• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 32

Vy Vy theo phản xạ quay người nhìn lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại đang bước về phía các cô, ánh đèn của buổi chiều muộn đang dát những tia sáng lung linh lên người Tiêu Nại







Kỳ thực sau đó nghĩ lại, Vy Vy cũng cảm thấy lời lẽ của mình cũng rất ghê gớm, nhưng một mình khiêu chiến thì việc lấy khí thế cũng vô cùng quan trọng. Sau này, chính Vy Vy lấy cớ là có việc, nhờ Tào Quang thay cô dạy đứa bé một buổi tiếng Anh cơ bản.

Điều này chẳng cần giải thích nữa, tất cả đều rõ ràng.

Bởi vì sự việc rất dễ dàng bị đồn nhảm, nên Vy Vy cũng chẳng buồn nói với ai trong ký túc xá, sự việc qua đi cũng khá lâu, Vy Vy cũng quên rồi, khi cô kể vắn tắt với bạn cùng ký túc, Hiểu Linh kinh ngạc kêu lên:

"Không khác gì phim thần tượng, Tào Quang có ý với cậu phải không nhỉ, bọn cậu sao không tiến triển thêm?"

"Trực giác thôi." Vy Vy trầm tư: "Ơ, chẳng lẽ tớ biết được là tiếp theo có chuyện gì thì càng hay hơn à?"

Mọi người bị câu nói của Vy Vy làm cho đơ cứng người lại.

Ty Ty hỏi: "Vậy sao Lương tài nữ cũng nói giúp cậu?"

Vy Vy cũng không chắc chắn lắm: "Người này, có phải là cằm rất nhọn, người thấp hơn tớ một chút, tóc kẹp xoăn dài tới lưng phải không?"

Vy Vy miêu tả dựa vào những ấn tượng còn sót lại.

Ty Ty gật đầu: "Chính xác, chính là cô ấy."

Vy Vy "à" lên một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ bối rối. Nhị Hỷ lắc đầu: "Đừng dài dòng, nói nhanh lên, sao mà cậu quen cô ấy?"

Vy Vy: "Hình như... tớ giúp cô ấy mặc cả."

Trên khuôn mặt bọn Nhị Hỷ lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Trận lần trước tớ đi siêu thị mua RAM, đúng lúc cô ta cũng đi sắm đồ, ông chủ trông cô ấy có vẻ gà mờ, rõ ràng lấy hai cái ra để lòe cô ấy, cái màu vàng bóng loáng ấy chỉ nhìn cũng biết ngay là cũ, tốt hay không tốt, lại còn đòi đắt hơn một trăm ba mươi nghìn, hình như tớ đã nhìn thấy cô ấy ở trường học, biết cô ấy là sinh viên của trường mình, đương nhiên không thể để cô ấy bị lừa."

"Cho nên cậu bất bình à?"

Vy Vy gật đầu, đắc ý nói: "Cho nên cuối cùng hai đứa bọn tớ đều mua được giá gốc."

Ty Ty kinh ngạc: "Cậu mặc cả giỏi thế cơ à?"

"Hi hi, tớ ra hiệu cho ông chủ là sẽ đi tố cáo..."

Hiểu Linh chợt hiểu ra: "Cuối cùng thì tờ cũng hiểu tại sao cô ấy lại nói cậu nghĩa hiệp, hóa ra là nghĩa hiệp trộm cắp."

Vy Vy vốn cho rằng những lời đơm đặt đó chỉ vài ngày là cũng sẽ hết, nhưng bây giờ rõ ràng càng diễn càng gay, không chừng cũng sẽ có cả rắc rối.

Chiều thứ hai lại có buổi thi, thi xong, Vy Vy đọc sách một lúc rồi mới về. Về tới ký túc xá, nhìn thấy Nhị Hỷ trông có vẻ rất khác lạ, trực giác mách bảo, Vy Vy liền hỏi: "Trên diễn đàn có comment gì mới à?"

Nhị Hỷ cười hì hì: "Không có, không có, vừa rồi Đại Thần có gọi điện tìm cậu, anh ấy về rồi."

À, đã về trước rồi à?

Mắt Vy Vy sáng lên, mở túi của mình ra, định lấy thẻ điện thoại đi gọi điện. Nhị Hỷ ngăn cản cô lại, lắp ba lắp bắp nói: "Vy Vy à, lúc nãy nói chuyện với Đại Thần, tớ không cẩn thận, nên đem những lời giấu kín trong lòng nói ra mất rồi."

Vy Vy dừng tay, đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành: "... Cậu nói chuyện gì?"

Nhị Hỷ nuốt nước bọt nói: "Tớ hỏi anh ấy, tại sao anh ấy chưa mời bọn mình đi ăn cơm?"

"Cậu, cậu, thật là...."

Vy Vy bị cô ấy làm cho không thốt được lời nào.

"Cậu đúng là đứt dây thần kinh xấu hổ," Hiểu Linh ngồi bên cạnh góp lời dè bỉu.

Nhị Hỷ vẫn không ngại ngùng nói tiếp: "Nếu không có dây thần kinh xấu hổ thì cậu sẽ làm gì tớ?"

Vy Vy hít một hơi thật sâu, đẩy bức tường phòng vệ của mình lên cao một nấc: "...Cậu nói mau."

"Tớ còn nói, mất công chọn ngày làm gì, chẳng thà càng sớm càng tốt, vừa hay ngày mai không phải thi, hay là hôm nay mời bọn mình luôn đi."

Vy Vy nhìn cô ấy, chẳng biết nói gì hơn: "... Nhị Hỷ, cậu không sợ bị Tào Tháo đuổi à?"

Đúng vào lúc đó, cánh cửa ký túc bị đẩy ra, Ty Ty bước vào, giơ cao chiếc túi giấy trong tay: "Không phụ sự trông đợi của các cậu nhé, tớ mua về rồi đây này!"

Hiểu Linh vui mừng giật lấy cái túi: "Mua hết bao nhiêu tiền đấy?"

"Hai trăm bảy lăm nghìn, nhưng không phải là cái lần trước, nhưng tớ thấy cái này đẹp hơn nhiều."

Hiểu Linh nhanh tay, đã lôi đồ từ trong túi ra, mở ra, nhìn trên nhìn dưới, gật đầu nghe rất hài lòng, "Được lắm, được lắm, kiểu dáng bớt hở hang hơn cái lần trước rồi, con gái nhà lành sẽ thích cho xem."


Rồi quay sang hỏi Vy Vy: "Đúng thế không?"

Vy Vy nhìn chiếc váy màu đỏ trong tay Hiểu Linh, lại nhìn vẻ mặt của các bạn, trong lòng có cảm giác thấp thỏm bất an: "Đây không phải là..."

"Không sai!" Hiểu Linh thừa nhận không chút đắn đo, "Chính là mua cho cậu, bọn tớ không phải là những đứa ăn không của người ta, Đại Thần mời bọn tớ ăn cơm, bọn tớ chẳng biết đền đáp thế nào, nên mua tặng cậu một chiếc váy."

Ty Ty phụ họa: "Lần trước Đại Trung nhà Hiểu Linh mời bọn mình ăn cơm, bọn mình cũng tặng hai cậu ấy đồ ngủ đôi còn gì."

"Chuyện kinh khủng đấy, các cậu đừng nhắc lại nữa được không?" Hiểu Linh lườm Ty Ty một cái, lại nói tiếp với Vy Vy, "Cuối tuần tới, đến nhà địa chủ cũng chẳng còn lương thực thừa, bây giờ chính là lúc chúng mình nên tiết kiệm chi tiêu ăn uống, cho nên nhất định hôm nay cậu phải mặc đẹp rồi!"

Nhị Hỷ nhìn nhìn đồng hồ, cuối cùng kết luận một câu: "Vy Vy nhanh lên, Đại Thần nói năm rưỡi đợi bọn mình ở cổng tây, cũng sắp tới lúc rồi."

Bộ váy mới mua quả thực đẹp hơn bộ váy lần trước, màu sắc cũng đẹp, làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của Vy Vy, xinh tươi hút hồn, nhưng lại có một vẻ đẹp không ngờ, khuôn mặt xinh đẹp và sắc vóc như thế này kết hợp với nhau trở nên thật rực rỡ cuốn hút, khiến cho người ta không khỏi ngỡ ngàng.

Vy Vy rất thích bộ váy, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa vẫn lóng ngóng, vì phải mặc một bộ đồ mới đi gặp cậu ấy... có điều khi bước tới cửa tây, nhìn thấy con người ấy trầm tư đứng bên xe, thì sự lóng ngóng ngại ngùng này đã bị vứt sang một bên.

Vy Vy nhanh nhẹn bước tới, thế nhưng cô bước nhanh được mấy bước liền rụt lại đi chầm chậm.

Bởi vì con người ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dường như đang từ trạng thái bình tĩnh bỗng chốc trở thành nóng bỏng, chăm chú khiến cho cô phải lùi bước.

Khi cô gần tới nơi, Tiêu Nại đã trở lại trạng thái bình thường, sự nóng bỏng vừa nãy dường như chỉ là Vy Vy đã nhầm lẫn, nó đã hoàn toàn biến mất.

Cho dù là như thế, trên đường đi Vy Vy cũng có chút hoang mang, chỉ đến khi nghe thấy Nhị Hỷ nói phải đến nhà hàng nào thì cô mới định thần lại.

"Đây là đâu thế?"

"Hi hi, một nhà hàng Pháp nhé, hôm nay mới khai trương."

Vy Vy nhìn cô ấy một cách hồ nghi. Vy Vy tuyệt nhiên chẳng thích đồ ăn Pháp một chút nào, còn nhớ rõ những bạn cùng phòng cũng như vậy, tại sao lần này lại đi ăn thứ đồ ăn này cơ chứ?

"Không được, tớ không đi đâu."

"Đi đi mà." Nhị Hỷ kiên trì thuyết phục.

Hiểu Linh, Ty Ty đều nói giúp: "Thi thoảng thay đổi khẩu vị mà."

"Nhưng..." Vy Vy vẫn còn muốn phản bác lại.

Tiêu Nại vẫn lắng nghe các cô gái tranh luận nhưng không hề nói gì, lúc này mới lên tiếng: "Vy Vy, chủ bảo sao thì khách làm vậy đi."

Chủ bảo sao thì khách làm vậy....

Vy Vy lại bị họ vùi dập rồi. >o<


° ° °​


Tầm năm, sáu giờ chính là lúc thành phố B tắc đường nhất, lái xe đã đúng một tiếng mà mới đến được nhà hàng mà Nhị Hỷ nói, bởi vì xung quanh không có chỗ gởi xe, Tiêu Nại để bọn họ đứng trước cửa nhà hàng, rồi nhẹ nhàng tự mình lái xe đi ra bãi gửi.

Vừa xuống xe, Nhị Hỷ liền nhìn ngó xung quanh, sau đó nhìn vào một chỗ và hạ giọng gọi: "Wa, bọn họ đến thật rồi."

Hiểu Linh cũng rất phấn khích: "Đến thật, chúng mình chẳng tiêu phí tiền tí nào."

Vy Vy nhìn bọn họ một cách nghi hoặc, Nhị Hỷ nắm lấy tay Vy Vy, khẽ nói: "Vy Vy, nhìn trong nhà hàng mà xem, ở bàn gần phía tây bên cạnh cửa sổ ý."

Vy Vy thuận theo hướng Nhị Hỷ chỉ, bất ngờ nhìn thấy những người có vài phần quen thuộc, hình như là Mạnh Dật Nhiên? Cô ấy đang ngồi cùng mấy cô gái xinh tươi.

Nhị Hỷ thì thầm: "Cô gái bên cạnh Mạnh Dật Nhiên chính là Ái Hương Nại Nhi."

Vy Vy kinh ngạc nhìn cô gái đó một cái, những người bên trong cửa sổ rõ ràng cũng chú ý tới chỗ các cô, đang nhìn thẳng về phía cô, vẻ mặt có vẻ khó đoán được tâm trạng.

Vy Vy nhìn vẻ mặt của Nhị Hỷ và Hiểu Linh, tất cả đều được giải thích rõ ràng.

Chả trách họ bắt cô phải trang điểm cẩn thận.

Chả trách bọn họ bắt cô phải đến nhà hàng này bằng được.

Thì ra là vì vậy.

Vy Vy hạ thấp giọng nói: "Làm sao các cậu biết được bọn họ sẽ ăn ở đây?"

Nhị Hỷ cười rất gian, nói: "Thực ra bọn tớ cũng không rõ, lúc blog của cô ấy chưa bị hack bọn tớ cũng đã vào blog đó, đọc được cô ấy nói nhà hàng này hôm nay khai trương, tớ nghĩ rằng không chừng cô ấy cũng đến, nên cứ thử xem thế nào."

Vy Vy lơ đãng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Chậc, chẳng làm gì cả chúng mình cũng thắng mà, được không!" Nhị Hỷ nhìn con đường trước mặt rất đắc ý, trên mặt nở nụ cười rất "gian tà".

Vy Vy theo phản xạ quay người nhìn lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại đang bước về phía các cô, ánh đèn của buổi chiều muộn đang dát những tia sáng lung linh lên người Tiêu Nại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom