Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-15
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 15: Theo anh về nhà
Máy bay ở độ cao ba nghìn mét, ánh mắt Thịnh Hựu Đình thỉnh thoảng rơi vào một đống tài liệu trên mặt bàn, nhưng rất nhanh dời mắt, không vươn tay mở ra
Từ trong đáy lòng anh bài xích những cái gọi là chứng cứ này!
Cảnh Thận Hành nhìn Thịnh Hựu Đình làm bộ như bình tĩnh, bọn họ những công tử thiếu gia sống an nhàn sung sướng của gia đình có thế lực nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ có không thích chứ không có không chiếm được, cho nên cũng sẽ không vì thứ gì đó mà mắc tâm bệnh
Chỉ có người phẫn nộ và tự ti, cố gắng nhưng không chiếm được mới có cảm xúc như tâm bệnh
Nhưng hôm nay anh ta thấy trên người Thịnh Hựu Đình có tâm bệnh chưa bao giờ xuất hiện
Cảnh Thận Hành biết hiện tại phản đối Thịnh Hựu Đình không có tác dụng gì, anh ta chỉ có thể chân thành nói với anh chút tình hình hiện thực, “New Zealand chúng ta không có khả năng một tay che trời như ở Tân Thành, người bạn đời của Vu Lam bây giờ là Mạnh Thiểu Khiên, anh ta ở bên kia ngược lại có rất nhiều mạng lưới quan hệ, không có Mạnh Thiểu Khiên đồng ý, nếu chúng ta ngang nhiên muốn lấy di thể của Vu Lam, là trái với pháp luật nơi này”
Thịnh Hựu Đình khinh miệt đáp, “Tôi nói lại lần nữa, không có di chúc di thể gì hết Cô ấy còn sống! Mạnh Thiểu Khiên? Ha, anh ta có thể ở bên ngoài được thoải mái, đó là bởi vì có nhà họ Mạnh chống đỡ, nếu nhà họ Mạnh sụp đổ thì sao?”
Miệng Cảnh Thận Hành mở rộng, kinh ngạc đến một câu cũng không nói nên lời, cho tới bây giờ, anh ta mới phát hiện Thịnh Hựu Đình không phải nhất thời hành động theo cảm tình Chắc là không khuấy đảo long trời lở đất là sẽ không bỏ qua rồi
Vì một Vu Lam đã ly hôn đã qua đời, nếu như làm dấy lên mâu thuẫn giữa hai gia tộc thì sao?
Cảnh Thận Hành không dám nói chuyện với Thịnh Hựu Đình nữa, sợ chọc giận đối phương khiến anh càng không lý trí
Mười mấy giờ bay, Thịnh Hựu Đình vừa đến New Zealand không hề nghỉ ngơi, trực tiếp đến bệnh viện
Anh có cách để cho Mạnh Thiểu Khiên thua, Mạnh Thiểu Khiên yêu Vu Lam yêu đến vứt bỏ sự nghiệp trong nước, nếu Mạnh Thiểu Khiên sinh ra là người nhà họ Mạnh, chết là ma nhà họ Mạnh, làm sao có thể làm lơ nhà họ Mạnh không để ý?
Trước khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay, gọi điện thoại nói cho ông cụ nhà họ Mạnh, giọng ấm lại tràn đầy uy hiếp, “Ông nội Mạnh, Mạnh Thiểu Khiên mang vợ của cháu đi, xin ông chuyển lời cho cậu ta, nếu cậu ta thu tay lại, cháu cũng thu tay lại, tuy trong khoảng thời gian ngắn làm Mạnh thị phá sản rất khó, nhưng dưới tình huống hai bên tổn hại để cho Mạnh thị trở thân không kịp cháu còn là có thể làm được, ai bảo Mạnh Thiểu Khiên mang vợ cháu đi, cho tới bây giờ cháu còn cần để ý cái gì nữa?”
Ngay khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay, tin tức về Mạnh thị cũng nóng hổi, dù là bệnh viện hay là sản nghiệp bán lẻ, không một thứ nào may mắn thoát khỏi
Mạnh Thiểu Khiên đứng ở ngoài bệnh viện, ánh mắt sưng đỏ, tinh thần như là gặp đả kích quá lớn có chút không phấn chấn, bạn tốt cùng trường ngày xưa, bây giờ lại cũng không là bạn, anh ta nhìn Thịnh Hựu Đình, trong mắt tràn đầy hận ý, nắm chặt quả đấm, “Hiến tặng cơ thể là nguyện vọng của Lam Lam, lại bởi vì anh cản trở đã bỏ lỡ thời gian quyên tặng tốt nhất!”
“Nguyện vọng?” Thịnh Hựu Đình cười cười, hoàn toàn không để ý nói: “Cái loại này nói không cũng chỉ là nói, cô ấy rõ ràng không chết, nếu quyên tặng nội tạng, anh liền đến nói với tôi thế nào chả được? Nói dối sẽ bị vạch trần hừ, đưa tôi đi gặp cô ấy”
Người gây sự Thịnh Hựu Đình làm bùng lên sự tức giận của Mạnh Thiểu Khiên, cảm xúc hai người không giống nhau, lại làm trong không khí đầy rẫy cảm giác giương cung bạt kiếm như cũ
Mạnh Thiểu Khiên bị áp lực từ nhà họ Mạnh, anh ta chỉ có thể đối mặt với Thịnh Hựu Đình Anh ta xoay người đi theo nhân viên y tế cùng đi vào trong bệnh viện
Từng khúc hành lang, càng đi vào bên trong, tâm tình Thịnh Hựu Đình càng nặng nề, những hành lang gấp khúc uốn cong giống như không có kết thúc, càng ngày càng tối tăm, đen tối khiến anh có cảm giác không an toàn chưa từng có, “Vì sao không đến khu nội trú?”
Anh có thể tin tưởng Vu Lam ở bệnh viện, nhưng nơi này hình như không phải nơi nên đến
Mạnh Thiểu Khiên đột nhiên dừng bước, lúc dừng lại giọng nói nghẹn ngào, “Tôi ngược lại là hi vọng cô ấy có thể ở lại viện, ít nhất còn chứng minh cô ấy Còn sống”
Thịnh Hựu Đình vẫn nghĩ tất cả các biện pháp coi nhẹ vẻ bi thương đến run rẩy trên người Mạnh Thiểu Khiên, anh hít sâu, tiếp tục cùng Mạnh Thiểu Khiên và nhân viên y tế đi đến nơi không biết tên, không ngừng nhắc nhở chính mình, tên Mạnh Thiểu Khiên này đang dối gạt anh
Người Vu Lam yêu là Thịnh Hựu Đình anh, yêu hơn mười năm, cô là yêu thật lòng, không có khả năng đi sinh con với người đàn ông khác
Những lời nói dối này chỉ là Mạnh Thiểu Khiên muốn anh buông tay
Ngoài nhà xác, Mạnh Thiểu Khiên dừng bước lại
Đứng ở ngoài cửa, Thịnh Hựu Đình thấy chữ “Mortuary”, theo bản năng hít sâu từ chối: “Cô ấy ở đâu? Vì sao anh mang tôi tới chỗ này?”
“Ở bên trong” Nước mắt Mạnh Thiểu Khiên chỉ một thoáng nữa là rơi xuống, cảm xúc đau khổ bi thương không thể ngăn chặn, anh ta dựa vào vách tường, hai tay dùng sức ôm trán che chắn ánh mắt, che sự chật vật của mình lại, “Nếu anh phải muốn nhìn thấy cô ấy mới bằng lòng bỏ qua! Anh đi vào xem đi, sau đó, tôi chỉ muốn đời này không gặp lại anh nữa, đây cũng là nguyện vọng của Lam Lam!”
Thịnh Hựu Đình lùi về sau một bước, ý muốn đi nơi khác: “Mạnh Thiểu Khiên! Anh hãy chấm dứt việc đó!”
Sức lực Mạnh Thiểu Khiên có chút chống đỡ không nổi nữa, nhưng vẫn xúc động phẫn nộ với Thịnh Hựu Đình!
“Tôi không muốn cho anh gặp cô ấy! Bởi vì cô ấy không muốn gặp anh! Nếu không phải anh lấy sự yên ổn của nhà họ Mạnh ra ép tôi! Tôi không có khả năng cho anh tới quấy rầy sự an bình của cô ấy đâu!”
Hơi thở Thịnh Hựu Đình dần dần căng thẳng, không thở nổi, anh kéo cổ áo, kéo một cúc áo xuống, một luồng khí mắc trong cổ làm anh quá khó chịu!
“Tôi sẽ cho anh không diễn được nữa!” Thịnh Hựu Đình cười lạnh, nhìn cánh cửa trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay
Nhân viên y tế cho bọn họ mặc quần áo, mang khẩu trang và mũ xong, khí lạnh phả vào mặt, Thịnh Hựu Đình đi theo nhân viên vào trong
Thi thể trên giường, vải trắng bị mở ra, Thịnh Hựu Đình đứng ở trước mặt người phụ nữ bị đông lạnh tái nhợt, lông mi quen thuộc, nốt ruồi nhỏ ở đầu lông mày, mi mắt khép lại, mũi dọc dừa cao thẳng, cái miệng nhỏ trái tim, chỗ nào không giống người phụ nữ của anh?
Cô an tĩnh ngủ thiếp đi
Toàn bộ đều là tái nhợt, ngay cả cánh môi ngày thường hồng hào cũng đều tái lại
Thịnh Hựu Đình muốn xoay người chạy đi, chân lại giống như mọc rễ, buộc anh nhìn cẩn thận, nhìn càng cẩn thận, hô hấp càng khó khăn
Thân thể anh rét run, vươn ngón tay ra kê dưới lỗ mũi cô gái, không chịu lấy ra
Anh một mực nói trong lòng, cô giả vờ, anh sẽ không để cho cô thực hiện được, lần này anh nhất định phải dẫn cô trở về!
Nhưng 2 phút, 3 phút, một chút hô hấp cũng không có, người bình thường không có khả năng kiên trì lâu như vậy mà không hít thở, anh cảm thấy lý trí của mình theo thời gian từng phút từng giây trôi qua từ từ tan vỡ, bàn tay của anh đặt trên gương mặt lạnh lẽo của cô, hai tay run rẩy ôm lấy đầu cô gái, anh chưa từng chật vật như vậy, cho dù là nhìn thấy những bức thư kia, mặc dù anh đau nhưng có thể cố nén
Nhưng giờ phút này, vệt nước nơi khóe mắt trượt xuống, mặt anh dán trên mặt cô, giọng nói rít lên run rẩy mà bi thương thảm thiết!
“A Lam, A Lam, không cần diễn trò khổ như vậy cho anh xem có được hay không? Về sau anh sẽ tốt với em, cái gì anh cũng cho em, em theo anh trở về, nơi này lạnh quá! Quá lạnh! Sẽ ốm mất!”
*****
Truyện được cập nhật mỗi ngày tại Mê đọc truyện nhé~
Máy bay ở độ cao ba nghìn mét, ánh mắt Thịnh Hựu Đình thỉnh thoảng rơi vào một đống tài liệu trên mặt bàn, nhưng rất nhanh dời mắt, không vươn tay mở ra
Từ trong đáy lòng anh bài xích những cái gọi là chứng cứ này!
Cảnh Thận Hành nhìn Thịnh Hựu Đình làm bộ như bình tĩnh, bọn họ những công tử thiếu gia sống an nhàn sung sướng của gia đình có thế lực nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ có không thích chứ không có không chiếm được, cho nên cũng sẽ không vì thứ gì đó mà mắc tâm bệnh
Chỉ có người phẫn nộ và tự ti, cố gắng nhưng không chiếm được mới có cảm xúc như tâm bệnh
Nhưng hôm nay anh ta thấy trên người Thịnh Hựu Đình có tâm bệnh chưa bao giờ xuất hiện
Cảnh Thận Hành biết hiện tại phản đối Thịnh Hựu Đình không có tác dụng gì, anh ta chỉ có thể chân thành nói với anh chút tình hình hiện thực, “New Zealand chúng ta không có khả năng một tay che trời như ở Tân Thành, người bạn đời của Vu Lam bây giờ là Mạnh Thiểu Khiên, anh ta ở bên kia ngược lại có rất nhiều mạng lưới quan hệ, không có Mạnh Thiểu Khiên đồng ý, nếu chúng ta ngang nhiên muốn lấy di thể của Vu Lam, là trái với pháp luật nơi này”
Thịnh Hựu Đình khinh miệt đáp, “Tôi nói lại lần nữa, không có di chúc di thể gì hết Cô ấy còn sống! Mạnh Thiểu Khiên? Ha, anh ta có thể ở bên ngoài được thoải mái, đó là bởi vì có nhà họ Mạnh chống đỡ, nếu nhà họ Mạnh sụp đổ thì sao?”
Miệng Cảnh Thận Hành mở rộng, kinh ngạc đến một câu cũng không nói nên lời, cho tới bây giờ, anh ta mới phát hiện Thịnh Hựu Đình không phải nhất thời hành động theo cảm tình Chắc là không khuấy đảo long trời lở đất là sẽ không bỏ qua rồi
Vì một Vu Lam đã ly hôn đã qua đời, nếu như làm dấy lên mâu thuẫn giữa hai gia tộc thì sao?
Cảnh Thận Hành không dám nói chuyện với Thịnh Hựu Đình nữa, sợ chọc giận đối phương khiến anh càng không lý trí
Mười mấy giờ bay, Thịnh Hựu Đình vừa đến New Zealand không hề nghỉ ngơi, trực tiếp đến bệnh viện
Anh có cách để cho Mạnh Thiểu Khiên thua, Mạnh Thiểu Khiên yêu Vu Lam yêu đến vứt bỏ sự nghiệp trong nước, nếu Mạnh Thiểu Khiên sinh ra là người nhà họ Mạnh, chết là ma nhà họ Mạnh, làm sao có thể làm lơ nhà họ Mạnh không để ý?
Trước khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay, gọi điện thoại nói cho ông cụ nhà họ Mạnh, giọng ấm lại tràn đầy uy hiếp, “Ông nội Mạnh, Mạnh Thiểu Khiên mang vợ của cháu đi, xin ông chuyển lời cho cậu ta, nếu cậu ta thu tay lại, cháu cũng thu tay lại, tuy trong khoảng thời gian ngắn làm Mạnh thị phá sản rất khó, nhưng dưới tình huống hai bên tổn hại để cho Mạnh thị trở thân không kịp cháu còn là có thể làm được, ai bảo Mạnh Thiểu Khiên mang vợ cháu đi, cho tới bây giờ cháu còn cần để ý cái gì nữa?”
Ngay khi Thịnh Hựu Đình lên máy bay, tin tức về Mạnh thị cũng nóng hổi, dù là bệnh viện hay là sản nghiệp bán lẻ, không một thứ nào may mắn thoát khỏi
Mạnh Thiểu Khiên đứng ở ngoài bệnh viện, ánh mắt sưng đỏ, tinh thần như là gặp đả kích quá lớn có chút không phấn chấn, bạn tốt cùng trường ngày xưa, bây giờ lại cũng không là bạn, anh ta nhìn Thịnh Hựu Đình, trong mắt tràn đầy hận ý, nắm chặt quả đấm, “Hiến tặng cơ thể là nguyện vọng của Lam Lam, lại bởi vì anh cản trở đã bỏ lỡ thời gian quyên tặng tốt nhất!”
“Nguyện vọng?” Thịnh Hựu Đình cười cười, hoàn toàn không để ý nói: “Cái loại này nói không cũng chỉ là nói, cô ấy rõ ràng không chết, nếu quyên tặng nội tạng, anh liền đến nói với tôi thế nào chả được? Nói dối sẽ bị vạch trần hừ, đưa tôi đi gặp cô ấy”
Người gây sự Thịnh Hựu Đình làm bùng lên sự tức giận của Mạnh Thiểu Khiên, cảm xúc hai người không giống nhau, lại làm trong không khí đầy rẫy cảm giác giương cung bạt kiếm như cũ
Mạnh Thiểu Khiên bị áp lực từ nhà họ Mạnh, anh ta chỉ có thể đối mặt với Thịnh Hựu Đình Anh ta xoay người đi theo nhân viên y tế cùng đi vào trong bệnh viện
Từng khúc hành lang, càng đi vào bên trong, tâm tình Thịnh Hựu Đình càng nặng nề, những hành lang gấp khúc uốn cong giống như không có kết thúc, càng ngày càng tối tăm, đen tối khiến anh có cảm giác không an toàn chưa từng có, “Vì sao không đến khu nội trú?”
Anh có thể tin tưởng Vu Lam ở bệnh viện, nhưng nơi này hình như không phải nơi nên đến
Mạnh Thiểu Khiên đột nhiên dừng bước, lúc dừng lại giọng nói nghẹn ngào, “Tôi ngược lại là hi vọng cô ấy có thể ở lại viện, ít nhất còn chứng minh cô ấy Còn sống”
Thịnh Hựu Đình vẫn nghĩ tất cả các biện pháp coi nhẹ vẻ bi thương đến run rẩy trên người Mạnh Thiểu Khiên, anh hít sâu, tiếp tục cùng Mạnh Thiểu Khiên và nhân viên y tế đi đến nơi không biết tên, không ngừng nhắc nhở chính mình, tên Mạnh Thiểu Khiên này đang dối gạt anh
Người Vu Lam yêu là Thịnh Hựu Đình anh, yêu hơn mười năm, cô là yêu thật lòng, không có khả năng đi sinh con với người đàn ông khác
Những lời nói dối này chỉ là Mạnh Thiểu Khiên muốn anh buông tay
Ngoài nhà xác, Mạnh Thiểu Khiên dừng bước lại
Đứng ở ngoài cửa, Thịnh Hựu Đình thấy chữ “Mortuary”, theo bản năng hít sâu từ chối: “Cô ấy ở đâu? Vì sao anh mang tôi tới chỗ này?”
“Ở bên trong” Nước mắt Mạnh Thiểu Khiên chỉ một thoáng nữa là rơi xuống, cảm xúc đau khổ bi thương không thể ngăn chặn, anh ta dựa vào vách tường, hai tay dùng sức ôm trán che chắn ánh mắt, che sự chật vật của mình lại, “Nếu anh phải muốn nhìn thấy cô ấy mới bằng lòng bỏ qua! Anh đi vào xem đi, sau đó, tôi chỉ muốn đời này không gặp lại anh nữa, đây cũng là nguyện vọng của Lam Lam!”
Thịnh Hựu Đình lùi về sau một bước, ý muốn đi nơi khác: “Mạnh Thiểu Khiên! Anh hãy chấm dứt việc đó!”
Sức lực Mạnh Thiểu Khiên có chút chống đỡ không nổi nữa, nhưng vẫn xúc động phẫn nộ với Thịnh Hựu Đình!
“Tôi không muốn cho anh gặp cô ấy! Bởi vì cô ấy không muốn gặp anh! Nếu không phải anh lấy sự yên ổn của nhà họ Mạnh ra ép tôi! Tôi không có khả năng cho anh tới quấy rầy sự an bình của cô ấy đâu!”
Hơi thở Thịnh Hựu Đình dần dần căng thẳng, không thở nổi, anh kéo cổ áo, kéo một cúc áo xuống, một luồng khí mắc trong cổ làm anh quá khó chịu!
“Tôi sẽ cho anh không diễn được nữa!” Thịnh Hựu Đình cười lạnh, nhìn cánh cửa trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay
Nhân viên y tế cho bọn họ mặc quần áo, mang khẩu trang và mũ xong, khí lạnh phả vào mặt, Thịnh Hựu Đình đi theo nhân viên vào trong
Thi thể trên giường, vải trắng bị mở ra, Thịnh Hựu Đình đứng ở trước mặt người phụ nữ bị đông lạnh tái nhợt, lông mi quen thuộc, nốt ruồi nhỏ ở đầu lông mày, mi mắt khép lại, mũi dọc dừa cao thẳng, cái miệng nhỏ trái tim, chỗ nào không giống người phụ nữ của anh?
Cô an tĩnh ngủ thiếp đi
Toàn bộ đều là tái nhợt, ngay cả cánh môi ngày thường hồng hào cũng đều tái lại
Thịnh Hựu Đình muốn xoay người chạy đi, chân lại giống như mọc rễ, buộc anh nhìn cẩn thận, nhìn càng cẩn thận, hô hấp càng khó khăn
Thân thể anh rét run, vươn ngón tay ra kê dưới lỗ mũi cô gái, không chịu lấy ra
Anh một mực nói trong lòng, cô giả vờ, anh sẽ không để cho cô thực hiện được, lần này anh nhất định phải dẫn cô trở về!
Nhưng 2 phút, 3 phút, một chút hô hấp cũng không có, người bình thường không có khả năng kiên trì lâu như vậy mà không hít thở, anh cảm thấy lý trí của mình theo thời gian từng phút từng giây trôi qua từ từ tan vỡ, bàn tay của anh đặt trên gương mặt lạnh lẽo của cô, hai tay run rẩy ôm lấy đầu cô gái, anh chưa từng chật vật như vậy, cho dù là nhìn thấy những bức thư kia, mặc dù anh đau nhưng có thể cố nén
Nhưng giờ phút này, vệt nước nơi khóe mắt trượt xuống, mặt anh dán trên mặt cô, giọng nói rít lên run rẩy mà bi thương thảm thiết!
“A Lam, A Lam, không cần diễn trò khổ như vậy cho anh xem có được hay không? Về sau anh sẽ tốt với em, cái gì anh cũng cho em, em theo anh trở về, nơi này lạnh quá! Quá lạnh! Sẽ ốm mất!”
*****
Truyện được cập nhật mỗi ngày tại Mê đọc truyện nhé~
Bình luận facebook