Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-21
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 21: Anh muốn giết tôi?!
Vu Bách Niên lúng túng không biết nên làm thế nào, ngồi cũng không được, đứng thì có vẻ mình như một cấp dưới đang báo cáo
Đã hơn 1 năm Thịnh Hựu Đình không qua lại với người nhà họ Vu, thời gian có thể kéo dài khoảng cách tình cảm giữa người với người, Vu Bách Niên bị thái độ ôn hòa đột ngột của anh dọa sợ không biết phải làm sao
Vu Y nắm chặt tay, vô cùng thân thiết ngồi cạnh Thịnh Hựu Đình: “Nhưng những thứ này… Những thứ này là của em…”
“Không sao cả, dù sao cô cũng là người nhà họ Vu Qua ải này lấy về là được” Thịnh Hựu Đình tâm trạng có vẻ rất tốt, dù ai cũng không tìm ra sơ hở
Nhưng Vu Bách Niên không ngờ chính là, những thứ cổ phần của công ty làm tài sản thế chấp mượn nợ đưa cho Thịnh Hựu Đình, quả thực là dê vào miệng cọp, giá cổ phiếu Vu thị căn bản không thể cứu vãn được, mượn tiền bạc của Thịnh Hựu Đình chỉ như quăng đá vào biển lớn, dù chỉ một gợn sóng cũng không có
Dùng hết tiền bạc, Thịnh Hựu Đình từ chối việc giúp đỡ, mượn nợ quá kỳ hạn không trả được, tất cả tài sản thế chấp thuộc về Thịnh Hựu Đình
Vu Bách Niên sụp đỗ
Lại tìm đến Thịnh Hựu Đình kể khổ, nhận lại nụ cười nhạo lạnh lùng của anh: “Chẳng phải đáng đời sao?”
“Hữu Đình?”
Thịnh Hựu Đình lại cực kì vui vẻ đứng bên cạnh tủ rượu, cầm ly lên rót cho mình một ly rượu đỏ, từ từ nhấp một ngụm: “Những cổ phần công ty này là tôi thay A Lam đòi lại, những gì mẹ cô ấy để lại tất nhiên không thể rơi vào tay người ngoài, nếu cô ấy thấy những cổ phần này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng”
“Thịnh Hựu Đình, là cậu ở sau lưng giở trò quỷ đúng không?”
Thịnh Hựu Đình cười to: “Tôi vốn chỉ muốn lấy lại cổ phần công ty của mẹ A Lam liền thôi, nhưng ngày đó trong tế đường, các người thấy ảnh chụp của A Lam, vậy mà lại lạnh lùng không chút phản ứng!”
Vu Bách Niên lúc này mới nhớ tới quả thực có ảnh chụp của Vu Lam, nhưng khi đó nóng vội nên không chú ý, “Cậu nói Lam Lam đã chết?”
“Đúng vậy, các người vui vẻ không?”
Vu Bách Niên vẫn bị tin này chấn động, ông ta không muốn cho Vu Lam một khoản thừa kế nào, thậm chí không muốn nhìn thấy Vu Lam, bởi vì sự tồn tại của cô nhắc nhở ông ta đã từng có quá khứ phải dựa vào một người phụ nữ để gây dựng sự nghiệp
Nhưng cô chết rồi?
Dù sao đó cũng là con gái của ông ta, sắc mặt ông ta tái đi, “Cái gì?!”
Thịnh Hựu Đình ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, “Lúc trước ông lợi dụng tôi làm điều kiện bắt cô ấy từ bỏ quyền thừa kế Vu thị, dù sao cô ấy cũng không có quyền thừa kế, chứng tỏ Vu thị có ra sao cũng không liên quan tới cô ấy, tôi cũng không cần nương tay hạ thủ lưu tình, khiến cái công ty làm cô ấy ghê tởm biến mất trên thị trường chứng khoán cũng không phải không thể”
Vu Bách Niên trợn to hai mắt, không thể tin được hét lớn: “Cậu sao có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi là cha của Vu Y, người cậu yêu là Vu Y đó!”
Thịnh Hựu Đình cảm thấy nực cười: “Tôi yêu ai? Không phải do mấy người sắp đặt sao? Người lúc trước tay không cứu tôi từ trong đống hoan tàn sau trận động đất kia là A Lam, các người đã dùng cách nào ép cô ấy không nói ra chuyện này?”
“Hữu Đình, cậu nghe tôi giải thích!”
“Chuyện đã qua lâu như vậy, không cần giải thích nữa, nếu thật muốn giải thích, vậy ông xuống âm phủ tìm A Lam giải thích đi!”
Vu Bách Niên mềm nhũn hai chân: “Hữu Đình? Cậu muốn giết tôi?”
“Phạm tội là chuyện tôi không bao giờ làm, nhưng ăn miếng trả miếng thì luôn có thể”
Thịnh Hựu Đình đuổi Vu Bách Niên đi, tất cả tài sản ông ta thế chấp đều mất hết, không nhà để về, chỉ có thể thuê phòng trọ ở ngoài, một nhà ba người chen chúc trong một căn phòng ký túc xá cũ kĩ hơn 60 mét vuông, mỗi ngày bị Ôn Như Ngọc và Vu Y oán giận, tính tình của ông ta ngày càng hung dữ, thậm chí vung tay đánh cả vợ mình!
Vu Y không chịu khổ như vậy được, lừa dối cha mẹ đi tìm Thịnh Hựu Đình, ngay bên ngoài cổng biệt thự của Thịnh Hựu Đình, Vu Y nhào vào lòng anh, khóc như hoa lê đẫm mưa: “Anh Hữu Đình, hôm nay rất lạnh, chân em đã tê cứng cả rồi, anh cho em vào nhà anh ở nhờ đi, em không muốn quay lại cái nhà kia nữa rồi”
Một câu “Anh Hữu Đình” khiến Thịnh Hựu Đình cúi đầu, dáng người của Vu Y so với Vu Lam, trừ chân mày của Vu Y không có nốt ruồi nhỏ, còn lại tất cả đều giống đến tám chín phần
Vu Lam mười ba tuổi đến Thịnh gia ở cũng điềm đạm đáng yêu nhìn anh như vậy, nói lạnh, không muốn về nhà, nói muốn vào Thịnh gia ở một đêm…
Khi đó là mùa thu tháng 10, anh mặt không đổi sắc, thậm chí cả lời nói cũng lạnh lùng mà đồng ý…
Vu Bách Niên lúng túng không biết nên làm thế nào, ngồi cũng không được, đứng thì có vẻ mình như một cấp dưới đang báo cáo
Đã hơn 1 năm Thịnh Hựu Đình không qua lại với người nhà họ Vu, thời gian có thể kéo dài khoảng cách tình cảm giữa người với người, Vu Bách Niên bị thái độ ôn hòa đột ngột của anh dọa sợ không biết phải làm sao
Vu Y nắm chặt tay, vô cùng thân thiết ngồi cạnh Thịnh Hựu Đình: “Nhưng những thứ này… Những thứ này là của em…”
“Không sao cả, dù sao cô cũng là người nhà họ Vu Qua ải này lấy về là được” Thịnh Hựu Đình tâm trạng có vẻ rất tốt, dù ai cũng không tìm ra sơ hở
Nhưng Vu Bách Niên không ngờ chính là, những thứ cổ phần của công ty làm tài sản thế chấp mượn nợ đưa cho Thịnh Hựu Đình, quả thực là dê vào miệng cọp, giá cổ phiếu Vu thị căn bản không thể cứu vãn được, mượn tiền bạc của Thịnh Hựu Đình chỉ như quăng đá vào biển lớn, dù chỉ một gợn sóng cũng không có
Dùng hết tiền bạc, Thịnh Hựu Đình từ chối việc giúp đỡ, mượn nợ quá kỳ hạn không trả được, tất cả tài sản thế chấp thuộc về Thịnh Hựu Đình
Vu Bách Niên sụp đỗ
Lại tìm đến Thịnh Hựu Đình kể khổ, nhận lại nụ cười nhạo lạnh lùng của anh: “Chẳng phải đáng đời sao?”
“Hữu Đình?”
Thịnh Hựu Đình lại cực kì vui vẻ đứng bên cạnh tủ rượu, cầm ly lên rót cho mình một ly rượu đỏ, từ từ nhấp một ngụm: “Những cổ phần công ty này là tôi thay A Lam đòi lại, những gì mẹ cô ấy để lại tất nhiên không thể rơi vào tay người ngoài, nếu cô ấy thấy những cổ phần này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng”
“Thịnh Hựu Đình, là cậu ở sau lưng giở trò quỷ đúng không?”
Thịnh Hựu Đình cười to: “Tôi vốn chỉ muốn lấy lại cổ phần công ty của mẹ A Lam liền thôi, nhưng ngày đó trong tế đường, các người thấy ảnh chụp của A Lam, vậy mà lại lạnh lùng không chút phản ứng!”
Vu Bách Niên lúc này mới nhớ tới quả thực có ảnh chụp của Vu Lam, nhưng khi đó nóng vội nên không chú ý, “Cậu nói Lam Lam đã chết?”
“Đúng vậy, các người vui vẻ không?”
Vu Bách Niên vẫn bị tin này chấn động, ông ta không muốn cho Vu Lam một khoản thừa kế nào, thậm chí không muốn nhìn thấy Vu Lam, bởi vì sự tồn tại của cô nhắc nhở ông ta đã từng có quá khứ phải dựa vào một người phụ nữ để gây dựng sự nghiệp
Nhưng cô chết rồi?
Dù sao đó cũng là con gái của ông ta, sắc mặt ông ta tái đi, “Cái gì?!”
Thịnh Hựu Đình ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, “Lúc trước ông lợi dụng tôi làm điều kiện bắt cô ấy từ bỏ quyền thừa kế Vu thị, dù sao cô ấy cũng không có quyền thừa kế, chứng tỏ Vu thị có ra sao cũng không liên quan tới cô ấy, tôi cũng không cần nương tay hạ thủ lưu tình, khiến cái công ty làm cô ấy ghê tởm biến mất trên thị trường chứng khoán cũng không phải không thể”
Vu Bách Niên trợn to hai mắt, không thể tin được hét lớn: “Cậu sao có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi là cha của Vu Y, người cậu yêu là Vu Y đó!”
Thịnh Hựu Đình cảm thấy nực cười: “Tôi yêu ai? Không phải do mấy người sắp đặt sao? Người lúc trước tay không cứu tôi từ trong đống hoan tàn sau trận động đất kia là A Lam, các người đã dùng cách nào ép cô ấy không nói ra chuyện này?”
“Hữu Đình, cậu nghe tôi giải thích!”
“Chuyện đã qua lâu như vậy, không cần giải thích nữa, nếu thật muốn giải thích, vậy ông xuống âm phủ tìm A Lam giải thích đi!”
Vu Bách Niên mềm nhũn hai chân: “Hữu Đình? Cậu muốn giết tôi?”
“Phạm tội là chuyện tôi không bao giờ làm, nhưng ăn miếng trả miếng thì luôn có thể”
Thịnh Hựu Đình đuổi Vu Bách Niên đi, tất cả tài sản ông ta thế chấp đều mất hết, không nhà để về, chỉ có thể thuê phòng trọ ở ngoài, một nhà ba người chen chúc trong một căn phòng ký túc xá cũ kĩ hơn 60 mét vuông, mỗi ngày bị Ôn Như Ngọc và Vu Y oán giận, tính tình của ông ta ngày càng hung dữ, thậm chí vung tay đánh cả vợ mình!
Vu Y không chịu khổ như vậy được, lừa dối cha mẹ đi tìm Thịnh Hựu Đình, ngay bên ngoài cổng biệt thự của Thịnh Hựu Đình, Vu Y nhào vào lòng anh, khóc như hoa lê đẫm mưa: “Anh Hữu Đình, hôm nay rất lạnh, chân em đã tê cứng cả rồi, anh cho em vào nhà anh ở nhờ đi, em không muốn quay lại cái nhà kia nữa rồi”
Một câu “Anh Hữu Đình” khiến Thịnh Hựu Đình cúi đầu, dáng người của Vu Y so với Vu Lam, trừ chân mày của Vu Y không có nốt ruồi nhỏ, còn lại tất cả đều giống đến tám chín phần
Vu Lam mười ba tuổi đến Thịnh gia ở cũng điềm đạm đáng yêu nhìn anh như vậy, nói lạnh, không muốn về nhà, nói muốn vào Thịnh gia ở một đêm…
Khi đó là mùa thu tháng 10, anh mặt không đổi sắc, thậm chí cả lời nói cũng lạnh lùng mà đồng ý…
Bình luận facebook