• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap17: phụ huynh đại chiến (1)

" Á...... Á..... Á....", "PHỊCH". Một loạt tiếng thét chói tay cùng tiếng ngã xống đất. Bọn Linh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị thầy giám thị lôi vào trường, nó thì đương nhiên được đưa vào phòng y tế cấp cứu mà không biết cấp cứu cái gì. Hắn chỉ đứng coi thôi, đứng xa thế mà cũng bị lôi đi mà không biết mình tội gì. Ngay phòng y tế.
- Học sinh đó có sao không cô y tá.
- Dạ không sao thưa thầy. Chắc do sợ quá nên mới ngất đi thôi. Lát học sinh này sẽ tĩnh dậy thôi. Không sao cả.
- Làm phiền cô rồi.
Cô y tá mỉm cười gật đầu rồi ra ngoài. Trong phòng còn mỗi nó với thầy giám thị. Linh và mấy đứa đàn em bị đưa lên gặp hiểu trưởng, hắn bị lôi theo ăn bánh uống trag mà không biết mình có liên quan gì vụ này. Lát sao, ba của Linh và ba mẹ nuôi nó đến theo lời mời của hiệu trưởng. Đến giờ này mà ông anh ba quý hóa không biết biến đâu mất tiêu, lúc nguy thế này chả có mặt lại kêu ông amh hai yêu nghiệt đến làm ôm sồm cả cái phòng y tế.
- Út ơi..... ai làm em thế này.... út ơi. Đâu đâu ai làm em tôi thế này... út ơi..........
- Chưa có chết. La lối ôm sồm.
Mặt nhăn mày nhó ngồi dậy. Nhìn xung quanh có mỗi anh hai nó. Ông anh ba này, đã bảo là có gì đưa nó vào viện ngay. Đưa vào đây rồi làm sao làm nghiêm trọng vấn đề lên được. Gì mà có xíu cũng làm không xong. Ông này giờ phút quan trọng là lại mất tiêu. Chết mất.
- Em có sao không út.
- Không sao.
- Đi được khôn hay anh cỗng em đi. Nải thầy giám thị nói nào em tỉnh thì lên phòng hiệu trưởng.
Gật đầu xem như hiểu. Hai anh em đưa nhau lên phòng hiệu trưởng. Cả căn phòng sực mùi thuốc súng, đều là gương mặt thân quen đang căng thẳng nhìn nhau im lặng, khôn ai nói câu nào. Có mỗi Linh đang mếu máo tỏ ra uất ức đứng gần người đàn ông trung niên ngồi gần đó. Người đàn ông này có cái bụng bự, người vận vest đen, caravat kéo hờ, hai ba ngón tay trái đeo nhẫn có viên kim cương đen lớn, tay phải hút thuốc, chân bắt chéo, vừa ngồi vừa run chân. Nhìn là biết người lắm tiền coi trời bằng vun. Trên đời này nó ghét nhất cái thể loại đó, mất lịch sự, chỗ công cộng mà hút thuốc phì phèo, mất lịch sự. Đảo mắt xong thì cuối chào lễ phép và bắt đầu vào vai cô nàng thùy mị đoan trang sợ sệch nép phía sau anh hai Thiên to cao vạm vỡ.
- Đừng sợ, lại đây với thầy.
Ông hiệu trưởng già ngoắt nó lại. Nhìn ông thật hiền. Đôi mắt nhìn xâu xa khó đoán. Tóc và râu đều đã điểm bạc, vầng tráng cao đã có vài nét nhăn. Nó chậm rãi đi lại, mặt vẫn còn lo sợ trước hai mắt hình viên đạn của Linh đang nhìn chòn chọc vào mình. Khẽ cuối đầu nhìn trộm ba mẹ nuôi. Hai người vẫn như thế. Vẫn khí thế hiên ngang, tao nhã và sang trọng ngồi đối diện ba của Linh.
- Tôi trăm công nghìn việc, không rãnh mà ngồi chơi xơi nước thế này. Có chuyện gì mời thầy nói nhanh cho.
- Xin lỗi vì đã làm phiền quý phụ huynh vào giờ này. Do công việc khá nghiêm trọng nên bắt buộc chúng tôi phải mời gia đình đến. Tôi nghĩ việc liên quan đến con emmình là trên hết nên mới mạo mụi xin ít thời gian của quý gia đình đến đây để giải quyết vấn đề giữa hai em Thùy Linh 12a1 và Hoàng Yến 12a3.
Bỏ qua thái độ hóng hách. Thầy hiệu trưởng từ tốn mà chậm rãi nhắc nhở vị phu huynh vô tâm.
- Chỉ có việc cỏn con mà lại phải phiềng đến tôi. Bao nhiêu tiền, tôi đền. Nhà trường cần xây gì, tôi sẽ chi ít tiền. Cần gì phải làm quá thế. Vài chục triệu đủ chứ. Đứa nào bị đánh, bao nhiêu tôi bồi thường.
- Anh Thiện. Chúng ta đều là người làm ăn có tiếng tăm.Thời gian rãnh tuy ít nhưng vẫn đủ cho việc quan tâm con cái. Anh nên ăn nói cho đàng hoàng.Anh nói vậy không sợ.....
- Lũ nghèo hèn ngu si mới sợ tai tiếng. Giàu có như tôi đây thì... hahaha. Làm gì phải sợ chứ anh Hùng. À mà người đến vợ còn sợ thì cái gì mà chẳng sợ. Nói như thế chưa đàng hoàng sao?
- Anh nói vậy mà nghe được sao anh Thiện.
Sao cái nhắc nhở khéo léo của ba nuôi mà người đàn ông này còn chưa đoái ngoài gì đến thể diện của mình. Cứ ỷ mình giàu rồi khinh khi người khác. Người như ông thì làm gì mà sợ tai tiếng. Một đại gia khét tiếng ăn chơi, chưa có nổi một điểm tốt. Con cái không quan tâm suốt ngày cờ bạc rượu chè, gái gú. Ngoài cái gia tài cha ông để lại chả hơn ai được gì. Hổ phụ sinh hổ tử, con gái rượu của ông cũng y như ông. Gần mực thì đen, cũng phần nào tội cho Linh. Nhìn mặt ba nuôi lúc này thì thật sự đen rồi, không thể lựa lời nào đẹp mà nói sao chứ. Mẹ nuôi đến giờ mới lên tiếng, ngăn người bên cạnh sắp bọc lộ tính nóng nải, cứ đụng đến con mình là lại như ngồi trên giàn lửa, không biết kiềm chế.
- Ông anh nói chí phải. Chỉ kẻ ngu si mới sợ tai tiếng. Người khôn ngoan thì làm gì có tai tiếng mà sợ. Phải không anh THIỆN. Tai tiếng là chuyện nhỏ phải không anh, người như anh đó là chuyện thường mà.
- Cô muốn gì hả?
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom