• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu người tình xuất vu lam (2 Viewers)

  • YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-22

Yêu người tình xuất vu lam - Chương 22: Cô còn giá trị gì?




Vu Y ở lại nhà của Thịnh Hựu Đình, nhưng điều khiến cô ta tuyệt vọng nhất là anh bắt cô ta phải mặc quần áo của Vu Lam





Vu Lam đã chết, bắt cô ta phải mặc quần áo theo kiểu dáng của một người chết khiến cô ta cảm thấy như gặp ác mộng! Cô ta muốn dùng khổ nhục kế, muốn cầu xin nhưng không được gì, Thịnh Hựu Đình chỉ nắm chặt cằm của cô ta: “Hoặc là mặc, hoặc là biến, đi về căn nhà 60 mét vuông kia so với địa ngục có khả năng khổ hơn nhiều Ngày mai tôi đưa cô đi bệnh viện…”





Thịnh Hựu Đình áp bức khiến người khác sợ hãi, Vu Y sợ đến rơi nước mắt: “Anh muốn làm gì?”





Hôm sau, trong bệnh viện chỉnh hình





Thịnh Hựu Đình đưa hình của Vu Lam để trước mặt của bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất ở bẹnh viện: “Dựa theo ảnh này, từng chi tiết đều phải giống! Khác nhau, lập tức thay đổi!”





Vu Y đang ngồi trên ghế, nghe anh nói xong chỉ thấy mình như gặp ma, sợ tới mức muốn bật dậy chạy nhanh ra ngoài, Thịnh Hựu Đình sải vài bước đóng cửa lại, khóa trái!





Bác sĩ như không thấy chuyện gì, đứng lên đi ra bằng cửa sau của phòng nghỉ, ai bảo Thịnh Hựu Đình hiện tại là cổ đông lớn nhất của bệnh viện chứ!





Việc của ông chủ, nhân viên chỉ có thể coi như không thấy không biết





Thịnh Hựu Đình chống tay lên cửa, ngăn cản đường đi của Vu Y, ánh sáng trong mắt đáng sợ, Vu Y cũng không biết từ lúc nào, cô ta cảm thấy ngoài vẻ ngoài như cũ này, Thịnh Hựu Đình như biến thành một người khác





“Anh Hữu Đình!”





“À!” Thịnh Hựu Đình cười nhẹ, cũng không biết có phải do cô ta cố ý hay không, anh từ trước đến giờ chưa từng nghe cô ta gọi ‘Anh Hữu Đình’ Từ khi Vu Lam biết anh qua lại với Vu Y, không còn gọi anh là “Anh Hữu Đình” nữa





Mỗi lần nghe Vu y gọi anh như vậy, trong lòng như có lưỡi dao cứa qua, anh nhớ cách xưng hô này, “Cô cho là cô tổn thương A Lam của tôi như vậy, tôi còn có thể giữ cô lại vì cái gì?”





Vu Y cảm giác cánh cửa sau lưng không còn là cửa nữa, mà là một bức tường băng, lạnh lẽo khiến toàn thân cô ta rét run: “Vì… vì sao?”





“Bởi vì cô lớn lên rất giống A Lam, nếu cô ngay cả chút tác dụng đó cũng không có, cô nghĩ cô còn lý do gì để tồn tại nữa?”





Thân thể đang dựa vào cửa của Vu Y cứng ngắc: “Vì sao? Anh rõ ràng yêu em mà!”





“Chưa từng yêu cô, A Lam sớm đã quen biết tôi, vẫn luôn ở bên tôi, nhưng có lẽ cô ấy thể hiện quá rõ, với ai cũng như vậy, tôi căn bản không thể khẳng định cô ấy có yêu tôi hay không, lúc cô tỏ tình, tôi cũng cảm thấy cô giống cô ấy… Nhưng Vu Y, cô chẳng lẽ không phải đọc trộm nhật kí A Lam viết rồi thổ lộ với tôi sao? Cô muốn cướp đi mọi thứ của cô ấy, dù là gia sản, cha, hay cả người trong lòng?”





Nước mắt của Vu Y không ngừng chảy ra, cô ta cũng không rõ vì sao mình lại đi sai đường, rõ ràng muốn cướp người đàn ông của Vu Lam, sau cùng lại phải vì chuyện đó mà trả giá đắt





Cô ta nhìn người đàn ông trước mắt đã từng ngoan ngoãn nghe lời mình, giờ đây nhìn cô ta với ánh mắt căm ghét, cô ta khóc lớn, thương tâm tuyệt vọng





Thịnh Hựu Đình xoa lông mày, không kiên nhẫn quát: “Không được khóc! A Lam trước kia dù bị bắt nạt cũng không khóc trước mặt tôi! Cô nếu không im miệng, đừng mong được sống tốt!”





Vu Y sợ tới mức che miệng lại, không dám phát ra một tiếng nào!





Chuyện Thịnh Hựu Đình làm, sau khi Cảnh Thận Hành biết, chỉ cảm thấy Thịnh Hựu Đình nếu không phải bị điên thì chắc chắn là có bệnh





Cảnh Thận Hành đi tìm Thịnh Hựu Đình, giật mình nhìn cô gái ăn cơm cùng Thịnh Hựu Đình: “Vu Lam?”





Không phải đã chết rồi sao? Chính anh ta đưa đi hỏa táng, nhưng cô gái này không phải Vu Lam thì là ai?





Thịnh Hựu Đình múc một bát canh cho Vu Y, giọng dịu dàng nói: “Chào hỏi Thận Hành một chút”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom