• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (2 Viewers)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 16: Đánh nhau

- Ê mày ơi, nhỏ nào kìa.... Sang chảnh quá mày ơi.... nó muốn chơi trội hơn mấy bà Linh nữa kìa. Nhỏ này khiến hay gì vậy trời....
- Ê ê nhỏ nào mà đẹp vậy, quá ngon đấy. Ơ mà mặt nó nhìn quen quen....
- Em gì ơi.... cho anh góp gạo nhớ.....
Bao nhiêu là lời bàn tán van lên trước sự xuất hiện hoành tờ tráng của nó. Xuất hiện với mái tóc ngắn đang hot hòn họt, váy ngắn, bộ đồng phục y như thiết kế riêng cho cô nàng, nhìn cực xinh. Đôi môi căng mọng màu nude cùng làn da trắng nõn, đôi mắt hổ phách trong cực kì yêu nghiệt. Đôi Nike hồng cùng ton em ba lo số lượng có hạn đeo một bên vai. Dáng người chuẩn mẫu, nụ cười nhếch môi cùng hàn khí làm nhiều bạn đứng gần đó đống băng. Khẽ động đôi mi, bỏ qua cái ồn ào thị phị chuẩn đi lên lớp. Dù biết cái vẽ ngoài này khác xa lú nó mới đến nhưng không ngờ lại gây chú ý đến thế. Vào bàn ngồi chẳng thèm quan tâm ai lôi ngay em ipad ra chơi. Không lâu sau trống đánh mới thấy ông anh quý hóa lon ton đi vào mà mặt đầy ấm ức.
- Anh nghèo rớt mồng tơi mà em còn làm thế với anh sao. Em nỡ lồng nào hả Yến.
Quăng cái thẻ vàng lên bàn cho ông anh đang ão não than ngắn thở dài. Thấy được thẻ như thấy vàng, chụp lấy nâng niu, không biết bao lâu rồi anh không cầm nó trong tay. Hí hửng về chỗ ngồi. Không quên buông một câu.
- Sao trả anh thẻ sớm vậy. Không giữ thêm à?
-không thích nữa...
Nói xong mấy chữ làm như nó mệt lắm hay sao mà ngã ra bàn ngủ. Ngồi khu cuối nên hai tiết đầu chả ai kêu réo gì. Tới lúc bụng cồn cào mới ngồi dậy, hên thế nào mà ví bỏ ở nhà, mặt dày quay xuống mượn ông anh yêu dấu.
- Cho em mượn 100k. Trưa trả.
- Mặc đồ cho đẹp rồi đi mượn tiền....
- Đuae nhanh đi. Đói rồi.
Mượn tiền mà còn hơn đòi nợ. Uất ức đem em bồ lí mè đưa nó. Trong vòng mpptj phút ba mươi giây bay cái vèo àm ngay em mì. Ngó nghiên nhìn bàn trống ngồi ngay vào, vừa đưa lên miệng lại có người kiếm chuyện. Linh từ đâu bay ra phán câu xanh rờn.
- Đã bảo không ngồi đây mà con này cứ lì nhĩ. Có đi không.
- Chỗ chùa. Ngồi đâu ngồi.
- Mày nói gì...
Quơ tay định hất ly mì thì nó nhanh chống xoay mình né một cách ngon ơ trong bao con mắt ngỡ ngàn. Thản nhiên ăn mà không thèm nhìn ngó cái người mặt lúc đỏ lúc đen.
- Mày gan nhĩ.... mày....
- Không ăn để người ta ăn. Làm ơn yên lặng tí đi...
- Ai cho mày ăn đây hả...
Linh nhàu đênz thì bị đàn em với Trâm lôi lại. Vơ ngay bàn tay tán cái chát lên Trâm. Dám cản nó ư. Muốn chết à. Trừng mắt nhìn mấy đứa lôi lôi kéo về...
- Giám thị tới chị ơi.... có fgif từ từ tính sau đi chị. Nhỏ này cũng không phải dạng vừa đâu.- A nói..
- Mày nói gì? Tao mà sợ nó à.- cáo gắt nhìn con A đang run run nhìn Linh.
Tức giận bỏ đi không quên bỏ lại một câu " Mày đợi đó". Nó vẫn cứ ăn mì không quan tâm lời đe dọa đó. Bao nhiêu người quay quanh góp phần châm lửa vào biển dầu..
- Bạn ơi..... Bạn làm vạy côi chừng Linh đánh bạn đó. Nhỏ đó giờ không ngán ai đâu.
- Bạn cẩn thận đó...
- Blap blap....
Bao nhiêu là câu vào tai trái ra tai phải. Chỉ gật đầu cảm ơn rồi lôi em mì ra phần vườn của trường ngồi ăn. Không ngờ nơi này đẹp thật, vừa yên tĩnh vừa ngắm được bầu trời trong xanh mà không bị nắng chiếu.
- Cô nhóc cũng gan thật, dám chống lại cả Linh.
- Kệ tôi.
Nghe giọng đã biết hắn ( Thiên Kỳ) đang từ đâu xuất hiện. Đồng phục trường là sơ mi trắng nên có thể xem người đối diện giờ này là soái ca sơ mi trắng... Vẫn cái vẻ phong lưu ấy chỉ khác nổi cái mặt quá baby, nếu không chả ai nghĩ hắn là học sinh cấp ba.
- Cô là Hải Yến.
- Không. - Với tên này không nên có bất kì quan hệ gì là gốt nhất. Thẳng thắng trả lời không chút do dự.
- Cái mặt đó mà bảo không phải.
- Không thích.
- Không thích tôi?
Nhận lại cái gật đầu như tát thẳng vào mặt soái ca. Kỳ mà cũng có người ghét... không tin được, người này là em thằng bạn thân mới ghê.
Mất hết kiên nhẫn nằm ngay xuống thảm cỏ chả để ý đến nó nữa. Đứa ăn đứa ngủ không ai làm phiềng ai..
" Cái con nhỏ này không thể ưa nó được. Ngoại trừ cái mặt không có nỗi cái ưu việt nào giống thằng Bảo. Anh em gì mà lạ. Ngộ. .... người vậy ai thèm quan tâm. Cọc cằn, thô lỗ, không thể ưa nỗi"
Nằm mà bực bội không thể chịu được. Lăn qua lăn lại. Tự biên tự diễn tự bực mình. Không hiểu sao cứ mỗi lần gặp nó là lại bực mình. Nhìn chỉ muốn cắt cho bỏ ghét. Thứ gì không biết. Mãi suy nghĩ mà không biết nó đi từ lúc nào. Định lôi nó ra giải khuây thì nó đã đi lúc nào. Bực bội nằn ngủ luôn đến tận ra về mới lên cái thân to lớn đi về.
Đi được chừng 100m thì gặp cảnh hãi hùng. Mộ đám nữ sinh đang chuẩn bị đánh nhau. Nhìn xa xa thấy nó đứng mà hết hồn. Nhìn hiền hiền mà cũng dữ thật. Mới có học mấy ngày mà gan dữ, đánh nhau luôn mớ ghê...
- Mày dám lơ lời tao nói.
- Cô là ai. Tại sao tôi không thể loe cô.
- Con ngu. Đây à chị Linh. Chị ba của trường mà mày không biết à. Thiển cận đấy. Mà cái thứ ##$$ như mày thì làm sao sứng để biết chị tal chứ..
Cả đám cùng bật cười chế giễu nó. Có mấy câu mà làm nó giận thì mấy tháng đi học của nó uổng công rồi. Chả thèm quan tâm. Cứ yên lặng nhìn đám người hùa nhau, cười nhẹ một cái làm Linh không khỏi tức giận.
- mày cười già hả?
Tiếp tục cười nhẹ.
- mày chết với tao.
Linh lao vào như điên. Thấy thế đám con gái võ mèo cào cũng tiến đến. Gần mười đứa mà có mỗi nó. Hắn đang sốt ruột chờ xem nó làm gì. Cả buổi trời chỉ thấy nó né tới né lui. Né một hồi làm người xem hoa cả mắt. Đang đến khúc Linh dơ tay lên tán nó thì.......
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom