Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-17
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 17: Không thể bỏ
Đã từng, tất cả mọi người biết Vu Lam yêu anh, anh lại không biết, tất cả mọi người dùng chuyện cô yêu anh để ép cô từ bỏ tất cả chỗ dựa, sau cùng cô gả cho anh, anh cũng không cho cô dựa vào…
Cô vốn có nhà, có nơi tránh gió tránh bão, nhưng anh lại đem tất cả sóng gió ập đến chỗ cô
Không nơi nương tựa…
Trong thư Vu Lam viết cho mẹ của mình cũng nói cô không nơi nương tựa, cô nói dù cô chết ở ven đường, cũng sẽ không ai nhặt xác giúp cô, cũng không vì cô mà đau buồn khổ sở
Cô không thể tựa vào ai được, nên muốn đi tìm mẹ cô
Tim Thịnh Hựu Đình như bị mạch máu siết chặt, càng trói càng chặt khiến anh không thể hít thở nổi, anh hối hận lúc đó đã đi Mỹ dự cuộc họp
Cô là vợ anh, anh phải ở cạnh cô, nếu anh ở cạnh cô, tất cả những chuyện về sau đều không xảy ra, anh nên quan tâm chăm sóc cô, để cô cảm nhận được sự ấm áp
Thịnh Hựu Đình cảm thấy tâm tình áy náy như bị dao cứa, đau như muốn cắt anh, khí thế yếu dần đi: “Tôi muốn mang cô ấy về nước”
Mạnh Thiểu Khiên quát lên: “Anh đừng mơ! Cô ấy hiện giờ là vợ của tôi!”
Hốc mắt Thịnh Hựu Đình vẫn đỏ như cũ, lại cười, lạnh lùng mở miệng: “Vợ của anh? Hai người dùng thân phận giả ra nước ngoài, còn muốn được pháp luật bảo vệ?”
“Chúng tôi được pháp luật New Zealand bảo vệ! Lam Lam muốn hiến tặng nội tạng, tro cốt rải xuống biển, ai cho anh mang cô ấy về nước? Anh mang về chôn cất sao? Cô ấy đã nói cô ấy không muốn chịu bất cứ sự trói buộc nào nữa!”
Thịnh Hựu Đình lại lạnh lùng châm chọc: “Mạnh Thiểu Khiên, đó là vợ tôi, dù có hỏa táng, cũng là do Thịnh Hựu Đình tôi kí tên! Bia mộ của cô ấy cũng do tôi viết hai chữ ‘Vợ tôi’!”
Thịnh Hựu Đình ở New Zealand muốn mang một người chết ra khỏi nhà xác bệnh viện cực kì khó khăn, anh chỉ có thể sử dụng sản nghiệp nhà họ Mạnh ở trong nước để giữ chân Mạnh Thiểu Khiên
Ba ngày sau, Mạnh Thiểu Khiên không chịu nổi việc Mạnh thị liên tiếp bị công kích, cổ phiếu rớt giá, Thịnh Thế cũng vì chèn ép Mạnh thị mà chịu ảnh hưởng ngược lại, nhưng Thịnh Hựu Đình lại như người điên, anh không nhận điện thoại của người trong nhà họ Thịnh, kệ cả ông cụ Thịnh
Anh cố chấp mặt kệ hậu quả ra sao!
Không ai có thể đối phó với anh, ông cụ Thịnh gọi diện cho Cảnh Thận Hành: “Thận Hành! Con khuyên nó, khuyên không được bắt giết nó cho ông! Để nó chết ở New Zealand! Vứt trên đường cái cho chó hoang ăn!”
Cảnh Thận Hành đương nhiên không thể giết Thịnh Hựu Đình, ai cũng biết ông cụ Thịnh đang tức nên nói nhảm, nhưng vẫn đem những lời đó nói với Thịnh Hựu Đình
Thịnh Hựu Đình gọi điện thoại về, đầu bên kia liền trách mắng: “Con! Cái thằng cháu ngang ngược này! Con có phải muốn lật trời không? Con muốn dùng tất cả địa vị đối đầu với nhà họ Mạnh, để những nhà có quan hệ làm ăn với nhà họ Mạnh cũng là địch với chúng ta sao?”
Thịnh Hựu Đình lạnh nhạt cầm điện thoại, trả lời: “Nói cho cùng, con chỉ ra tay với người ngoài Nguyên nhân, buộc A Lam rời đi cũng không phải chỉ là thủ đoạn của nhà họ Mạnh Ông nội, người hiểu ý con, mấy người cũng tham gia rồi!
Con có thể vì A Lam mà chống lại cả thế giới, lại không muốn tổn thương một mình người, người muốn con chết, không cần bắt Thận Hành làm, trực tiếp gọi mấy sát thủ đỉnh cao thế giới đến, gọn gàng linh hoạt, chưa kịp nói xong con có thể chết trong mộng, như vậy không để lại bất cứ hậu họa nào!”
Thịnh Hựu Đình nói chuyện rất bình tĩnh, khiến ông cụ tức đến duỗi thẳng cổ, rốt cuộc hạ thấp giọng: “Con vẫn là trách ông nội!”
Thịnh Hựu Đình thẳng thắn: “Trách! Trách tất cả mọi người! Vì con là người họ Thịnh, người nuôi lớn con, vì công ơn này con báo đáp quên mình vẫn chưa kể đến, chỉ có thể đem những lỗi lầm đó trút hết vào một mình con, ông nội, A Lam ở cạnh con 11 năm, vào lúc động đất cô ấy dùng đôi tay đầy máu cứu con ra khỏi đống hoang tàn vỡ vụn đó, ông nghĩ lúc đó cô ấy không sợ chết sao? Còn không phải vì yêu con sao? Làm nhiều như vậy lại bị coi là công lao của Vu Y, cô ấy trước giờ chưa từng oán trách Cô ấy cũng yêu con như người vậy, nguyện ý liều mạng vì con, cô ấy trong lòng con, cũng có vị trí giống người, giống như người thân cùng chung một dòng máu với con, không thể dứt bỏ…”
Đã từng, tất cả mọi người biết Vu Lam yêu anh, anh lại không biết, tất cả mọi người dùng chuyện cô yêu anh để ép cô từ bỏ tất cả chỗ dựa, sau cùng cô gả cho anh, anh cũng không cho cô dựa vào…
Cô vốn có nhà, có nơi tránh gió tránh bão, nhưng anh lại đem tất cả sóng gió ập đến chỗ cô
Không nơi nương tựa…
Trong thư Vu Lam viết cho mẹ của mình cũng nói cô không nơi nương tựa, cô nói dù cô chết ở ven đường, cũng sẽ không ai nhặt xác giúp cô, cũng không vì cô mà đau buồn khổ sở
Cô không thể tựa vào ai được, nên muốn đi tìm mẹ cô
Tim Thịnh Hựu Đình như bị mạch máu siết chặt, càng trói càng chặt khiến anh không thể hít thở nổi, anh hối hận lúc đó đã đi Mỹ dự cuộc họp
Cô là vợ anh, anh phải ở cạnh cô, nếu anh ở cạnh cô, tất cả những chuyện về sau đều không xảy ra, anh nên quan tâm chăm sóc cô, để cô cảm nhận được sự ấm áp
Thịnh Hựu Đình cảm thấy tâm tình áy náy như bị dao cứa, đau như muốn cắt anh, khí thế yếu dần đi: “Tôi muốn mang cô ấy về nước”
Mạnh Thiểu Khiên quát lên: “Anh đừng mơ! Cô ấy hiện giờ là vợ của tôi!”
Hốc mắt Thịnh Hựu Đình vẫn đỏ như cũ, lại cười, lạnh lùng mở miệng: “Vợ của anh? Hai người dùng thân phận giả ra nước ngoài, còn muốn được pháp luật bảo vệ?”
“Chúng tôi được pháp luật New Zealand bảo vệ! Lam Lam muốn hiến tặng nội tạng, tro cốt rải xuống biển, ai cho anh mang cô ấy về nước? Anh mang về chôn cất sao? Cô ấy đã nói cô ấy không muốn chịu bất cứ sự trói buộc nào nữa!”
Thịnh Hựu Đình lại lạnh lùng châm chọc: “Mạnh Thiểu Khiên, đó là vợ tôi, dù có hỏa táng, cũng là do Thịnh Hựu Đình tôi kí tên! Bia mộ của cô ấy cũng do tôi viết hai chữ ‘Vợ tôi’!”
Thịnh Hựu Đình ở New Zealand muốn mang một người chết ra khỏi nhà xác bệnh viện cực kì khó khăn, anh chỉ có thể sử dụng sản nghiệp nhà họ Mạnh ở trong nước để giữ chân Mạnh Thiểu Khiên
Ba ngày sau, Mạnh Thiểu Khiên không chịu nổi việc Mạnh thị liên tiếp bị công kích, cổ phiếu rớt giá, Thịnh Thế cũng vì chèn ép Mạnh thị mà chịu ảnh hưởng ngược lại, nhưng Thịnh Hựu Đình lại như người điên, anh không nhận điện thoại của người trong nhà họ Thịnh, kệ cả ông cụ Thịnh
Anh cố chấp mặt kệ hậu quả ra sao!
Không ai có thể đối phó với anh, ông cụ Thịnh gọi diện cho Cảnh Thận Hành: “Thận Hành! Con khuyên nó, khuyên không được bắt giết nó cho ông! Để nó chết ở New Zealand! Vứt trên đường cái cho chó hoang ăn!”
Cảnh Thận Hành đương nhiên không thể giết Thịnh Hựu Đình, ai cũng biết ông cụ Thịnh đang tức nên nói nhảm, nhưng vẫn đem những lời đó nói với Thịnh Hựu Đình
Thịnh Hựu Đình gọi điện thoại về, đầu bên kia liền trách mắng: “Con! Cái thằng cháu ngang ngược này! Con có phải muốn lật trời không? Con muốn dùng tất cả địa vị đối đầu với nhà họ Mạnh, để những nhà có quan hệ làm ăn với nhà họ Mạnh cũng là địch với chúng ta sao?”
Thịnh Hựu Đình lạnh nhạt cầm điện thoại, trả lời: “Nói cho cùng, con chỉ ra tay với người ngoài Nguyên nhân, buộc A Lam rời đi cũng không phải chỉ là thủ đoạn của nhà họ Mạnh Ông nội, người hiểu ý con, mấy người cũng tham gia rồi!
Con có thể vì A Lam mà chống lại cả thế giới, lại không muốn tổn thương một mình người, người muốn con chết, không cần bắt Thận Hành làm, trực tiếp gọi mấy sát thủ đỉnh cao thế giới đến, gọn gàng linh hoạt, chưa kịp nói xong con có thể chết trong mộng, như vậy không để lại bất cứ hậu họa nào!”
Thịnh Hựu Đình nói chuyện rất bình tĩnh, khiến ông cụ tức đến duỗi thẳng cổ, rốt cuộc hạ thấp giọng: “Con vẫn là trách ông nội!”
Thịnh Hựu Đình thẳng thắn: “Trách! Trách tất cả mọi người! Vì con là người họ Thịnh, người nuôi lớn con, vì công ơn này con báo đáp quên mình vẫn chưa kể đến, chỉ có thể đem những lỗi lầm đó trút hết vào một mình con, ông nội, A Lam ở cạnh con 11 năm, vào lúc động đất cô ấy dùng đôi tay đầy máu cứu con ra khỏi đống hoang tàn vỡ vụn đó, ông nghĩ lúc đó cô ấy không sợ chết sao? Còn không phải vì yêu con sao? Làm nhiều như vậy lại bị coi là công lao của Vu Y, cô ấy trước giờ chưa từng oán trách Cô ấy cũng yêu con như người vậy, nguyện ý liều mạng vì con, cô ấy trong lòng con, cũng có vị trí giống người, giống như người thân cùng chung một dòng máu với con, không thể dứt bỏ…”
Bình luận facebook