần trường học, Hiểu Linh liên tục kêu dừng xe: "Tớ với Nhị Hỷ, Ty Ty muốn đi siêu thị mua đồ, anh Tiêu, anh và Vy Vy về trước nhé."

Tiêu Nại nói: "Bọn anh sẽ ở đây chờ bọn em nhé."

"Không cần đâu, lát sau bọn em sẽ tự bắt xe về." Hiểu Linh liên tục từ chối.

Buồn cười thật bọn họ đúng là làm người rất có nguyên tắc! Ăn không uống không của người ta xong thì tuyệt đối không làm kỳ đà cản mũi! Cản trở đôi bạn tình tự do tâm sự với nhau sẽ bị trời đánh cho mà xem.

Khi những người bạn cùng phòng vừa cười nói vừa bước xuống xe rồi, Vy Vy mới chú ý thân hình mình đang ngả về phía trước, hơi chúi ra bên ngoài, kỳ thực cô không hề có ý muốn xuống xe, nhưng không biết vì sao nữa, theo quán tính nên lại làm động tác giống như sắp xuống xe.

Lập tức sau đó, cổ tay cô bị người ta ấn mạnh vào chiếc ghế ngồi êm ái.


Vy Vy kinh ngạc, quay đầu nhìn lại thì hóa ra đó là Tiêu Nại, lại nhìn thấy cậu ấy đang tạm biệt với bọn Hiểu Linh ở bên ngoài xe, có vẻ rất tự nhiên, dường như vừa rồi cậu không hề ấn mạnh cô vào ghế ngồi.



Bọn Hiểu Linh cười hì hì ha ha bước đi xa dần, cổ tay cô vẫn còn bị người ta nắm chặt chưa bỏ ra, Vy Vy hơi bực mình. "Này."



Tiêu Nại mỉm cười, bỏ tay ra, làm như không có chuyện gì rồi lái xe đi. Đi được một đoạn, đèn đỏ, dừng xe, Tiêu Nại vừa nhìn vừa nói tỉnh bơ: "Em nói đi, có chuyện gì?"



Vy Vy nhất thời không phản ứng kịp: "A."



"Ở nhà hàng Pháp." Tiêu Nại nhắc: "Tại sao đột nhiên em lại đòi đi?"



"Haizz."



"Đừng có giả vờ ngốc, em xưa nay không phải là người hay thích sao làm vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"



>o< Có cần phải cảm ơn cậu ta đã khen ngợi không nhỉ?



Vy Vy thú thật: "Bên trong có những người đáng ghét."



"À? Ai cơ chứ?"



Vy Vy đột nhiên tỉnh ra, nói cho cùng, cái kẻ trước mặt này mới chính là nguồn gốc của tội lỗi, khiến cho cô bị mắng, đúng là tai họa.



Cho nên cô mỉa mai: "Chẳng có ai cả, đại khái chỉ là mấy người muốn phát tờ rơi cho anh nhưng lại không dám phát thôi."



Ô tô đột nhiên phanh gấp trong phút chốc, sau đó rẽ ngoặt, đi vào một ngõ nhỏ, Tiêu Nại dừng xe, quay lại nhìn cô, ánh mắt nửa cười nửa không.



"Vy Vy."



Vy Vy vừa bị cậu ta dọa cho một trận: "Anh làm cái gì đấy?"



"Không làm gì cả, chỉ là thấy hiếm khi thấy em thế này, cho nên," cánh tay tỳ xuống, những ngón tay thon dài ôm lấy cằm, ánh mắt Tiêu Nại lướt nhìn: "Anh dừng xe để ngắm em được lâu hơn."



Vy Vy trợn mắt nhìn cậu ấy, dần dần đỏ bừng mặt, cảm giác tức chết đi được >o<.



Tuy cô tức đến đỏ mặt thì trông càng xinh, nhưng nhìn thấy cô bực tức tới mức cáu như vậy, Tiêu Nại lại chỉ nhìn xong rồi thôi, lại hỏi như bình thường: "Cái người muốn phát tờ rơi thì sao?"



Vy Vy xẹp hết cơn tức, quyết định lại trở lại bình thường với cậu, suy nghĩ một lúc, rồi đem tất cả sự tình lúc trước nói ra hết, đương nhiên, chuyện về 34C thì cô bỏ qua .



Nghe cô kể, sắc mặt Tiêu Nại càng lúc càng lạnh lùng, bầu không khí ấm áp vừa mới có ở trong xe, trong chốc lát đã biến mất hoàn toàn, Vy Vy nhìn thấy vẻ khác lạ, liền dừng lại không kể tiếp nữa.



Tiêu Nại hết sức lạnh lùng nói: "Kể tiếp đi."



"Thì cũng gần như là hết rồi, vừa rồi bọn họ ăn trong nhà hàng đó, Nhị Hỷ vốn biết họ sẽ đi, cho nên mới đòi đến đó."



"Tên."



Vy Vy hỏi gì đáp nấy: "Ái Hương Nại Nhi."



"Bốn người, vẫn còn nữa."



"... Vẫn còn nữa, nhưng không rõ tên bọn họ." Rốt cuộc Vy Vy cũng không muốn nói xấu: "Bỏ đi, anh tự lên mạng mà đọc, nhưng không cần nói gì đâu, kệ cô ta đi."



Bây giờ dư luận đã nghiêng về phía cô, mà Ái Hương Nại Nhi cũng đủ khó chịu rồi.



Kệ bọn cô ta đi. Tiêu Nại lạnh nhạt nói: "Anh chỉ sợ mình không độ lượng được thế đâu."



Đại Thần... hình như giận thật rồi, chuyện đã mấy ngày nay rồi, Vy Vy ngược lại chẳng có cảm giác gì.



"Thực ra những chuyện như vầy từ nhỏ em đã quen rồi, mới đầu còn coi chúng là động lực để mình phấn đấu, sau này những lời như vậy cũng chẳng thể trở thành động lực của em nữa." Vy Vy nhìn cậu ấy với ánh mắt tràn trề vẻ tự tin, nói thật thận trọng: "Bây giờ động lực của em... chính là anh."



Không gian đột ngột im ắng.



Đôi mắt ấy đang ngắm nhìn cậu sáng long lanh, những tia sáng lấp lánh rạng ngời niềm vui trong mắt cô, Tiêu Nại không thể tìm được lời nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của cô trong giây phút này, chỉ muốn dùng tay che lấy đôi mắt của cô, như thế có lẽ trái tim của cậu mới không đập rộn rã như thế này...



Vy Vy đột nhiên nghẹn thở.



Rõ ràng, vừa mới lúc trước còn đang nói chuyện rất bình thường, sao đột nhiên lại lâm vào tình thế như thế này...



Cố gắng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vy Vy hắng giọng, cố gắng tự nhiên hết sức nói: "Anh đừng dừng xe ở đây, kẻo tắc đường."



Là xe của gia đình giáo viên, xe của Tiêu Nại có thể đi vào trong trường, nhưng lái xe đến dưới khu nhà của ký túc xá nữ thì không ổn, cho nên cậu dừng xe ở dưới nhà mình, sau đó đưa Vy Vy về ký túc.



Tầm tám, chín giờ vốn là giờ mà trường học tương đối ồn ào náo nhiệt, nhưng đang trong mùa thi, nên không khỏi vắng vẻ. Cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong công viên vắng lặng, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời mù tịt, các sinh viên khối tự nhiên vẫn đang im lặng miệt mài tính toán...



Bước đi một đoạn, chừng ba trăm mét...



Lại bước đi thêm một đoạn nữa, chừng năm trăm mét...



Cộng lại là tám trăm mét, haizz, lại đi thêm vài đoạn nữa, canh cá cũng có thể tiêu hóa hết.



Tiêu Nại ngại ngần mở lời: "Thi xong em cùng bạn bè anh đi ăn cơm nhé."



"A?" Vy Vy gật đầu, "Vâng." Khẩu khí nghe có vẻ rất miễn cưỡng.



"Không muốn à?"



"Không phải, chỉ là..."



Vy Vy miệng thì đáp vậy nhưng trong lòng bỗng có cảm giác không thực.



Cô luôn cảm thấy trạng thái giữa mình và Đại Thần luôn là giai đoạn "sắp yêu", nhưng bị bạn bè làm như vậy dường như đã bị định danh phận rồi, >_<, chứ chẳng có cảm giác thực sự đã yêu gì cả.



Nhưng mà, còn phải đi ăn cơm cùng bạn cùng phòng của cậu ấy nữa...



Nhưng mà, cậu ấy là Tiêu Nại mà...



Cái tên này đem đến một cảm giác không thật, kỳ thực nó luôn luôn bao trùm tới tận bây giờ.



"Này?"



"Chỉ là, em cảm thấy có chút gì đó không thực."



Bước chân của Tiêu Nại bỗng dừng lại, cậu quay đầu sang nhìn cô.



Vy Vy cũng dừng chân.



Sau đó, Vy Vy bị kéo vào lòng cậu ấy mà chẳng hề có sự phòng vệ nào, hơi thở mạnh mẽ của đàn ông trong phút chốc đã lấp đầy tất cả giác quan của cô. Bị hai cánh tay cậu ôm chặt, không cựa quậy được, đầu cô nép chặt trong lồng ngực cậu, chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy cậu đang thì thầm bên tai cô:



"Anh không nghĩ sẽ nhanh như thế này." Chất giọng vốn lành lạnh bỗng trầm xuống, mang theo sự mê hoặc lạ lùng, cậu hỏi, "như thế này có thật không em?"



Dường như yên lặng vô cùng, và dường như lại ồn ào vô cùng, giây phút này cả vũ trụ hồng hoang lẫn thời gian đều ngừng lại, trong sự ấp ủ, Vy Vy nghe thấy nhịp đập của con tim người ấy.



Đúng là thực rồi, nhưng lại càng hư ảo, thế nhưng lại có gì đó rất gắn bó. Tức là tất cả đều không thật nữa, bước chân trên mặt đất này cũng không còn thật nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom