• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 34

"Tặng anh đấy." Gõ ký hiệu mặt cười, nữ hiệp áo hồng lấy hết dũng khí nói: "Em nói rồi, em sẽ đưa thêm đồ hồi môn."







Sự kiện nổi đình đám trên diễn đàn, sau khi cống hiến hai câu chuyện phiếm, dần dần đã ít được mọi người chú ý.

Chuyện phiếm thứ nhất:

Nghe nói, một hôm nào đó, một nam sinh của khoa nào đó gặp được hotboy theo những lời đồn đại, xúc động tới mức không ngần ngại đi tới trước mặt hỏi: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện trên diễn đàn?"

Nghe nói, Tiêu Nại nhìn cậu ta một cái, chỉ buông có sáu chữ: "Có vẫn tốt hơn không có."

Sáu chữ này thoạt nghe thì không có vấn đề gì, nhưng ngẫm nghĩ thì lại vừa sáng suốt lại vừa sâu cay, sáng suốt ở chỗ dễ dàng phủi sạch những gì liên quan tới bản thân và Bối Vy Vy, sâu cay thì không cần nói rồi, đặc biệt là với nữ sinh mà nói, thực là càng nghĩ lại càng thấy sâu cay.

Cho nên, sự chú ý của mọi người bị thay đổi, lũ lượt quay sang soi xem Ái Hương Nại Nhi và anh C tại sao vẫn "chưa có" gì chứ?

Khi nhìn rõ được bản chất của hiện tượng rồi, thì rút ra được kết luận là: Ái Hương Nại Nhi sở dĩ công kích Bối Vy Vy, nói cho cùng, thì chẳng qua vì mình không được bằng cô ấy mà thôi.

Không thể không nói là, ở một mức độ nào đó, chân tướng đã được phơi bày.

Nhị Hỷ nghe thấy những phản hồi khác nhau cuối mỗi topic, liền ngạc nhiên hỏi Vy Vy: "Vy Vy này, thế sao Đại Thần nhà cậu lại biết cậu "có", chả nhẽ anh ấy đã ôm rồi?"

Vy Vy: "..."

Nhị Hỷ, cậu cũng lộ mặt thật rồi đấy...

Chuyện phiếm thứ hai:

Nghe nói, có một hôm, Tiêu Nại và Tào Quang sống mái một phen trên sân bóng.

Nghe nói, Tào Quang chủ động khiêu chiến: "Tình trường thì thua, nhưng trên sân bóng lại thắng, chẳng thà chúng ta thử xem thế nào?"

Nghe nói, Tiêu Nại rất thờ ơ, nói năng rất cay độc, trả lời rằng: "Tôi không đồng ý thì cậu lại càng thua đậm hơn."

Nghe nói, sau hiệp đấu thứ N, Tào Quang lại càng thua đậm hơn thật.

Vy Vy luôn nghe ngờ tính chân thực của những topic này, bởi vì xưa nay Đại Thần chưa hề nhắc tới trước mặt cô, cô lại càng không dám chủ động hỏi trước.

Cho mãi một hôm về sau này, hai người trông thấy Tào Quang từ đằng xa, Tiêu Nại đột nhiên khẽ cười, nhìn sang Vy Vy: "Từ nhỏ tới lớn?"

Vy Vy ngẩn người ra, lập tức nghiêm nghị đáp: "Không phải, chẳng qua anh ấy cũng chỉ phát tờ rơi cho em một lần mà thôi."

Mấy ngày cuối cùng năm thứ hai đại học của Vy Vy trôi qua nhanh chóng và đều đều như vậy, vào hôm thi môn cuối cùng, khi Vy Vy vừa ra khỏi phòng thi, thì nhìn thấy Tiêu Nại đã đứng chờ ở bên ngoài.

Dường như cậu ấy đã đợi từ rất lâu, Tiêu Nại ngồi trên chiếc ghế dưới bóng liễu, đang cúi đầu đọc sách.

Vy Vy bước tới, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Anh tới lúc nào vậy?"

Tiêu Nại gấp sách lại, ngẩng đầu lên: "Vừa mới tới."

Vy Vy cũng không tin lắm, nhưng cũng chẳng hỏi thêm: "Thi xong lớp em họp lớp, chuyện thực tập vào kỳ nghỉ hè, em đã lấy máy của Hiểu Linh nhắn tin cho anh rồi."

Tiêu Nại mỉm cười, không nói gì thêm.

Vy Vy vừa nói, trong lòng lại như có điều gì trầm xuống.

Sắp nghỉ hè rồi.

Vốn đây là chuyện vui, nhưng kỳ nghỉ hè năm nay lại khiến cho người ta rất không vui. Vy Vy vung vẩy chiếc túi trong tay: "Đi thôi, mình đi thư viện trước đã."

Sau khi trả những sách mượn để ôn thi, Vy Vy lại mượn thêm mấy cuốn sách lập trình, chuẩn bị đọc thêm khi nghỉ hè, có Tiêu Nại ở bên cạnh, chuyện chọn sách đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Bản này không hay." Tiêu Nại rút hai cuốn sách trên tay cô, đặt trở lại vào giá sách, "Ngày mai anh sẽ lấy ở nhà mang đi cho em."

"À," Vy Vy gật đầu, "Chỉ cần đơn giản thôi, đừng khó quá."

Năm thứ hai đại học cơ bản vẫn chỉ là những môn cơ sở, những môn chuyên ngành thực sự thì phải đến năm thứ ba mới bắt đầu, Đại Thần đừng có chọn sách cho cô dựa theo trình độ của cậu ấy.

"Không cần lo lắng thế đâu, anh có thể chỉ đạo từ xa mà." Tiêu Nại thuận miệng nói khi chăm chú nhìn giá sách giúp cô chọn.

Vy Vy kiễng chân nhét quyển sách vào giá, cô phát hiện tình cảm khi nãy còn trầm lắng giờ lại trỗi dậy.

Haizz.

Tình cảm lúc lên lúc xuống, thật là dày vò con người ta.

Lúc đi ra khỏi thư viện, điện thoại đổ chuông, Tiêu Nại nghe điện thoại, bên kia nói vài câu, Tiêu Nại đáp: "Biết rồi, bọn tớ tới ngay đây."

Sau đó, anh quay sang nói với Vy Vy: "Hầu Tử Tửu đang đợi bọn mình ở khách sạn."

Vy Vy lúc này mới nghĩ ra, hôm nay là buổi hẹn ăn uống tụ tập với bạn cùng phòng của Đại Thần.

Đi ăn ở nhà hàng Thiên Hương.

Địa điểm là do Hầu Tử Tửu chọn, Tiêu Nại giao cho họ lo tất, đương nhiên bọn họ không cần khách khí. Có điều nói cho cùng, với bọn con trai thì ăn gì cũng ok hết, chỉ cần có bia thì xong.

Phòng ký túc của Tiêu Nại có sáu người, anh cả, anh ba, anh tư cho đến em bảy..., vì anh hai sẽ khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng đến một thứ máy móc lạnh lùng nào đó. Anh cả và em bảy không chơi game online, Vy Vy cũng không biết bọn họ, có điều bọn họ đều rất thoải mái, khiến cho người khác cảm thấy gần gũi một cách nhanh chóng.

Trừ Hầu Tử Tửu ở lại trường làm nghiên cứu sinh, những người khác đều đã đi làm cả, họ vẫn còn ở lại trong ký túc xá, đương nhiên là vì muốn lợi dụng hết mức việc ở lại trường rồi, dù sao họ cũng làm việc gần trường học mà, như vậy là thuận tiện nhất.

Lần đầu tiên tham gia buổi họp mặt như thế này, ngồi bên cạnh Tiêu Nại, Vy Vy ít nhiều cũng có đôi chút lúng túng, nhưng có bọn Ngu Công ở cạnh đó thì Vy Vy cũng khó mà lúng túng ngượng ngùng được .

Rượu quá tam tuần, đám con trai bắt đầu tán chuyện, càng nói lại càng bốc.

Anh cả nói, em gái ơi, em ba nhà anh có thể là lần đầu tiên yêu đấy, lần đầu tiên nắm tay con gái, em phải giữ cậu ấy thật chặt vào, khoa máy tính của chúng ta tìm vợ cũng không dễ đâu.

Vy Vy ngượng ngập, trong lòng thì oán thầm: em ba nhà các anh nắm tay con gái chẳng giống lần đầu tiên tẹo nào.

Tố cáo của Mojata lại nặng nề về chuyện nhân cách:

"Chị ba, chuyện lần trước em không lừa chị đâu, thật đấy, đúng là có người tỏ tình với anh ba mà."

"Nói là cùng biểu diễn với nhau thôi, ai mà biết được là không có chủ ý gì?"

"Đấy là một người họ Mạnh, Mạnh..."

"Tối qua cô ấy lại gọi đến cho anh ba đấy!"

Mojata uống rượu vào, nói năng ngắc nga ngắc ngứ, lung ta lung tung, nhưng dường như lại không khó lý giải, Vy Vy mở to mắt chờ đợi câu tiếp theo của cậu ta...

Nhưng mà...

Cậu ta nghẹo đầu một cái, lăn đùng ra.

Em bảy ngồi bên cạnh, giải thích thêm: "Không tồi chút nào, lần này uống hết một chai mới ngã."

Vy Vy không biết phải làm sao! Đừng có nói nửa chừng như thế này chứ!

Quay đầu sang tìm đương sự, Tiêu Nại cũng uống không ít, nhưng thần sắc vẫn còn như bình thường, ánh mắt vẫn tỉnh táo, đối diện với con mắt dò hỏi của Vy Vy, anh nói một cách chậm rãi, thong thả: "Cô ấy nói có chuyện cần tìm anh để giải thích."

Lẽ nào là chuyện của Ái Hương Nại Nhi? Nhưng mà tại sao lại phải giải thích với Đại Thần...

"Sau đó thì sao?"

"Chẳng có sau đó gì cả."

Nhân chứng số 1 – Hầu Tử Tửu nói xen vào: "Chị ba, anh ba là sát thủ."

Nhân chứng số 2 – Ngu Công gật đầu: "Quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, một câu mà giết sạch."

Anh cả căm giận bầm gan tím ruột: "Sao có thể làm như vậy với các bạn nữ, nhận được điện thoại của các bạn nữ đâu phải là chuyện dễ dàng với cánh con trai khoa máy tính ta."

Em bảy lại không đồng ý: "Anh ba xưa nay không hề như vậy mà."


Mojata ngáy khò khò như thể hiện sự tán thành.

Vy Vy ngồi bên cạnh phát khóc lên được, bọn họ lải nhải một hồi lâu, Đại Thần rốt cuộc nói thế nào.

Ngu Công hỏi: "Chị ba, chị đoán xem anh ba nói gì?"

Vy Vy nhớ tới phong cách của Đại Thần, suy nghĩ một lúc, nói một cách hờ hững: "Uhm. Hỏi cô ấy là... bạn là ai?"

Yên lặng một hồi.

Hầu Tử Tửu ngồi bên cạnh Vy Vy cũng kính cẩn ngồi dịch sang một bên.

Tiếng ngáy của Mojata hình như nhỏ hơn.

Tiêu Nại cầm chén rượu, khẽ cười một lúc.

Vy Vy nhìn vẻ mặt "cậu thật độc lắm!" của bọn họ, thấy khổ sở không chịu được. Đây không phải là câu trả lời thông thường hay nhất hay sao? Ai nhận những cuộc điện thoại lạ đều chả hỏi một câu là "bạn là ai?"

"Nói ra, vậy thì anh C chính là hoa khôi trường Mạnh Dật Nhiên?"

"Đúng một nửa thôi!"

Em bảy nói: "Anh ba, người đó là Ái gì Nại gì nhỉ đó, hack máy tính của cô ấy đi, bây giờ là cuối kỳ, trong máy tính có luận văn đấy, nếu mà hack được thì........, hehe..."

Vy Vy cáu tiết, nghĩ tới truyền thống hack máy tính để bán vợ của Ngu Công, quả nhiên là bạn cùng phòng của Tiêu Nại, phong cách giống nhau như lột.

Tiêu Nại lườm cậu ta một cái: "Làm người ai làm thế."

Em bảy vặn lại: "Anh có ý gì?"

Hầu Tử Tửu lập tức giậu đổ bìm leo: "Ý anh ấy nói cậu đểu."

Em bảy bực bội: "Vậy thì chuyện diễn đàn coi như xong thế này à?"

Ngu Công nhìn cậu ta khinh ra mặt: "Cậu đâu phải mới quen anh ba, chả nhẽ không rõ anh ấy là người như thế nào?"

Em bảy đuối lý: "Là người như thế nào?"

Ngu Công: "Anh ấy thường xuyên không giống người."

Tiêu Nại thở hắt ra, cúi đầu xuống giải thích với Vy Vy: "Bọn họ uống nhiều quá rồi."

Vy Vy tiếp tục gật đầu, trong lòng nghĩ: thực ra em cũng nghĩ như vậy...

Cùng những người này ăn cơm thực ra là một chuyện rất vui vẻ, thực sự là phải cố nhịn cười, hơn nữa, từ khi quen các bạn cùng phòng của Đại Thần, Vy Vy dường như hiểu anh hơn một chút. Chẳng trách Đại Thần rất được lòng cánh con trai, cũng chẳng có gì là vô lý cả.

Chuyện về diễn đàn không thể nói tiếp được, rượu uống cũng kha khá rồi, mọi người bắt đầu ăn cơm canh, ăn tới khi mà thức ăn hết sạch, Hầu Tử Tửu trách móc người gọi đồ ăn là anh cả: "Sao anh gọi gì mà ít thế?"

Anh cả phân trần: "Đám con trai khoa máy tính bọn mình mấy khi được ăn cùng bạn gái, phải giữ hình tượng của mình chứ."

"Chị ba không phải là nữ sinh, trong game chị ấy rất mạnh đấy, mọi người đều gọi chị ấy là "nhân yêu" (Trên mạng con trai lấy giả nick con gái thì gọi là nhân yêu), hơn nữa, các bạn gái chính là nguồn vốn hữu ích của chúng ta, chị ba cùng với anh ba, coi như là giới tính thứ ba đi. Còn anh cả cứ giữ vững hình tượng anh chàng độc thân đi."

Ngu Công gọi phục vụ: "Thêm đồ ăn, sách bò hầm tiết (Một món ăn Tứ Xuyên gồm rất nhiều nguyên liệu trong đó có sách lợn/bò, tiết lợn/vịt nấu cùng nhiều nguyên liệu khác. Tạm dịch là sách bò hầm tiết.), canh bò hầm, tôm chua cay, cho thêm một đầu cá ớt băm, gà xào sả ớt, thêm ớt nhé, càng cay càng tốt!"

Anh cả ngăn cậu ta lại: "Đừng có cái gì cũng thêm ớt thế, em ba không ăn được cay."

Ngu Công kêu: "Cậu ta mời bọn mình ăn cơm, không cần biết cậu ta có ăn được hay không. Cứ cho cay vào."

Bốn từ cuối là nói với nhân viên phục vụ.

Vy Vy đang cố ghi nhớ những khoản mà Ngu Công gọi, nghe nói vậy không khỏi kinh ngạc quay sang nhìn Tiêu Nại.

Đại Thần không biết ăn cay?

Không thể như thế được! Món canh cá hôm đó, cậu ấy rõ ràng là ăn rất ngon lành mà!

"Anh..."

Tiêu Nại rất bình tĩnh lắc đầu: "Anh không biết ăn cay."

Vy Vy ngây người ra. Ăn xong, Mojata lại tỉnh táo ngay trước những chầu nâng cốc trăm phần trăm của Hầu Tử Tửu, mọi người vừa ăn vừa bàn luận xem ăn xong thì nên đi đâu. Bọn Ngu Công đều không thích đi hát karaoke, cho nên họ tìm một câu lạc bộ tương đối yên tĩnh để đánh bi a.

Vy Vy trước đây chưa từng chơi bi a, nhưng nhờ Tiêu Nại dạy cho nên cũng lên cơ, tư thế cực kỳ chuẩn, tuy vẫn hơi thiếu hỏa hầu (Theo Đạo gia thì hỏa hầu chính là then chốt của phép luyện đan, ở đây chỉ sự điêu luyện của người chơi.), nhưng cũng đủ để thấy đã đạt tới trình độ tương đối khá.

Vì tán thưởng Vy Vy nên anh cả và em bảy không ngớt khen ngợi: "Kỹ thuật khá, đúng là rất khá, rất có tương lai." Anh cả vỗ vỗ vào vai Tiêu Nại: "Sau này đi đánh bi a nhớ cho cả em dâu đi theo nhé."

Tiêu Nại nhìn tư thế chuẩn xác của Vy Vy, thầm cảm thấy lạc lõng, đúng là không tính trước được, nghe thấy lời đề nghị của anh cả mà tự nhủ: tuyệt đối không cho đi!

Có điều trong nhà lại đặt một bàn bi a đúng là một chủ ý rất hay.

Mọi người chơi đến mười giờ hơn mà vẫn chưa thấy chán, nhưng không làm khác được, vì tuy Vy Vy đã thi xong rồi, nhưng mà vẫn còn giờ khóa cổng, không thể không về. Tiêu Nại chặn lại gác cổng, đưa cô xuống dưới lầu.

Rút tay mình ra khỏi tay cậu, Vy Vy không muốn lập tức lên phòng, vẫn còn vài phút nữa, hơn nữa cô lại có chuyện muốn hỏi cậu.

"Anh không biết ăn cay, lần trước đưa em đi ăn cá nấu, tại sao anh không nói?"

Hễ nhớ lại là lại thấy buồn, hôm đó hình như toàn chọn những đồ ăn cay, đến cá nấu cũng chọn loại cay nhất.

Tiêu Nại lơ đãng nói: "Không sao, anh có thể ăn theo mọi người mà."

Vy Vy vẫn thấy buồn: "Không ăn cay lại cũng không sao, anh cũng không cần phải làm theo em như thế?"

Cầm lấy chiếc túi sách nhét mấy quyển sách dầy từ trong tay cậu ấy, Vy Vy càng nghĩ ngợi nhiều hơn.

"Thực ra không cần giúp em nhiều như vậy đâu."

Vy Vy khẽ nói.

Xưa nay cô chưa từng nghĩ là có một ngày, người này sẽ giúp cô xếp hàng lấy cơm, giúp cô lấy xách phích nước, sẽ chờ cô tan học, mua đồ ăn vặt cho cô... Những việc này, thật không hợp với cậu ấy.

Tuy cô rất thích, nhưng có thể để cô "hưởng thụ" một cách tự nhiên nhất, thì lại có cảm giác bất an.

Đêm hè tĩnh lặng, chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi trên vòm lá.

Tiêu Nại đột nhiên muốn gọi tên cô, cậu ngắm cô với ánh mắt chăm chú nhất từng có, "Lần đầu tiên anh yêu một cô gái, nên thường không biết phải làm thế nào, nhưng chí ít, những việc người khác làm được thì anh cũng có thể làm được."

Vy Vy ngây người nhìn cậu.

Những ánh sao lấp lánh trên vòm trời cao, ánh đèn chiếu sáng, nhưng

chính phút giây này, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt cậu long lanh.

Cậu ấy nói đến người khác, chẳng nhẽ là vì ở trường này con trai nhiều con gái ít nên khó tìm được bạn gái, anh nào may mắn mà tìm được bạn gái đều hết lòng cung phụng bạn gái hay sao?

Cho nên, mục tiêu của Đại Thần là trở thành "anh chàng người yêu nhị thập tứ hiếu" (Nhị thập tứ hiếu vốn là tấm gương của 24 người con có hiếu, ở đây ám chỉ những chàng trai luôn luôn chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho người yêu.) của riêng trường đại học A?

Vy Vy mím chặt môi, không phải biết làm thế nào, đột nhiên cô muốn mỉm cười, thế nhưng khóe mắt bỗng cảm thấy cay cay. Cố gắng kiềm chế cúi thấp đầu, Vy Vy tự nhủ: Này, đừng có mà đa sầu đa cảm như thế.

Đêm hè tràn ngập tĩnh lặng.

Đợi đến khi thím gác cổng gọi, Vy Vy mới ngẩng đầu lên: "Bao giờ anh về nhớ ra vào game nhé."

Vy Vy nói tiếp: "Em muốn gửi cho anh thứ này."

Vy Vy chạy như bay lên lầu, bật máy tính lên, đăng nhập vào game. Bộ trang bị đó hôm qua đã làm xong rồi, vốn cũng không định đưa gấp cho anh ấy, thế nhưng, bây giờ lại muốn tặng ngay cho anh ấy.

Nữ hiệp áo hồng đứng trên đỉnh Lạc Hà đến mười phút, Lãng tử chơi đàn mới xuất hiện, nữ hiệp mang bộ trang bị tới.

"Tặng anh đấy." Gõ ký hiệu mặt cười, nữ hiệp áo hồng lấy hết dũng khí nói: "Em nói rồi, em sẽ đưa thêm đồ hồi môn."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom